Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 383: CỐ NHÂN

Phiên bản Dịch · 1878 chữ
  • Không cần lo, Lý Lân không có vấn đề gì. So với chuyện xông lên nhúng tay, không bằng cảnh giới bốn phía. Hắc Thủy vương thành này không đơn giản đâu, muốn một ngụm nuốt lấy chưa chắc dễ như các ngươi tưởng tượng vậy.

Triệu Ngọc Oánh không chút quan tâm tới nơi Lý Lân giao chiến. Nàng tin tưởng mù quáng như thế lại làm cho Chu Thắng Nam nhíu mày.

- Ngươi quen biết điện hạ khi nào? Ta không biết giữa hai người các ngươi có giao tập!

Chu Thắng Nam trầm giọng nói.

- Ngươi cũng biết ta không tin duyên phận! Nhưng hắn lại mệnh kiếp của ta, muốn trốn cũng không thoát.

Triệu Ngọc Oánh cười khổ nói.

- Mệnh kiếp? Chẳng lẽ ngươi đối với điện hạ…? Không thể, ngươi lập tức trở về Trung Vực đi, không nên dính chuyện vào!

Chu Thắng Nam biến sắc, ánh mắt nhìn Triệu Ngọc Oánh tràn đầy ngưng trọng.

- E rằng bây giờ muốn đi cũng không đi được rồi!

Triệu Ngọc Oánh cười gượng nói mọi chuyện xảy ra giữa hai người trong không gian Diễn Thiên Tông thượng cổ cho Chu Thắng Nam nghe.

- Ý ngươi là cho chúng ta giải quyết nội hoạn giúp ngươi?

Chu Thắng Nam âm trầm, Võ Hoàng bát phẩm đủ để lật ngược toàn bộ thế lực Hán vương phủ. Nữ nhân này lại nói đơn giản như thế, thực lực giữa hai bên căn bản không phải là một cấp bậc.

- Không, các ngươi không giải quyết được lão. Tuy Trương trưởng lão có thần kinh không tốt, nhưng thân kinh bách chiến, thực lực vượt xa chúng ta. Hôm nay ta nói cho ngươi biết, chỉ là hi vọng ngươi sớm chuẩn bị, không nên tự tiện đột kích mà trở nên lúng túng.

- Quả nhiên đụng phải tông môn các ngươi thì không có chuyện gì tốt a! Chuyện này ta phải nghĩ biện pháp, ta vẫn hi vọng ngươi nhanh chóng trở về trung vực đi. Còn nữa, không được tiết lộ chuyện của ta! Bây giờ ta chưa muốn phiền toái!

Chu Thắng Nam cau mày nói.

- Minh châu sáng nhất Chu gia xuất thủ, xem ra sự tình không phải là không có cơ hội. Nhưng ta thực hoài nghi ánh mắt của ngươi, Lý Lân chính là minh chủ ngươi lựa chọn sao?

Triệu Ngọc Oánh mở miệng hỏi. Tuy nàng không hiểu thuật xem tướng, nhưng dù sao cũng có kiến thức rộng rãi, trên người Lý Lân có phẩm chất đặc thù, có lòng dạ, có khí phách, nhưng thứ duy nhất còn thiếu lại là khí tức hoàng giả của đế vương. Người như vậy thì nhiều nhất cũng chỉ là bá chủ một phương, khó có thể thành hoàng đế làm chủ thiên hạ.

- Không! Hắn không phải là minh chủ, nhưng ta phát hiện vài thứ trên người hắn, chỉ cần đi bên cạnh hắn, cuối cùng nhất định sẽ gặp được minh chủ của mình.

Chu Thắng Nam cố chấp nói.

- Thật là không hiểu cái gọi gia tộc Đế sư của các ngươi, đế quốc thượng cổ đã tan biến mấy ngàn năm rồi. E rằng thiên hạ này cũng sẽ không xuất hiện một đế quốc nào nữa, một tộc các ngươi cứ đau khổ kiên trì như vậy sao?

Triệu Ngọc Oánh mở miệng nói.

- Tông phải các ngươi cũng mang theo sự mệnh thượng cổ đó sao, vài chục vạn năm rồi mà các ngươi vẫn không buông tha, ngươi cho là Chu gia chúng ta sẽ buông bỏ sao?

Chu Thắng Nam trả lời một cách mỉa mai, dù hai ngươi quen thuộc nhưng nhìn lại thì quan hệ không phải rất hòa hợp.

- Ta sẽ không can thiệp vào hành động của ngươi, nhưng có một điều, ta hi vọng ngươi nhớ kỹ, không nên làm chuyện bất lợi với Lý Lân, nếu không thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Khi Triệu Ngọc Oánh mở miệng, nàng không tự chủ được mà sờ sờ bụng mình, trong mắt lộ ra vài phần khí phách.

- Ngươi có ý gì, dù hắn không phải là minh chủ, ta cũng sẽ thật tâm phụ tá cho hắn, sao có thể… khoan… ngươi sẽ không…

Trên mặt Chu Thắng Nam lộ vẻ kinh hãi, không thể tin mà nhìn Triệu Ngọc Oánh.

- Ta nhớ rõ, hai mươi năm trước đã nói với ngươi, đời ta có một mệnh kiếp, rất bất hạnh là ta đã gặp rồi.

Triệu Ngọc Oánh cười khổ nói.

- Không có khả năng, điều này sao có thể?! Đây … đây là ngươi muốn hại chết hắn.

Chu Thắng Nam hơi kích động nói.

- Vòng xoay số mệnh đã bắt đầu chuyển động, không thể dừng lại được. Nhưng ta may mắn gặp được ngươi, điều này làm cho ta thấy được hi vọng. Có ngươi phụ ta, có lẽ Lý Lân sẽ thoát khỏi vận rủi.

Trong mắt Triệu Ngọc Oánh có chút ý tứ nhờ cậy.

Chu Thắng Nam hít sâu một hơi, lộ ra vài phần âm tình bất định.

- Ngươi phải biết, cuốn vào chuyện này sẽ đụng phải cái gì, ta không thể bảo chứng cái gì, chỉ có thể phụ tá hết mình.

Cuối cùng, Chu Thắng Nam gật đầu, là một ước hẹn không có lực ước thúc.

- Có những lời này của ngươi thì ta yên tâm rồi. Vận mệnh vận mệnh, ta và ngươi đều là kẻ đáng thương bị vận mệnh bài bố. Nhưng con sâu cái kiến cũng muốn sống tạm, huống chi ta và ngươi là hai cái người sống. Năm đó gặp nhau ta đã nói qua, vận mệnh của ngươi và ta e sẽ dây dưa cùng một chỗ, hiện tại xem ra, lời nói đùa lúc trước đã trở thành sự thật rồi.

Triệu Ngọc Oánh hơi thả lỏng, nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa, hiện tại Triệu Ngọc Oánh có tâm tình như thế.

- Ta không muốn dây dưa với ngươi. Năm đó, sau khi cha ngươi mang ngươi rời khỏi Chu gia. Cha ta bị tính kế mà sầu muộn ba năm, thậm chí lão tổ tông Chu gia ta vì chuyện xấu hổ này mà mất mặt. Hai cha con ngươi lại không phải là kẻ dễ bắt nạt, năm đó cha ta đã nói cho ta, nếu có thể thì tránh xa ngươi ra.

Chu Thắng Nam liếc mắt, có chút buồn bực nói. Chuyện năm đó chấn động toàn bộ Chu gia, có thể nói là sỉ nhục của gia tộc trí giả như Chu gia.

- Không cần nói như vậy a! Năm đó cha ta tranh thủ một đường sinh cơ cho ta, nhưng cũng đã tốn một cái giá lớn. Chu gia các ngươi là một khâu quan trọng nhất trong đó. Có thể gặp ngươi ở đây, chỉ có thể nói rõ, chuẩn bị của cha năm đó đã có hiệu quả.

Triệu Ngọc Oánh cũng không bị châm chọc mà nổi giận, ngược lại còn tự hào vì hành động xinh đẹp gọn gàng của cha năm đó.

- Không nên đắc ý, Chu gia chúng ta truyền thừa không bằng tông phái các ngươi, nhưng nói tới thay đổi vận mệnh thì Chu gia chúng ta không kém gì Thiên Cơ Tông. Lấy số học thay đổi trời đất là năng lực của Chu gia ta. Kế năm đó có kết quả gì thì không ai nói rõ được. Ta gặp lại ngươi, điểm cốt yếu trong vận mệnh của ta là Lý Lân. Chỉ cần ta giết hắn thì liên hệ giữa hai ta sẽ chấm dứt. Tính toán của một đám già kia cũng coi như thất bại. Ngươi cảm thấy ta dám làm như vậy không?

Chu Thắng Nam trầm giọng nói.

- Ngươi giết được hắn sao? Cho dù ngươi giải phong toàn bộ thực lực thì cũng không phải là đối thủ của hắn. Có lẽ ngươi đã phát hiện được, ta và ngươi chính là đóa hoa trong nhà ấm, mà hắn là tu la sống sót trong biển máu. Cho dù thực lực hai ta có mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng chân chính giao thủ thì kẻ chết nhất định là chúng ta. Có lẽ nhìn ra điểm này nên ngươi mới chọn phụ ta hắn. CHỉ là trước mắt thì kế hoạch của ngươi cũng không thành công.

Triệu Ngọc Oánh bình tĩnh nói.

- Ngươi sai rồi. Kế hoạch của ta luôn tiến hành từng bước. Trước khi minh chủ còn chưa xuất hiện ta sẽ không để hắn gặp chuyện gì. Cho dù phải đi vào cái vận mệnh chó má kia ta cũng không tiếc. Ta cùng những lão gia hỏa kia không giống, bọn họ cho là phải thuận theo vận mệnh, nhưng ta lại cho rằng vận mệnh là dùng để phá vỡ.

Chu Thắng Nam tự tin nói. Làm một mưu sĩ, phải có tự tin vượt xa người thường. Nếu không thì sao có thể thuyết phục chủ thượng, dùng kế định thiên hạ.

Trong chiến trường, tiếng gầm rú không ngừng, chỉ trong thời gian ngắn Lý Lân cùng Đồng Giáp Thi đã giao thủ hơn ngàn hiệp. Núi non quanh đó đã sụp đổ rất nhiều. Đây là lần đầu Lý Lân gặp cao thủ cận chiến nến hắn đánh đấm thỏa thuê, mỗi một tế bào đều như được kích thích, quanh thân tràn ngập chiến ý điên cuồng.

- Tiếp tục!

Lý Lân hét to một tiếng, lại một mảnh áo rách đi, lộ ra thân thể màu cổ đồng.

Gràoooo…

Đồng Giáp Thi gầm nhẹ một tiếng, cũng không cam lòng chịu kém, trên chiến giáp đồng thau đột nhiên tràn ngập sát thi khí màu vàng xám chậm rãi hình thành vảy màu vàng. Theo vảy bằng thi khí hình thành, tốc độ của Đồng Giáp Thi càng tăng nhanh, lực công kích cũng không ngừng tăng mạnh. Trọng yếu nhất là thi độc xung quanh đã trở nên nồng đậm hơn vô số lần, nếu không có chân khí Kim Cương Bất Hoại tịnh hóa độc khí thì e rằng Lý Lân đã sớm bại vong rồi.

Cách nơi hai người chiến đấu không xa, vài thế lực đang tập trung về đây.

- Trời ạ. Hán vương Đại Đường lại có chiến lực như thế? Hắn vẫn chưa tới mười tám tuổi a!

Những người này đa phần là người của thế lực chạy trốn khỏi Hắc Thủy vương thành, có chút hiểu biết đối với thực lực của Lý Lân. Hiện tại gặp phải áp lực lớn thì tự nhiên tụ tập lại cùng nhau.

- Mạc gia chủ, ta nhớ là đại tiểu thư nhà ngài hiệu lực dưới trướng Hán vuong, thấy Hán vương sắp thu phục Hắc Thủy vương thành, Mạc gia các ngươi sắp phát triển mạnh rồi. Đến lúc đó cũng đừng quên Trần gia chúng ta a!

Một tên gia chủ gia tộc nhỏ ton hót nói, có mấy gia tộc nhỏ khác cũng lục tục tiến tới biểu hiện tấm lòng

Bạn đang đọc Tam Thái Tử của Thuỵ Tỉnh Thỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DựcLong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.