Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bức bách

Phiên bản Dịch · 1981 chữ

Công chúa Thiên sứ tộc, người Đọa Thiên sứ tộc, lại thêm vào người Tinh linh tộc, sự tình biến hóa càng trở nên vô cùng phức tạp.

Hiện tại Lý Lân có chút bị động không nắm chắc.

- Bất kể như thế nào, hoàn thành một tháng khiêu chiến trước đã rồi nói sau.

Lý Lân lại quay về diễn võ trường, vừa trở về đến cái không gian nhỏ, lão già áo bào đen đã tìm đến tận cửa rồi, lão nói giọng lạnh như băng:

- Tiểu tử, bệ hạ muốn gặp ngươi.

Nói xong, lão đưa Lý Lân đến một tòa tiểu điện đã gần như đổ sụp trong trung tâm tiểu thế giới. Ở chính giữa tiểu điện, Bích Lạc Hoàng một thân thường phục đang mỉm cười chờ Lý Lân.

- Bái kiến bệ hạ.

Thần sắc Lý Lân có một chút khẩn trương, dù sao vừa mới rồi chính mình mượn danh nghĩa giao dịch,từ nơi tiểu công chúa đoạt một miếng ngọc phù, hiện tại đối mặt với Bích Lạc Hoàng, hắn tự nhiên cho chút chột dạ.

- Tiểu tử, ngươi có biết lai lịch của diễn võ trường Thương Thiên này không?

Bích Lạc Hoàng trầm giọng hỏi.

Bích Lạc Hoàng cũng không có ý tìm phiền toái, Lý Lân kín đáo nhẹ nhàng thở ra, cung kính nói:

- Ta không biết, chẳng lẽ diễn võ trường Thương Thiên này không phải do Bích Lạc hoàng triều đã xây dựng hay sao?

- Đương nhiên không phải, diễn võ trường Thương Thiên này đã tồn tại từ thượng cổ, ngươi bây giờ ngưng tụ ma thai, âm sát khí nơi đây đối với ngươi chẳng những vô hại mà lại còn là một vật đại bổ, hơn nữa thông qua chiến đấu ngươi cũng cảm nhận được rất nhiều thứ chứ.

Thần sắc Bích Lạc Hoàng có chút ngưng trọng.

Lý Lân cũng không dấu diếm, gật đầu nói:

- Ta cảm thấy nơi đây có một tòa trận pháp to lớn, nó giống như là đang trấn áp cái gì đó, mà cái gọi là khí âm sát kia cũng không phải là từ vô số thi thể sinh ra, mà là từ một cái gì đó bên dưới những thi thể kia vô hình phát tán ra.

- Tiểu tử, quả nhiên là ngươi đã cảm thấy, không sai, phía dưới này là một tòa đại trận to lớn, về phần nó trấn áp cái gì thì trẫm cũng không biết, chỉ là tổ tông có lưu lại di huấn, cứ ba ngày thì lại trấn áp, cung cấp một thi thể mới, thực lực càng mạnh, đối với phong ấn càng có lợi, cũng là nguyên nhân diễn võ trường Thương Thiên tiến hành quyết chiến sinh tử, không phải là trẫm chế định ra quy tắc, mà là bản thân diễn võ trường Thương Thiên cần.

Thần sắc Bích Lạc Hoàng có vẻ phức tạp, đối với một hoàng giả mà nói, cái không thích nhất là trong tay mình không nắm được vật gì đó, mà cái diễn võ trường Thương Thiên này lại cố tình là một trong số đó, Bích Lạc Hoàng có thể điều khiển các trận đấu, nhưng lại không thể thay đổi được kết quả mỗi ngày phải chết một người.

- Lần trước Trẩn Thanh Vân chết thay, chẳng phải là đã phá hỏng quy củ rồi sao?

Lý Lân không nhịn được cất tiếng hỏi.

- Yên tâm đi, lần trước Hắc Lão đã chém chết một đấu sĩ thay thế cho Trần Thanh Vân, Trần gia đem con rối chết thay trẫm cũng đã nghe nói qua, diễn võ trường Thương Thiên cũng không quy định người bị thua phải chết trận. Lần này để Trần gia tìm ra kẽ hở, trẫm cũng không có cách nào, thế lực của Trần gia cũng không nhỏ, nếu là không phải quá phạm vi cho phép, hoàng thất cũng không quá mức khó xử, Bích Lạc Hoàng bất đắc dĩ nói.

Lý Lân gật gật đầu, hoàng quyền tuy rằng tối thượng nhưng cũng không có cách nào che dấu căn bản thực lực vi tôn, nếu không phải Trần gia này là một gia tộc siêu cấp lớn, nhà những người bình thường đâu có ai dám làm như thế, nếu làm như thế chỉ sợ sớm đã bị Bích Lạc Hoàng tiêu diệt toàn bộ rồi.

- Trẫm lần này tìm ngươi lại đây, chính là có một việc muốn nhờ.

Với thần sắc không thể giải thích được, Bích Lạc Hoàng nói.

- Bệ hạ nói quá lời, Lý Lân này chân tay yếu ớt, có thể không đảm nhận được trọng trách bệ hạ giao.

Lý Lân không chút nghĩ ngợi liền cất tiếng cự tuyệt, thật thích nói đùa, có thể đảm đương đế quân một quốc gia lại có thể có việc nhỏ? Lý Lân hiện tai cũng còn không có thời gian vén lấy một vạt cỏ để đặt mông mà ngồi, làm sao còn có tâm tư để cho người ta sai khiến.

- Tiểu tử đừng cho trẫm đây là kẻ dối trá, sự tình lần này thật sự là cần ngươi đi làm.

Bích Lạc hoàng trầm giọng nói.

- Xin mời bệ hạ nói.

Tình thế người ta mạnh, thực lực người ta còn bày ra đó, lại là chủ một siêu cấp hoàng triều, Lý Lân căn bản cũng không có tư cách phản kháng, thậm chí khi người ta tìm đến bản thân mình, mình còn phải xem đó là vinh hạnh mà cảm động đến rơi nước mắt, đây là tư tưởng hoàng quyền, một cái tư tưởng giam cầm mà Lý Lân cảm thấy vô cùng trứng thối.

- Trẫm hy vọng ngươi có thể xuống dưới cấm chế diễn võ trường xem rõ ràng rốt cuộc bên trong đó là gì.

- Cái gì?

Sắc mặt Lý Lân đại biến, hắn đột nhiên lắc đầu nói:

- Bệ hạ, xin người bỏ qua cho ta đi, việc này căn bản là ta không thể đảm nhiệm được, xin bệ hạ tìm người khác cao siêu hơn.

- Trẫm đã quyết định ngươi, vậy nhất định phải là ngươi.

Bích Lạc Hoàng vô cùng bá đạo nói.

- Nhưng bên dưới cấm chế tiết lộ ra khí âm sát hùng mạnh đến như thế, bên trong đó tất nhiên là một chỗ vô cùng hung hiểm, dựa vào năng lực của ta, đi xuống đấy còn không phải là đi tìm đường chết sao?

Lý Lân lắc lắc đầu, hắn tuyệt đối không chịu đáp ứng, đây không còn là chuyện thập tử nhất sinh nữa mà là thập tử vô sinh.

- Yên tâm đi, nếu trẫm đã quyết cho ngươi đi xuống đó, há lại không chuẩn bị cho ngươi vật bảo mệnh, có nó cho dù ngươi có muốn chết cũng khó khăn.

Bích Lạc Hoàng trầm giọng nói.

- Vật gì vậy.

- Con rối thế mạng của Trần gia, có được thứ này là ngươi có thể bảo trụ một cái mạng của mình, hơn nữa ngươi ngưng tụ ma thai, khí âm sát đối với ngươi thương hại rất nhỏ, nếu trẫm không nhìn nhầm thì trên người của ngươi còn có tàn thần binh thượng cổ , thêm vào con rối chết thay này, tuyệt đối có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của ngươi.

Trong tay Bích Lạc Hoàng xuất hiện một pho tượng hình người nhỏ màu vàng, trên mặt pho tượng nhỏ tản ra hơi thở hoàn toàn giống như thời khắc cuối cùng của Trần Thanh Vân.

Sắc mặt Lý Lân tối sáng bất định, hắn nhìn Bích Lạc Hoàng hỏi dò:

-Ta không thể cự tuyệt sao?

- Không thể, đây là ngươi đang nghi ngờ quyết định của trẫm sao?

Bích Lạc Hoàng phụng phịu nói.

- Khi nào thì đi?

Lý Lân hít sâu một hơi lạnh lùng hỏi.

- Sau một tháng nữa, trẫm còn muốn chuẩn bị vài thứ, đồng thời trong một tháng cuối cùng này ngươi có thể xóa bỏ cuộc sống Đấu Vương, trẫm cần ngươi trong thời gian này nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt.

Bích Lạc Hoàng trầm giọng nói.

Lý Lân gật gật đầu.

- Trẫm chuẩn bị cho ngươi một phủ đệ có đầy đủ thiên địa nguyên khí, ngươi có thể ở đó nghỉ ngơi cho thật tốt.

Bích Lạc Hoàng có vẻ đã chuẩn bị rất kỹ càng, thậm chí ngay cả phủ đệ cũng đã chuẩn bị xong, vì phòng ngừa Lý Lân lâm trận bỏ chạy.

- Được!

Bích Lạc Hoàng vừa lòng tiêu sái đi, Lý Lân thì lưu lại một sắc mặt khó coi không nói nên lời.

- Hắn động sát cơ đối với ta, vì sao thái độ trước và sau lại chênh lệch lớn đến như thế? Xem ra cũng khó có thể chung sống hòa bình với Bích Lạc hoàng triểu.

Lý Lân xem hình người nhỏ màu vàng đang cầm trên tay, trên mặt lộ ra một chút thần sắc lẫn lộn, nhưng rất nhanh những nét mê hoặc trên khuôn mặt liền biến thành tàn khốc, thần thức của hắn cẩn thận tra xét tỷ mỷ con rối chết thay này. Hơi thở của nó cùng với Trần Thanh Vân kia lưu lại là hoàn toàn giống nhau, nhưng có thật là như vậy hay không, việc này cũng chỉ có thể ở trong sống chết trước mắt, Lý Lân mới có thể kiểm nghiệm được.

Đổi với cái thứ trong truyền thuyết gì đó, Lý Lân hoàn toàn không thể phân biệt rõ thiệt hay giả, nhưng mà thông qua chuyện này, hắn vạn phần xác định, thái độ của Bích Lạc Hoàng với hắn phát sinh biến hóa, nhưng mà vì kiêng kị cái gì thì Lý Lân lại hoàn toàn không thể phán đoán được, vậy mà hắn lại không thể cự tuyệt, đúng là trứng chọi đá. Nếu vừa rồi mình không sảng khoái đáp ứng chỉ sợ hiện tại đã là một cái thi thể như phần đông thi thể đã hạ xuống diễn võ trường này rồi.

Bích Lạc Hoàng, con rối chết thay này tốt nhất là thật, nếu như là giả dối, việc sỉ nhục này Lý Lân sẽ khắc trong tâm khảm, nếu một tháng sau ta may mắn không chết, tất nhiên ta sẽ cùng với Bích Lạc Hoàng ngươi, không chết không thôi.

Trên mặt Lý Lân lộ ra một chút tàn nhẫn, nguyên bản hắn đối với Bích Lạc Hoàng vẫn là rất có cảm tình, dù sao thì Bích Lạc Hoàng đối với hắn cũng coi như công chính, cũng không có ý tứ gì. Nhưng mà lần này thì lại là hoàn toàn bất đồng, Lý Lân tin tưởng, nếu không phải Bích Lạc Hoàng muốn mình tra xét thế giới bên dưới diễn võ trường, chỉ sợ ngay lúc đó mình đã là một cái thi thể. Ở trong thành Trung Châu, Bích Lạc Hoàng muốn làm cho mình biến mất một cách vô thanh vô tức thật sự là quá dễ dàng, Lý Lân vừa nghĩ tới tình huống đó, trong lòng cũng đã rất sợ hãi.

Lý Lân không trực tiếp đi đến phủ đệ mà Bích Lạc Hoàng chuẩn bị cho hắn, mà là hắn đi đến sòng bạc của diễn võ trường, hắn muốn thu về tất cả tiền bạc của bản thân mình.

Đối mặt với hành động đột ngột của Lý Lân, sòng bạc trở nên hỗn loạn, rất nhanh hộ bộ thượng thư của Bích Lạc Hoàng triều đích thân tự mình xuất hiện, y thoái thách nói là tinh thạch còn đang điều động, hy vọng có thể một tháng sau sẽ hoàn trả tinh thạch nhưng bị Lý Lân cự tuyệt.

Bạn đang đọc Tam Thái Tử của Thuỵ Tỉnh Thỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GeniusFallen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.