Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tang Thụ Nương Nương - Chương 10

Phiên bản Dịch · 2259 chữ

Thực sự đang gặp phải quỷ sao? Vậy người ngồi ngoài phòng khách gặm dưa hấu là kẻ nào? Cũng không thể tự nhiên hiện ra từ không trung được chứ?

Càng ngày trong lòng Trương Trì càng sinh thêm nghi ngờ. Gia Hương tuy rằng lạc hậu, nhưng không tới nỗi một cửa hàng tạp hóa cũng chẳng có, trong trí nhớ của anh, rõ ràng có cửa hàng bán đồ uống lạnh, vậy nhưng Tang Minh tới tủ lạnh cũng chẳng nhận ra. Tang Minh nói giống như y không có khẩu âm, nhưng y lại sở hữu một khẩu âm mà chỉ có dân đại học mới sử dụng được, giả như y có sống tại một thôn nhỏ nơi miền quê, sao có thể nói lưu loát tiếng phổ thông tới vậy? Lúc Tang Minh xuất hiện cũng chẳng mang hành lý, hơn nữa trang phục rất sạch sẽ gọn gàng, căn bản không giống người vừa du hành nửa chiều dài Đại Lục.

Nhưng vấn đề là, tại sao y lại biết anh quê ở Gia Hương? Lại còn nhận ra anh nữa chứ?

Chẳng lẽ có người điều tra anh?

Nhưng điều tra bởi lý do gì? Một thanh niên, kinh tế đủ sống, đủ ăn, đủ mặc, chứ đâu có dư giả gì cho cam? Trương Trì lắc đầu, tiễn ngay mớ ý tưởng phi thực tế ra khỏi đầu.

Những điểm đáng ngờ về Tang Minh ngày một nhiều, Trương Trì cảm thấy vừa đau đầu vừa rối ren, nhưng anh chắc chắn sẽ không buông tha cho người này. Đối với anh, được quen biết Tang Minh thôi đã là tốt lắm rồi, thế rồi cứ chìm đắm, miệt mài theo đuổi, cuối cùng thật ra cũng chẳng rõ, y là ai.

“Tiểu Minh, ăn xong rồi qua đây chúng ta nói chuyện một chút nha!”

Tang Minh gật đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Trương Trì: “Ngươi muốn nói chuyện với bản quân?”

Anh gật đầu, y ngồi xuống bên cạnh, trên bàn là đĩa dưa hấu đã bị ăn hết hơn nửa.

“Đây, đây là phần của ngươi. Tang Minh đưa đĩa dưa còn nguyên ra, dù ít hơn phần của y, nhưng lại là phần ruột, nơi ngọt, mát và thanh nhất. “Dáng vẻ của ngươi có phần là lạ, có vấn đề gì sao, nói đi, bản quân sẽ thay người đòi công đạo!” Y nói cứ như lão đại của một tổ chức xã hội đen.

Trương Trì thoáng cái tựa như thấy lòng nhẹ đi, anh nhéo mũi Tang Minh, cười nói: “Tôi nghĩ tôi thích cậu.”

“Hả?!” Tròng mắt y mở to.

“Sở dĩ đó là lý do tại sao tôi muốn tìm hiểu thêm về cậu.” Trương Trì ăn một miếng dưa hấu, cảm thấy không nhất thiết phải nghiêm túc như vậy, “Cậu tên là Tang Minh? Tang là cây tang ý hả? Rồi một tiếng Minh?”

“Ừm.” Tang Minh gật đầu, có chút ngượng ngùng liếc nhìn Trương Trì, “Ta vốn dĩ là Tang Minh Thần Quân, thế nhưng nếu là ngươi, cứ trực tiếp gọi tên ta là được rồi.” Trương Trì, ngươi… Ngươi thật sự muốn cưới ta? Khi nào?”

“Tang Minh Thần Quân?” Trương Trì hỏi lại, “Cậu là thần tiên?”

Khuôn mặt Tang Minh có phần ửng hồng: “Vốn là như vậy, hiện tại tuy chưa, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thành tiên.”

Trương Trì bị y chọc cười: “Cái gì mà vốn là, bây giờ chưa, sớm muộn gì cũng thành tiên?”

“Còn không phải là vì nhân loại các ngươi!” Tang Minh buồn bực.

“Nhân loại chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, hãy nói cho tôi biết!” Trương Trì thuận thế kéo Tang Minh vào lòng.

Tang Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy điều này cũng chẳng có gì khó nói, thế nhưng dù sao tư thế này cũng khiến tim y đập rộn, nhưng Tang Minh vẫn kể đâu ra đấy——

“Bản quân chính là tổ tông của cây tang trong thiên hạ. Rất rất lâu trước đây, có một tiểu nha đầu luôn chạy tới bên bản quân, tưới nước rồi chăm bón, rồi đem tâm sự ra kể cho bản quân nghe. Nể tình nàng cất công chăm sóc, bản quân mới phải miễn cưỡng nghe nàng lải nhải.

Tiểu nha đầu kia vừa tròn mười sáu tuổi, phụ mẫu lần lượt qua đời, chỉ để lại mỗi nàng và ba tiểu đệ, trong lúc đó nhất thời không nơi nương tựa, nàng lại không muốn bị ép gả đi, thế rồi cùng đường, chỉ biết tới bên cây tang cổ thụ mà khóc lóc kể lể.

Bản quân lấy lòng thương cảm, liền trộm tằm bích bạc của bảy nàng tiên trên thượng giới đưa cho nàng, rồi nói chỉ cần cho tằm ăn lá, tằm sẽ phun ra những áng lụa đẹp, có tơ lụa rồi, nàng có thể nuôi sống gia đình, thế nhưng tuyệt nhiên không được kể cho ai biết. Nào ngờ năm đó có nạn đó, nàng vẫn không nhịn được, mang tằm bích bạc đi khắp thôn, trợ giúp người trong hoàn cảnh khốn khó.

Ba năm sau khi chuyện đó xảy ra, thiên đế nổi trận lôi đình, sai người kéo bản quân đi thẩm tra. Hắn hỏi bản quân có sám hối, nếu không khai liền bị kéo xuống minh phủ. Bản quân đương nhiên không chịu hé một lời, nha đầu kia bình sinh lương thiện, bản quân tặng nàng con tằm bích bạc kia, biết rõ chuyện tày đình chẳng thể giấu, vốn đã sẵn sàng tâm lý, nên chẳng tội gì mà phải liên lụy tới nàng.

Thế rồi thượng đế sai ngươi đem tiên cốt của bản quân nhổ tận gốc, cắt thành nghìn vạn đoạn, phân tán ra mọi ngóc ngách của thiên hạ, thành nghìn vạn cây tang. Lại biến tằm bích bạc nơi thiên giới kia thành tằm thường, mệnh nó từ nay về sau chỉ được ăn lá cây tang mới phun ra được tơ, mà tơ này không phải lụa, phải nhờ công se tơ bóc kén mới dệt thành. Cuối cùng thượng đế mang hồn phách của bản quân, đặt vào một khối ngoan thạch, lệnh bản quân ở Đông Hải, ở đó cho tới khi nào nghĩ ngợi thông suốt mới có thể đi ra.

Thế sự xoay vần, bản quân cứ thế ngây ngô ở biển, cũng chẳng biết đã ở đó bao nhiêu năm. Có một ngày nọ Quan Âm Bồ Tát kinh qua Đông Hải, vừa vặn nhìn thấy bản quân, đã biết ngay đoạn nhân quả này. Bồ Tát nói bản quân tuy rằng phạm sai lầm, nhưng cũng từ đó mà nhân gian có thêm một cực phẩm là tơ lụa, tạo công đức lớn, hiện tại chỉ còn thiếu đèn nhang nhân gian, sau khi công đức viên mãn, ắt sẽ thoát khỏi chốn này.

Ta hỏi Bồ Tát vậy làm thế nào mới có được đèn nhang của trần thế, Bồ Tát lấy hồn phách của bản quân từ chỗ ngoan thạch ra, báo mộng cho một người thợ đá, để hắn đẽo một bức tượng thần, phong là Tang Minh Chi Thần. Ngờ đâu người thợ đá này đã có tuổi, khi tỉnh giấc thì quên sạch dáng dấp của bản quân, chỉ nhớ rằng Bồ Tát báo mộng, bởi vậy đã đúc một bức tượng nữ nhân. Khi đó Bồ Tát cũng đã rời đi, chỉ để lại cho bản quân một giọt Dương Chi Cam Lộ, bản quân cũng đành phải ở lại đó, chờ khói hương người trần.

Hết lần này tới lần khác chẳng ai thèm báo đáp ta, dùng hàng vạn phiến lá của bản quân để nuôi tằm, thế mà tới một nén nhang cũng chẳng có. Mắt thấy miếu đổ xuống dốc, bản quân cũng chẳng quan tâm nữa, liền đi ngủ, tới khi tỉnh dậy thì đã đến bên cạnh một cái ao, chỉ có một gốc cây tang nho nhỏ che nắng.

Bản quân chán muốn chết, đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng giật mình, hồn phách đột nhiên giãy nảy, có một tiểu hài tử đang bái ta! Mặc dù lấy nhúm đất làm hương, nhưng vậy thôi đã đủ khiến hồn phách bản quân được buông lỏng. Đứa bé kia rất thú vị, bái bản quân là vì muốn xin dâu. Bản quân đương nhiên vui vẻ đáp ứng, thậm chí còn phát ra vài phần cổ mộc linh khí, làm cho cây tang kết thêm nhiều trái mọng.

Sau đó tiểu hài tử này dẫn theo các tiểu tử khác, tượng đá ngày càng đông, bản quân cực kỳ cao hứng, liền mỗi ngày ngóng trông nó tới. Mùa hè nó tới rất nhiều, lúc khác thì ít hơn, bản quân vì muốn nhìn nó nhiều hơn, nên đã kéo dài thời gian kết quả.

Ngày đó bản quân nghĩ, ngày thoát được ra khỏi cái tượng này chắc chắn không xa nữa, lại thấy đứa bé kia chạy tới hái dâu. Sau đó lại một đám khác chạy tới, hai bên rùm beng, đứa kia vì sốt ruột quá mà nhảy ùm xuống ao. Lúc này có người tới trước tượng cầu cứu bản quân, kỳ thực dù không ai cầu bản quân cũng sẽ cứu nó. Chỉ là bản quân bị nhốt trong tượng đá, thoát ra là điều không thể. Ta nóng ruột vô cùng, liền cứ phía cái ao mà đánh tới, ai ngờ lại thành công. Bản quân cứu đứa bé kia lên, chưa kịp vui vẻ đã bị pho tượng lôi trở lại, dù sao thì nó cũng bình an vô sự, liền đành thôi.

Sau đó đứa bé còn tạ ơn bản quân, còn nói… Còn nói muốn kết hôn với ta. Bản quân trong lòng rất vui vẻ, bản quân cho phép nó. Lại một khoảng thời gian sau đó, bản quân cuối cùng cũng thoát khỏi tượng đá, lúc rời đi có vỡ một góc. Ta lập tức chạy vào thâm sơn, để giao một mầm mống, lần nữa trồng ra chân thân. Khi bản quân trở lại, đứa bé kia lại chẳng tới tìm ta nữa. Hạ qua đông đến, nhiều năm sau nữa, ta chợt nhớ bản thân không bị phong ấn, nó không tới tìm ta, bản quân lại có thể đi tìm hắn, thế rồi cuối cùng cũng tìm được…”

Tang Minh nói xong, mím môi một cái: “Bản quân xem mấy ngày nay trên TV, biết những lời con người nói ra thực chẳng thể tin tưởng, thế nhưng những gì bản quân nói, đều là thật lòng.”

Trương Trí có chút đau lòng xoa đầu y: “Đau không?”

“Cái gì?”

“Lúc thượng đế phạt em, nhất định là rất đau.” Trương Trì khổ sở muốn chết, bị chém thành mấy vạn đoạn, chắc cũng không đỡ hơn nhận vài nhát thiên đao là mấy, thật rất đau thương!

Tang Minh ngơ ngác lắc đầu: “Bản quân là thảo mộc chi linh, thần cây cỏ, thật ra ngoài việc không có người nối dõi thì cũng khá ổn, không đau chút nào. A? Ngươi tin ta chứ?” Y lúc này mới bắt đầu đưa ánh mắt khó tin về phía Trương Trì.

Trương Trì bật cười: “Đồ ngốc, chuyện giữa anh và Tang Thụ Nương Nương chỉ có hai chúng ta biết, nếu em có thể nói ra, anh sao có thể không tin cho được?

“Bản quân không phải nữ tử, hơn nữa còn là một ông già rồi!” Vừa nghe đến bốn chữ “Tang Thụ Nương Nương”, Tang Minh lập tức nhảy dựng.

“Rồi rồi rồi, không phải là Tang Thụ Nương Nương, mà là vợ Tiểu Minh của anh.” Trương Trì lập tức dỗ hắn.

“Gì… Ai là vợ của ngươi?” Mặt Tang Minh chợt đỏ bừng.

Trương Trì cười cười, không muốn kích thích tiểu tử nhà mình nữa: “Vậy em đã công đức viên mãn chưa?”

Tang Minh lắc đầu: “Chưa. Nhưng thoát ra rồi, công đức viên mãn hay không, cũng chẳng còn là vấn đề nữa.”

“Vậy nhỡ như em công đức viên mãn, em phải quay về thiên đình báo cáo công tác sao?”

Tang Minh tiếp tục lắc đầu: “Thượng Đế đã mặc kệ chuyện thế gian từ lâu rồi, ta cũng lười thay ông ta làm việc.”

“Vậy ở lại đi!” Trương Trì nhịn không được nhéo cái tai hồng hồng của Tang Minh.

“Hả?”

“Anh sẽ tìm việc cho em.”

Tang Minh vẫn có chút không rõ.

“Không phải em đã nói rồi sao? Gả cho anh rồi sẽ nuôi anh?”

Tang Minh tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn cất tiếng trả lời: “Được!”

Trương Trì cực kỳ cao hứng, cố làm ra vẻ mà nói: “Anh đột nhiên thích ăn dâu…”

“Chuyện này có khó gì đâu? Bản quân đi lấy cho ngươi một ít!”

“Thật ra không phải dâu đó.”

“Vậy ngươi muốn ăn dâu gì?”

“Anh muốn ăn dâu trên người em.”

“Hả?”

“Không kịp rồi!”

“Trương Trì, ngươi làm gì vậy? Hôn phu thụ thụ bất thân… Đừng…”

Anh ném người kia lên giường, tiện tay đóng cửa phòng. Tang Minh còn muốn nói gì đó, nhưng bị bờ môi ai đó áp lên.

Còn có cách nào khác, ai bảo Trương Trì rất thích ăn dâu?

Hoàn.

Bạn đang đọc Tang Thụ Nương Nương của Ngân Sắc Huy Chương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.