Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn Chạy

Tiểu thuyết gốc · 2099 chữ

Phía dưới nhà nghỉ bỗng có tiếng quát tháo ồn ào “Ta hồi chiều mới gặp 1 cô gái cực xinh bước vào đây, các ngươi mau cho ta số phòng không ta đốt quán trọ của các ngươi”.

Từ trên tầng bước xuống 1 cô gái xinh đẹp: ây dô vị đại ca nào đang tìm ta sao.

Cường Hạ: ta là Cường Hạ ta còn tưởng ai, hóa ra con điếm già Vu Nương, ta đến đây không phải tìm gái già như ngươi. Ta đang tìm 1 cô gái xinh đẹp đi cùng 1 tên thư sinh mặt trắng (ám chỉ Yêu Hoa, nay là Hoa Sinh)

Vu Nương: thì ra là Cường Hạo đại cạ, đại ca đây muốn cô gái nào trong thành này mà chả được, tìm 1 nữ nhân mới tới cũng không nên hô hào đốt quán nhà vu muội. Cùng lắm muội đuổi cô ta đi là được chứ gì, hay là tối nay đại ca ở lại đây…

Cường Hạ: rốt cuộc các ngươi có đưa số phòng hay để ta đốt quán trọ.

Vu Nương quay về phía nhân viên quầy: đưa số phòng cho hắn, tránh hắn đuổi hết khách ta làm ăn.

Nhân viên quầy: quả thật không biết Hạ đại ca này tìm cô nương nào.

Vu Nương: cứ đưa những số phòng nào khả nghi cho hắn.

Nhân viên quầy: có 1 vị cô nương mới tới rất nổi bật, có lẽ đúng ý hắn, nhưng cô ta đi cùng 3 tên, trong đó có 1 tên thân hình rất to lớn đáng sợ (Ám chỉ Long Khờ).

Vu Nương quay sang phía Cường Hạo: đại ca à, quả thật có 1 vị cô nương đi cùng tên nam sinh mặt trắng, nhưng bên hắn còn có 1 tên rất đáng sợ. Vu Nương sợ người ta làm hại tới đai ca.

Cường Hạ: đáng sợ cỡ nào cơ chứ! 1 chứ 10 ta cũng chẳng sợ, ở cái thành C man này ta đứng nhì không ai dám đứng nhất.

Cứ như vậy 1 hồi Cường Hạo đi tới phòng của Tam Khống ở 4 người, hắn đạp tung cửa thì thấy cảnh tượng cả 4 đang cười nói với nhau, ăn mặc theo kiểu thương nhân.

Cường Hạ: 3 tiểu đệ, mỹ nhân này hôm nay là của ta, kẻ nào chán sống thì cứ việc cản đường, người đâu bắt cô ta cho ta.

1 đám thuộc hạ tiến tới ý định bắt sống Phạm Y, Long Khờ cùng Hoa Sinh định lên tấn công nhưng bị Khống Huynh cản lại “các ngươi không lên vội, muốn đánh phải áp chế thực lực xuống”.

Ngay khi những thuộc hạ đầu tiên chạm vào Phạm y, chúng phải nếm ngay quả đắng.

Phạm Y dễ dàng ném bay mọi kẻ động vào cô ta ra ngoài cửa sổ cùng hành lang, tiện tay Phạm Y dùng hồn lực xuất ra 1 chưởng Thủy Pháo, Cường Hạ dính chưởng không thể né tránh hắn bắn vào 1 góc tường ngất sỉu, đám thuộc hạ sợ hãi kéo Cường Hạ rời đi.

Cả 2 tên Long Khờ cùng Hoa Sinh khoanh tay coi thường Phạm Y, bọn chúng thấy chưởng lực quá tầm thường nhưng Tam Khống lại vỗ tay “bộp bộp”.

Tam Khống: Rất tốt, với lực đánh như vậy không hại chết bọn họ, có lẽ từ nay chúng ta chỉ cần Phạm Y ra tay.

Tam Khống quay về hướng 2 tên thuộc hạ: còn 2 người các ngươi các ngươi khi không được có sự cho phép của ta thì không được tùy tiện ra tay.

Qua buổi đêm đầu tiên, cả nhóm bước ra ngoài tìm hiểu về cuộc sống nhân gian Phạm Y cùng Hoa Sinh đi đổi 1 chút tiền chi tiêu, tiền ở thế giới này là dạng thẻ bài cuộc sống không khác thế cũ là mấy.

Tam Khống cùng cả nhóm đi ăn uống chơi bời tá lả khi thuộc hạ hỏi hắn thì hắn trả lời rất đơn giản là đang tìm hiểu cuộc sống nhân gian trước đã. Được 1 ngày trôi qua Cường Hạ cùng đám thuộc hạ lại đến lần này hắn đi cùng vài tên trông có vẻ rất mạnh, với cái nhìn cùng kinh nghiệm truyền thừa Tam Khống có thể đoán được đại khái những kẻ tu luyện đang ở cấp độ nào. 2 tên đại yêu thì không thể đoán nổi cấp độ của chúng, của Phạm Y ở khoảng cấp 60, mấy kẻ đang đến Cường Hạ ở cấp độ 8, thuộc hạ của hắn đều ở cấp độ 2 cấp độ 3, nhưng điều đặc biệt là mấy tên có vẻ mạnh đi cùng lần này chúng mạnh hơn Cường Hạ kẻ cao nhất trong số chúng có cấp độ 19.

Cường Hạ: chính là bọn chúng, mọi người hãy cẩn trọng cô gái kia rất khỏe, hồn lực của cô ta không có nhưng man lực rất quái dị.

Cốt Bạc kẻ có cấp độ 19: quả nhiên 1 đám người quái dị, dám tùy tiện ra tay với đàn em trên địa bàn của ta quả nhiên chán sống.

Phạm Y: là người của ngươi vô lễ với ta trước.

Tam Khống bước lên: Ta muốn gặp người mạnh nhất ở đây, các ngươi thì không có tư cách.

Cốt Bạc nghe xong liền nóng giận, tốc độ của hắn cực nhanh lao tới tấn công Tam Khống nhưng không kịp 1 chân của hắn đã bị Phạm Y túm lại.

Phạm Y cầm chân Cốt Bạc quật tới tấp xuống nền đất vừa đập cô ta vừa nói, “nghe sư huynh của ta nói gì không hả, các ngươi không có tư cách”.

Vài tên đi cùng Cốt Bạc thấy đồng bọn bị quật đau đớn vội vàng hô lên: mau dừng tay! Chúng ta là người của thương đoàn Hắc Thiên.

Tam Khống vuốt cằm xuy nghĩ, Hắc Thiên đây là biệt danh của nhất khống phải chăng hắn cũng ở gần đây chả lẽ xuyên không xong hắn vẫn giữ biệt danh này, đã lâu rồi huynh đệ không gặp nhau lại cùng cảnh xuyên không phải tìm hiểu thương đoàn này mới được, nhưng trước hết phải tránh nạn trước mắt, cắt đuôi đám đại yêu này đã, về phần Phạm Y thì không cần lo lắng cho cô ta cứ kiếm đại 1 lý do nào đó để cô ta thoát tội với 2 tên đại yêu này là được.

Tam Khống dơ tay ra hiệu: tha cho chúng đi Phạm y, đã là thương đoàn của Hắc Thiên thì chúng ta tạm rời đi vậy.

Trước khi rời đi Phạm Y tiện thêm cho Cốt bạc 1 đá, khiến hắn bay xa, bay đi đâu thì không biết nhưng chắc sau pha này bị thương khá nặng.

Tạm thời cả nhóm rút về quán trọ trên đường đi Tam Khống thấy Phạm y vẫn còn hậm hực, Tam Khống liền nói nhỏ với cả nhóm “bọn chúng mạo phạm tới Phạm Y theo ý kiến các ngươi nên sử trí thế nào”.

Long Khờ: giết!.

2 người còn lại không nói năng điều gì, tên Long Khờ này tuy mạnh nhưng tính tình rất thật thà chả trách hắn có cái tên Long Khờ nên Tam Khống mới lựa chọn hắn đi cùng.

Sau khi nghe ý kiến Long Khờ 2 người còn lại không nói gì Tam Khống liền quả quyết “Phạm Y đêm nay tùy cô hành sự, nhưng mấy tên mới hôm nay Cường Hạ dẫn tới thì tha mạng cho chúng, còn lại tùy cô quyết định”.

Long Khờ tiếp lời: chúa tể sao phải chờ đến đêm?

Hoa Sinh liền trực tiếp thụi cho Long Khờ 1 cú, sau đó Long Khờ liền phản ứng lại gay gắt.

Long Khờ: Ngươi là cái thá gì mà dám tùy tiện đánh ta!

Hồn lực Long Khờ không kìm nén được bắt đầu bốc dần ra ngùn ngụt, thấy thế Hoa Sinh vội vàng lùi lại thủ thế hồn lực của hắn tuy chưa phát ra nhưng cũng đã sẵn sàng chống lại. Tam Khống cảm thấy ngột ngạt khó thở nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén dơ tay ra hiệu dừng lại.

Tuy nhiên Long Khờ vờ như không thấy động tác ấy, hồn lực của hắn tiếp tục phát ra. Tam Khống dường như sắp ngã khụy hắn liền dồn hết sức còn lại hô lớn “dừng lại”.

Quả thật Tam Khống muốn nói tiếp nhưng sức của hắn không nổi, nói được 2 từ này đã là khá lắm rồi. 2 người Hoa Sinh cùng Phạm Y cùng nhìn về phía Tam Khống im lặng, Tam Khống cũng yên lặng. Long khờ đã thu hồn lực về thân thể giấu kín không kích phát ra nữa, với hồn lực của 1 đại đại đại yêu mà bộc phát thì chưa cần đánh, dân chúng cả tòa thành này chỉ cần chịu uy áp của hắn ảnh hưởng cũng đủ chết hết rồi, cũng may hắn chỉ bộc lộ 1 phần rất nhỏ do không khống chế được.

Long Khờ quay mặt đi chỗ khác thay vì quỳ xuống vội vàng xin lỗi như các đại yêu khi thấy Phong Long có lẽ tên này khờ lên không sợ chúa tể của hắn, hoặc cũng có thể thực lực của hắn cao lên hắn có quyền tự trọng. Hoa Sinh thì khác hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Long Khờ, hắn đánh nhẹ Long Khờ chỉ để cảnh báo tên này im lặng không hiểu ý chủ nhân của hắn. Nhưng sau khi thấy bộ dạng của Tam Khống thì khiến hắn có nhiều suy nghĩ.

Tất cả trở về quán trọ, không kẻ nào nói với nhau 1 câu, Hoa Sinh vẫn phục vụ Tam Khống, nhưng Tam Khống nhận ra ánh mắt của hắn thường xuyên theo dõi mình và có chút khác.

Xem ra phải hành động sớm rời khỏi đám này, chúng đã nghi ngờ rồi Tam Khống thầm nghĩ.

Tam Khống: hôm nay các ngươi đổi được bao nhiêu tiền của nhân loại.

Hoa Sinh giọng cùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ: chủ nhân sao người lại hỏi như vậy?.

Tam Khống thầm nghĩ xem ra xin ít tiền của Phạm Y rồi chuồn sớm thôi: ta muốn biết thôi.

Hoa Sinh: không nhiều chỉ cần chủ nhân có lệnh cần gì, thuộc hạ sẽ ra ngoài mua ngay.

Tam Khống: ta chỉ muốn cả 4 chúng ta tách ra mỗi người 1 phòng, hôm qua Phạm Y đã ngủ dưới đất rồi.

Hoa Sinh: chủ nhân từ trước đến nay đâu có tôn trọng yêu quái hạ đẳng, dù là nữ đi nữa thì cứ để nó ngủ dưới đất là được rồi.

Tam Khống đầu tràn đầy xuy nghĩ, xem ra tên Yêu Hoa này vẫn còn nghi ngờ về ta, hắn chưa đưa ra được kết luận nên không dám manh động, hắn vẫn còn sợ uy danh của Phong Long, còn tên Long Khờ thì hắn không quan tâm mấy, nếu giờ cứng đối cứng e rằng sẽ nguy hiểm, phải mau chóng thoát khỏi đây, dù không có tiền mang theo nhưng giữ mạng là quan trọng nhất, tốt nhất là hành động ngay đêm nay.

Tam Khống: ngươi không cảm ngộ được điều gì sao Yêu Hoa, đến thế giới nhân loại chúng ta nên sinh sống sao cho giống nhân loại 1 chút.

Hoa Sinh: thuộc hạ đã rõ…

Màn đêm buông xuống muốn trốn thoát khỏi 2 đại yêu là điều không phải dễ dàng, ngay khi Phạm Y rời đi 1 lúc, Tam Khống liền hiện áo choàng ẩn mình chạy mất. Hắn chạy thục mạng từ đường này qua đường khác, thậm chí hắn còn nhẩy cả lên 1 chiếc xe ngựa đang di chuyển rời khỏi thành phố C man vào buổi đêm.

Những ngày tiếp theo để đảm bảo an toàn khỏi thần thức của 2 tên đại yêu Tam Khống tiếp tục trốn chạy, hắn nhiều ngày ẩn mình trong áo choàng ăn trộm thức ăn mà lẻn đi, hắn muốn đi càng xa càng tốt miễn sao trốn thoát được khỏi lũ thuộc hạ của mình trước đây, mãi cho đến khi hắn rời khỏi quốc gia đầu tiên mà hắn đặt chân đến, đất nước Vệ Giáp...

Bạn đang đọc Tam Khống Xuyên Không sáng tác bởi ĐạiLongThần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiLongThần
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.