Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5426 chữ

Tiệc tối kết thúc, mọi người trong nhà đều muốn vây lò đón giao thừa nên đều đến viện của Trịnh thị. Vì Lý Diệp lúc trước đã nói qua với Lý Giáng nên được phép mang Gia Nhu về phòng thay quần áo. Gia Nhu mặc chính là bộ hồ phục lần trước Lý Diệp dùng danh nghĩa Lý Mộ Vân mua về từ chợ phía đông, lại vô cùng vừa người.

Gia Nhu soi gương đội xong mũ hồ, nói với Lý Diệp: “Ta rất tò mò tại sao tỷ tỷ ngươi lại biết được số đo của ta?”

“Chắc do trùng hợp thôi.” Lý Diệp nói.

Gia Nhu hồ nghi nhìn hắn một cái, Lý Diệp lôi kéo tay nàng ra cửa, không để cơ hội cho nàng tiếp tục đặt câu hỏi. Cảm giác của nàng vô cùng nhạy bén, đôi khi hắn cũng không chống đỡ nổi.

Trong viện đốt hừng hực lửa lớn, chiếu sáng khắp mọi nơi. Hài đồng gầm gây trúc gõ vào nhau bên đống lửa, phát ra từng hồi âm thanh “Cách cách”. Hạ nhân đem chổi cũ ném đi, còn có người trộm đi chôn giày hỏng.

Lý Diệp nhìn bọn họ nói: “Khi còn nhỏ, ta nghe trưởng giả nói, chỉ cần đem giày đi hỏng chôn vùi, về sau trong nhà sẽ có người làm đại quan. Khi ấy, ta liền một hơi chôn cả ba đôi, sau này mới nhận ra, con người nếu quá tham lam, nguyện vọng sẽ khó mà thực hiện được.”

Khi hắn nói ra những lời ấy, trong mắt có ánh lửa sáng, nhưng thần sắc lại thanh lãnh.

Huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu, ở gia đình bá tánh thì đây là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng ở thế gia đại tộc, cho dù ngoài mặt duy trì bình thản, nhưng bên trong lại là sóng ngầm mãnh liệt. Sau lưng mỗi người đều có quá nhiều lợi ích liên lụy nên đều phải so đo được mất, ngay cả thân huynh đệ cũng tính toán lẫn nhau.

Gia Nhu không khỏi cảm khái mà nắm chặt tay Lý Diệp, nói: “Ta nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi lần ăn tết, ta đều cùng đệ đệ dập đầu với cha mẹ, mẹ sẽ cho chúng ta một mảnh lá vàng. Có năm bà bà sinh bệnh, đệ đệ muốn đưa cho nàng thêm nhiều lá vàng liền ngây ngốc mà dập đầu tận năm cái, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ có một mảnh. Hắn oa oa khóc lớn, thiếu chút nữa thì bị cha ta đánh cho một trận. Ta cảm thấy, con người dù có trưởng thành thế nào, cũng không nên đánh mất tấm lòng son.”

Lý Diệp mỉm cười nhìn nàng: “Đại nhân giả, bất thất kỳ xích tử chi tâm giả dã. Nương tử dạy bảo, ta nhất định nhớ kỹ.”

Gia Nhu đỏ ửng mặt, nàng vốn muốn dùng câu nói này của Mạnh Tử, nhưng lại nhất thời không nhớ ra, chỉ có thể nói ý tứ, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại nhìn ra. Luận về nghiên cứu học vấn, Gia Nhu sao có thể so sánh với vị tân khoa tiến sĩ này chứ, vậy nên liền nhanh chóng bỏ rơi cái đề tài này.

Lý Diệp nghe ra là nàng đang muốn an ủi mình. Kỳ thật hắn cũng không phải là đối với gia nhân bạc bẽo vô tình, mà là ở giữa bọn họ có quá nhiều thứ ngăn cách, mỗi người đều có thứ mà mình muốn đạt được. Mà thứ gì đã nằm trong tay thì lại càng không muốn mất đi. Sinh ra trong thế gia đại tộc, nếu không thể là người trên đầu kẻ khác thì còn ý nghĩa gì.

Hắn trước giờ không tranh không đua, nhưng không có nghĩ là hắn sợ tranh đua. Nếu hắn thật sự muốn tranh giành, e rằng không có bất luận kẻ nào cản được hắn.

Bọn họ ra đến cửa thì Vân Tùng đã chuẩn bị xong xe ngựa. Lý Diệp đỡ Gia Nhu lên trước, vừa muốn nhấc chân, dư quang liền thấy có người đứng sau con sư tử đá trước cửa, hơi khom người chào hắn. Hắn nói với Gia Nhu: “Ngươi ở trên xe chờ ta một chút.”

Gia Nhu gật đầu, tò mò nhìn ra phía cửa sổ xe. Có một nam nhân lạ mặt đứng trong góc, vóc người cao lớn, mặc một thân áo vải bình thường, thái độ thập phần cung kính. Một người giới bạch y như Lý Diệp sao lại có người đi theo chứ? Bất quá, hẳn là sau này hắn tiến vào quan trường cũng cần có mấy người để sai sử, chắc là Lý Giáng an bài cho hắn.

Gia Nhu không phải là người hiếu kỳ nên nhanh chóng đã buông mành xuống.

Lại nói, so với những người đã đỗ tiến sĩ khác thì Lý Diệp quả thực nhàn nhã. Mấy ngày trước, lúc Thôi Vũ Dung phái tỳ nữ đem quà đến tặng nàng còn nói bây giờ Thôi Thời Chiếu mỗi ngày đều cùng tòa sư và chủ sự trong phủ Lại Bộ qua lại, cả ngày không thấy mặt đâu. Hiện tại, Lư thị muốn gặp hắn còn khó hơn lên trời. Mà Lý Diệp không biết là đã định liệu hết thảy hay là chấp nhận từ bỏ mà mỗi ngày đều ở trong nhà, cũng không thấy hắn gửi danh thiếp đến phủ nào cả.

Hay là hắn cho rằng thuyên tuyển của Lại Bộ dễ dàng hơn khoa cử? Hay là hắn ỷ vào mình là nhi tử của Tể tướng nên thế nào cũng có thể có một chức vị nào đó? Gia Nhu cũng không trông cậy vào Lý Diệp có bao nhiêu tiền đồ, cho dù tương lai Lý gia có sụp đổ, bằng của hồi môn của nàng thì nuôi Lý Diệp cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nếu hắn thực sự không muốn làm quan thì lúc trước đã không cần tham gia khoa cử. Mà bây giờ đã đỗ, chẳng lẽ vẫn không có ý muốn tranh thủ sao?

Gia Nhu rất muốn nhìn vào thực lực chân chính của Lý Diệp, xem hắn rốt cuộc có thể đi được bao xa.

Lý Diệp đi đến phía sau con sư tử đá, nói: “Sao ngươi lại tới đây?” Đây là Trương Hiến, người phụ trách liên lạc giữa các nơi. Bởi vì thám tử là người điều tra trong tối cho nên rất ít khi xuất đầu lộ diện. Bình thường, Trương Hiến cũng sẽ không xuất hiện, mà chỉ đưa tin tình báo đến ám cách, Lý Diệp theo định kỳ mà đến xem. Hắn tự mình tìm đến Lý Diệp nhất định là có việc quan trọng.

Trương Hiến nói xong sự tình. Lý Diệp nhíu mày: “Hoài Tây tiết độ sứ bí mật đến Trường An, hơn nữa còn đã gặp Thư Vương?”

Trương Hiến gật đầu nói: “Hoài Tây tiết độ sứ đóng giả hồ thương tiến vào Trường An, không kinh động đến quan phủ, tạm thờ vẫn chưa nhìn ra bọn họ muốn làm gì. Bất quá tối nay có đội ngũ đuổi na sẽ tiến vào hoàng cung biểu diễn cho thánh nhân, liệu có quan hệ với chuyện này không?”

Lý Diệp trầm ngâm một lát, thấp giọng phân phó: “Tiếp tục theo dõi Thư Vương phủ, còn phải phái thêm người tìm hiểu tin tức ở phụ cận hoàng thành.” Hắn lấy từ trong tay áo ra một danh thiếp, đưa cho Trương Hiến, thanh âm lớn một chút: “Ngươi đi giúp ta một chuyến.”

Trương Hiến đáp lại, nhận lấy danh thiếp rồi cất vào trong ngực, cáo từ rời đi.

Lý Diệp lại lên xe ngựa, Gia Nhu hỏi: “Đó là ai thế? Sao trước giờ ta chưa từng gặp qua?”

Lý Diệp nói: “Ta nhờ hắn gửi giúp một danh thiếp, cũng không phải người quan trọng gì, ngươi không cần để ý.”

Gia Nhu cũng không hỏi tiếp. Hắn làm việc cũng có nguyên tắc của mình, một khi đã không muốn nhiều lời hì ai hỏi cũng không tra được cái gì. Kỳ thật từ quan hệ giường chiếu, Gia Nhu cũng nhìn ra hắn là một người có dục vọng khống chế mãnh liệt. Bọn họ dùng tư thế gì, phải làm mấy lần, đều do hắn định đoạt.

Gia Nhu cũng có khi không mình, bản thân đường đường là một quận chúa, thế nhưng lại bị một người không quyền không thế ép tới gắt gao. Ngẫm lại liền thấy bực mình. Lúc trước ở Nam Chiếu chỉ có nàng khi dễ người khác, từ khi nào mà vận đổi sao dời thế này.

Tuy trong xe ngựa có lò sưởi tay nhưng mùa đông khắc nghiệt nên vẫn thập phần lạnh lẽo. Gia Nhu vốn sợ lạnh nên nhích gần về phía Lý Diệp, hắn liền duỗi tay ôm lấy nàng. Đường cái bên ngoài vô cùng náo nhiệt, nhà nhà sáng lửa đèn dầu, âm thanh pháo trúc một hồi nối tiếp một hồi. Mỗi nhà đều treo đèn bên ngoài tường viện, chiếu sáng cả con đường, một chút cũng không thấy chỗ nào tối.

Trên đường còn có trẻ con mặc áo mới vui đùa ầm ĩ chạy qua, khắp không gian là không khí sung sướng tường hòa.

Vân Tùng đỗ xe ngựa trong ngõ nhỏ, trên đường cái, đội ngũ đuổi na bắt đầu diễu hành. Đi đầu là một nam một nữ đeo mặt nạ lão ông và lão bà, miệng xướng “đuổi na từ”. Phía sau bọn họ là một hàng đeo mặt nạ tiểu hài tử và mặt nạ quỷ quái, còn vừa đi vừa đàn hát. Cả biển người đông đúc, không thể đếm được là bao nhiêu người.

Hai bên đường phố là bá tánh tới xem, khắp nơi từng bừng tấp nập.

Cũng có người bán hàng rong nhân cơ hội này mở sạp, phần lớn là bán mặt nạ đuổi na, Trên mặt nạ vẽ đủ loại quỷ quái, có tức giận trợn mắt lên, cũng có lộ răng nanh ra. Gia Nhu đặt thử mặt nạ lên mặt, nhưng mặt nàng quá nhỏ, cái mặt nạ lại lớn, nhìn thực buồn cười.

Nàng nghịch ngợm phát ra âm thanh hung thần ác sát, muốn hù dọa Lý Diệp. Bất quá, Lý Diệp lại chỉ cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu, trên mặt liền nở ra nụ cười dung túng.

“Lang quân mua cho tiểu nương tử xinh đẹp như hoa một chiếc mặt nạ đi, còn có tác dụng trừ ta tiêu tai a.” Chủ quán nhiệt tình mời chào. Khách lui tới hàng thì đông nhưng kẻ bỏ tiền mua thì chẳng có mấy. Hắn thấy trước mặt là một đôi bích nhân khí chất cao quý, tướng mạo bất phàm, nhất định là xuất thân từ gia đình phú quý, trong tay hẳn sẽ không thiếu tiền.

Lý Diệp vừa muốn kêu Vân Tùng bỏ tiền, Gia Nhu vội vàng đè tay hắn lại, lớn tiếng nói: Không mua, không mua, ta chỉ cầm lên chơi một chút mới cầm lên thôi. Nếu thật sự mua về, nửa đêm nhìn thấy sẽ bị hù chết. Bên kia có sạp bán trang sức, ta đi qua đó xem sao.”

Gia Nhu buông tay Lý Diệp, đi thẳng đến sạp phía trước, Lý Diệp liền theo sau nàng. Nàng chưa thấy chợ đêm thế này bao giờ, đi đông dạo tay nhìn ngó, giống y như con bướm lưu luyến chùm hoa.

Nhưng đồ vật mà chợ đem này bán đều là nhằm vào bá tánh tầm thường, tất nhiên sẽ không có vật gì tốt. Hơn nữa, tối lửa tắt đèn, cái gì cũng nhìn không rõ, rất dễ đánh tráo hàng tốt hàng xấu. Lý Diệp vốn định nhắc nhở Gia Nhu, nhưng lại thấy nàng xem nhiều nhưng mua ít, túi tiền che lại rất tốt, nên không nói gì nữa.

Chỉ là tướng mạo của bọn hắn như vậy, đi trên đường phố khó mà không gây chú ý. Vài đôi nam nữ trẻ tuổi đi qua họ đều không nhịn được nhìn hai người. Lý Diệp không thích ánh mắt không kiêng nể mà những nam nhân đó nhìn Gia Nhu. Thời đại này cũng không quản quá nghiêm, nữ nhân lên phố cũng không khó. Nhưng các đại gia tộc vẫn sẽ không dễ dàng để nữ nhân nhà mình xuất đầu lộ diện. Hẳn là các nam nhân quyền cao chức trọng đều không muốn nữ quyến nhà mình bị người ta mơ ước.

“Gia Nhu?” Bên cạnh vang lên một giọng nữ ôn nhu. Gia Nhu nghiêng đầu nhìn qua, thấy được Thôi Thời Chiếu và Thôi Vũ Dung đang đi tới. Thôi Thời Chiếu mặc một bộ trường bào màu vàng cam, thanh lãnh đĩnh bạt, tư dung thập phần xuất chúng. Các tiểu thư bên đường vừa mới nhìn Lý Diệp giờ lại chuyển qua nhìn lén hắn.

Thôi Vũ Dung cũng mặc một thân hồ phục, thân thể lả lướt tinh tế, tướng mạo thanh tú.

Từ khi Gia Nhu gả đến Lý gia, hai người chưa từng gặp lại, nên rất cao hứng nói: “Biểu tỷ, hai người cũng tới xem đuổi na sao?”

Lý Diệp và Thôi Thời Chiếu chào hỏi lẫn nhau, hai người ngoài mặt khách khí nhưng thực tế đều thực lãnh đạm. Lý Diệp biết tâm tư Thôi Thời Chiếu, nhưng cũng biết rõ với xuất thân vào giáo dưỡng của hắn, hắn sẽ không dám làm ra chuyện gì. Mà Thôi Thời Chiếu không thích Lý Diệp, chỉ là theo bản năng không thích. Có lẽ bởi vì thứ hắn có được thì chính mình lại không có, hơn nữa phải ngàn cay vạn đắng tự nhắc nhở mình không được mơ ước.

Trên đời này là vậy, càng muốn tránh thì lại càng tới, quả là oan gia ngõ hẹp.

Hai cô nương lại không thấy được mạch nước ngầm giữa hai nam nhân, Thôi Vũ Dung thở dài: “Phụ thân không ở trong nhà, mẫu thân cùng tổ mẫu cũng đi ngủ sớm rồi. Ta cùng huynh trưởng nhàm chán liền ra ngoài một chút, không biết được lại gặp các ngươi. Ta còn tưởng rằng gia phong Lý gia nghiêm như vậy, con dâu mới như ngươi tạm thời không được ra ngoài chứ.”

Gia Nhu cũng không nghĩ rằng đêm giao thừa có thể ra ngoài, hẳn là Lý Diệp giúp nàng tranh thủ một phen, Lý Giáng mới có thể đồng ý.

Thôi Vũ Dung kéo tay nàng, cười nói: “Gặp được thì chính là duyên phận, chúng ta cùng nhau đi dạo đi? Lý công tử hẳn là không để ý đi?”

Lý Diệp vốn là muốn bồi Gia Nhu đi ra ngoài, chỉ cần nàng vui vẻ là được, liền ôn hòa trả lời: “Không đâu.”

Hắn chính là công tử ôn nhu như ngọc, lời nói việc làm đều ưu nhã, khiến người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân. Thôi Vũ Dung nói nhỏ bên tai Gia Nhu: “Gia Nhu, ngươi thế nhưng lại gả được cho một phu quân thật tốt. Thật là khiến người ta hâm mộ muốn chết!”

Nếu là trước khi thành thân, Gia Nhu khẳng định sẽ bị nàng nói đến mặt đỏ tai hồng, hiện tại da mặt tốt xấu gì cũng dày hơn một tầng, liền trả lời: “Hâm mộ thì ngươi liền đi tìm một người để gả đi, như vậy liền có lang quân thương ngươi.”

Thôi Vũ Dung ấn ấn mũi nàng: “Nhanh mồm dẻo miệng, ta không nói lại ngươi.”

Thôi Thời Chiếu ở phía sau nói: “Dung Nhi, nếu ngươi đã tìm được bạn thì ta về trước đây.”

“Ca ca, ngươi làm người thật không thú vị. Mới ra phủ được bao lâu mà đã trở về chứ.” Thôi Vũ Dung bất mãn nói.

“Vốn dĩ là ngươi kéo ta ra ngoài, ta vì không yên tâm ngươi đi một mình nên mới đi theo bồi ngươi. Bây giờ ngươi tìm được người đi cùng thì ta cũng yên tâm. Phiền Lý huynh lát nữa đưa gia muội hồi phủ.” Thôi Thời Chiếu giơ ta lên bái biệt. Hắn xưng hô xa cách, hiển nhiên không coi Lý Diệp là biểu muội phu.

“Biểu huynh yên tâm.” Lý Diệp rộng lượng nói, xưng hô lại tự nhiên mà giống với Gia Nhu.

Thôi Thời Chiếu rời đi, Thôi Vũ Dung còn nói nhỏ: “Các ngươi đừng để ý, đại ca gần đây tâm trạng không tốt. Mẫu thân cùng tổ mẫu vẫn luôn thúc giục hắn thành hôn, bá mối trong thành Trường An ai cũng tìm đến nhà ta, mà hắn chính là nhìn thấy người nào cũng chướng mắt. Phụ thân vì thế mà viết thư về, mắng cho hắn một trận.”

Lý Diệp nhàn nhạt nói: “Biểu huynh hẳn là có người mình thích rồi, nên mới không muốn chấp nhận tạm bợ.”

Thôi Vũ Dung theo bản năng mà liếc mắt nhìn Lý Diệp một cái, hắn sẽ không nhìn ra cái gì chứ? Nhưng thấy Lý Diệp giống như chỉ là thuận miệng nhắc tới thì lại thở ra một hơi. Kỳ thật cũng chỉ là do nàng suy đoán, tâm tư đại ca giấu kỹ như vậy, ai mà đoán ra được chứ.

Ở giữa nhã tọa, nội thất bố trí xa hoa, trên mặt đất trải thảm nhung, gia cụ đều chế từ gỗ lên vàng. Thư Vương cùng Thư Vương phi ngồi trên ghế chủ tọa, trên thực án đặt hơn mười loại trà mứt khác nhau. Thư Vương uống trà, thản nhiên nhìn mọi việc trên đường, kỳ thật trời tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ biết là thập phần náo nhiệt. Nhiều năm như vậy, hắn đều không hề tiến cung trừ tịch mà lại ngồi bên đường xem đuổi na.

Những người trong cung đều không phải là thân nhân của hắn. Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ bản thân là nhi tử của Chiêu Tĩnh Thái Tử, người vốn nên là hoàng đế hiện tại. Hoàng tổ mẫu của hắn chính là Hoàng Hậu mà mẫu thân của đương kim thiên tử bất quá chỉ là một chiêu nghi nho nhỏ.

Tất cả những gì hắn làm bây giờ đều là vì muốn lấy lại thứ thuộc về mình.

Trong phòng thực an tĩnh, hoàn toàn đối lập với náo nhiệt ngoài kia. Thư Vương hỏi: “Sở Tương Quán khai trương trở lại sao?”

Thư Vương phi vội vàng trả lời: “Tháng giêng là có thể khai trương rồi. Sự tình lẫn trước cũng là đả kích không nhỏ với Sở Tương Quan, mấy cái cọc ngầm còn bị nhổ mất, bây giờ phải tìm nhân thủ lần nữa.”

“Còn không phải là do ngươi và Tằng Ứng Hiền vô dụng sao? Bị người ta xếp nội gián vào lúc nào cũng không biết, thiếu chút nữa vị trí kinh triệu doãn cũng không giữ được, còn cần bổn vương tự mình xuất mã.” Thư Vương liếc nhìn nàng một cái, “Ta đã sớm nói rồi, ngươi cũng chỉ giỏi làm to chuyện thôi. Dư hơi đi đối phó Thôi Thanh Niệm còn không bằng làm chút chính sự, bớt gây phiền toái cho bổn vương.”

Thư Vương phi mồ hôi lạnh ứa ra, tay trong tay áo nắm chặt, cúi đầu đáp ứng: “Thiếp thân cũng chỉ một lòng muốn giúp đại vương, tuyệt đối không có tâm tư khác.”

“Chuyện của Nam Chiếu tạm thời cứ để đó. Thân thể thánh nhân ngày càng không tốt, ta phải nhanh chóng đem mười vạn binh lực của Hà Sóc Tam Trấn thu hồi về tay, mưu tính đại sự.”

Lúc này, Tề Việt ở bên ngoài gõ cửa, được hắn cho phép mới tiến vào, hành lễ nói: “Đại Vương, Quảng Lăng Vương ở dưới lầu cầu kiến.”

Thư Vương có chút bất ngờ: “A, vị này cũng không phải khách quen ở đây. Hắn làm sao biết bổn vương ở chỗ này?”

Tề Việt lắc đầu: “Thuộc hạ không biết. Bây giờ kêu hắn trở về sao?”

Thư Vương giơ tay nói: “Nếu đã tới, ta cũng không ngại nghe một chút xem hắn muốn nói gì. Ngươi tránh mặt đi.” Câu nói cuối cùng này là cho Thư Vương phi nghe. Hắn là người truyền thống từ trong xương cốt, không thích nữ nhân xuất đầu lộ diện, cho rằng đó là đồi phong bại tục.

Thư Vương phi từ trên giường đứng dậy, đi đến sau một tấm bình phong rồi ngồi xuống. Nơi này ánh sáng không chiếu tới, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy người.

Tề Việt ra ngoài, chốc lát sau liền thấy Quảng Lăng Vương vào nhã tọa. Hắn hành lễ với Thư Vương, Thư Vương giơ tay thỉnh hắn ngồi xuống.

Trên bàn còn đặt hai bát trà, trong không khí còn vương lại mùi son phấn nhàn nhạt.

Lý Thuần cười nói: “Tiểu chất ở trong cung nghe thánh nhân dạy bảo, sau đó lại nghe ngóng được hoàng thúc tìm được một nơi rất tốt để xem náo nhiệt liền vội vàng chạy đến. Hẳn là không quấy rầy hoàng thúc chứ?”

Thư Vương sai người tiến vào châm cho hắn thêm trà, lại thay đổi bát trà mới: “Sao có thể? Ta sợ Thái Hậu cùng thánh nhân lại lải nhải nên mới chạy trốn tới đây, còn đang lo không có bạn.”

Hai người nói chuyện thập phần khách sáo, vào trong mắt người không hiểu rõ thì quan hệ giữa hai thúc cháu này không tệ, ai có thể nghĩ tới đã ngầm đấu nhau đến chết đi sống lại. Bọn họ vì tôn nghiêm của hoàng thất nên vẫn giữ lại thể diện cho nhau.

“Hôm nay ta tới thật ra là muốn nói với hoàng thúc về chuyện Hà Sóc Tam Trấn. Tam Trấn hùng cứ, tự tuyển quan lại, giữ lại thuế má, sớm muộn cũng sẽ là đại họa của triều đình. Mỗi năm lại cần tập trung mười vạn uy hiếp giữa sông mới có thể ngăn cản bọn họ không bước vào Quan Tây nửa bước. Nhưng quân lương của mười vạn binh sĩ này lại tạo thành gánh nặng rất lớn đối với quốc khố, chỉ cần phiên trấn khác phản loạn liền không thể áp chế được. Cho nên tiểu chất nguyện cùng hoàng thúc đồng tâm hiệp lực thu lại Tam Trấn.” Lý Thuần thành khẩn nói.

Thư Vương nghe hắn nói xong, chỉ cười: “Lời này của Quảng Lăng Vương quả thực nghiêm trọng. Hà Sóc Tam Trấn hùng cứ mấy chục năm, sớm đã có uy vọng, muốn diệt trừ bọn họ e là nói dễ hơn làm. Chỉ dựa vào lực lượng của hai chúng ta, sợ là chẳng làm nên trò trống gì.”

Lý Thuần nhìn hắn: “Hoàng thúc là đang lo lắng sau khi thu được Tam Trấn, ta sẽ cùng ngài tranh đoạt binh quyền sao? Ta có thể đảm bảo, tuyệt đối không động tới mười vạn người kia.”

Thư Vương nhất thời im lặng, ánh mắt dừng lại trên người Lý Thuần, mang theo một tia suy xét. Lý Thuần tới tìm hắn để hợp tác, quả thực khiến hắn bất ngờ. Mà giờ Lý Thuần không cần bình quyền càng khiến hắn ngạc nhiên hơn. Nếu không cần binh quyền thì hắn tốn công vô ích đối phó với Hà Sóc Tam Trấn để làm gì?

Chỉ sợ đây là chủ ý của Ngọc Hành phía sau, hẳn là có mục đích khác. Bất quá hắn vốn dĩ cũng đang tính toán đối phó với Hà Sóc Tam Trấn, tiểu tử này không gây ra thêm phiền toái gì cũng là chuyện tốt.

“Hoàng thúc không cần trả lời ta ngay lập tức, chờ ngài suy nghĩ xong thì liền phái người thông tri tiểu chất một tiếng là được.” Lý Thuần đứng dậy muốn cáo từ, Thư Vương lại kéo cánh tay hắn, muốn hắn ngồi xuống: “Tối nay sẽ có rất nhiều trò vui, ngươi không muốn xem một chút sao?”

Lý Thuần nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt hắn lại chỉ đặt trên đội ngũ đuổi na trên đường, cười mà không nói gì.

*

Gia Nhu cùng Thôi Vũ Dung đi ở phía trước, vừa nói vừa cười. Lý Diệp bị Gia Nhu vắng vẻ, chỉ có thể đi cùng với Vân Tùng. Vân Tùng hiếm khi thấy được bộ dáng ủy khuất này của thiếu gia, liền nói: “Là chính miệng ngài đáp ứng nha, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.”

Lý Diệp nhìn hắn một cái: “Ngươi học theo Ngọc Hồ sao? Không biết lớn nhỏ.”

Vân Tùng vội vàng cúi đầu: “Tiểu nhân nói lỡ.”

Lý Diệp cũng không thật sự tức giận. Hắn giống Gia Nhu, đối xử với hạ nhân lúc nào cũng rộng lượng. Chỉ là bây giờ tâm tình hắn không tốt, Vân Tùng vừa lúc động phải nghịch lân.

Bọn họ đi qua một cái sạp bán trang sức bạc, đồ vật trên sạp cũng không nhiều. Chủ sạp là một bà lão, hai mắt tựa hồ đã mù. Nàng nghe được tiếng bước chân, nói: “Mời khách quan xem tự nhiên, đều là nhi tử ta tỉ mỉ chế tạo, tuyệt đối không lừa già dối trẻ.”

Gia Nhu dừng lại, hỏi: “Con của ngươi sao lại để ngươi đi bán hàng một mình?”

Bà lão thương tâm nói: “Hai mẹ con chúng ta sống nương tựa vào nhau, đôi mắt này của ta không thấy gì, hắn lại sinh bệnh, không có tiền mua thuốc. Lão thân không có biện pháp, chỉ có thể thừa dịp giao thừa bày quán, xem có thể kiếm thêm chút tiền mua thuốc hay không.”

Gia Nhu động lòng trắc ẩn, đem túi tiền trên người đưa cho bà lão kia: “Đồ vật ở đây ta đều mua hết, tiền này hẳn là đủ cho nhi tử của ngài chữa bệnh rồi chứ.”

Bã lão liền nhanh chóng đem đồ vật trên sạp đặt vào bao, đưa cho Gia Nhu, nói: “Ngài thật là người có tâm địa Bồ Tát! Ông trời sẽ phù hộ ngài.”

“Ngươi nên trở về sớm đi.” Gia Nhu nói rồi ôm đồ vật tiếp tục đi về phía trước.

Lý Diệp ở phía sau nhìn, muốn nói lại thôi. Bà lão này rõ ràng là giả vờ, động tác thuần thục như vậy, sao có thể mù được. Quả nhiên chân Gia Nhu vừa mới bước đi, nàng liền nhanh nhẹn đem túi tiền cất đi. Thôi Vũ Dung nói: “Gia Nhu, ngươi sao có thể đưa hết tiền cho nàng, vạn nhất nàng chỉ giả bộ đáng thương để lừa ngươi thì sao?”

“Vậy thì có sao chứ? Nàng lớn tuổi rồi, lại phải ngồi ở đầu đường gió lạnh hiu quạnh thế này thì hẳn là phải gặp chuyện khó xử. Chút tiền đó với ta không tính là gì cả, nếu có thể giúp nàng, cho nàng một chút cũng không sao.”

Thôi Vũ Dung cười cười, nhất thời cũng không tìm ra lời phản bác. Nam Chiếu dân phong thuần phác, khác với bọn họ là hài tử lớn lên trong nhà cao cửa rộng ở thành Trường An, sớm đã trở nên tê liệt với hoàn cảnh thế này.

Lúc này, phía sau các nàng truyền đối một trận tiếng bước chân đều tăm tắp, một đội Kim Ngô Vệ hơn trăm người bỗng nhiên vọt tới, phong tỏa đầu đường cuối ngõ. Sau đó, Thần Sách Quân cũng trình diện, khắp nơi bắt người. Bá tánh bôn tẩu chạy tứ tán, đường phố vốn đang náo nhiệt trở nên thập phần hỗn loạn.

Lý Diệp đưa hai cô nương đến nơi tương đối an toàn. Hắn nghi hoặc, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì lại có thể kinh động tới cả hai bên Kim Ngô Vệ và Thần Sách Quân.

Gia Nhu thấy Điền Đức Thành chạy qua trước mặt, vội vàng gọi hắn lại: “Điền Trung Hầu!”

Điền Đức Thành mới đầu còn cho là mình nghe nhầm, nghiêng đầu lại thấy Gia Nhu đang đứng ven đường, liền phân phó binh lính phía sau hai câu, đi tới: “Sao các ngươi lại ở đây?”

Gia Nhu hỏi: “Đây là có chuyện gì mà hưng sư động chúng như vậy?”

Điền Đức Thành hạ giọng: “ Tối nay, sau khi đội ngũ đuổi na tiến cung liền xuất hiện thích khách hành thích thánh nhân. Thánh nhân bị dọa sợ không nhẹ, cấm quân gần đó bắt được mấy người, bọn họ liền lập tức cắn lưỡi tự sát. Còn hai người đã chạy thoát, hiện giờ đang lùng bắt trong toàn thành.”

Thôi Vũ Dung che miệng lại: “Người nào lại to gan như vậy, dám ở trước mặt bao nhiêu người mà hành thích thánh nhân?”

“Ta cũng không biết. Những người đó võ nghệ cao siêu, không giống quân lính tản mạn, có lẽ là nha binh hoặc nội vệ đã được huấn luyện. Tối nay trên đường hỗn loạn, các ngươi mau trở về đi.” Điền Đức Thành nói xong, cũng không dám trì hoãn thêm, vội vàng trở lại đội ngũ.

Lý Diệp cúi đầu suy tư, đêm giao thừa tuy rằng đội ngũ đuổi na có thể tiến cung, nhưng trong cung cũng đề phòng nghiêm ngặt hơn ngày thường. Lúc này động thủ hành thích, tuyệt đối không có phần thắng. Nếu chủ làm không thành công, thì hẳn là thủ thuật che mắt, hoặc là muốn vu oan giá họa. Múc đích của đối phương rốt cuộc là gì?

Gia Nhu lôi kéo tay áo Lý Diệp: “Lang quân, nơi này không nên ở lâu. Chúng ta đưa biểu tỷ về trước đi.”

Lý Diệp gật đầu, che chở các nàng lên xe ngựa. Nhưng Kim Ngô Vệ ngăn lại, nói muốn kiểm tra từng chiếc xe ngựa, trên đường liền xếp thành một hàng dài xe ngựa. Thôi Vũ Dung có chút bất an nắm lấy tay Gia Nhu, Gia Nhu an ủi nàng: “Không có việc gì, chỉ là kiểm tra theo lệ thôi.”

Lý Diệp vẫn đang ngồi cạnh suy nghĩ sự tình, mãi đến khi Vân Tùng ở bên ngoài nói: “Đây không phải nội vệ trưởng sao? Ngài sao lại ở đây?”

“Quảng Lăng Vương cùng Thư Vương uống trà gần đây, hiện giờ cũng đang bị vây khốn. Công tử ở trên xe sao?” Phượng Tiêu hỏi.

Lý Diệp vén rèm lên, nhìn đến ánh mắt của Phượng Tiêu liền biết hắn có chuyện muốn nói, liền quay đầu lại nói với Gia Nhu: “Các ngươi ở trên xe chờ một chút, không được lộn xộn, ta đi chào hỏi Quảng Lăng Vương cùng Thư Vương một tiếng rồi về.”

Lý Diệp ngay lúc này lựa chọn rời đi thì hẳn là có chuyện quan trọng. Gia Nhu gật đầu nói: “Ngươi đi đi, chính mình cẩn thận.”

Lý Diệp xuống xe ngựa, cũng không đi xa, chỉ là cũng Phượng Tiêu đến chỗ ven đường không có ai. Phượng Tiêu lúc này mới nói: “Công tử, việc thánh nhân bị ám sát ngài hẳn đã biết. Vừa rồi lại mới truyền ra tin tức, trên người một thích khách, phát hiện ở trên vai có một ấn ký mơ hồ. Sau khi xem xét kỹ, phát hiện ra là gia huy Vương gia của Thành Đức tiết độ sứ.”

Thành Đức là một người trong Hà Sóc Tam Trấn, cai trị ở U Châu. Mà thân đệ của Thành Đức tiết độ sứ Vương Thừa Tông, Vương Thừa Nguyên lại vừa vặn sống tại thành Trường An.

Quả nhiên, Phượng Tiêu câu tiếp theo liền nói: “Vương Thừa Nguyên vốn ở Hồng Lư Tự giờ lại không thấy bóng dáng.”

Bạn đang đọc Tàng Châu (Dịch) của Bạc Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShinigamiEvie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.