Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 4923 chữ

Ở ngoài cửa phòng, Phạm Tỷ mặc không phải là trang phục truyền thống của phụ nữ, chân mang một đôi dép lê phong cách Tây Dương, phong tình vạn chủng đi tới.

“Ta đoán rằng người cũng nên tỉnh lại rồi!” nàng ta tự động kéo ghế ngồi xuống.

“Ngươi không thể để cho ta nghỉ ngơi nhiều một chút, nhất định phải vào thời điểm này quấy rầy ta sao?” Không thèm nhìn hoàn cảnh mà chỉ đơn giản bước vào cửa, hắn khẳng định nàng ta tuyệt đối là cố ý.

Phạm tỷ dò xét cẩn thận thần sắc của hắn, phát hiện ra hắn trừ bỏ sắc mặt có chút nhợt nhạt thì thần sắc đã hoàn toàn khôi phục bình thường, lúc này mới cười nói: “Ta đây là đang quan tâm ngươi, ngươi rất khó có cơ hội bị thương, ta đương nhiên là phải chú ý tới tình huống của ngươi nhiều một chút, nếu không Lôi Quyết hỏi tới ta phải giao phó như thế nào đây?”

“Ngươi không đem chuyện ta bị thương truyền về cung chứ?” Tây Môn Bất Hồi cảnh giác hỏi.

“Ách…” Phạm Tỷ chột dạ.

Tây Môn Bất Hồi ôm trán kêu khổ. “Đừng nói với ta Lôi Quyết cùng với cái tên chỉ sợ thiên hạ không loạn Thạch Vô Quá kia rất nhanh sẽ tới đây?”

“Thật sự trong ngày gần đây bọn họ sẽ tới!” Phạm Tỷ vô cùng tiếc nuối gật gật đầu.

“Thật sự là quá tốt rồi!” Tây Môn Bất Hồi than thở. “Chờ cửa dược phòng mở, ngươi lập tức đi hốt mấy thang thuốc nhức đầu tới đây phòng ngừa.” hắn tuyệt đối là sẽ cần chúng.

“Ách, ta hiểu!” Phạm Tỷ len lén le lưỡi, nhịn cười.

“Lôi Quyết là một trong tứ tỳ, vậy Thạch Vô Quá là ai?” Phong Sơ Tuyết tò mò hỏi.

“Là vị phu quân của Lôi Quyết, cũng là hảo bằng hữu của Tây Môn đại ca.” Phạm Tỷ thay mặt hắn đáp. “Hai người này đang trong du lịch tân hôn, nhưng Tây Môn đại ca có thể coi như là một nửa sư phụ của Lôi Quyết, sư phụ xảy ra chuyện làm đồ đệ nhất định sẽ chạy tới!”

“Những chuyện này ta nói là được rồi, ngươi có thể đi ra ngoài rồi!” Tây Môn Bất Hồi lại đè trán mà nói.

“Vâng!” đắp chăn vào đuổi khách đi, Phạm Tỷ ngoan ngoãn đứng lên. “Đồ ăn sáng ta đã sai người đưa tới rồi!”

“Tốt!”

Tây Môn Bất Hồi chỉ trả lại một từ, Phạm Tỷ cũng rất thức thời rời đi, thuận tay đóng cửa phòng lại, không còn người khác, Phong Sơ Tuyết tràn đầy ghen tức nhìn hắn chằm chằm:

“Phạm tỷ là ai?”

“Là tổng chưởng quỹ của Phong Lai khách sạn, người phía dưới đều là do một tay nàng huấn luyện ra, sáu năm trước nàng được Vô Quá cứu mạng, không có chỗ nương tựa cho nên Vô Quá tìm ta cùng nhau giúp nàng, Vô Quá dạy nàng võ công, y thuật đơn giản, ta dạy nàng cách mở khách sạn kiếm tiền.” Tây Môn Bất Hồi ngoan ngoãn trả lời.

“Vậy… cái Nhị chưởng quỹ kia, gọi là… Thúy Bình thì sao?”

Nhìn vẻ mặt thẳng thắn vô tư của hắn, Phong Sơ Tuyết lúc này mới hài lòng một chút, chỉ là nàng nghĩ tới chuyện khác, nàng đập vào vai trái không bị thương của hắn, đương nhiên là nhẹ nhàng hỏi.

“Ư, thì thế nào?” hắn có ý kêu đau.

“Thời điểm ta đưa ngươi tới đây, thiếu chút nữa là bị người ta đuổi ra ngoài, ngươi cũng chỉ biết ngủ mê man.” Hại nàng tự dưng chịu nhiều uất ức.

“Ai dám đuổi nàng ra ngoài?” đừng nói nàng là người của hắn, chỉ tính tới tính khí cùng với miệng lưỡi sắc bén của nàng, người nào có thể đuổi được nàng?

“Nhị chưởng quỹ Thúy Bình kia tính lấy 20 lượng cho ta làm tiền tạ lễ, sau đó nói ta cùng với Hà Thắng cút đi, ngươi nói gì đây?”

“Thật có chuyện này sao?”

“Đừng đánh trống lãng, ngươi giao phó chuyện này cho tốt cho ta, bằng không… hừ, bản cô nương lập tức đi ngay!” nàng mới không thèm ở bên hắn!!!

“Không cho phép!” hắn vòng tay ôm chắc hông nàng, để cho nàng không đi được. “Ta sẽ xử lý chuyện này, nhưng nàng không được phép đi. Đúng rồi, chuyện của Hà Thắng là sao?” cuối cùng hắn cũng có rảnh rỗi để hỏi chuyện của cái tên kia.

“Hắn rất chân chất, chỉ là bái nhầm sư phụ, cho nên ta liền thuận tiện dẫn hắn cùng nhau trốn đi. Kết quả hắn coi ta là chủ tử, gọi ta là tiểu thư, lần này ngươi bị thương, hắn cũng giúp đỡ đưa ngươi tới đây đó!” Phong Sơ Tuyết giương mắt nhìn hắn “Bất Hồi, ta đáp ứng tìm việc cho hắn, ngươi giúp ta an bày được không? Dĩ nhiên là đãi ngộ không được quá thấp!” Dầu gì cũng là người của nàng, không thể để cho hắn chịu uất ức được.

“Chuyện này không thành vấn đề!” nếu là do nàng yêu cầu, Hà Thắng lại không phải người xấu, hắn đương nhiên là không thành vấn đề.

“Vậy thì tốt!” cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm rồi.

Tây Môn Bất Hồi tỉ mỉ nhìn nàng. “Lúc ta hôn mê, nhất định là nàng cũng không có nghỉ ngơi thật tốt. Nhìn nàng kìa, túi mắt cũng lộ ra rồi!”

“Bởi vì ta phải chăm sóc ngươi mà!” đầu tiên là nàng ngây thơ cười một tiếng, sau đó hốc mắt đột nhiên là hồng “Thật ra thì thấy ngươi vẫn hôn mê, ta thật sự rất sợ, ngộ nhỡ ngươi bị sao thì ta phải làm sao bây giờ?”

“Đứa ngốc, ta không có chuyện gì rồi” Tây Môn Bất Hồi hôn lên trán nàng một cái, để cho nàng tựa vào bả vai hắn.

Hắn từ trước tới giờ sẽ không làm chuyện không có nắm chắc, ngay cả việc bị thương hắn cũng có biện pháp tránh được vị trí chí mạng nhất, nhưng quan trọng nhất là nàng không có sao.

“Thật may là ngươi không có sao, nếu không ta liền đi tìm nam nhân khác thay thế ngươi!” nàng chùi nước mắt đi, cố làm ra vẻ kiêu ngạo nói.

“Tiểu tử, lo lắng thì cứ nói lo lắng cho ta, chớ có ra vẻ uy hiếp, nếu thật sự ta xảy ra chuyện nàng sẽ chỉ biết thương tâm, sẽ không đi tìm nam nhân khác!” hắn nhéo vào lỗ mũi của nàng.

“Cuồng tự đại!” nàng nhíu mày xem thường.

“Xứng với tiểu cô nương nghĩ một đằng nói một nẻo, rồi lại thông minh bất phàm rồi!” gian trá chính là gian trá, nói chuyện vẫn không quên thuận tiện ca ngợi nàng rồi.

Nghe hắn nói như vậy, Phong Sơ Tuyết tạm thời không tức giận nữa, chỉ là biểu tình trên mặt nàng toàn bộ là dấm chua “Hơn nữa, nếu ta không luôn ở bên ngươi thì giờ phút này thanh bạch của ngươi đã sớm bị phá hủy rồi!”

“Ta?” hắn nháy mắt mấy cái.

“Nơi này không ít nữ nhân, ta đương nhiên là phải cẩn thận một chút, nếu không ngươi bị ăn tươi nuốt sống thì ta…” nàng chợt im lặng không nói nữa.

“Thì nàng làm sao?” hắn đùa.

“Ta… hai mươi lượng tiền công của ta ai sẽ trả!!!’ nàng hung hăng đáp lại, thay thế những lời ghê tởm nàng vô tình phát ra.

Tây Môn Bất Hồi đương nhiên là rất thức thời không hỏi tới nữa, vội vàng nói sang chuyện khác.

“Ta đói bụng, nàng đi lấy đồ ăn sáng cho ta được không?”

“Được rồi!” Trượt xuống mép giường, nàng giao phó “Không được cho người khác vào cửa, có biết không?”

“Được rồi!”

Phong Sơ Tuyết lúc này mới hài lòng đi ra khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa lại. Tây Môn Bất Hồi bật cười vui vẻ, cuối cùng cũng có thể thoải mái cười rồi.

Bộ dạng ghen tuông của nàng thật đáng yêu!

Thân là bệnh nhân dưỡng thương, Tây Môn Bất Hồi trừ bỏ việc mỗi ngày ở trong phòng đợi đám người ở ngoài thăm bệnh ra thì thật sự không có chuyện gì để làm cả.

Hai ngày sau, thương thế của hắn đã tốt lên rất nhiều thì khách không mời cũng tự động mà tới.

“Bất Hồi, nghe nói ngươi bị thương?” Thạch Vô Quá vọt vào trong phòng, hại Phong Sơ Tuyết đang đút cháo cho hắn ăn cũng phải ngừng động tác lại, Thạch Vô Quá lập tức nhận thấy được mình tới… hình như không đúng thời điểm lắm!!!

“Xin hỏi cánh cửa kia có thù oán gì với ngươi sao?” Tây Môn Bất Hồi thong thả ung dung nói.

“Không có!” Thạch Vô Quá nghi ngờ nhìn lại hắn, tại sao hắn lại hỏi cái vấn đề này?

“Vậy tại sao ngươi không thể đưa tay gõ cửa trước, nhất định phải dùng chân đạp cửa đây?” Cánh cửa thật đáng thương, Tây Môn Bất Hồi không khỏi vì số mạng nhấp nhô của nó mà thở dài.

Thạch Vô Quá sửng sốt một chút, sau đó bật cười to.

“Còn có thể nói giỡn, bày tỏ ngươi bị thương không hề nặng, hại ta phải chạy nhanh như vậy!”

“Vốn là không hề nghiêm trọng!” Tây Môn Bất Hồi nhàn nhạt hỏi: “Tại sao chỉ có một mình ngươi, ngươi không có dính lấy “tiểu thê tử thân ái” của ngươi sao?”

Thạch Vô Quá không thèm đếm xỉa tới hắn, ánh mắt chỉ hiếu kỳ quan sát Phong Sơ Tuyết.

“Tiểu cô nương, cô là ai vậy? tại sao lại thân cận với Bất Hồi như vậy? tính khí của hắn không tốt, hơn nữa thời điểm uống thuốc rất là không ngoan có đúng hay không? Thật là uất ức cho ngươi. Khi mà Bất Hồi không có chuyện gì để mà làm, hắn liền tuyệt đối sẽ chỉnh đối phương chết đi sống lại, kêu trời trách đất…”

“Ít tẩy não nàng đi!” gầm lên một tiếng trước, sau đó Tây Môn Bất Hồi lập tức ôm lấy nàng vào lòng rồi mới thấp giọng nói: “Đừng nghe hắn nói bậy, người này là tên xấu xa!”

“Này, này! Ta nào có…” Thạch Vô Quá còn chưa có kháng nghị xong thì lời nói lại bị cắt đứt.

“Toàn thế giới này chỉ có một người có thể kiềm chế được hắn, nếu như không phải thương hại hắn không kiếm được vợ, ta lúc đầu mới không giúp hắn, trời mới biết ta đem đồ đệ cưng mà ta xem như tiểu muội gả cho hắn, ta đều thay đồ đệ cưng của ta cảm thấy uất ức…”

“Này, này! Bây giờ là người nào đang phá hư danh dự của người nào đây?” Thạch Vô Quá thổi hơi trừng mắt, thật là một tên không có nhân tính mà.

“Vô Quá?” ở ngoài cửa xuất hiện một nữ tử cầm kiếm xinh đẹp phi phàm, thật là thần kỳ nàng vừa kêu nhẹ một tiếng thì cái tên nam nhân mới vừa ở trong phòng nói ẩu nói tả lập tức vọt ra, cung nghênh nàng ở cửa ra vào, một bộ dạng ngoan ngoãn kính cẩn nghe lời nói:

“Ta ở đây!” thanh âm thật là dịu dàng, cùng với người vừa giơ chân đạp cửa cao giọng rống to kém xa vạn dặm.

“Tại sao lại một mình chạy trước tới đây?” thanh âm nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

“Ta quan tâm thương thế của Tây Môn, cho nên chạy tới trước xem hắn.” hắn quang minh chính đại nêu ra lý do.

“Nhưng mà, chàng tới ầm ĩ Tây Môn đại ca nghỉ ngơi, có đúng hay không?” nàng mới nhẹ giọng trách cứ, Thạch Vô Quá lập tức nhỏ xuống âm lượng, nhỏ giọng phản bác lại:

“Ta không có ầm ĩ hắn, trên thực tế hắn đang không có nghỉ ngơi, ta… ta đang cùng hắn nói chuyện phiếm!”

“Vậy sao?” Nàng hoài nghi hỏi, hai người này sẽ vui vẻ cùng nhau nói chuyện phiếm sao????

Trước tiên đè xuống nghi vấn, nàng nhẹ nhàng gõ nhẹ trên ván cửa hai cái: “Tây Môn đại ca, ta có thể vào không?”

“Vào đi!” Tây Môn Bất Hồi cất giọng trả lời, sau đó lại nhỏ giọng nói bên tai của Phong Sơ Tuyết: “Đó là người duy nhất có thể kiềm chế được Vô Quá, chính là Lôi Quyết!”

Nhận được sự đồng ý, Lôi Quyết đi vào trong phòng, Thạch Vô Quá ngoan ngoãn đi theo ở phía sau.

“Tây Môn đại ca, thương thế của huynh có nặng không?” đi tới trước giường, nàng quan tâm hỏi.

“Không có sao!” Tây Môn Bất Hồi cười cười, giới thiệu hai bên: “Đây là ta coi như là thân muội Lôi Quyết, , người vừa rồi mới la lối om sòm chính là Thạch Vô Quá, hai người mới thành thân không lâu, còn nàng là người của ta, Tiểu Tuyết!”

“Ai là người của ngươi?” Phong Sơ Tuyết giơ khuỷa tay đập vào ngực hắn, Tây Môn Bất Hồi lập tức uất ức ôm ngực.

Lôi Quyết mỉm cười với nàng.

“Ngưỡng mộ đã lâu. Trong thư của Phạm Tỷ có đề cập tới cô nương rất nhiều. Ta là Lôi Quyết, một trong tứ tỳ của Vân Lưu cung!”

“Ta là tướng công thân ái của nàng ta, Thạch Vô Quá!” Thạch Vô Quá ôm lấy vai thê tử, tự giới thiệu bản thân mình.

“Quy cũ một chút!” Lôi Quyết nhẹ nhàng liếc hắn một cái, Thạch Vô Quá lập tức uất ức thu tay lại.

Di? Tình huống này thật giống!!!

Hai người nam nhân này… Phong Sơ Tuyết chợt bật cười, khó trách lại trở thành bạn tốt. chỉ khác ở chỗ, Tây Môn Bất Hồi lại uy nghiêm thêm một chút, đại khái có thể là do di chứng của việc làm đường chủ đã lâu!!!

“Lôi Quyết, muội nên hiểu năng lực của ta, cần gì phải đặc biệt chạy tới?”

“Vừa lúc thuận đường chứ sao!” Lôi Quyết cười cười, rất hiểu cá tính Tây Môn Bất Hồi làm việc không thích liên lụy tới người khác. “Muội cùng Vô Quá phải về nhà bái tổ, đang tính toán thuận đường tới đây thăm Phạm Tỷ, vừa đúng lúc huynh cũng ở nơi này, liền thuận tiện qua xem một chút Tây Môn đại ca rồi!” thật là hoàn toàn thuận tiện, từ Vân Lưu Cung tới Thạch gia, thực tế là phải đi qua Phong Lai khách sạn. Tây Môn Bất Hồi chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng.

“Người trong cung có khỏe không?” Tây Môn Bất Hồi hỏi.

“Thật là thần kỳ, tứ đại đường chủ đứng đầu của Vân Lưu Cung trước sau nói muốn đi ra ngoài làm việc, người này tiếp theo người kia, chắc tiếp theo sẽ đến phiên Bắc Cung đại ca rồi!”

“Lôi Quyết, có chuyện muốn làm phiền muội!” Tây Môn Bất Hồi thận trọng nói.

“Chuyện gì?” Lôi Quyết cũng thận trọng hỏi.

“Có thể giúp ta đi tìm người thay một cánh cửa chắc chắn một chút hay không?”

Cửa? Lôi Quyết quay đầu nhìn lại, ách… cửa bị phá hư, một nửa lảo đảo muốn rớt ra, nàng nhìn mà phải cau mày: “Cửa tại sao lại hư thành như vậy?” đồ của Phạm Tỷ cũng không thể dễ hư như vậy chứ?

“Vậy thì phải hỏi tướng công của muội rồi!” Tây Môn Bất Hồi vô tội nói.

“Vô Quá? Ánh mắt của Lôi Quyết lập tức quét tới, Thạch Vô Quá chột dạ nói: “Ách… Ta lo lắng cho thương thế của Bất Hồi, cho nên… nhất thời quên gõ cửa…” Tây Môn Bất Hồi ghê tởm, lại dám hãm hại hắn! Thạch Vô Quá len lén ném cho hắn một ánh nhìn giận dỗi.

Tây Môn Bất Hồi trực tiếp làm như không nhìn thấy.

“Coi như chàng gấp, cũng không nên lỗ mãng như vậy, ngộ nhỡ hù dọa Tây Môn đại ca thì làm sao bây giờ? Huynh ấy còn bị thương, nếu làm cho thương thế nghiêm trọng thêm thì ta xem chàng phải làm sao?” Lôi Quyết nhẹ giọng trách cứ.

“Ách, ta cũng không phải là cố ý mà!” Thạch Vô Quá thầm thì nói.

“Nếu cửa là do chàng làm hư, vậy thì chàng phải chịu trách nhiệm sửa chữa nó!” Lôi Quyết công bằng nói. Người nào gây ra chuyện thì người đó phải chịu trách nhiệm thôi.

“Được!” Thạch Vô Quá buồn bã gật gật đầu.

“Lôi Quyết, các người tính ở chỗ này mấy ngày?” làm bộ không thấy ánh mắt buồn bã của Thạch Vô Quá, Tây Môn Bất Hồi hỏi tiếp.

“Đại khái là khoảng hai ba ngày, chúng ta chẳng qua là trở về dâng hương, không cần vội vàng!” Lôi Quyết trả lời.

“Vậy làm phiền muội mang Tiểu Tuyết ra ngoài đi chơi một chút!”

“Ta không…” Sơ Tuyết vừa mới lên tiếng kháng nghị thì Tây Môn Bất Hồi đã dùng ngón tay che môi của nàng lại:

“Đi chơi giải sầu! nàng ở nơi này đã mấy ngày rồi, nhất định là buồn bực muốn chết, thương thế của ta đã không còn đáng ngại nữa, nàng không cần phải lo lắng nữa, thừa dịp này đi chơi một chút trong phủ Vũ Xương đi! được không?” để cho nàng ngày ngày phải ở yên nơi này, hắn cũng cảm thấy đau lòng.

Lôi Quyết tự nhiên hiểu được ý tứ của Tây Môn Bất Hồi.

“Tiểu Tuyết cô nương, chúng ta đi thôi, có Vô Quá ở đây, ta đảm bảo Tây Môn đại ca tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.” Lôi Quyết cười nói.

“Ta?” Thạch Vô Quá nhìn ba người một chút, rất chấp nhận gật gật đầu, hắn sẽ không để cho Bất Hồi có chuyện… ở chỗ này, Bất Hồi còn có thể xảy ra chuyện gì đây?

Phong Sơ Tuyết vẫn còn do dự một chút.

“Đi đi!” Tây Môn Bất Hồi dắt tay của nàng giao cho Lôi Quyết, lấy thêm 1 túi tiền giao cho Lôi Quyết. “Nếu như Tiểu Tuyết muốn mua gì thì liền mua cho nàng!” đồ ăn vặt cùng với những biểu diễn mới lạ từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ kháng cự lại được.

“Ta biết!” Lôi Quyết nhận lấy rồi nói: “Tiểu Tuyết cô nương, chúng ta đi thôi!”

“Vậy chén cháo này ngươi phải ăn xong đó!” nàng không yên tâm nói.

“Ta biết rồi!” Tây Môn Bất Hồi cười gật đầu một cái, lúc này nàng mới cùng với Lôi Quyết sóng vai đi ra ngoài.

Hai nữ nhân vừa đi thì Thạch Vô Quá kéo một cái ghế qua, vẻ mặt lúc này mới chuyển thành nghiêm chỉnh:

“Chuyện gì đã xảy ra?” một tên Thanh Thành lão tổ mà có thể làm Bất Hồi bị thương thì thật là lạ.

“Là có người tìm phiền toái!” Tây Môn Bất Hồi suy nghĩ một chút. “Vô Quá, mấy ngày này ngươi hãy thử tìm vị trí của Thanh Thành lão tổ, ta sợ hắn còn chưa chết tâm, sẽ hạ thủ đối với Tiểu Tuyết!”

“Ta sẽ hết sức!” Thạch Vô Quá gật đầu một cái “Ngươi thật sự thích nàng?”

“Nàng sẽ là đường chủ phu nhân tương lai của Bạch Hổ đường!” Tây Môn Bất Hồi cười một tiếng nói.

“Vậy vị hôn thê của ngươi thì làm sao bây giờ?” Thạch Vô Quá biết mục đích xuất cung của hắn là vì muốn đi tìm vị hôn thê rời nhà trốn đi, hiện tại Bất Hồi đã thích cô gái khác, chẳng lẽ cứ như vậy vứt bỏ vị hôn thê sao?

3 “Nàng chính là vị hôn thê của ta!” Tây Môn Bất Hồi trừng mắt nhìn Thạch Vô Quá, chỉ cần nhìn một cái thì hắn cũng biết tên kia đang nghĩ cái gì.

“Nàng?!” Thạch Vô Quá thiếu chút nữa là trừng lồi mắt, tại sao tên Bất Hồi kia không thèm nói sớm?

“Chuyện này ta không muốn ngươi nói ra, bởi vì Tiểu Tuyết vẫn cho là ta không biết về thân phận của nàng, nếu như mà ta đoán không lầm thì nàng vẫn đang nghĩ cách bỏ rơi vị hôn phu ta đây.” Về phần đáp án chân chính, hắn vẫn còn đang đợi.

“Ách…” nội tình việc này giống như là không phải phức tạp bình thường!

“Nói tóm lại, chuyện này ta tự mình có tính toán, ngươi và Lôi Quyết không cần phải nhúng tay, cứ ở một bên nhìn là tốt rồi.” Tây Môn Bất Hồi cảnh cáo nói, hắn cũng không muốn để đôi vợ chồng này hù dọa nàng sợ chạy.

“Dạ, đại đường chủ!” Thạch Vô Quá nhún nhún vai. Không nhúng tay thì không nhúng tay, có gì đặc biệt hơn người chứ, khi dễ hắn thật rãnh rỗi như vậy sao?

Thấy Tây Môn Bất Hồi bưng chén cháo lên ăn, Thạch Vô Quá suy nghĩ một chút, tự mình cũng nên nhanh đi tìm cánh cửa mới để thay rồi, tránh để cho thê tử thân ái của hắn trở về thấy cửa vẫn chưa được đổi sẽ cảm thấy mất hứng, hắn thương yêu thê tử như vậy, dĩ nhiên là không nên chọc cho thê tử bị tức giận rồi!

Đi dạo phố cả buổi chiều, Lôi Quyết với Tiểu Tuyết giống như đã trở nên vô cùng quen thuộc, Tiểu Tuyết đi mua một đống đồ ăn vặt, muốn quay về cùng ăn với Bất Hồi.

Bộ dạng ân ái như vậy, Vô Quá nhìn thấy thì cảm thấy một hồi ghen tỵ, hắn và nương tử mới là tân hôn, bàn về ân ái sao có thể thua sút người khác đây? Vì vậy hắn lập tức lôi kéo thê tử về phòng, thân ái cùng nhau dùng bữa, đèn phòng ai nấy sáng, không cần can thiệp lẫn nhau.

Ăn xong đống đồ ăn vặt, Phong Sơ Tuyết quyết định đi về phòng rửa mặt sạch sẽ một phen. Mấy ngày nay vì chăm sóc cho hắn nàng không thể tắm rửa cho tốt, hiện tại thương thế của hắn đã hồi phục được tám chín phần rồi, nàng cũng có thể thoải mái rồi.

Chỉ là… cái đó rốt cục là Kim Sang dược gì, tại sao có thể khiến cho vết thương sâu như vậy lành nhanh đến vậy?

Phong Sơ Tuyết vừa mới bước chân rời khỏi phòng, Thúy Bình ở bên ngoài ẩn núp chờ đợi cuối cùng cũng có được cơ hội liền tiến lên gõ cửa.

“Người nào?” là Sơ Tuyết quên mang cái gì sao?

“Đường chủ, là ta Thúy Bình!”

Tây Môn Bất Hồi đang muốn nằm xuống nghỉ ngơi lại phải ngồi dậy.

“Có chuyện gì không?” Đêm đã xuống, hắn tốt nhất là phải giữ khoảng cách với các cô gái khác, cho an toàn một chút.

“Ta đưa bữa tối tới cho đường chủ, là Phạm Tỷ giao phó!”

Tây Môn Bất Hồi suy nghĩ thầm than.

“Vào đi!”

Hắn vừa mới đồng ý, Thúy Bình lập tức đẩy cửa phòng ra, sắp xếp bữa tối trên bàn xong liền bước về phía giường chuẩn bị đỡ Tây Môn Bất Hồi xuống giường.

“Bữa tối cứ để đó là được rồi, lát nữa ta sẽ ăn, ngươi cứ đi trước đi!”

Thúy Bình dừng bước chân lại, sâu kín nhìn hắn.

“Đường chủ, để Thúy Bình hầu hạ người dùng bữa có được không?”

“Không cần, ta có thể tự mình ăn!”

“Vậy Thúy Bình thay thuốc cho người!” nói xong, nàng ta cố gắng dùng tay kéo y phục trên người hắn.

“Không cần, vừa rồi Tiểu Tuyết đã giúp ta rồi!” hắn cũng không muốn để cho Tiểu Tuyết nhìn thấy cảnh này!

Có lẽ hắn nên thừa cơ hội này nói cho rõ ràng, tránh cho Tiểu Tuyết lại nghi ngờ hờn dỗi hắn.

“Đường chủ, người không thích Thúy Bình nữa sao?” giọng nói của nàng ta mang theo âm điệu đáng thương như bị vứt bỏ. “Thúy Bình không hiểu, mình có chỗ nào thua kém Tiểu Tuyết cô nương?”

“Thúy Bình, ta chỉ coi ngươi là muội muội của Nguyệt Phong.” Tây Môn Bất Hồi nghiêm mặt nói. “Ngươi là một thành viên của Bạch Hổ đường, Tiểu Tuyết là khách quý của ta, ngươi nên đối xử với nàng lễ phép một chút!”

“Nàng làm sao có thể so sánh với Thúy Bình? Đường chủ hiện chỉ thích nàng, cũng không thích Thúy Bình nữa, Thúy Bình có chỗ nào không tốt, chỉ cần đường chủ nói thì Thúy Bình có thể thay đổi mà!” Nàng ta khẩn thiết nói.

“Ngươi không cần phải thay đổi vì ta, chỉ cần làm việc theo đúng đường quy là được rồi!”

“Thúy Bình… thích đường chủ!” nàng ta thấp giọng lớn mật thổ lộ.

“Thúy Bình, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, cho tới bây giờ ta chỉ xem ngươi là muội muội của Nguyệt Phong, ngươi đối với ta cũng không nên có những ý tưởng khác.” Chuyện tình cảm, Tây Môn Bất Hồi từ trước tới giờ đều rất rõ ràng.

“Là bởi vì thân phận của ta thấp kém cho nên đường chủ ghét bỏ ta sao?” nàng ta nén lệ nói.

“Cái này cùng với thân phận không có liên quan!” Tây Môn Bất Hồi thở dài. “Thúy Bình ngươi là một cô gái tốt, tương lai ngươi sẽ có người tốt với ngươi!”

“Ta không cần tương lai, ta chỉ biết hiện tại thôi.” Nàng ta khẽ hô to. “Đường chủ, Thúy Bình thật sự thích người, thích người rất lâu rồi, Thúy Bình đang nói thật đó!”

“Thúy Bình, ngươi là trợ thủ do một tay Nguyệt Phong huấn luyện, đối với đường quy cũng nên hiểu rõ, chuyện này tới đây chấm dứt, ta hi vọng sẽ không có lần sau.” Tây Môn Bất Hồi lấy đường quy ra lãnh đạm nói: “Về công, ngươi bây giờ là đang dĩ hạ phạm thượng, chất vấn lời nói của bổn đường chủ, về tư, ta đã có người yêu thích, Tây Môn Bất Hồi ta chỉ biết có một thê tử mà thôi! Ngươi hãy nhớ kỹ lấy, lui ra đi!”

Ánh mắt Thúy Bình sâu kín oán oán, tuyệt đối không hề cam tâm.

“Đường chủ, trong lòng người thật… tuyệt đối không hề có ta?”

“Lui ra!” Đã nói rất rõ ràng, Tây Môn Bất Hồi không muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa.

Thúy Bình cắn răng một cái, cởi xuống áo ngoài của mình, bổ nhào lên người hắn, tiếp theo chặn kéo quần áo của hắn, áp thân thể của mình vào.

“Bất Hồi, ngươi xem bộ y phục này là Lôi Quyết đã tặng cho ta đó, có đẹp hay không?” chữ còn chưa nói xong, vừa đẩy cửa ra Phong Sơ tuyết thấy hai người quần áo xốc xếch, đang nằm ở trên giường…

“Tiểu Tuyết!”

Phong Sơ Tuyết một câu cũng không nói, quay người bỏ chạy ra ngoài, thiếu chút nữa là đụng vào Thạch Vô Quá đang đứng ngoài cửa.

Oa, chuyện gì xảy ra? Thật may là hắn nhanh như chớp, nếu không nhất định là sẽ va chạm rồi! hắn lại nhìn vào phía trong phòng, trợn mắt há mồm tại chỗ!!!

Tây Môn Bất Hồi đem Thúy Bình đẩy ra, cả người tản mát ra hơi lạnh, mặt không chút thay đổi.

“Lôi Quyết!” hắn hướng ra ngoài kêu lên.

“Ở đây!” Lôi Quyết lướt qua Thạch Vô Quá, lập tức vào cửa.

“Trước ngày mai, ta không muốn thấy nàng ta xuất hiện ở Phong Lai khách sạn, nếu như nàng ta dám tiết lộ chuyện của Bạch Hổ đường thì liền xử theo đường quy.” Tây Môn Bất Hồi lạnh giọng nói xong, kéo áo khoác vào liền phi thân lướt qua hai người xông ra ngoài.

Lôi Quyết càng nghĩ càng thấy không đúng, lập tức nói: “Vô Quá, chàng theo sau xem một chút!”

“Ừ!” Thạch Vô Quá lập tức đuổi theo.

Trong phòng, chỉ để lại Thúy Bình đang kinh sợ, nức nở khóc lóc. Tại sao một nam nhân bình thường luôn vui vẻ tươi cười, giọng nói hiền hòa lại đột nhiên có thể trở nên đáng sợ như vậy?

“Ngươi không nên chọc giận Tây Môn đại ca!” Lôi Quyết cũng không có đồng tình với nàng ta.

Người ta gọi là Tiếu Diện Hổ Tây Môn Bất Hồi, bình thường có thể rất thân ái vui vẻ, rất không có uy hiếp, nhưng một khi bị chọc giận hậu quả tuyệt đối rất là đáng sợ!!!

Bạn đang đọc Tây Môn Bạch Hổ của Thuỷ Ngân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.