Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 2172 chữ

“ Oa, oa” Trong một căn phòng có kiến trúc như thời cổ đại, đang vang lên một tiếng khóc báo hiệu một sinh linh vừa chào đời.

“ Ra rồi, ra rồi... là gái nha” Bà mụ đỡ đẻ réo lên.

“ Haha, là nữ...là nữ ông à” Vị phu nhân vừa hạ sinh xong đứa bé thì chồm người dậy, nâng niu hình hài bé nhỏ mà mừng rỡ hô lớn.

“ Nương tử, nàng đã chịu khổ rồi” Người đàn ông trung niên thấy đứa con sinh ra thì đôi mắt ngấn lệ, gia cảnh của nhà ông rất nghèo, nghĩ tới thời gian vừa qua người phu nhân của mình vừa mang thai vừa phải lam lũ buôn chải đầu tóc mặt tối mà ông không kìm nổi cảm xúc, thời này chiến tranh liên miên, yêu ma hoành hành nên cuộc sống mưu sinh khá vất vả, may mà đứa trẻ đã sinh ra đời trông rất bụ bẫm.

“ Phu quân, thiếp không sao cả, chúng ta đặt tên con là gì đây?” Người phu nhân hỏi.

“ Hy vọng con gái chúng ta lớn lên hiền hòa như ánh trăng, gọi là Di Nguyệt đi” Người mới lên chức cha từ tốn nói.

“ Tốt lắm, Di Nguyệt, con phải ăn no chóng lớn đấy” Vị phụ nhân thủ thỉ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đây Tiểu Nguyệt đã được bốn tuổi, cô bé vẫn hồn nhiên vô tư chẳng biết đến sự gian khó của cuộc đời, để trông chừng con mình không vì ham vui mà đi lạc, phụ mẫu của cô làm một cái khung kê cao sau lưng mang theo con mình đi làm kiếm tiền đổi thóc. Ngày qua ngày trôi qua một cách bình yên, mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng tiếng cười vui của đứa con gái đáng yêu khiến phụ mẫu của Tiểu Nguyệt voi đi nỗi nhọc nhằn.

Tiểu Nguyệt năm nay đã tròn mười tuổi, lanh lợi hoạt bát, xinh xắn đáng yêu biết hiếu thảo vâng lời cha mẹ. Cả làng ai nấy đều yêu quý và mừng cho gia đình cô.

Năm này cũng đánh dấu một cột mốc quan trọng trong cuộc đời Tiểu Nguyệt, chuyện là có một gia đình họ Võ mới từ phương xa đến ngôi làng nhỏ bé này cư trú, gia đình họ cũng không quá khá giả nhưng có một cậu trai trẻ tên là Võ Tùng Linh trông cực kỳ khôi ngô tuấn tú, lại học võ công từ bé nên thân hình vạm vỡ, thường hay giúp các thôn dân trong thôn vác nước, gánh củi.

Buổi sáng hôm nay, Tiểu Nguyệt hí hửng cầm theo túi bánh nướng mà mẹ cô mới nấu, đi đến Suối Ngọc Nương để vừa ăn vừa ngắm cảnh, nào ngờ trên đường đi, cô bị đám thiếu niên trong làng giật mất túi bánh, liền khóc lớn nức nở.

Lúc này dưới suối cậu trai trẻ Võ Tùng Linh đang tắm thì nghe thấy âm thanh thút thít của nữ nhân, liền bơi lên bờ, mặc y phục vào chạy tới.

“ Tiểu muội, tại sao muội lại khóc” Nhìn thấy Tiểu Nguyệt và một đám thiếu niên gần đó, Tùng Linh hỏi.

Tiểu Nguyệt nhìn thấy chàng trai này thì ấn tượng đầu tiên chính là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú và thân hình cao ráo đầy lực lượng, như tìm được nơi để nương nhờ cô gạt đi nước mắt, chỉ vào đám thiếu niên trong làng:

“ Bọn họ giật bánh nướng mà mẹ muội làm cho muội”

Tùng Linh nghe vậy thì giận dữ quát lên:

“ Các ngươi mau trả bánh cho người ta, bộ nhà các ngươi nghèo khổ lắm hay sao mà giành giật đồ ăn của người khác”

“ Mày đừng tưởng to con là oai nhé, bọn tao có bốn người đấy, hahaha” Đám thiếu niên cười lớn.

Tiểu Nguyệt thấy dường như sắp xảy ra ẩu đả thì liền can:

“ Cám ơn huynh nhưng muội không sao, huynh bỏ đi, bọn chúng đông lắm”

“ Bỏ gì mà bỏ” Tùng Linh tức giận quát, hắn thân biết võ công, còn sợ bọn nhãi ranh này hay sao. Liền lao tới giật túi bánh nướng lại.

Đám thiếu niên thấy Tùng Linh dám vọng động thì liền lao vào đánh hội đồng, bọn chúng cũng là những đứa thường hay gánh nước, vác củi nên thân hình cũng khá săn chắc, tuy vậy Tùng Linh biết võ công nên hai phe ai cũng không chiếm được lợi thế, Tùng Linh đấm đá vào đám thiếu niên tuy vậy cũng bị ăn một ít đòn đau ê mặt, bọn thiếu niên thấy Tùng Linh khuôn mặt dữ tợn, có vẻ khó chơi liền ném đi túi bánh rồi chạy mất.

Cầm lấy túi bánh nướng, Tùng Linh che một bên mặt rồi đưa cho Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt hiện tại xuân tâm rạo rực, chàng trai này không chỉ khôi ngô mà còn rất uy vũ, lần đầu tiên cô cảm thấy có người khác giới quan tâm đến mình như vậy nên trong lòng khá bối rối và cảm kích, vì cô mà huynh ấy bị đánh bầm một bên mặt, tiến tới chạm vào vết thương, Tiểu Nguyệt nói:

“ Huynh có đau lắm không, cám ơn huynh vì muội mà đánh nhau với bọn chúng”

“ Ui da... à huynh không sao, chuyện nhỏ mà” Tay Tiểu Nguyệt chạm vào vết bầm làm hắn cảm thấy khá nhói, nhưng với một đấng nam nhi như hắn chuyện này nào có đáng gì.

Tiểu Nguyệt thấy khuôn mặt Tùng Linh có vẻ nhăn nhó khi cô chạm vào thì lại khóc thút thít, bày tỏ nỗi lòng:

“ Huynh không biết đấy thôi, nhà muội rất nghèo, trong thôn này không ai muốn chơi với muội, họ nói ‘con nhà nghèo thì đi chỗ khác chơi đừng chơi với bọn tao’ “.

Tùng Linh thấy cô bé đáng yêu lại khóc thì mỉm cười an ủi:

“ Muội đừng khóc nữa, sau này huynh sẽ chơi với muội”

“ Thật sao, huynh sẽ là người bạn đầu tiên của muội sao” Tiểu Nguyệt hai mắt chớp chớp, lấy tay gạt đi nước mắt.

“ Haha, tất nhiên là nếu muội không chê huynh, thế nào, muội thích chứ?” Tùng Linh cười hỏi.

“ Thích lắm, làm sao muội dám chê huynh chứ, hihi, muội có bạn rồi!!!” Tiểu Nguyệt mừng rỡ réo lên vì vui sướng.

“ À mà muội tên gì thế” Tùng Linh vẫn chưa biết tên của cô bé.

“ Muội tên Di Nguyệt, huynh cứ gọi muội là Tiểu Nguyệt, còn huynh?” Tiểu Nguyệt đáp.

“ Huynh tên Tùng Linh, Võ Tùng Linh, là con trai của Võ gia mới đến thôm này đấy” Tùng Linh dõng dạc nói.

“ Hihi, thế huynh bao nhiêu tuổi, nhìn huynh có lẽ lớn hơn muội đấy” Tiểu Nguyệt nhí nhảnh hỏi.

“ Huynh mười lăm tuổi, còn muội”

“ Muội mới 10 tuổi thôi,hihi”

“ Haha, hóa ra muội còn bé thế sao, huynh cứ tưởng lớn hơn chứ”

“ Hihi, ai cũng nói vậy” Hai người vui vẻ trò chuyện, lần đầu tiên Tiểu Nguyệt có bạn nên cô cứ ríu rít tâm sự nhiều thứ cho chàng trai này biết, cô rất quý trọng tình bạn này.

Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh chóng, đã sáu năm Tiểu Nguyệt và Tùng Linh vui đùa bên nhau, cả hai hiểu và thông cảm hoàn cảnh lẫn nhau. Bây giờ Tùng Linh đã hai mươi tuổi, chàng trưởng thành càng trở nên khôi ngô tuấn tú và có võ nghệ cao cường nên được nhiều thôn nữ yêu mến. Tiểu Nguyệt thì đã tuổi mười sáu trăng tròn, hiền diệu nết na, xinh đẹp hoát bát nên được nhiều công tử hỏi cưới nhưng nàng không ưng thuận vì từ lâu trong trái tim nàng chỉ có hình bóng Tùng Linh.

Nhớ đến thời điểm cả hai chính thức nói lời yêu, đó là hai năm trước lúc Tiểu Nguyệt mười bốn và Tùng Linh mười tám tuổi.

Lúc đó, một ngày như mọi ngày, cả hai cùng hẹn ước cùng gặp mặt tại suối Ngọc Nương để đi hái nấm. Tiểu Nguyệt sắp xếp việc nhà hoàn tất vào hôm trước để sáng nay kịp hẹn với Tùng Linh, nàng ngồi trên tảng đá lớn ở bờ suối đợi mãi mà không thấy Tùng Linh đâu, liền buồn bã bỏ vào rừng một mình, vừa đi vừa trách móc vu vơ:

“ Đồ đáng ghét, hứa đi đã giờ không đi, mai mốt không thèm nói chuyện cho coi”

Nàng đi một hồi thì đến khu rừng già, theo đồn thổi của dân làng thì trong khu rừng này đôi khi diễn ra nhiều chuyện rất quái dị, nhưng trong rừng có rất nhiều nấm ngon. Tuy khá sợ hãi nhưng nghĩ đến số nấm ngon có thể mang ra chợ đổi lấy nhiều gạo thì đành liều một cái mà tiến vào.

“ Chát chát!! Tĩnh lại đi Tiểu Nguyệt. Dù có sợ thì mày vẫn phải vào, kiếm gạo cho cha mẹ đỡ khổ” Tự tát nhẹ lên mặt mình hai tiếng, trấn an bản thân sau giây phút ngớ người.

Bước vào khu rừng già, nàng vừa đi vừa sợ, thân hình co ro, khuôn mình nhỏ nhắn chậm chạp bước vào. Bỗng nhiên trước mắt có một màn sương mù trắng xóa, làm liều một cái Tiểu Nguyệt liền tiến tới, trên đường đi nàng thấy rất nhiều Nấm, kỳ lạ thay Nấm và hoa cỏ ở đây phát ra những luồng sáng lấp lánh tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp.

Tiểu Nguyệt cực kỳ thích thú, nàng định ngồi xuống hái những cây Nấm này, trong lòng thầm hưng phấn vì những cây nấm này chắc hẳn bán được rất nhiều tiền.

“ Này cô kia, cô làm gì đó tại sao cô hái trộm Nấm của tôi” Từ đằng sau lưng Tiểu Nguyệt vang lên âm thanh của một đứa trẻ.

Tiểu Nguyệt quay đầu lại thì thấy một tiểu hài tử tầm sáu, bảy tuổi, liền phân trần:

“ Tôi..tôi chỉ hái Nấm trong rừng chứ đâu có trộm của cậu đâu”

Cậu bé tỏ ra tức giận, hét lên:

“ Cô còn chối cãi, rõ ràng cô định hái số Nấm này của tôi”

Tiểu Nguyệt một mặt bối rối, thầm nghĩ chẳng lẽ số Nấm này có chủ:

“ Ơ... Nấm này của cậu trồng sao?”

“ Đúng, của tôi trồng thì sao, cô mau mau đi ra khỏi khu rừng này đi” Cậu bé khuya khuya tay đuổi Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt nghe vậy thì mắt rưng rưng vì bị nghi oan:

“ Tôi chỉ hái ít Nấm về bán đổi gạo cho Cha Mẹ thôi, xin lỗi cậu tôi không biết số nấm này của cậu trồng”

Cậu bé thấy Tiểu Nguyệt khóc thì dịu lại, oai vệ nói:

“ Tôi không trách cô nữa, bây giờ cô về nhà đi đừng ở đây, tôi không thích ai vào lãnh địa của mình”

“ Huhuhu, tôi mà về thì lấy tiền đâu mà đổi gạo cho Cha Mẹ tôi ăn” Tiểu Nguyệt càng khóc nức nở.

“ Tôi biết... nhưng Nấm này không phải người thường nào cũng dùng được nó. Nó là Nấm Tiên cô có biết không?” Cậu bé liền giải thích.

“ Tôi không biết” Tiểu Nguyệt một mặt nghi hoặc, nàng không biết Nấm Tiên là gì.

“ Nấm này là Nấm của Bách Hoa giao cho tôi trồng để dùng làm tiên dược cho chúng tiên, nên cô từ bỏ đi” Cậu bé thông cảm chia sẻ.

“ Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, tôi đi nơi khác tìm” Tiểu Nguyệt vừa đứng lên vừa dụi nước mắt nói.

“ Ê, cô đừng vào sâu bên trong, có nhiều yêu ma trong đó lắm” Cậu bé thấy Tiểu Nguyệt tiến vào sâu trong rừng thì gọi lớn.

“ Vậy tôi phải làm sao bây giờ” Tiểu Nguyệt vẫn còn khóc.

“ Thì cô phải về nhà tìm công việc khác mà làm” Nói rồi, cậu bé liền chạy đi xa.

Tiểu Nguyệt một mặt tiếc nuối mà ra về, đi được một đoạn cô bỗng nghe thấy tiếng kêu la của cậu bé hồi nãy, liền không chút do dự chạy vào sâu trong rừng tìm cậu bé, chạy một lát thì cô thấy một cảnh tượng kinh hoàng, một tên yêu tinh hình thù đáng sợ đang giật lấy hạt giống tiên từ tay cậu bé, cậu bé và tên yêu tinh giằng co qua lại, yêu tinh liền mở chiếc mồm đầy gai nhọn định cắn cậu bé, Tiểu Nguyệt thấy vậy liền sợ hãi hét lên:

“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Bạn đang đọc Tam Sinh Tam Lữ - Nước Mắt Hồ Ly sáng tác bởi spmaxcrazy22

Truyện Tam Sinh Tam Lữ - Nước Mắt Hồ Ly tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmaxcrazy22
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.