Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống sinh viên bắt đầu

Phiên bản Dịch · 3573 chữ

Leo lên hết bậc thang cuối cùng, Cổ Tiểu Ngư rốt cục cũng thấy được phòng ký túc xá 404. Cậu bởi vì phải chăm sóc người nhà bị bệnh nên so với người khác báo danh muộn hơn hai tuần, đợi đến khi bệnh tình đã ổn định một chút mới vội vội vàng vàng đi đến nơi thành thị xa lạ này. Thời tiết thành thị oi bức khiến cậu thật khó chịu. Cậu buông túi du lịch xuống, đứng trước cửa phòng, nhìn đến tờ giấy dán ở trên cửa, viết "Khách tới phiền nhắn lại Hà Phong, Hứa Ngân Long, Ngô Kinh, Phong Chấn, Tôn Ưng Cương", phía dưới là một cái hộp nhỏ thả một xấp giấy cùng một cây bút máy. Bên trong cửa truyền tới mấy tiếng cười đùa rất huyên náo. Đây chắc chắn là ROOMMATES. Cuộc sống đại học sắp bắt đầu rồi. Tiểu Ngư đứng thẳng sống lưng, làm một cái hít sâu, sau đó gõ cửa.

"Mời vào" "Tiến vào!" "Lăn tới đây!"

Tiểu Ngư cười cười, đẩy cửa vào.

Phòng ký túc xá khá sạch sẽ cùng với bốn cái giường tầng và một chiếc bàn gần cửa sổ. Trên bàn đặt một bàn cờ tướng, xung quanh có bốn người, hai người ngồi chơi cờ, hai người khác thì đứng xem. Hiện tại thì bốn người lại cùng nhìn Cổ Tiểu Ngư mà nghiên cứu. Kế bên cửa sổ có đặt một quyển sách không biết là thể loại gì.

"Cổ Tiểu Ngư?" Một người đen gầy đang ngồi chơi cờ hỏi cậu.

"Là tôi, giáo viên phụ trách bảo tôi ở phòng 404."

"Tôi là Hà Phong, là lớp trưởng. Nào, các anh em, hoan nghênh người anh em mới tới này đi."

Mọi người trong phòng đồng loạt ngao ngao kêu lên. Người có vẻ mặt nhiệt tình trông rất khỏe mạnh kia kêu là Tôn Ưng Cương, còn cái người mang kính là Ngô Kinh,trông nhàn nhạt ít nói. Cái người trên mặt đầy mụn trứng cá là Hứa Ngân Long,cứ như một thanh niên lêu lỏng vậy. Còn người cuối cùng đang ngồi trên giường kia là Phong Chấn, bộ dáng rất thanh tú nhưng lại có chút lạnh lùng.

Nhìn thấy một cái ván pháo* vẫn còn trống ở kia, Tiểu Ngư liền tiến đến đem hành lý thả lên.

*Ván pháo, ván lót giường: ở đây chỉ cái giường được làm bằng ván ép.

"Đó là giường của tôi, chỗ này mới là của cậu." Phong Chấn từ trên giường gần cửa sổ lười biếng đứng dậy nói, sau đó liền thu thập đồ vật của bản thân.

Tiểu Ngư ngây ra một lúc rồi nói: "Không sao, cậu vẫn là cứ ở đó đi, tôi ngủ chỗ này được rồi."

Phong Chấn vẫn tiếp tục đem đồ vật này nọ thu thập thật tốt, "Bọn tôi cứ cho là cậu không tới, Hà lão đại, cậu đến giúp một phen."

Hà Phong đem Tiểu Ngư đang ở trên ván bắt đến: "Cậu chắc là 16 tuổi đi, nghe nói điểm của cậu khá cao, lâu vậy không thấy cậu đâu, bọn tôi đều nghĩ cậu sẽ không đến. . . . . . "

Tiểu Ngư không nói gì.

"Muộn đương nhiên là có chỗ tốt rồi, ít nhất mấy tuần huấn luyện quân sự liền được miễn đi, không cần mỗi ngày ở trên sân thể dục phơi nắng đến giống như khoai tây vậy. Cổ Tiểu Ngư, lão gia tử nhà cậu có phải hay không là có chút quan hệ a?" Hứa Ngân Long nở nụ cười giả tạo, hỏi.

"Tôi đến muộn là bởi vì trong nhà có chút chuyện cần giải quyết."

"À, may cho cậu, mấy tuần này đều huấn luyện quân sự, chỉ mới bắt đầu đi học ngày hôm qua thôi. Cậu có còn hành lí nào khác nữa không?" Hà Phong cứ như một lão đại ca vậy, Tiểu Ngư có thể cảm thấy được sự chân thành và lòng tốt của người này.

"Ở trong phòng thường trực dưới lầu."

"Các cậu giúp hắn đem đồ vật này nọ mang lên, tớ dẫn hắn đi gặp giáo viên phụ trách, làm một vài thủ tục, lấy luôn sách và thẻ ăn."

Trường học có chút cũ kỹ, không có nhiều tầng lầu, bất quá thì vẫn còn có vườn hoa và cây xanh khiến cho người ta có cảm giác thoải mái. Hà Phong mang theo Tiểu Ngư ở trong trường học đi vài vòng, liền đem tất cả thẻ sinh viên, thẻ mượn sách, thẻ ăn, thẻ tắm đều làm xong, chỉ là không gặp được giáo viên phụ trách nên không lấy được sách giáo khoa. Hai người chọn con đường có nhiều bóng mát mà quay về ký túc xá, Hà Phong vừa đi vừa một đường chỉ cho Tiểu Ngư tất cả các tòa nhà trong khuôn viên trường. Tiểu Ngư sau đó bảo Hà Phong quay về phòng trước, cậu còn muốn đi dạo trong khuôn viên trường một chút. Hà Phong trước khi đi còn dặn hắn 6 giờ nhớ trở về mua cơm, nhận thức căn tin một chút.

Mặt trời rốt cuộc cũng dịu đi, sân thể dục cùng sân bóng dần dần liền trở nên đông đúc hơn.

Tiểu Ngư không rõ là làm sao mà quả bóng kia lại lăn đến bên cạnh chân mình. Chỉ biết quả bóng chuyền từ trong sân bóng bay ra ngoài, đầu tiên là đánh vào người một cô gái đang đi xe đạp, sau đó từ trong tiếng hét chói tai của cô gái mà lăn lại đây, Tiểu Ngư dùng mũi chân nhấc bóng rồi dùng tay tùy tiện ném bóng trả về cho nam sinh trước đó. Quả bóng vẽ ra một vòng cung thẳng thấp, ở cuối vòng cung có một nam sinh mặc một chiếc áo thể thao màu xanh da trời nhẹ nhàng đưa tay đón bóng, đem quả bóng đặt ở trong tay, kinh ngạc hướng bên này nhìn thoáng qua, sau lại ném bóng trả về sân bóng, xoay người hướng cậu mà chạy tới.

Một khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại tràn đầy khí tức tuổi trẻ, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dán trên trán, một vài giọt vẫn đọng lại trên sống mũi, phía dưới hàng lông mày đậm là đôi mắt ngập tràn chân thành sáng lấp lánh, Tiểu Ngư nhìn chằm chằm đôi mắt này, đột nhiên cảm thấy được chính mình có một loại cảm giác kì lạ nói không nên lời. Một giọng nói nào đó từ trong trái tim cậu nói, cậu đã từng gặp hắn ở nơi nào?

"Uy, cậu bạn này, cậu chuyền bóng tốt lắm, có muốn cùng bọn tôi chơi không? Bọn tôi còn thiếu một người."

". . . . . . Tôi, tôi không có giày chơi bóng." Tiểu Ngư đang mang chính là một đôi giày da xăng -̣ đan.

"Vậy cậu quay về ký túc xá thay giày trước đi, bọn tôi sẽ chờ cậu”

"Ý của tôi là tôi không có giày chơi bóng. Tôi vừa mới tới, còn chưa có đi mua giày." Tiểu Ngư lúc lên đây mang theo sách và băng nhạc tương đối nhiều, trừ bỏ đôi giày đang mang này, không còn đem theo đôi giày nào khác nữa.

"Như vậy a. . . Vậy thì cậu cùng tôi quay về ký túc xá lấy giày chơi bóng của tôi mà mang đi, size 42, đoán chừng so với cậu không sai biệt lắm."

Hắn khi nói chuyện thì nghiêng đầu sang một bên, mồ hôi từ trên mặt rơi xuống một chút trên quần áo, Tiểu Ngư gật gật đầu, nam hài quay đầu lại kêu một tiếng, bảo người trong sân chờ một lát, sau đó liền kéo tay Tiểu Ngư hướng ký túc xá mà chạy. Ký túc xá cùng sân bóng vừa vặn cách một cái tiểu mã lộ*(con đường nhỏ). Phòng ký túc xá 406 của nam sinh kia nằm trên tầng 5 của toà nhà thứ 5, thẳng đến khi nam sinh kia từ dưới giường lôi ra một đôi giày chơi bóng, Tiểu Ngư mới từ trong sự mê muội mà tỉnh táo lại, nam sinh kia vẫn một mực không cho cậu có cơ hội để cự tuyệt, mà cậu cũng không phải là loại người khi giao tiếp với người xa lạ thì lại xấu hổ.

*Tiểu mã lộ: con đường nhỏ (Minhuth: mình thấy khá hay nên vẫn để nguyên vậy nha)

"Cậu cũng là tân sinh đi? Ở khoa nào vậy? Tôi dường như đã ở đâu đó gặp qua cậu rồi?"

"Cậu hẳn là chưa từng gặp qua tôi đi, tôi hôm nay vừa mới đến báo danh, Kỹ thuật lâm sàng ban* 1, tôi ở phòng 404."

*Ở đây chỉ lớp, ban ở đây cũng có thể hiểu là phân ban ra để học chuyên sâu hơn về các môn trong ban đó. Như ở Việt Nam có Ban A, Ban B, Ban C,…. ở cấp trung học phổ thông thì hình như đại học bên đó cũng phân ban 1, 2, 3,…. Một khoa sẽ có nhiều ban.

Nam sinh kia giật mình mở to hai mắt "Thật sự? ? ? ! ! ! Tôi là ban 2, chúng ta ở một khoa. Cậu đã từng chơi ở trong đội bóng?"

"Ở trung học đã từng chơi vị trí Chuyền 2*."

*Vị trí Chuyền 2 trong bóng chuyền: thường là lần chạm bóng thứ hai của đội nhận bóng. Mục đích chính là điều chỉnh bóng sao cho đồng đội có thể dễ dàng tấn công đối phương. Vị trí chuyền 2 đứng ngang hàng với hàng chắn của đội, và đây cũng vị trí tối quan trọng quyết định ai sẽ là người tấn công trong đội. Sử dụng được những kỹ năng của Bắt bước 1. Nhưng vị trí này cho phép người chơi có nhiều khả năng điều khiển bóng hơn; đỡ bóng được sử dụng khi bóng quá thấp, không thể búng bóng được hay như trong bóng chuyền bãi biển, việc búng bóng bị luật chơi hạn chế rất nhiều. Ở vị trí chuyền 2, người chơi có thể chuyền bóng ra trước mặt hoặc sau đầu. Người thực hiện chuyền 2 cũng được phép thực hiện việc khống chế bóng trên không trung nếu bóng rơi vào vị trí quá gần lưới (không thể khống chế bóng khi đứng dưới đất). Chuyền 2 thường đứng ở vị trí cách mép trái sân khoảng ⅔, và hướng mặt về bên trái (vùng rộng của lưới mà người chơi có thể thấy được). Đôi lúc chuyền 2 có thể thực hiện việc đánh bóng trực tiếp sang sân đối phương mà không cần phải chuyền bóng cho đồng đội. Kĩ thuật này được gọi "dump". Dump phổ biến nhất là đẩy bóng ra sau hoặc phía trước của chuyền 2 của đối phương đến vị trí số 2 và 4. Chuyền 2 nhiều kinh nghiệm có thể búng bóng cao và sâu về vạch cuối sân của đối phương hoặc thực hiện việc đập banh ngay từ lần chạm banh thứ 2. [Theo Wikipedia tiếng Việt] (Mihuth: do truyện từ đầu đến cuối đều có liên quan đến bóng chuyền nên tôi để giải thích luôn)

"Quá tuyệt vời! !" Nam sinh cao hứng quơ quơ nắm tay: "Đúng là tuyệt vời. Qua mấy tuần nữa trường học tổ chức một trận thi đấu bóng chuyền để chào đón tân sinh, bọn tôi đang thiếu một vị trí Chuyền 2. Thật sự là trời ban cho a. . . . . . Tôi gọi là Điền Vũ, cậu tên gì?"

"Cổ Tiểu Ngư" Đột nhiên cảm thấy được khoảng cách của hai người có chút xa cách. Tiểu Ngư thấy mình cần phải đùa một chút để trở nên thật thân thiết hơn, một bên thay giày một bên hỏi "Uy, Điền Vũ, cậu sẽ không có bệnh chân thối đi."

Điền Vũ ngây ra một lúc, cười xấu xa nói "Thực xin lỗi, đã quên nói cho cậu, tôi có bệnh chân thối nha."

"Vừa lúc, không sao cả...tôi cũng có."Tiểu Ngư đồng dạng nở một nụ cười xấu xa.

"A? Cậu là một tiểu bại hoại không có lương tâm." Sau đó hai người đồng loạt cười ha hả. Liền giống như hai cái lão bằng hữu.(hai ông bạn già)

Trên sân bóng mọi người còn đang chờ, một lần nữa phân đội ngũ rồi sau đó bắt đầu chơi bóng, Tiểu Ngư cùng Điền Vũ cùng một đội. Điền Vũ chơi ở vị trí tấn công chính, hắn cũng không quá cao, khoảng chừng 1m8, vừa tầm cao hơn so với Tiểu Ngư ba cm, lực nhảy cũng tốt lắm, kỹ thuật xuất sắc, động tác lại cân đối, di chuyển cùng đánh bóng đều khá. Có vài lần Tiểu Ngư chuyền bóng ở vị trí cũng không quá tốt, hắn cũng liền có thể thực linh hoạt mà xử lý. Mỗi lần đánh trượt một quả, Điền Vũ đều quay đầu lại hướng Tiểu Ngư gật đầu xin lỗi. Đối phương căn bản không phải đối thủ của bọn họ, rất nhanh liền bị đánh bại. Điền Vũ không giống những chủ công(tấn công chính) hồi trung học, một đại ngu ngốc, không nói tới cảm nhận bóng đặc biệt kém lại sau khi đánh bóng trượt liền đối với Chuyền 2 thổi râu trừng mắt. Trong ánh hoàng hôn của mặt trời lặn, Tiểu Ngư nhìn thấy Điền Vũ lần lượt nhảy nhót thoăn thoắt giống như một con báo săn duyên dáng, trong lòng liền có một loại cảm giác thoải mái không thể nào tả được.

"Cổ Tiểu Ngư, trở về mua cơm..." Từ cửa sổ tầng 4 của tòa nhà thứ 5 vươn ra hai cái đầu, là Hà Phong cùng Tôn Ưng Cương. Tiểu Ngư đáp ứng một tiếng, cùng đám bạn đội bóng chào hỏi, liền hướng ký túc xá mà chạy, đi vài bước lại rồi quay đầu lại kêu: "Điền Vũ, sau giờ cơm chiều tôi mang giày trả lại cho cậu."

Căn tin không có tệ lắm, Tiểu Ngư mua một phần thịt gà cay cùng ba cái bánh rồi lại quay về ký túc xá ăn. Mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm. Hà Phong năm nay 20 tuổi là lão đại trong phòng ký túc xá này, Hứa Ngân Long thì 19 là lão nhị, Ngô Kinh cùng Phong Chấn đều là 18 tuổi, nhưng là Phong Chấn nhỏ hơn ba tháng nên làm lão tứ. Tôn Ưng Cương thì mới 17 tuổi, sau khi thảo luận về số tuổi của nhau, hắn là người cao hứng nhất bởi không cần phải làm một ông già, nói với Tiểu Ngư nếu mai vẫn không có sách thì cậu có thể xem cùng với hắn. Cơm nước xong hắn hứng thú bừng bừng đi cầm một cây bút viết thêm ba chữ Cổ Tiểu Ngư dưới tên mình vào tờ giấy dán ở trên cửa. Vô cùng cao hứng mà đứng đấy quan sát nửa ngày.

Thời điểm Tiểu Ngư đem trả giày thì Điền Vũ đang dùng bữa, cậu thay đổi giày xăng-̣đan của mình liền cùng mọi người trong ký túc xá đến phòng học, mượn ghi chú của Tôn Ưng Cương chép lại vào sách giáo khoa, một đêm cứ như vậy mà trôi qua.

Trước khi đi ngủ Tiểu Ngư để trần hai cánh tay tiến đến bồn rửa tay để rửa mặt, liền có người ở trên vai hắn vỗ một chút, là Điền Vũ, cũng đồng dạng để trần cánh tay, cầm chậu rửa mặt cùng khăn mặt.

"Cổ Tiểu Ngư, chúng ta phối hợp thực sự không tồi. Đánh bọn họ đến hoa rơi nước chảy*."

*Hoa rơi nước chảy(落花流水): chạy như một người điên, chạy cuồng lên

"Đó là do trình độ của bọn họ không được tốt lắm."

"Ngày mai gặp một chút chúng ta cùng lớp bên đánh vài trận, Vương Lập Vân luôn khoe khoang chơi rất tốt a, còn có. . ."

Điền Vũ nói thêm mấy cái tên, nói đến Tiểu Ngư cũng không thể nào mà nhớ kỹ được. Điền Vũ còn nói cho hắn nghe ban 1 cùng bọn họ ban 2 chính là chương trình học không khác nhau là mấy, trừ bỏ ngoại ngữ cùng khóa thực nghiệm, đa số các khóa khác đều là được học cùng một phòng.

Điền Vũ bộ dáng thật cao hứng, một bên rửa còn một bên huýt sáo, Tiểu Ngư nghiêng đầu đánh răng liền nhìn đến Điền Vũ da thịt trắng nõn bóng loáng, có mấy cái mạch máu màu lam tinh tế trên cánh tay, đột nhiên làm cậu nhớ tới một pho tượng gọi là Đại Vệ. Điền Vũ huýt sáo nghe rất êm tai, Tiểu Ngư chính mình cũng mạc danh kỳ diệu* mà tâm tình vui vẻ.

*Mạc danh kỳ diệu(莫名其妙): không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.

Tắt đèn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu sáng ở trên giường. Tiểu Ngư đem thời khóa biểu dán ở đầu giường, phía dưới là tấm hình của mẹ cậu, cậu nhìn chăm chăm vào mặt của mẹ cậu. Mẹ cậu khẽ mỉm cười, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập yêu thương, tóc thật dài bao trong một cái khăn lụa, chỉ có vài sợi dén nhánh quăn rủ xuống trên trán. Đây là mẹ cậu chụp lúc cậu 5 tuổi, khi đó nàng chỉ mới 28 tuổi, hai năm sau thì mẹ cậu liền qua đời .

Ba cậu nói mẹ cậu là người rất kiên cường, ở trong trí nhớ của Tiểu Ngư, mẹ cậu vĩnh viễn đều như vậy, đều cứ như vậy mà khẽ mỉm cười, cậu chưa bao giờ thấy qua mẹ cậu sầu bi khổ sở cùng khóc ròng bao giờ, nhưng là rất nhiều khi, nhất là lúc bản thân chịu ủy khuất, ở trong tấm ảnh này cậu thấy trong ánh mắt yêu thương của mẹ cậu có chứa hỗn hợp một tia u buồn, chạm trong lòng của hắn, làm cho hắn có một loại cảm giác muốn khóc.

Cữu cữu từng nói qua tính cách của cậu nhiều ít giống mẹ cậu, cười nhiều hơn khóc, không hề có nước mắt. Thế nhưng chỉ mình cậu biết chính mình cũng đã từng khóc.

Nhớ rõ có một đoạn thời gian đi bệnh viện thăm mẹ, trên bàn luôn luôn có một ly sữa, mẹ cậu bảo đấy là nàng cố ý lưu lại cho cậu uống, khi đó sữa đối với Tiểu Ngư là một thứ gì đó rất xa xỉ, cậu luôn một hơi mà đem ly sữa uống hết. Sau này ba cậu biết liền tức giận đánh mắng cậu, mẹ ngươi rất nhanh liền sẽ chết, ngươi còn muốn giành lấy sữa của nàng uống.

Tiểu Ngư khóc lóc đến hỏi mẹ có thể hay không liền sẽ chết, mẹ cậu không có trả lời, đem cậu ôm vào trong ngực, hôn mặt cậu, lau khô nước mắt trên mặt cậu, ánh mắt ôn như nhìn cậu nói: "Mẹ thực không thích con khóc. Tiểu Ngư cười lên mới thật đẹp nha. Con không phải nói là con muốn trở thành người lớn sao? Người lớn thì không được ở trước mặt của người khác mà khóc, khóc là biểu hiện của sự yếu đuối, ai cũng không thể bởi vì khóc mà nhận được bất cứ thứ gì mình muốn. Tiểu Ngư của chúng ta cũng không phải là một người nhu nhược, đúng không?"

Sau đó mẹ cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cậu nói: "Con sau khi thực sự trưởng thành sẽ biết, khóc cũng chỉ có thể đối với một người, chính là người yêu của con, con chỉ có thể khi ở bên hắn mà bày ra sự yếu ớt của bản thân’’

Lúc mà nàng nói những lời này liền nhìn sang ba cậu mà mỉm cười, mà ba cậu lúc này lại khóc như một tiểu hài tử. . . . .

Sau đó bắt đầu không còn ai thấy Tiểu Ngư rơi nước mắt lần nào nữa. Trong lòng mình tư vị gì đều cùng có, thế nhưng trong mắt người khác Tiểu Ngư luôn luôn là một bộ dáng vui vui vẻ vẻ.

Phía trên giường Tôn Ưng Cương trong lúc ngủ mơ trở mình một cái, Tiểu Ngư nhìn ánh mắt tĩnh lặng của mẹ cậu mà nói: "Mẹ ạ, con đã tới trường học mới. Nơi này mọi người đối với con  đều tốt lắm, con nghĩ con còn tìm được một người bạn tốt."

Nghĩ đến chính mình cùng Điền Vũ từ gặp mặt đến khi trở thành bằng hữu chỉ cần nửa ngày, Tiểu Ngư cảm thấy thật thú vị mà buồn cười.

---Đôi lời từ nhà dịch---

Do bọn mình mới vừa tập edit nên kỹ năng vẫn còn non nót. Nếu có sai sót gì thì bạn cứ để lại bình luận bên dưới nhé! Tụi mình sẽ đọc và sửa nhanh nhất. Cảm ơn bạn đã ủng hộ nhà dịch tụi minh!

Bạn đang đọc Tân Sinh Năm Nhất của Honest

Truyện Tân Sinh Năm Nhất tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Minhuth_00
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alihan137
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.