Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

vòng loại bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 2050 chữ

“Lớp trưởng...”

Lâm Lạc quay lại thì thấy Huỳnh Tiên Như đứng phía sau, hai người vậy mà cũng nói lên một câu, cùng lùi một bước, Lạc Bình lấy tay thủ thế, còn Lâm phong hai tay bưng mặt, cùng nhìn về phía Tiên Như.

“hai người tránh cái gì?....” Tiên Như nhìn hành động của hai tên này liền tức giận hô, ai nhìn thấy mình cũng cui cười đón tiếp, hai tên này tốt không những né tránh còn lấy tay thủ thế, mặt đầy cảnh giác.

“A.à ừ...ta tránh xa tiểu lạc tử ra, để nếu có lớp trưởng có đánh nó cũng không bị dích đạn lạc.” thấy vẻ mặt tức giận của Tiên như, Lâm Phong vội nói, lại nhìn sang Lạc Bình thấy hắn cũng như mình vội chuyển lời dời sựu chú ý: “còn mày nữa, lớp trưởng đã làm gì mà né, thủ ghê vậy...”

“tao đâu có ngu, mà biết cô ấy đánh tao còn né để tránh đạn lạc, còn tao mỗi lần gặp là bị đánh, bị nhắm chính diện thì thủ thế trước chớ...” lạc Bình cũng không để ý gì thật thà nói ra.

“hai người...” Huỳnh Tiên như nghe Lâm Lạc nói mà bộ ngực sữa tức tới mức phập phồng. Hai tên này nói cái gì tránh đạn lạc, mỗi lần gặp là đánh, bị nhắm tới phải thủ thế làm như bà đâu hung dữ lắm không bằng

“haha, đừng để ý...à lớp trưởng tới tìm có việc gì hà?” Lâm Phong thấy lời giải thích càng làm Lớp trưởng đại nhân tức giận thêm liền tiếng nói sang chuyện khác.

“ai tìm cậu...nhiều chuyện, hừ hừ, cậu chờ đấy...” Tiên Như nghe Lâm Phong hỏi cũng nhớ tới chuyện của mình nhìn Lâm cảnh cáo, lại nhìn về phía Lạc nói: “tôi tới tìm cậu!”

“ồ... không tìm minh, vậy mình đi trước...” Lâm phong thấy Tiên như không để ý mình liền vội nhất chân chạy, trước khi đi còn nhìn Lạc Bình nói: “huynh đệ tự bảo trọng, nếu có chuyện gì tao sẽ thắp nhan cho...”

“way,..khốn nạn...” thấy Lâm Phong chạy mất Lạc Bình liền chửi một tiếng, vì một vài lý do lúc nhỏ, cộng thêm bà chị mình nên hắn thật rất không muốn ở chung một mình với con gái, nên giờ nhìn Tiên Như hắn lại càng cảnh giác nói: “ tìm tui có chuyện gì?”

“tôi làm gì mà cậu phải cảnh giác, với lại tôi cũng đâu có làm được gì cậu...”nhìn thấy thái độ cảnh giác của Lạc Bình, Tiên Như buồn bực nói, đây là lần đầu có một tên con trai lại cảnh giác nàng.

“À...đừng để ý, chỉ là bản năng từ nhỏ thôi, nói đi có chuyện gì....” Lạc Bình thật thà có sao nói vậy.

“ukm thì bản năng...hừ hừ...” Tiên như nghe hắn nói mà một chút cũng không tin, bản năng cái cộng lông, ai lại có cái bản năng né tránh con gái, nhưng cô cũng không vạch trần mà nói: “sau giải đấu võ thuật cậu có rãnh không...?”

“sau ‘đại hội võ thuật’. ukm thì rãnh, có chuyện gì không” Lạc Bình hơi nghĩ nghĩ rồi nói.

“vậy thì được, tới đó sẽ mời cậu đi ăn chè, cậu có đi được không?” Tiên Như hơi ngập ngùng rồi cũng nói ra.

“hả? Ăn chè, tại sao lại phải mời mình ăn chè? Cậu không có nghĩ gì xấu chớ?” lạc bình nghe vậy thì nghi hoặc, nghĩ bậy nói.

“cậu...nói chung lại giờ cậu đi hay không đi, nếu không đi thì thôi” Tiên như đâu bình tĩnh nữa, hôm trước ở ‘lớp trưởng chiến’ xém chút nhập viện cả tháng làm chậm trể việc học, lại được tên này cứu, hôm nay cố gắng lên mời hăn một ly chè cảm ơn, cũng là lần đầu ai đó đi ăn nhất đó lại là con trai vừa xấu hổ, vừa lúng túng, vậy mà hắn còn nói mình có ý đồ xấu, ngươi mới có ý đồ xấu, cả nhà ngươi mới cá ý đồ xấu, đồ khốn Lạc Bình.

“ukm thì....á....”Lạc Bình định lên tiếng trả lời, thì một bàn tay từ phía sau bịt mất miệng không nói được.

“haha, ý nó là đi được lớp trưởng, nên đừng lo, lớp trưởng mời sao mà từ chối được, tui cam đoan nó có chết tui cũng kéo xác nói tới gặp lớp trưởng” Lâm Phong chặn miệng Lạc Bình vội lên tiếng trả lời dùm. Tuy hắn chạy mất nhưng vẫn chú ý bên này, vừa thấy Tiên Như mời Lạc Bình đi chơi vậy mà tên kia con thắc mắt nghie ngờ liền kiềm không được muốn đạp nó một trận, nhưng cũng vội chạy lên tiếp lời chức để tên này nói tiếp thì lại bị ăn đánh nữa làm gi được đi chơi với người đẹp, mà hắn làm vậy cũng là giúp Lạc bình lại có cơ hội cua lớp trưởng tiếp.

“như vậy thì được, khi đại hội kết thúc tôi sẽ gọi cậu” Huynh Tiên Như cũng không để ý là trả lời, thấy dược lời mình muốn nghe liền nói lại một câu xong bỏ về chỗ ngồi.

“tránh ra...móa, mày định làm cái gì?” tới lúc này Lạc bình mới đẩy được Lâm phong ra nhướng mày lên tiếng hỏi.

“định làm cái gì!, nếu tao không làm vậy thì làm sao còn cuộc đi chơi này cho mày, có phúc mà không biết nắm lấy...” Lâm Phong khinh thường nhìn Lạc Bình nói.

“phúc gì, chỉ đi ăn chè thôi mà...”Lạc Bình lại cái gì cũng không biết nói.

“móa nó, mày...ai dô,tao thua luôn, để tao nói lại những bước cơ bản khi tán MM cho mày nghe” thấy cái mặt ngu ngơ của thằng bạn, cảm thấy những thứ mình dạy trước đây chỉ là đàn gảy tai trâu, bất lực nói lại lần nữa, nói từ đầu tới đuôi, lại nói từ đuôi tới đầu cho gả hiểu lại: “ đó nhớ chưa, hiểu chưa, kinh nghiệm mà tao đúc kết được, cứ làm như vậy cam đoan đố em gái nào trốn khỏi...”

“ukm, tốt rồi...nhưng mà tao có nghi hoặc cần giải đáp....” Lạc Bình nghe say xưa không biết có hiểu không nhưng vẫn lên tiếng hiểu, lại nghi hoạt hỏi.

“cứ hỏi thánh tình đây sẽ giải đáp...” lâm Phong thấy lạc Bình hỏi liền vui mừng, vì có nghi hoặt thì có tiếp thu bài, vì có tiếp thu bài dù nhiều hay ít thì mới có thắc mắt.

“vậy thưa tình thánh, ngài tự xưng là tình thánh, kinh nghiệm các bước tán em gái đầy đủ, vậy nhưng sao con chưa thấy ngài có một em gái nào, không có một mối tình vắt vai nào?” lạc Bình cũng giả làm một học sinh ngoan hiền hỏi.

“mày....rầm...”nghe được câu hỏi cảu Lạc Bình, lâm Phong ngực một trận buồn bực, đang ngồi trên ghế cũng phải té xấp xuống đất. Đúng là hắn dậy Lạc Bình kinh nghiệm tán MM, nhưng đó cũng chỉ toàn là nhwof phim ảnh, sách vở, còn kinh nghiệm của hắn cũng là zero, nhưng hắn tin mình giỏi hơn tên này nên mới dạy hắn, vậy mà giờ bị tên này nghi ngờ trình độ, đây là một cảm giác trải qua mới nói được.

.......

Reng reng.......

“được rồi hết tiết cái em có thể nghĩ!” trong phòng lớp số 5, thầy chủ nhiệm đóng sách lại nói, trước khi đi thì còn bỏ xung thêm: “gần cuối kỳ rồi nên nhà trường tổ chức giải đấu, đừng nghĩ nó do trường tổ chức mà chê nó nhỏ, người chiến thắng sẽ có nhiều đặc quyền, nhưng giờ không nói được, cứ tham gia sẽ biết”

“giờ thì lớp ta những người tham gia bước xuống phòng tập để kiểm tra vòng loại, hai tiết cuối được nghỉ, chúc các em may mắn.”

“yead, được nghĩ hai tiết cuối....sướng quá trời....”các học sinh trong lớp nghe được nghĩ tiết thì hô vang vui mừng.

“móa....được nghỉ nhưng phải đi tham gia kiểm tra vòng loại”

“xề, mày có tham gia đâu mà kêu ca, không làm gì thì đi cổ vũ lớp mình đi”

“lớp mình có 23 người đủ điều kiện tham gia, không biết có qua nổi vòng loại không, cũng biết thi cái gì...”

“kệ móa nó kiểm tra cái gì, chỉ cần có bọn mình cổ vũ là ok, nếu tên nào không qua thì về đè đầu nó hốt hàng”

“haha cái này được ha, cả mày cũng cố gắng nha tiểu Phong nếu không đừng trách anh em tao...”

“hố hố, để tụi bây thất vọng, tao sẽ đoạt quán quân” nghe mọi người cười nói liên quan tới mình, lâm Phong hô hố cười vỗ ngực tự xưng.

“phải không, đừng quên muốn quán quân phải bước qua Tiểu Bình nha, vì lớp trưởng mà Tiểu bình đã tuyên bố đập bất cứ tên nào để có quán quân đó...” một nữ sinh nhìn LẠc Bình lại nhìn Huỳnh Tiên Như nói đầy thâm ý.

“ây da, chút nữa cũng quên mất, tiểu lạc tử đừng lo, mà làm đệ nhất tao kiếm cái đệ nhị cũng được, mày cứ lấy quán quân cho lớp trưởng đi....được không?” nghe vậy Lâm Phong cũng bừng tỉnh vội sửa lời.

“ukm, tao sẽ lấy quán quân để xin lỗi lớp trưởng...”LẠc Bình cũng thật tha gật đầu một cái.

“ai cần cậu lấy quán quân cho tôi...tôi cũng tự lấy được hừ hừ....”huỳnh Tiên Như thấy các bạn trong lớp trêu trọc thì tức khí, lại nghe Lạc bình nói liền đỏ mặt xù lông với gả nổi bão nói, xong bỏ đi.

“haha, lớp trưởng đỏ mặt rồi....”

Thấy bộ dạng vừa xấu hổ vừa tức giận, cái bộ dạng mà trước khi Lạc Bình đến hầu như không thấy này của tiên Như làm cả lớp vừa ngạc nhiên vưa buồn cười, quay lại khâm phục lạc Bình, xong rủ nhau xuống phòng tập.

......

Phòng tập luyện chung của trường.

Lúc này ở phía đầu kia là một cái bực cao cỡ nữa người phía trên là thầy chủ nhiệm về môn thể dục, phía dưới gần 500 học sinh tham gia ‘đại hội võ thuật”, còn vòng ngoài nữa là các học sinh còn lại không tham gia.

“trật tự trật tự...” phía trên bực cao tiếng thấy thể dục phát ra, không cần mic hay thiết bị hộ trợ, giọng của một võ tông cảnh như ông vẫn vang toàn trường. Thấy học sinh lúc này đã im hết, thầy chủ nhiệm thể dục lại nói tiếp: “chắc các em đã biết người thắng trong cuộc đấu này sẽ có được một số đặc quyền lờn, nhưng đây mới là vòng loại nên tôi sẽ không nói, nếu muốn biết thì cố gắng lên nếu không thất bại ở vọng loại nhưng đến vòng chính nghe được giải thưởng thì tiết hận....”

“tôi cũng nói vậy thôi, giờ thì nói chuyên chính về cuộc thi vòng loại này đi. Mấy năm trươc thì cuộc thi này sẽ đơn giản nhưng năm nay lại khác giải thưởng cao nên trình độ đòi hỏi cũng cao, ban đâu số người tham gia đông nhưng chỉ còn lại gần 500 người là vì phải có võ giả cảnh trở lên mới có thể tham gia đây là điều kiện đầu tiên...”

“chu cha mẹ ơi, mới đầu đã đòi võ giải cảnh rồi, hèn chi lớp ta chỉ có mười mấy người tham gia...khó thật” nghe được lời giới thiệu, học sinh phía dưới kinh ngạc ồ lên.

“khó là phải rồi, không thấy người thắng được gì à, mấy năm trước thì được cái bằng khen, vài cái đan dược nhất phẩm, năm nay thì lại có đặc quyền, còn có phần thưởng khác nữa đẫy bì ẩn....”

“móa, không biết đặc quyền này là gì, chờ mong thật” có nhiều học sinh thì kinh ngạc, lại có học sinh háo hức chờ mong.

Bạn đang đọc Thời Đại Anh Hùng sáng tác bởi hoan123thit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.