Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điên cuồng vơ vét của cải

Phiên bản Dịch · 1995 chữ
  • Không biết a! Vừa rồi xảy ra quá nhanh, chúng ta căn bản không thấy rõ ràng!

Có người ảo não nói.

Mọi người đều bàn tán không ngừng, tiếng xôn xao ầm ĩ càng lúc càng lớn, có người thắng tiền cao hứng hoan hô, có người thua thì uể oải thở dài. Nhưng không ai lại đi quan tâm tới Lý Lân đang đứng yên trên diễn võ trường. Đối với người xem mà nói, tiết mục hôm nay đã kết thúc rồi. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

Sau nửa canh giờ, người trên diễn võ trường đều đã rời đi, Lý Lân vẫn nhắm mắt đứng yên tại trung ương diễn võ trường.

Lão già áo đen đi tới, nhìn thấy trạng thái của Lý Lân thì có chút kinh ngạc.

- Tiền bối, có thể cho ta biết diễn võ trường Thương Thiên này rốt cuộc có cái gì không?

Lý Lân mở to mắt hỏi.

- Hình như ngươi đã biết chút gì?

Lão già híp mắt, không hiểu lão đang nghĩ gì.

- Ta cảm nhận được âm sát chi khí bốc lên, hơn nữa giống như nó đang hấp thu gì đó trên vạn người xem này.

Lý Lân trầm giọng nói.

Trong mắt lão già bắn ra chút tinh quang, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, không hề bận tâm nói:

- Tiểu tử cảm giác thật nhạy bén, nhưng lão phu khuyên ngươi không nên tìm tòi nghiên cứu, diễn võ trường Thương Thiên đã tồn tại vô số năm, không có ai có thể rõ ràng sát khí này rốt cuộc là chuyện gì. Đừng tường rằng âm sát khí đều là có hại, nếu dùng thích hợp thì có thể tăng cường khí thế của võ giả, tăng sức mạnh chiến đấu cho võ giả. Nếu không thì sao ngươi lại thấy vô số quyền quý trong Thành Trung Châu lại không trốn trong phòng mà lại lộ thân mình trong âm sát khí.

Trong lời lão già mang theo hàm ý cảnh cáo, Lý Lân không ý kiến gật đầu.

Lão già cũng không nói thêm gì, bước tới trước người Mạc Vũ Cát đã phụt ra máu trên mi tâm, lão tháo túi không gian xuống, ném cho Lý Lân, sau đó đánh ra một luồng lục quang xuống mặt nền diễn võ trường. Ngay sau đó, trên mặt đất diễn võ trường xuất hiện một cái động lớn, xác Mạc Vũ Cát chìm vào trong đó,cuối cùng thì mặt đất lại khôi phục bằng phẳng, giống như là chưa từng xuất hiện.

Thần sắc Lý Lân vô cùng ngưng trọng, theo động lớn vừa mới xuất hiện, Lý Lân thấy được một màn cực kỳ đáng sợ. Thi thể, vô số thi thể lúc nhúc, phía dưới này giống như không phải là thế giới thực thể, mà là biển thi thể, là thế giới thi thể. Tại trong lúc hoảng hốt, Lý Lân dường như nhìn thấy vô số thì thể mặc áo quần cổ xưa, chìm nổi trong dòng sông lớn màu vàng. Nhưng vừa nhìn lại thì không có sông lớn gì, chỉ có thi thể hoàn hảo chồng chất như núi.

- Tiền bối, dưới này là?

Lão già xoay người nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Vô số võ giả chiến đấu mà chết ở nơi này, hi vọng ngươi không phải là một thành viên trong đó!

Nói xong, lão già hờ hững lướt qua người Lý Lân, đi về phía cánh cửa đen tối kia.

Lý Lân nhịn không được mà rùng mình một cái, nhìn về mặt đất giống như đang nhìn về một tòa núi thây cực lớn.

Sau một lát, Lý Lân chỉnh đốn tâm tình, đi về phía đổ đài. Nơi này, lão già mà Lý Lân đã đăng ký vẫn còn ở đó, trong tay lão còn cầm một túi không gian, bên trong vừa vặn có ba vạn tinh thạch thượng phẩm.

- Chúc mừng công tử kỳ khai đắc thắng, đây là hai vạn tinh thạch thượng phẩm ngươi thắng được, cùng với một vạn tinh thạch tiền vốn, tổng cộng là ba vạn tinh thạch.

Lý Lân gật đầu, cũng không cầm lấy mà trầm giọng nói:

- Để đó mà đặt cược vào trận chiến đấu tiếp theo của ta, vẫn đặt cược chính mình ta chiến thắng! Về sau, chỉ cần ta chiến đấu thì đều đặt trên người ta!

- Ba vạn tinh thạch đều đặt hết!?

Lão già hỏi tiếp.

Lý Lân gật đầu, lão già mỉm cười thu lại túi không gian, sau đó chắp tay rời đi.

Những sòng bạc này đều do hoàng gia sau lưng lo liệu, Lý Lân tự nhiên không hề lo lắng đối phương ăn chặn của hắn. Đường đường là một trong ba đại hoàng triều siêu cấp Trung Châu, tuyệt đối sẽ không vì chút tinh thạch mà ảnh hưởng mặt mũi.

Trận chiến đầu tiên, Lý Lân lấy thắng lợi mà chấm dứt, nhưng Lý Lân biết đây không phải là kết thúc mà chỉ là bắt đầu. đại thế lực tại Thành Trung Châu cũng không có động tĩnh, chỉ phái một giáo viên học viện Hoàng gia không có bối cảnh tới đây, hơn nữa, thế lực lớn nhất Bích Lạc Hoàng Triều là hoàng thất Lạc gia còn không có động tác, đương nhiên thể coi Lý Lân đã thắng lợi.

- Đến đi, để bão táp mãnh liệt hơn một chút a!

Trong mắt Lý Lân hừng hực lửa nóng, tại trên núi thây thì thế nào, có thể sống sót trong mưa bom bão đạn tại kiếp trước, vậy thì tuyệt đối không thể dễ dàng gục ngã tại nơi này.

Cũng từ giờ khắc này bắt đầu, cũng là mở ra một truyền kỳ của Lý Lân, là truyền kỳ một người khiêu chiến cường giả của cả một quốc gia, là truyền kỳ một người thắng đi một nửa quốc khố, là truyền kỳ làm cho cả hoàng triều kinh ngạc.

Trong phủ công chúa, Bát công chúa đang sáng mắt đếm lấy tinh thạch chồng chất như núi trước mặt. Ngắn ngủi một tháng, tinh thạch thượng phẩm trong tay nàng tăng vọt từ một vạn lên mười vạn, hơn nữa có có tiềm lực tăng trưởng vô hạn.

Cách đó không xa, một nam tử thanh niên cẩm bào đang hâm mộ nhìn tiểu công chúa, tên này đúng là Ngao Vô Không bị công chúa bắt tới xả giận. Nhìn gã lúc này cũng thấy được đãi ngộ không tệ, nghĩ lại, kế hoạch làm cho Ngao Vô Không sống không bằng chết của tiểu công chúa đã không thành công rồi.

- Công chúa điện hạ xinh đẹp, bây giờ ngài đã kiếm được mười vạn tinh thạch, có thể đáp ứng điều kiện của ta rồi chứ!?

Ngao Vô Không cố nén dục vọng đối với tinh thạch trong suốt kia, gắng để mình tỉnh táo nói.

Bát công chúa không quay đầu, nói:

- Điều kiện, điều kiện gì? Bản công chúa đáp ứng ngươi khi nào?

Ngao Vô Không lộ ra bộ dáng khổ sở, đáng thương nói:

- Ngài là công chúa điện hạ, sao có thể nói không giữ lời chứ?!

Tiểu công chúa đột nhiên xoay người, cười hì hì nói:

- Bản công chúa không giữ lời thì thế nào? Bây giờ ngươi là nô lệ của ta, phải nghe theo lời của ta!

- Nói bậy, Long đại gia chính là thiên tài bất thế của Long tộc, không có ai đủ tư cách để ta trở thành nô lệ, dù là thiên vương lão tử cũng không được!

Ngao Vô Không giận dữ nói, hận không thể ra tay giáo huấn tiểu nha đầu mồm miệng không biết kiêng kỵ này. Long đại gia ta vì tình báo chết tiệt kia mà dễ dàng bỏ xuống tự tôn cao ngạo a, ai biết được tiểu nha đầu này lại khó ứng phó như vậy. Đánh cũng không đánh được, mắng chửi lại càng không được, làm cho gã cực kỳ bị động.

- Thôi đi, còn không biết xấu hổ, ngươi trâu bò như vậy còn không phải trở thành nô lệ của Lý Lân sao? Ta lại nghe nói tên Lý Lân kia chỉ là tán tu, ngay cả đệ tử thế gia cũng không phải!

Tiểu công chúa khinh bỉ nói.

- Ta… ta sao có thể so sánh với cái đồ biến thái kia chứ. Con mẹ nó, một nhân loại mà thân thể lại có huyết mạch tổ long, càng vô sỉ hơn là hắn còn ẩn dấu thực lực, giả heo ăn thịt cọp trên diễn võ trường. Làm cho Long đại gia sợ hãi a!

Một tháng này, một vạn tinh thạch của Lý Lân đã tăng lên gấp mấy ngàn lần. Lão nhân sòng bạc kia đã tái mặt rồi, mỗi lần thấy Lý Lân đến đều run run. Tỉ lệ đặt cược của Lý Lân đã bị hoàng đế bệ hạ điều chỉnh xuống một ăn một, thậm chí còn có khả năng giảm xuống nữa. Không có biện pháp, ai bảo tiền vốn của Lý Lân đã bành trướng tới trình độ ngay cả Bích Lạc Hoàng Triều cũng khó mà chịu nổi, dù một bồi một cũng làm cho hoàng triều không đủ sức.

- Còn có hai tháng, hì hì… Nghe Cửu ca ca nói, nếu Lý Lân vẫn tiếp tục thắng nữa, hắn có thể lấy đi một nửa quốc khố của Bích Lạc Hoàng Triều. Không được, so với hắn, chút tinh thạch của bổn công chúa tính cái gì!!!!

Tiểu công chúa nhìn Ngao Vô Không một cái, ánh mắt tràn đầy tham lam làm cho Ngao Vô Không cũng cảm thấy không bằng. Không biết Bích Lạc Hoàng Triều nuôi người thế nào, đường đường là công chúa một hoàng triều dĩ nhiên là một kẻ tham tiền, thậm chí so với trực hệ Long tộc như gã còn hơn.

Hiện tại Lý Lân không còn là kẻ không ai biết nữa, có thể nói hắn thắng lợi một hồi, chẳng những làm cho hoàng đế bệ hạ Bích Lạc Hoàng Triều xanh mặt, ngay cả thanh niên toàn bộ thành Trung Châu cũng cảm thấy cực kỳ uất ức. Bởi vì cái tên biến thái Lý Lân này đã thay đổi lệ thường của diễn võ trường Thương Thiên, âm sát khí tràn ngập kia không thể nào ảnh hưởng tới hắn. Thậm chí kẻ này còn chơi trò giả heo ăn thịt hổ, lừa gạt phần đông thanh niên. Vì để một màn dọa người này không tiếp tục xảy ra, hoàng đế bệ hạ tự mình hạ lệnh, người từ Võ Hoàng thất phẩm trở xuống trong Thành Trung Châu không thể xuất chiến. Mệnh lệnh này vừa ra, chẳng những không bị trở ngại mà còn được nhiều đại tộc thế gia duy trì. Dù sao bọn họ cũng không muốn vì chút nhiệt huyết mà mất đi nhiều thanh niên cao thủ của gia tộc .

Đáng tiếc, nguyện vọng của Bích Lạc Hoàng không được như mong muốn, sau khi tên Võ Hoàng thất phẩm thứ ba ngã xuống trong tay Lý Lân. Tên tiểu tử làm hắn luôn đau đầu này lại đột phá. Mượn chiến đấu liên tục tại diễn võ trường Thương Thiên, Lý Lân rốt cục lĩnh ngộ được lĩnh vực âm dương của mình, trong chiến đấu đột phá lên Võ hoàng thất phẩm, cũng dựa vào tích lũy hùng hậu mà đột phá tới Võ Hoàng thất phẩm đỉnh phong.

Loại kết quả này làm cho tập thể hoàng triều Bích Lạc kinh khiếp, thậm chí Bích Lạc Hoàng không để ý tới hình tượng mà tự mình tới diễn võ trường Thương Thiên.

Bạn đang đọc Tam Thái Tử của Thuỵ Tỉnh Thỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GeniusFallen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.