Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2750 chữ

Bầu không khí bên trong máy bay căng thẳng đến cực điểm, dường như chỉ cần đụng nhẹ cũng sẽ tan vỡ.

Tang Cận yên lặng một lúc lâu, rồi xoay người, nói nhỏ vài câu bên tai Bàng Miểu.

Bàng Miểu không ngừng gật đầu, chờ cô nói xong nhanh chóng rời khỏi khoang thương gia.

Người phụ nữ đầm đen muốn cản Bàng Miểu lại nhưng lại bắt hụt, bắt đầu nói tục, chửi Bàng Miểu và hành khách cấu kết ăn trộm nhẫn kim cương, cuối cùng đe dọa, nếu không lục soát khoang phổ thông nhất định công ty hàng không các người không gánh nổi đâu.

Những người khác không biết khi nãy họ nói gì, muốn làm gì, chỉ có thể đứng bất động ở đây, nhìn người phụ nữ đầm đen nói tục.

Tang Cận muốn về chỗ ngồi của mình cũng bị người phụ nữ đầm đen ngăn cản. Bất đắc dĩ, cô đành phải ngồi lại chỗ khi nãy.

Máy bay bắt đầu hạ cạnh, Tiếp viên hàng không chỉ có thể rời đi trước để phối hợp với những hành khách khác.

Chỉ có người phụ nữ đầm đen đột nhiên bị đối xử lạnh nhạt, không ai để ý đến cô ta, xem cô ta như không khí, khiến cô ấy tức giận đến phát điên. Lát sau, cô ta tuyên bố muốn đến khoang điều khiển tìm cơ trưởng giải quyết, còn muốn tố cáo tất cả tiếp viên hàng không làm việc không chu đáo, sau khi chạy đến cửa khoang phổ thông như nhớ ra điều gì cô ấy lại chạy về, chỉ vào Tang Cận chửi cô không biết xấu hổ, trộm nhẫn kim cương của cô ấy còn cố tình chối cãi.

Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống đất.

Tiếp viên hàng không bắt đầu mỉm cười tiễn hành khách, hết thảy đều được tiến hành đâu vào đấy, không hề bị sự việc của người phụ nữ đầm đen mất nhẫn kim cương quấy rầy.

Khiến mọi người bất ngờ nhất chính là đột nhiên người phụ nữ đầm đen bình tĩnh lại, ngồi về chỗ của mình, cũng nhìn những hành khách rời đi, thỉnh thoảng nhìn về phía Tang cận, khóe miệng rõ ràng hiện lên một nụ cười nhạt.

Sau khi tất cả hành khách xuống máy bay chỉ còn lại hai người phụ nữ bên trong khoang thương gia và tiếp viên hàng không trên máy bay.

Tiếp viên hàng không trưởng và hai người tiếp viên hàng không khác đi vào khoang thương gia, nhắc nhở họ máy bay đã hạ cánh an toàn, họ có thể xuống máy bay.

“Các người tưởng xử lý tạm thời như vậy tôi sẽ bỏ qua sao? Mơ tưởng! Nhẫn kim cương của tôi bị mất trên máy bay, nhất định là trên máy bay có người không biết xấu hổ lấy trộm. Vừa nãy trên máy bay có đầy đủ mọi người tôi bảo các người lục soát các người không lục soát. Được, bây giờ các người nghĩ biện pháp đi. Hoặc là các người tìm nhẫn kim cương về cho tôi, không thì các người phải bồi thường!”

Người phụ nữ đầm đen bắt chéo chân, gương mặt thản nhiên bình tĩnh.

Tang Cận thở dài nhẹ nhõm, cô có thể xác định được ý đồ của người phụ nữ đầm đen, so với dự liệu của cô chắc không khác xa lắm đâu, chỉ cần chờ Bàng Miểu đến đây xác thực là được.

“Thưa cô, khi cô mua vé máy bay, nếu như đồng thời mua luôn bảo hiểm tài sản thì công ty bảo hiểm sẽ bồi thường cho…” tiếp viên hàng không trưởng chưa nói hết lời đã bị người khác ngắt lời.

“Không cần, có gì cứ để cho cô ấy đến cục cảnh sát nói với cảnh sát.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Bàng Miểu.

Lời vừa dứt, ở cửa xuất hiện hình ảnh Bàng Miểu dẫn hai người cảnh sát đi đến, chỉ tay về phía người phụ nữ đầm đen, “Là người phụ nữ này.”

Hai cảnh sát sau lưng cô đến gần người phụ nữ đầm đen đưa ra thẻ cảnh sát, “Chào cô, chúng tôi có chứng cứ nghi ngờ cô liên quan đến một vụ lừa gạt trang sức, xin cô đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra.”

Cảnh sát vừa nói xong đã áp giải người phụ nữ đầm đen chuẩn bị rời đi.

“Nghi ngờ? Các người dựa vào đâu mà nghi ngờ tôi? Chứng cứ đâu? Các người muốn bắt thì bắt kẻ trộm đó! Buông ra!”

“Nhân chứng đang trên đường đến, thưa cô, phiền cô đến cục cảnh sát chờ.” Cuối cùng Bàng Miểu cũng can đảm nói, cô nhịn đã lâu, chờ đợi thời điểm này, cô cảm thấy thật thoải mái!

Tang Cận nhìn người phụ nữ đầm đen, “Cô ơi, xin hỏi cô tên là gì? Cô xác định cô họ Trương sao? Còn có, cô đeo nhẫn trên ngón tay nào? Đeo đã ba năm vì sao không có dấu nhẫn, vì sao ngón tay đeo nhẫn và những ngón tay khác không có gì khác biệt?”

Cô chỉ nói vài câu, người phụ nữ đầm đen vốn đang rất kích động, trong nháy mắt liền trở nên ủ rũ.

“Còn nữa, tôi nói không thể tùy tiền mở hủ sứ này nguyên nhân chắc cô đã biết rõ. Tôi đã nói rồi, cô quan sát cẩn thận, khả năng tiếp thu cũng rất tốt, người rất thông minh. Tôi tin tưởng nếu như cô dùng những ưu điểm này vào sự nghiệp, chắc chắn sự nghiệp của cô sẽ rất tốt, cô nhất định sẽ trở thành một người làm trang sức xuất sắc.”

Người phụ nữ đầm đen mở to mắt, dường như không tin được chỉ mới giao tiếp với cô ấy một chút, chưa đến một tiếng, vì sao cô ấy biết nhiều về cô như vậy?

Lúc này trong lòng Bàng Miểu cũng rất thắc mắc.

Cảnh sát nhanh chóng giải người đi.

Tang Cận quay về chỗ của mình, lấy hành lý chuẩn bị rời đi.

Bàng Miểu tiễn cô ra, nhịn không được hỏi, “Cô Tang, có thể cho tôi biết làm sao cô biết được cô ấy không bị mất nhẫn kim cương, và là người lừa gạt? Ngay cả đến việc cô ấy cấu kết với nhân viên hậu cần mặt đất ở sân bay Hamburg cô cũng biết, thật không thể liên tưởng được mà. Nội bộ công ty chúng tôi có chuyện chúng tôi cũng không biết được.”

“Thủ đoạn lừa gạt này không cao minh, đặc biệt là người phụ nữ tự cho mình là đúng kia không biết cô ta có rất nhiều sở hở. Nếu đúng như lời cô ấy nói đã làm mất nhẫn kim cương, quý giá như vậy cô ấy đã phải sớm phát hiện rồi sao lại đợi đến lúc máy bay sắp hạ cánh mới phát hiện? Cứ cho là cô ấy sơ suất nên phát hiện trễ thì khi bị mất nhẫn kim cương cô ấy phải đau lòng, lo lắng, thậm chí là hoảng loạn,…phải có những phản ứng như vậy mới là phản ứng bình thường của người bị mất vật quý giá nhưng cô ấy hoàn toàn không có. Ngược lại cô ấy hoạn toàn lạnh lùng, suy nghĩ rành mạch cho dù là đang tức giận cũng giống như đang biểu diễn vậy.”

Loại biểu cảm diễn xuất này có nghĩa là đang che giấu điều gì đó, người đã từng học qua tâm lý học tội phạm như Tang Cận rất dễ nhìn ra được.

“Đúng là cô ấy bị mất nhẫn, nhưng lại không muốn chúng ta giúp cô ấy tìm mà muốn chúng ta lục soát hành khoang phổ thông, mục đích rất rõ ràng, giống như cô ấy biết rõ chiếc nhẫn nằm ở đâu vậy.”

“Cô ấy đương nhiên biết nhẫn của mình ở đâu. Mục đích thật sự của cô ấy không phải là lục soát khoang phổ thông. Cô ấy biết rõ lục soát như vậy là phi pháp huống chi khoang phổ thông nhiều hành khách như vậy, trong thời gian ngắn các tiếp viên hàng không không thể lục soát hết được. Cô ta nhất định có tư duy phản trinh sát, có thể quan sát nắm bắt được đối thủ trong khoảng thời gian ngắn nhất. Nên cô ấy biết được tôi có hủ sứ trắng không thể mở ra lại hết lần này đến lần khác bắt tôi mở, không mở liền đổ tội danh ăn cắp lên người tôi.”

Tang Cận không thể không thừa nhận, cô cố tình không giấu thứ tình cảm này bởi vì như vậy mới có thể để cho người phụ nữ đầm đen bắt được điểm yếu.

“Nói như vậy, ngay từ đầu mục đích thật sự của cô ấy là lấy cớ lục soát để kéo dài thời gian? Mặc kệ chúng tôi có lục soát hay không thì đều không giải quyết được vấn đề. Đợi máy bay hạ cánh, hành khách đều đi hết, cô ấy có thể mượn cớ nói không tìm được nhẫn kim cương vì chúng tôi không lục soát hành khách trước khi họ xuống máy bay. Hành khách xuống máy bay chúng tôi muốn đuổi theo để lục soát được tất cả mọi người cũng khó, chí ít trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi không làm được, tiếp viên hàng không chúng tôi cũng khó tìm được cái gọi là nhẫn kim cương của cô ấy. Vậy thì chúng tôi chỉ có thể bồi thường cho cô ấy. Loại chuyện này công ty hàng không chúng tôi cũng trải qua nhiều lần, mỗi lần chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.”

Bàng Miểu nhớ lại liền cảm thấy bất bình, lần nữa nhìn về phía Tang Cận trong mắt ngập tràn cảm kích, “Cô ta tuyệt đối không nghĩ đến kế hoạch chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy đều bị cô nhìn ra được. Cho nên chỉ có thể thẹn quá hóa giận, đem tất cả đổ lên người cô, đẩy ngã cô còn khiến cô bị oan nữa.”

Tầm mắt của hai người đều rơi vào hủ sứ trắng trong tay Tang Cận.

Tang Cận hoảng hốt trong chốc lát, an ủi Bàng Miểu không cần lo, cô tuyệt đối không để người phụ nữ kia được như ý.

Bàng Miểu vẫn còn chút nghi ngờ, “Cô Tang, tôi đã hỏi qua đồng nghiệp, họ đều nói là người phụ nữ kia khi lên máy bay có đeo nhẫn kim cương, đồng thời, đó là đồ thật, nhân viên kiểm tra an ninh cũng có thể chứng minh. Vì sao không tìm thấy nhẫn kim cương? Cô không có chứng cứ, cũng không thấy nhân viên hậu cần đã tiếp xúc với cô ta, làm sao cô biết được cô ấy đang nói đối?”

Tang Cận cười, “Tìm chứng cứ là việc của cảnh sát, tôi không có năng lực lớn như vậy. Nhưng mà vấn đề cô nói cũng rất quan trọng, nhẫn đã lên máy bay lại không cánh mà bay! Lúc đó tôi nghe cô ấy mạnh mẽ yêu cầu lục soát khoang phổ thông, trực giác liền nghĩ chắc là cô ta đã vứt nhẫn đi rồi, nhưng nhẫn cô ta vứt là kim cương giả, mọi người lên máy bay tìm thử chắc sẽ tìm được. Về phần nhẫn kim cương thật qua cửa an ninh, trước khi lên máy bay đã bị đánh tráo chứng tỏ có người cấu kết với cô ta. Có thể để cho cô ấy mang nhẫn kim cương giả lên máy bay mà không bị người khác phát hiện chỉ có thể là người trong nội bộ công ty. Nên tôi mới để cô đi chứng thực một chút.”

Lúc đầu Tang Cận chỉ nghĩ giả thiết như vậy thôi sau đó cô mới tìm chứng cứ.

“Bởi vì nghi ngờ nên tôi cố ý làm đại diện khoang phổ thông đến tiếp cận cố ấy, hy vọng tìm được chút manh mối, chứng minh suy đoán của tôi. Lúc tôi bắt tay với cô ấy cảm giác được tay cô ấy thô ráp, thậm chí còn có vết chai rất dày, đây tuyệt đối không phải làm bàn tay của nhân viên văn phòng bình thường. Tôi hỏi về nghề nghiệp của cô ấy thì cô ấy lại nói là nhân viên văn phòng, rồi cố gắng giấu kỹ bàn tay của mình. Tôi yêu cầu cô ấy miêu tả đặc điểm của nhẫn kim cương thì cô ấy một chữ cũng không nói, tôi đoán không phải cô ấy không biết tả thế nào mà là cố ý không nói bởi vì lo lắng khi nói ra sẽ để lộ việc cô ấy là người am hiểu trang sức.”

“Nói như vậy cô ấy đúng như lời cô nói, là một người làm trang sức?

“Không chắc 10 phần, nhưng tôi đã từng thấy tay của người làm trang sức, so với khi tôi nhìn và tiếp xúc với tay của cô ấy thì cảm giác rất giống nhau.” Tang Cận hồi tưởng lại hoàn cảnh lúc đó, nhịn không được cười cười, “Làm kẻ trộm luôn cảm thấy chột da. Khi đó cô ấy cũng rất lo lắng, dĩ nhiên không phát hiện tôi gọi cô ta một tiếng cô Trương, cô ấy cũng thầm chấp nhận. Trên thực tế, có quỷ mới biết cô ta họ Trương hay họ Lý, chính cô ta cũng không phát hiện được một sơ hở lớn như vậy.”

Bàng Miểu nghe xong thì ngây ngốc ngẩn người, sau đó cũng không nhịn được bật cười, cười xong lại bắt đầu nói cảm ơn, “Cô Tang, thật sự cảm ơn cô, may mà lần này có cô, không thì chắc tôi chết thật rồi. Có thể cho tôi cách liên lạc với cô không? Có một người nhất định rất muốn biết cô.”

Tang Cận vừa định đáp ứng nhưng lời đến miệng thì lại thu về. Cô nhớ đến bà ngoại từng căn dặn nhất định phải khiêm tốn, không được để ai biết việc cô đã trở về, mọi việc xong rồi thì lập tức trở về Hamburg, xém chút cô đã quên mất điểm này!

Cuối cùng Tang Cận uyển chuyển từ chối cô.

Bàng Miểu cảm giác cô ấy đang cảnh giác với mình, dù sao họ cũng chỉ là người lạ. Nghĩ đến họ có thể gặp nhau như vậy, cô không nhịn được nhìn thật kỹ cô ấy để nhớ sâu sắc hơn.

Cô ấy là một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi màu đỏ và quần dài, cả người tản ra một loại cảm giác thần bí.

Tóc đen óng hơi xoăn, dài đến thắt lưng, khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn chạm vào. Thêm vào đó là làn da láng mịn trắng như tuyết.

Vẻ đẹp của cô không đơn giản dừng lại ở gương mặt xinh đẹp mà còn khiến cho người ta cảm thấy có gì đó rất thu hút. Cô ấy không kiêu căng thậm chí có chút hơi quá khiêm tốn, an tĩnh, từng cử chỉ ngay cả nụ cười cũng không khiến người ta bỏ qua được mà không tự chủ nhìn đến cô. Thậm chí muốn đến gần cô hơn.

Bàng Miểu không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung vẻ đẹp của cô ấy. Để cho cô thấy ấn tượng nhất chắc là ánh mắt của cô ấy.

Con ngươi đen trong suốt, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ khiến cho người ta nghĩ đến đêm hè đầy sao, có sâu xa nhưng rất khoan thai, tỏa ra sự nhẹ nhàng thoải mái, lại thêm sự cơ trí thông minh. Có thể nhìn thấy đáy mắt cô ấy dương như có một chút đau buồn.

Cuối cùng Bàng Miểu kết luận cô ấy đã phải trải qua một số chuyện.

Tuy cô cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không ép buộc cô ấy, lúc đó hai người nói lời tạm biệt ở trước cửa máy bay.

Bạn đang đọc Tảng Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt của Bạch Nhất Mặc

Truyện Tảng Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hcth1906
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.