Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 08 phần 5

Phiên bản Dịch · 5203 chữ

Ngày Trình Hạo quay về, Tiểu Lạc xin nghỉ phép đi ra tận ga tàu đón anh. Cô muốn được nhìn thấy anh càng sớm càng tốt.

Lúc Trình Hạo bước ra khỏi tàu, suýt chút nữa cô không nhận ra anh. Trình Hạo đứng trước mặt cô lúc này y phục nhăn nhúm, tóc bết vào nhau, cằm lún phún đầy râu, hoàn toàn không còn vẻ ngoài đẹp trai trước kia nữa.

Tiểu Lạc chẳng để tâm đến những điều ấy, ngay lập tức chạy lại gần, ôm chặt lấy Trình Hạo. Vào những lúc như thế này, chỉ cần một chiếc ôm là có thể thắng được trăm ngàn lời muốn nói, tất cả niềm nhớ nhung, yêu thương đều hòa trong chiếc ôm thắm thiết, nồng ấm đó.


Trình Hạo không bao giờ muốn hồi tưởng lại đoạn ký ức về trận động đất đó nhưng lúc này tất cả mọi thứ đều đã in sâu trong tâm trí khiến anh khó lòng quên được.

Khi đó, tòa nhà nơi Trình Hạo đang làm việc sụp một nửa dưới cơn động đất mạnh nhưng may mắn là anh chỉ bị kẹt lại trong đó, tay chân bị vài vết thương nhẹ. Đúng lúc đó cảnh sát tới cứu viện kịp thời nên anh mới có thể sống sót. Thế nhưng, một vài đồng nghiệp của anh đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát, không thể nào trở về được nữa.

Khoảng thời gian trở thành tình nguyện viên, Trình Hạo đã nghe rất nhiều câu chuyện khiến người ta phải bật khóc. Có người bị kẹt lại trong đống đổ nát suốt sáu mươi tiếng đồng hồ mà không hề từ bỏ khát vọng được sống. Có người khi được nhân viên cứu hộ đưa ra, hai đùi đã tàn phế nhưng vẫn mỉm cười nói: “Tôi rất mừng vì mình vẫn còn sống.” Có người mẹ vì bảo vệ đứa con của mình đã dùng cơ thể để che chắn cho con. Có người để động viên bạn gái vẫn còn đang kẹt trong đống đổ nát, đã ngồi bên cạnh mô tả cặn kẽ các nghi thức của lễ kết hôn cho cô gái nghe.

Sau khi trải qua trận động đất kinh hoàng lần này, Trình Hạo cảm thấy mình dường như được sinh ra thêm lần nữa. Anh ý thức sâu sắc rằng mỗi người đến được với cuộc đời này đều là người may mắn. Chúng ta đều xứng đáng được yêu, đừng đợi đến khi bị vùi xuống dưới lớp đất vô tình kia mới bắt đầu trao đi yêu thương!

Câu nói “muốn thành danh thì càng sớm càng tốt” của Trương Ái Linh ai ai cũng biết, thế nhưng có mấy ai biết được câu “yêu ai thì hãy yêu càng sớm càng tốt” và thực hiện được nó chứ? Chúng ta thường cho rằng sau này ngày tháng còn dài nên vẫn hay nói: “Đợi khi nào có tiền, tôi sẽ thực hiện tất cả nguyện vọng của bạn.” Nhưng có nhiều lúc, còn chưa đợi được đến lúc có đủ tiền thì chúng ta đã chẳng còn có cơ hội thực hiện nguyện vọng của người ta yêu nữa rồi.

Ví như trận động đất lần này khiến ong ước của nhiều người hóa thành hư không. Nếu như lần này không phải Trình Hạo phúc lớn mệnh lớn, may mắn thoát nạn thì anh chẳng bao giờ có thể gặp lại Tiểu Lạc và người thân, chẳng bao giờ có thể yêu thương cô và hiếu thuận với mẹ được nữa.

Sinh mệnh không những có hạn mà còn rất mong manh, còn con đường kiếm tiền thì dài đến mức đi mãi mà chẳng nhìn thấy điểm dừng. Nếu như mọi người không biết thỏa mãn với những gì mình đang có thì chỉ biết phấn đấu hết mình trên con đường danh vọng mà quên mất những người thân yêu ở ngay bên cạnh.

Chúng ta lúc nào cũng muốn chuẩn bị đầy đủ điều kiện rồi mới thực hiện nguyện ước của người thân yêu. Thế nhưng chẳng ai có thể biết được ngày mai rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra. Chi bằng nhân lúc vẫn còn đang sống, vẫn còn có thể yêu thương thì hãy nỗ lực hết mình để yêu thương những người thân yêu của mình.

Lúc ngồi trên tàu hỏa quay về Bắc Kinh, Trình Hạo đọc được một bài báo viết về việc ở Sơn Đông có một cụ bà vẫn luôn mong muốn có một ngày nào đó có thể tới thăm quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh. Một hôm, con trai của bà biết được mong muốn của mẹ nhưng anh lại rất nghèo, chẳng thể nào mua được vé tàu hỏa ẹ đi Bắc Kinh. Thế là cậu con trai này quyết định chở mẹ từ tỉnh Sơn Đông lên Bắc Kinh trên chiếc xe máy của mình, vừa đi vừa nghỉ mất khoảng nửa tháng. Thế nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng đã thực hiện được nguyện ước của mẹ mình.

Đọc xong bài báo này, Trình Hạo lại có một nhận thức hoàn toàn mới. Thì ra không nhất định phải đợi đến khi mình có đủ điều kiện thì mới làm những chuyện mình muốn làm, mới thực hiện nguyện vọng tưởng chừng vô cùng khó khăn. Càng không nhất định phải đợi đến khi có thật nhiều tiền rồi mới mua nhà, tiền ít thì có thể mua những căn nhà cũ hoặc bé hơn một chút cũng được.

Dù nhìn từ góc độ thuận tiện trong việc chăm sóc mẹ hay là suy nghĩ cho tương lai cuộc sống sau này của Tiểu Lạc, Trình Hạo quyết tâm nhất định phải nỗ lực hết sức mình để mua nhà ở Bắc Kinh, bởi vì trước mắt đây chính là phương thức thể hiện rõ ràng nhất tình yêu của anh với những người thân yêu. Nếu như mua được nhà ở Bắc Kinh, anh không những có thể khẳng định với bố mẹ vợ tương lai rằng mình có thực lực để họ an tâm giao Tiểu Lạc cho anh mà còn thực hiện được mộng ước mua nhà rất lâu của Tiểu Lạc, đồng thời có thể đón mẹ lên Bắc Kinh. Trình Hạo vì vậy càng quyết tâm: để hiếu kính mẹ già, yêu thương Tiểu Lạc, nhất định phải thực hiện việc mua nhà thật sớm!

Vì thiên tai bất ngờ lần này, Tiểu Lạc và Trình Hạo mỗi người đều có những suy nghĩ hoàn toàn mới về sinh mệnh, cuộc sống và cả chuyện mua nhà kết hôn.

Cả hai người đều hiểu rằng cần phải biết khoan dung, thông cảm cho người còn lại, vì thế tình cảm giữa họ cũng tốt đẹp và sâu đậm hơn trước bội phần.

Tiểu Lạc không còn nhắc đến chuyện mua nhà với Trình Hạo nữa. Mong ước của cô bây giờ chỉ là có thể sống tốt, những người thân yêu quanh mình luôn khỏe mạnh, cô và anh mãi mãi yêu thương nhau.

Trước kia, Tiểu Lạc từng cho rằng căn nhà chính là yếu tố cần thiết ột cuộc hôn nhân nhưng bây giờ cô lại cảm thấy tình cảm mới là nhân tố chính. Không có tình cảm làm chỗ dựa, căn nhà tự nhiên sẽ đánh mất giá trị tồn tại của mình.

Động đất đã làm chấn động trái tim, khiến chúng ta hiểu ra ý nghĩa thật sự của sự sống.

Tiểu Lạc không còn để tâm quá nhiều đến chuyện nhà cửa, ngược lại Trình Hạo lại âm thầm nỗ lực hết mình, vừa bận rộn công việc tại cơ quan, lại vừa nhận thêm công việc bên ngoài, phấn đấu vì mục tiêu mua nhà.

Một ngày cuối tuần tháng Sáu, hai người tham gia hôn lễ của Doãn Nặc.

Trước khi đăng kí kết hôn vào ngày 14 tháng Hai, Doãn Nặc và Lăng Vũ đã tổ chức lễ thành hôn tại quê chú rể. Tiệc cưới lần này là để mời đồng nghiệp và bạn bè thân thiết của hai người mà thôi.

Hội trường được trang hoàng ấm áp mà giản dị, hai trái tim được kết bằng hoa hồng ***g vào nhau, nổi bật trên nền phông màu trắng. Ánh đèn trong hội trường chiếu sáng ảnh cưới của hai người, cùng lúc đó vang lên giai điệu của bài hát Chuyện lãng mạn nhất. Khi giai điệu vang lên chính là lúc hôn lễ bắt đầu.

Trình Hạo trịnh trọng ngồi thẳng lưng trước bàn tròn, lặng lẽ nhìn về phía lễ đài. Tiểu Lạc thì vui vẻ chạy đến phía trước sân khấu, cầm máy ảnh chụp lại khoảnh khắc thiêng liêng nhất, hạnh phúc nhất của đôi vợ chồng son.

Chú rể Lăng Vũ trao nhẫn cưới cho cô dâu Doãn Nặc, sau đó anh nắm chặt bàn tay cô, chăm chú nhìn vào mắt cô cất lời thề nguyền: “Chúng ta sẽ bên nhau trọn cuộc đời này, sẽ chăm sóc, yêu thương, thấu hiểu, bao dung lẫn nhau, mãi mãi không bao giờ xa cách.” Nghe những lời này, Doãn Nặc cảm động đến trào nước mắt.

Có lẽ xúc động trước cảnh tượng này hoặc cảm thấy quá trình từ lúc quen biết, yêu thương, thấu hiểu cho tới khi gắn bó bên nhau của một đôi trai gái thật chẳng dễ dàng gì nên Tiểu Lạc cũng long lanh nước mắt.

Một tình yêu có thể đơm hoa kết trái và được ở bên cạnh người mình yêu thương suốt cuộc đời chính là niềm hạnh phúc đơn giản mà mỗi người con gái đều vô cùng ngưỡng mộ và mong muốn có được.


Sau khi hôn lễ kết thúc, Trình Hạo và Tiểu Lạc cùng nắm tay nhau ra khỏi hội trường.

Ánh sáng gay gắt của Bắc Kinh tháng Sáu đang tỏa chiếu khắp nơi.

Tiểu Lạc đưa chiếc ô màu hồng trong tay mình cho Trình Hạo, anh hiểu ý liền mở ô giúp cô, che đi ánh nắng gay gắt kia.

Chiếc ô này đã theo Tiểu Lạc suốt mấy năm nay. Đây chính là chiếc ô Trình Hạo tặng khi cô vẫn còn đang học đại học. Đến tận bây giờ, cô còn nhớ rõ từng nét chữ của anh trên tấm thiệp lúc tặng chiếc ô này cho cô: “Tặng chiếc ô này cho Tiểu Lạc, người mà anh yêu nhất. Mong rằng anh có thể che nắng cho em vào những ngày nóng gắt, che mưa cho em vào những ngày ướt át.”

Tiểu Lạc khi đọc được câu này đã vui suốt cả ngày. Cô mỉm cười nói với Trình Hạo rằng anh là dân Tự nhiên sao giờ đã trở thành văn nhân lãng mạn. Có người từng nói, khi thần ái tình vỗ vai thì bạn cũng có thể biến thành thi nhân, xem ra điều này chẳng sai chút nào.

Dù đã trải qua rất nhiều năm tháng nhưng chiếc ô này vẫn có thể che nắng che mưa khiến cô bất giác cảm thấy ấm áp.

Hai người đã yêu nhau suốt bảy năm trời mà tình cảm vẫn ngọt ngào, vững chắc như thuở ban đầu. Tiểu Lạc thầm mừng cho bản thân và Trình Hạo, đồng thời cũng thầm hạ quyết tâm làm một chuyện.


Buổi tối hôm đó, sau khoảng thời gian “tắm uyên ương” mặn nồng, Trình Hạo và Tiểu Lạc cùng nằm trên giường tán gẫu.

“Ông xã, hôm nay bố mẹ em gọi điện thoại lại hỏi bao giờ chúng ta kết hôn đấy.” Tiểu Lạc cố tình hỏi câu này một cách bình thản nhất.

“Điều này…” Trình Hạo cau chặt đôi mày rồi ngưng lại một lúc. Không phải anh đang do dự có cầu hôn Tiểu Lạc hay không mà anh đang thầm nhẩm tính xem bây giờ mình đã tích lũy được bao nhiêu tiền, đã đủ cho lần trả tiền nhà đầu tiên hay chưa. Anh vốn định chờ sau khi chuẩn bị đủ số tiền mua nhà đợt đầu rồi mới chính thức cầu hôn cô.

“Thực ra, chúng ta đã ở bên nhau lâu thế rồi, đối với cả hai mà nói, cuộc sống hiện tại có khác gì so với hôn nhân đâu. Nói không chừng, tình cảm chúng ta còn mặn nồng, sâu đậm hơn các cặp vợ chồng khác ấy chứ. So với việc kết hôn, chẳng phải chúng ta chỉ còn thiếu mỗi tấm giấy Đăng ký kết hôn nữa hay sao?” Trình Hạo nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

“Hay là chúng ta đi làm giấy Đăng ký kết hôn đó đi. Không cần phải đợi đến ngày mùng 8 tháng Tám nữa vì đó là ngày khai mạc chính thức Thế vận hội, em khẳng định sẽ có rất nhiều người đến làm giấy đó, chắc không đến lượt chúng ta. Hay chúng ta cứ chọn ngày lành giờ lành rồi đi làm thủ tục luôn cho xong.”

“Thế nhưng chúng ta còn chưa chuẩn bị đầy đủ, ví dụ như chưa chụp ảnh cưới, chưa mua nhẫn đính hôn, cũng chưa cử hành nghi lễ kết hôn, chưa mua được nhà.” Trong hôn lễ của Doãn Nặc, Trình Hạo đã chú ý nét mặt mãn nguyện, hạnh phúc của Tiểu Lạc. Anh biết nếu như anh có thể cho cô một hôn lễ giống như thế thì nhất định cô sẽ vô cùng sung sướng.

“Không sao đâu. Ảnh cưới, nhẫn cưới, nghi lễ kết hôn hay nhà cửa đều chỉ là những vật chất tầm thường, điều quan trọng là tình cảm của chúng ta mặn nồng, có quyết tâm sống bên nhau trọn đời là có thể kết hôn được. Hơn nữa, bây giờ không phải đang thịnh hành kiểu kết hôn thế này sao, chúng ta cũng nên theo trào lưu hiện đại một chút.” Giọng nói của Tiểu Lạc chẳng hề có chút tủi hờn nào cả mà ngược lại vô cùng hưng phấn.

Trình Hạo vẫn còn nhớ, trước kia Tiểu Lạc đã cãi nhau một trận kịch liệt vì anh không chịu mua nhẫn cưới cho cô. Cô cũng từng cãi nhau với anh vì chuyện mua nhà, thế nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô thậm chí còn không để tâm đến những thứ vật chất như nhà cửa, nhẫn cưới nữa. Mặc dù không biết cô nói như vậy liệu có phải muốn an ủi anh hay không nhưng Trình Hạo cũng cảm động vô cùng.

Trình Hạo ôm chặt Tiểu Lạc vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lạc, anh không muốn theo trào lưu đó mà anh hy vọng có thể cho em một cuộc hôn nhân hoàn mỹ, để đặt dấu chấm đẹp cho tình yêu của hai chúng ta. Anh không muốn cuộc đời em có nhiều tiếc nuối, nói cho cùng, người phụ nữ cả đời chỉ có một lần kết hôn mà thôi, không phải sao?”

Nghe thấy câu nói này của anh, Tiểu Lạc cũng rưng rưng xúc động. Trình Hạo đã thay đổi, anh không còn là người theo chủ nghĩa thực tế như trước kia nữa, anh cũng biết lãng mạn, phải chăng là do hôn lễ của Doãn Nặc?

“Thực ra, hôn nhân không phải là kết thúc của tình yêu mà hôn nhân chỉ là tìm một gia đình cho tình yêu, để tình yêu không còn phải lưu lạc nữa. Ông xã, em không để tâm đến nghi thức kết hôn, chỉ quan tâm đến người cùng em kết hôn chính là anh mà thôi.” Tiểu Lạc tựa vào ngực Trình Hạo, thì thầm lên tiếng.

Trình Hạo lại ôm Tiểu Lạc chặt hơn trước: “Em có thể nghĩ như vậy khiến anh rất cảm động. Nhưng bố mẹ em liệu có đồng ý để chúng ta làm như vậy hay không?”

“Anh yên tâm đi, việc thuyết phục bố mẹ cứ để cho em. Cho dù không thuyết phục được bố mẹ, chúng ta vẫn có thể tiền trảm hậu tấu mà. Chúng ta đi đăng ký kết hôn chẳng phải là gạo đã nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền rồi sao, bố mẹ cũng chẳng còn cách nào khác, đúng không nào?”

“Tiểu Lạc, xin lỗi em.” Trình Hạo tựa cằm anh lên đỉnh đầu cô rồi nói: “Ở cùng anh đúng là khiến em phải chịu thiệt thòi, anh không thể cho em một cuộc sống như mong ước.” Lúc nói như vậy, trong lòng anh cảm thấy chua xót. Bởi vì anh nhớ trước kia anh từng thề rằng sẽ cho Tiểu Lạc một cuộc sống gia đình sung túc, không phải lo lắng gì, vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa thực hiện được. Hàng ngày cô vẫn phải tất bật đi làm vì cuộc sống, còn anh thì ngay cả một lễ cưới tươm tất cũng chẳng thể thực hiện cho cô, còn để cô chịu uất ức đi thuyết phục bố mẹ đồng ý gả ột anh chàng nghèo rớt mồng tơi.

“Người một nhà không nói hai tiếng khác nhau, đừng dễ dàng nói lời xin lỗi. Tuy rằng chúng ta vẫn chưa đi làm giấy Đăng ký kết hôn nhưng trong em luôn coi anh là người nhà của em rồi.” Tiểu Lạc ngắt ngang lời anh. “Thực ra, chúng ta cứ đi đăng ký kết hôn trước rồi báo với bố mẹ sau cũng chẳng sao. Điều này ở thời xưa được coi là chạy trốn cùng nhau.” Tiểu Lạc vừa nói vừa bật cười hớn hở.

Trình Hạo không nói thêm gì nữa, anh chỉ biết ôm chặt cô vào trong lòng như thể anh đang có được bảo vật vô song trên thế gian vậy.


Vốn dĩ, Tiểu Lạc cho rằng đi làm Đăng ký kết hôn là chuyện vô cùng dễ dàng, thế nhưng đối với cô và Trình Hạo mà nói, đây là chuyện còn khó hơn cả lên trời.

Sau khi Trình Hạo làm việc tại Bắc Kinh, cơ quan vẫn chưa giải quyết vấn đề hộ khẩu của anh. Dưới sự giúp đỡ của thầy giáo, hộ khẩu của anh hiện đang treo tại hộ khẩu tập thể của một công ty nào đó ở Tô Châu.

Còn Tiểu Lạc khi đến Bắc Kinh làm việc cũng vấp phải vấn đề nan giải đó. Hộ khẩu của cô chỉ có hai sự lựa chọn: Một là để về quê cũ, hai là đặt tại một Trung tâm chỉ đạo nghành nghề đặt tại Giang Tô. Để sau này thuận tiện cho việc thay đổi hộ khẩu, Tiểu Lạc đã chọn cách thứ hai.

Kết quả, bây giờ muốn làm giấy Đăng ký kết hôn, hai người phải cầm hộ khẩu và chứng minh thư đến chỗ đăng ký, trong khi hộ khẩu của Tiểu Lạc và Trình Hạo đều là hộ khẩu tập thể.

Tiểu Lạc đã nhiều lần gọi điện thoại đến Trung tâm chỉ đạo nghành nghề tại Giang Tô vì chuyện này. Cô mong bọn họ có thể chứng minh được hộ khẩu của mình và đóng dấu, kết quả bên đó lấy lý do “quá hai năm sau ngày đăng ký hộ khẩu nên không tiện làm thủ tục gì nữa” để thoái thác, đồng thời yêu cầu Tiểu Lạc nhanh chóng chuyển hộ khẩu sang nơi khác.

Trình Hạo cũng gặp phải tình cảnh tương tự, công ty đó không làm chứng minh hộ khẩu, đồng thời cũng yêu cầu anh tìm một đơn vị mới rồi chuyển hộ khẩu đi.

Muốn tìm một đơn vị tiếp nhận hộ khẩu mới không phải là chuyện dễ, cộng thêm việc Trình Hạo là người tỉnh G, Tiểu Lạc là người Giang Tô, hai người đều đi làm tại Bắc Kinh, phải đích thân đi làm nên vấn đề này chẳng thể nào giải quyết trong một sớm một chiều được.

Chuyện hôn nhân đại sự của Tiểu Lạc và Trình Hạo cũng theo vấn đề hộ khẩu mà trở nên phức tạp. Dù họ có muốn đi theo phong trào cưới xin đơn giản cũng không thể được, thậm chí còn bị trì hoãn thêm.

Có điều, chẳng điều gì có thể làm khó Tiểu Lạc, cô còn hào sảng lên tiếng: “Không phải chỉ là một tờ giấy hay sao? Chẳng có gì to tát cả.”

Thế nhưng cuộc đời con người được cấu thành từ những tờ giấy. Trên mạng hiện đang lan truyền một đoạn viết:

Sinh ra với một tờ giấy, bắt đầu một cuộc đời.

Tốt nghiệp với một tờ giấy, phấn đấu cả một đời.

Hôn nhân với một tờ giấy, giày vò cả một đời.

Làm quan với một tờ giấy, tranh đấu cả một đời.

Tiền bạc một tờ giấy, vấn vả cả một đời.

Vinh hoa một tờ giấy, hư danh cả một đời,

Khám bệnh một tờ giấy, đau đớn cả cuộc đời.

Điếu văn một tờ giấy, kết liễu một đời người.

Bình thản nhìn những tờ giấy này, thấu hiểu cả cuộc đời.

Quên đi những tờ giấy này, vui vẻ cả cuộc đời.

Giấy tờ chỉ là đồ nhẹ tênh, thế nhưng một khi đã móc với hiện thực thì tờ giấy đó sẽ trở nên vô cùng nặng nề. Chỉ có xem nhẹ những tờ giấy đó, đừng có lúc nào cũng canh cánh để tâm thì chúng ta mới vui vẻ hàng ngày, hàng giờ được.

Vì vấn đề hộ khẩu mà không thể đăng ký kết hôn, Tiểu Lạc hỏi đùa Trình Hạo: “Bây giờ chúng ta đã ở bên nhau khá lâu rồi, có thể coi là sống bên nhau bất hợp pháp không?”

Trình Hạo suy ngẫm một hồi rồi nghiêm túc trả lời: “Có thể sống bên nhau là tốt nhưng anh vẫn thích sống bên nhau hợp pháp hơn.”

Tiểu Lạc nghe xong liền gật đầu. Cô chợt nhớ đến một vài đôi vợ chồng lên báo, tuy rằng có giấy Đăng ký kết hôn nhưng người chồng vẫn cứ thích trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, vậy thì đối với cuộc hôn nhân không tình cảm kia, tờ giấy ấy có ý nghĩa gì chứ?


Một hôm, đi làm về, Tiểu Lạc thấy Trình Hạo đã nấu xong cơm, đang ngồi trên ghế sô pha đợi cô. Trên bàn bày toàn những món ăn khoái khẩu của cô, còn trên kệ đặt ti vi đang để một chiếc bánh ga tô mà cô thích ăn nhất.

Hả, hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì sao? Không phải là sinh nhật của Trình Hạo, cũng không phải sinh nhật của cô. Tiểu Lạc nhìn chiếc bánh ga tô suy nghĩ một hồi lâu.

“Hôm nay là ngày đẹp trời gì thế anh?” Tiểu Lạc muốn nghe Trình Hạo trả lời, ai ngờ anh lại làm ra vẻ bí bí mật mật: “Em thử đoán đi!”

“Anh mua xổ số trúng thưởng?”

Trình Hạo mỉm cười lắc đầu.

“Anh được thăng chức?”

Trình Hạo vẫn lắc đầu mỉm cười.

“Anh được tăng lương?”

Trình Hạo vẫn cứ lắc đầu.

“Không đoán nữa, không đoán nữa. Bây giờ em đói lắm, ăn no bụng mới là chuyện quan trọng nhất.” Tiểu Lạc không chơi trò đoán mò nữa mà ngồi luôn vào bàn, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

“Ừm, đợi khi nào em ăn cơm xong thì anh sẽ nói đáp án sau, để tránh em quá đỗi kích động, ảnh hưởng đến việc ăn uống.”

Khả năng khiến người khác ăn mất ngon của Trình Hạo quả là hạng nhất, công tác bảo mật cũng chẳng kém. Tiểu Lạc rất tò mò nhưng vẫn “tỉnh bơ” ngồi ăn cơm.

“Đáp án nằm trong chính chiếc bánh ga tô này!” Sau khi dùng xong bữa tối, Trình Hạo lấy chiếc bánh ga tô ra khỏi hộp, đặt lên bàn rồi bắt đầu đi vào vấn đề chính.

Tiểu Lạc “săm soi” chiếc bánh ga tô và nhận ra trên đó có ghi dòng chứ: “Yêu nhau bảy năm, nắm tay trọn cuộc đời.” Đến tận lúc này cô mới nhớ ra hôm nay chính là ngày kỷ niềm hai người bắt đầu yêu nhau.

Bảy năm rồi, đây là khoảng thời gian không ngắn chút nào. Hai người đã cùng nhau trải qua những ngày tháng thanh xuân tuyệt đẹp nhất trong cuộc đời mình. Tiểu Lạc cảm thấy bản thân thật may mắn và hạnh phúc khi gặp được Trình Hạo.

“Ông xã, anh thật tốt quá đi!” Tiểu Lạc nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng cảm kích.

“Trước tiên em đừng vội kích động, phần thú vị nhất còn ở phía sau cơ. Nào, trước tiên em hãy ăn bánh đi.” Trình Hạo cắt một miếng bánh ga tô cho Tiểu Lạc. Miếng bánh này được cắt đúng vào hình chữ “yêu” được ghi trên đó.

Tiểu Lạc nhanh chóng cắn một miếng lớn, Trình Hạo ngồi bên cạnh liên tục nhắc nhở: “Khi ăn thì phải cẩn thận, đâu có ai tranh của em.”

Tiểu Lạc bất giác nghĩ đến câu “phần thú vị vẫn còn nằm phía sau” của Trình Hạo nên tự đoán mò trong chiếc bánh ga tô này đang giấu bảo bối gì. Vậy thì lúc ăn cô sẽ đặc biệt để tâm mới được.

Ăn hết cả miếng bánh ga tô mà Tiểu Lạc vẫn không hề cắn phải bảo bối nào cả, ngược lại Trình Hạo đột nhiên bi phẫn lên tiếng: “Có chuyện gì thế này? Không ngờ trong bánh ga tô lại có đá.”

Vừa dứt lời, trên tay anh đã xuất hiện một chiếc nhẫn long lanh, nét mặt bi phẫn khi nãy cũng nhanh chóng chuyển sang vẻ rạng rỡ: “Thì ra không phải là đá mà là một chiếc nhẫn. Em nhìn xem, anh đã ăn phải một chiếc nhẫn kim cương.”

“Có thật không? Ăn bánh ga tô mà lại có thể nhằn ra được một chiếc nhẫn cưới, tại sao lại giống hệt như phim Hàn thế này! Điều này liệu có báo trước rằng chúng ta sắp phát tài không?” Tiểu Lạc trong lòng nghi ngờ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng vui vẻ, ngạc nhiên.

Nói xong, cô liền đoạt lấy chiếc nhẫn trong tay Trình Hạo, muốn định giá xem đây có phải là vật báu hay không. Cô nhìn qua rồi quay sang nói với anh: “Anh lừa người ta. Chiếc nhẫn này sạch bong đâu có dính chút bánh kem nào?”

Tiểu Lạc lại nhìn thêm nữa, mới nhận ra chiếc nhẫn này khá quen. Đây không phải chiếc nhẫn “Tình yêu một đời” có giá 5888 tệ mà cô vô cùng yêu thích hôm đi dạo phố cùng Trình Hạo đó sao?

Tiểu Lạc đột nhiên nghiêm mặt lại, cô không ngờ Trình Hạo có thể mua chiếc nhẫn này. Cô biết một anh đồng nghiệp cũng muốn mua chiếc nhẫn tương tự để tặng cho bạn gái làm vật cầu hôn, kết quả là vào tháng trước anh ấy đã chạy khắp cả Bắc Kinh cũng chẳng thể nào mua nổi.

“Em thích không?” Nhìn thấy Tiểu Lạc không nói tiếng nào mà cứ nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn, Trình Hạo thực không đoán nổi tâm tư của cô liền lên tiếng hỏi.

Tiểu Lạc ngây ngô gật đầu. Sự tận tâm của anh thật sự khiến cô cảm động, lúc này cô không biết phải nói gì. Trình Hạo không chỉ hết lòng chăm sóc cô trong cuộc sống hàng ngày, nhớ sinh nhật cô, nhớ ngày kỷ niệm tình yêu của hai người mà ngay cả chiếc nhẫn cô yêu thích anh mới nhìn một lần đã nhớ kỹ như vậy.

Trình Hạo lấy lại chiếc nhẫn từ tay Tiểu Lạc, sau đó quỳ một đầu gối xuống đất, tay cầm chiếc nhẫn rồi ngước đầu hỏi cô: “Tiểu thư Lâm Tiểu Lạc, xin hỏi em có đồng ý lấy anh làm chồng không?”

Nhìn thấy Trình Hạo nghiêm túc lên tiếng cầu hôn, Tiểu Lạc vô cùng xúc động. Cô đã thấy cảnh cầu hôn lãng mạn thế này trên ti vi rất nhiều lần nhưng chưa từng thấy cảm động như lúc này.

“Tiểu thư Lâm Tiểu Lạc, xin hỏi em có đồng ý lấy anh làm chồng không?” Thấy Tiểu Lạc không nói gì, Trình Hạo lại hỏi thêm lần nữa.

“Em đồng ý.” Tiểu Lạc dịu dàng đáp lại, ánh mắt long lanh đẫm lệ.

Trình Hạo đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út bàn tay trái của cô rồi vui vẻ lên tiếng: “Em thường nói thích kết hôn đơn giản, bây giờ chúng ta không đến mức quá đơn giản đâu, ít nhất thì cũng đã trao được nhẫn cưới rồi.”

Tiểu Lạc bật cười, nước mắt long lanh, ánh sáng chiếu lên chiếc nhẫn cũng long lanh rực sáng.

Trình Hạo còn nói nếu chỉ có nhẫn cưới thì vẫn là hôn nhân đơn giản, anh sẽ cố gắng hết sức để biến nó thành hôn nhân theo đúng nghĩa. Bởi vì Tiểu Lạc từng nói: “Hôn nhân là tìm một gia đình cho tình yêu, để tình yêu không còn phải lưu lạc nữa” nên anh sẽ cố gắng hết sức để ngôi nhà hôn nhân của hai người ấm áp, tươi đẹp.

Có điều, đối với Tiểu Lạc mà nói, cuộc hôn nhân thế này đã quá mĩ mãn rồi.

Những người đã từng đi du lịch sẽ biết trên đường khi khát nước, tất cả các loại nước như sinh tố, cà phê, trà sữa trân châu, sữa tươi đều chẳng thể sánh bằng sức hút của chai nước khoáng tinh khiết. Thật ra, hôn nhân cũng tương tự như vậy, không phải nghi thức trong hôn lễ long trọng thế nào, tuyệt đẹp bao nhiêu thì cuộc hôn nhân đó sẽ viên mãn bấy nhiêu. Hôn lễ chỉ là một nghi thức cho người ngoài nhìn vào, còn tình cảm tốt xấu thế nào, hôn nhân liệu có hạnh phúc hay không thì chỉ có người trong cuộc mới rõ.

Cho dù họ không tổ chức hôn lễ nhưng chỉ cần trong cuộc sống hôn nhân có thể giúp đỡ, yêu thương lẫn nhau, mãi mãi không chia lìa thì có tổ chức hôn lễ hay không, đám cưới hay không, cưới đơn giản hay long trọng cũng chẳng có gì quan trọng cả.

Tiểu Lạc tin rằng cô sẽ mãi mãi khắc ghi trong trí óc hình ảnh, Trình Hạo đã quỳ dưới đất, cầm chiếc nhẫn mà cô yêu thích nhất cầu hôn cô trong phòng khách của căn nhà thuê này như một hình ảnh tuyệt vời nhất, tươi đẹp nhất!

Bạn đang đọc Tân hôn phòng của Hà Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.