Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khác nhau

Phiên bản Dịch · 6466 chữ

Cô sợ hãi!

Làm sao có thể? Anh làm sao có thể thực sự nói câu đó?

Tuy rằng giọng nhẹ đến mức không thể nghe thấy, nếu không để ý sẽ biến mất trong không khí, nhưng cô chắc chắn mình thực sự đã nghe.

Cô hồi hộp, hoảng loạn không biết trả lời thế nào, hoàn toàn mất đi sự nhanh nhẹn hay có.

Miệng người này bình thường không phải độc hơn hẳn hạc đĩnh hồng sao? Chưa bao giờ nói được lời hay với cô, người đàn ông như vậy, lại, lại...... Dùng giọng nói dịu dàng, câu nói đầu tiên, đã khiến trái tim bị dọa đến say!

Cô thà rằng anh tiếp tục dùng miệng lưỡi đê tiện sỉ nhục cô, đó mới là Quan Tử Tề cô quen thuộc, chứ đừng dịu dàng đến thế, chỉ khiến người ta có cảm giác không có phúc mà nhận lãnh!

Lòng mất phương hướng, trong lúc nhất thời không thể phản ứng, đành phải làm bộ chưa nghe thấy, hoảng hốt đi vào.

“Cái đó...... Anh...... Đừng hiểu lầm...... Em không có...... Không phải như anh tưởng......” Đại luật sư hùng biện không chịu thua ai, bây giờ lại lắp bắp không nói nên lời.

“Tưởng gì?” Anh buồn cười hỏi.

Cô đẩy anh ra, kích động giải thích: “Chuyện...... Quách, chuyện Quách gia...... Em không, không phải vì anh...... Là, là vì...... Lương tri...... Cho nên mới...... không liên quan gì đến anh hết......”

Cô phải bằng mọi cách tẩy sạch quan hệ với anh!

“Cho nên ý em là, muốn anh đừng tự thổi mình to quá? Yên tâm, anh cực kỳ khiêm tốn.” Không phải lo lắng anh đắc ý vênh váo.

“......” Cô còn có thể nói gì?

Bị bộ dáng cô ảo não, hoảng loạn trốn tránh chọc cười, Quan Tử Tề chiều chuộng mắng yêu: “Nhát gan.”

Không sao cả, cô không muốn đối mặt.

Một bước lại gần, gần thêm khoảng cách hai người, anh cúi người, nâng gương mặt xinh đẹp, hôn cô thật sâu.

Rất nhớ em.

Lúc này, anh không nói ra miệng, mà dùng yêu cầu cuồng nhiệt, thân thể thiêu đốt diễn đạt, kể ra nỗi bận tâm lo lắng chưa từng nói thành lời, và...... Tình yêu say đắm ẩn sâu trong tim.

*

Tào Phẩm Tiệp đang trốn anh.

Rất nhanh, Quan Tử Tề phát hiện ra điều đó.

Mắt né tránh mắt anh, lộ vẻ cự tuyệt hành động thân thiết và tỏ ra không được tự nhiên, thời gian về nhà càng lúc càng trễ, nửa cố ý nửa vô tình kéo dài khoảng cách giữa hai người......

Kể từ lúc xúc động thốt ra “Anh yêu em!”, cái gì cũng trở nên kỳ lạ.

Anh rất muốn tự thuyết phục mình, là anh đa tâm, cô không có ý đó, nhưng, dạo này ngay cả cùng ra ngoài cô cũng không chịu, nguyên nhân là sợ gặp người quen.

Anh đáng sợ đến mức không dám gặp người khác ư? Vì sao không dám để người ngoài biết quan hệ giữa bọn họ?

Anh không nói, cảm xúc cứ từng ngày chồng chất, không để cô nhận thấy, những hành động và suy nghĩ dù rất nhỏ của cô làm anh tổn thương đến bao nhiêu.

Thậm chí, có khi để anh chờ cả một đêm, càng lúc cô về càng trễ.

Hỏi cô đi đâu, cô nói cô rất bận.

Bận cái gì?

“Anh không phải bạn trai em, hỏi nhiều quá!”

Không phải...... Bạn trai?!

Như vậy, anh còn có thể nói gì?

Nói nhiều, làm cũng nhiều, lạnh nhạt, là thứ duy nhất cô đáp lại, trong lời nói, nửa thật nửa giả ám chỉ, giữa bọn họ không có quan hệ gì.

Như vậy, còn có thể là anh nghĩ nhiều quá sao?

Cho đến một ngày, chính mắt thấy một người đàn ông đưa cô về, ở dưới lầu thân mật hôn tạm biệt.

Trái tim như bị đâm, đau đớn, anh giật mình hiểu được ý đồ của cô.

Tuy rằng rất đau xót, nhưng anh thực sự đã hiểu, biết cô mấy ngày nay “bận” cái gì.

Bận phủ nhận, bận trốn tránh, bận – phủi sạch quan hệ với anh.

Cô luôn luôn không ngừng, không ngừng cường điệu, cô không yêu anh, giữa bọn họ không có tình yêu, anh cũng không nên yêu thương cô, anh sao còn có thể không hiểu dụng ý cô muốn nói?

Đêm đó, anh tỏ vẻ bình tĩnh trước nay chưa từng có, hỏi cô: “Em muốn kết thúc phải không?”

Cô kinh ngạc, lặng người nhìn anh.

Đúng là cô cố tình, nhưng khi anh chủ động ngẩng đầu, cô lại thế nào cũng không thể thốt nên lời.

“Em...... Em không biết......” Tâm hoảng ý loạn, không thể rõ ràng dứt khoát.

“Không sao, tự em hãy nghĩ rõ ràng. Lần ấy, anh xoay người bỏ đi trước, lần này, anh để em quyết định.” Anh luôn cảm thấy áy náy, một lần tranh cãi kia xúc động bỏ đi, dỗi với cô, lại khiến cô trả giá quá nhiều, cho nên lần này anh giao quyền quyết định cho cô.

“Kết thúc hay tiếp tục, tuỳ em, anh sẽ không rời khỏi em, nhưng một khi em đã mở miệng, anh sẽ không quay đầu.”

Cho dù, cô cùng với những người đàn ông khác theo đuổi, yêu đương không rõ?

Cho dù, cả đời cô không mở miệng, mặc anh khổ sở?

Anh quá tốt với cô, quá bao dung, bao dung đến không có đạo lý, trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy mũi như nghẹt lại.

Đêm hôm đó, bọn họ điên cuồng làm tình, trắng đêm thiêu đốt.

Cô chưa từng như đêm nay, toàn tâm toàn ý như thế, không hề giữ lại.

Anh chưa từng như đêm nay, nhiệt tình dây dưa như thế, trong nỗi vui sướng tận cùng lộ ra một tia tuyệt vọng.

Điều rất rõ ràng, cô lại trì độn, cũng không thể nhận ra, anh dùng tình cảm gì đối đãi với cô, tình ý trong mắt anh làm sao giả được, với cô lại càng không phải là ôm suy nghĩ chơi đùa cho vui, anh nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cô ngại ngùng, bất an, tiềm thức chỉ muốn tránh đi.

Trong dĩ vãng, làm bạn cùng cô độc, cô có thể tự thuyết phục là mình cần một đôi tay, còn bây giờ? Cân bằng đã mất, hết thảy đã thay đổi, vượt khỏi những gì cô dự đoán...... Sợ hãi, cũng không thể cho anh những gì anh muốn.

“Quan Tử Tề, em muốn yêu, muốn tìm một tình yêu… Tình yêu bình thường.”

Tình yêu… Bình thường?

Hoá ra trong cảm nhận của cô, anh và cô, luôn luôn không bình thường, hoá ra, cô có cách nhìn như thế về quan hệ giữa bọn họ.

“Cho nên…” Mặt anh vô cảm, bình tĩnh không nhìn ra một tia cảm xúc.

“Chúng ta kết thúc.” Cuối cùng, cô đã nói ra.

Anh gật đầu, bước ra phòng ngoài, khi đến cửa, anh không mở miệng, cô cũng không vội vã đóng cửa lại, bàn tay nắm cửa, đốt ngón tay trở nên trắng bợt, chờ đợi anh nói một lời tỏ ra đã hiểu.

Cô nghĩ, anh sẽ tức giận, đổi lại bất cứ ai, cũng đều có quyền tức giận.

“Vì sao?” Anh dừng một chút. “Anh muốn biết, vì sao?”

Tối thiểu, anh có quyền hỏi câu này, phải không? Hay cô cho rằng, ngay cả tư cách hỏi anh cũng không có? Chỉ là chơi đùa, sau khi kết thúc vỗ tay hai cái, không nên nói thêm gì nữa?

Cô khó xử, không biết mở miệng thế nào.

“Anh muốn nghe em nói thật.”

Bởi vì một câu “anh yêu em” sao?

Cho nên cô sợ tới mức tránh như rắn rết, xua đuổi anh hoàn toàn khỏi cuộc đời cô?

Anh nghĩ một cách châm chọc.

“Anh...... Quan Tử Tề, anh nói em nói thật, anh không phải...... là nghiêm túc?”

“Đúng.” Luôn luôn cũng không sai, anh không phủ nhận điều này.

Không đoán được anh đáp lại rõ ràng như thế, cô ngây ngẩn cả người. “Chúng ta...... Không thể......”

“Vì sao không thể?”

“Anh đừng quên, em lớn hơn anh bốn tuổi.” Cô chỉ ra chỗ hai người không thích hợp.

“Hơn ba tuổi một chút.” Là chính cô nói.

“Em là bạn gái trước đây của anh trai anh.” Người khác sẽ nhìn anh thế nào? Nhìn cô thế nào? Cô không thể vượt qua chướng ngại tâm lý, đừng nói từng người trong Quan gia, chỉ riêng bản thân cô đã không được.

“Chia tay rồi, không phải sao?”

“Tuổi em không còn nhỏ, không thể tiếp tục cùng anh chơi bời, em muốn ổn định.”

“Em muốn kết hôn, lúc nào anh cũng chiều ý.” Càng không thành vấn đề.

Cô thở hốc vì kinh ngạc. Anh đáp lại rất quả quyết, không có một chút chần chờ, quả nhiên...... Anh nghiêm túc. Bao lâu rồi? Cô chưa bao giờ phát hiện......

“Cuộc sống ….. Chúng ta............ cách biệt quá lớn......” Cô cắn răng, bật ra những lời này.

“Có lẽ nên nói, anh không xứng với em.” Ý cô là, nên là một người đàn ông khác xứng đôi với cô hơn, anh hiểu.

Bị câu nói trào phúng của anh chọc giận, cô không ngại ngần nữa, hét lên: “Bằng không anh còn muốn em nói cái gì? Bởi vì anh là em trai Quan Tử Đàn, chúng ta mãi mãi không thể, em chỉ vì cô đơn, vừa khéo anh xuất hiện, giúp em thoát khỏi nỗi cô đơn sau khi chia tay, em chỉ là lợi dụng anh, có lẽ còn vì muốn trả thù, trả thù Quan Tử Đàn làm em thương tâm...... Cho nên, cho nên......”

“Vậy cứ tiếp tục lợi dụng đi, cần gì phải khách khí?”

Anh có ý gì? Châm chọc cô sao?

“Anh còn không rõ sao? Em không yêu anh, anh trả giá bao nhiêu, chờ bao lâu cũng không thể, tình cảm của anh, em không có cách nào đáp lại --”

“Vậy thì thế nào?” Anh lạnh lùng đáp lại.

Cô hơi kinh ngạc. “Cái gì?”

“Cứ coi là lợi dụng, thì thế nào? Cứ coi là không cam lòng, là trả thù, thì thế nào? Mấy cái đó anh đều nghĩ tới, thì thế nào? Anh có yêu cầu em yêu anh sao? Có sao?!”

Không có, cho tới giờ là không có!

Người không rõ ràng là cô, ngay từ đầu anh đã biết cô không yêu anh, nhưng vậy cũng có làm sao? Đến thời điểm này anh không để ý, cũng không yêu cầu, anh có thể yêu, có thể tự mình gánh vác, thậm chí có thể vĩnh viễn kềm chế phần tình cảm cô không muốn, cô vốn không cần vì chuyện này mà trốn tránh anh.

“Anh là em trai Quan Tử Đàn, anh họ Quan, em có hận, có oán, có không cam lòng, cứ nhằm vào anh, anh thấy không sao, em còn khách khí cái gì!”

“Anh...... Anh điên rồi!” Anh biết anh đang nói cái gì không?

Quan Tử Tề vỗ trán, rồi lại cúi đầu nở nụ cười, cười đến chua xót, trong mắt phủ một tầng hơi nước mong manh.

Đúng vậy, ngay cả anh cũng không biết, bản thân điên ở đâu, vì sao...... Vì sao đau đến thế, mệt mỏi đến thế chấp nhất một con đường không thể đi tiếp.

“Cho tới giờ phút này, em không hiểu anh, dù là khi em còn là người yêu của anh ba, hay là lúc chúng ta sống với nhau, em vẫn không hiểu anh......”

“Quan Tử Tề......” Chưa từng thấy anh có dáng vẻ này, cô muốn nói lại thôi, trái tim như nhuộm một lớp muối chát, đau xót......

“Một lần nữa, trước mặt anh, những lời đó, chính em nói cho anh.” Sau đó - anh nghĩ - anh sẽ chết tâm, cách xa cô, hơn nữa… Hoàn toàn quên.

Lúc này, cô lại do dự......

“Em......”

“Nói, anh đang nghe.”

“...... Không yêu anh, chúng ta...... Kết thúc.”

“Được.” Anh gật đầu nhận lời. “Chúng ta kết thúc, em không phải lo lắng ra cửa gặp người quen, không phải lo lắng phải giải thích thế nào, càng không phải lo lắng anh sẽ nói gì, nói với ai. Sau hôm nay, gặp nhau trên đường anh cũng sẽ làm bộ như không biết, để không ai biết chuyện của chúng ta, cũng không ai khiến em áp lực, bắt em trao ra thứ tình cảm em không muốn, em yên tâm chưa?”

Đẩy bàn tay cô đặt trên tay nắm cửa, chủ động đóng cửa lại cho cô, hoàn toàn chặt đứt ràng buộc cuối cùng, sạch sẽ.

Từ nay, không còn liên quan.

*

Anh biến mất.

Về nhà, cô lập tức nhận ra.

Bởi vì ngủ lại ở nhà cô quá nhiều, lâu dần, chỗ cô ở để rất nhiều đồ đạc của anh, quần áo, dao cạo râu, khăn mặt bàn chải, anh thường đọc tạp chí ô tô, chén trà anh dùng, và xì dầu vô số lần thay cô mua, dép lê..... Tất cả đều không còn!

Những gì thuộc về anh, từ nhỏ đến lớn, có được bao nhiêu, tất cả đều dọn sạch sẽ, cái gì cũng không để lại, dường như, anh chưa bao giờ tồn tại, chưa từng nằm trên người cô, để lại dấu ân trong lòng cô, chưa từng có điên cuồng xác thịt ban đêm, chưa từng giúp nhau lúc hoạn nạn, thân mật ngủ cùng......

Hoàn toàn biến mất, những gì có thể khiến cô nhớ đến anh, hoàn toàn biến mất, quyết liệt đến ngay cả trí nhớ cũng không lưu lại, thứ nhiều hơn duy nhất, là chùm chìa khoá đặt trên bàn trà, cũng như lời anh, hoàn toàn, hoàn toàn cắt đứt.

_ Anh trả lại không gian cho em, trả lại cho người đàn ông tiếp theo của em. _

Phía dưới chùm chìa khóa, là một tờ giấy ngắn gọn ghi vài chữ.

Cô ngã ngồi trên sofa, dường như sức lực toàn thân đã mất hết, ngay chỗ trái tim, dường như đã có một cái hố lớn, trống trơn, ngay cả cô cũng không biết đã thất lạc cái gì......

Cô đánh mất cái gì? _ _ Không, không có, tất cả vẫn như trước khi anh xuất hiện, nơi ở của một người phụ nữ độc thân, không có một chút dấu vết của người đàn ông, nên là như thế.

Vậy thì vì sao, cô lại có cảm giác mờ mịt không biết theo ai?

*

Vì bổ khuyết chỗ hổng trong trái tim, cô bắt đầu điên cuồng hẹn hò.

Người theo đuổi cô cho tới bây giờ không phải là ít, tìm người thay thế Quan Tử Tề không khó, chỉ cần cô quên cảm giác ngồi ở sau xe ôm anh, nắm tay anh giành đồ ăn vặt, và gối lên đùi anh ngủ là có thể.

Một chút cũng không khó, phải không?

Cô không lo không có người bồi.

Công việc, hẹn hò chiếm hết thời gian của cô.

Cô nghiêm túc chọn lựa đối tượng kết giao, lúc này, cô xác định, tìm một người đàn ông, nghiêm túc sống cả đời.

Mỗi ngày đều rất bận, bận đến không rảnh mà suy nghĩ.

Dần dần, cô không còn thích về nhà, một phần không rõ bản thân đang trốn tránh cái gì, là không ai giúp cô khỏi cô đơn, hay trốn tránh việc đối mặt với khoảng không gian đã không còn sự tồn tại của anh.

Nhưng, thỉnh thoảng vẫn có vài lần, quên rằng anh đã rời đi, bất giác gọi ra cái tên đó!

“Quan Tử Tề! Em nói bao nhiêu lần, khi tắm vòi sen…” Tiếng nói đứt ngang, không được đáp lại, trong nháy mắt ngây ngốc đứng tại chỗ.

Cô luôn phải nhắc anh khi tắm vòi sen phải kéo rèm, đừng biến toàn bộ phòng tắm thành ướt đầm, nhưng anh khăng khăng hung thủ không phải anh.

“Vu oan là điểm mạnh của luật sư sao? Rõ ràng chính em không nhớ, lại còn đổ cho người ta.”

Bọn họ tranh luận vài lần mà không có kết quả.

Hoá ra, thật là cô không nhớ......

Thêm vài lần, há miệng gọi người lấy giúp quần áo cho cô mặc, anh sẽ nói: “Tự đi ra đi, chỗ này cũng chẳng có ai, dù sao đói bụng bổ nhào vào người khác cũng chẳng phải anh.”

Miệng anh nói toàn chuyện cặn bã, nhưng mỗi một yêu cầu của cô vẫn nghe theo, cho nên cô luôn nói --

“Quan Tử Tề, em đói bụng.”

“Quan Tử Tề, đi đổ rác.”

“Quan Tử Tề, vòi nước không chảy kìa.”

“Quan Tử Tề, tuần này đến phiên anh rửa chén.”

“Quan Tử Tề, đừng xem bóng đá nữa, chán quá, em muốn xem thời sự.”

“Quan Tử Tề…”

Mỗi lần nhớ lại một câu, mũi lập tức lên men không lý do, không hiểu sao chỉ muốn khóc.

Hiện tại, không còn ai làm sàn ẩm ướt, cùng cô giành tivi, cũng không có ai thay cô đuổi theo xe rác, nửa đêm chạy ra ngoài mua đồ ăn khuya, mọi thứ không còn liên quan tới anh......

Anh không phải người đó, cho nên cô không làm sai, cô luôn luôn tin tưởng như thế.

Nhưng, vì sao anh đi rồi, rời khỏi cuộc đời cô như cô mong muốn, để cô tự do đi tìm người khác, tìm một tình yêu không có gánh nặng, không có áp lực, cô lại càng không vui?

Thêm một đoạn thời gian, cô rã rời, không còn hứng thú hẹn hò, làm chuyện gì cũng như cạn sạch sức lực, không muốn đi đâu.

Cô hay ngẩn người.

Trước kia, cô cảm thấy ngẩn người là chuyện lãng phí thời gian, bây giờ cô lại đang lãng phí thời gian.

Cô không thể phủ nhận, chuyện anh biến mất đã tạo thành ảnh hưởng với mình.

Cô để tâm đến anh.

Điều ấy, từ lúc vì anh đánh bạc với kiếp sống luật sư, cô đã biết, cô không dám đối mặt, nhưng sau lưng, trong tim, càng sâu thêm một tầng cảm xúc.

Quan Tử Tề nhất định không biết, cô quyết định kết thúc, là vì phát hiện bản thân đã rất để tâm đến anh, cô ngây thơ cho rằng kịp dừng cương trước bờ vực khi thời gian chưa muộn là điều cô nên làm.

Mà sự thật chứng minh, dường như đã quá chậm.

Cô nghĩ, cô đã yêu anh.

*

10 phút đi qua, 15 phút đi qua, 20 phút đi qua!

Tào Phẩm Tiệp cuối cùng phải buông bút, ngẩng đầu trừng mắt về phía người đàn ông dai như đỉa đang ngồi cạnh.

“Anh không có chuyện gì khác làm à?” Dù là ai, bị người ta coi như chuột bạch nghiên cứu săm soi không chuyển mắt cũng không thể nào bình tĩnh nổi, anh ta ăn no nhàn nhã không có việc gì làm phải không?

“Có. Nhưng việc trước mắt quan trọng hơn.” Quan Tử Đàn mặt không đổi sắc, đáp lại.

“Anh cứ ngồi lỳ ở văn phòng của tôi, định làm thần giữ cửa acho tôi sao?” Cô châm chọc.

“Là lý do phía sau lý do làm thần giữ cửa.” Không để ý tới khẩu khí rất nhạo báng của cô, ánh mắt cắm trong bình champagne màu hoa hồng. “Em đang làm gì?”

“Tìm hiểu về một vụ án kiện tụng về tranh chấp tố tụng, nội dung là --”

“Em biết không phải anh muốn chỉ cái đó! Người khác theo đuổi em, đưa hoa, ăn cơm, vì sao không cự tuyệt? Em đang nghĩ gì vậy? Anh thật sự không hiểu em.”

“Sao mà giống đang bắt gian tại giường quá?” Người không biết còn tưởng rằng anh ta ghen!

Không muốn quanh co thêm, anh ta nói thẳng. “Em và Tử Tề rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mặt cô cứng đờ, phòng bị theo bản năng. “Quan Tử Tề và tôi có quan hệ gì chứ, anh ít --”

“Có quan hệ hay không trong lòng em rõ nhất, Phẩm Tiệp, em còn muốn giấu giếm anh bao lâu?”

Anh ta quả nhiên...... Đã biết.

“Còn có thể thế nào? Không phải anh muốn tôi buông tha cho anh ta, có chừng có mực ư?” Người ta đã cảnh cáo, cô còn có thể thế nào?

Nghĩa là...... “Bọn em chia tay?!” Quan Tử Đàn rất kinh ngạc, thời gian trước gặp mặt, Tử Tề không hề nói gì với anh ta, hoàn toàn không nhìn ra khác thường......

“Đúng, tôi sẽ không dây dưa với anh ta nữa, anh có thể yên tâm được rồi.” Cô dùng vẻ mặt lãnh đạm nguỵ trang bản thân mình, lòng tự trọng quá cao không cho cô bộc lộ cảm xúc.

Anh ta yên tâm cái quỷ!

Quan Tử Đàn đóng sầm cánh cửa, quyết định nói chuyện một lần cho rõ.

“Em coi Tử Tề là gì? Nó đối xử với em thế nào, đừng nói với anh một chút cảm giác em cũng không có! Nếu đã kết thúc, chắc chắn không phải là Tử Tề nói trước.”

Cô khép mắt, chua chát hỏi: “Quan Tử Tề nói?”

Trong lòng cô biết, cô nợ anh, anh vì cô, quá mức thua thiệt.

Mấy ngày nay, hồi tưởng từng chuyện một, mỗi chi tiết nhỏ cũng hồi tưởng một lần, mới hiểu được anh đã làm bao nhiêu chuyện, bảo vệ cô như vậy, cô lại không chút cảm kích.

Để tay lên ngực tự hỏi, với anh, cô quả thật quá mức khinh suất xem nhẹ.

“Nó một chữ cũng chưa nói! Anh nghe thấy một câu này của em, là biết. Em không hiểu nó chút nào, nó có thể nói gì về em?” Quan Tử Đàn thở dài. “Anh biết anh không có tư cách đứng đây chất vấn em, nhưng Phẩm Tiệp, người nợ em là anh, không phải nó, nếu em dồn nỗi oán hận với anh lên nó, thì đối với nó rất không công bằng......”

Cúi xuống, anh ta nói tiếp, vẻ tự giễu: “Nói khó nghe một chút, nó xui xẻo mới phải làm em trai anh mà thôi, trừ cái này, nó không làm em thua thiệt gì, những gì nó làm cho em còn chưa đủ nhiều sao? Vì em, nó vi phạm gia huấn, lần đầu tiên không để ý đến chuyện anh em như thể tay chân, vung nắm đấm đánh anh mình. Vì sao? Bởi vì anh làm em đau khổ, nó thương em như vậy, bảo vệ em như vậy!”

Cô hơi kinh ngạc, vô ý đổ nước trà lên bàn, Quan Tử Đàn thấy thế, nhanh tay cầm lấy xấp hồ sơ trên mặt bàn, nhưng cô không nhìn những thứ bề bộn trên bàn, kinh ngạc ngước mắt. “Anh ấy -- đánh anh?! Chuyện khi nào?”

“Tuần đầu tiên chúng ta chia tay.” Quan Tử Đàn cười khổ. “Cũng không phải đùa, nhất định em không biết Tử Tề ra tay đáng sợ thế nào, nếu để nó điên lên, một cú đấm đủ chết người tại chỗ.” Huống chi không chỉ một đấm, vừa ngoan độc, vừa chuẩn, thật sự là khiến anh ta ăn bao nhiêu khổ, bất luận kẻ nào chỉ cần trải qua một lần, cả đời sẽ không dám nghĩ đến chuyện chọc giận anh.

“Tôi biết......” Bằng không Tiểu Cố sẽ không bị đánh gãy xương sườn, sau đó chết khiếp khi thấy anh tức giận.

Hoá ra lần Quan Tử Đàn bị thương là vì nguyên nhân đó, mới nhìn đã thấy rất thê thảm, rất đau đớn, cô tới bây giờ vẫn không biết, bởi còn đang oán hận vì chia tay, không có cách nào bình tâm tĩnh khí mà đến hỏi anh ta vì sao......

Nhưng khi đó, cô và Quan Tử Tề cũng chưa từng hoà hoãn, vì sao anh muốn bảo vệ cô? Còn vì cô trút giận, ra tay với anh trai......

“Tôi luôn luôn cho rằng...... Anh ấy được anh nhờ vả, mới đến chăm sóc cho tôi.” Bởi vì lúc nào anh cũng tỏ vẻ không hề để ý, cho dù có tâm, cũng nên là ở kia đoạn thời gian sớm chiều chung sống, tựa như cô lâu ngày sinh tình mà không tự giác...... Ai mà ngờ được, trước đó, anh đã tình ý giấu giếm?

Quan Tử Đàn lắc đầu. “Không, anh không xin nó loại chuyện đó. Bằng hiểu biết của anh về em, một khi không yêu, em sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ với anh, cũng không cần phương thức quan tâm như thể đang tìm cách thương hại em, cho nên anh không nhờ, Tử Tề cũng sẽ không. Nó làm tất cả, chỉ đơn thuần là vì yêu em mà thôi.”

“Làm sao có thể......” Cô thì thào tự nói, hoàn toàn không thể tin.

Cô chưa từng thấy anh nhìn cô mà có sắc mặt tốt một chút, anh mở miệng ngậm miệng không bao giờ thốt lời hay, nào có vẻ gì là thích? Cô luôn luôn cảm thấy, anh khó chịu với cô từ rất lâu......

“Suy nghĩ của em và anh giống nhau, nhưng Phinh Đình lại hoàn toàn không bất ngờ, mà chỉ hừ nhẹ rồi hát một bài: _ Em nói anh như mây, không thể nắm bắt, thật ra là anh không hiểu lòng em...... Em nói anh như câu đố, luôn nhìn không rõ, thật ra anh dùng lơ đãng che giấu thật tình. Sợ mình quá thâm tình đối với em tạo cho em gánh nặng, cho nên không dám tựa vào em thật gần _ ...... Đã hiểu chưa? Phẩm Tiệp. Chúng ta đều đã quên Tử Tề là người có thể giấu tâm sự thật sâu, giấu giếm không một dấu vết, cho nên ngay cả anh nó cũng giấu diếm được. Cho đến khi nó vì em ngã lòng, đánh anh, trên mặt không thể giấu giếm sự đau lòng, anh mới giật mình nhận ra, nó vốn dĩ không phải vô tâm, mà là đè nén, cố tình để em ghét nó, để đè nén tình cảm của nó, bởi vì lúc ấy, em là người nó không thể yêu.”

Nói cách khác...... Anh yêu cô, từ lúc cô vẫn còn là bạn gái anh trai, từ trước khi cô động tâm với anh......

Cho nên, anh có thể bởi vì nỗi đau của cô, dầm mưa cùng cô.

Cho nên, anh không yên lòng về cô, hàng đêm đưa đồ ăn khuya tới, đó là tình yêu mà anh không nói nên lời.

Cho nên, anh biết rõ cô vô tâm, vẫn tự nguyện khi cô cô đơn, làm người thay thế vào chỗ hư không trong lòng cô.

Cho nên, anh biết cô không yêu, không muốn dính vào gánh nặng tình yêu, nên nhường cô, tiếp tục cất giấu tình cảm thật lòng, ra vẻ anh cũng chỉ vì nhu cầu thân thể, không để cô thêm gánh nặng.

Nếu thật sự là như vậy...... Tào Phẩm Tiệp đè nén cơn đau co rút trong lồng ngực, cô thiếu anh nhiều bao nhiêu? Sâu bao nhiêu? Nặng bao nhiêu?

Cứ coi là lợi dụng, thì thế nào? Cứ coi là không cam lòng, là trả thù, thì thế nào? Những điều này, tất cả anh đều đã nghĩ tới, thì thế nào? Anh có yêu cầu em yêu anh sao?

Anh từng nói thế.

Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, dùng phương thức của anh bảo vệ cô, làm bạn cùng cô, đồng thời cũng thừa nhận sự thật cả đời cô có thể sẽ không yêu anh.

Tình yêu của anh… Thật tùy hứng, thật tuyệt đối, cũng thật...... Xót xa.

Nhưng anh chưa bao giờ nói, cũng không để cô hiểu, tư vị khi anh đè nén tình yêu ở bên cô khổ sở đến bao nhiêu.

Cho nên anh mới nói – Cho tới giờ phút này, em không hiểu anh, dù là khi em còn là người yêu của anh ba, hay là khi chúng ta sống với nhau, em vẫn không hiểu anh......

Tình yêu anh dành cho cô...... Quá...

Cuối cùng đã không thể che giấu, cô không tiếng động rơi lệ, vì người đàn ông cô từng đối xử tệ bạc.

Quan Tử Đàn thở dài. “Trong lòng em, thật ra là đang nghĩ gì?” Với Tử Tề, rõ ràng cô cũng rất có tâm.

“Tôi không muốn giải thích gì với anh.” Cô quay người, nhìn đám đông tới lui ngoài cửa sổ, một mình cô độc, một mình rơi lệ.

Ngay cả bi thương, cô cũng không muốn chia sẻ, cũng không muốn người nào đó san sẻ nỗi lòng, nhưng người đàn ông đó...... Mạnh mẽ lại dịu dàng khiến người ta không thể cự tuyệt.

“Bởi vì anh sao?” Bị từ chối uyển chuyển, Quan Tử Đàn cũng không để ý, thẳng thắn nói: “Khúc mắc của em, là do đoạn quan hệ đã qua của chúng ta ? Hay là tuổi tác chênh lệch? Cảm nhận của người ngoài?”

Quen biết cô không phải một ngày hai ngày, anh ta tự nhận là khá hiểu cô.

“Đừng nói với tôi, trong lòng anh một chút vướng mắc đều không có.” Mặt cô vô cảm, đáp lại.

“Em cho rằng anh sẽ đứng giữa gây khó dễ? Hoặc cho rằng người nhà Quan gia sẽ phản đối? Hay là, thật ra em sợ Tử Tề đổi ý.”

Cô trầm mặc, nghĩa là anh ta đoán không sai một chữ.

Người phụ nữ kiêu ngạo này! Sợ người ta không chấp nhận, vì thế tự mình không chấp nhận trước, để khỏi khiến mình bị thương, khỏi phải đau khổ về sau.

“Thứ nhất, anh sẽ không cảm thấy kỳ lạ; thứ hai, cha mẹ anh cũng đã nói rõ, em không cần phiền não, đây là anh nợ em; thứ ba, Tử Tề nếu để ý những chuyện này, lúc trước liệu nó có thể không chùn bước mà yêu em? Em cho rằng làm đến nước này dễ dàng lắm sao? Chênh lệch chẳng phải chỉ tồn tại phía em mà ở cả phía nó, một người yêu em, em còn lo lắng ngày sau đổi ý, thì đối mặt với một người không yêu nó, Tử Tề cần bao nhiêu dũng khí?”

Cô ngạc nhiên, không thể nào phản bác.

Khi cô ý thức nguy hiểm, có thể lùi lại, nhưng còn anh, bị cô chặn ở ngoài lớp vỏ cứng, anh làm sao bây giờ? Chưa từng lùi lại, hay vì chưa bị đâm cho đầu rơi máu chảy? Điều này, cô chưa từng nghĩ tới......

“Anh biết em thương nó, bởi vì em đã nghĩ đến tương lai, hơn nữa nhận định bọn em không thể có tương lai, sợ hãi em càng ngày càng yêu nó, nếu một ngày bị vứt bỏ, càng không thể thừa nhận nỗi đau, vì thế lựa chọn cách khi còn có thể khống chế, tự vứt bỏ mình trước, nếu không phải ý thức bản thân càng ngày càng nghiêm túc, sao em phải kinh hoảng thành ra như vậy?

“Em có biết vì sao chúng ta dễ dàng kết thúc không? Anh và em cùng là một loại người, chúng ta quá mức lý trí, một khi ý thức được nguy hiểm, sẽ tìm cách tự bảo vệ, đó là bản năng. Anh không phủ nhận chúng ta từng yêu nhau, nhưng điều kiện tiên quyết là, chúng ta biết tình cảm này là an toàn, sẽ không làm cho chúng ta bị thương, cho nên giữa chúng ta luôn luôn chỉ có bình thản, không có tình yêu điên cuồng đến chết, một khi phát hiện bản thân yêu người ta hơn người ta yêu mình, sẽ sợ hãi, sẽ kinh hoảng.

“Nói trắng ra, chúng ta không phải không yêu, mà là không yêu đủ, chúng ta đều quá phòng bị, quá cố kỵ, không thể không chút chùn bước mà yêu, nhưng Tử Tề và Phinh Đình lại khác, bọn họ đều là những người thật dạ, yêu là yêu, sẽ không lừa gạt chính mình, cũng sẽ không so đo ai yêu nhiều hơn, ai sẽ khiến mình tổn thương, vì họ đặc biệt, mới có thể khiến chúng ta bộc lộ con người thật, không thể đề phòng, như anh từng nói với Tử Tề, em ở trong lòng anh, nhưng, cô ấy đã khắc ở một nơi rất sâu trong trái tim anh.

“Cho nên những gì em cảm nhận, anh hoàn toàn có thể giải thích. Nhưng Phẩm Tiệp, em nghĩ đến cảm xúc của em, em phòng bị, em sợ hãi và trốn tránh, vậy em có từng nghĩ đến cảm xúc của nó không? Đứng về phía nó, rõ ràng còn khó hơn so với em, em buồn, có nó chia sẻ, còn nó? Ai tới gánh vác thay nó? Muốn tiếp tục đoạn tình cảm này, nó cần phải trả thêm bao nhiêu dũng khí? Em thực sự cho rằng nó không nghẹn khuất, không tổn thương sao? Nhưng nó dũng cảm yêu, không sợ bị thương, cũng không sợ bị em cự tuyệt, còn em, chỉ là một kẻ yêu mà không dám thừa nhận, dùng sự tự bảo vệ nhát gan của mình làm tổn thương người đàn ông yêu em sâu đậm.” _ _ Tổn thương của anh? Nghẹn khuất của anh? Rã rời của anh?

Anh có, cô biết.

Khi cô vội vàng trốn tránh, không dám cho bất luận kẻ nào biết quan hệ của bọn họ, cô biết anh tổn thương.

Khi cô phủ nhận chuyện mình động tâm, vội vàng hẹn hò cùng những người đàn ông khác, cô biết anh đau khổ.

Khi cô dứt khoát buông tay, đơn giản là không có lòng tin vào anh, sợ hãi chênh lệch vắt ngang giữa bọn họ, sợ một ngày anh sẽ không còn kiên trì mà lựa chọn buông tay, cô biết trái tim trở nên băng giá thế nào......

Nhưng, dù là chênh lệch thì thế nào? Quan Tử Đàn nói không sai, khi cô chưa yêu anh, anh vẫn có thể kiên trì đến một khắc cuối cùng, một người đàn ông yêu cô như vậy, tại sao cô còn sợ hãi?

Cô luôn không thừa nhận mình dồn cảm xúc oán hận với Quan Tử Đàn lên anh, nhưng kỳ thực, tiềm thức cô đã nhận định, Quan Tử Đàn thích hợp với cô như thế còn yêu thương người khác, huống chi là anh cách biệt với cô bởi quá nhiều vấn đề thực tế.

Sai lầm rồi! Lúc này cô mới nhìn rõ, người đàn ông đó đã cho cô những gì, không phải chỉ một đoạn tình cảm khảo nghiệm không chịu nổi, như Quan Tử Đàn nói, cô ta đã khắc trong lòng anh ta rồi, nhưng Quan Tử Tề cũng đã khắc cô vào một góc sâu trong trái tim anh, cho tới bây giờ thì đúng là như thế.

Cho dù… Cho dù thực sự không thể đi đến cuối cùng, một người đàn ông tốt với cô đến thế, chẳng lẽ không đáng để cô đánh cuộc một lần?

“Để mất nó, đời này sẽ không có một người thứ hai yêu em nhiều đến thế.” Quan Tử Đàn nói, một câu này cũng gõ vào lòng cô một búa thật mạnh.

Đúng vậy, sẽ không có một người nào khác yêu cô nhiều đến thế! Bỏ lỡ, cả đời sẽ chỉ còn lại tiếc nuối.

Cô muốn buông thả, theo trái tim, một lần nữa yêu thương anh, như lúc trước anh kiên quyết với cô, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đây là lần buông thả tuỳ hướng đầu tiên trong đời cô.

“Tử Đàn, anh cảm thấy...... Tôi còn có cơ hội cứu vãn sao?” Cô ngần ngại hỏi.

“Có thể, nó yêu em, trừ phi em thực sự cắt đứt mọi đường lui, để nó hoàn toàn tuyệt vọng.”

Một câu khiến cô chột dạ không thôi.

“Cái đó......” Chắc cô có! Đúng là đã khiến anh hoàn toàn tuyệt vọng.

“Vẻ mặt em như vậy là sao?” Quan Tử Đàn phòng bị nhìn cô, có cảm giác không hay.

“Đúng đó......” Cô nuốt nước miếng, nói ngắn gọn những chuyện đã xảy ra.

Không đợi cô nói xong, anh ta đã rên rỉ. “Em chết chắc rồi, Tào Phẩm Tiệp.”

“Làm… Làm gì đến nỗi. Tôi sẽ xin lỗi.....” Càng nói càng nhỏ giọng, trong lòng thật ra cũng biết, chuyện này không phải xin lỗi là có thể xong.

“Em không biết cá tính Tử Tề rồi, nó có thể vì tình cảm kiên trì đến nông nỗi đó, nếu không phải có chuyện làm nó trở nên tuyệt vọng, nó sẽ không ở trước mặt em nói những lời này, một khi em đã nói, nó sẽ làm được, mà nếu nó thật sự muốn cắt đứt, cho đến khi chết em cũng không thể vãn hồi!”

“Nghiêm trọng..... Vậy sao?” Da đầu cô run lên.

“Đừng cho là anh đe dọa em, nó từng kết giao với một người bạn gái, toàn tâm toàn ý đối đãi, nhưng cô ta bắt cá hai tay khi nó tham gia quân ngũ, nó đã cho cô ta cơ hội quay đầu, cô ta không quý trọng, về sau cô ta hối hận, khóc lóc van xin thế nào, thậm chí đòi tự sát, nó cũng không quay đầu. Cho nên -- xin hỏi Tào tiểu thư, em định cứu vãn thế nào?”

“......” Lúc ấy, anh cũng đã cho cô cơ hội, giao quyền quyết định cho cô, nhưng cô...... Cô đã nói gì với anh!

Cô khép mắt, mơ hồ nhìn thấy một tia tuyệt vọng.

Cô và anh...... Còn có thể sao?

Bạn đang đọc Tâm Không Đề Phòng của Mèo Vớt Trăng Sáng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.