Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 600: THIẾT GIA DIỆT VONG (2).

Phiên bản Dịch · 1955 chữ

Với sự lớn mạnh của ma thân như hiện này thì Lý Lân hoàn toàn có thể tiến hành đột phá cảnh giới Võ Tôn tam phẩm, dẫu sao thì khi mượn sức mạnh của Lục Mang Tinh đã làm cho ma thân của y có những biến đổi không nhỏ. Lí do mà Lý Lân vẫn còn dừng lại ở đỉnh cao của nhị phẩm là do thiếu mất phần còn lại của Thần Ma quyết, điều này làm cho y vô cùng đau đầu. Hiện tại người duy nhất có tin tức về Thần Ma quyết là Trần Thanh Tùng lại mất tích không còn dấu vết, làm cho Lý Lân vốn muốn thông qua hắn mà tìm những mảnh Thần Ma quyết khác trở nên tuyệt vọng.

Ám Ảnh càng bay càng nhanh, trong chớp mắt đã như biến mất vào trong những tầng mây trên trời cao. Đến giờ, cả một cao thủ Võ Hoàng lục phẩm như Tân Sửu cũng vẫn còn thấy kinh hãi vì tốc độ của nó.

- Trong những dị chủng của trời đất thì có lẽ chỉ có thiên phú thần thông của Đại Bàng tộc mới có thể so sánh được với nó thôi.

Nghĩ về tu vi của Ám Ảnh thì Tân Sửu lại cảm thấy năng lực phi hành của nó có phần còn cao hơn cả Đại Bàng tộc. Chủ nhân quả nhiên không là là một người tầm thường, chỉ một con vật cưng mà lại làm cho người khác khó mà phán đoán được tiềm lực của nó.

Ở một nơi khác của Hỗn Loạn lĩnh, có mấy bóng người đang chật vật trốn chạy.

- Hạo Dương, Dao Dao thế nào rồi?

Một ông già dáng vẻ lãnh đạo trong lúc đang chạy trốn ngoái đầu về phía sau vẻ mặt lo lắng hỏi.

Thiết Hạo Dương vẻ mặt chua sót nói :

- Dao Dao đã hôn mê rồi. Kẻ địch quá mạnh, Dao Dao chắc khó mà qua khỏi!

Hai tay y đang ôm một thiếu nữ đang hôn mê mà chạy. Tướng mạo của thiếu nữ này vô cùng xinh đẹp, lại rất có khí chất. Chỉ có điều là sắc mặt nàng tái nhợt và suy yếu đi rất nhiều.

Lão giả vẻ mặt chua sót nói :

- Ngươi cho rằng cái tên Lý Lân kia sẽ đến không? Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu tử hậu bối, làm sao có thể cứu được chúng ta chứ.

Thiết Hạo Dương nói :

- Đại trưởng lão, hiện tại trong tình huống này thì ngựa chết phải xuống đi bộ thôi, nếu cái tên Lý Lân kia thật là tên Lý Lân mà Dao Dao biết thì khi nhận được tin của Ám Ảnh hắn nhất định sẽ ra tay tương trợ. Hắn đã có thể gây dựng uy danh như thế thì tất nhiên sẽ có cách để bảo vệ Dao Dao khỏi cái chết.

Chỉ có điều là chính bản thân y cũng không dám tin là Lý Lân sẽ đến. Hiện nay Lý Lân đã chuốc rất nhiều phiền phức vào người rồi, căn bản hắn chắc cũng không dám nhúng tay vào chuyện này nữa. Không chỉ vậy mà lần này vạn tộc thượng cổ lại huy động lực lượng vô cùng lớn mạnh, Lý Lân cho dù có thực lực mạnh hơn nữa thì dù gì cũng chỉ là một hậu bối, căn bản không thể thay đổi được thế cuộc.

Lão giả đột nhiên quay về phía sau nói :

- Hạo Dương! Con là người ưu tú nhất của Thiết tộc chúng ta, lại là ông của Dao Dao, lần này không cần biết là như thế nào thì con cũng nhất định phải đem Dao Dao thoát đi, Thiết gia của chúng ta sau này trông cậy cả vào con rồi.

Một cảm giác đau lòng hiện rõ trên khuôn mặt già nua của Thiết Hạo Dương, y cảm nhận được nguy hiểm đang đến rất gần và hoàn toàn hiểu rõ đại trưởng lão bước tiếp theo sẽ làm gì, nhưng lại lực bất tòng tâm vì với thực lực Võ Hoàng hậu kì như y tuyệt đối không có cơ hội trả đòn đối với những cao thủ cấp Võ Tôn kia.

Ưmm... Thiếu nữ được Thiết Hạo Dương ôm trong lòng từ từ tỉnh dậy, sau khi nàng nhìn thấy nét mặt lo lắng của Thiết Hạo Dương thì thốt ra một giọng vô cùng yếu ớt :

- Gia gia, Ám Ảnh thoát được ra ngoài chưa?

Nhìn cháu gái đang suy yếu dần đi mà Thiết Hạo Dương lòng như đao cắt.

Thiết Hạo Dương nhẹ giọng an ủi :

- Thoát ra được rồi, với thiên phú dị bẩm của Ám Ảnh thì có lẽ đã thoát khỏi sự bám đuổi của đối phương rồi.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng y cũng không dám tin vào lời của mình nói, bởi vì vạn tộc thượng cổ phái nhiều cao thủ cấp Võ Tôn đến đây như vậy mục đích cũng là vì tiêu diệt và quét sạch người của Thiết gia.

Dao Cơ bị thương nặng đến nói không nên lời, thì thào nói :

- Gia gia, có phải cháu sắp chết rồi không? Cháu rất muốn gặp lại điện hạ một lần nữa!

Thiết Hạo Dương nét mặt hiện lên vẻ đau thương nói :

- Tên tiểu tử đó sẽ đến sao? Ta bây giờ đã không còn hi vọng gì vào việc ấy nữa rồi. Bởi vì hắn đến rồi không những không được tích sự gì mà có khi còn phải bỏ mạng nữa, Thiết gia giờ chỉ còn sót lại vài người với ta và cháu, không cần thiết phải có thêm một sự hi sinh nào nữa.

Tính cách của Thiết Hạo Dương vốn cương ngạnh, nhưng lần này lại tỏ ra một thái độ vô cùng bi quan và mềm yếu, điều đó đủ để chứng minh y đã trải qua một chuyện vô cùng thảm khốc như thế nào.

- Gia gia, chỉ trách cháu quá cứng đầu nên mới gây ra họa sát thân cho những thúc bá vô tội trong tộc mà thôi!

Dao Cơ tự trách mình mà nói. Nếu như ngày ấy nàng không cố chấp đưa Ám Ảnh ra ngoài thì Thiết gia sẽ không bị thua trận nhanh chóng đến vậy, ít nhất là những người thoát thân được ra ngoài cũng không phải chỉ là vài người trước mắt.

Đại trưởng lão mái tóc bạc trắng vẫy vẫy tay nhẹ nhàng kéo Dao Cơ về bên phía mình nói :

- Nha đầu, sống chết có số, con đừng nên tự trách, Thiết gia sẽ không một ai trách con đâu. Dù gì sau khi Ngọc Thần tông bị diệt vong thì mọi người cũng đã chuẩn bị trước cho ngày hôm nay rồi.

Dao Cơ rơm rớm nước mắt vừa khóc vừa nói :

- Đại trưởng lão. Cảm ơn người!

Đại trưởng lão trịnh trọng lấy ra một cái túi không gian màu xám tro giao cho Dao Cơ, sự nghiêm túc của lão làm cho Dao Cơ bình tĩnh trở lại :

- Thương thế của con bây giờ rất nặng, không nên nói nhiều. Ở đây lão phu có một số đại đơn dược phù hợp cho việc tu luyện của con. Trước đây ta không đưa cho con là vì căn cơ của con chưa đủ vững chắc, nhưng hiện giờ e rằng đây là cơ hội cuối rồi.

Dao Cơ tiếp nhận túi không gian xong thì muốn mở liền ra xem bên trong.

Đại trưởng lão liền ngăn lại, sau đó đưa nàng trở về lại bên phía Thiết Hạo Dương :

- Không nên xem lúc này, đợi đến lúc thoát khỏi sự truy sát thì con còn rất nhiều thời gian để xem mà.

- Tốt lắm, hãy nhớ kĩ lời của ta. Thiết gia sau này trông vậy vào con rồi.

Nói xong đại trưởng lão bỗng nhiên dừng lại, sau đó liên tục xuất ra mười mấy chưởng, với một thủ pháp cương nhu kết hợp lão đã đẩy cả hai thoát đi với một tốc độ cực nhanh.

Nét mặt đại trưởng lão vô cùng kiên quyết, bạo phát ra nội thế giới màu lửa đỏ của mình ngăn cản đám truy binh đang tiến đến.

Đại trưởng lão nói thầm như tự tuyên thệ với bản thân :

- Lão phu quyết dùng mạng già này để đổi lấy một con đường sống cho những người trong tộc!

Vù vù...!

Mười mấy bóng người từ xa bay đến như sao băng vậy, trong số bọn chúng không một ai có khí tức yếu hơn đại trưởng lão cả. Khi chúng nhìn thấy nội thế giới của đại trưởng lão đang chặn đường tiến thì nét mặt chúng lộ nét hưng phấn cực độ.

Lúc này trong mười mấy tên đến truy sát có một gã trẻ tuổi tướng mạo lực lưỡng của Hổ tộc bước ra. Ánh mắt hắn nhìn nội thế giới của đại trưởng lão Thiết gia như thể nhìn một thứ gì đó hèn mọn vậy.

Miêu Đằng Đằng giọng châm chọc nói :

- Không có việc gì là không thể cả, ngọn lửa trong nội thế giới của ngươi nếu đem so với thiên hỏa thì thật là quá cách biệt.

Thái độ này của gã cũng giống như là mèo đang vờn chuột vậy. Tuy cảnh giới của cả hai ngang nhau, nhưng xét về căn cơ võ học thì đại trưởng lão của Thiết gia lại thua rất xa. Càng huống hồ phía sau gã còn có hơn mười cao thủ cấp Võ Tôn hậu thuẫn. Đại trưởng lão Thiết gia tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý hi sinh nhưng khi thật sự đối mặt với nó thì lão vẫn không tránh khỏi cảm giác run sợ vì áp lực.

Gã thanh niên của Hổ tộc kiêu căng nói :

- Chỉ là một con cá đã mắc lưới mà lại dám càn rỡ như vậy à! Miêu Đằng Đằng, ngươi lên giải quyết hắn đi!

- Dạ! Thưa đại nhân!

Một gã trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú dưới trướng của hắn lập tức bước ra, sau đó khuôn mặt tuấn tú kia đột nhiên biến thành hình dạng của một con mèo đen có ánh mắt lạnh lùng.

- Đến đây! Lũ nghiệt chướng kia!

Từ trong thế giới màu lửa đỏ, đại trưởng lão nổi giận quát. Đồng thời đánh ra một ngọn lửa với sức mạnh kinh hoàng tấn công vào kẻ địch.

- Chỉ là một ngọn lửa mà cũng dám diễu võ giương oai à, không biết sống chết!

Miêu Đằng Đằng nét mặt đầy vẻ khinh thường rồi cũng bắt đầu ra tay, tư thế của y có thể nói là tuyệt đẹp, nhưng sau cái đẹp ấy là một cánh tay phải với móng vuốt sắc nhọn mà y vừa biến ra cào xé ngọn lửa từ nội thế giới của đại trưởng lão. Chỉ trong tích tắc ngọn lửa vốn mạnh mẽ ấy đã bị xé nát đến không còn hình dạng nữa.

Đại trưởng lão thất thanh kêu lên :

- Không thể nào!

Nên biết đại trưởng lão của Thiết gia vốn là một cao thủ Võ Tôn nhất phẩm, còn gã Miêu Đằng Đằng trước mắt y chỉ ở cảnh giới Võ Tôn sơ cấp. Cảnh giới của đại trưởng lão và hắn vốn có cách biệt, nhưng không ngờ hắn lại khắc chế ngọn linh hỏa từ nội thế giới của đại trưởng lão một cách dễ dàng như vậy.

Bạn đang đọc Tam Thái Tử của Thuỵ Tỉnh Thỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DựcLong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.