Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động Toái Hồn 3

Phiên bản Dịch · 2255 chữ

Ôn Cố nhìn hắn, trong đầu nghĩ đến lời Thịnh Văn Chiêu. Dưỡng yêu để ăn là thật hay giả?

Sơn chủ thấy cậu cứ mơ màng nghĩ đâu đâu, trên mặt hiện lên một chút bất đắc dĩ và buồn cười, cẩn thận tới gần ôm cậu vào lòng, chậm rãi dịch môi đến tóc mai, khẽ thở dài: "Cỏ Nhỏ."

Ôn Cố cảm giác môi hắn tiếp cận mình, lông tơ cả người dựng đứng, không chút do dự đẩy hắn ra, còn mình thì lui về sau năm sáu bước.

Lại lần nữa bị cự tuyệt, sắc mặt sơn chủ trở nên khó coi, "Ngày xưa thì y như kẹo kéo bám chặt cả ngày lẫn đêm, muốn hất cũng hất không xong, bây giờ thanh cao cho ai xem? Ngươi thích ta, ta đáp ứng ngươi, có gì không tốt? Nếu ngươi cảm thấy trước kia ta mắc nợ ngươi, vậy cứ thẳng thắn mở miệng đòi, ta đâu phải không nghe. Ngươi không vừa mắt kẻ nào ở đây thì nói một tiếng, ta xả giận cho ngươi. Cứ im im không nói gì định chọc tức ai?!"

Ôn Cố bị một tràng nói của hắn làm chóng hết cả mặt, đáp qua quýt: "Ta nghĩ không ra."

Sơn chủ chăm chú nhìn cậu một lát, thở dài: "Không rõ chỗ nào thì hỏi ta, hỏi tới chừng nào ngươi hiểu mới thôi."

"Quá khứ của ta... với ngươi." Ôn Cố cố ý quay mặt sang chỗ khác, "Tất cả đều không rõ."

Sơn chủ định đi tới nắm tay cậu, nhưng lại sợ bị từ chối, đành lúng túng chắp tay sau lưng: "Ta không tốt với ngươi là chuyện trước đây, về sau sẽ đối xử thật tốt. Ngươi chỉ cần giống như trước, toàn tâm toàn ý ở bên ta, đừng suy nghĩ miên man nữa, chúng ta cứ thoải mái sống ở đây là được."

Ôn Cố nghĩ một lát, mãi vẫn không dám mạo hiểm hỏi cho rõ, thầm nghĩ mấy ngày nữa là mười lăm rồi, tới hôm ấy có thể nghiệm chứng xem động Toái Hồn có đúng là sẽ mở cửa hay không.

Sơn chủ thấy cậu không nói gì, bèn dẫn cậu xuống núi.

Ban đầu, sơn chủ vốn muốn ở chung với cậu trong nhà gỗ, nhưng bị Ôn Cố từ chối khéo, liền mở rộng cửa chính để có thể nhìn rõ cả trong lẫn ngoài.

Ôn Cố ngồi bên cửa tu luyện Hồn Tu Công Pháp.

Ba ngày trôi qua không nhanh không chậm, Thịnh Văn Chiêu sau ngày đó không tìm đến cậu nữa. Sơn chủ thỉnh thoảng nói vài câu ngon ngọt, đồng thời giữ vững khoảng khách thân thể, nhưng đáp lại là nhiều lần cự tuyệt của Ôn Cố khiến lòng tự tôn nơi hắn bị tổn thương.

Ôn Cố vui vẻ nhàn nhã. Cậu không biết chừng nào mới tới mười lăm, nên lúc nào cũng chú ý hướng đi của sơn chủ, hắn vừa đi xa liền chạy theo, rất sợ hắn không nói gì đã đến động Toái Hồn.

Sơn chủ lại cho rằng cậu thân cận với hắn hơn, trên mặt dần xuất hiện nụ cười.

Đến đêm ngày thứ ba, sơn chủ trịnh trọng thông báo: "Đêm nay ta có việc phải làm, ngày mai không về, ngươi ở yên đây chớ đi lung tung, nếu đói bụng thì vào phòng lấy đồ ăn, còn nếu lạnh thì cứ vào phòng chờ ta. Sứ giả thủ hộ năm nay là Thược Dược bị ta phái đến động Toái Hồn, những người khác không có sự cho phép của ta thì không dám tiếp cận nơi này, ngươi cứ yên tâm ở đây." Hắn nghĩ nghĩ, vẫn không yên lòng, "Nếu có kẻ nào bằng mặt không bằng lòng đến quấy rầy ngươi, ngươi trước tiên cứ nhẫn nhịn, chờ ta về xử lý."

Ôn Cố kéo tay áo hắn.

Sơn chủ mừng rỡ hỏi: "Ngươi muốn gì?"

Ôn Cố nghĩ: Hôm nay chắc chắn là mười lăm, ngày đến động Toái Hồn, quyết không thể bỏ qua.

Đáng tiếc, đương kim hoàng thượng có thể vì Ôn Cố phóng hỏa đùa giỡn chư hầu chỉ có mình Trọng Thế Hoàng. Sơn chủ vui thì vui, trước khi đi vẫn dứt khoát kéo tay cậu ra. "Ngươi lại kề cận ta, ta rất vui. Nhưng hôm nay khác với mọi hôm, ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta."

Không thể công khai đi cùng, Ôn Cố đành phải lén lút. Pháp thuật của cậu vẫn còn, ẩn thân cực kỳ dễ, nhưng sợ sơn chủ tu vi cao thâm phát hiện ra mình, cậu chỉ có thể bám theo từ xa. Lúc đến cửa động, bóng dáng sơn chủ đã mất hút từ lâu.

Tuy nhiều ngày nay đều trải qua cùng sơn chủ, nhưng cậu chưa bao giờ tiến vào động, không biết tình huống bên trong ra sao. Lúc này, cậu không khỏi hơi nhớ Thịnh Văn Chiêu, lấy tờ giấy trong người ra, cầm trong tay do dự, cuối cùng vẫn quyết định vào trước xem thử.

Trong động Toái Hồn tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón, chẳng có mảy may có tiếng động nào.

Ôn Cố lảo đảo đi vài bước thì cảm thấy mệt mỏi, mí mắt không nhịn được sụp xuống, lát sau, ngay cả đứng cũng đứng không vững, hận không thể nằm xuống ngủ một giấc thật say.

Tình huống rất bất thường!

Cậu tốt xấu gì cũng là người tu đạo ngàn năm trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, lập tức nhận ra trong động có điều kỳ lạ, vừa nhéo đùi mình vừa tìm đường rút lui. Rõ ràng mới đi vào một lúc, sao lúc đi ra lại giống như thiên sơn vạn thủy không có điểm cuối. Nhéo đùi vô dụng, niệm Thanh Tâm chú cũng vô dụng, không chịu nổi phải lấy tờ giấy của Thịnh Văn Chiêu ra đốt.

Ánh lửa bén vào giấy chợt lóe rồi tắt trong bóng đêm lại giúp Ôn Cố có thêm chút sức sống. Hồi tưởng lại vài năm gần đây, có cửa ải nào mà không vượt qua, không lý gì lại vấp ngã trong cái hang rách nát này. Cậu vịn vách núi run rẩy đi về, miệng âm thầm niệm: "Trọng Thế Hoàng, bánh nướng... Trọng Thế Hoàng... Trọng Thế Hoàng..."

Một ngày không thấy như cách tam thu.

Cậu ở đây không biết đã cách bao nhiêu thu, chỉ biết là mỗi lần nhung nhớ đều giống như ăn hoàng liên ngâm mật, trong đắng có ngọt, ngọt ngào xen lẫn đắng chát.

Cậu cắn răng chuyên tâm đi đường, vẫn chưa phát hiện bốn phía dần sáng lên, tới khi phát hiện khi thì đã xô vào một người.

Ôn Cố loạng choạng lùi lại hai bước, tựa người vào vách núi, khó khăn đứng vững, nhìn sơn chủ mặt trầm như nước, kinh ngạc nói: "Sao lại là ngươi?"

Tròng mắt sơn chủ chậm rãi chuyển lên mặt cậu: "Ngươi cho là ai?"

Ôn Cố rũ mi, ẩn thân thuật đã cởi bỏ từ lúc nào, không biết là do mình hay đối phương, hàm hồ đáp: "Không là ai cả."

Sơn chủ im lặng nhìn cậu.

Ánh mắt hắn trước sau vẫn thâm trầm và tối tăm, tựa như muốn phanh thây người khác từ vị trí tâm nhĩ, vô cùng khó chịu.

Ôn Cố đang muốn tránh hắn để đi tiếp thì nghe hắn lạnh nhạt hỏi: "Trọng Thế Hoàng là ai?"

Trong lòng Ôn Cố hơi hồi hộp, nâng mắt nhìn hắn.

Sơn chủ nói: "Cỏ Nhỏ, ngươi từ đâu quen được nam nhân lưu manh không đứng đắn?"

...

Dù không muốn thừa nhận chỉ trích, nhưng đây rõ ràng là giọng điệu của ông chồng bắt gặp vợ mình ngoại tình. Ôn Cố vô cùng không muốn người yêu nhà mình bị chụp hai cái mũ "không đứng đắn" với "lưu manh", bình tĩnh đáp: "Một người bạn."

Sơn chủ: "Ngươi có người bạn nào mà ta không biết sao?"

Ôn Cố không biết quá khứ của Cỏ Nhỏ và hắn, lại không thể bịa lung tung.

Sơn chủ nhìn cậu một lát, thở dài, cầm Ngưng Hồn Kính chiếu vào cậu, Ôn Cố cảm thấy tát cả mỏi mệt khiến mình đứng không vững tiêu tan hoàn toàn, cả người lại có tinh thần. Sơn chủ nói: "Ta biết ngươi muốn gần gũi ta, nhất thời không muốn rời xa ta, nhưng động Toái Hồn không phải nơi ngươi nên đến. Ngươi không nhớ lần trước đến đây thì bị hôn mê mười ba năm à?"

Hôn mê mười ba năm?

Nếu Cỏ Nhỏ hôn mê ngay lúc mình tiến vào Quy Hồn cảnh, vậy có phải mình đã mất tích ba mươi năm không?

Không biết Trọng Thế Hoàng và những người khác sẽ sốt ruột đến cỡ nào đây.

Ôn Cố thất thần, không đề phòng bị sơn chủ nắm tay dẫn vào trong. Sơn chủ vừa đi vừa bảo: "Chỉ lần này thôi đấy, lần sau không được vịn cớ này nữa. Ta thật sự không muốn chứng kiến cảnh ngươi mất ý thức ngã vào lòng ta lần nữa. Trước kia ta không biết hối hận, nhưng qua lần đó, ta đã học được cách quý trọng, ngươi đừng tiếp tục tra tấn ta nữa."

Ôn Cố cảm giác tay bị hắn nắm càng lúc càng chặt, bèn giật lại. Sơn chủ nhận ra, thả lỏng tay, mỉm cười với cậu.

Sơn chủ mang cậu vào sâu trong động.

Thược Dược đang khoanh chân dựa vào vách núi, sắc mặt tái nhợt, lồng ngực phập phồng cực kỳ yếu ớt.

"Hắn?" Ôn Cố kinh ngạc.

Sơn chủ nói: "Động Toái Hồn đúng như cái tên của nó, hồn phách ở lâu trong này sẽ từ từ tan rã. Nhưng ta vừa dùng Ngưng Hồn Kính chiếu vào ngươi, ngươi sẽ không sao."

Ôn Cố không đành lòng: "Hắn chỉ lấy nước dội vào ta, chẳng phải chuyện gì to tát mà."

"Không nhớ những chuyện trước đây hắn làm với ngươi sao?" Sơn chủ đưa tay vén tóc cậu, mỉm cười nhìn cậu xấu hổ, "Ngươi yên tâm đi, động Toái Hồn tuy dễ dàng phá nát linh hồn, nhưng chỉ cần chịu đựng qua, tu vi có thể nâng cao một bậc. Đây là cơ duyên của hắn, có thể vượt qua hay không thì phải dựa vào chính hắn. Ta thích ngươi đơn thuần vô tội, lại ngây thơ thiện lương như vầy."

Ôn Cố: "..." Nghe vào tai toàn là từ ngữ tốt đẹp, nhưng sao dùng trên người mình lại thấy khó chịu thế này?

Sơn chủ nói tiếp: "Ta muốn canh giữ nơi này, nếu ngươi không muốn xa ta thì cùng canh với ta đi." Hắn chỉ vào một chỗ, "Ngồi đây nghỉ ngơi một lúc nhé."

Ôn Cố ngồi xuống, nhưng không dám thả lỏng tinh thần.

Sơn chủ lấy gương chiếu cậu: "Ta dùng Ngưng Hồn Kính chiếu ngươi, đừng sợ."

Tuy nghe lời nhắm mắt lại, Ôn Cố vẫn không dám lơ là. Trải qua bài học của Triệu Minh, bị chính sư đệ mình hãm hại quá nhiều, riết rồi cũng có kinh nghiệm.

Trong động rất im ắng. Ôn Cố chú ý động tĩnh trong và ngoài động, vừa đề phòng sơn chủ, vừa sợ Thịnh Văn Chiêu nhận được ám hiệu xông vào. Thế nhưng, động từ đầu tới cuối vẫn yên tĩnh. Cậu đợi một hồi, không kiềm được phải mở mắt, trước mặt là một màn tối đen.

Ánh sáng đâu?

Người đâu?

Cậu thử mở miệng nhưng không nghe thấy từ nào, muốn cử động cũng không được.

Trúng kế rồi!

Ôn Cố không dám khinh thường, bình ổn tâm trạng, vận dụng toàn bộ pháp thuật có thể giải trừ trạng thái giam cầm trong đầu. Thực hiện hai lần vẫn không có tác dụng, sau đó cảm thấy má trái như bị tát một phát đau rát, mở mắt lần nữa lại thấy được ánh sáng.

Thịnh Văn Chiêu dựa vào vai cậu, khóe miệng chảy máu, thoạt nhìn chật vật vô cùng.

Sơn chủ ưu nhã vuốt tóc, thở dài nói: "Thịnh lão đệ, ta nể tình ngươi thân mang huyết hải thâm cừu nên thu nhận ngươi, vậy mà ngươi lại thông đồng với Cỏ Nhỏ phản bội ta, làm người thế là không phúc hậu đâu."

Thịnh Văn Chiêu ho khan hai tiếng: "Ngươi nói dễ nghe thật. Ta đâu cầu xin ngươi thu nhận ta, có giỏi thì đuổi ta đi đi."

Sơn chủ nói: "Tôn chỉ của Quy Hồn cảnh là cho vào không cho ra, chính ngươi muốn vào, giờ trách được ai."

Thịnh Văn Chiêu hết nói nổi.

Sơn chủ lại nhìn Ôn Cố: "Ngươi cũng vậy. Rõ ràng thích ta đến thế, tại sao lại muốn thông đồng với người ngoài hại ta? Ngươi biết ta sẽ đau lòng đến mức nào không?"

Đến nước này, Ôn Cố dứt khoát ăn ngay nói thật: "Thực không dám giấu, ta cũng không phải Cỏ Nhỏ của ngươi. Tại hạ là Ôn Cố, chính là..."

"Ngươi chính là Cỏ Nhỏ." Sơn chủ ngắt lời cậu, "Chỉ khác là đã có đủ ba hồn bảy phách."

Bạn đang đọc Tế Thế của Tô Du Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.