Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2272 chữ

Trên chiếc giường rộng, có một cô gái đang ngủ, mái tóc màu nâu hạt dẻ lóng lánh dài mướt, đôi hàng mi cong vút và đôi môi đỏ mọng. Thật khiến người ta mê hồn, ngủ mà cũng đẹp đến thế. Cô dần mở mắt, ánh mắt thiếp thiếp mệt mỏi, tay đưa lên trán và xoa đầu. Thì ra là cô đã bị ngất khi đang quay quảng cáo. Cô chợt nhớ lại rồi nhìn xung quanh, chẳng biết mình đang ở đâu, đây là đâu?

Đột nhiên lại phát lên một giọng nam trầm ấm kế bên tai “Tỉnh rồi à?”

Cô giật mình, xoay người lại thì thấy hình dáng của một người đàn ông cao ráo, đôi mắt màu nâu, mái tóc đen hơi xoăn. Cô ngơ ngác, vẫn thể chưa hoàn hồn mà nhìn anh ta. Anh ta áp miệng vào tai cô thì thầm: “Sao trông em ngơ ngác kia, vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”

Cô lúc này bị dọa thật rồi, đẩy anh ta ra một cách dứt khoác: “Này anh, anh làm cái gì vậy!”

Anh ta vẫn mỉm cười và nói giọng vô cùng bá đạo: “Làm cho em tỉnh táo lại chứ sao... Tôn Di, em đừng làm bộ căng thẳng đến thế, anh vẫn thích trực tiếp hơn chút!”

Cách nói chuyện của anh ta thật lạ, cô ấy vẫn không thể hiểu chuyện gì xảy ra và những lời anh ta nói: “Tôi rất tỉnh, anh... anh tính làm gì tôi vậy... Đến giờ tôi phải đi rồi...!”

Cô ấy bật dậy, anh ta đã nắm lấy tay cô giật lại: “Tôn Di, em đang giả vờ xấu hổ sao?”

Lúc này lại là câu khó hiểu nhất, chắc chưa bao giờ gặp ai ăn nói vô duyên và ớn lạnh như thế dù anh ta có đẹp trai thế nào. Anh ta nói như vậy khiến cô càng thêm khó hiểu, cô không hề quen biết anh ta, nhưng anh ta có vẻ biết cô, còn nói những lời khó hiểu như thế này: “Tôi cần gì phải giả vờ xấu hổ. Anh này, anh là ai? Tôi quen biết anh sao? Anh...anh nói chuyện lạ quá?”

Lúc này, anh ta chau mày, tỏ vẻ khó chịu, khuôn mặt biến sắc, nhìn cô ấy khó hiểu: “Không quen tôi?”

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói từ bên ngoài phát lên: “Dịch tổng, tôi là người đại diện của Tôn Di. Tôi nghe nói cô ấy đang nghỉ ngơi ở chỗ anh, tôi đến để đón cô ấy”

Không khí trong phòng lúc này lại trở nên im lặng. Cô ấy đang suy nghĩ lời nói của Mễ La lúc nãy. Dịch tổng... không phải người trong công ty hay gọi ông chủ mới là Dịch Tổng sao, người này... người này là... tổng giám đốc mới đến, Dịch Liên Thành sao?

Lần này cô bị dọa chết rồi. Cô ấy là một diễn viên có kinh nghiệm và khá nổi tiếng – nghệ danh Tôn Di, 21 tuổi, vào ngành được ba năm. Cô vẫn đang chừng mắt nhìn anh ta, anh ta đột nhiên đứng dậy rồi bỏ đi.

Mễ La đưa cô về, thấy cô thất thần, anh ấy hỏi. Tôn Di mặt mệt mỏi, nhớ chuyện lúc nãy thật khủng khiếp. Rốt cuộc thì tại sao anh ta lại nói những lời khó hiểu đó với cô

“Mễ La à, tại sao Dịch tổng… anh ta lại ở đó nhỉ?”

“Ai… à, lúc em ngất thì anh ấy là người đưa em vào phòng”

“Vậy, trong lúc em ngất, chỉ có em và anh ta thôi sao?”

“Không hẳn, có một số người của đoàn hỗ trợ nữa…”

“Nhưng nhìn anh ta kì lạ lắm, làm như đã biết em từ trước…”

“Có phải em bị anh ta quyến rũ đến thất thần rồi không?”

“Em còn đang sợ chết đây nè… Người gì đâu mà nói chuyện khó hiểu”

Cô đang chuẩn bị đội lên mình mái tóc giả màu đen dài, khoác áo dù thùng thình. Cô tẩy trang và bắt đầu thay đổi giọng nói - giọng địa phương. Với thân phận tiếp theo, sống với cái tên thật của cô – Tần Tang. Một cô con gái thuộc dòng họ Tần, ai ai cũng biết nhà họ Tần làm ăn phát đạt, kinh doanh nội thất thuộc hạng nhất nhì Bắc Kinh. Qui định của gia tộc là không cho phép vào giới giải trí. Nhưng Tần Tang luôn rất đam mê nó, bởi lẽ đó là ước mơ của chị cô – người chị đã mất. Cô vẫn luôn nhớ về chị ấy và không quên đi lời hứa năm đó rằng cô sẽ đến cỗ vũ khi chị hát. Bây giờ, cô sẽ là người thực hiện điều đó thay chị mình. Cô lén dùng một thân phận khác để vào giới giải trí. Do người đã đẹp sẵn, lại tài năng, nên việc hóa trang và đổi giọng nói đều dễ dàng với cô. Bởi lẽ không ai phát hiện ra là thân phận Tần Tang thuộc người tiếng địa phương, quê mùa và luôn để mặt mộc, nhưng gì mặt mộc cũng không khác gì với lúc trang điểm nên cô đã mang một lớp kính rất dày, nhằm biến khuôn mặt trở nên ngốc nghếch và mọt sách. Ánh mắt hiền lành, ngây thơ và thờ ơ, chỉ biết mỗi việc đến trường và đọc sách trong phòng. Tôn Di – tính cách mạnh mẽ, thông minh, không chịu khuất phục, rất năng nổ trong công việc, vì được nhiều fan yêu mến nên những minh tinh hạng A cũng không thể khờ dại mà đối địch với cô. Năm 18 tuổi, sau khi du học thì về Bắc Kinh học tiến sĩ ngành Thiết kế, lúc ấy xảy ra biến cố của chị, rồi sao đó cô quyết định học song ngành – thi vào trường sân khấu điện ảnh. Ngoại trừ Mễ La – người quản lí đại diện của cô và chị cùng cha khác mẹ với cô – Tần Tuyết Nhi, thì không ai biết được bí mật này. Người ở công ty hay fan cũng không hề biết được tên thật của cô.

Cô đang trên đường đến nhà của vị hôn phu được gia đình sắp đặt. Lại còn bảo cô đến sống thử với anh ta, một người trước giờ chưa từng gặp mặt sau 10 năm không gặp. Nhưng nếu cãi lời thì cô sẽ bị cấm túc ở nhà, lúc đó sẽ không đến phim trường được, đành phải thuận ý đến đó

Đứng trước cửa nhà 602, chắc đây là nhà của người đó. Cô đang băn khoăn vì không còn kí ức gì về người này – Tô Hạc Hiên, nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến, cuối cùng thì cô vẫn phải gặp anh ta thôi. Cô bấm chuông cửa, lần một , lần hai, nhưng chẳng ai lên tiếng hay mở cửa. Cô bấm lần ba, lần bốn, giọng nói từ bên trong phát ra: “Ai mà cứ ấn chuông cửa mãi vậy!!”

Một chàng trai bước ra, dáng người cao ráo, mái tóc nâu, mặc chiếc áo thun cổ hở, để lộ cơ ngực săn chắc, hình như vẫn còn mơ ngủ nên ánh mắt chưa mở lên nổi

“Chào anh, đây có phải là nhà của Tô Hạc Hiên không?”

“Phải, cô là ai, tìm tôi có chuyện gì?”

“Là anh sao. À… tôi là Tần Tang”

“Tần Tang… không quen!!”

Cô nhìn chằm chằm anh ta, tên này nói năng cộc lốc, lại còn có thái độ này.

“Tôi là Tần Tang. Con gái của Tần Minh Thượng. Ba kêu tôi đến đây”

“Bác Tần… Vậy cô là… Vào đi”

Tên này nhìn có vẻ không muốn tiếp khách, nhìn mặt cứ như muốn đuổi cô đi.


Hai người ngồi đối diện, anh ta cứ nhìn cô mãi, nhưng lại nhìn bằng ánh mắt khó chịu và khinh thường

“Anh nhìn đủ chưa, anh Tô?”

“Cô… là Tần Tang thật sao?” – Anh ta nhìn có vẻ không tin, vì Tần Tang của mười năm trước là một cô bé dễ thương, đã xinh đẹp từ nhỏ trong kí ức của anh

“Phải…..”

“Đúng là quê mùa y như trong ảnh”

Lúc này Tần Tang cũng không có bất ngờ trước lời nói của anh ta. Vì với cách cải trang này, đã bị người nhiều bàn tán và khinh thường nhan sắc. Đối với cô nó chỉ tạo cho cô cảm giác an toàn khi ở thân phận Tôn Di

“Còn anh Tô đây, cũng y như xưa… Vô duyên như ngày nào… Nhờ gặp lại anh mà tôi mới nhớ ra chuyện hồi nhỏ một chút”

Hạc Hiên cười nhạt, có vẻ muốn đấu khẩu với cô. Chưa kịp mở miệng thì có người bước từ cầu thang xuống. Dáng đi hiên ngang, lịch lãm, thân hình cao ráo. Nhìn lên…. Dịch Liên Thành. Sao anh ta lại ở đây?

“Dịch Liên Thành?” – Tần Tang bất ngờ, không kiềm chế được

“Cô biết chú hai tôi hả?”

Lúc này thật là bối rối, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào đây: “Đây là Dịch tổng của tập đoàn giải trí El, sao lại là chú của Tô Hạc Hiên?”

“Ồ, bất ngờ đấy, người quê mùa như cô mà cũng biết chú hai tôi là Dịch tổng của EI à. Chú nổi tiếng quá chú”

“Xin chào, cô Tần. À, là tôi theo họ mẹ. Trước giờ, ít ai biết quan hệ giữa tôi và Hạc Hiên”

Tần Tang bấn loạn, không ngờ lại trùng hợp đến thế. Hai người này đứng cạnh nhau như một cảnh sắc làm say đắm trái tim mọi cô gái, nhưng không ngờ, hai chú cháu này không chỉ hợp nhau mà còn có duyên với nhau. Một người nhã nhặn cầm thú , một người phách lối kiêu căng. Đây là tình huống gì đây.

“Tần Tang, chìu khóa nè, về đi” – Hạc Hiên đưa chìu khóa phòng 601

“Về đâu?”

“Về 601 chứ còn đâu. Đây là nhà chú hai tôi, cô đi nhầm nhà rồi. Hay là cô muốn ở lại!!”

Thì ra là Tần Tang bấm chuông nhầm nhà. Nhưng cũng may, nếu cô bấm 601 thì đợi mãi cũng chẳng ai ra mở cửa. Tần Tang lập tức rời khỏi

“Dù sao thì tôi cũng không muốn nhìn thấy đồ quê mùa như cô….”- Hạc Hiên thở dài

Liên Thành thấy vẻ mặt của Hạc Hiên biến sắc, hỏi: “Sao vậy…?"

“Chú coi đi… sao con có thể lấy cô ta chứ!!”

“Nhìn cô ấy có vẻ chín chắn lắm, với lại nói chuyện cũng khá thú vị”

“Quyến rũ và thú vị nó khác nhau. À chú, con có chuyện muốn thương lượng với chú. Công ty chú có diễn viên tên là Tôn Di đúng không? Con rất có hứng thú với cô ấy sau buổi tọa đàm hai hôm trước”

Lúc này Liên Thành biến sắc, dứt khoác trả lời Hạc Hiên: “Hạc Hiên, chú khuyên con nên thu cái hứng thú đó lại đi” – nói xong, Liên Thành rời khỏi “Về nhớ đóng cửa cẩn thận nhà chú!!”

“Ơ…”


Tần Tang vẫn đang bất ngờ về quan hệ của hai người đó. Rốt cuộc câu nói của Dịch Liên Thành lúc ở trong phòng là như nào. Cô lại sợ người như anh ta có vẻ rất cẩn thận, tỉ mỉ, nhìn ánh mắt thôi như muốn nhìn thấu cái giả dối của người khác.

Bây giờ, Tô Hạc Hiên đem đến một tờ giấy, cái mặt vẫn không bớt coi thường cô

“Nếu đã muốn ở lại đây thì phải tuân theo quy tắc ở đây. Tôi là người khá thận trọng, nên cô không được ở làm ồn trong giờ cấm”

“Giờ cấm?”

Tần Tang cầm giấy lên đọc, thì ra giờ cấm mà hắn nói là từ 8g tối đến 10g sáng

“Những khoảng thời gian khác thì tôi không có nhà. Cô có thể làm tự do, nhưng, không lục tung đồ của tôi hay làm bẩn, xả rác nhà của tôi”

“Anh yên tâm đi. Tôi cũng ra ngoài thường xuyên nên không gặp nhau đâu. Với lại, tôi cũng ghét ồn ào, nên anh có thể yên tâm”

“Nghe nói, cô học tiến sĩ à? Học nhiều làm gì chứ, không phải tuổi này, các cô gái đều lấy chồng hết rồi sao?”

“Anh Tô, quan niệm của mỗi người về cách sống khác nhau. Học tiến sĩ là do ba tôi muốn. Anh thắc mắc, đến gặp ông ấy hỏi đi!!”

Hạc Hiên cười nhạt: “Cô cũng thú vị chứ, mà vẫn không phải là gu của tôi”

“Anh Tô thẳng thắn thật. Anh cũng không phải gu của tôi”

“Từ trước giờ tôi chưa thấy ai qua khỏi vẻ quyến rũ của tôi. Cô đừng có thích tôi đó!” - Hắn ta vênh mặt

“Anh yên tâm. Còn một chuyện, chúng ta ai nấy sống, cho đến khi hết tháng này, đến khi đó sẽ không ai ép anh sống với tôi đâu. Còn về việc cá nhân, dù tôi có về trễ thì anh cũng đừng quan tâm. Hết rồi, tôi đi ngủ đây”

“Hơ… Cô ta làm như mình cần quan tâm lắm. Đúng là đáng ghét, mấy lời đó là mình nên nói trước mới đúng”

Bạn đang đọc Tần Tang Đê Lục Chi sáng tác bởi GooHana
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GooHana
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.