Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gã hâm chính hiệu (2)

Tiểu thuyết gốc · 1156 chữ

“Thạch tiểu tử, ngươi đã xong chưa?” Mục tử không biết đã dậy từ lúc nào, nôn nóng giục hỏi.

Tay gã gấp sách vứt sang bên, châm lên một hơi thuốc, chống cằm nhìn Mục tử với cái điệu “mày cứ nói đi?!”.

“Ta hiện không thể phung phí thêm Chân Nguyên được nữa, nên ngươi phải giúp Mục gia gia ngươi tìm kiếm ‘vật đó’ a”.

Lạc Thạch khẽ nhướng mày, thờ ơ nói. “Mày nhờ vả người ta kiểu thế đấy hả?”

Quả trứng ung chở nên đo đỏ, nó nhảy tưng tưng trên bàn. “Ngươi... ta, ta..”

Gã tỏ vẻ không quan tâm, với tay lấy cuốn sách khác, lông mày càng nhướng hơn, thỉnh thoảng làm khó được Mục tử gã cũng sẽ không bỏ qua cơ hội.

“Hảo a, ngươi giúp ta, ta sẽ gọi ngươi là đệ đ...”

“Không hứng, không hứng a”. Gã chắp tay cười, phong thái Kim Lão Sư Thế giới, giọng lại đặc sệt Hương Đô Châu Quái.

“Chao nỉ ma, ta gọi ngươi tiếng đại ca...”. Mục tử đỏ lên thấy rõ, chắc cả đêm qua nó cũng đã nghĩ ra kết cục này.

...

Nửa tiếng sau, Lạc Thạch ngửa đầu trên ghế, mắt phủ khăn ướt, miệng vẫn đang ngậm Thức thần thảo. Mục tử bay quanh, nôn nóng va vào vai gã mấy cái, khiến gã ghé mắt nhìn.

“Có kết quả gì không, mau nói cho ta, đại, đại ca”.

Gã nhếch mép, kéo điếu thuốc khỏi miệng, chầm chậm trả lời. “Để yên tao đang tổng hợp xem cái nào hợp lý nhất, mày năng lượng không còn nhiều, không được phép sai sót, phải không?”

Nói thì nói vậy, nhưng có vẻ như Lạc Thạch đã có đáp án, gã tiếp lời. “Vật thể mày gọi là Vị Diện Giới Bi, có hình dạng Kim Tự Tháp. Tao đã tra tất cả các tư liệu ghi chép về Kim Tự Tháp, phát hiện mấy điểm đáng chú ý. Kim Tự Tháp xuất hiện trước khi loài người có nhận thức về thế giới, thậm chí còn xa hơn nữa, mục đích có vẻ không phải để mai táng xác ướp. Nên tao đã loại hết các trường hợp có niên đại xuất hiện không phù hợp, hoặc có bàn tay nhân loại nhúng vào, làm sai khác mục đích của vật này tồn tại, sẽ tiết kiệm công sức hơn rất nhiều”.

Ném vào miệng một viên nang “Nước sạch”, gã tiếp tục. “Tao đã rút còn mấy lựa chọn, nhưng nơi có dính dáng đến kim tự tháp chưa bị con người khai quật: Lăng Mộ Hoa Hạ Thuỷ tổ Hoàng Đế, Lăng Mộ của Bắc Đẩu Cựu thần quốc, Ma Ảnh Thánh Đàn, Tàn tích Á Luân Tinh Đế quốc, và Bí Thải Thần Phong ở Bố Nhĩ Ân”.

Mục tử chau mày, ngẫm nghĩ rồi nói. “Còn có thể loại bỏ bớt được không?”

“Theo mày nói thì Giới Bi không thể bị huỷ diệt, con người cũng không thể phát hiện ra, nên những thứ TUE phá huỷ có thể bỏ qua, tức chỉ còn Bí Thải Thần Phong ở Bố Nhĩ Ân”. Giọng gã vang lên đều đều. “Khả năng rất lớn, có nhiều ghi chép trên đỉnh ngọn núi này phát ra ánh sáng chiếu thẳng tắp lên trời, và xảy ra đều đặn có quy luật. Nhưng khi thăm dò thì không tìm được gì trong lòng núi, vùng đó cũng hoang sơ sót lại nhiều cây cối, nên được TUE đưa vào Zone, bất khả xâm phạm, đặt tên ‘Der Vater’”.

“Đích thị!” Mục tử bay ngược lên, gọi Job bật màn hình lập thể, bắt đầu truy cập. “Hiện tượng Năng Lượng Truyền Tống, chứng minh không có vấn đề gì xảy ra với Giới Bi. May mắn Nhân loại các ngươi không dùng vũ lực để khai mở ngọn núi, nếu không sẽ gặp cắn trả khủng bố do kích hoạt khả năng phòng ngự của nó. Vài nền văn minh đã bị huỷ diệt trong nháy mắt chỉ vì đã đụng đến cấm chế này. Tái ông thất mã, hắc hắc, Nhân loại đang ngồi trên một Diệt Thế Thần Khí, một kích thôi, thiên băng địa liệt a”.

Lạc Thạch nhíu mày, lời của quả trứng này là có ý gì. Nếu thực sự lợi hại như vậy, chẳng phải gã đang đưa nhân loại tới con đường diệt vong nhanh hơn sao. Không đè nổi khúc mắc trong lòng, gã hỏi.

“Ý mày tính sao? Nói như thế không phải sẽ làm Thế giới này tan tành à?”

“Đại ca à, ngươi có vấn đề về đọc hiểu sao chứ hả? Là dùng vũ lực khai mở sẽ kích hoạt phòng ngự, Mục gia, đệ đệ ngươi là người được uỷ thác vận hành Giới Bi, phong vân do ngã, hắc hắc”. Mục tử ngúng nguẩy, liếc gã khinh thường. “Đại ca ngươi mau tính toán kế hoạch thích hợp đi, Thế giới này dù gì cũng là của các ngươi a, ngươi làm là đúng nhất”.

“Sao tao phải giúp mày, không hứng!” Gã bĩu môi, hút thêm hơi thuốc.

“Ngươi đã nhận Mục gia gia ta một lần kết bái, lúc ‘thành giao’ chả phải đập tay thề độc là giúp đỡ ta sao. Hút bậy nhưng không thể nói bậy, ngươi cứ thử phản lời thề xem, Thiên Đạo có thể trái, Thề độc với Hỗn Thiên Mục ta tuyệt đối phải theo”.

“Mày dám?” gã trừng mắt. Cái quả trứng này, lời nói không thể không tin.

“Ta dám!” Mục tử tất nhiên cũng chẳng vừa. Thề độc tất nhiên là không có cái tác dụng gì, nhưng Lạc Thạch chơi nó một vố, nó phải trả lại cả vốn lẫn lời.

“Tao... không dám” gã cao giọng, rồi nhỏ giọng dần dần. Lần này, gã thực sự dẫm phải hố to.

Mục tử quả thật đã học được cách lươn lẹo của loài người, rõ ràng là đường đường chính chính ép gã; mạng người quá ngắn nên người ta cũng ngại thử, không may ứng nghiệm thì chắc chỉ có thể đổ tại số. Xác suất thua cao như vậy, vốn liếng lại có thể là thần hồn câu diệt, gã có hâm hơn nữa, cũng không thể chơi.

Số phận khéo trêu đùa, kéo gã vào cơ duyên tìm kiếm đích đến trên con đường tuyệt lộ từ lúc nào không hay.

Tinh quỹ trên bầu trời xuất hiện dị tượng, thế sự xoay vần, nơi thương khung xa thẳm, ánh mắt chờ mong khép lại.

“Tri Tuyền đẩy bánh xe vận mệnh, Hỗn Thiên Mục dù ngủ quên cả tỉ năm, vô tình lại sáng tạo cơ duyên mới làm thay đổi thế cục. Tri Tuyền à, những gì ngươi làm thực sự rất tốt, rất tốt a”.

Bạn đang đọc Tầm Thần Tuyệt Lộ sáng tác bởi Mundo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mundo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.