Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Khống Và 40 Tên Cướp

Tiểu thuyết gốc · 2536 chữ

Nhiều ngày trốn chạy Tam Khống đang ngồi thưởng thức món cá nướng của mình, hắn quyết định ở tại khu vực giáp danh biên giới, 1 địa phận không thuộc quốc gia nào, là con đường giao thương giữa các quốc gia, hầu như quốc gia nào cũng có 1 khu vực như vậy trung gian với quốc gia láng giềng, nơi đây tồn tại đầy dẫy các băng nhóm đạo tặc phản loạn cùng số lượng lớn yêu thú cấp thấp.

Tam Khống sau khi thưởng thức bữa trưa của mình, hắn quyết định nghiên cứu 1 phen, tu luyện trước đây vì để củng cố căn cơ vững chắc, lại cần phải che dấu không để lũ đại yêu phát hiện mình đang nói dối hắn không dám tùy tiện gia tăng thực lực, nhưng bây giờ đối với hắn thì ổn rồi hắn có thể tự mình phát triển.

Tam Khống nhớ lại 1 trong những tuyệt học của lão già sưu tầm để lại, trong đó có Bạo Quyền 1 quyền phá tan tất cả, hắn đã tu luyện tới đại viên mãn chiêu thức trong Đia Ngục Tháp là chiêu thức phá hủy mạnh nhất của hắn hiện tại, tuy nhiên hắn còn nghĩ tới 1 thứ còn lợi hại hơn là nâng cấp Bạo Quyền trở thành Cách Không Bạo Quyền, nắm vững quy tắc sử dụng hồn lực để chiến đấu tạo ra năng lượng bạo động xuất quyền kết hợp chưởng pháp võ thuật của thế giới cũ mà hắn từng mầy mò nghiên cứu, đó là Thốn Kình cùng Thông Bội Quyền tạo ra chiêu thức mới mẻ, cách đánh đa dạng hơn, 1 chưởng đủ để vang danh thiên hạ, nhưng thế giới này khác…

Đại khái hắn biết được công pháp là những thứ quý giá nhất của thế giới này, sống ở thế giới này lâu như vậy cuối cùng hắn cũng biết 1 vài thông tin hữu ích, thế giới này mang tên Hồn Giới. Những kẻ được mệnh danh mạnh nhất thế giới có hồn lực cấp độ 100, một đại yêu cũng có cấp độ từ 90 trở lên. Nhưng những kẻ vượt qua cấp độ 100 thì sao, các đại đại yêu tồn tại thì sao? đấy là những tồn tại vượt qua cấp độ nhân loại hiểu biết, hơn thế nữa còn có thần, thần cụ thể cấp bậc thế nào thì hắn không rõ cho lắm.

Công Pháp là cách thức tu luyện dẫn dắt mà nhiều đời nhân loại nghiên cứu để lại, có công pháp mạnh sẽ có thực lực mạnh, cấp độ tăng tiến cao hơn và nhanh hơn. Hồn Lực là sức mạnh từ bên trong cũng là linh hồn sinh vật, hồn lực cũng giống như nội lực, manna hay các dạng năng lượng khác mà hắn đọc tiểu thuyết ở thế giới cũ, chỉ có điều nó khác ở dạng năng lượng mà thôi.

Cường giả ở thế giới này vô cùng đa dạng theo nhiều kiểu tu hành khác nhau, dung hợp hay biến thân với yêu thú để mạnh hơn, cũng có các cách khác là đồ vật vũ khí, thực vật, kết hợp nguyên tố, võ kỹ v.v…

Tam Khống lấy ra từ trong không gian thạch một viên hồn thạch cấp 3, trước khi rời khỏi đại sơn Phong Long hắn đã thu đại đa số các báu vật đi rồi, chỉ có điều ở đó Phong Long lại không cất giữ vàng bạc châu báu nên giờ hắn rất nghèo.

Hồn thạch cấp 3 là loại thượng phẩm hồn thạch, bên trong chứa đựng 1 lượng lớn hồn lực 1 viên hồn thạch cấp 1 thôi cũng đủ để cho 1 kẻ tu luyện từ cấp 1 đến cấp 20 rồi, hồn thạch quý giá nhưng trên đường chạy trốn hắn chẳng có cơ hội nào đổi ra tiền được cả. Bắt đầu quá trình tu luyện đạt hồn lực cấp độ cao hơn Tam Khống nắm lấy hồn thạch hấp thụ năng lượng, từ cấp 1 mà hấp thụ từng hạt hồn khí từ môi trường xung quanh thì hắn có lẽ phải mất cả năm mới tu luyện tới cấp 2, có hồn thạch thì quá trình này diễn ra nhanh hơn nhiều, chỉ cần vài phút Tam Khống đã đạt được cấp độ 2 hồn lực, hắn tiếp tục vừa tu luyện vừa củng cố cho tới khi đạt tới cấp độ 3 hồn lực mới dừng lại, nếu đẩy quá nhanh 1 cách không cẩn trọng hồn lực thì thân thể lại không kịp thích ứng, lâu dài tu luyện theo kiểu này sẽ bị phụ thuộc vào ngoại vật.

ở cấp độ 1 hồn lực, Tam Khống sử dụng cách không bạo quyền dễ dàng đánh nát não của 1 yêu thú chuột cấp 1, bạo quyền truyền thống dễ dàng đấm vỡ gỗ. Đã đến lúc tìm đối tượng để thử sức mạnh ở cấp độ 3, ngoài ra còn cần rèn luyện thực chiến cho thành thạo điều khiển hồn lực cấp độ mới.

Tam Khống dạo bước tới 1 gốc cây, hắn đấm thường 1 nhát khiến nắm đấm in ở thân cây, liên hoàn quyền liên tiếp 1 lúc sau thân cây đổ rạp vì bị đấm bục. Tiếp tục thử bạo quyền, 1 đấm 1 thân cây kích thước bằng bắp đùi Tam Khống nổ tan. Cách Không Bạo Quyền nửa thân sau, thân cây tan thành nhiều mảnh.

Tam Khống hài lòng tiếp tục thử tốc độ bộ pháp bay nhẩy, hắn đã nhẩy cao hơn, tốc độ di chuyển nhanh hơn trước nhiều lần, sâu hơn trong ký ức có 1 bộ pháp khác được mệnh danh thiên bộ Tam Khống cũng đã luyện tới nhập thần, hiện giờ điều hắn cần là làm cho hồn lực gia tăng, thiên bộ cùng bạo quyền, cách không bạo quyền cũng sẽ gia tăng.

Tam Khống di chuyển nhanh như 1 cơn gió, luồn qua các bụi cây có lúc lại phi thân nhẩy trên các cành cây lớn, bỗng hắn dừng chuyển động khi từ trên 1 ngọn cây cao hắn thấy được 1 ngôi làng phía chân núi.

Tam Khống tiến sát lại ngôi làng, hắn quan sát được ngôi làng này có điều kỳ lạ, trong làng không có người già trẻ nhỏ, cũng không có phụ nữ, xung quanh chỉ toàn đàn ông có tới khoảng 40 người.

Tam Khống khoác áo ẩn mình đi vào do thám…

Tại 1 ngôi nhà to đẹp nhất 3 người đang nói chuyện với nhau…

A Đao: đại ca ta thấy như vậy không hợp lý, chúng ta người ít lực mỏng không thể ăn cướp hàng lớn được.

A Kiếm: đúng thế đại ca, không bằng chúng ta mạo hiểm 1 chút đi săn thú lớn thì sẽ có ích mà lại an toàn hơn.

A Phủ đại ca của hai tên còn lại: chúng ta vì bị bức ép mới phải thành cuồng đồ đạo tặc, mùa đông lại sắp đến rồi, đồ chúng ta dự trữ không đủ để các anh em duy trì qua mùa đông.

A Phủ: săn thú lớn không phải là ý kiến tồi, nhưng thứ chúng ta cần là gạo, là lương khô, thịt chúng ta không cất dữ lâu được.

A Phủ ngước nhìn lên trời: giá như chúng ta có 1 đấng cứu thế anh minh rìu dắt thì tốt biết bao nhiêu.

Từ 1 góc phòng Tam Khống quan sát, cấp độ của 3 tên này không tồi có lẽ là mạnh nhất chỗ này, cả 3 tên đều ở cấp độ khoảng 30, riêng A Phủ là có hồn lực mạnh mẽ nhất cấp độ của hắn giao động ở khoảng 35 đến 36.

Tam Khống thì thầm: thực lực không tệ, cấp độ này ở nhân loại có thể sưng bá 1 vùng, đến cả tên Cường Hạ làm mưa làm gió tại thành C Man cũng mới chỉ ở cấp độ 8, mà không hiểu sao bọn này lại trở thành cướp.

Tam Khống tiếp tục ẩn mình ăn chơi quan sát…

3 ngày liền 40 tên cướp luôn trong tình trạng vội vã, bọn này thân thể tên nào tên đấy to cao khỏe mạnh một thân man lực, nhưng tay chân tương đối vụng về, nấu ăn thì không biết nấu chỉ làm mấy món nhai đi nhai lại như nấu cháo, thịt nướng, còn lại các thứ khác chỉ biết đem đi luộc.

Bọn chúng vội vã mài dũa vũ khí lúc nào cũng bận rộn mà chả việc gì ra việc gì, cả đám toàn bọn đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng được cái thực lực mạnh mẽ tên nào tên ấy cũng đều trên cấp 10. Tên đại ca thì không biết điều hành công việc, cứ đi ra đi vào trong phòng mình mà không biết phải làm gì, hắn cứ ngồi rồi lại nằm, buồn bực lại đi luyện công.

Tam Khống ngồi trên 1 cành cây ẩn mình quan sát lẩm bẩm,“ lẽ ra sắp đi cướp phải thám thính tình hình, lên kế hoạch mai phục mới phải, bọn này có biết đi cướp không thế lại còn xây dựng nhà, đốt lửa ở cái vùng cây cối thưa thớt. Khác nào phô trương ra bản doanh cho kẻ khác tới báo thù. Thật không hiểu tại sao bọn chúng đến giờ vẫn chưa bị tiêu diệt”.

Ngày hành động cũng đến, cả nhóm cướp lên đường hành động bọn chúng đi cướp 1 hồi trở về, tên nào tên đấy mặt mũi xám xịt, có lẽ do cướp thất bại.

A Đao khóc thút thít hắn luôn mồn gào théo A kiếm, số lượng người ban đầu là 40 nay giờ chỉ còn có 9, số khác không thấy quay trở lại, có lẽ chết do cướp nhầm đối tượng, thấy lê lết đi về mà không có chiến lợi phẩm là biết rồi, Tam Khống chỉ biết ngồi trên thân cây mà than thở.

9 tên trở về trong đó có tên A Phủ đang bị thương nặng, chỉ là những vết thương đao kiếm bên ngoài nhưng tình trạng hiện tại có lẽ do hắn mất quá nhiều máu, dù hồn lực hắn có cao cường đi chăng nữa cũng không thể duy trì được lâu.

Tam Khống: thôi thì giúp 1 mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp, tuy rằng bọn chúng là đạo tặc nhưng sau 3 ngày quan sát ta cảm thấy bọn chúng sống rất có tình nghĩa, chắc hẳn do hoàn cảnh bần cùng mà sinh đạo tặc.

Tam Khống thu áo xuất hiện dưới gốc cây đi lại: dù gì trước đây ta cũng từng là 1 tên côn đồ, tiếp xúc cũng không ít các thể loại người nên cũng 1 phần nào hiểu được bọn chúng.

A Đao thấy kẻ lạ tiến tới liền vung kiếm chĩa về phía trước: Kẻ nào to gan!

Tam Khống: ta chỉ đi ngang qua đây, nhưng thấy đồng bạn của ngươi sắp không trụ nổi nữa rồi.

A Đao: ngươi có cách có thể giúp huynh ấy.

Tam Khống: ta không có cách thì ta xuất hiện làm gì, không thể thấy chết mà không cứu.

A Đao: vậy phiền ngươi cứu sống đại ca.

Tam Khống chuẩn bị sẵn vài lọ thuốc chữa trị mang ra, 1 lọ hiệu quả tức thì hắn dùng cho A Phủ, các vết thương của A Phủ liền lại nhanh chóng bằng mắt thường có thể trông thấy, đám còn lai cho dùng liều nhẹ để trị thương.

Cả đám 9 tên đều ngạc nhiên nhìn về phía A Phủ hồi phục thần tốc, sau khi A Phủ hồi phục bọn chúng đều giương mắt nhìn về phía Tam Khống chờ đại ca đưa ra quyết định.

A Phủ chỉ về phía tam Khống: ngươi có biết bọn ta là ai không.

Tam Khống: ở chốn này không phải đạo tặc thì là cướp, các ngươi nghĩ bộ dạng các ngươi giống người lương thiện sao.

A Phủ: ngươi không sợ ta bình phục rồi sẽ giết ngươi sao, mà nếu ta có mệnh hệ gì thì các anh em còn lại cũng sẽ giết ngươi.

Tam Khống: điều đó không quan trọng, ta nắm chắc có thể cứu được ngươi lên mới ra tay, hơn nữa sống ở giang hồ điều quan trọng nhất là trọng tình trọng nghĩa, ngươi thật muốn giết ta sao.?

A Phủ: có bản lĩnh, ta thấy ngươi mới ở cấp 3 mà không biết sợ như vậy.

Tam Khống: cấp 3 thì sao, miễn sao ta có thực lực tự mình sinh tồn là được.

A Phủ: người huynh đệ đa tạ đã cứu giúp, A Phủ này nợ ngươi 1 mạng, các anh em mau cảm tạ ân nhân đi.

Cả đám còn lại chắp tay cảm ơn Tam Khống.

Tối hôm đó cả nhóm có thêm 1 người huynh đệ, bọn chúng cùng Tam Khống nâng rượu giải sầu tâm sự 1 phần chia buồn cùng những huynh đệ đã mất.

A Phủ tâm sự: chúng ta vốn là nông dân từ nhỏ không quen dùng đao kiếm, nhưng rồi 1 ngày 1 làn sóng quái thú xuất hiện phá tan tất cả làng mạc, giết người vô số, chúng ta những đứa trẻ sống sót được tụ tập lại tập trung tại 1 doanh trại của triều đình, chúng ta được đào tạo vài năm sau đó thì ra chiến trường chinh chiến vô số trận.

Nhưng triều đình đã quá hỗn loạn, chia bè kết phái, nội môn tự đấu đá lẫn nhau cuối cùng đất nước diệt vong, triều đình mới mọc lên, chúng ta trở thành quân phiến loạn, đánh không được, chúng ta trốn chạy cứ trốn mãi đi mãi cả chục năm trời cuối cùng còn lại gần trăm người định cư tại đây.

Và bây giờ chỉ còn lại 9 người.

Tam Khống: 1 câu chuyện buồn, nhưng với thực lực của ngươi chắc sẽ được trọng dụng chứ.

A Phủ: trọng dụng gì đâu, ta trong 10 năm trốn chạy may mắn sống sót và học được công pháp của 1 vị tướng chết trận mà giờ mới có cấp độ thế này, từ đó đến nay chúng ta luôn săn thú và cướp bóc để sống, may thì cướp được không may thì vài huynh đệ tử trận.

Tam Khống: ta thấy các ngươi không giống cướp cho lắm, các ngươi chỉ cậy mạnh mà cướp thôi sao.?

A Phủ: vốn dĩ trước đây chúng ta luôn thành công cướp các đoàn thương nhân nhỏ, nhưng không ngờ lần này chúng ta gặp phải cao thủ.

1 tên đứng ngoài canh gác vội vàng hò hét: có 1 đoàn người ngựa đang tiến về phía chúng ta.

Tam Khống vỗ vai A Phủ: ta thấy đã đến lúc các ngươi lên dời khỏi đây rồi…

Bạn đang đọc Tam Khống Xuyên Không sáng tác bởi ĐạiLongThần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiLongThần
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.