Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

RỜI ĐI

Phiên bản Dịch · 2594 chữ

Cửa phòng bị đẩy ra, một lão giả tóc bạc với sắc mặt hồng hào ngẩng đầu bước vào.

- Tam thúc tổ, lão gia ngài sao lại tới đây?

Lý Chấn Uy kích động đứng lên, nói.

- Nếu lão phu không đến nữa, tên tiểu khỉ gió ngươi sẽ lật ngượccả cái phủ Tổng đốc này lên cho mà xem. Nói cho lão phu xem chuyện gì vừa xảy ra, lão phu ngược lại muốn xem xem người nào dám đánh tới cửa.

Lão giả uy mãnh nói.

- Tam thúc tổ hiểu lầm rồi! Bây giờ còn chưa có người đánh tới cửa, chỉ là tiểu tử Lý Lân này gây ra đại hoạ, không biết lúc nào phiền phức sẽ tới cửa.

Lý Chấn Uy chỉ vào Lý Lân rồi nói.

- Lý Lân tham kiến Tam thúc tổ.

Nhìn thấy rồi, Lý Lân rốt cục nhớ tới ông già này là ai. Lý Hoành, Hoàng tử đời thứ ba của Đại Đường, cao thủ Cửu phẩm Vương Tọa đỉnh phong. Đêm Đại Đường náo loạn nửa năm trước, chính là Lý Hoành đứng ở bên người Lý Chấn Viễn, mang theo tám vị Hoàng tử đương thời chặn ở trước cửa Trích Tinh lâu. Tuy rằng nguyên nhân mà cuối cùng Đại Đường giành được độc lập là bởi vì lão tổ tông thần bí khó lường sau lưng, nhưng Hoàng tử đời thứ ba Lý Hoành với tu vi Cửu phẩm Vương Tọa đỉnh phong đưa đến tác dụng cũng không thể khinh thường. Dù sao ông cũng đại biểu cao thủ đỉnh cao của một thế lực cùng cao thủ nồng cốt.

- Lý Lân? Tam hoàng tử đời thứ sáu đã gây nên trận đại chiến toàn diện phía Bắc?

Lý Hoành kinh ngạc hỏi.

- Chính là vãn bối!

Lý Lân khom người nói.

- Ngươi quả nhiên còn sống. Nhưng sao ngươi lại đến Hắc Thủy vương thành?

- Hậu bối bởi vì ngoài ý muốn, may mắn tiến vào chỗ sâu trong Hắc Thủy Tùng Lâm, cửu tử nhất sinh trốn thoát, kết quả là đến nơi này.

Lý Lân nhỏ giọng nói.

- Chỗ sâu trong Hắc Thủy Tùng Lâm?

Lý Hoành khẽ nhíu mày, quan sát tỉ mỉ thần sắc bình tĩnh của Lý Lân. Điều khiến ông cau mày chính là, lấy thực lực của ông mà lại chẳng thể hoàn toàn nhìn rõ tu vi võ đạo của Lý Lân. Giống như tu vi võ đạo của hắn được bao phủ trong một tầng sương mù, lại không ngừng ba động ở Võ tông Sơ cấp cùng Trung cấp.

- Chấn Uy, Lý Lân gây ra đại họa gì khiến cho ngươi khẩn trương như vậy?

Lý Hoành cũng không trực tiếp mở miệng hỏi mà là nhìn về phía Lý Chấn Uy rồi hỏi.

- Hắn đã giết một công tử của Thần Lang giáo, còn có các công tử của năm thế lực có trên bảng khác nữa. Hiện tại Dư lão quái chưởng giáo của Thần Lang giáo đã vì việc này mà phát ra Tất Sát Lệnh.

Lý Chấn Uy cung kính nói. Đối mặt với Lý Hoành, hắn cũng không dám bày ra hành vi phóng đãng của mình.

- Ô? Hèn chi lão phu vừa vào Hắc Thủy vương thành liền giao thủ cùng Dư lão quái, hóa ra là nguyên nhân này.

Lý Hoành lộ ra thần sắc thì ra là như vậy, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân càng thêm quái dị.

- Tam thúc tổ cùng Dư lão quái giao thủ? Kết quả thế nào?

Lý Chấn Uy hưng phấn nói.

- Còn có thể như thế nào, lão già kia rõ ràng không muốn dây dưa với lão phu, huống chi chúng ta đều là Cửu phẩm Vương Tọa, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không thể nào giao đấu sinh tử.

Lý Hoành coi như chuyện đương nhiên nói.

- Đáng tiếc! Nếu Tam thúc tổ có thể giết chết Dư lão quái, vậy phủ Tổng đốc chúng ta thật sự có thể nổi danh!

Lý Chấn Uy tiếc hận nói.

- Nói hươu nói vượn! Phụ thân năm đó đã nói nước ở Hắc Thủy vương thành này rất sâu, Đại Đường không nên ra mặt quá mức, chỉ cần có thể duy trì chủ quyền đạo là đủ. Lúc đó sở dĩ phái ngươi tới đây chính là vìngươi sẽ không gặp phải phiền toái lớn.

Lý Hoành sầm mặt lại, không chút do dự khiển trách Lý Chấn Uy.

Lý Chấn Uy đỏ bừng mặt lên, tựa hồ đối với nguyên nhân mình bị phái tới Hắc Thủy vương thành rất rõ ràng. Bất quá nghĩ đến Lý Lân trêu chọc phiền toái lớn như vậy, Lý Chấn Uy lập tức biến thành đố kị.

- Tam thúc tổ, Lý Lân trêu chọc phiền phức như vậy phải làm sao bây giờ. Chuyện này sợ rằng rất khó che giấu được!

- Tại sao phải che lấp, lão phu đến nơi này, ta xem ai dám động đến phủ Tổng đốc. Còn có, Lý Lân, ngươi xác thực không thích hợp tiếp tục ở lại đây, Hãy dẫn theo người của ngươi mau chóng lên phía Bắc. Lão phu lần này đến đây mang thánh chỉ của lão tử ngươi, hắn muốn ngươi lập tức đi tới chiến trường phía Bắc.

Lý Hoành đem một thánh chỉ ném cho Lý Lân.

Lý Lân cùng Lý Chấn Uy hai người đồng thời ngạc nhiên. Lý Lân mở thánh chỉ ra, đúng là thánh chỉ của tiện nghi phụ hoàng Lý Chấn Viễn, yêu cầu hắn lập tức trở về phía Bắc thi hành nhiệm vụ Hoàng tử giám quân.

- Tam thúc tổ, Lý Lân vừa trêu chọc phiền toái lớn như vậy, hắn bây giờ rời đi, sợ rằng sẽ gặp phải người truy sát! Người xem có phải hay không nên đợi mọi chuyện bình thường trở lại rồi hãy để cho Lý Lân đi?

Lý Chấn Uy mở miệng nói.

- Có lão phu ở đây, hắn tự nhiên bình yên vô sự. Bất quá bảo kiếm phải từ mài giũa ra, không trải qua mài giũa làm sao thành tài. Không cần phí lời nữa, đây là mệnh lệnh!

Lý Hoành có chút không kiên nhẫn nói.

Lý Chấn Uy ngạc nhiên ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân tràn đầy lo lắng.

- Tam thúc tổ, Lý Lân sẽ lập tức khởi hành!

Lý Lân sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói. Hắn gật đầu với Lý Chấn Uy một cái, sau đó đi ra ngoài viện, đem huynh muội Hổ Thị gọi ra, không chậm trễ chút nào phóng ngựa rời khỏi phủ Tổng đốc.

Trong đại sảnh phủ Tổng đốc, Lý Chấn Uy đối mặt Hoàng tử Lý Hoành đời thứ ba, rất không hiểu.

- Tam thúc tổ, cho dù thánh chỉ khẩn cấp cũng không cần bây giờ liền đi chứ! Hơn nữa bên người Lý Lân chỉ có một thị vệ Võ tông, trời mới biết bọn họ có thể bình an đến được Phí thành hay không.

Lý Chấn Uy mở miệng nói.

- Điểm ấy lão phu đương nhiên biết. Bất quá đây là mệnh lệnh của Phụ hoàng, tuy rằng không biết tại sao, nhưng Phụ hoàng làm việc từ trước đến giờ đều chắc chắn, chuyện này tất nhiên có đạo lý của ông, chúng ta đừng suy đoán thì tốt hơn.

Lý Hoành lạnh nhạt mở miệng nói.

- Lão tổ tông? Ngài nói đây là ý của lão tổ tông?

Lý Chấn Uy muốn ngất xỉu, Lý Lân bất quá chỉ là một tên Hoàng tử đời thứ sáu, hơn nữa còn không phải Thái tử dòng chính, thật không biết Lão tổ tông tại sao lại quan tâm hắn như vậy.

- Phụ hoàng đã từng nói, Đại Đường quật khởi không chỉ là có thực lực cường đại là có thể đạt đến, mà còn cần một cái thời cơ. Từ bây giờ nhìn lại, cơ hội này chỉ sợ sẽ ứng nghiệm ở trên người Lý Lân.

Lý Hoành khẽ nói.

- Hắn? Hắn một cái nho nhỏ Võ tông là thời cơ quật khởi của Đại Đường ta? Chuyện này không có khả năng!

Lý Chấn Uy lắc đầu một cái, nói Lý lân là một cây gậy quấy phân heo, ngôi sao tai họa thì hắn tin tưởng, nói Lý Lân là thời cơ quật khởi của Đại Đường, Lý Chấn Uy nghĩ như thế nào đều cảm thấy vẻ châm chọc.

- Ngươi không hiểu, lão phu tuy rằng không tinh thông bói toán thuật bằng phụ hoàng, nhưng tự nhận là vẫn có một đôi nhãn lực. Lý Lân lúc nhỏ ngu dốt, càng có tảo yêu chi tướng, đây là điều làm cho tất cả mọi người đều coi thường hắn, khiến hắn sinh hoạt ở trong cung cực kỳ khổ sở. Nhưng ngay khi nửa năm trước, mệnh cách của Lý Lân đã hoàn toàn thay đổi, từ tảo yêu biến thành đại phú đại quý, trên người lại được phủ lên một cỗ đại khí vận thần bí, loại đại khí vận này đủ để bảo vệ hắn gặp nạn. Cho nên, lão tổ tông tự mình phát ra dụ lệnh, khiến hắn nhiều lần trải qua nhiều khó khăn, mà Đại Đường chúng ta cũng có thể mượn cỗ đại khí vận này sớm quật khởi.

Lý Hoành trầm giọng nói.

- Số mệnh mịt mờ, hơn nữa lão tổ tông làm như thế có phải chỉ vì cái trước mắt hay không! Lý Lân cho dù thật sự có đại khí vận, nhưng thực lực của hắn vẫn còn quá nhỏ yếu, hiện tại sợ rằng tùy ý một tên cao thủ Tiên Thiên cũng có thể nhẹ nhàng giết chết hắn.

Lý Chấn Uy trầm giọng nói.

- Yên tâm đi, chỗ sâu trong Hắc Thủy Tùng Lâm nguy hiểm như vậy hắn đều có thể còn sống đi ra, bây giờ nguy hiểm chỉ là mưa bụi . Hơn nữa thực lực của hắn đã đột phá đến Võ tông, chỉ phương diện này đã đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.

- Thực lực? Có vấn đề gì?

Nếu như là ở Đế đô Đại Đường thiếu thốn tài nguyên, cao thủ Võ tông mười lăm mười sáu tuổi đã coi như là tuyệt thế thiên tài, nhưng ở Hắc Thủy vương thành này, có sung túc tài nguyên cung cấp, cao thủ như vậy căn bản cũng không tính là gì.

- Chấn Uy, ngươi nên quan tâm chuyện tình ở Đế đô nhiều hơn mới tốt! Ngươi có biết Lý Lân tại nửa năm trước còn là một người bình thường không hiểu võ đạo, thời gian nửa năm ngắn ngủi mà hắn vượt qua mười mấy năm khổ tu của người khác. Chỉ nửa năm thành cao thủ Võ tông, loại tốc độ tu luyện này ngươi đã từng thấy bao giờ chưa?

Lý Hoành trầm giọng nói .

- Nửa năm? Sao có thể có chuyện đó!

Lý Chấn Uy hoàn toàn khiếp sợ. Trong ký ức của hắn, Hắc Thủy vương thành ghi chép từ trước tới nay tu luyện nhanh nhất là ở mấy chục năm trước một thế gia công tử mười tuổi đột phá Võ Sư, đạt đến cảnh giới Võ tông. Đây là từ bốn, năm tuổi liền bắt đầu đặt nền móng, cũng có sung túc thiên địa linh vật cung cấp. Thế nhưng Lý Lân rõ ràng không có điều kiện tu luyện như vậy, chẳng lẽ là hắn ở trong Hắc Thủy Tùng Lâm có kỳ ngộ gì.

- Lão phu cũng cảm thấy khiếp sợ, cũng là bởi vì thực lực của hắn biến hóa thật sự là quá kinh người, bản tọa mới quyết định để hắn lập tức rời khỏi Hắc Thủy vương thành. Bây giờ còn chưa có người nhìn chằm chằm hắn, hắn rời đi thì lực cản cũng sẽ nhỏ hơn một chút. Còn ven đường có hung hiểm gì, liền phải xem tạo hóa của chính hắn nữa. Phụ hoàng đã từng nói, người có đại khí vận thì trắc trở sẽ luôn chuyển hóa thành kỳ ngộ.

Lý Hoành tin tưởng lời nói của lão tổ tông Đại Đường không chút nghi ngờ. Mấy trăm năm qua, Đại Đường có thể ở bên trong thế lực khắp nơi đánh cờ sừng sững không ngã, mấu chốt nhất là Đại Đường có lão tổ tông, một vị siêu cấp cao thủ tọa trấn đế đô. Đối với toàn bộ Hoàng thất Đại Đường mà nói, Đường hoàng đời thứ hai chính là thần bảo hộ của Hoàng thất.

Bên ngoài Hắc Thủy vương thành, ba người Lý Lân phóng ngựa lao nhanh.

- Điện hạ, vì sao chúng ta phải vội vã rời khỏi nơi này như vậy?

Hổ Âm rất là không rõ, sắc mặt tiểu nha đầu khá là khó coi. Hôm nay Hổ Si ca ca theo Lý Lân đi ra ngoài, lúc trở lại cả người đầy vết máu. Nhưng dù bọn họ hỏi hắn đi nơi nào, ca ca mà mình muốn gì được đó lại đánh chết cũng không chịu nói, điều này làm cho lòng hiếu kỳ tăng cao của Hổ Âm rất tức tối. Hơn nữa hiện tại đã hơn nửa đêm lại chật vật rời đi, lòng tò mò của Hổ Âm lại càng tăng mạnh .

- Gây họa! Không trốn chúng ta sẽ mất mạng!

Lý Lân vẻ mặt lạnh nhạt nói.

- Gây họa? Ngài đến cùng đã làm cái gì? Sẽ không phải là giết người của thế lực lớn đấy chứ?

Huynh muội Hổ Âm đến Hắc Thủy vương thành trước Lý Lân mấy ngày mấy ngày, biết rất nhiều chuyện tình trong vương thành, đương nhiên cũng biết tới bảng xếp hạng thế lực lớn.

- Gần như thế! Chính là chúng ta không đắc tội nổi người ta! Hiện tại đừng nói nữa, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này rồi nói sau!

Lý Lân trầm giọng nói, không ngừng thúc chiến mã dưới khố phi nhanh, nhưng trong lòng Lý Lân có rất nhiều mê hoặc cần phải chứng minh.

Đầu tiên là một trong những nội tình của Đại Đường, Hoàng tử đời thứ ba Lý Hoành vì sao lại tới nơi này. Lý Chấn Uy cũng đã có nói, Hoàng thất Đại Đường cũng không coi trọng Hắc Thủy vương thành, cũng không có ý xung đột cùng những thế lực lớn khác ở đây.

Thứ hai chính là Hoàng tử Lý Hoành đời thứ ba lại hiểu rõ mình như vậy, nhưng cũng không phải mỗi chuyện này liền khiến Lý Lân mê hoặc không thôi. Cao thủ Hoàng thất ẩn nấp không ra, tại lúc hắn chưa từng vào triều thì chỉ là một Hoàng tử tầm thường nhất trong cung, cung nữ thái giám cũng có thể tùy ý đến giẫm một cước, cho dù hiện tại có chút chút danh tiếng nhỏ cũng không thể khiến cho loại siêu cấp cao thủ này quan tâm mới đúng. Còn có Hoàng tử đời thứ ba vừa rồi không nể thân tình lệnh cho mình rời đi, những thứ này cũng làm cho Lý Lân trong lòng cảm thấy lẫn lộn.

Sờ lên thánh chỉ trong ngực, Lý Lân càng thêm không hiểu, lão cha tiện nghi của mình rốt cuộc đóng vai trò gì trong chuyện này.

Bạn đang đọc Tam Thái Tử của Thuỵ Tỉnh Thỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DựcLong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.