Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đã thi là không có bỏ cuộc

Tiểu thuyết gốc · 2245 chữ

“A...đau quá...”

“Ai da...”

Trong phòng thi liên tục có những tiếng rên la, đau đớn vang lên. Từ lúc bắt đầu thi chơ tới bây giờ chỉ mới đầy 1 phút, nhưng những người tham gia thi lúc này người nào người nãy mình mảy bầm tím, quần áo lộn xộn, tóc tai te tua như mới đánh trận về, chỉ có khoảng vài người là được hoàn hảo không hao tổn.

“xong rồi...” trong khi những người khác đau đớn kêu la, Lạc Bình lại như đi dạo bước vào vòng có trọng lực gấp hai lần lấy được vật chứng minh cho việc có được điểm vượt hạn, cười cười quay đầu muốn đi về vòng bình thường.

“ồ...” vừa mới cất bước chuẩn bị về lại vòng bình thường Lạc Bình khẽ nhíu mày cái, vì hăn cảm nhận được trọng lực bổng thay đổi tuy không lâu chỉ 1 2 giây là biến mất, nhưng hắn cũng chỉ nhíu cái mày thôi cũng không để ý tiếp tục né tránh thong dong bước về.

Được nhưng vậy là vì trong những bài tập buổi sáng của hắn ở phòng trọng lực mới đầu chưa quen đã là gấp 4 lần, còn bây giờ đã là gấp 5 lần, còn cố chút cũng có thể ở trong phòng gấp 6 lần khoảng 15 phút, thì ở chỗ gấp 3 lần trọng lực này cũng chỉ khiến Lạc Bình nhíu cái mày vì nó hơi thay đổi bất ngờ thôi.

“A...”

Mà ngay khi Lạc Bình muốn bước đi tiếp thì bổng có vài tiếng hét lên đau đớn kinh hoàng, lạc Bình nghe thấy trong đó có một tiếng hét rất quen tai, liền ngước đầu lên xem, thì thấy lúc này Huỳnh Tiên Như té dưới sàn, tay ôm một cái chân, mặt hiện lên vẻ đau đớn, mà cũng lúc này có hai quả bóng bay thẳng về phía lưng và mặt cô, nếu trúng một cái thì...còn gì cái mặt nữa thần.

Huỳnh Tiên Như vẻ mặt đầy hoảng sợ, lúc nãy ngay khi trọng lực biến đổi bất ngờ rồi lại bình thường làm cô giật mình không kịp thích ứng, ban đầu khi chạy ở đoạn đường 2 lần trọng lực là nhờ dị năng điều chỉnh cho thích hợp.

Còn ở trong căn phòng này vì sử dụng dị năng rất tốn sức nàng chỉ có thể duy trì ở mức bình thường để tiết kiệm sức, nhưng sự thay đổi trọng lực quá nhanh mà cô lại không điều chỉnh dị năng cho thích hợp, trong lúc đó liền mất trọng tâm mà cũng ngay đó một quả cầu bắn trúng chân làm cô té xuống mặt đất, mà phía sau lại thêm hai quả bay lại về phía cô.

Nếu trúng hai quả này, không nói với một cô gái đẹp như nàng mà bị bắn trúng mặt thì tuy thời này y thuật có thể khôi phục được mà không ảnh hưởng gì nhưng cũng sẽ bị băng mặt 10 này nữa tháng, với một người đẹp đó là điều kinh khủng, lại thêm nếu mà giờ bị bắn trúng thì với sát thương này với hoàn cảnh lúc này của mình, Tiên Như biết chắc mình sẽ không gượng lại nữa, mà như vậy thì cô không thể nào thi tiếp.

Trong lúc tuyệt vọng nhìn hai quả cầu bắn tới, trong lòng Huỳnh Tiên như lại mong chờ đên một hinh bóng, một người đã từng giúp cô chặng một quyền lúc nguy cấp, lúc này lại xuất hiện để giúp cô, nhưng rồi nghĩ lại nàng chỉ cảm thấy chuyện đó thật buồn cười.

Ngay lúc Tiên Như thầm chấp nhận cho quả cầu bắn trúng, vì lúc này với chiếc chân bị đâu cô không thể di chuyển lấy đâu tránh né, thì có một bóng người chắn trước mặt cô, ôm cô vào lòng, đưa lưng chắn những quả cầu kia.

“lại là cậu...A cẩn thận!” Tiên như kinh ngạc ngước nhìn người chắn cho mình kia thì không biết sao lại hơi vui mừng mỉm cười mà không có một chút bài xích, lại nhìn thấy người này lấy lứng chắn cho mình thì hô lên cẩn thận.

Choang.....

Ngay khi tiếng nhắc nhở của Tien như vừa dứt, thì một tiếng tiếng giống như tấm sắt bị đánh vang lên.

“A...có sao không...”nhìn thấy cái tên hỗn đãn lại vì mình chịu đòn, lòng Tiên Như giống như có một thứ gì đó sinh ra, lại lo lắng vội hỏi.

“à không sao...còn lớp trưởng thế nào?” Lạc bình lên tiếng đáp lại.

Người chắn cho Tiên Như không ai khác mà chính là Lạc Bình, ngay khi vừa thấy Tiên Như hét lên, thì hắn đã chú ý, cũng biết tình hình lúc này của nàng liền đâu thể làm ngơ nhấc chân tiếng về phía đó, thân hình vừa động đã biến mất tại chỗ chỉ còn lại cái tàn ảnh, xuất hiện lại thì đã ở trước mặt nàng, giúp nàng chắn những quả cầu.

“tui không sao...còn cậu thật không sao? đừng giả bộ kiếm thể diện” Tiên Như thấy Lạc Bình đã trúng đòn lại kêu không sao, cứ nghĩ hắn sợ mất mặt mà không kêu đau liền hỏi lại. Vì dù sao cô cũng nhìn thấy những người trúng, với lại cô cũng trúng nên biết trúng những quả cầu này cảm nhận như thế nào.

“không sao thật mà ...”thấy nàng còn chưa tin, Lạc Bình lên tiếng nói lại, còn để chứng minh ôm nàng nhảy một cái tránh quả cầu đang bắn tới.

“ukm không sao thì tốt.... a...thả tui ra...”thấy hắn ôm mình mà còn chạy nhảy né tránh, Tiên Như liền yên lòng, lại bổng nghĩ lại hắn đang ôm mình liền xấu hổ kêu lên.

“ukm...” Lạc Bình cũng không có tâm tư lợi dụng ỳ, nghe vậy liền buông ra.

“A...”

“Khốn nạn..” lạc Bình vừa buông tay ra, Tiên Như vừa chạm đất liền lại hét một tiếng muốn té, Lạc Bình lại phải nhanh tay lẹ mặt ôm nàng , nhảy qua môt vì lúc này lại có một quả cầu bây đến.

“này bị sao vây...”Lạc Bình buôn bực nói một câu.

“hình như....hình như lúc nảy bị bắn trúng chân làm chân bị trật khớp rồi...” Tiên Như xấu hộ nói ra, lúc nãy bị bắn trúng chân mới làm cô té gặp tình trạng nguy hiểm, nhưng cô cũng không ngờ lại bị bắn tới trật chân.

“ồ....” nghe vậy thì Lạc Bình nhíu mày cái, nghĩ nghĩ cúi người xuống bế Tiên như lên.

“a...cậu làm cái gì vậy buông xuống...”Huỳnh Tiên như cũng không ngờ lạc Bình lại trong lúc này mà lại còn làm việc này, mặt đẹp đỏ liên xấu hổ dãy dụa đòi xuống.

“buông xuống để rồi té à, đang còn trong phòng thi đấy coi chừng bị bắn bầm mình giờ” Lạc bình khong nghĩ nhiều nó. Hắn đúng là nghĩ trong lúc này mà bỏ nàng xuống thì với tình trạng hiện giờ nàng sẽ bị bắn trúng liên tục, nên mới làm vậy giúp nàng tránh né...

“cũng không cần, tui sẽ không thi nữa...” thấy hắn quan tâm mình Tiên Như trong lòng vậy mà có chút vui, nhưng vẫn không chịu được xấu hổ nói, nói xong nhìn về phía thầy phụ trách bên ngoài căn phòng hô lên: “thưa thì em bỏ cuộc, không thi nữa, xin cho em ra!”

“không được, em thây khi đánh nhau quyết liệt có ai ngừng lại vì đối phương bị thương hô ngừng chưa!” Thầy phụ trách dù biết tình trạng của Tiên Như nhưng vẫn dửng dưng nói: “trong này cũng vậy đã vào thi thì không có bỏ cuộc, chỉ có hết 5 phúc mới được đi ra, dù cho bị bắn ngất đi nữa cungx phải chịu, dù sao những thứ này cũng không nghi hiểm tính mạng, đây chỉ là tập cho các em ven dần với cuộc chiến gian khổ sau này, nên chịu đi.”

“thấy chưa, im đi để tui giúp cho...” Lạc Bình nghe được vậy liền quay lại nhìn Tiên Như nói.

“nhưng mà...” Tiên Như dãy dũa muốn nói thêm.

“ không nhưng....nằm im, cấm rộn!” thấy Tiên Như đã như vậy mà còn dảy dụa, Lạc Bình liền nạt, mắt cũng liếc qua nhìn nàng.

“hừ...” thấy lạc Bình nạt mình, Tiên Như muốn tức giận nạt lại, nhưng khi nhìn thấy mắt hắn vậy mà không dám nói ra, vì cô cảm nhận trong cái ánh mắt chứa đầy sự bễ nghễ khí thế, một ánh mắt mà cô cảm nhận như của một vị đế vương mới có, làm cô không thể trái lời, chỉ có thể ủy khuất hừ một tiếng.

“A... cậu làm gì vậy?” ngay khi Tiên Như đầy căm tức nhìn Lạc Bình, thì Lạc Bình nhảy cái lộn trên không làm cô hết hồn theo bản năng vươn tay ra ôm cổ lạc Bình, khi trở lại bình thường thì mắt quýt quýt lạc bình nói: “cậu cố ý...?”

“không phải...nhưng vịn vào....” lạc Bình nhìn cũng không nhìn nói, mới nãy thấy mình giúp mà còn bị cô ấy cắm tức trừng mắt, lạc Bình mới lộn cái dọa nàng, cũng làm vạy để nàng vịn vào mình để dễ di chuyển trong lúc né tránh.

“cậu...cậu đợi đấy!” thấy hắn đã làm việc xấu còn chối, Tiên như căm tức nói nhưng cũng phải nghe theo, nhưng vì lạc Bình bế cô theo kiểu công chúa nên chỉ có ôm cổ hắn thì mới chắc chắn trong những cú di chuyện né tránh kia.

“wow hâm mộ chết lớp trưởng mất....” bên ngoài nhìn thấy cảnh Lạc Bình bế Tiên như né tránh, một nữ sinh hâm mộ kêu lên.

“chứ gì nữa, được bế theo kiểu công chúa ai mà không được muốn một lần, hâm mộ chết đi được....” một nữ sinh khác phụ ao ước.

“cần gì được bế hay bồng, chỉ cần như lớp trưởng đang lúc nguy hiểm thì có người lao ra chắn cho thì tốt biết mấy, ganh tỵ ghê...”

“đúng đúng, được một anh chàng như vậy thì còn gì bằng....nếu thật có lúc như vậy..mình sẽ...mình sẽ ..ahihi...”

“mình sẽ hiến thân, như anh hùng cứu mỹ nhân, đền ơn mỹ nhân bằng lòng hiến thân...thôi đi mẹ lớp trưởng là mỹ nhân mới có anh hùng cứu, còn cậu mà có bị nạn giữa đường có khi còn bị người ta cho thêm vài đạp...”

“way way cấm dìm hàng nhau nha...”

“còn bà n, tại sao ta lại không nghĩ ra kế này, anh hùng cứu mỹ nhân hà, kế cũ nhưng đủ thâm, cao cao!” trong khi các nữ sinh hâm mộ ước ao, còn các nam sinh lại ghen tỵ, sầu khổ vì không biết dùng kế cua MM.

“haizz thế sự vô thường, đời ai lường trước, dù cũ nhưng vẫn tốt...”

“tiết, quá tiết lại bị tên này lấy lòng nữ thần nữa lòng....”

“tiết cái gì! Hắn làm được là bởi hắn thông minh, nên làm được thôi, cố gắng thêm đi”

“hừ...”trong lúc được Lạc bình bế tránh né, Tiên Như không cần tập trung tinh thần, nên những thấy mọi người nói bên ngoài nàng nghe mồn một, liền xấu hổ không biết để đâu, đỏ mặt tới mang tơi, liếc Lạc Bình thấy hắn như không quan tâm thì hơi có chút thất vọng, cũng hừ tiếng thể hiện sự căm tức hắn.

“tiểu lạc tử mày giỏi....tao ủng hộ” lâm Phong ở một bên tranh né từ nãy tới giờ hắn chưa trúng quả nào cũng rất thong thả, một bên nhìn về phía Lạc Bình với Tiên Như thấy tình cảnh lúc này của họ, một người bế, một người ôm né tránh những quả cầu, như một cặp tình nhân yêu nhau kinh thiên động địa dù trong mưa boom bão đạn cũng không thể tách rời, thì giơ ngón cái với Lạc Bình khen một câu, mình giúp nhiều vậy mà chưa được gì, tên này lù lù nhưng mỗi lần thể hiện thì tình thánh cũng không bằng.

“thế nào...không định đi lấy điểm vượt mức sao?” lạc Bình cũng không để ý lời trêu chọc vừa tránh né vừa quay sang hỏi Lâm Phong.

“khỏi lo, nảy chỉ để xem thử sự thay đổi trọng lực để tìm cái thích ứng thôi, giờ đi ne...” Lâm phong nói xong đi vể phía trung tâm căn phòng nơi để các vật chứng minh đạt điểm vượt mức.

P/s: mấy hôm nay gần tết, nên vừa phải lo phụ dọn dẹp nhà cửa, lại thêm tất niên liên tục, đi ăn cổ lia mia nên không rãnh viết nên mong bà con thông cảm.

Còn giờ t cũng có gì, chúc mọi người, nhất là mọi người trên YY ăn tết vui vẻ, chúc gia định mọi người đoàn viên ấm áp bên nhau, sang năm ai học thì học giỏi, ai làm thì ăn nên làm ra, cười te tét hết năm, mà chú ý cái chơi tết phải chú ý an toàn nha.

Tác giả thân chúc

Đã ký.

=>CHÚC MỪNG NĂM MỚI<=

Bạn đang đọc Thời Đại Anh Hùng sáng tác bởi hoan123thit

Truyện Thời Đại Anh Hùng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.