Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu bộ lạc

Tiểu thuyết gốc · 2107 chữ

TAM GIỚI TRUYỀN KỲ TRUYỆN

Thể loại Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới

Tác giả: Phong Kei

Thiên 1: DỊ GIỚI

Quyển 1: Sơ nhập dị giới

Chương 2: Tiểu bộ lạc

Tại một vùng đất xa lạ, nơi đây có những ngọn núi hoang vu chọc thẳng đến tận bầu trời, có những dãy sơn mạch liên miên trải dài đến tận chân trời mà không một ai biết được chúng bắt đầu và kết thúc từ đâu. Những cánh rừng già với những cây đại cổ thụ có bộ rễ thô to như những cái cột nhà. Đây là nhà của rất nhiều loài chim thú hoang dã. Cả một khu vực rộng lớn hiểm trở ấy được thế nhân biết đến với cái tên: Thập Vạn Đại Sơn.

Ở rìa phía Bắc khu vực Thập Vạn Đại Sơn này có một dãy sơn mạnh tên là Trường Sơn, là nơi cư ngụ của một vài bộ lạc thổ dân.

Bên dưới chân một ngọn núi nhỏ thuộc dãy Trường sơn này, có một bộ lạc đã sớm cắm rễ ở đây hàng trăm năm.

Lúc này đang là cuối thu, tiết trời đã bắt đầu se lạnh, cả cánh rừng ngập tràn sắc đỏ của cây phong mùa thay lá.

Hải giật mình tỉnh giấc. Cái cảm giác mệt mỏi pha lẫn với mộng mị khiến hắn chưa thể xác định được bất kỳ điều gì.

Thất thần được một lúc hắn bắt đầu tự hỏi “mình đang ở đâu đây?”.

Mọi thứ xung quanh quá mức xa lạ với Hải. Hắn đang nằm trên một chiếc chiếu được làm bằng vỏ cây trong một căn nhà được dựng bằng gỗ và bùn đất.

Hải vô thức ngó lên trần nhà. Trần nhà được lợp bằng đủ loại lá cây đến nay đã mục nát và có đầy những cái lỗ hổng có thể nhìn thấy được sắc đỏ rực bên ngoài.

Hắn như chết lặng, như có một luồng điện xẹt ngang trong đầu Hải. Cái ký ức kinh hoàng về cái đêm định mệnh hôm đó ập về: Thiên Thạch!

Hải giật mình bật dậy.

-Aaaaaaaaa….

Cơn đau đớn như xé rách cơ thể khiến hắn không thể kềm chế được phát ra tiếng la thất thanh, Hải lại nằm vật ra giường, cố gắng cắn răng kìm nén lại cơn đau.

Lúc này có vài tiếng bước chân nhè nhẹ hướng đến căn phòng nhỏ, Hải cố gắng trở mình nhìn ra cửa. Qua cái khe mắt hẹp vì bị đánh sưng phù lên, hắn thấy được một bà lão đang chầm chậm bước tới, theo sau bà là một cô bé nhỏ nhắn khoảng bảy tám tuổi có đôi mắt to tròn đang hiếu kỳ nấp sau lưng bà nhìn hắn. Cả hai đều mặc phục trang rất kỳ lạ. Khoác bên ngoài là một lớp áo da thú, bên trong lại giống thứ vải bố mà Hải đã gặp trước đây, khá thô và dày. Trên người bé gái lại đeo các loại trang sức bằng các đốt xương động vật xâu chuỗi lại với nhau.

Họ bắt đầu trao đổi với nhau bằng một thứ ngôn ngữ nào đó mà Hải không tài nào hiểu được. Một lúc sau đứa bé gái chạy vội ra ngoài, còn bà lão tiến đến chỗ Hải nằm, đưa tay sờ lên trán Hải rồi gật đầu mỉm cười.

Bà lão lại nói chuyện với Hải bằng thứ ngôn ngữ xa lạ đó. Hắn không hiểu gì hết nên nhẹ lắc đầu.

Lát sau bé gái mang đến một cái chén được làm bằng xương sọ của một loài thú nào đó. Bên trong có một thứ nước màu đen đang bốc hơi nghi ngút. Mùi thuốc lan ra khắp phòng.

Bà lão đưa tay đỡ Hải ngồi dậy, cơn đau lại ập đến khiến hắn không khỏi rên rỉ một tiếng. Sau đó bà ra hiệu cho Hải uống thứ nước màu đen đó.

Cảm thấy họ không có ác ý với mình, Hải ngoan ngoãn uống hết chén thuốc đắng chát, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống.

Cô bé chăm chú nhìn Hải từ đầu tới cuối. Rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô bé nhanh chân chạy ra khỏi cửa. Khi quay lại, trên tay cầm theo một cái vòng vàng.

Cô bé nâng niu cái vòng, nhìn nó với ánh mắt luyến tiếc một lúc rồi xòe tay đưa về phía Hải.

Nhìn bé gái và bà lão với ánh mắt cảm kích, Hải khẽ nói:

-Cám ơn!

Bà lão và cô bé nhìn nhau. Rồi nhìn lại Hải với ánh mắt khó hiểu. Sau đó họ nói một vài câu câu với nhau rồi cùng rời đi.

Hải nhắm mắt lại, ký ức về chuyện hôm trước một lần nữa hiện ra trong đầu.

Bị truy sát, thiên thạch, ngày tận thế, con rồng màu đỏ tươi như máu.. Tất cả tái diễn lại một lần trong đầu khiến hắn đổ mồ hôi ướt đẫm.

-Chuyện hôm đó là mơ hay là thật?

-Nơi đây là đâu? Vì sao mình lại nằm ở đây?

Các vết thương hôm trước vẫn còn hiện hữu, cảm giác đau thấu tận tim gan là thật. Một lúc sau Hải cũng đành chấp nhận hiện thực. Hải tự nói với mình:

-Tất cả những điều xảy ra đều là sự thật hết. Vậy tại sao mình lại ở đây? Tại sao mình còn chưa chết? Họ là ai? Trang phục của họ sao lại kì lạ đến vậy?

-Có lẽ mình đang ở quốc gia khác, vì thế nên trang phục và ngôn ngữ họ mới kì lạ đến thế.

Miên man suy nghĩ một hồi mà không có kết quả, Hải thiếp đi lúc nào không biết. Hắn ngủ một giấc như chết đến xế chiều, nếu không có bà lão đánh thức hắn dậy ăn cháo thì không biết khi nào hắn mới tỉnh. Bé gái thỉnh thoảng cũng đi theo bà, giúp bà mang thuốc và thức ăn đến.

Nhìn lại bản thân mình Hải chỉ biết cười khổ: Tay trái và vài cái xương sườn bị gãy, cổ chân phải có lẽ bị bong gân nên sưng to, khắp người đầy vết thương không chỗ nào lành lặn cả, hắn nhẹ lắc đầu rồi lại tiếp tục nằm tĩnh dưỡng.

Ba ngày sau, Hải đã đỡ hơn nhiều so với ngày đầu tiên. Hắn có thể tự ăn uống, các cơn đau đã không còn mãnh liệt nữa.

Thương thế của hắn đang chuyển biến tốt dần.

Mười ngày sau thương thế chuyển biến rất tốt. Hải đã có thể tự mình di chuyển. Lần đầu tiên Hải bước ra khỏi căn nhà nhỏ, nắng nhẹ chiếu lên gương mặt non nớt nhưng kiên nghị của hắn. Trước mặt hắn là những ngôi nhà lụp xụp mái lá dựng lên từ gỗ được trát bùn đất lên. To có, nhỏ có nhưng đa phần đều toát ra cái vẻ mục nát, cũ kỹ. Một con đường đất nhỏ chạy dọc theo ngôi làng. Bước từng bước nhỏ, Hải lặng lẽ đi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

Diện tích ngôi làng cũng không được lớn lắm, trông chỉ có khoảng hơn ba mươi căn nhà. Cả làng được bao bọc bởi một hàng rào gỗ cao không quá đầu, bề ngoài tuy cũ kỹ nhưng trông còn khá chắc chắn.

Hải nhìn thấy dân làng đang làm các công việc thường nhật của mình. Có người phụ nữ trung niên chẻ củi, có người giặt đồ, có người đang ghép các sợi vỏ cây lại bện thành dây, lại có mấy cô gái giặt đồ ở bờ suối.

Điều kì lạ là tuyệt nhiên không hề thấy bất cứ một người đàn ông nào trong làng.

Một lúc sau Hải đi ngang bãi đất trống ngay giữa làng, hắn thấy hơn mười đứa trẻ con chia làm hai phe như đang chuẩn bị đánh nhau.

Cảm thấy hứng thú, hắn ngừng cước bộ lặng im đứng xem.

Trên tay đám nhóc cầm các loại vũ khí như gậy gỗ, dây thừng, kiếm gỗ. Sau một tiếng hét lớn, hai bên lao vào hỗn chiến. Âm thanh la hét, tiếng gậy gộc va vào nhau. Hai bên đánh nhau loạn xạ, bụi đất bay mù mịt cả một khoảng trời.

-Bọn này…cũng khá đấy chứ! Đánh thế này mới gọi là đánh! Đánh tốt lắm!!!

Hải đứng từ xa quan chiến không nhịn được cất tiếng khen ngợi, nhiệt huyết dâng trào.

Đám trẻ này đánh cũng rất khá. Tiến công, phòng thủ, né tránh đều thập phần linh hoạt. Nhất là hai đứa đứng đầu hai phe, đứa cầm gậy gỗ dài, đứa còn lại tay cầm một thanh chùy gỗ tròn thô to như chân người lớn. Kỹ năng của chúng khá tốt.

Giao chiến thảm liệt khoảng nửa giờ, nhân số hai bên giảm dần chỉ còn lại hai tên thủ lĩnh. Trận chiến đến giờ chỉ còn là cuộc chiến tay đôi giữa hai người. Cuối cùng đứa cầm chùy có vẻ đuối sức nên bị đứa cầm gậy vỗ một phát mạnh vào hông lăn bò ra đất.

Trận chiến kết thúc. Đám trẻ dìu nhau đứng dậy.

Hai đứa thủ lĩnh cũng dìu nhau đứng lên, lũ nhóc vậy mà lại cười nói với nhau như chưa từng có gì xảy ra.

Hải há hốc mồm, nhịn không được chửi một câu.

-Quát đờ phắc? Thì ra bọn chúng chỉ giỡn thôi!

Một vài đứa trông thấy Hải, chúng liền chỉ trỏ rồi nói gì đó với nhau.

Một vài đứa nhìn Hải với ánh mắt khinh bỉ, vài đứa thì cười cười với Hải, dù vậy cũng chẳng có đứa nào tiến đến bắt chuyện.

Hải cũng vẫy tay cười cười với chúng. Hai đứa thủ lĩnh chỉ liếc nhẹ qua Hải rồi ngoảnh mặt đi.

Lát sau chúng từ từ giải tán. Ai về nhà nấy, bỏ lại bãi đất trống đã bị cày xới tơi tả không biết bao nhiêu lần.

Hải lắc đầu rồi tiếp tục bước đi.

Mất sức chín trâu hai hổ hắn mới leo lên được ngọn đồi phía sau làng. Từ đây phóng tầm mắt ra hải có thể thấy được toàn bộ quan cảnh ngôi làng. Nằm xuống bãi cỏ đã úa vàng, hắn ngước mắt lên nhìn trời. Bầu trời trong xanh không một gợn mây.

-A! Ở đây cũng có máy bay!

Tiếng gió ào ào thổi tới. Cái âm thanh xé gió quen thuộc của máy bay làm hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn lại.

-Aaaaaaaaaa!!!

Thì ra đó không phải là máy bay, mà là một con rồng. Một con rồng phương Tây thật sự bằng xương bằng thịt. Con rồng này phủ lên một lớp vảy ánh hoàng kim chói lọi, cái đầu cao ngạo ngẩng vút lên. Đôi cánh rộng lớn dang ra bay lượn trên bầu trời.

-Ta điên mất rồi, ta điên mất rồi!!!

Hải mắt trợn ngược lên, miệng nhỏ không khép lại được.

-Đây không phải là mơ, chuyện hôm trước cũng không phải là mơ. Tất cả những chuyện ta vừa trải qua đều không phải là mơ. Ông trời ạ có có còn cho ta sống hay không???

Bên cạnh bỗng nhiên có tiếng cười khúc khích. Thì ra là cô bé vẫn thường bưng thuốc và thức ăn cho hắn không biết đã đến đây từ lúc nào.

Cô bé ngước mắt lên nhìn con rồng rồi nhìn Hải, nói gì đó với hắn rồi cũng nằm xuống bãi cỏ.

Cô bé nói nhiều lắm, Hải cũng dùng thứ ngôn ngữ quen thuộc của mình để nói. Nói rất rất nhiều nhưng chẳng ai hiểu tí nào cả. Nói đến lúc khát khô cả cổ, cả hai cùng nhìn nhau cười. Hải cười rộ lên, cô bé cũng sảng khoái cười với hắn.

Cười đến quên trời đất, quên hết mọi chuyện kinh khủng vừa xảy ra. Đây có lẽ là lần cười nói vui vẻ nhất từ trước đến nay đối với Hải.

-Cảm giác thoải mái này thật tuyệt, có lẽ mình nên nói chuyện nhiều với họ, sau đó tốt nhất là học luôn thứ ngôn ngữ này mới tốt.

Trời chiều dần ngã về Tây, Hải khập khiễng bước trở về căn nhà nhỏ, cô bé chầm chậm cùng hắn bước đi. Với Hải, hôm nay là một ngày đáng nhớ.

                                Hết chương 2
Bạn đang đọc Tam Giới Truyền Kỳ Truyện sáng tác bởi phongkei125195
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongkei125195
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.