Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em đau bao nhiêu, anh đau bấy nhiêu

Phiên bản Dịch · 2528 chữ

Hơn sáu giờ sáng Chu Lạc Khiết mới kết thúc công việc và quay về nhà, tuy là Giang Trường Phong từng đồng ý rằng cho đến trước khi Long Tại Nham trở về thì sẽ vẫn bảo vệ cho mẹ con Chu Lạc khiết và Vọng Thư, nhưng dù sao thì việc ăn nhờ ở đậu như thế này cũng không phải là cách. Sau một, hai năm nữa cô muốn rời Giang gia, vì bây giờ Vọng Thư vẫn còn nhỏ, cho dù có mướn người về chăm sóc thì cũng không yên tâm. Hơn nữa, cô vẫn còn xa lạ với thành phố này, tạm thời không thể tự mình lo liệu được, cho nên dù thế nào thì cũng phải đợi qua thời gian sóng gió này đã. Dĩ nhiên, nếu như Long Tại Nham trở về, cô cũng không cần tính toán lâu dài như thế. Cho dù sau này anh chỉ là một tội phạm bị truy nã, đi theo anh chỉ có thể mãi mãi sống lưu lạc, trốn chạy thì cô cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, chỉ cần có anh bên cạnh là đủ, ít nhất được bên cạnh người mình yêu, thì trái tim còn có nơi để tựa vào, không cần phải lang bạc khắp nơi.

Chiếc xe chạy vào biệt thự của Giang gia, mới sáng sớm đã thấy Giang Trường Phong chắp tay sau lưng đứng ở trong sân, Chu Lạc Khiết bước qua chào hỏi: “Chào buổi sáng, Giang tiên sinh.”

Cô hít một hơi sâu, buổi sớm đầu hạ, không khí thật trong lành, Chu Lạc Khiết lại nghĩ, nếu như có thể cùng Long Tại Nham làm bạn đến già, mỗi sáng sớm hay hoàng hôn, dưới ánh mặt trời cùng dắt tay trong đứng trong sân, đó sẽ là chuyện hạnh phúc biết nhường nào. Có lẽ chuyện này đối với người khác thì chỉ là chuyện quá tầm thường, còn đối với mình, cô không biết là trong lúc còn sống cô có thể làm được hay không.

Giang Trường Phong cũng gật đầu chào cô: “Chào buổi sáng.”

Giang Trường Phong là một người không hay nói chuyện cho lắm, cho nên sau khi chào hỏi thì Chu Lạc Khiết chuẩn bị đi vào với con, nhưng lần này chưa cất bước thì Giang Trường Phong đã chỉ vào cái ghế đá bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.

Bên trên bàn đá còn có một bộ ấm trà, bình thường Giang Trường Phong sẽ lựa những khi có một mình thì mới thưởng trà ở đây, nước trà đã lăn tăn, khói trắng bốc lên, Chu Lạc Khiết rót nước ngập lá trà rồi mời Giang Trường Phong: “Giang Tiên sinh, có tin tức gì của Tại Nham phải không?”

Giang Trường Phong hớp một hớp trà, có lẽ đang nghĩ không biết nên mở miệng nói như thế nào, trong lòng Chu Lạc Khiết cảm thấy lạnh lẽo, chắc chắn là tin tức không tốt, cô nhắm chặt hai mắt: “Không sao, Giang tiên sinh, ông cứ nói.”

“Cục cảnh sát phía thành phố A có tìm được một thi thể gặp tai nạn trên biển.”

Bàn tay Chu Lạc Khiết run run, siết chặt chén trà trên tay làm nó bể thành những mảnh nhỏ rơi trên đất, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”

“Một tuần trước, bây giờ cảnh sát bên đó đang tìm cô và Vọng Thư, họ nghĩ có thể thông qua xét nghiệm DNA của Vọng Thư để xác minh lại thân phận của thi thể đó.”

“Nói vậy, họ cũng không thể xác định thi thể đó có phải là…”

Giang Thường Phong lại nói tiếp: “Cùng ngày khi tìm được thi thể đó, Mộc Cận cũng đã đến nhận diện, có người nói cô ấy đã sụp xuống ngay tại đó, cho nên…”

Chu Lạc Khiết lắc đầu: “Không thể nào, có lẽ là Mộc Cận nhận sai cũng không chừng.”

“Tôi đoán có lẽ cảnh sát cũng nghi ngờ như vậy nên mới vội vã muốn tìm cô và Vọng Thư, tôi muốn biết cách suy nghĩ của cô, nếu cô muốn đến đó để xác nhận tôi có thể cho người sắp xếp phía bên cảnh sát, cô yên tâm, có Giang gia tôi ở đấy, bọn họ sẽ không thể làm gì mẹ con cô.”

Tuy rằng lúc này Chu Lạc Khiết rất muốn biết thi thể mà cảnh sát tìm được kia có phải là Long Tại Nham hay không, nhưng cô cũng không thể mạo hiểm đưa Vọng Thư theo tới cục cảnh sát, một là, cô sợ ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì sẽ không thể nào chấp nhận được tin xấu này, còn nếu như không phải, như vậy, cảnh sát nhất định sẽ lại tiếp tục truy lùng Long Tại Nham, vậy thì đối với chuyện Long Tại Nham đang trốn chạy bên ngoài thì sẽ thêm phần nguy hiểm. Nhưng cô cũng không thể không thể nào không đến xác nhận, cho nên Chu Lạc Khiết suy nghĩ một lát mới nói: “Có cách nào để tôi gặp mặt Mộc Cận trước không.” Trước tiên cô muốn nghe xem Mộc Cận nói như thế nào.

Giang trường Phong gật đầu: “Tôi sẽ tìm cách.”

Bây giờ Giang Trường Phong muốn liên lạc với Mộc cận cũng không dễ gì, bởi vì chuyện lần trước cho nên để đề phòng chuyện thình lình có người đến nói những chuyện gây kích động Mộc Cận, nên Giang Thiếu Thành đã cấm mọi người xuất hiện trong tầm nhìn của Mộc Cận, bây giờ ngoài anh và dì giúp việc thì hầu như không có người thứ ba nào có thể tiếp cận được với Mộc Cận, hơn nữa, phần lớn thời gian Giang Thiếu Thành đều ở nhà, thỉnh thoảng có đi ra ngoài một, hai lần cũng trở về rất nhanh.

Dì Chu được thuê làm việc ở nhà thấy Mộc Cận cả ngày nếu không gạt đổ cái này cái kia gây ồn ào thì lại ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ, bà cũng nghi ngờ tinh thần Mộc Cận có vấn đề, cho nên Giang Thiếu Thành mới cấm cô ấy ra ngoài. Cũng không thể trách dì Chu này lại nghĩ như vậy, bây giờ thì cho dù là ai gặp Mộc Cận cũng sẽ nghi ngờ thần kinh của cô không bình thường, thực tế thì Mộc Cận quả thật cũng có biểu hiện của bệnh trầm cảm.

Dì Chu sắp phần cơm trưa lên một cái mâm nhỏ rồi đưa cho Giang Thiếu Thành bưng lên, lúc trước cũng có một, hai lần dì Chu bưng thức ăn lên cho Mộc Cận, nhưng lại bị Mộc Cận hất đổ cả bát canh, việc này đã dọa cho dì Chu sợ hãi, cho nên sau đó mỗi lần đưa cơm đều phải tự mình Giang Thiếu Thành đưa lên dỗ cho cô ăn.

Bát canh còn nóng hổi vừa múc ra, Giang Thiếu Thành dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy cho canh mau nguội bớt, dì Chu thấy anh ngày nào cũng tỉ mẩn chăm sóc cho Mộc Cận, cho dù là Mộc Cận có làm loạn thế nào thì anh cũng không mất kiên nhẫn với cô, bà ở bên cạnh cũng cảm thấy vất vả thay, cho nên mới khuyên: “Hay là đưa vợ cậu đi gặp bác sĩ đi, một mình cậu chăm nom cũng không ổn.” Nghe nói là bệnh nhân tâm thần rất thất thường, nếu như cả đời vẫn như thế, vậy vẫn phải chăm lo suốt đời?

Giang Thiếu Thành dừng tay, nói: “Chỉ là gần đây cô ấy gặp chút chuyện, nên quá đau lòng, một thời gian sau sẽ tốt thôi.” Nhưng đã một thời gian dài, thật ra trong lòng Giang Thiếu Thành cũng cảm thấy nặng nề, nếu cô vẫn mãi như vậy, anh phải thật sự đưa cô đến bác sĩ. Anh thường tự nói với mình là cô sẽ trở lại như bình thường, bởi vì anh không dám thừa nhận việc chính mình là nguyên nhân từng bước từng bước khiến cô phải phát điên! Dì Chu không nói nữa, nghĩ trong lòng, có lẽ không có người đàn ông nào có thể dễ dàng thừa nhận vợ của mình lại là một bệnh nhân tâm thần.

Giang Thiếu Thành một tay bưng cái mâm nhỏ, một tay đẩy cửa ra, có lẽ do cô đã làm ầm ĩ một trận lúc sáng sớm nên bây giờ không còn sức nữa, cuộn người ngồi trên sàn nhà dưới khung cửa sổ. Đã có kinh nghiệm, nên Giang Thiếu Thành không đặt thức ăn xuống trước mặt cô mà chỉ đặt xuống mặt sàn cách cô một khoảng trước. Sau đó mới nhích lại gần, anh đưa tay ra tìm một sợi dây trên ngăn tủ bên cạnh buộc lại mái tóc rối tung của cô trước.

Gạt mái tóc trên trán cô qua mới nhìn được rõ mặt cô, Giang Thiếu Thành vuốt ve yêu chiều gương mặt mà gần như không thấy được miếng thịt nào, khẽ giọng dụ dỗ: “Nào, Mộc Cận, ăn thôi.”

Mộc Cận gác cằm lên đầu gối nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, Giang Thiếu Thành múc một muỗng cơm kề lên miệng cô: “Ăn một miếng nào.” Sáng sớm cô làm ầm ĩ đến giờ vẫn chưa ăn gì, nếu vẫn không ăn thì sẽ chết đói.

Mộc Cận đẩy tay anh ra không thèm đếm xỉa đến, muỗng cơm rơi vãi khắp trên đùi cô, Giang Thiếu Thành rút khăn giấy ra lau sạch sẽ cho cô, lại dỗ nói: “Ăn một chút được không em, em không đói sao? Không phải em muốn đi ra ngoài à, anh hứa với em, em ăn cơm đi rồi muốn đi đâu anh đưa em đi đó.”

Mộc Cận nhếch khóe miệng, bây giờ chắc chắn ngay cả anh ta cũng cho rằng cô đã nửa điên nửa khùng, nhưng trong lòng cô biết rõ, những lời anh ta nói đều là gạt cô, điều cô muốn là biến mất khỏi nơi này, không bao giờ gặp lại anh ta nữa.

Giang Thiếu Thành bưng bát canh lên: “Không thì ăn canh trước nhé, là canh sò em thích nhất đấy, nếm thử xem.” Mộc Cận hất chén canh ra, anh không kịp tránh, hơn nửa chén canh đều đổ trên người hai người. Chính vì để đề phòng chuyện thế này, nên anh mới để chén canh nguội bớt trước nếu không lại làm cô phỏng rồi.

Giang Thiếu Thành thở dài: “Mộc Cận, không phải em nói em hận anh ư, phải ăn cơm thì mới có sức hận anh chứ, dù muốn rời khỏi đây thì cũng phải bồi dưỡng cho cơ thể khỏe lên rồi em mới có thể đi ra ngoài được đúng không?”

Mộc Cận không muống nghe, vùi mặt trong cánh tay, Giang Thiếu Thành buông cái chén trong tay: “Vậy tự em ăn được không.” Anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sơ qua người mình, sau đó cầm khăn ướt ra định lau vết bẩn dính trên người cô.

Lúc Giang Thiếu thành bước ra thì thấy Mộc Cận đang đứng dậy, anh vô cùng vui mừng, còn nghĩ rằng cuối cùng cô cũng đã chịu ăn uống. Nhưng chưa đợi nụ cười tắt hẳn, anh đã thấy cô cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên quay về phía anh, nói: “Để tôi ra ngoài, nếu không tôi giết anh!”

Giang Thiếu Thành đứng yên tại chỗ mấy giây, nhìn vẻ mặt đang phát cuồng của cô. Anh không ngờ cũng có ngày bản thân mình lại dồn ép cô thành thế này! Anh biết vừa yêu vừa hận sẽ khiến người ta tuyệt vọng, cho nên anh cũng có thể hiểu bây giờ cô ở bên cạnh anh thì đau khổ biết chừng nào. Nhưng anh vẫn không thể để mặc cô rời khỏi, lần này buông tay, cả đời này có thể cô sẽ không trở lại nữa, sẽ rời xa anh mãi mãi. Lại cũng không chắc chắn cô sẽ tốt hơn bây giờ. Ngược lại, nỗi đau đớn trong tim theo thời gian rồi sẽ phai nhạt, chỉ cần anh và cô cùng nhau trải qua thời gian đau đớn này, sau đó nhất định có hi vọng. Ngày đó, anh từng nói sẽ không cho cô có cơ hội đổi ý, đến bây giờ cũng vẫn là như vậy.

Giang Thiếu Thành bước về phía cô: “Em buông dao xuống.”

Mộc Cận lắc đầu rơi nước mắt: “Không! Anh để tôi đi đi! Tôi không muốn ở đây, anh có biết mỗi ngày nhìn thấy mặt anh, nghe giọng nói của anh, tôi sống không bằng chết không!”

Giang Thiếu Thành bước từng bước đến gần cô, dồn cô vào góc phòng, không cho cô lùi bước, anh nói: “Em đau đớn bao nhiêu thì cứ khiến anh đau bấy nhiêu đi.” Anh nắm lấy tay cô, đặt mũi dao lên trước ngực mình: “Hôm nay nếu như em có thể cắm lưỡi dao này vào tim anh, anh sẽ để em đi!”

Tay Mộc cận run run, nhắm hai mắt lại, cô có thể cảm thấy mũi dao gọt trái cây trong tay từng chút từng chút đâm vào cơ thể anh, tiếng máu rơi xuống sàn nhà từng giọt từng giọt, nhưng từ đầu đến cuối, không nghe anh rên một tiếng. Cô cắn môi, nước mắt chảy xuôi theo gương mặt, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi bật khóc thành tiếng, buông lõng hai tay, trên đời này thứ tuyệt vọng hơn cái chết chính là trở mặt thành thù với người mình yêu nhất, tại sao anh lại muốn biến cô thành như hôm nay, hận anh, nhưng không thể nào tàn nhẫn ra tay đâm vào tim anh, yêu anh, nhưng cũng không thể chung sống bên anh!

Mũi dao gọt trái cây đã đâm vào trong người Giang Thiếu Thành, anh cố chịu đau rút con dao ra, lấy một tay che miệng vết thương, một tay kéo cô ôm vào lòng, cằm gác lên đỉnh đầu cô, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, Mộc Cận, xin lỗi, hãy tin anh, anh thà mọi đau đớn đều do anh gánh chịu chứ không muốn em phải chịu bất cứ thương tổn gì. Em có thể hận anh, nhưng đừng rời xa anh, em nhớ không, lúc kết hôn, chúng ta đã từng nói, cùng sống cùng chết, sướng khổ có nhau, cả đời này em cũng không thể buông tay.”

Mộc Cận chỉ biết khóc trong lòng anh, thề thốt gì, hứa hẹn gì, tất cả cô đều không thể tin, nhưng những chuyện anh nói, quãng thời gian ngắn ngủi vui vẻ vẫn đọng lại trong đầu cô, chúng đang trừng phạt cô!

Bạn đang đọc Tam Tấc Ánh Nắng của Tam Nguyệt Vi Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.