Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự trả thù của Dâm Long

Phiên bản Dịch · 1997 chữ

Lý Lân nghiêm mặt, không chút khách khí đạp gã một cước, có khế ước chủ tớ, tâm tư của Ngao Vô Không căn bản không thể gạt được hắn. Tên khốn này vậy mà muốn chỉ chiếm tiện nghi không làm việc, làm tổ trong không gian Lục Mang Tinh bế quan tu luyện. Chuyện này làm sao có thể được, đầy tớ thì phải có bộ dáng của đầy tớ, nếu không Lý Lân tội gì phải hao tâm tổn trí tính kế gã.

- Canh gác cho lão tử. Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được tới gần sân viện này.

Nói xong Lý Lân rầm một tiếng đóng cửa phòng lại, đạp Ngao Vô Không một cước vào trong sân.

- Ta..., bản đại gia là thiên tài Long tộc đó!

Ngao Vô Không chửi ầm lên. Đáng tiếc trong phòng không có bất kỳ tiếng động nào truyền ra, điều này làm cho Ngao Vô Không có một loại cảm giác đấm lên bị bông.

Phát tiết phẫn nộ trong lòng, Ngao Vô Không bất đắc dĩ ngồi ở trước cửa.

- Lý Lân chết tiệt. Ngay cả cái ghế cũng không chuẩn bị cho lão tử.” Gã nghĩ rồi tiếp tục chuyên tâm luyện hóa tinh huyết hắc long trong cơ thể hắc giao, lại lo lắng Lý Lân đi ra phát hiện mình nhàn hạ lại chỉnh lý mình. Hơn nữa nơi này đã là thành Trung Châu, cấm chế bao phủ toàn bộ thành trì kia khiến cho gã cực kỳ thận trọng.

Ngay khi Ngao Vô Không nhàm chán lười biếng, Khuynh Thành công chúa mang theo người hầu gióng trống khua chiêng đi tới trước tiểu viện của Lý Lân. Đi theo bên cạnh cô đương nhiên là đại quản gia phủ hoàng tử. Một lão đầu mập mạp.

- Đây là sân viện tên Lý Lân kia ở, người đâu, đập cho bản công chúa!

Tiểu công chúa vung tay lên, nô bộc phía sau đánh về phía tiểu viện của Lý Lân.

- Chờ một chút, công chúa điện hạ, Lý Lân này là khách quý của điện hạ, hơn nữa thực lực hắn rất mạnh, chỉ sợ người của ngài...

Quản gia béo bước lên phía trước ngăn lại, nếu quả thật để cho Khuynh Thành công chúa đập phá nơi ở quý khách của phủ hoàng tử, vậy cho dù gã được sủng thế nào cũng tránh không được xử phạt.

- Ngươi tránh ra, chuyện này bản công chúa tự có tính toán. Phủ hoàng tử các ngươi có cao thủ, chẳng lẽ phủ công chúa chúng ta không có. Huống hồ lần này bản công chúa đã mượn một vị cao thủ bên cạnh mẫu phi, đối phó chỉ là một tên Lý Lân có gì không đáng nói.

Tiểu công chúa tự tin đầy mặt.

- Thế nhưng...

Quản gia béo khó xử nói.

- Không có nhưng nhị gì hết, xảy ra chuyện bản công chúa chịu trách nhiệm!

Tiểu công chúa khí phách nói. Lúc này một nữ tử trung niên bên cạnh tiểu công chúa bước một bước đứng ở bên cạnh quản gia béo, một luồng khí thế âm nhu lạnh lẽo dày đặc áp chế gã gắt gao. Sắc mặt quản gia béo trắng bệch, mồ hôi ra như mưa, cũng không dám nói nhảm nữa.

Một tiếng ầm vang!

Có tôi tớ đá một cước bay cửa lớn tiểu viện của Lý Lân. Nhưng gã còn chưa bước vào từ cửa lớn, cả người đã bị đá một cước bay đi.

- Con mẹ nó! Tên nào to gan như vậy, dám xông vào sân viện lão tử canh giữ.

Một thân ảnh áo bào tím mắng xối xả đi ra từ trong sân. Sau khi thấy rõ một hàng người ngu ngơ, trên mặt lộ ra một vẻ giảo hoạt.

- Biến cho lão tử, nếu không nam thì cưỡng gian, nữ thì mất đầu, khụ khụ, nói sai rồi, là nữ thì cưỡng gian, nam thì mất đầu!

Bề ngoài phong thần tuấn lãng lại mở miệng nói cái giọng điệu như thế, cho dù vậy, cũng khiến cho hơn mười vị nữ bộc đi theo tiểu công chúa tới, xấu hổ đỏ mặt.

- Mập mạp chết bằm, nơi này không phải sân viện của Lý Lân?

Tuy tiểu công chúa kinh hãi đố kỵ sự mỹ mạo của Ngao Vô Không, nhưng đối với cô mà nói, mỹ mạo như vậy sinh trưởng trên thân một người nam nhân thật sự là khiến cho người ta câm nín hỏi trời xanh. Cũng may bản thân Bát công chúa trông cũng không kém, chỉ bởi vì tuổi còn nhỏ thân mình còn chưa nẩy nở toàn bộ.

- Không sai nha, cho dù tiểu nhân có một trăm lá gan cũng không dám lừa gạt công chúa điện hạ! Tên đối diện kia, ngươi là ai, vì sao xuất hiện ở trong phủ hoàng tử ta.

Vì chứng minh sự thanh bạch của mình, quản gia béo mồ hôi đầy đầu lớn tiếng quát lớn với Ngao Vô Không.

- Hử? Thậm chí có một tiểu Loli cực phẩm, thật có phúc thật có phúc. Long đại gia ra ngoài lâu như vậy rốt cục cũng nhìn thấy được mặt hàng tốt. Ngươi qua đây cho bản đại gia!

Một tiếng rồng ngâm vang dội kèm theo vuốt rồng màu xanh thật lớn, Bát công chúa trong đám người còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào ma trảo của Ngao Vô Không.

- Lớn mật!

Một tiếng khẽ kêu, nữ tử trung niên áp chế quản gia béo kia đột nhiên phát ra công kích về phía Ngao Vô Không. Trường lăng màu đỏ ẩn chứa sát khí khủng bố.

- Võ Hoàng Lục Phẩm đỉnh phong? Đáng tiếc là một xử nữ già xấu xí!

Ngao Vô Không tiện tay đánh bay hồng lăng đánh tới, ánh mắt gian tà đánh giá nữ tử trung niên, chán ghét đầy mặt nói.

- Ngươi... Vô sỉ!

Dù nữ tử trung niên lạnh lùng thế nào thì cuối cùng cũng là nữ nhân, đối mặt đả kích như vậy của Ngao Vô Không, trên khuôn mặt tư sắc bình thường nhiều thêm vẻ phẫn nộ.

- Khốn nạn, mau thả ta ra!

Bát công chúa bị Ngao Vô Không tóm trong tay giãy dụa kịch liệt.

Pạch ——!

Thanh âm một kích vang dội làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.

- Xúc cảm không tồi, đáng tiếc còn chưa trưởng thành toàn bộ!

Ngao Vô Không để cái tay tặc đã vỗ lên trên mông Bát công chúa lên trên mũi hít hà, trên mặt lộ ra nụ cười dung tục.

- A... Ta muốn giết ngươi!

Ánh mắt Bát công chúa trong nháy mắt đỏ lên. Là công chúa được sủng ái nhất trong Bích Lạc hoàng triều, Bát công chúa tuyệt đối là được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Từ nhỏ đến lớn có từng bị người đánh mông khuất nhục như vậy đâu, hơn nữa tuy bộ dáng người đánh đòn có xinh đẹp, nhưng chung quy vẫn là nam nhân, bị nam nhân đánh đòn trước mặt mọi người, điều này không đơn thuần chỉ là khuất nhục, còn là đùa giỡn trắng trợn.

- Muốn giết ta? Là dựa vào chính cô hay là mấy con gà đất chó kiểng phía sau cô. Không muốn chết thì cút hết cho lão tử!

Nói xong, xoay người vô cùng kiêu ngạo đi vào sân viện. Về phần bắt Bát công chúa có thể tạo thành phiền toái cho Lý Lân hay không, Ngao Vô Không hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí có thể nói là gã cố ý gây chuyện, dù sao Lý Lân đê tiện vô cùng ký kết khế ước chủ tớ với gã, còn không đánh thì mắng với gã. Hiện tại có cơ hội hãm hại hắn, Ngao Vô Không đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Nữ tử trung niên lấy ra từ trong lòng một miếng ngọc bài, bóp nát tại chỗ, sau đó cả người tựa như điên rồi xông về phía sân viện.

Một tiếng ầm vang, vừa đến cấm chế màu xanh dâng lên từ trong tiểu viện, nữ tử xông vào trong đó đột nhiên bị cấm chế này bắn bay, tông sụp vài gian phòng ốc, tóc tai bù xù chật vật không thôi.

- Người ở bên ngoài nghe đây, đừng tới quấy rầy bản đại gia vào động phòng. Còn có, nhớ kỹ tên của bản đại gia, bản đại gia là Ngao Vô Không, chính là bộ hạ của Lý Lân đại nhân!

Thanh âm kiêu ngạo vô cùng truyền đi, hơn nữa rõ ràng Ngao Vô Không sử dụng thủ đoạn, bởi vì lời vừa dứt, có rất nhiều cao thủ xông tới nơi này.

Ngao Vô Không rất đắc ý, tuy gã háo sắc, thanh danh không tốt, nhưng gã cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại đầu óc còn phi thường thông minh. Khi gã nhìn thấy Bát công chúa đã xác định thân phận của tiểu Loli trắng mịn ngọc ngà này bất phàm, chỉ sợ không phải người Lý Lân ở giai đoạn hiện tại có thể đối phó được. Căn cứ tâm tư tìm phiền toái cho Lý Lân chính là báo thù cho mình, Ngao Vô Không không chút do dự bắt Bát công chúa, lại còn đánh mông của nàng trước mặt mọi người. Ngao Vô Không tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân bởi vì mông của Bát công chúa quá mê người mới nhịn không được vỗ một cái.

Ở trong mắt Ngao Vô Không, Bát công chúa chỉ là một mỹ nhân bại hoại, một nụ hoa còn chưa nở, nữ hài như vậy còn chưa nhấc nổi tính thú của gã. Gã thích nữ tử thành thục, Bát công chúa không phải loại hình gã thích.

- Sắc lang đáng chết, mau buông ra!

Khuôn mặt Bát công chúa tức giận đỏ bừng quở trách.

- Dừng, ngươi có thể kêu bản đại gia là sắc long, sinh vật cấp thấp như lang sao có thể so sánh với Long đại gia vĩ đại

Ngao Vô Không nghiêm trang cải chính.

- Bản công chúa mặc kệ ngươi là lang hay là long, mau thả ta ra, nếu không phụ hoàng ta sẽ cho người lột da ngươi, rút gân của ngươi.

Miệng lưỡi Bát công chúa bén nhọn lớn tiếng mắng.

- Lột da của ta? Ngươi tin trước khi phụ hoàng ngươi động thủ lão tử sẽ lột sạch ngươi trước hay không. Long mẹ nó, công chúa thì giỏi lắm a! Lão tử còn chuyên môn thích đánh mông công chúa.

Ngao Vô Không hùng hùng hổ hổ nói. Tiện tay vỗ hai tát trên mông Bát công chúa. Xúc cảm không tồi, bành bạch, thêm hai cái nữa!

- A ——! Sắc lang, dâm côn, vô sỉ...

Bát công chúa phát điên, mông vốn là chỗ mẫn cảm của nàng, bị người làm cho nhục nhã như vậy sớm đã khiến Bát công chúa xấu hổ giận dữ vô cùng.

- Hừ! Xem ngươi còn dám mắng hay không!

Ngao Vô Không thu tay lại, trên khuôn mặt xinh đẹp không hợp lý hiện lên một chút xấu hổ. Mụ nội nó, lại bị loại tiểu tiểu nha đầu trước sau đều lép này khơi dậy thú tính. Không được, tuyệt đối không được, Long đại gia thích mỹ nữ bốc lửa, tiểu nha đầu nhỏ như vậy vẫn nên nuôi thêm vài năm rồi nói sau.

Thuận tay giam cầm thực lực của Bát công chúa, cũng thô bạo vứt nàng trên mặt đất. Ngao Vô Không đi đến trước phòng ở của Lý Lân cười gian nói:

- Lý Lân. Bản đại gia xem ngươi xử lý chuyện này như thế nào.

Bạn đang đọc Tam Thái Tử của Thuỵ Tỉnh Thỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GeniusFallen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.