Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 20.2

Phiên bản Dịch · 944 chữ

"Hở? Đồng ý dễ dàng vậy sao?" Yoseob trố mắt

"Cô ấy rất hiểu chuyện! Một cô gái xinh đẹp, ôn hoà, có cá tính"

"Mắt huyng đang sáng lên kìa, đồ háo sắc!" Yoseob ăn phải dấm chua, bặm môi hung dữ bứt 1cọng tóc của Junhuyng làm hắn nhăn mặt xuýt xoa

"Á! Seobie, sao em hung dữ quá vậy, thật không đáng yêu tí nào"

"Hứ! Đi mà yêu cô gái xinh đẹp có học thức có cá tính của huyng!" Yoseob bất ngờ buông tay, quên mất tư thế ngồi hiện tại sẽ làm mình bật ngửa về sau. Kết quả là...

"Phịch!!!" Junhuyng vì bảo hộ cậu mà cả hai té lăn trên cỏ. Tay hắn đỡ lấy đầu cậu, một tay ôm chặt vòng eo nhỏ. Sự thật thì cả cánh tay, hông và xương sườn hắn đập mạnh xuống đất, đau đến mày mắt nhăn nhúm nhưng lại mừng vì người bị đau là mình.

"Á, em, em xin lỗi. Huyng đau lắm hả, em không cố ý!" cậu lật đật lăn sang bên, tránh đè lên làm hắn đau thêm rồi bật dậy kéo áo hắn ra xem xét.

Junhuyng nằm ngửa trên thảm cỏ thở hắt một hơi.

"Hết đau rồi! Aigoo Seobie ghen thật đáng sợ haha"

Thấy hắn còn sức đùa được cậu mới hết lo, gối tay sau đầu ngả người bên cạnh. Cả 2 im lặng nhìn bầu trời đen tuyền dát sao lấp lánh cao vời vợi, Junhuyng chậm rãi thuật lại chuyện lúc chiều gặp Boyoung, đương nhiên đã lược bỏ phần "anh hùng cứu mỹ nhân", chỉ sợ cậu lo lắng chứ hắn cũng không muốn giấu diếm gì.

"Ngày mai, huyng sẽ đi gặp cha! Nói rõ ràng và chấm dứt mọi chuyện. Ba ngày nữa là hết kì hạn rồi!" giọng hắn trầm ấm khiến người ta an tâm nhưng sao nỗi sợ hãi vô hình vẫn không thể tan biến. Yoseob khẽ đặt tay lên tim mình, thật khó chịu, cậu thấy nao nao trong lòng. Trên bầu trời, mảnh trăng khuyết bị đám mây đen nuốt chửng mất dạng tự lúc nào...


Chiều hôm sau,5h Junhuyng từ công ty sang thẳng biệt thự gia đình. Hôm nay hắn đã nhờ Kikwang và Dongwoon đón Yoseob qua chỗ Doojoon để thăm Gi Na, tên nhóc chắc hẳn rất nhớ chị mình. Miên man suy nghĩ, xe đã tiến vào sân từ lúc nào. Hắn ra khỏi xe, ngước nhìn một lượt nơi "từng là" nhà của mình, ánh mắt mông lung như thấy bóng dáng chị cười rạng rỡ từ trong chạy vội ra ôm chầm mình cưng nựng

"YongYong của chị~" rồi hắn sẽ giả vờ nhăn mặt phàn nàn cái tên chị đặt thật vớ vẩn... Kì lạ là Yoseob cũng vô tình đặt cái tên đáng buồn cười đấy cho món quà đầu tiên cậu tặng hắn, hơ, định mệnh chăng?

Thả trôj tâm trí phiêu dạt về miền kí ức hạnh phúc chôn sâu nơi tiềm thức tưởng chừng đã bị lãng quên trong vô tình lặng lẽ... Junhuyng bước lên bậc thềm cao dẫn vào khách sảnh. Bà quản gia già mừng rỡ ra đón

"Thiếu gia, cậu đã về! Trời ơi thiếu gia của tôi, trông cậu lớn quá, thật đẹp trai mà!"

"Được rồi, bác Choi, cha con đâu?" hắn ôm nhẹ người đàn bà già yếu, dịu giọng hỏi.

"Lão gia trong thư phòng, cậu lên đi, chắc ông đang đợi cậu"


Thư phòng, người đàn ông già mái tóc điểm hoa râm mất bình tĩnh đập bàn giận dữ

"Cái gì? Thằng nghịch tử, mày tận mặt gặp con gái nhà người ta đòi huỷ hôn á?"

"Phải! Cô ấy đồng ý rồi!" nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lửa giận, hắn rõ ràng trả lời

"Mày! Mày... Thằng nhãi ranh đấy bỏ bùa mày rồi phải không?"

"Vấn đề không phải ở Seobie! Cha, người định giết con bằng cái cách đã giết chết chị con sao?" hắn nắm chặt tay, đau xót hỏi.

"..." bị chấn động mạnh bởi câu nói bất ngờ, cả người cứng đờ, người đàn ông vô lực ngã phịch xuống chiếc ghế bành. Ánh mắt đau đớn tự trách, mới qua vài phút mà như già đi thêm vài tuổi.

Junhuyng nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua cùng Yoseob

---FLASH BACK---

"Huyng gặp cha đừng nói gì quá đáng"

"Huyng tưởng em ghét ông ấy?"

"Phải! Nhưng em có thể thấy chút không đành lòng khi ông ấy nhìn huyng!"

"Vì ông ấy, chị JunMin mới chết, còn huyng mang mặc cảm tội lỗi cả đời!" đôi đồng tử tối lại, hắn thống khổ nói

"1tháng, ông ấy cho chúng ta một tháng. Hẳn lão gia không muốn bức ép huyng đến đường cùng"

"..."

"Mất một đứa con như đứt từng khúc ruột vậy huyng biết không... Ông ấy có lẽ cũng đau đớn như huyng, thậm chí hơn."

"Vì lá phiếu trong quốc hội thôi!" hắn chua chát thừa nhận

"Không! Ông ấy sợ mất huyng. Sợ khoảng cách ngày càng xa do huyng tạo ra. Muốn huyng chú ý đến. Cố chấp khoá huyng trong vòng tay mình bằng cuộc hôn nhân sắp đặt, nhưng ông ấy đã chọn cho huyng một cô gái tốt, chẳng phải sao?"

"..."

---END FLASH BACK---

Nếu cha thật sự thương chị và hắn. Vậy muốn giải quyết cần phải đánh đúng huyệt của vấn đề. Từ cái chết của chị. Kết quả hình như Yoseob đã đúng, trông biểu hiện suy xụp kia, hắn có thể tiếp tục...

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.