Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 16.1

Phiên bản Dịch · 940 chữ

Đang lúc cả 2đang bối rối, "Ding"một tiếng, cửa phòng cấp cứu bật mở, tất cả lao tới vây quanh bác sĩ. Vị bác sĩ già hơi bất ngờ rồi cúi đầu:

"Các thiếu gia!" Junhuyng xua tay

"Bỏ lễ nghi vớ vẩn đi, bác ấy thế nào?" hắn có thể cảm nhận bàn tay Yoseob đang đổ mồ hôi và run rẩy trong tay hắn, cậu cắn môi ánh mắt trông ngóng lời hồi đáp.

Đẩy nhẹ gọng kính, bác sĩ thở dài:

"Thận bà ấy hoàn toàn mất chức năng lọc và bài tiết chất độc, lâu ngày chất độc, chất cặn tích tụ... Nếu phẫu thuật ghép thận ngay bây giờ chúng tôi cũng không chắc bà nhà sẽ qua cơn nguy hiểm"

"Tiến hành phẫu thuật ngay lập tức đi, chi phí không thành vấn đề" Junhuyng ra lệnh, tay hắn siết chặt bàn tay nhỏ đang run, lòng đau vô hạn.

5' sau, giường bệnh nhanh chóng được đẩy sang phòng phẫu thuật. Người phụ nữ mê man, khuôn mặt phúc hậu tái nhợt suy yếu. Yoseob nắm chặt bàn tay gầy guộc của mẹ, đưa lên hôn nhẹ, nước mắt mặn đắng trượt dài:

"Mẹ, làm ơn, hãy sống...van cầu người..."

"Hu...mẹ, đừng làm con sợ, hu hu..." Gina nhoài người ôm lấy mẹ mình nức nở khóc.

Cửa phòng phẫu thuật khép lại. Ai nấy lo lắng như ngồi trên đống lửa, Junhuyng trầm giọng

"HuynSeung, tối nay cậu phải kí một hợp đồng quan trọng, cậu về trước đi. Dongwoon, em đưa Kikwang về luôn đi, sáng mai 2đứa có chuyến bay sớm sang Nhật mà!"

"Vậy...chúng tôi về trước, có gì nhớ liên lạc nhé!" HuynSeung vỗ nhẹ vai Yoseob

"Kiên cường lên, cậu nhóc!" anh mỉm cười trấn an

KiWoon cũng lần lượt ôm tạm biệt Yoseob, chào Gina rồi cả 3 cùng rời khỏi.

Đã 2tiếng trôi qua, ca mổ vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Đang lúc lo lắng,bất ngờ cửa phòng bật mở, một y tá hớt hải chạy ra. Yoseob chụp ngay vai cô vội vã hỏi

"Có chuyện gì vậy?"

"Bà ấy có dấu hiệu bài trừ, không tiếp nhận" nói rồi y tá vội chạy đi.

Không ổn, cậu có linh tính không tốt, hệt như ngày cậu phát hiện bệnh của mẹ. Bỗng nhiên tim đập gia tốc, cả người tê liệt...

"Ding" đèn báo hiệu kết thúc ca mổ. Vị bác sĩ già trong bộ Blue trắng bất lực khép nhẹ mắt:

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, bà ấy...đã đi rồi"

Phịch!!! Gina ngất xỉu tại chỗ, ngay lập tức Doojoon ôm chặt lấy cô bế vội sang phòng sơ cứu.

Yoseob đứng chôn chân tại chỗ, đôi đồng tử dại ra, cậu lê từng bước nặng nhọc tiến vào phòng mổ. Cắn chặt môi đến bật máu, đôi tay run rẩy kéo nhẹ mảnh khăn trắng... Trên bàn mổ, người phụ nữ già nhắm chặt đôi mắt, không còn chút dấu vết của sự sống.

Đôi tay nhỏ mơn lên làn da tái nhợt, giọng cậu run rẩy sũng nước

"Mẹ, tại sao đến lần cuối cùng, người cũng không cho con một cơ hội..."

"Bây giờ con sống vì điều gì? Vì gì đây...hu hu..." tiếng nấc đứt quãng biến thành tiếng nức nở, cậu gục đầu vào mẹ mình, cả người bần bật run...

Trong đêm thanh tĩnh, cơn gió thu âm ỷ thổi, có chiếc lá vàng rơi nghiêng trượt nhẹ trong không khí rồi dừng lại trên mặt đất... Lá rụng về cội... Sinh mệnh con người mong manh là thế... Đêm nay trên bầu trời, có vì sao đổi ngôi lấp lánh toả ánh sáng êm dịu như vỗ về tiếng nức nở không dứt của đứa con yêu...


Cậu chỉ khóc duy nhất đêm đó. Hắn lặng im bên cạnh, lắng nghe tiếng dằn vặt tự trách như cào xé tim gan. Đau cậu, thương cậu, là hắn...đã yêu sao...?

Trong suốt tang lễ cậu vẫn không khóc lấy một lần. Mọi người đã về hết, Doojoon đưa Gina về nghỉ. Yoseob vẫn ngồi đó, đôi mắt sưng đầy quầng thâm, 2đêm rồi không ngủ, hắn ép lắm cậu mới ăn một chút.

Trước tấm bia đá hoa cương, di ảnh mẹ mỉm cười dịu dàng bên đoá hồng trắng và vài đoá huệ tây.

"Oh mom, ngay cả khi con chỉ gọi tên mẹ thôi. Tại sao tim con lại đau đến thế.

Mẹ đã cho con tất cả, nhưng mẹ vẫn buồn rằng không thể cho con được nhiều hơn...

Vì sao những giọt nước mắt cứ lăn dài như thế..." giọng hát trong trẻo trầm ấm cất lên, tiếng nấc nghẹn ngào không ngăn nổi nước mắt đau đớn đang tuôn. Xung quanh mờ đục mông lung qua làn nước dày đặc. Chỉ khoảnh khắc này, ở riêng một mình cậu mới có thể yếu đuối, cậu không muốn hắn thương hại mình...

Xa xa, phía sau tàn cây, thân ảnh thon dài trong bộ tây trang đen lặng yên nơi đó, khuôn mặt tuấn mỹ thống khổ, ánh mắt đen u tĩnh đắm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang gục khóc nơi đó, nắm tay vô thức siết chặt. Hắn bất lực đấm mạnh vào thân cây

"Chết tiệt!"

Cảm giác trong hắn là gì đây? Trong tim nhức nhối, là thương hại? Không phải,bao lần thấy cảnh đứa con đau khi mẹ qua đời, hắn có động lòng đâu! Nhưng nhìn cậu như hiện tại, cả người tê buốt như hàng vạn mũi kim đâm vào...

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.