Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ Kế

Phiên bản Dịch · 6434 chữ

Hai ngày sau, Hồ Loạn tay xách nách mang chuẩn bị đi. Tiểu Chu tới nhà Trịnh Thế Bân đón Hồ Loạn. Đây là lần đầu tiên tiểu Chu được vào khu nhà giàu nổi tiếng, có chút lo lắng. Cậu chạy theo đuôi Hồ Loạn, miệng nói, “Lão A bảo tối nay anh đi cùng nhóm đạo diễn ăn một bữa cơm.”

“Bao nhiêu người?” Hồ Loạn chui vào trong xe ngồi yên vị.

“Khoảng 6 người. Đều là người trong tổ phim cả. Họ vừa mới ngỏ lời mời anh đóng phim xong. Nghe nói phim này diễn viên chính là Tô Vi.”

Hồ Loạn bình tĩnh nghe. Tiểu Chu không biết chuyện của cậu với Tô Vi, vẫn đang say sưa kích động nói.

Cuối cùng cũng tới nhà hàng. Vừa tiến vào trong đã bị khói thuốc bủa vây lấy người, bên trong toàn là người nghiện thuốc lá.

“Ài, đến trễ. Mau tới đây nhận 3 chén rượu phạt.” Đạo diễn ngồi kia ngoắc tay gọi cậu.

Hồ Loạn coi như không thấy động tác ngoắc tay của hắn ta, cậu nhìn về phía Tô Vi đang tiêu sái mỉm cười. Hồ Loạn tiến ra vị trí chính giữa bàn, “Đường tắc quá nên tôi bị kẹt xe. Cảm ơn đạo diễn đã cho tôi cơ hội tham gia phim này. Tôi sẽ nỗ lực hết mình.”

Uống cạn một chén rượu, cậu cười giễu một tiếng. Thật ra thì cậu còn chưa xem cả kịch bản, chỉ mới nghe tiểu Chu nói qua vừa lúc nãy.

Lúc sự nghiệp đang lên thì mình còn có tư cách để chọn kịch bản, lúc sự nghiệp đi xuống thì phải nghe theo sự sắp xếp của công ty, nghe theo sự sắp xếp của các thế lực phía sau.

Cậu không quen nhà sản xuất, biên kịch hay đạo diễn, nên khi ngồi xuống cậu chỉ có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh ngồi nhìn.

“Hồ Lăng, chúc mừng cậu nhé.” Tô Vi ngồi cười phía đối diện.

Tô Vi mặc váy ngắn bó sát người, gương mặt xinh đẹp. Cái váy kia chỉ cần vung tay một cái là có thể xé rách.

“Còn phải cảm ơn cậu đã tiến cử tôi.” Cậu nở một nụ cười không mấy nhiệt tình.

“Tôi thấy Hồ Lăng ngoài đời trông đẹp trai hơn trên tivi đấy.” Đạo diễn ngồi bên Hồ Loạn ngoài miệng thì nói, tay cũng chẳng chịu để yên.

Hồ Loạn hơi cau mày cười xòa, trong lòng lại nhớ tới chuyện xấu lần trước với Chu Gia Thành.

Đạo diễn này cũng chỉ mới vừa xuất đạo chưa được bao lâu, danh tiếng cũng chưa có mấy. Mới ba ngày mà đã tìm được nữ diễn viên chính.

Âm thầm thở dài, cậu bỏ cái tay đang không ngừng đụng chạm trên đùi mình ra. Trong giới này có rất nhiều kẻ giả gay.

Nói là ăn tối, nhưng thực ra là tiệc rượu ‘xuân’ thì có.

Sắc mặt Tô Vi từ đầu đến giờ vẫn rất bình thường. Mới ăn uống một chút mà mặt Tô Vi đã ửng đỏ hết cả lên. “Em hơi say rồi đạo diễn, hình như Hồ Lăng cũng thế đấy.”

Hồ Loạn không biết có phải Tô Vi cố tình hay không, nhưng Tô Vi vừa nói xong, bên tai cậu đã bị một hơi thở xa lạ vờn lấy.

“Xong hôm nay, vai nam chính sẽ là của cậu.”

Hồ Loạn nghĩ, con mẹ nó đúng là đồ mồm thối, so với người đàn ông của mình thì đúng là một trời một vực.

“Ba” một tiếng, cậu gạt cái tay đang mượn rượu làm càn của tên đạo diễn, tay kia đập mạnh đôi đũa xuống bàn. Cậu coi như không nhìn thấy ánh mắt đang đổ dồn lên người mình, bình thản quay đầu cười với tên đạo diễn kia.

Trịnh Thế Bân luôn nói lúc cậu cười lên thì chẳng tỏa ra được một chút uy hiếp nào cả. Đích xác là như vậy. Hồ Loạn lúc này cảm thấy rất căng thẳng.

Đạo diễn nghĩ cậu đồng ý rồi, liền bật người dậy, ngả ngớn cười. Cũng không quan tâm ở đây vẫn còn bao nhiêu người, hắn ta rướn người lên định hôn cậu.

“Bốp”, âm thanh tát má vô cùng dữ dội. Hồ Loạn dứt khoát lấy giấy ăn lau miệng, lạnh mắt nhìn một đám người với đủ mọi biểu tình, “Tôi vẫn chưa tới mức phải hèn hạ đến thế này đâu!”

Tô Vi nghe xong cũng không giận, hai chân vẫn ngồi vắt chéo, hai tay đan vào nhau, bộ dáng xem trò vui.

Hồ Loạn đã hoàn toàn chọc giận đám người của tổ phim. Tên đạo diễn bị một diễn viên tát một cái trước mặt bao nhiêu người, trên mặt vẫn còn đau rát. Hắn vỗ mạnh lên bàn, chỉ vào Hồ Loạn, “Mày mà bước ra khỏi cánh cửa kia, tao cam đoan mày sẽ vĩnh viễn biến mất trong cái giới này!”

Hồ Loạn lắc đầu. Trên đời này thật đúng là lắm kẻ tiểu nhân.

“Nhưng tôi không muốn biến mất.”

Tên đạo diễn cũng đoán được hiện tại cậu tạm thời chưa thể đóng phim nào, hắn rút điếu thuốc ra hút, “Vậy ở ngay trước mặt mọi người, cậu lại đây hôn tôi một cái, tôi sẽ không trách cậu nữa.”

“Ha ha ha, lão Triệu, cũng biết chơi đấy.”

Đáp lại hắn chính là một cú đấm. Không ai ngờ được Hồ Loạn sẽ động thủ. Chỉ có Tô Vi là vẫn cười.

“Quả nhiên đàn ông nên nói chuyện bằng nắm đấm.” Vì tên đạo diễn không dự đoán được cậu sẽ làm thế nên không hề phòng bị, cuối cùng phải nhận lấy cú đấm đã dùng hết sức lực của cậu.

“Hồ Lăng, tôi thấy cậu không muốn làm trong ngành này nữa có đúng không hả? Đạo diễn Triệu cũng chỉ là đùa cậu một chút thôi mà!” Giám đốc sản xuất đứng dậy, sắc mặt khó coi, cũng không còn ôm nữ diễn viên phụ ở bên cạnh mình nữa.

“Tôi không chơi trò quy tắc ngầm kiểu đấy.” Hồ Loạn cầm áo khoác đi ra phía cửa, không quên quay đầu lại nói một câu, “Tôi cũng không tin tổ phim thối nát này có thể nâng tôi lên tới tận trời!”

Hồ Loạn hừ cười một cái rồi bước ra ngoài.

“Anh Loạn, sao đi ra sớm thế này?” Tiểu Chu đang ngồi chơi điện thoại trong xe. Hồ Loạn nhìn thoáng qua, tạm thời không muốn phát hỏa.

“Bữa cơm này không ăn được nên tôi đi ra thôi. Lão A có biết Tô Vi cũng tham gia phim này không?”

Tiểu Chu lắc đầu, “Lão A không biết. Lão A chỉ nói cho em về kịch bản của phim này, sau đó bảo em đưa anh tới đây ăn cơm gặp người ta. Còn việc tối nay Tô Vi đến đây thì em cũng vừa mới biết.”

“Hồ Loạn, chúng ta nói chuyện một chút.”

Hồ Loạn lại đóng cửa xe lại, mặc áo khoác, bảo với tiểu Chu, “Cậu chơi tiếp đi. Tôi với Tô Vi nói chuyện một chút.”

Không hiểu sao tiểu Chu cảm thấy khi không cười Hồ Loạn trông thật xa lạ. Tiểu Chu ngơ ngác gật đầu, nhìn Hồ Loạn rời đi. Lúc không còn thấy bóng dáng hai người nữa, tiểu Chu định chơi tiếp thì mới phát hiện ra ván vừa rồi mình thua mất rồi.

Đi theo Tô Vi vào trong một quán cafe, có vẻ như chỗ ngồi đã sớm được đặt trước. Cậu ngồi xuống, chỉ gọi một cốc nước ấm.

“Cậu thay đổi nhiều đấy. Đi theo Trịnh Thế Bân nên cũng lợi hại hẳn ra.”

“Tôi vẫn luôn như thế. Là cậu luôn nghĩ tôi yếu đuối mà thôi.”

Tô Vi hơi bực mình, bảo, “Tôi nên sớm nhìn ra, đứa trẻ do Trương Thục dạy dỗ bằng đòn roi thì chỉ có thể biến thành phế vật mà thôi.”

“Bớt nói linh tinh đi. Bộ phim này là cậu bày trò kéo tôi vào đúng không? Sao thế, muốn ảnh chụp với video bị tung lên mạng à?”

Sắc mặt Tô Vi trắng bệch, Trịnh Thế Bân đã nói cho Hồ Loạn rồi sao?

Có điều rất nhanh Tô Vi đã điều chỉnh lại được sắc mặt của mình, miệng cười cười, “Cậu thấy đấy, dân mạng luôn nghĩ tốt về tình bạn của chúng ta. Cậu với tôi lúc này đang trên đà phát triển, chi bằng nên quên hết mọi xích mích trước đây đi mà bắt tay làm hòa. Cùng hợp tác nhé, thế nào?”

“Cùng hợp tác để lên giường hầu hạ đàn ông ấy hả?!”

Tô Vi sững người, nói thẳng như vậy rất không giống với phong cách trước đây của Hồ Loạn.

Hồ Loạn chậm rãi uống nước. Rõ ràng là nước ấm mà cậu cảm tưởng như mình đang uống nước lạnh vậy. Khóe miệng không tươi cười nổi. Cậu cố gắng nói chuyện một cách ôn hòa, “Trịnh Thế Bân còn chưa chia tay với tôi mà đã lo giúp tôi kiếm một người đàn ông khác rồi. Tô Vi, gay chỉ nhận định đúng một người thôi, có vậy mới giữ được vệ sinh thân thể để tránh khỏi bị nhiễm bệnh.”

“Cậu không nên tỏ vẻ tự tin như mình có thể giữ chắc một người đàn ông như thế.” Tô Vi lạnh lùng nói, “Người trong nhà Trịnh Thế Bân sẽ không chấp nhận cậu đâu.”

“Không khiến cậu quan tâm. Bọn tôi đã gặp mặt phụ huynh của nhau rồi. Tôi khuyên cậu nên kịp thời đi bệnh viện kiểm tra thân thể đi. Đừng để đến lúc có chuyện gì rồi mới đi kiểm tra thì sẽ phải hối hận đấy.”

Tô Vi thở phì phò, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, “Hồ Loạn, cái miệng của cậu ngày càng ghê gớm đấy nhỉ? Cậu xem thường tôi ư? Cậu chẳng phải cũng giống tôi còn gì?!”

“Tô Vi, tôi là đàn ông, cậu là phụ nữ, cách sống nhất định là không giống nhau nên không thể lôi chúng ta lên bàn cân mà so sánh được. Vì sao cậu cứ luôn muốn phải so đo với tôi thế, có ý nghĩa gì không?”

“Cậu còn nhớ lúc trước cậu hay ăn cơm nhờ nhà tôi, thường xuyên chạy theo tôi không?” Tô Vi tựa như có chút hoài niệm.

“Sao tôi cứ có cảm giác cậu giống như một cô bé lọ lem vậy nhỉ? Hồ Loạn, tôi vẫn luôn cho rằng, cậu chỉ là một đứa ngốc nên tôi mới thật tình muốn giúp đỡ cậu. Nhưng thật ra cậu lại là một đứa giả tạo. Tôi xin tặng cậu một tràng pháo tay. Không hiểu cậu cho Trịnh Thế Bân ăn phải cái gì mà anh ta cứ một mực tin cậu. Thế nào, tư vị giống như đàn bà mà nằm dưới thân một thằng đàn ông có thú vị không? Mẹ ruột và ông bà ngoại của cậu yêu thương cậu như vậy, không biết họ có tức đến mức phải bật dậy từ trong quan tài khi biết cậu như thế này hay không nhỉ?”

“Chẳng dám phiền cậu bận tâm.”

“Cậu đúng là đồ tởm lợm.”

Hồ Loạn hơi cười, “Trịnh Thế Bân và nghề diễn này đều rất quan trọng đối với tôi. Cậu đã có tư tưởng như vậy rồi, tôi nói nữa cũng vô dụng. Tô Vi, về sau phim nào có mặt cậu tôi nhất định sẽ tránh xa. Cũng không phiền cậu phải đi tìm việc giúp tôi. Việc cậu tìm cho tôi đều là mấy việc chướng mắt. Tóm lại, đạo bất đồng bất tương vi mưu.”

Tô Vi trợn trừng mắt nhìn Hồ Loạn.

“Về sau chúng ta không cần gặp mặt nhau nữa. Đúng rồi, bố Tô rất nhớ cậu. Nếu rảnh thì hãy gọi điện về cho ông. Ông cũng đã lớn tuổi rồi, chỉ có nỗi nhớ mong duy nhất là con gái của mình thôi.”

Tô Vi khẽ cắn môi. Bố nhớ mình ư? Mỗi lần về đều bị chửi đến không ngẩng đầu lên được, có lẽ ông chỉ hi vọng cô mau sớm chết ở ngoài luôn đi cho rồi.

“Chuyện nhà tôi không cần cậu quản.” Tô Vi cầm ví da, đứng phắt dậy rời đi.

Hồ Loạn thở dài, uống nốt cốc nước rồi cũng đi ra ngoài. Tiểu Chu vẫn đang say sưa chơi, thấy người về liền bảo, “Anh Loạn, anh quay lại rồi.”

“Ừm. Đang chơi cái gì mà chăm chú thế?”

“Là game đang nổi gần đây đấy.”

Hồ Loạn lại hỏi, “Trong tay tôi đang có kịch bản gì?”

Tiểu Chu mở điện thoại ra xem, “Có 3 cái. Quảng cáo trong nước thì không có, nhưng gần đây có một hãng đồng hồ nước ngoài tìm chúng ta hợp tác. Còn ba kịch bản phim thì đạo diễn của phim yêu cầu rất cao, cho nên mãi vẫn chưa chọn được diễn viên ưng ý. Lão A đang đi xem xét tình hình, xong xuôi sẽ nói lại với anh.”

“Đồng hồ? Hãng nào thế?” Không lẽ danh tiếng của cậu đã bay cả sang nước ngoài rồi?

Tiểu Chu không đọc được hai từ tiếng Anh kia nên trực tiếp đưa cho cậu xem, “Hãng này thuộc tầm trung trở lên, gần đây mới khai thác thị trường Trung Quốc. Em thấy có nhiều người đeo đồng hồ của hãng này lắm, nhưng có vẻ cũng kén người mua đấy.”

Cậu lật xem ảnh đồng hồ, thấy mẫu mã rất tinh xảo, tên hãng nhìn cũng quen mắt. Hồ Loạn “ừ” một tiếng rồi đưa lại cho tiểu Chu, “Bây giờ cũng chỉ đành dựa hết vào quảng cáo này thôi.”

Ngày hôm sau, tên của Hồ Loạn lại lên đầu báo, nói rằng cậu động thủ với đạo diễn, tự cao tự đại.

Ở cùng Trịnh Thế Bân lâu ngày nên cậu cũng học được một vài thói quen tốt, ví như cách xa điện thoại ra một chút thì tâm trạng sẽ được thoải mái hơn. Dân trên mạng lại rầm rộ lên rồi.

Trịnh Thế Bân đang quay phim ở ngoài, đọc được tin tức liền trực tiếp gọi điện thoại cho Hồ Loạn, “Sao lại thế này?”

“Tên đạo diễn ấy muốn ngủ với em.” Cậu trả lời vô cùng rõ ràng.

Rõ ràng đến mức Trịnh Thế Bân quên cả nhai liền nuốt luôn cơm xuống bụng, anh lau miệng, trầm giọng, “Là tên nào mà lại không có mắt như thế chứ?!”

Hồ Loạn cười đến rạng rỡ, tiểu Chu nhân cơ hội chụp một tấm ảnh đăng lên mạng.

“Em biết phải làm thế nào mà. Lúc ấy em cho hắn 1 cái tát và 1 quả đấm, có lẽ vì thế nên hắn muốn trả thù em.”

Trịnh Thế Bân cầm kịch bản nhìn nhìn, không ngờ Hồ Loạn lại có thể động thủ, còn tưởng là cậu sẽ trực tiếp chạy lấy người chứ, “Hắn đáng đánh.”

Dừng một chút, anh lại nói tiếp, “Hồ Loạn. Đôi khi em cũng có thể nói chuyện của em cho anh biết, anh sẽ giúp em giải quyết.” Người mới bao giờ cũng sẽ bị bắt nạt, bao nhiêu giao dịch kiểu này đều được giải quyết trên bàn ăn. Hồ Loạn không chịu trò quy tắc ngầm này nên khẳng định sẽ bị người ta làm nhục, huống gì cậu còn vừa mới come out xong.

Hồ Loạn cười, “Việc nhỏ mà. Em đã nghĩ đến cách giải quyết hậu quả rồi.”

Suy nghĩ không bằng hành động. Chưa bao lâu sau, Trịnh Thế Bân liền biết cậu muốn giải quyết chuyện này như thế nào.

Hồ Loạn đăng một bài trên weibo, [Đối với chuyện xảy ra trong bữa cơm kia, đạo diễn của phim muốn dùng quy tắc ngầm với tôi. Tôi không đồng ý, hắn liền uy hiếp tôi. Cho nên tôi đánh hắn. Mọi chuyện chỉ có như vậy.]

Lầu 1 bình luận: [Ai dô, sao mị cứ cảm thấy phảng phất có phong cách nói chuyện của Trịnh thiên vương ấy nhở. Like 1 phát.]

Đúng lúc này, Hồ Loạn lại nhận được tin nhắn của chị giúp việc, [Mẹ cậu lại nhập viện rồi].

Hồ Loạn vò đầu, “Khi nào tôi phải quay phim?”

“Khoảng tối mai. Phim anh đang quay dở vì scandal của anh nên phải tạm dừng quay. Bây giờ chắc đạo diễn đang vội vàng quay được hai ngày nay rồi.”

Vậy về một chuyến chắc vẫn còn kịp. “Ngày mai cậu cứ tới tổ phim chờ tôi trước. Tôi về nhà một chuyến, buổi tối sẽ tới thẳng tổ phim luôn.”

“Ok anh.”

——

Đứng từ bên ngoài phòng bệnh nhìn Trương Thục, ánh mắt Hồ Loạn lạnh xuống, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?”

“Chịu chút kích động. Không có gì đáng lo. Bà ấy vừa mới làm phẫu thuật xong không chịu nổi sức ép đâu, cần chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt.” Đương nhiên nếu vẫn cố tình gây sức ép, thân làm bác sĩ như ông cũng có thể mặc kệ luôn. Bệnh nhân biết mà vẫn thế thì các bác sĩ cũng chẳng phí sức mà đi quan tâm nữa.

Chị giúp việc là một người phụ nữ 30 tuổi, bộ dáng trung thực, bắt đầu thuật lại chuyện ngày đó, “Có một người đàn ông và một cô gái đến tìm bà ấy. Mới đầu bà ấy cũng chỉ hơi kích động, tôi làm việc trong phòng bếp nên không chú ý được, sau đó bỗng nhiên bà ấy kêu to cái gì mà ‘Không thể nào, không thể nào’. Người đàn ông kia đưa cho bà ấy một tập tài liệu rồi rời đi. Lúc mở ra đọc chưa được vài phút thì bà ấy đã ngã vật xuống đất…” Sợ bị trừ tiền lương, chị giúp việc lo lắng nói tiếp, “Không phải là tôi không làm tròn trách nhiệm, là do người đàn ông kia làm bà ấy tức giận.”

“Không trừ tiền lương của chị đâu, chị yên tâm.” Hồ Loạn dựa lưng vào tường. Trịnh Vĩ hành động thật nhanh…

Trương Thục đến nằm mơ cả người cũng vẫn run rẩy. Hồ Loạn nhẹ nhàng ngồi xuống, im lặng cầm bàn tay đã không còn trẻ trung của bà. Vì làm phẫu thuật nên khuôn mặt bà không còn được chăm sóc cẩn thận, lộ ra vài nếp nhăn. Cậu vốn định tự mình nói chuyện này với Trương Thục.

“Con trai ơi…” Bà thống khổ lầm bầm.

Cảm nhận được bên cạnh có người, Trương Thục bật tỉnh dậy, thấy Hồ Loạn lòng như lửa đốt.

Hồ Loạn không để bà ngồi dậy, cầm cốc nước giúp bà uống hết rồi mới đỡ bà ngồi lên, “Bác sĩ bảo mẹ không nên nổi nóng.”

“Con của tôi…” Ánh mắt Trương Thục dại ra. Nước mắt ngắn nước mắt dài, “Đứa con trai tôi mang nặng đẻ đau mười tháng. Nó là con trai trưởng của Trịnh gia mà, sao giờ lại không còn nữa…”

Trịnh Vĩ chủ động tìm đến là điều mà Trương Thục chưa từng dám nghĩ tới. Lúc mới thấy Trịnh Vĩ, bà coi như vẫn còn tỉnh táo, đi cạnh ông là một cô gái, ánh mắt nhìn bà rất lạnh lùng.

“Làm lỡ bao nhiêu năm của bà thế này, thật sự xin lỗi. Chuyện năm đó tôi không muốn nói cho bà nên khiến bà suốt ba mươi mấy năm vẫn sống trong quá khứ. Trịnh Thế Bân là con trai của tôi và vợ tôi. Đứa nhỏ năm đó vợ tôi ôm đi cùng chính là con của bà.”

“Ông đang kể chuyện cười gì vậy hả Trịnh Vĩ?” Bà không tin, chỉ nghĩ Trịnh gia đang muốn thoát khỏi mình, “Tôi là mẹ đẻ của Thế Bân, mấy người lại không để tôi gặp nó. Nó là do tôi dứt ruột đẻ ra, hơn nữa lúc ấy ông cũng đã bảo, con trai tôi tên là Trịnh Thế Bân.”

“Khi đó là do bố tôi cảm thấy áy náy với đứa nhỏ kia. Trịnh Thế Bân của hiện tại vốn dĩ tên là Trịnh Thế Lễ. Con của bà sinh non, không đủ tháng, bà có biết chuyện này không? Lí do cũng chỉ là vì lúc bà mang thai hết ăn lại nằm, không chịu vận động, ăn uống cũng không chú ý xem đồ đó có hại cho con mình không. Bố mẹ tôi nghe bác sĩ nói xong liền quyết định đón đứa nhỏ về nuôi, coi nó như hoàng tử mà cung phụng. Bố tôi tìm bác sĩ tốt nhất tới khám bệnh cho đứa nhỏ. Hôm đó mẹ tôi phải một mình bế đứa nhỏ đi khám cũng là vì bố tôi đang bận họp ở công ty.”

“Không thể nào! Lúc con tao vừa ra đời tao đã kiểm tra rồi, nó không có bệnh tật gì hết.”

Trịnh Nghiên còn muốn nói thì bị Trịnh Vĩ cản lại. Trịnh Vĩ cầm gậy ba-toong, vẻ mặt phức tạp, “Nếu bà không tin thì có thể đi giám định DNA. Đây là tư liệu của năm đó, Thế Bân thật sự không phải con của bà. Con gái tôi năm đó làm loạn, khiến bà không thể mang thai được nữa, cho nên mấy năm nay bà đòi tiền tôi cũng chưa từng cự tuyệt lần nào. Chi là giờ chúng ta đều già cả rồi, chuyện gút mắc nên được giải quyết.”

“Từ trước đến nay tôi cũng chưa bao giờ từng nghĩ đến việc sẽ cưới bà, Trương Thục, hiện giờ bà cũng có một đứa con tên là Hồ Loạn, thằng bé trông rất tuấn tú, sự nghiệp cũng đang trên đà phát triển. Đừng làm mọi chuyện thêm phức tạp nữa.”

“Nó không phải con tôi!”

Trịnh Vĩ đi rồi, cũng mang theo giấc mộng của bà đi rồi.

Trương Thục run rẩy khóc rống lên. Trong trí nhớ của Hồ Loạn, Trương Thục là người phụ nữ luôn muốn trở thành người phụ nữ của giới thượng lưu. Bà kiêu ngạo, không đặt bất kỳ kẻ nào trong mắt. Thế hiện giờ lại bỏ qua hình tượng mà khóc rống lên.

Hồ Loạn trầm mặc, đưa táo cho bà, “Tối nay con phải đi quay phim rồi. Thân thể là của chính mình, mẹ phải chú ý giữ gìn một chút.”

Trương Thục gạt tay Hồ Loạn, “Đồ tạp chủng này, cút ngay cho khuất mắt tao!”

Y tá kinh ngạc đến ngây người đứng ở cửa không biết là nên đi vào hay đi ra. Hồ Loạn vẫn không tỏ vẻ gì, lại gọt một quả táo khác đặt ở đầu giường, “Mẹ, con gọt rồi, mẹ nhớ ăn nhé.”

Một từ “mẹ” khiến cho Trương Thục sợ hãi ngước mặt lên nhìn Hồ Loạn, đột nhiên cười lớn, “Mày không phải con tao! Mày không phải con tao!” Y tá vội chạy đi gọi bác sĩ.

Hồ Loạn dặn dò chị giúp việc vài câu rồi cũng đi tìm bác sĩ, đưa cho bác sĩ số điện thoại để liên lạc, “Thân thể mẹ tôi có vấn đề gì thì phiên bác sĩ gọi cho tôi biết.”

“Được, cậu cứ đi đi.”

Hồ Loạn vẫn còn nghe được tiếng nhục mạ của Trương Thục ở bên trong phòng bệnh. Đứng lại một lúc lâu, Hồ Loạn mới từ từ đi ra ngoài. E làTrương Thục sắp phát điên rồi.

Lúc quay lại phim trường, đạo diễn vẫn đối xử với Hồ Loạn như trước. Việc đầu tiên Hồ Loạn làm chính là mời đạo diễn đi ăn cơm.

“Cậu ấy à, ngay thẳng quá nên mới có chuyện đấy.” Đạo diễn đã có chút say, miệng nói loạn mấy câu.

“Cảm ơn đạo diễn đã cho tôi một cơ hội nữa.”

“Hừ.” Đạo diễn lúc này lại lộ ra một chút vẻ khinh thường. Dù đây là cố ý hay vô tình, Hồ Loạn đều không muốn biết.

—-

Nơi đất khách, ngoài điện thoại ra thì cũng không còn thiết bị tiêu khiển nào khác. Phim quay rất nhanh đã đến giai đoạn cuối. Hồ Loạn vẫn luôn giữ phong độ thoải mái, vì vai diễn này cũng không quá khó khăn. Lúc vừa mới tiến vào tổ phim, mọi người đều ít nhiều nhìn Hồ Loạn với ánh mắt khác thường. Nhưng lâu dần thời gian làm việc chung cũng coi như là hòa hợp.

“Chừng nào thì anh kết thúc?” Hồ Loạn miệng gặm bánh bao, một tay múc canh gà lên uống, vừa nãy lúc quay phim cậu đã phải đứng gần hai tiếng.

Trịnh Thế Bân nói cũng không biết nữa, anh cũng muốn hoàn thành sớm một chút.

Trịnh Thế Bân vừa mới diễn xong một cảnh đánh nhau, cả người đầy mồ hôi, “Em đang ăn gì thế?”

“Bánh bao.”

“Cũng được đấy nhỉ. Đến bánh bao anh còn chẳng kịp ăn đây này.”

“Em còn đang uống canh gà nữa. Canh gà hầm rất lâu, mùi vừa thơm vừa ngọt, lại nóng hổi nữa.”

“À, lại còn có canh gà nữa cơ đấy.” Trịnh Thế Bân đưa tay lên xoa xoa bụng.

“Không nghe anh nói nữa, em phải tập trung uống cho xong canh gà đây.”

Trịnh Thế Bân nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, thở dài thườn thượt.

Lúc tắm rửa xong xuôi, trong đầu Trịnh Thế Bân không ngừng nghĩ đến hương vị món canh cá mà Hồ Loạn làm. Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng ra mình đang được ăn canh cá. Ở đây thời tiết khác biệt, anh cũng không quen đồ ăn ở đây, canh nào cũng đều phải cho thêm hạt tiêu vào, thật sự ăn không nổi.

Thế nên mới thấy nhớ món canh cá của Hồ Loạn…

Tay đang dùng khăn xoa trên mặt, không biết từ lúc nào lại dịch xuống thân dưới. Trịnh Thế Bân vội chạy vào phòng tắm, cấp tốc ‘giảm nhiệt’.

—–

Hồ Loạn xách hộp canh giữ ấm, miệng không ngừng cười. Hai ngày nay có mưa nên đoàn phim tạm dừng quay. Cậu nhân lúc này đến thăm Trịnh Thế Bân. Gõ cửa ba tiếng không thấy có ai ra mở cửa, không lẽ là anh vẫn chưa về?

Một lúc sau, Trịnh Thế Bân đi ra mở cửa. Nhìn thấy người mình vừa nghĩ đến lúc ở trong phòng tắm, anh còn tưởng là mình đang mơ ngủ. Anh đóng cửa lại rồi lại mở cửa ra, xác định đây thật sự là Hồ Loạn, Trịnh Thế Bân liền trực tiếp kéo người vào trong, đặt cậu lên trên tường, bá đạo giao triền đầu lưỡi. Trên người anh tỏa ra mùi hương vừa mới tắm xong, Hồ Loạn hé miệng ra để anh thuận lợi hoạt động. Tay cậu chọc chọc vào người anh, cố nói, “Canh.”

Bắt nạt đủ rồi, Trịnh Thế Bân mới dừng lại, giọng trầm xuống, “Sao em lại tới đây?”

“Hai hôm nay em không phải quay phim, nên không quản ngàn dặm xa mà mang canh đến đây cho anh đó.” Nắp hộp vừa mở ra, hương thêm ngào ngạt tỏa ra khắp phòng.

Trịnh Thế Bân ôm hôn cậu một cái, “Anh sắp chết đói rồi đây này.”

Hồ Loạn ôm lại anh, “Em nhớ anh sắp chết rồi đây này.”

Cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu, lúc này Trịnh Thế Bân đã hiểu rồi.

Nhanh chóng giải quyết canh cá rồi lại nhanh chóng lôi người lên giường. Trịnh Thế Bân cũng chỉ cần một giây là cởi xong áo tắm trên người.

Rõ ràng là tới đưa canh, sao giờ lại thành đưa luôn người lên giường thế này?

Được rồi, không nghĩ nữa. Hồ Loạn để mình chìm đắm trong dục vọng. Lâu rồi cậu với Trịnh Thế Bân không gặp mặt, chắc cũng phải gần nửa tháng rồi. ‘Cái miệng nhỏ’ phía sau đụng phải thứ cứng cứng gì đó, mặt cậu đỏ bừng hết cả lên. Cậu vươn tay ra định tắt đèn đi, Trịnh Thế Bân lại kéo tay cậu lại.

“Đừng tắt, để anh ngắm em.”

Da mặt Hồ Loạn vốn mỏng, cho dù có kêu thì cũng chỉ dám kêu trong bóng tối.

Mồ hôi hòa vào nhau, Hồ Loạn rất nhớ người đàn ông này. Cậu cảm thụ dục vọng của đối phương ở trong mình, tim đập tình thịch.

Trịnh Thế Bân cúi xuống hôn hầu kết Hồ Loạn. Nghe tiếng cậu kêu, không rõ là đang cười hay đang khóc. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nước mắt nụ cười của cậu đều là bởi vì mình, anh lại dùng sức tiến công, trầm luân mê luyến mà đỉnh vào sâu bên trong cậu.

“A…Nhẹ chút…Em…Em còn phải quay phim đấy…”

Càng yêu nhau lâu, cậu lại càng cảm nhận được rõ tinh lực như lang như hổ của anh.

Không biết có phải vì xa nhau cũng được một thời gian dài hay không mà lần này Trịnh Thế Bân làm rất lâu. Mỗi lần vào đều cố ý chạm đến điểm G của cậu. Hồ Loạn run rẩy ôm Trịnh Thế Bân, dùng sức hôn anh. Chân thẹn thùng cọ lên thắt lưng đối phương.

“Vai diễn của anh là quân nhân, mỗi ngày đều phải vận động rất nhiều. Em có thấy cơ bắp của anh không?”

“Em không thấy…” Cho dù anh không vận động nhiều thì cơ thể anh vốn đã săn chắc lắm rồi.

Thừa lúc cậu hé môi ra, Trịnh Thế Bân rướn người lên, xâm chiếm khoang miệng của cậu.

Tình thú trên giường có vô số. Trịnh Thế Bân tuy hưng trí nhưng cũng không quên Hồ Loạn còn phải quay phim, không thể lưu lại dấu vết mờ ám nào trên người cậu. Anh xoay người cậu lại, mạnh mẽ tiến công từ phía sau khiến Hồ Loạn trầm mê không thôi.

Những tiếng ngâm nga, chiếc giường rung chuyển, những tiếng thở dốc khêu gợi. Cậu ôm lấy người Trịnh Thế Bân, nói không rõ chữ, “Nhanh lên…”

Trịnh Thế Bân lại tăng nhanh tốc độ của mình.

Trước khi mất đi ý thức, Hồ Loạn vẫn còn đấu tranh tư tưởng, nghĩ xem không biết có cần xin phép nghỉ ngày mai không.

—-

Sáng hôm sau, Trịnh Thế Bân gọi Hồ Loạn tỉnh dậy, nhỏ giọng bảo, “Bố anh đã tới tìm Trương Thục.”

Giừo khắc này Hồ Loạn thật sự không muốn nhúc nhích. Cố gắng mở mắt ra, gật đầu đáp lại, “Bà ấy bị đả kích rất nặng, tinh thần không được tốt, bác sĩ cũng có liên lạc với em để nói về tình trạng của bà ấy. Bây giờ cũng đã ổn rồi.”

“Chờ anh quay xong sẽ đi thăm bà ấy cùng em.”

“Ừm, được.” Chỉ sợ bà sẽ lại bị kích động nữa thôi.

Đến tận trưa Trịnh Thế Bân mới có cảnh quay, vì thế anh trianh thủ đưa Hồ Loạn đi chơi xung quanh, ở ddây có không ít danh lam thắng cảnh.

Lúc đi đến phố ẩm thực, hai người bị fan nhận ra nên phải dừng lại để ký tên. Sau đó Hồ Loạn thấy có một cửa hàng bán đồ trang điểm thời cổ xưa trông rất tao nhã nên liền vào xem. Nhân viên bán hàng ngây người nhận ra đây là hai đại minh tinh, liền vội vàng tiến đến tư vấn liên mồm. Tiếc là hai người chỉ đi xem mà thôi, vì đàn ông cũng không cần mua đồ trang điểm làm gì. Nhưng cuối cùng vì sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng nên hai người quyết định mua hai túi hương.

“Chúng ta chụp một tấm ảnh đi.” Hồ Loạn ngượng ngùng đề nghị.

Trịnh Thế Bân cười khẽ, đưa tay lên chỉnh trang lại tóc, đây là tấm ảnh chụp chung đầu tiên kể từ khi hai người come out.

Nhưng vấn đề là, anh không có weibo cá nhân, weibo studio cũng không phải do anh quản lý.

Không lẽ lập một tài khoản mới? Cơ mà rất phiền toái…

“Dùng của em đi.” Hồ Loạn đăng nhập vào weibo, “Anh đăng ảnh bằng tài khoản riêng của em cũng được mà. Gần đây em cũng không hay dùng lắm.”

Trịnh Thế Bân cười, đăng ảnh lên với tựa đề, [Xin chào mọi người, tôi là Trịnh Thế Bân.]

Hồ Loạn mặt đen lại, “Anh đây là sợ mọi người không biết chuyện của chúng ta đấy hả?”

“Chúng ta yêu nhau đường hoàng mà, có gì phải sợ.”

Buổi chiều trên đường trở về, Hồ Loạn gọi điện cho bác sĩ, biết được tình hình của Trương Thục đã khá hơn rồi, chỉ là vẫn thường mắng chửi và đập đồ.

“Không cần ngăn lại đâu. Chỉ cần bà cảm thấy dễ chịu là được rồi.” Cậu thản nhiên nói. Có người cản bà sẽ càng làm loạn hơn, đây chính là kinh nghiệm chung sống cùng bà suốt hai mươi mấy năm của Hồ Loạn.

—-

Doanh thu phòng vé của [Mê thành] vượt ngoài mức dự kiến, hôm nay Tưởng Dịch mời đoàn phim đi ăn một bữa chúc mừng thật to. Lúc này Triệu Dĩ Văn đã sinh được long phương thai cực kỳ đáng yêu.

“Phim của chúng ta chiếu rạp 62 ngày, bán ra được 20 triệu vé, đây đúng là lần hợp tác vui vẻ nhất của tôi.” Tưởng Dịch kích động hô lên. Phim [Mê thành] đã phá vỡ nhiều kỷ lục, lại được bình chọn là phim điện ảnh hay nhất ở thị trường phim nước ngoài. Trịnh Thế Bân và Hồ Loạn lúc trước bận vụ scandal nên đã bỏ lỡ không ít hoạt động.

Tưởng Dịch đứng dậy, lấy ra hai phong lì xì đỏ thẫm đưa cho mỗi người một cái, “Lì xì cho hai người này!”

Tưởng Dịch có ấn tượng rất tốt với hai người, rất hiếm khi ông lại còn đi tặng lì xì cho diễn viên.

Triệu Dĩ Văn từ khi lên chức mẹ, khí chất lại càng thêm phần khoan thai. Cô vỗ vỗ bả vai Hồ Loạn, nháy mắt bảo, “Hai người phải đối xử với nhau tốt vào đấy nhé.”

Mặt Hồ Loạn lập tức đỏ bừng.

Vì đây là tiệc chúc mừng nên Triệu Dĩ Văn không bế con tới đây. Hồ Loạn bảo với cô nhất định bao giờ rảnh sẽ tới thăm đứa nhỏ. Trịnh Thế Bân là bố nuôi, vậy cậu cũng coi như là bố nuôi “bé” rồi.

Tiệc chúc mừng cuối cùng cũng kết thúc. Hồ Loạn đứng ở cửa nhà hàng, nói, “Mai em muốn về thăm mẹ.”

Trịnh Thế Bân cầm tay Hồ Loạn đút vào túi áo mình, “Ừm, anh đi với em.”

“Bác sĩ bảo gần đây bà rất bi quan. Em là con trai duy nhất của bà, nên em muốn về thăm bà.” Hồ Loạn thuận theo nắm tay anh. Cậu quay đầu lại, nhìn sườn mặt của đối phương, đường cong trên cơ thể cường tráng, rất có cảm giác của một người quân nhân bất khuất, “Anh thật đẹp trai.”

“Câu này hay đấy, sau này em nói nhiều một chút.”

Cái con người này, thật chẳng biết khiêm tốn là gì!

Ngoài đường không phải là chỗ thể hiện tình cảm, Hồ Loạn nghĩ một chút rồi muốn rút tay ra. Trịnh Thế Bân lại nắm chặt lấy tay cậu.

“Em cũng rất đẹp trai.”

Trước khi trở về, Hồ Loạn gọi điện hỏi chị giúp việc, “Mẹ tôi gần đây thế nào rồi?”

“Vẫn khỏe. Nhưng bà thường xuyên ngồi ngây người trên ghế sofa, mấy ngày nay còn nhắc tới cậu nữa đấy.”

Hồ Loạn có hơi lo lắng. Có lẽ bây giờ Trương Thục không muốn gặp người của Trịnh gia. Về tới nhà, Hồ Loạn bĩnh tĩnh lại, cậu nắm tay Trịnh Thế Bân, mở cửa ra.

“Mọi người về rồi.” Chị giúp việc nhiệt tình ra đón.

“Mẹ tôi đâu?”

Chị giúp việc vừa định đi gọi thì Trương Thục đã đi ra từ phòng ngủ, mới qua không bao lâu mà tóc đã bạc đi không ít. Bà hung tợn nhìn chằm chằm vào Hồ Loạn, lại nhìn Trịnh Thế Bân đang đứng bên cạnh cậu, chỉ tay vào cậu nói, “Mày…Mày…”

Hồ Loạn không nghĩ gì nhiều, để mỹ phẩm lên bàn, tiến lên định dìu Trương Thục. Trông bộ dáng bà có vẻ rất yếu ớt.

Không ngờ vừa tới gần đã bị bà tát một cái. Vẫn đau như trước kia, lực đánh của bà chưa bao giờ giảm sút.

“Cái loại thấp hèn này!” Trương Thục nhổ một bãi nước bọt lên mặt cậu.

Trịnh Thế Bân nhanh chóng kéo cậu trở lại. Trương Thục không phải mẹ đẻ của Hồ Loạn, cũng chưa từng đối xử tốt với cậu, cho nên anh cũng không khách khí. Anh lạnh mắt, “Bà làm gì đấy?”

“Tao dạy con tao đấy. Mày là cái thá gì chứ?!” Vốn đứa chết phải là Trịnh Thế Bân, chứ không phải con trai của mình. Trương Thục rất hận Trịnh Thế Bân, đồng thời cũng hận mình đã lầm tưởng Trịnh Thế Bân là đứa con đã chết của mình nhiều năm như vậy.

Đánh Trịnh Thế Bân, bà không có can đảm, nhưng đánh Hồ Loạn thì bà lại dám.

Vì thế bà lại tiến lên kéo Hồ Loạn tới trước di ảnh của bố Hồ, bắt cậu quỳ xuống. Hồ Loạn không dám động đậy gì, bà liền chỉ tay vào mặt cậu, “Mặt mũi nhà chúng ta đều bị mày hủy hết rồi! Sao mày lại không biết xấu hổ mà đi ngủ với người nhà Trịnh gia chứ?! Hóa ra mày thích đàn ông!”

Bạn đang đọc Tán Đổ Ảnh Đế của Ý Nhân Trà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.