Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê hoặc

Phiên bản Dịch · 5718 chữ

Nếu như không phải là ta biết Lục Châu tính tình đơn thuần, thì nhất định sẽ cho rằng nàng nói lời này để hấp dẫn ta. Ta định thần đánh giá lại Lục Châu một chút, tiểu ny tử này năm nay đã lớn hơn trước rất nhiều, dáng người đã trổ mã, bộ ngực đã trở nên đầy đặn hơn.

Lục Châu xấu hổ nói:

“Ta đã từng thấy ngươi và Tuệ Kiều tỷ tỷ hôn môi, có đúng... là như vây sẽ có hài tử hay không?”

Trái tim ta đập thình thình, âm thầm nhắc nhở mình nói:

“Long Dận Không ơi Long Dận Không, ngươi đã kiên trì được lâu như vậy, đừng có thất bại trong gang tấc đó chứ.”

Dưới ánh trăng khuôn mặt Lục Châu trở nên hấp dẫn vô cùng, ta nhẹ nhàng nâng cái cằm nàng, hôn lên đôi môi của nàng, Lục Châu nhắm đôi mắt lại, khuôn mặt phủ một lớp hồng.

Khi môi ta cách môi nàng chỉ còn một thốn, nàng lại đưa tay ngăn ta lại, cắn môi khịt mũi, thản nhiên cười nói:

“Ta rất sợ, hay là thôi đi...”

Phải khó khăn lắm ta mới có tâm tình, bị động tác này của nàng xóa ta hoàn toàn, ta mỉm cười nói:

“Trời không còn sớm, quay về đi ngủ đi.”

Nhưng mà trong lòng ta lại thất vọng tới cực điểm.

Lục Châu nhu thuận gật đầu, nắm bàn tay của ta, nói:

“Đêm nay ngươi có ngủ ở phòng ta hay không?”

Trong lòng ta mừng thầm nói:

“Xem ra cô gái nhỏ này đang ám chỉ, nếu như ta không nhận lời, chẳng phải là cổ hủ hay sao? Hơn nữa, chúng ta đã làm phu thê từ lâu rồi, sớm muốn gì cũng phải có ngày này, thừa dịp đêm nay ta biến nàng thành một nữ nhân chân chính.”

Lục Châu cầm tay ta đi về phòng, ta đã trải qua nhiều lần như thế này. nhưng mà hôm nay vẫn có chút kích động. Phải biết rằng đây là lần đầu tiên ta cùng với cô gái nhỏ tuổi như vậy, trong lòng ta có cảm giác là mình đang phạm tội, nhưng cũng cảm thấy mới mẻ và hưng phấn.

Lục Châu ngồi lên giường, bỏ giày, đôi chân trắng mịn màng đung đưa ở trên giường, chiếc Kim Linh (chuông vàng nhỏ hay đeo ở cổ nhân) vang lên những thanh âm của tiết tấu.

Ta vừa mới ngồi xuống, thì Lục Châu đã ngáp một cái:

“Thật buồn ngủ!”

Rồi nàng bò lên giường, chui vào trong chăn.

Ta mỉm cười, cởi trường bào, chui vào trong chăn thấy Lục Châu đã cuộn tròn nằm ở trên giường. Ta nhẹ nhàng huých vai nàng một cái, nàng giật giật, rồi lùi vào bên trong, hóa ra đã ngủ từ lâu.

Ta mang theo tâm tình trộm hương cướp ngọc tới đây, không ngờ lại bị nàng cứ như vậy dìm mất, ta không khỏi ngầm cười khổ, mùi thơm từ hơi thở của nàng lan ra, trong lòng có cảm giác thỏa mãn. Ta đâu phải là quân tử gì, nhưng cũng không thừa dịp người khác nguy khốn, ta thở dài cảm thán một tiếng, nằm ở một bên cố ngủ.

Lăn đi lăn lại tới tận nửa đêm mới ngủ được, khi tỉnh lại đã thấy chân tay ngọc của Lục Châu đã quấn chặt lấy ta, trên khuôn mặt non nớt vẫn còn nụ cười.

Ta nhẹ nhàng dời cánh tay nàng, từ trên giường bước xuống, thầm nghĩ trong lòng:

“Sau này có đánh chết ta cũng không ngủ chung với nha đầu kia.”

Đi ra cửa ngoài đã thấy Trần Tử Tô và Đường Muội đang ở trong việc kiểm tra quà tặng, thấy ta đi tới, hai người cuống quít hướng ta hành lễ.

Trần Tử Tô nói:

“Bệ hạ đã chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho Hán Thành đế.”

Ta gật đầu nói:

“Kiểm tra lại một chút, sau đó đem danh mục quà tặng tới cho ta xem.’’

Trần Tử Tô nói:

“Vừa rồi tướng quốc Tả Trục Lưu có cho người mang thiệp mời tới, trưa nay hắn thiết yến ở ‘Thanh Phong lâu’ để tiễn công tử.”

Ta không khỏi ngẩn ra, thất thanh nói:

“Tả Trục Lưu?”

Trần Tử Tô gật đầu nói:

“Đúng là Tả Trục Lưu!”

Ta nhíu chặt hai hàng lông mày nói:

“Tại sao hắn lại mời ta?”

Trần Tử Tô mỉm cười nói:

“Hay là Hâm Đức hoàng đế đồng ý đem chức vị thái tử cho người, hắn lại là người thuận thời thế, cho nên quyết định ngả theo phương hướng của công tử.”

Ta cười hỏi ngược lại:

“Trần tiên sinh có thật sự là nghĩ như vậy không?”

Trần Tử Tô ha hả phá lên cười:

“Tả Trục Lưu là người thế nào, ta cũng biết một chút, người này quyết không đơn giản, công tử có đi mới biết được mục đích thực sự của hắn.”

Tả Trục Lưu mở tiệc tiễn đúng là ngoài dự liệu của ta, ta đương nhiên sẽ không tin chuyện hắn đột nhiên thay đổi trận doanh.

Cả tòa Thanh Phong lâu đã bị Tả Trục Lưu bao hết, tiệc rượu mở tại tầng ba, ngoại trừ Tả Trục Lưu, không có ai ở đây cả.

Ta và Tả Trục Lưu ngồi đối diện với nhau, ta quen Tả Trục Lưu đã nhiều năm, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên ta ngồi gần như vậy vị tướng quốc quyền nghiêng thiên hạ này.

Tả Trục Lưu nhìn ta với vẻ tán thường, hắn nâng chén rượu lên nói:

“Bình vương điện hạ có thể nể mặt Tả mỗ như vậy, Tả mỗ vinh hạnh vô cùng.”

Ta cười nói:

“Tướng quốc sao lại nói ra cầu đó, ở Đại Khang, tướng quốc là một trong số ít người ta bội phục, ta không nể mặt mũi của phụ hoàng, cũng phải nể mặt tướng quốc.”

Tả Trục Lưu cười nói:

“Có thể được Bình vương coi trọng, Tả mỗ vui mừng vô cùng.”

Hắn bưng chén rượu cùng ta chạm một chén, lại nói:

“Bình vương điện hạ yêu nước thương dân, Tả mỗ vô cùng kính phục, biết rõ Đại hán nguy cơ trùng trùng, nhưng vẫn vì vạn dân Đại Khang mà dấn thân vào hiểm cảnh, Tả mỗ lại càng bội phục.”

Ta cười nhạt nói:

“Tả tướng quốc nói quá lời, Dận Không lần này tới Đại Hán cũng không nguy hiểm như vậy, chẳng nhẽ Tả tướng quốc hi vọng ta không về được hay sao?”

Tả Trục Lưu ha ha cười nói:

“Bình vương sao lại nói như vậy, trong các vị hoàng tử, Bình vương là người trí mưu cao nhất. Tả mỗ có thể nhận định, hành trình tới Đại Hán lần này Bình vương có thể mã đáo thành công, chiến thắng trở về.”

Ta cố ý nói:

“Nghe ý của Tả tướng quốc, thì hình như sau khi ta trở về, người sẽ trợ giúp ta giành ngôi vị hoàng đế.”

Ta cố ý nói như vậy, ở đây không có ai, lại ở trước mặt Tả Trục Lưu, không cần phải cố kỵ nhiều điều.

Tả Trục Lưu thần tình tự nhiên nói:

“Chi cần bệ hạ quyết định, Tả mỗ sẽ tán thành cả hai tay.”

Câu trả lời này của hắn vô cùng xảo diệu, ý của hắn là không ủng hộ, nhưng chỉ cần Hâm Đức hoàng đế quyết định, hắn sẽ không phản đối.

Ta mỉm cười nói:

“Tả tướng quốc hôm nay tới tìm ta, chỉ là muốn nói với ta chuyện này thôi hay sao?”

Tả Trục Lưu cười dài một tiếng:

“Bình vương rốt cuộc vẫn là Bình vương, Tả mỗ có tâm sự gì cũng không thể gạt được người.”

Hắn hạ giọng nói:

“Nếu như Bình vương đã thẳng thắn như vậy, Tả mỗ cũng không cần quanh co, ta và nhạc phụ người tuy rằng bất đồng chính kiếm, nhưng mà chúng ta cùng suy nghĩ cho Đại Khang. Hôm nay phải đối đầu với kẻ địch mạnh, chuyện quá khứ chúng ta sẽ tạm thời bỏ qua.”

Trong lòng ta âm thầm cân nhắc nói:

“Tả Trục Lưu hành động thế này là vì mục đích gì?”

Tả Trục Lưu nói:

“Tả mỗ mời điện hạ tới đây, là muốn phân tích cho điện hạ một chút về tình thế trước mắt.”

Ta chậm rãi để chén rượu xuống nói:

“Tả tướng quốc mời nói.”

Tả Trục Lưu nói:

“Đại Hán mời bốn nước, thì Trung Sơn quốc nhất định sẽ kết minh, Tấn quốc đối với Đại Khang có cừu hận sâu nặng, kết minh với Đại Hán là điều đương nhiên. Thế nhưng thế lực của hai nước này bạc nhược, có kết minh với Đại Hán cũng chẳng làm nên chuyện gì.”

Ánh mắt của ta trở nên ngưng trọng, phân tích của Tả Trục Lưu có nhiều điểm không bàn mà hợp, xem ra hôm nay hắn chân thành muốn giúp ta.

Tả Trục Lưu nói:

“Cho nên nói Tần quốc và Tề quốc mói là mấu chốt của chuyện kết minh lần này. Tề quốc và Đại Khang chúng ta có quan hệ thông gia, cô mẫu Trường Duệ công chúa của người đã từng là thê tử của Kinh Phong Đồng, tuy rằng sớm mất. Nhưng mà so sánh với Hán quốc, thì quan hệ giữa Tề quốc và Đại Khang thân cận hơn một chút. Lần này Kinh Phong Đông đột nhiên thay đổi chủ ý muốn cùng Hán quốc kết minh, nguyên nhân lớn nhất đó là vì lợi ích.”

Trong lòng ta chợt nghĩ, chuyện bảo tàng mâu thị chắc chắn Tả Trục Lưu có biết, những vẫn biểu hiện ngu ngơ, nói:

“Lợi ích gì?”

Tả Trục Lưu nói:

“Căn cứ theo tin của Tả mỗ có được, bảo tàng của cự phú Mâu Kỳ Vô đã xuất thế. Tàng bảo đồ có hai mảnh một phần rơi vào trong tay của Hán Thành Đế, phần còn lại rơi vào trong tay của Tề quốc Kinh Phong Đông. Tục truyền tài phú của Mâu Kỳ Vô đủ để ngạo thị tài sản của tám nước, năm đó hắn nắm giữ ba mỏ vàng lớn nhất trong thiên hạ, sau khi hắn chết đi, phân nửa số vàng của thiên hạ cũng theo hắn xuống hoàng tuyền.”

Ta cười nhạt nói:

“Đây chẳng qua chỉ là lời đồn đại, Tả tướng quốc chẳng nhẽ lại tin tưởng chuyện này hay sao?”

“Không có lửa thì sao có khói, Mâu Kỳ Vô có hay không cũng khiến người ta hoài nghi, bởi chỉ cần có được nó là sẽ đứng đầu thiên hạ. Đối với đế vương mà nói, đây là một sự hấp dẫn khó mà kháng cự được.”

Ta cảm thán nói:

“Xem ra chuyện liên minh giữa Hán quốc và Tề quốc đã trở thành một kết cục rồi.”

Tả Trục Lưu cười lạnh nói:

“Chuyện này chưa hẳn liên minh của bọn họ được tạo thành nên ở tàng bào đồ, nếu như bảo đồ này không cánh mà bay, thì cơ sở của liên minh không còn tồn tại nữa.”

Hắn đầy thâm ý nhìn về phía ta nói:

“Điện hạ hiểu ý của Tả mỗ chứ?”

Ta gật đầu nói:

“Tề quốc quốc quân Kinh Phong Đông không đích thân tới Hán quốc, nói cách khác bảo đồ vẫn ở trong Tề quốc, ta chỉ có khả năng có ý định với bảo đồ của Hán Thành đế mà thôi.”

Tả Trục Lưu nặng nề gật đầu nói:

“Ta đã an bài thủ hạ lẻn vào Tề quốc, không biết có thể lấy bảo đồ từ trong tay của Kinh Phong Đồng hay không, điện hạ hãy tập trung chú ý vào Hán Thành đế, tốt nhất là mời cô mẫu của người trợ giúp một chút.”

Ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, Tả Trục Lưu quả nhiên bất phàm, nếu như không phải ở lập trường đối lập, thì hắn là một trợ thủ rất tốt.

Tả Trục Lưu lại nói:

“Tần quốc và Đại Khang có mối thù truyền kiếp, thế nhưng quan hệ của Tần quốc và Đại Hán cũng không hòa hợp gì cho lắm. Căn cứ theo sự điều tra của ta, làn sóng phản đối liên minh ở Tần quốc là rất lớn. Các đại thần như Túc vương Yến Hưng Khải, Đình Úy Trầm Trì cũng đại diện cho các đại thần trong triêu đứng ra can ngăn chuyện liên minh.”

Ta cười nhạt nói:

“Bọn họ đương nhiên là không muốn Đại Hán liên minh với Tần quốc, bởi vì khi liên minh thực lực của Tần thái hậu Hạng Tinh sẽ tăng mạnh, đám người Hưng vương sao có thể trơ mắt nhìn chuyện này phát sinh?”

Tả Trục Lưu cười nói:

“Điện hạ nói rất đúng, việc nội loạn của Trung Sơn quốc là do Đại Hán ở sau lưng xui khiến, hiện tại tuy rằng đã bình định, thế nhưng Tần quốc vẫn có sự chê trách với Hạng Tinh, lần này Hạng Tinh đi Hán quốc nghị hòa, là muốn dùng lực lượng của nhà mẹ đẻ dẹp yên chuyện này. Cho nên bốn nước kia dễ phá, chỉ có Tần quốc mới là túc địch của Đại Khang.”

Ta đúng là bội phục sụ phân tích logic của Tả Trục Lưu, hắn có thể leo lên tới chức vị tướng quốc cũng không phải là do may mắn.

Tả Trục Lưu nâng chén nói:

“Tả mỗ chúc điện hạ thuận lợi giải quyết việc này!”

Ta cùng hắn chạm chén, ngửa đầu uống cạn, Tả Trục Lưu cười nói:

“Lúc này Bình vương không còn nghi ngờ thành ý của Tả mỗ nữa chứ?”

Ta và hắn cười, nhưng trong lòng rất rõ ràng, hôm nay Tả Trục Lưu có thể đứng cùng lập trường với ta, đó chính là vì chúng ta cùng chung lợi ích. Chỉ cần ta giải quyết xong chuyện năm nước liên minh, thì Tả Trục Lưu là người đầu tiên giết ta.

Trong lòng ta âm thầm cảm thán, nếu như Tả Trục Lưu có thể để cho ta sử dụng, thì muốn giang sơn Đại Khang chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?

Ta ngưng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của hắn, cảm thẩy thâm sâu khó dò, Cần vương rõ ràng là người tầm thường, Tả Trục Lưu tại sao lại cam tâm cho hắn sai khiến? Hắn có thể nhìn thấu chuyện thiên hạ, hà cớ gì mà lại không nhìn thấu chuyện còn con này?

Ta nhẹ nhàng gõ vào chén rượu được làm từ đồng xanh, làm như vô ý nói:

“Ngọc Dao Xuân mặc dù ngon, nhưng đựng ở trong chén thanh đồng, hương vị tản mác đi rất nhiều.”

Đôi lông mày của Tả Trục Lưu khẽ nhúc nhích, hắn cười nhạt nói:

“Khẩu vị bất đồng, dùng chén thanh đồng uống rượu tuy rằng có tản mát hương vị, hòa tan không ít độ cay của rượu, thế nhưng lấy tuổi tác của lão thân, dùng chén thanh đồng là hợp nhất.”

Ta và Tả Trục Lưu nhìn nhau thật lâu, đôi bên đồng thời nở nụ cười. Ta cũng biết rõ Tả Trục Lưu sẽ không bao giờ chịu cho ta sử dụng, câu nói kia của hắn cũng là uyển chuyển cự tuyệt, biểu thị là sau này hắn sẽ tiếp tục đi theo Cần vương.

Nếu như không cho ta sử dụng, thì lựa chọn của ta chỉ có một, đó là sau khi từ Đại Hán trờ về, ta phải mau chóng diệt trừ đối thủ này, hắn còn sống ở trên đời, thì sẽ là một cản trở trên con đường xưng đế của ta.

Ta cầm lấy bầu rượu chủ động rót cho Tả Trục Lưu một chén, nâng chén rượu lên nói:

“Dận Không có một chuyện muốn nhờ!”

Tả Trục Lưu mỉm cười nói:

“Bình vương điện hạ cứ nói ra trước đã, để lão phu nghĩ xem có nên uống nó hay không.”

Ta trịnh trọng nói:

“Ta muốn nhờ Tả tướng quốc đứng ra cùng các đại thần, khuyên phụ hoàng tạm hoãn chuyện xây dựng tân cung. Hiện nay kẻ thù bên ngoài đang chầu chực, trong nước thì dân loạn nổi lên bốn bề, nếu như tiếp tục xây dựng tân cung, thì cho dù có phá hỏng liên minh năm nước, nhưng Đại Khang sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay của phụ hoàng. Phụ hoàng vô cùng coi trọng tướng quốc, nhất định sẽ nghe lời của người.”

Tả Trục Lưu dùng hai tay tiếp nhận chén rượu của ta, nói:

“Chén rượu này Tả mỗ uống!”

Hắn ngừa đầu uống cạn sạch, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn ta, nói:

“Đường xa gánh nặng, Bình vương bảo trọng!”

Từ Khang Đô tới Hán đô phải mất nửa tháng đi đường, mồng tám tháng mười chúng ta đã chuẩn bị xong, ta dẫn theo Thác Bạt Lục Châu bắt đầu hành trình, Trần Tử Tô tiễn ta tới tận bờ hoàng hà, vẫn không quên nhắc nhở:

“Lúc công tử trở về, phải chọn thật kỹ lộ tuyến, đừng cho người khác biết được hành tung.”

Ta gật đầu cười nói:

“Ta nhớ kỹ.”

Trần Tử Tô lại hướngĐường Muội nói:

“Sau khi vượt Hoàng Hà chính là miền nam của Đại Khang, nơi đó dân tình hỗn loạn, ngươi nhất định phải bảo vệ công tử được an toàn.”

Ta ha hả cười nói:

“Trần tiên sinh không cần lo ngại, chúng ta sẽ cẩn thận, tiên sinh phụ trách chú ý tới Tả Trục Lưu là được rồi.”

Trần Tử Tô thở dài nói:

“Hai ngày nay ta đã nhiều lần suy nghĩ, tại sao Tả Trục Lưu lại giúp công tử.”

Ta gật đầu nói:

“Ta cũng đang đau đầu ở vấn đề này, nhưng mà có thể khẳng định lại một chút, Tả Trục Lưu chắc chắn cũng không muốn bị vây trong khốn cảnh khi năm nước liên minh. Nhưng mà ta vẫn nghĩ không ra, lấy năng lực và ánh mắt của hắn, tại sao lại phụ tá một hoàng huynh tầm thường và vô dụng như vậy.”

Trần Tử Tô và ta đồng thời thốt lên:

“Trừ phi hắn muốn soán quyền!”

Chúng ta liếc mắt nhìn nhau, lại đồng thời thở dài một hơi, xem ra chúng ta có chung suy nghĩ.

Nếu như Tả Trục Lưu phụ tá Cần vương leo lên đế vị, thì coi như đã nắm trong tay một nửa thiên hạ của Đại Khang, lấy năng lực của Cần vương sẽ chỉ là một con rối, là một cái khôi lỗi nhân vật, có lẽ Tả Trục Lưu nhìn trúng điểm này cho nên mới tận sức giúp hắn thượng vị.

Ta dặn dò Trần Tử Tô:

“Phải nắm chắc được thế cục của Khang Đô, nếu như có bất kỳ sự thay đổi nào, thì phải thông báo cho Tuyên Thành chuẩn bị.”

Trần Tử Tô gật đầu nói:

“Công tử cứ việc yên tâm, nếu như trong cung có chuyện gì thì Ung vương lúc nào cũng có thể báo cho ta, trước khi có kết quả chuyện ở Hán đô, thì sẽ không có biến cố lớn vì xảy ra.”

Vượt qua Hoàng Hà, ta không còn tin tưởng vào cảnh tượng trước mắt mình, khắp nơi đều hoang tàn, thậm chí còn kém hon cả Tuyên Thành lúc trước.

Sau khi hỏi qua người địa phương thì chúng ta mới được biết, nơi này cách Linh quận rất gần, nơi này vốn là nơi giàu có và đông đúc nhất của Đại Khang, thế nhưng từ khi Hâm Đức hoàng đế quyết định khởi công xây dựng tân cung, đã trắng trợn thu thuế khóa, bắt tráng đinh.

Bách tính ở những nơi gần Linh quận trở thành người đứng mũi chịu sào, khổ không thể tả.

Nam tử còn khỏe ở đây đều bị bắt đến tân cung, người may mắn tránh thoát được sai dịch, đều không dám ở lại chỗ này, chạy trốn tha hương, những người còn lại toàn là lão nhân, phụ nữ và trẻ em.

Trong lòng ta âm thầm cảm thán, Hâm Đức hoàng đế nếu như tiếp tục hồ đồ như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho người người oán trách. Hiện tại ở trong nước, loạn dân nổi lên bốn phía, đều có liên hệ với một loạt các chính sách tàn bạo của hắn.

Từ Hoàng Hà xuôi nam chừng hơn một trăm dặm, ta không nhìn thấy một thôn xóm hoặc thành trấn nào an bình.

Chiều xuống, hơn hai trăm người chúng ta dựng trại cạnh một khu rừng.

Tranh thủ lúc võ sĩ còn đang dựng trại, ta và Đường Muội đi quan sát xung quanh một chút. Xung quanh rừng liễu chẳng có thôn xóm gì, phía tây là một cánh đồng trống trải bát ngát, phía đông là một dòng sông nhỏ.

Tiêu Tín đứng ở phía sau chúng ta, bỗng nhiên vui mừng kêu lên một tiếng, hắn ngồi xổm xuống đất nhìn cái gì đó, lớn tiếng nói:

“Điện hạ, nơi này chính là Tĩnh Độc chiến trường khi xưa!”

Ta nhìn về phía hắn, nói:

“Ngươi nói đúng, đây chính là nơi Thác Đế khai quốc dùng năm nghìn quân đánh tan ba vạn quân địch?”

Trong mắt Tiêu Tín lộ ra những tia sáng kỳ dị, nặng nề gật đầu nói:

“Đúng là trận đánh này. Căn cứ theo chiến sử ghi chép, trận đánh này xảy ra ở nơi cách Hoàng Hà một trăm dặm về phía nam, con sông nhỏ kia chính là con sông tạo nên bước ngoặt thắng bại của cuộc chiến tranh.”

Ta và Đường Muội đi tới chỗ hắn, thấy Tiêu Tín cúi đầu nhìn một tấm bia đá đã vỡ nát, chăm chú nhìn những chữ được khắc trên đó.

Chữ viết trên tấm bia đá đã bị mờ, không còn nhìn rõ, hơn nữa trời đã hoàng hôn, nên phải nhìn thật chăm chú, ta không có hứng thú gì với chiến sử, chỉ đọc được hai hàng chữ đã đứng dậy rời đi.

Lục Châu hái được không ít dâu tây từ trong rừng, tới con sông nhỏ rửa sạch, đựng trong một chiếc khăn, đi tói bên cạnh ta, ta nhón một quả dâu tây bỏ vào trong miệng:

“Nàng cũng nếm thử xem, rất là ngọt!”

Ta nhìn lén xem thái độ của Tiêu Tín, nhưng thấy hắn vẫn cúi đầu, vô cùng chăm chú nghiên cứu tấm bia đá, nhưng thực ra trong lòng hắn không được bình tĩnh.

Ta không khỏi thầm than một tiếng, thiếu niên nào mà chẳng có sự rung động đầu đời, lấy trí tuệ của Tiêu Tín, chắc chắn hắn phải tự biết làm gì.

Lục Châu cầm dâu tây tới cho Đường Muội ái, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Tín:

“Phúc Oa! Ngươi cũng nếm thử đi.”

Tiêu Tín không dám nhìn nàng, vội vã cầm một quả dâu tây nhét vào trong miệng.

Ta mỉm cười, hướng Lục Châu nói:

“Lục Châu, nàng giúp ta chuẩn bị chăn đệm, tối nay ta ngủ ở chỗ nàng.”

Tiêu Tín cúi đầu thấp hơn, ta cũng biết tình đầu rất khó phai với những người con trẻ, câu nói vừa rồi đã xác định thân phận của Lục Châu với hắn, có lẽ hắn sẽ sớm giải thoát được khúc mắc trong lòng.

Đêm xuống, ta nằm trong doanh trướng của Lục Châu, Lục Châu cảm thấy vô cùng mới mẻ về những chuyện này, cho nên hỏi ta không ngớt, ta thấy nàng toàn hỏi những vấn đề trẻ con thì không khỏi bật cười.

Trải qua một ngày bôn ba, Lục Châu đã có chút mệt mỏi, nàng cuộn lại nằm ở trong lòng ta ngủ thật say, ta đắp chăn cho nàng, cơn buồn ngủ cũng kéo tới, nhắm hai mắt lại.

Bên ngoài hình như bắt đầu nổi gió, chúng rít lên những tiếng giống như tiếng gào khóc thảm thiết.

Ta không nhịn được đứng dậy, mở cửa truớng bồng, thì thấy ở bên ngoài Đường Muội và Tiêu Tín đang ngôi ở đống lửa trại không xa, có mấy tên võ sĩ đang gác đêm.

Lúc này ta mới thả lòng tâm tình, đi tới bên cạnh Lục Châu, chẳng biết ta tiến nhập vào trong mộng đẹp ngọt ngào.

Trong lúc ngủ ta mơ hồ nghe thấy tiếng kêu “giết”, lúc đầu ta còn tướng là ta mê ngủ, nhưng mà đột nhiên lại thấy tiếng gọi của Tiêu Tín:

“Điện hạ, có rất nhiều người đang tiến tới đây.”

Ta giật mình, Lục Châu và ta đồng thời tỉnh lại, ta chỉnh đốn lại quần áo đi ra ngoài trướng, thì thấy trong rừng liễu đã có không ít người cầm đuốc bao vây chúng ta lại.

Đường Muội và chúng võ sĩ bảo vệ xung quanh doanh trại.

Hắn giao trách nhiệm lại cho Tiêu Tín, đi tới bên cạnh ta nói:

“Điện hạ, thuộc hạ đã điêu tra, nơi này có chừng hơn năm trăm người, họ toàn là loạn dân, trong tay cầm nông cụ, không có sức chiến đấu gì cả.”

Ta nhíu mày, vừa mới rời khỏi Khang đô đã gặp chuyện như vậy, thì có thể thấy được tình cảnh bi đát của Đại Khang.

Đường Muội thấp giọng nói:

“Bọn họ đều là bách tính nghèo khó, ta không nên tổn thương tới họ.”

Ta còn chưa trả lời, đã có một võ sĩ vội vã chạy tới, nói:

“Bình vương điện hạ, bên ngoài đã có thêm người tới, số lượng đã lên tới hơn một ngàn, chắc chắn còn tăng thêm.”

Ta cả giận nói:

“Dưới chân thiên tử, há để cho những người này làm càn!”

Đường Muội nói:

“Ta đã điều tra, ở đây toàn là lão nhân và nhi đồng, nếu như chúng ta dùng vũ lực với họ, sợ rằng...”

Tiêu Tín chẳng biết từ lúc nào đã tới bên cạnh ta, hắn thấp giọng nói:

“Điện hạ, đám người này hiển nhiên là loạn dân đến đây cướp đoạt, nếu như chúng ta không hạ thủ, đợi khi bọn họ tới gần, thì người bị thương là chúng ta.”

Ta gật đầu nói:

“Ngươi có chủ ý gì?”

Tiêu Tín nói:

“Những loạn dân này phải nặng tay trừng trị, ta chỉ cần giết một số, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, thấy máu sẽ lui!”

Đường Muội phản đối nói:

“Không được! Bọn họ toàn là phụ nữ và trẻ em, chúng ta sao có thể hạ sát thủ được?”

Tiêu Tín nói:

“Đường thúc thúc, tính mạng của điện hạ trọng yếu, hay của đám loạn dân kia trọng yếu?”

Đường Muội nhất thời nghẹn lời, cắn cắn môi nói:

“Có thể tìm ra phương pháp tốt nhất...”

Tiếng kêu gào từ ngoài bìa rừng vọng vào càng lớn, đám loạn dán giống như thủy triều lao vào.

Ta hướng Tiêu Tín gật đầu nói:

“Tiêu Tín, ngươi chỉ huy đám võ sĩ giải quyết việc này.”

“Dạ!”

Tiêu Tín lớn tiếng nói.

Hắn nhanh chóng đi tới trước đội ngũ, hét lớn:

“Một tổ ba mươi võ sĩ theo Đường thúc thúc bảo hộ Bình vương điện hạ và Vương phi, những người con lại chuẩn bị liên nỗ theo ta giết địch.”

Liên nỗ là vũ khí của Mặc thị, lực sát thương vô cùng lớn. Tiêu Tín xử lý sự tình quyết đoán vô cùng, đã hạ thủ với địch nhân là không dung tình, nếu như so sánh thì Đường Muội đã trở nên nhân từ hơn rất nhiều.

Trong ánh măt của Đường Muội hiện lên sự không đành lòng, hắn tháp giọng nói:

“Trong đó toàn là hài tử...”

Ta nhìn Đường Muội nhẹ giọng thở dài một hơi nói:

“Đường Muội, cách làm của Tiêu Tín cũng không sai, mọi việc phải xuất phát từ đại cục, nếu như chúng ta có bất kỳ mệnh hệ gì, thì ngàn vạn bách tính của Đại Khang sẽ rơi vào số phận bị thảm.”

“Bắn!”

Tiêu Tín hạ lệnh, hơn trăm chiếc liên nỗ đồng thời phóng ra, từ ngoài bìa rừng không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ mới qua một lần bắn, ánh lửa ở trong rừng cây đã giảm đi không ít, nhưng từ phương hướng chính nam đã ùn ùn kéo tới.

Những người xông tới dùng cây rừng yểm hộ, tránh được sự công kích của liên nỗ.

Tiêu Tín nói:

“Tổ hai, tổ ba tiếp tục bắn, những huynh đệ còn lại theo ta tới chính nam giết địch!”

Hắn rút trường đao dẫn đẩu xông tới, hơn trăm danh võ sĩ theo hắn gào thét xông lên phía trước.

Tiếng kêu thê thảm vọng trời đêm, Lục Châu ng không đành lòng, nắm chặt cánh tay của ta. Ta trấn an nàng nói:

“Đừng sợ, chuyện này sẽ nhanh chóng qua đi mà thôi.”

Những võ sĩ kia hạ thủ không dung tình, chỉ trong nháy mắt đã giết hơn trăm loạn dân. Thủ đoạn tàn khốc đã làm kinh sợ những loạn dân khác, những người này nhanh chóng bỏ qua tiến công, lập tức ùa chạy ra tứ phía.

Tiêu Tín không tiếp tục truy kích, hạ lệnh cho đám võ sĩ lui về, những người bị thương được băng bó, đồng thời hắn lại dẫn hơn ba mươi võ sĩ khác dò xét bốn phía, những loạn dân nào còn sống, hoặc hấp hối, hắn đều một đao giết luôn.

Ta thưởng thức nhìn hành động của Tiêu Tín, hắn tuy còn nhỏ nhưng gặp chuyện bình tĩnh lạnh lùng, xử sự quả đoán, có phong độ chỉ huy, căn cứ vào năng lực ứng biến, thì Đường Muội còn phải than thở nhiều.

Có một võ sĩ tìm thấy một lão nhân trước ngực hắn còn cắm một mũi tên, chắc là bị loạn tiễn bắn trúng, Tiêu Tín làm động tác giết tại chỗ, Đường Muội không nhẫn nại nổi nữa, giận dữ hét:

“Người ta chẳng qua chỉ là một lão nhân, ngươi ngay cả người già cũng muốn giết hay sao? Ngươi còn nhỏ tuổi, sao tâm địa lại độc ác tới như vậy!”

Tiêu Tín lớn tiếng nói:

“Đường thúc thúc, nếu như để lại người đó cũng phải chết, điều đó chỉ làm người ta thống khổ hơn thôi, ta giết người đó là giúp người ta giải thoát!”

Đường Muội giận dữ hét:

“Già mồm cãi láo!”

Hắn đang muốn xông lên phía trước, nhưng lại bị ta nắm tay kéo lại:

“Đường Muội! Ngươi đi theo ta!”

Đường Muội giận dữ liếc mắt nhìn Tiêu Tín, đi theo ta sang mộ bên, ta thấp giọng nói:

“Đường Muội, Tiêu Tín không sai, lão nhân kia đã bị trọng thương, để lại chỉ làm cho lão thống khổ, không bằng giải thoát cho lão.”

Đường Muội thở dài một hơi, không hề phản bác.

Ta thấp giọng nói:

“Ngươi không nên ở trước mặt võ sĩ răn dạy Tiêu Tín, tuổi hắn nhỏ, nếu như không có chút thủ đoạn, thì hắn võ sĩ này làm sao phục hắn đây? Sau này có chuyện gì, nên nói riêng với hắn là tốt hơn.”

Đường Muội gật đầu nói:

“Thuộc hạ biết, nhưng hài tử này tâm địa quá độc ác.”

Ta cười nói:

“Người làm đại sự không cố kỵ nhiều tiểu tiết như vậy, trước kia khi ngươi làm sát thủ, ngươi có suy nghĩ người bị ngươi giết là thiện hay ác không?”

Đường Muội nhất thời á khẩu không trả lời được.

Ta cười nói:

“Xem ra Phổ Mạn đã làm ngươi thay đổi rất nhiều.”

Lấy tình hình của Đường Muội bây giờ, hắn đã không còn là một sát thủ lãnh huyết vô tình như ngày xưa, sau này ta không thể giao nhiệm vụ ám sát cho hắn nữa rồi.

Loạn dân tuy rằng bị chúng ta đẩy lùi, thế nhưng cánh rừng này không nên ở lâu nữa, vạn nhất đám loạn dân lại trở lại, thì chắc chắn phải có một trận ác chiến.

Chúng ta nhanh chóng thu thập hành lý, chỉnh lý đội ngũ, tiến theo hướng nam.

Ta và Tiêu Tín đi đầu đội ngũ, tâm tình Tiêu Tín có vẻ mất mác. Ta mỉm cười nói:

“Thế nào? Có phải đang trách Đường thúc thúc chửi ngươi hay không?”

Tiêu Tín lắc đầu nói:

“Đường thúc thúc từ trước tới nay yêu quý thuộc hạ, coi thuộc hạ như con, thuộc hạ sao có thể tức giận người, chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy có lỗi...”

Ta cười nói:

“Nếu như cha ngươi ở chỗ này ngăn cản ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Tiêu Tín trịnh trọngnói:

“Phúc Oa cảm thấy mình không có làm sai, chúng ta tới Hán đô là để mừng thọ, là vì bách tính Đại Khang, với một bên là loạn dân, bên nặng bên nhẹ, Phúc Oa có thể nhận thấy rõ ràng. Nếu như phụ thân thuộc hạ phản đối, thuộc hạ vẫn làm như vậy, thuộc hạ quyết không cho phép mình vi nhân từ nhất thời mà tạo thành sai lầm lớn.”

Ta thưởng thức gật đầu nói:

“Tốt lắm!”

Ta xoay người lại nhìn Đường Muội, thấp giọng nói:

“Đường thúc thúc ngươi không tức giận ngươi đâu, ngươi quay lại làm hòa hai câu, đảm bảo sẽ không có chuyện gì nữa!”

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.