Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan phong Bật Mã lòng sao xứng Tên gọi Tề Thiên dạ chẳng yên

5182 chữ

Mỹ Hầu Vương cùng Thái Bạch Kim Tinh ra khỏi cửa động cùng nhau cưỡi mây lên trời. Nguyên phép cân đẩu vân của Ngộ Không mười phần nhanh chóng không ai bì kịp, nên bỏ Kim Tinh lại sau, đến ngoài cửa Nam Thiên trước. Vừa đến cửa Nam Thiên, Hầu Vương đương toan thu mây tiến vào trước bị ngay Tăng Tràng Thiên Vương dẫn họ Bàng, họ Lưu, họ Cẩu, họ Tất, họ Đặng, họ Tân, họ Trương, họ Đào, một đoàn thiên binh, gươm giáo, đòng mác đứng trước thiên môn ngăn không cho vào.

Hầu Vương hỏi:

- Cái lão Kim Tinh chính là đồ gian trá, đã mời ta đến sao lại còn cho người cầm gươm giáo giữ cửa thế này?

Đương khi ồn ào, Kim Tinh xịch đến nơi. Ngộ Không phát cáu đỏ mặt tía tai nói:

- Lão kia, lão đã bảo phụng chỉ chiêu an của Thượng Đế xuống mời ta lên, sao lại còn bảo những tên này ngăn trở cửa trời không cho ta vào.

Kim Tinh cười nói:

- Xin đại vương bớt giận, trước nay ngài chưa từng tới thiên đường, lại là người không tên tuổi, thiên binh trên trời chưa từng biết ngài, lẽ nào họ lại để ngài tự tiện tiến vào. Đợi đến khi vào yết kiến thiên tôn, rồi ghi tên vào sổ tiên, được phong làm quan chức, từ đấy về sau ngài vào ra tùy ý, ai còn dám cản nữa.

Ngộ Không nói:

- Đã vậy thì thôi, ta không vào nữa!

Kim Tinh giữ lại cầm tay kéo đi nói:

- Mời ngài cứ vào với tôi.

Kim Tinh đến gần cửa trời gọi to:

- Binh tướng thiên đình mở cửa, đây là người tiên ở hạ giới, ta phụng sắc chỉ đi triệu ngài đến đây!

Tăng Tràng Thiên Vương và mọi thiên binh đều thu khí giới tránh lui. Ngộ Không mới tin, liền cùng Kim Tinh thong thả đi vào. Chính thực là:

“Vừa lên thượng giới

Mới đến thiên đường

Muôn đạo hào quang quanh ráng đỏ,

Nghìn tầng khí đẹp nhả mù xanh”

Nhìn cửa Nam Thiên thấy:

“Cửa lưu ly quắc bóng

Màn bảo ngọc sáng choang

Đôi bên mấy chục nguyên soái trấn thiên, người tựa cột, kẻ bên hè, gươm cờ bệ vệ.

Bốn mặt thêm mấy chục thiên thần kim giáp, nách cắp dao, vai đeo kiếm, roi kích đường hoàng

Ở ngoài còn đỡ sợ

Vào trong mới kinh hoàng

Bên vách mấy hàng cột lớn, chạm đục long ly quấn quít

Quanh nhà mấy dịp cầu ngang, phô bày phượng hạc nghênh ngang

Mây kéo trên không mờ mịt

Nắng soi trước cửa sáng choang

Ba mươi ba nếp thiên cung, cung nào cùng vờn lân múa phượng.

Bảy mươi hai ngôi bảo điện, ngôi nào cũng kết ngọc thêu hoa.

Trên đài thọ tinh, hoa mấy nghìn năm không rụng

Bên lò nấu thuốc, cỏ mấy muôn năm chẳng vàng”

Lại đến triều đình:

“Kẻ áo sa tươi, như sao lấp lánh

Người mũ vàng nuột, tựa tuyết long lanh.

Hài châu, trâm ngọc,

Thao tía, đai vàng

Ba tiếng chuông rung, dưới đan trì, ba tào dâng biểu

Một hồi trống giục, trên bảo điện, ngọc đế ngự triều”

Lại đến Linh Tiêu bảo điện:

“Then vàng cài cổng ngọc

Chim phượng múa cửa son

Lối dọc, đường ngang, khắp chốn nạm vàng, dát ngọc.

Rèm kia, mái nọ, đầy nơi múa phượng bay rồng

Trên nào tía, đỏ, hồng, bóng lộn sáng choang

Dưới nọ thiên phi cầm quạt, ngọc nữ tiến khăn

Thiên tướng đứng hầu người quắc thước

Tiên khanh hộ giá vẻ hiên ngang”

Ở chính giữa:

“Mâm ngọc lưu ly, thuốc thái ất trùng trùng điệp điệp

Trong bình mã não, cây san hô lớp lớp cong queo

Của lạ thiên cung không thiếu.

Phàm trần hạ giới chớ màng

Cửa ngọc nhà vàng phủ tía

Hoa thơm cỏ lạ rỡ ràng

Ngọc thỏ lướt qua phiên triều hội

Kim ô soi nhạt dưới long sàng

Hầu Vương có phúc lên thiên giới

Bụi tục trần gian rũ sạch không”

Thái Bạch Kim Tinh dẫn Ngộ Không đến ngoài điện Linh Tiêu, không đợi tuyên chiếu, đi thẳng vào trước ngự tọa. Ngộ Không đứng ra bên cạnh không lễ, chỉ lắng tai nghe Kim Tinh tâu:

- Thần phụng sắc chỉ đi, đã triệu được yêu tiên đến.

Thượng Đế vẫn rủ rèm, hỏi ra:

- Đứa nào là yêu tiên?

Ngộ Không chỉ cúi mình trả lời:

- Lão Tôn đây!

Các tiên chầu ở đấy đều sợ hãi thất sắc nói:

- Loài khỉ kia, sao không phục lạy yết kiến, lại dám ứng đối vô lễ “Lão Tôn đây”, tội đáng chết! Đáng chết!

Thượng Đế truyền chỉ:

- Tôn Ngộ Không là yêu tiên ở hạ giới, mới được thành người, chưa biết lễ nghĩa, hãy tha tội cho.

Các Tiên giục:

- Tạ ơn đi!

Ngộ Không chỉ trông lên, xướng một tiếng thật to:

- Vâng!

Thượng Đế truyền xét hai hàng văn võ xem có đâu thiếu quan chức để bổ Ngộ Không vào. Vũ Khúc Tinh Quân ở bên chuyển lên tâu:

- Các cung các điện đều không thiếu quan, chỉ có ngự mã giám[20] thiếu viên quản sự.

Thượng Đế phán:

- Cho Ngộ Không làm Bật Mã Ôn[21].

Mọi người lại giục tạ ân.

Ngộ Không cũng chỉ trông lên, nói to một tiếng:

- Vâng!

Thượng Đế lại sai Mộc Đức Tinh Quân đưa Ngộ Không đến ngự mã giám nhận chức. Bấy giờ Ngộ Không vui mừng đi theo Mộc Đức Tinh Quân đến nhận chức. Xong việc, khi Mộc Đức Tinh Quân về cung, Ngộ Không liền hội họp tất cả giám thừa, giám mã, điền ba, lực sĩ, tất cả các quan to, quan nhỏ lại kiểm tra công việc. Sở giám này chỉ có độ nghìn con ngựa. Ngộ Không xét lại sổ sách, điểm rõ số ngựa trong sổ này, điền ba giữ việc mua rơm cỏ, lực sĩ coi việc tắm cho ngựa, cho ngựa ăn, cho ngựa uống. Giám thừa, giám phó giữ việc thôi đốc. Bật Mã Ôn ngày đêm không ngủ trông nom ngựa. Ban ngày còn chơi đùa được, ban đêm thì chăm sóc ân cần, như ngựa ngủ thì đánh thức dậy cho ăn cỏ, ngựa chạy quanh thì bắt đem về chuồng. Những con thiên mã thấy Bật Mã Ôn là chỏng tai giậm cẳng, nhưng ngược lại chúng được nuôi nấng béo tốt. Chốc đã hơn nửa tháng. Một hôm được nhàn hạ, các giám quan sửa tiệc rượu vừa là để thù tiếp Bật Mã Ôn, vừa là để chúc mừng bạn mới.

Chính đang lúc vui vẻ, Hầu Vương chợt ngừng chén hỏi:

- Chức Bật Mã Ôn của tôi là quan hàm gì?

Họ đáp:

- Chỉ có tên là quan như thế đấy.

Hầu Vương lại hỏi:

- Quan như thế là mấy phẩm?

Chúng nói:

- Chẳng có phẩm nào cả!

Hầu Vương nói:

- Không phẩm nào thì là to nhất rồi còn gì?

Chúng nói:

- Không to, không to đâu. Chức ấy chỉ mới gọi là chưa vào hàng quan.

Hầu Vương hỏi:

- Sao lại gọi là chưa vào hàng quan?

Chúng nói:

- Nghĩa là bậc cuối cùng mạt hạng. Chức ấy rất thấp, rất nhỏ, chỉ có việc trông ngựa thôi. Tựa như ngài đây từ khi đến nhậm, siêng năng, nuôi ngựa được béo, thì chỉ được một tiếng khen tốt. Nếu như hơi để ngựa gầy thì lại bị trách phạt ngay. Nhất là để tổn thương đến ngựa thì còn bị phạt tiền chuộc tội.

Hầu Vương nghe nói nổi giận đùng đùng nghiến răng nói:

- Khinh rẻ lão Tôn như thế này ư? Lão Tôn ở núi Hoa Quả đương làm vua, làm cha, cớ sao dám lừa dối ta đến đây để nuôi ngựa cho họ? Nuôi ngựa là việc của những người tầm thường, là việc nhỏ nhen, mà lại đem đãi ta ư? Không thèm làm nữa! Không thèm làm nữa! Ta đi đây!

Nói rồi, đạp đổ công án, lấy bảo bối trong tai ra múa tít, vừa đi, vừa đánh, ra khỏi ngự mã giám, tới thẳng cửa Nam Thiên. Thiên binh biết Hầu Vương đã được biên tên vào sổ tiên, đang làm Bật Mã Ôn, không dám ngăn trở, mặc cho Hầu Vương ra khỏi cửa trời. Một lát sau, Hầu Vương về đến núi Hoa Quả. Ở trên mây xuống, Hầu Vương thấy bốn tướng và yêu vương đương luyện tập cho quân sĩ, bèn lên tiếng quát to:

- Các em! Lão Tôn đã về đây!

Bọn khỉ trông thấy Hầu Vương đều sụp lạy rồi rước vào trong động, mời Hầu Vương lên bảo vị, bày tiệc rượu tiếp đón. Lũ khỉ đều nói:

- Xin mừng đại vương lên trời đã được mười mấy năm, nay vinh quy tất đắc ý?

Hầu Vương đáp:

- Ta chỉ ở trên trời hơn nửa tháng, mà đã mười mấy năm ư?

Bọn hầu đáp:

- Đại Vương ở trên trời một ngày là bằng một năm ở hạ giới. Chẳng hay đại vương đã làm quan chức gì ở trên đó?

Hầu Vương xua tay:

- Không đáng nói, không đáng nói. Nói ra thêm xấu hổ! Thượng Đế không biết dùng người, thấy hình dạng lão Tôn như thế này cho ta làm chức Bật Mã Ôn, nguyên làm cái việc nuôi ngựa chẳng có hàng phẩm gì cả. Khi mới đến, ta không biết, cứ nhởn nhơ ở trong ngự mã giám, sau hỏi các bạn đồng sự, mới biết là chức ti tiện, ta rất buồn liền đạp đổ tiệc rượu không nhận quan hàm, rồi bỏ về đây.

Bọn khỉ nói:

- Về là phải, về là phải, đại vương làm vua làm chúa ở động này, sang trọng sung sướng biết là chừng nào, việc gì phải làm phu coi ngựa cho ai?

Nói xong bọn khỉ giục làm tiệc rượu mau để hầu vương giải phiền.

Đương lúc uống rượu có người vào báo:

- Thưa đại vương, ngoài cửa có Độc Giốc quỷ vương muốn yết kiến.

Hầu Vương truyền cho vào.

Quỷ Vương ăn mặc chỉnh tề vào động, cúi đầu làm lễ. Hầu Vương hỏi:

- Các ngươi đến đây có việc gì?

Quỷ Vương thưa:

- Lâu nay nghe tiếng đại vương chiêu hiền, nhưng chưa có dịp tới. Nay thấy đại vương được ghi vào sổ trời, vinh quy đắc ý, chúng tôi đến dâng một tấm hoàng bào mừng đại vương và xin đại vương nếu không cho tôi là hèn hạ thu dụng cho, tôi nguyện xin gắng sức đem tài khuyển mã đền ơn tri ngộ.

Hầu Vương cả mừng, mặc hoàng bào vào mình. Cả bọn vui vẻ, sung sướng đứng sắp hàng chầu lạy. Hầu Vương liền phong luôn cho Quỷ Vương làm tướng tiên phong tiền bộ. Quỷ Vương tạ ơn và tâu:

- Đại vương khi ở trên trời lâu được làm chức gì?

Hầu Vương đáp:

- Thượng Đế khinh người cho ta làm chức Bật Mã Ôn gì ấy!

Quỷ Vương nghe biết liền tâu:

- Đại Vương có phép thần thông như thế sao lại đi nuôi ngựa cho họ? Có làm đến “Tề thiên đại thánh” gì mà không được?

Hầu Vương nghe lấy làm vui mừng nói luôn mấy tiếng:

- Tốt! Tốt! Tốt!

Liền sai bốn kiện tướng:

- May ngay cho ta một lá cờ trên thêu bốn chữ lớn: “Tề Thiên Đại Thánh”. Dựng cột treo cờ ngay trước cửa động! Từ nay trở đi, các ngươi chỉ được gọi ta là Tề Thiên Đại Thánh, không được gọi là đại vương nữa. Và truyền ngay cho yêu vương các động cùng biết một thể!

Ngày hôm sau, Thượng Đế thiết triều, thấy Trương Tiên Sư dẫn các viên giám thừa, giám phó ở ngự mã giám, đến trước đan trì quì lạy tâu:

- Vạn tuế, Bật Mã Ôn mới bổ là Tôn Ngộ Không vì thấy chức quan nhỏ, nên đã bỏ thiên cung đi hôm qua rồi.

Lại thấy Tăng Tràng Thiên vương dẫn các thiên binh cũng đến tâu:

- Bật Mã Ôn ra khỏi cửa trời đi đã lâu, không biết vì lẽ gì.

Thượng Đế nghe nói lập tức truyền chỉ:

- Hai hàng văn võ cứ về giữ chức, trẫm sẽ sai thiên binh đi nã bắt con quái ấy!

Trong ban có Thác Tháp Lý Thiên Vương và Na Tra tam thái tử bước ra khỏi ban tâu:

- Tiểu thần này tuy bất tài cũng xin giáng chỉ cho đi.

Thượng Đế cả mừng bèn phong Thác Tháp Thiên Vương Lý Tĩnh làm Giáng Ma đại nguyên soái, Na Tra tam thái tử làm Tam đàn hải hội đại thần, lập tức cất quân xuống hạ giới.

Lý Thiên Vương và Na Tra cúi đầu từ tạ, đi thẳng về bản cung, kiểm điểm ba quân, gọi các đầu mục, cho Cự Linh Thần làm tiên phong, Ngư Đỗ tướng đoạn hậu, Dược Soa tướng đốc quân. Một nháy mắt, quân đã ra khỏi cửa Nam Thiên, thẳng tới núi Hoa Quả chọn nơi an dinh hạ trại, rồi truyền lệnh cho Cự Linh thần ra khiêu chiến. Cự Linh thần vâng lệnh nai nịt gọn gàng cầm cây búa tuyên hoa đến ngoài thủy động, thấy ngoài cửa động có rất nhiều yêu ma, đều là loài sài lang hổ báo, nô đùa nhảy nhót múa gươm, khoa giáo, hò la ầm ỹ.

Cự Linh thần quát:

- Bọn súc sinh kia đi báo ngay cho Bật Mã Ôn biết, ta là đại tướng trên trời, vâng sắc chỉ Ngọc Hoàng đến đây bắt y, mau mau bảo y ra đầu hàng ngay thì chúng bay mới khỏi tan xác!

Bọn yêu vội chạy dạt về báo truyền vào trong động:

- Tai vạ rồi! Tai vạ rồi!

Hầu Vương hỏi:

- Tai vạ gì?

Các yêu thưa:

- Ngoài cửa có một thiên tướng, gọi đến quan hàm của Đại Thánh và nói vâng sắc chỉ Thượng Đế đến đây thu phục, bảo mau mau ra hàng mới khỏi sát hại đến tính mệnh chúng con.

Hầu Vương nghe nói truyền:

- Đem áo giáp ra đây cho ta!

Rồi đội mũ vàng đỏ, mặc áo giáp vàng, đi hài vân, tay cầm cây gậy như ý dẫn quân ra cửa bày trận. Cự Linh thần trông thấy Hầu Vương mình mặc áo dát vàng oai vệ, đầu đội mũ vàng rực rỡ, tay cầm gậy như ý bịt vàng, chân đi giày vân đẩu rất ăn ý, hai mắt sáng như sao, hai tai rủ xuống đến vai, tiếng nói vang như chuông khánh, mõm nhọn răng nhe, rõ Bật Mã Ôn, nhưng lòng cao ngạo muốn làm Tề Thiên Đại Thánh. Cự Linh thần lớn tiếng quát:

- Loài khỉ kia, có biết ta là ai không?

Đại Thánh nghe tiếng, vội hỏi:

- Ngươi là thần hèn ở nơi nào? Ta không biết, ngươi phải mau nói tên ta nghe.

Cự Linh thần nói:

- Ta là Cự Linh thiên tướng, tướng tiên phong bộ hạ của Cao Thượng Thần Thác Tháp Lý Thiên Vương, vâng thánh chỉ Thượng Đế đến đây thu phục nhà ngươi. Ngươi mau sắm sửa hành trang quy thuận mệnh trời để người núi này khỏi vạ tru di, bằng nói nửa chữ “không” thì chớp mắt, thân ngươi sẽ tan nát ra phấn bụi.

Hầu Vương nổi giận quát:

- Đồ hèn hạ, ngươi dám khua môi múa mép, ta định đãi ngươi một chùy chết tươi nhưng sợ không có người về báo với triều đình, nên ta hãy tha chết cho ngươi để ngươi mau về nói với Thượng Đế rằng Thượng Đế thực không biết dùng người, ta tài năng có thừa, sao dám cho ta chức nuôi ngựa? Ngươi hãy xem chữ hiệu cờ của ta kia kìa. Nếu Thượng Đế y như những chữ ấy, thăng quan phong chức cho ta, thì ta sẽ không động binh, tự nhiên trời đất sẽ thanh bình. Nếu không, ta sẽ đánh lên đến Linh Tiêu điện, ngay long sàng của Thượng Đế cũng không ngồi được nữa đâu.

Cự Linh thần nghe nói, trừng mắt nhìn xem, quả thấy ngoài cửa có lá cờ thêu bốn chữ lớn “Tề Thiên Đại Thánh” liền cười nhạt nói:

- Loài khỉ ngu xuẩn kia, lếu láo không biết gì dám nhận là Tề Thiên Đại Thánh, hãy thử nếm một nhát búa của ta đây!

Liền vung búa bổ mạnh xuống.

Hầu Vương không hề hoảng sợ, lấy gậy bịt vàng ra đón đỡ. Thật một trường hỗn chiến:

“Gậy như ý

Búa tuyên hoa

Hai kẻ anh hùng gặp gỡ

Một đôi gậy, búa giao gia

Nông sâu chưa rõ

Ướm độ dò la

Người này trong lòng biến hóa

Kẻ kia ngoài miệng ba hoa

Hóa phép phun mây, nuốt gió

Ra tay tung cát, bay sa

Thiên tướng thần thông nhiều đạo pháp

Hầu Vương biến hóa không bến bờ,

Gậy giơ tựa rồng vùng nước,

Búa đánh như phượng xuyên hoa

Danh tiếng Cự Linh thiên hạ khét

Mà xem bán lĩnh còn kém xa

Nhẹ nhàng Đại thánh giơ gậy sắt,

Gõ khẽ vào ai sượt cả da”

Cự Linh thần không địch nổi bị Hầu Vương đánh một gậy vào đầu, vội giơ búa ra đỡ, nghe rắc một cái, cán búa gẫy làm hai đoạn, vội vàng bỏ chạy. Hầu Vương cười nói:

- Đồ hèn, đồ hèn! Ta tha cho mày đấy, mau mau về báo tin đi!

Cự Linh thần về dinh yết kiến Lý Thiên Vương, ấp úng quỳ tâu:

- Bật Mã Ôn thật là thần thông quảng đại, mạt tướng này đánh không nổi, chịu bại trận, xin về chịu tội.

Lý Thiên Vương nổi giận nói:

- Tên này làm nhụt nhuệ khí ba quân, lôi ra chém đi!

Thái tử Na Tra ở bên chạy ra lạy kêu cho Cự Linh thần:

- Xin phụ vương bớt giận tha tội cho Cự Linh thần, để con dẫn quân ra trận xem sao đã.

Thiên Vương nghe lời can, cho Cự Linh thần về dinh đợi tội.

Na Tra thái tử giáp trụ chỉnh tề, chạy ra ngoài dinh vòng đến động Thủy Liêm. Ngộ Không đương lúc thu binh, thấy thái tử Na Tra đến, ra dáng dũng mãnh, đúng là một thái tử giỏi:

“Tóc ngôi vừa chấm trán,

Mớ chỏm chứa xõa vai,

Khôi ngô mà nhanh nhẹn,

Thanh tú lại hùng oai

Chẳng khác kỳ lân trên thượng giới,

Y như chim phượng ngoài trần ai,

Thật quả giống rồng không tướng tục,

Cho nên tuổi trẻ đã hơn đời.

Mình mang đủ sáu ban binh khí.

Biến hóa phi đằng khắp mọi nơi,

Vâng lệnh Ngọc hoàng ban chiếu chỉ,

Sắc phong Hải Hội, hiệu Tam Đàn”

Ngộ Không lại gần hỏi:

- Chú là con cái nhà ai? Đến cửa ta có việc gì?

Na Tra thái tử quát:

- Giống khỉ yêu quái kia, ngươi không nhận ra ta ư? Ta là Thái tử, con Thác Tháp Thiên Vương, nay phụng mệnh Thượng Đế, đến đây bắt ngươi.

Ngộ Không cười:

- Thái tử ranh con kia, răng non chưa mọc máu đầu chưa khô, sao dám nói láo thế? Ta tha cho không đánh, ngươi cứ xem hiệu cờ của ta, thấy có những chữ gì, về tâu với Thượng Đế phong cho ta quan hàm như thế, không cần phải cất quân đi ta cũng tự quy thuận. Nếu không được toại ý ta, ta sẽ đánh lên đến điện Linh Tiêu.

Na Tra ngẩng đầu lên xem thì là bốn chữ “Tề Thiên Đại Thánh” liền nói:

- Yêu hầu kia, có phép thần thông gì mà dám xưng danh hiệu như thế? Ngươi không sợ phải! Hãy nếm thử lưỡi gươm của ta đây!

Ngộ Không thách:

- Ta đứng yên đây cho ngươi chém, mặc ý muốn chém mấy nhát xem nào.

Na Tra cả giận hô to một tiếng:

- Biến!

Tức thì biến ra ba đầu sáu tay rất dữ dội, cầm sáu thứ khí giới: gươm chém yêu, đao bổ yêu, dây trói yêu, chầy giã yêu, quả cây vóc, bánh xe lửa, xông vào đánh.

Ngộ Không thấy thế giật mình nói:

- Bé con kia mà cũng có phép thuật ư? Chớ có vô lễ! Hãy xem thần thông của ta.

Nói xong hô:

- Biến!

Rồi cũng biến ra ba đầu sáu tay, cầm cây gậy bịt vàng, vung một cái cũng biến ra ba cây gậy, sáu tay vác ba cây gậy ra đánh đỡ. Cuộc chiến đấu thật là long trời, lở đất:

“Sáu tay thái tử tuyệt vời.

Thạch Hầu Vương cũng là trời sinh ra.

Hai bên đối thủ tay già,

Gặp nhau mới thật cùng là bản nguyên,

Một bên vâng lệnh chỉ truyền,

Một bên tự dối muốn lên đánh trời,

Gươm chém yêu thật tuyệt vời,

Đao bổ yêu rõ phách rời hồn kinh.

Dây trói yêu quấn vào mình,

Chầy giã yêu mạnh như hình hổ lang

Bánh xe lửa lóe chớp nhằng.

Cầu thêu qua lại dọc ngang trên đầu

Ra roi Đại Thánh rất mầu

Đón sau đỡ trước lầu lầu mưu cơ,

Đánh nhau chưa rõ hơn thua

Trong lòng thái tử bao giờ chịu thôi,

Binh khí biến hóa không ngơi”

Thái tử và Ngộ Không đều trổ oai thần, đánh nhau đến ba mươi hợp. Sáu ban binh khí của thái tử biến ra hàng nghìn hàng vạn, gậy như ý của Tôn Ngộ Không cũng biến thành hàng nghìn hàng vạn. Giữa không trung tựa như mưa trút sao sa, không phân thua được. Tôn Ngộ Không mắt tinh tay khỏe, đương lúc hỗn chiến, liền nhổ một sợi lông hô một tiếng:

- Biến!

Lập tức biến ngay ra một Tôn Ngộ Không giả, tay cầm gậy sắt đánh hờ Na Tra, còn Ngộ Không thực lượn lại đằng sau Na Tra nhè tay trái đánh vào. Na Tra đương lúc hóa phép nghe có tiếng gậy sắt vút, vội tránh, nhưng không kịp trở tay đã bị đánh một gậy đau quá vội thu thập bảo bối lại, đem sáu ban binh khí dồn vào mình như cũ, thua trận chạy về.

Trên trận, Lý Thiên Vương sớm đã nhìn rõ tình hình, toan mang quân trợ chiến ngay, hay đâu thái tử đã chạy đến trước mặt run sợ nói:

- Thưa phụ vương, Bật Mã Ôn thật là đứa giỏi. Những phép thuật của con cũng không đánh lại được nó, đã bị nó đánh bị thương!

Thiên Vương cả sợ thất sắc nói:

- Nó thần thông biến hóa như thế làm sao mà thắng được?

Thái tử nói:

- Ngoài cửa đông nó có dựng một ngọn cờ, trên viết bốn chữ “Tề Thiên Đại Thánh”. Nó tự khoe khoang: nếu Thượng Đế phong nó làm “Tề Thiên Đại Thánh” thì các việc xong hết. Bằng không, nó sẽ đánh thẳng lên Linh Tiêu điện!

Thiên Vương nói:

- Đã như vậy không cần đánh nhau với nó nữa. Hãy trở về thượng giới, đem việc đó tâu lên, để lại điều thêm thiên binh vây bắt nó cũng chưa muộn.

Thái tử bị đau không dám đánh nhau nữa, nên cùng Thiên Vương về trời tâu Thượng Đế.

Hầu Vương đắc thắng về núi. Yêu vương bảy mươi hai động cùng với sáu anh em đều đến chúc mừng. Trong động mở tiệc linh đình. Hầu Vương nói với sáu anh em:

- Tiểu đệ đã xưng là Tề Thiên Đại Thánh. Anh em cũng đều nên xưng là đại thánh đi thôi!

Ngưu Ma Vương bỗng nói to:

- Hiền đệ nói rất phải. Ta sẽ xưng là Bình Thiên Đại Thánh.

Giao Ma Vương nói:

- Tôi xưng là Phúc Hải Đại Thánh.

Bàng Ma Vương nói:

- Tôi xưng là Hỗn Thiên Đại Thánh.

Sư Đà Ma nói:

- Tôi xưng là Di Sơn Đại Thánh.

Di Hầu Vương nói:

- Tôi xưng là Thông Phong Đại Thánh.

Ngưng Thú Vương nói:

- Tôi xưng là Khu Thần Đại Thánh.

Lúc đó bảy đại thánh tự suy tôn, tự xưng, tự liệu, vui chơi suốt một ngày rồi mới giải tán.

Lại nói Lý Thiên Vương cùng tam thái tử dẫn mọi tướng về đến điện Linh Tiêu vào tâu rằng:

- Chúng tôi vâng thánh chỉ đem quân xuống hạ giới thu phục yêu tiên Tôn Ngộ Không, không dè nó thần thông quảng đại không thể đánh được, trông mong thánh thượng cho thêm quân đi tiễu trừ.

Thượng Đế nói:

- Liệu một con khỉ yêu quái có gì giỏi giang cho lắm mà lại phải thêm quân?

Thái tử lại đến gần tâu rằng:

- Cúi mong thánh thượng tha tội chết cho hạ thần. Con yêu khỉ kia dùng một cây gậy sắt, trước đánh bại Cự Linh thần, sau đánh bị thương tay hạ thần. Ngoài cửa động nó có trồng một cây cờ trên viết bốn chữ “Tề Thiên Đại Thánh”. Nó nói nếu phong cho chức ấy thì sẽ xin bãi binh đầu hàng. Nếu không nó sẽ đánh lên tận Linh Tiêu điện.

Thượng Đế nghe lời hoảng sợ nói:

- Con khỉ yêu quái kia sao dám cuồng vọng như thế? Các tướng phải tức tốc đi tiêu diệt ngay.

Đương khi nói thế, trong ban bộ lại có Thái Bạch Kim Tinh ra tâu:

- Con khỉ quái ấy chỉ biết nói chứ không biết thế nào là lớn nhỏ. Nếu đem thêm quân đánh nhau với nó, một lúc cũng khó thu phục được, mà lại mệt quân. Chi bằng Thượng Đế đại xá từ bi lại xuống chiếu chỉ chiêu an nó, bảo cho nó làm Tề Thiên Đại Thánh, chỉ là phong hàm thôi, chứ không có bổng lộc gì.

Thượng Đế nói:

- Sao lại nói có quan hàm mà không có bổng lộc?

Kim Tinh tâu:

- Danh tuy là Tề Thiên Đại Thánh, nhưng không cho làm việc gì, không cấp bổng lộc, chỉ nuôi ở trong vòng trời đất để thu phục lòng tà của nó, để nó không sinh ra cuồng vọng, ngõ hầu trời đất được yên tĩnh, bốn bể mới an ninh.

Thượng Đế nghe lời nói:

- Y lời tâu của khanh.

Lập tức sai làm tờ chiếu thư, lại cho Kim Tinh đi xuống hạ giới.

Kim Tinh ra cửa Nam Thiên đi thẳng xuống Hoa Quả sơn, đến động Thủy Liêm xem xét. Lần này thật khác lần trước, oai phong lẫm lẫm, sát khí đằng đằng, các yêu tinh không giống gì là không có. Con nào con nấy đều vác gươm đeo kiếm, múa đao đánh gậy, kêu la nhảy nhót. Chúng trông thấy Kim Tinh đều chạy lên chực đánh. Kim Tinh nói:

- Các đầu mục lại đây. Phiền các chú vào báo cho Đại Thánh biết ta là thiên sứ của Thượng Đế sai xuống, có thánh chỉ triệu mời.

Chúng yêu liền chạy vào phi báo:

- Ở ngoài có một ông già nói là thiên sứ ở thượng giới mang chiếu chỉ xuống mời Đại Vương.

Ngộ Không nói:

- Đến cũng tốt, đến cũng tốt. Nghĩ lại việc Thái Bạch Kim Tinh đến lần trước, ngày ấy mời ta lên trời, quan tước dẫu rằng không vừa ý, nhưng cũng đã được một lần lên trời, nhận rõ đường đi lối lại ở thiên cung. Lần này lại có người đến, chắc có điều hay!

Liền truyền cho các đầu mục mở cờ dóng trống, sắp hàng ra đón tiếp. Đại Thánh dẫn bọn khỉ, đội mũ mặc giáp, ngoài mặc áo hoàng bào đỏ, chân dận vân hài, đi vội ra khỏi cửa động, cúi mình làm lễ nói to:

- Mời lão tinh vào, xin ngài tha lỗi cho tôi không kịp đón tiếp.

Kim Tinh rảo bước đi thẳng vào trong động, đứng quay mặt về nam nói:

- Tôi nói để Đại Thánh rõ: trước đây Đại Thánh vì hiềm chức quan nhỏ, bỏ ngự mã giám, các quan lớn nhỏ trong giám đều tâu với Thượng Đế. Thượng Đế có truyền phán: phàm việc trao quan chức phải từ thấp đến cao, sao lại hiềm là nhỏ? Ngay đó có Lý Thiên Vương dẫn Na Tra thái tử đem thiên binh xuống đánh nhau với ngài, không biết là Đại Thánh có nhiều phép, cho nên bị thua phải chạy về tâu rằng: Đại Thạnh có dựng một cây cờ, muốn làm chức Tề Thiên Đại Thánh. Các võ tướng còn toan những nọ kia, nhưng già này hết sức mạo muội, tâu xin cho Đại Thánh để khỏi phải động binh mà cứ mời đại vương lên trao chức. Thượng Đế chuẩn y lời tâu, nên tôi đến mời Đại Thánh.

Ngộ Không cười nói:

- Lần trước để ông khó nhọc, lần này ông lại quá yêu. Đa tạ, đa tạ! Nhưng không biết trên trời có chức Tề Thiên Đại Thánh không?

Kim Tinh nói:

- Già này đã tâu được chuẩn y chức ấy, mới dám vâng chỉ xuống đây. Nếu có điều gì không vừa ý xin cứ bắt tội già này là được.

Ngộ Không rất mừng, khẩn cầu lưu lại mở tiệc ăn uống, nhưng không được, lúc đó mới cùng Kim Tinh cưỡi mây lành lên cửa Nam Thiên. Thiên binh, thiên, tướng đều đứng chắp tay nghênh tiếp. Hầu Vương đi thẳng vào điện Linh Tiêu.

Kim Tinh quỳ tâu:

- Hạ thần phụng chiếu triệu Bật Mã Ôn Tôn Ngộ Không đã về.

Thượng Đế nói:

- Tôn Ngộ Không lại gần đây. Ngày nay triệu nhà ngươi đến, truyền phong cho làm chức Tề Thiên Đại Thánh. Quan đã cực phẩm, nhưng không được làm việc hồ đồ.

Hầu Vương cũng chỉ dạ một tiếng rồi nói rõ tạ ơn hai quan công cán họ Trương, họ Lỗ.

Thượng Đế sai làm ngay một tòa phủ Tề Thiên Đại Thánh ở bên phải vườn Bàn Đào. Trong phủ đặt ra hai ty, gọi là An Tĩnh Ty và Ninh Thần Ty. Trong ty đều có tiên lại giúp việc. Lại sai Ngũ Đẩu Tinh Quân đưa Ngộ Không đến nhận chức và ban cho hai bình rượu ngự, mười đóa hoa vàng cho Đại Thánh được vui lòng, yên chí đừng làm việc quàng bậy. Ngay ngày hôm ấy, Ngũ Đẩu Tinh Quân đưa Ngộ Không đến phủ. Ngộ Không mở bình rượu ra đãi Ngũ Đẩu Tinh Quân và cùng với mọi người uống vui vẻ. Tiệc xong, tiễn Ngũ Đẩu Tinh Quân về cung, Ngộ Không ở lại thiên cung lấy làm vui thích, không nghĩ ngợi, nghi ngại gì, vì tiên danh đã được chứa vào sổ trường sinh, không bị đọa vào vòng sinh tử luân hồi nữa.

Không biết việc sau thế nào, hồi sau sẽ tiếp.

Bạn đang đọc TÂY DU KÝ - THỤY ĐÌNH của Ngô Thừa Ân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi americamax
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.