Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vợ còn nhỏ tuổi

Phiên bản Dịch · 5168 chữ

Ngày thành hôn của ta và Thác Bạt Lục Châu, các vương gia ở các châu xung quanh đều tới dự. Bách tính Tuyên Thành biết tại đại hôn của ta, đều tực gia treo lụa hồng trước cửa, rồi lại chọn người đại diện mang lễ tới Vương phủ, có thể nhận ra uy vọng của ta trong lòng bách tính Tuyên Thành cực cao.

Những vương gia ở chúc mừng có Anh Vương Dận Trì, Đạt vương Dận Đông, Hiển vương Dận Tổ, họ đều do phi tử sinh ra, địa vị trong cung của bọn họ tương tự như ta.

Dận Trì và Dận Đông vẫn bảo trì trung lập, trong khi Dận Tổ lại thuộc về trận doanh của Hưng vương Long Dận Thao, bởi vì quan hệ giữa ta và Dực Vương, Dận Tổ đối với ta không có ý căm thù, hắn tới tham gia hôn lễ đã biểu hiện ý muốn thân cận.

Địa vị của ta lúc này không còn giống như ngày xưa, sau khi Đức Vương chết, ấp phong của ta bao gồm cả Sở châu và Tuyên Thành, trở thành vương gia có diện tích đất phong lớn nhất.

Trong mắt mọi người, địa vị của ta và Cần vương, Hưng vương ở Khang đô cũng như nhau, là một trong những người có hi vọng được chọn thừa kế ngôi vị hoàng đế của Đại Khang.

Thái độ của mấy người bọn họ cũng cung kính hơn nhiều, đương nhiên trong số vương gia mà ta mời cũng có người không thích. Văn vương Long Dận Hi người có ấp phong là Vi châu là một trong số đó, hắn chẳng những không tham gia hôn lễ của ta, mà thậm chí cả lễ vật cũng không mang tới.

Văn vương Long Dận Hi và Cần vương, Đức Vương là ba người con do hoàng hậu sinh ra, từ trước tới nay hắn luôn cho rằng thân phận của hắn cao hơn chúng hoàng tử một bậc.

Sau khi Đức vương chết, Tả Trục Lưu đã từng đề nghị mang lãnh địa của hắn giao cho Dận Hi, nhưng bởi vì Vi châu cách quá xa Tuyên Thành và Sở châu, lại bị Dực Vương cố sức ngăn cản, nên âm mưu mới thất bại.

Từ đó hắn đã mang lòng căm thù đối với ta, chuyện hắn không tham gia hôn lễ lần này cũng là một biểu hiện cho thấy hắn cố tinh gây khó dễ.

Lúc gặp mặt, các vương gia lại thổi phồng công tích của ta ở Tuyên Thành một phen, đối mặt với sự thổi phồng của bọn họ, biểu hiện của ta là tỉnh táo, nếu như ta không có địa vị và thực lực, thì chỉ sợ rằng bọn họ sẽ không cho ta cái mặt mũi này.

Ta vẫn còn nhớ kỹ, khi tết nguyên đán vừa rồi, họ đối với ta vẫn còn lạnh lùng, mà lúc này địa vị của ta khác xưa, thái độ của họ cũng biến hóa theo.

Ta mượn thời cơ này nói với bọn họ chuyện dâng tấu mở kênh đào, được bọn họ nhất trí tán thành, bề ngoài thì chuyện này đối với bọn họ có lợi, nhưng trên thực tế, nó là một bước phát triển trong mưu đồ của ta.

Lúc tiếng pháo vang lên, bên ngoài vương phủ cũng rộ lên tiếng hoan hô, toàn là những lời chúc phúc cho ta. Thanh âm này cũng làm cho ánh mắt của các vị hoàng huynh trở nên mơ hồ, điều này bọn họ không cách nào có được.

Một ngày ồn ã rốt cục cũng qua đi, ta nhìn tiểu lâu đang sáng đèn, trên miệng nở nụ cười.

Hôn nhân của ta không cách nào tách rời khỏi chính trị, Sở nhi là lễ vật mà trời cao ban tặng cho ta, bây giờ Thác Bạt Lục Châu không biết sẽ như thế nào.

Ta nhớ lại lúc nàng ở Bắc Hồ đã cứu ta từ trong tay Thác Bạt Ngọc Nhi, có lẽ là trời cao cũng sắp đặt duyên phận này từ trước cũng nên.

Đi vào tân phòng, Thác Bạt Lục Châu mặc cung trang hoa lệ của Bắc Hồ, im lặng ngồi một chỗ, cái khăn đỏ che mặt đã bị tháo xuống, đôi mắt đẹp của nàng chăm chú nhìn vào ta, dường như ta trở thành sự tò mò với nàng.

Ta cười nói:

“Tại sao ta chưa tới, nàng đã bỏ khăn voan xuống rồi?”

Thác Bạt Lục Châu cười nói:

“Đội cái khăn như vậy rất bực mình, hơn nữa ngươi cũng đã gặp ta rồi, làm gì phải thần thần bí bí như vậy nữa.”

Trong lòng ta cười thầm, tiểu nha đầu này dù sao cũng chỉ là đứa bé.

Ta mỉm cười nói:

“Nàng có biết hôm nay chúng ta làm cái gì không?”

Thác Bạt Lục Châu gật đầu nói:

“Kể từ hôm nay ngươi là trượng phu của ta, ta chính là thê tử của ngươi.”

“Đơn giản như vậy sao?”

Trong lòng ta cười thầm, đưa tay kéo cái khăn sa trên mặt nàng xuống, thiếu nữ Bắc Hồ chỉ khi lập gia đình mới có thể bỏ khăn che mặt.

Thác Bạt Lục Châu có khuôn mặt hồng hào, cũng bởi vì sự ngây ngô của thiếu nữ, mà nàng có vẻ ái ngại, đôi mắt đẹp màu ngọc bích, mũi cao mà thẳng, sự xinh đẹp của nàng khác hắn thiếu nữ Trung nguyên, khóe miệng hơi nhếch lên, biểu hiện sự bướng bỉnh và linh động.

Thác Bạt Lục Châu ngáp một cái nói:

“Ta mệt rồi hiện giờ ngủ được chưa?”

Ta gật đầu, Thác Bạt Lục Châu cởi quần áo, mặc nội y, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng chui vào trong chăn, nàng xấu hổ không phải vì chuyện nam nữ, tám phần mười là vì chuyện ngủ cùng với một nam nhân lớn tuổi.

Ta cười nhạt một tiếng, hôm nay ta không muốn cùng nàng chung phòng, nhẹ nhàng buông màn che, ôn nhu nói:

“Lục Châu, nàng an tâm ngủ đi.”

Lục Châu nói:

“Ngươi đi đâu vậy?”

Ta cười nói:

“Ta ngáy rất to, sợ ảnh hưởng tới ngươi, nên sang phòng bên cạnh ngủ.”

Mở cửa phòng, đã thấy mấy người Yến Lâm, Sở nhi cười duyên bỏ chạy, ta lắc đầu, mấy người các nàng muốn xem truyện cười đây mà.

Khi ta tới phòng các nàng, thì phát hiện tất cả các cửa phòng đều đóng chặt, cho dù ta gõ cửa như thế nào, các nàng cũng không ra, rơi vào đường cùng, ta đành phải đi tới phòng của Vân Na.

Vân Na cười khanh khách nói:

“Đêm tân hôn huynh chạy tới chỗ muội làm gì?”

Ta cười khổ nói:

“Vốn định đến chỗ các nàng nghỉ ngơi, nhưng không ngờ các nàng lại không mở cửa, không thể làm gì khác hơn là tìm tới Hoàn Nhan tướng quân để nương tựa rồi.”

Vân Na sẵng giọng:

“Trong đầu huynh toàn nghĩ chuyện lung tung, đàng hoàng ở trong tân phòng không được hay sao, mà vẫn còn muốn chuyện phong lưu?”

Ta ôm vai nàng, hôn một cái lên mặt nàng, nói:

“Ta chỉ là cùng nàng tổ chức hôn lễ cho có nghi thức mà thôi, cũng không phải muốn động phòng, sao có thể ngủ cùng một chỗ?”

Vân Na cười nói:

“Thì huynh cứ yên ổn mà ngủ, không cùng nàng làm chuyện đó, cũng có sao đâu?”

Ta cười nói:

“Nàng mặc dù là hài tử, nhưng dù sao vẫn là một thiếu nữ, nếu như ta ngủ cùng nàng một chỗ, vạn nhất ta...”

Vân Na cười tới mức cong người, ta cuống quít đỡ lấy nàng nói:

“Không nên cười nữa sẽ ảnh hưởng tới thai khí.”

Vân Na vât vả lắm mới ngừng cười, nói:

“Huynh có làm chuyện gì cũng là bình thường, huynh là trượng phu của nàng ta mà.”

Hai tay của nàng vòng qua cái cổ của ta, nói:

“Không nghĩ tới tướng công của muội lại biến thành một người thủ lễ khiêm tốn, sao trước kia muội không thấy như vậy nhỉ?”

Ta thấp giọng ghé vào bên tai của nàng nói:

“Trước gian sau cưới mới thú vị.”

Vân Na trợn mắt nhìn ta nói:

“Cái tên hỗn trướng này vẫn định đùa muội, còn không mau về với tiểu thê tử của huynh đi.”

Ta lắc đầu nói:

“Đêm nay ta ngủ ở chỗ này, không đi đâu nữa cả.”

Vân Na nói:

“Huynh ngủ không thành thật, nếu như ***ng phải hài nhi của chúng ta thì làm sao bây giờ, còn không mau trở về!”

Nàng vừa nhắc tới thai nhi trong bụng, đương nhiên ta chỉ còn cách sống trong khuôn khổ.

Ta thở dài, ủ rũ đi ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy mấy gian phòng của Sở nhi và các nàng đã tối đen, hiển nhiên là không muốn cho ta vào trong phòng nghỉ ngơi.

Chỉ còn tân phòng vẫn có ánh sáng, sau khi do dự, ta quyết định tới thư phòng nghỉ ngơi.

Đi qua cửa tân phòng, cửa phòng đột nhiên mở ra, Thác Bạt Lục Châu khoác áo cừu, đưa tay kéo lấy ống tay áo ta nói:

“Ngươi mau vào cho ta!”

Ta đi vào trong phòng, thấy đôi bàn chân của Thác Bạt Lục Châu trong suốt, trên mắt cá chân vẫn còn đeo một cái vòng vàng, không biết tại sao, trong mắt ta đôi chân này trở nên mê người vô cùng.

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Tiểu nha đầu này kéo ta vào đây muốn làm cái gì? Lẽ nào đã có người nói cho nàng chuyện nam nữ?”

Trong đôi mắt đẹp của Thác Bạt Lục Châu đã thấp thoáng có lệ, nàng nhẹ giọng nói:

“Ngươi không muốn ta làm thê tử hay sao?”

Ta ngơ ngác, cười nói:

“Đâu có, chẳng phải chúng ta đã bái đường thành thân hay sao?”

Thác Bạt Lục Châu nói:

“Thế nhưng mẫu phi ta nói... dựa theo quy củ của tộc nhân chúng ta, nếu như đêm tân hồn, trượng phu không ngủ cùng với thê tử, thì đại biểu cho việc hắn đã vứt bỏ thê tử của mình...”

Ta không biết Bắc Hồ lại có tục lệ như vậy, trong lòng nói thầm:

“Không phải chỉ là ngủ ư, có cái gì đáng sợ! Long Dận Không ơi Long Dận Không, chuyện gì ngươi chẳng trải qua, vậy thì sao phải sợ một tiểu cô nương?”

Nghĩ tới đây, ta cởi áo ngoài mỉm cười nói:

“Được! Chúng ta lên giường nghỉ ngơi.”

Thác Bạt Lục Châu dẫn đầu chui vào trong chăn, ta mặc nội y kéo chăn nằm xuống, ngủ cùng với một tiểu nữ hài đúng là một chuyện vô cùng mới mẻ với ta. Ta cố gắng duy trì một khoảng cách với nàng, mùi hương thơn nhàn nhạt trên người Lục Châu tỏa ra, truyền vào trong mũi của ta.

Ta thường ngày có thói quen không mặc y phục đi ngủ, bây giờ có cảm giác không được tự nhiên, xoay mình một cái lại chạm đúng chân của Thác Bạt Lục Châu. Thân hình nàng run lên một cái làm cho tim ta đập gia tốc.

Thác Bạt Lục Châu nói:

“Ngươi đã ngủ chưa?”

Ta gật đầu, nhưng mà lại nghĩ nàng đâu thấy động tác của ta, đành thấp giọng đáp:

“Ngủ rồi!”

Nói xong thì ta lại không khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn, đang ngủ sao có thể trả lời? Tại sao ngủ cùng một cô bé, lại làm đầu óc của ta chậm chạp như vậy.

Thác Bạt Lục Châu lật người, cái chân ngọc của nàng dán lên người của ta, ta thầm kêu muốn chết, nàng tuy rằng còn chưa trưởng thành, thế nhưng thân hình cũng đã có lồi lõm, đêm này đối với ta đúng là một sự dày vò.

Thời tiết không được coi là nóng bức, nhưng mà lại làm cho ta toát mồ hôi đầm đìa.

Thác Bạt Lục Châu hiếu kỳ nhìn ta một cái nói:

“Ngươi rất nóng ư?”

Nàng lấy cái khăn lụa trắng noãn ở bên cạnh lau mồ hôi cho ta, cái khăn lụa này vốn là để thấm máu hồng, không nghĩ tới nàng lại lấy nó để lau mặt cho ta.

Ta dở khóc dở cười, sớm biết như vậy, có chết ta cũng phải ở lại phòng của Vân Na.

Dưới ánh nến, ta nhìn thấy những đường cong trên cổ của nàng, nụ cười ngây ngô trên mặt làm cho lòng ta không khỏi rung động...

Ta không phải là Liễu Hạ Huệ, sao có thể ngồi im không loạn, chỉ một chút thời gian mà vô số ý niệm đã chạy tới chạy lui trong đầu của ta.

Nàng hiện giờ là thê tử của ta, nếu như ta muốn thì cũng là chuyện đương nhiên, nhưng mà ta đã nói trước mặt các vị kiều thê là chờ khi nàng lớn lên mới động phòng với nàng, chẳng nhẽ nói lại không giữ lời?

Còn nữa các nàng thông đồng không cho ta vào phòng, rõ ràng là muốn khảo nghiệm với ta, nếu như ta hạ thủ với Thác Bạt Lục Châu, chẳng phải là bị các nàng xem nhẹ hay sao?

Nghĩ tới đây, ta cắn cắn môi lui về phía sau một chút, Thác Bạt Lục Châu nhẹ giọng nói:

“Chẳng hiểu vì sao, hôm nay ta lại không ngủ được.”

Hơi thở như lan của nàng đúng là một sự dày vò với ta.

“Ngươi lại chảy mồ hôi!”

Thác Bạt Lục Châu cầm lấy khăn lụa muốn lau cho ta, ta cuống quít vung tay lên, không ngờ lại ***ng vào ngực của nàng, nàng nhẹ nhàng “a” một tiếng, thân thể mềm mại co rụt lại về phía sau.

Tiếng kêu kia đã đánh tan toàn bộ phòng tuyến trong lòng ta, ta vòng tay một cái, chẳng cần biết các nàng sẽ nói gì, nghĩ ta là dâm tặc cũng được, cầm thú cũng được, ta cần gì phải đóng giả quân tử.

Trong đôi mắt đẹp của Lục Châu lộ ra vài phần sợ hãi:

“Ngươi... muốn làm gì?”

Khi ta đang muốn kéo nàng vào trong lòng, thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Yến Lâm:

“Dận Không! Vân Na tỷ tỷ sắp sinh!”

Ta vui mừng tới cực điểm, nhanh chóng từ trên giường bò dậy, trong đầu chỉ có một thanh âm lặp lại:

“Ta được làm cha rồi!”

Ta dùng tốc độ chóng mặt mặc y phục lên người, Thác Bạt Lục Châu nhịn không được bật cười lên, nàng chỉ vào người của ta, ta nhìn xuống mới phát hiện mình mặc nhầm áo của nàng.

Thác Bạt Lục Châu cầm ngoại bào cho ta, ta vội vã khoác lên rồi phóng ra ngoài.

Đi tới trước cửa phòng Vân Na, thì lại bị Dịch An cản lại:

“Chủ nhân! Đại cát đại lợi, người bây giờ không thể đi vào!”

Lúc này từ bên trong gian phòng truyền đến tiếng hét thảm của Vân Na, ta gấp đến độ cả giận nói:

“Tránh ra!”

Dịch An nói:

“Vì Hoàng Nhan tướng quân và tiểu chủ nhân, người không thể đi vào.”

Ta đang muốn tiến lên, thì lúc này Thác Bạt Lục Châu cũng chạy tới, nàng kéo ống tay của ta, nói:

“Điện hạ, không có chuyện gì đâu, ta đã xem dê bò sinh đẻ, chắc là nhanh thôi mà.”

Ta dở khóc dở cười nhìn nàng một cái, Vân Na sinh nở sao có thể so sánh với dê bò.

Dịch An nói:

“Chủ nhân qua bên kia yên tâm chờ đi.”

Ta cả giận nói:

“Vân Na khổ cực ở bên trong, sao ta có thể chờ được cơ chứ?”

Ta đi qua đi lại ở trước cửa.

Dịch An bảo nô tỳ mang tới cho ta một cái ghế, Thác Bạt Lục Châu cũng kéo một cái khác ngồi xuống bên cạnh ta, tình cảnh của ta bây giờ như ngồi trên đống lửa, trong lòng cầu khẩn, hi vọng mẹ con Vân Na bình an.

Lục Châu dường như cảm thấy được sự bất an của ta, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên tay phải của ta, ý bảo ta yên tâm. Nhưng đối với ta mà nói khoảng thời gian này như trải qua một thế kỷ vậy.

Rốt cục cũng có tiếng trẻ con từ trong phòng truyền tới, ta bỗng nhiên đứng dậy, liều lĩnh lao vào trong phòng.

“Sinh rồi!”

Khi đấy cửa phòng ra, ta thấy Thải Tuyết đang tiến lên kéo màn che, ta đi tới bên giường, thấy Vân Na uể oải nằm đó, sắc mặt nàng có vẻ có chút tái nhợt, mái tóc đỏ xõa trên giường, trong đôi mắt đẹp toát lên sự mừng rỡ và hạnh phúc vô hạn.

Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng:

“Vân Na muội thấy thế nào?”

Vân Na yếu ớt gật đầu nói:

“Rất tốt...”

Vân Na ôn nhu nói:

“Đi xem hài tử của chúng ta!”

Yến Lâm đi tới, ta đón hài tử ở trong tay nàng, chỉ bế một sinh mệnh bé bỏng trong tay, ta mới chính thức cảm nhân được sự kích động.

Mái tóc của nó màu đen, nhưng da dẻ của nó lại đỏ bừng vì mới sinh, cái miệng nhỏ nhắn cứ khóc oa oa.

Bởi vì mới sinh nó vẫn nhắm mắt, nên ta không nhận ra màu mắt của nó là gì.

Ta cười nói:

“Lớn lên chắc là nó sẽ giống ta nhiều hơn!”

Yến Lâm phì nói:

“Muội sao lại thấy nó giống Vân Na tỷ tỷ?”

Tuệ Kiều dịu dàng cười nói:

“Không biết màu mắt của nó giống ai! Nếu là màu xanh giống như Vân Na tỷ tỷ vậy thì tốt rồi!”

Duyên Bình cười túm tỉm tiếp nhận đứa trẻ từ trong tay của ta, cười nói:

“Tướng mạo của chủ nhân và Vương phi đều xuất chúng, tiểu quận chúa đương nhiên sẽ là một tuyệt đại giai nhân.”

Thác Bạt Lục Châu lập tức bu lại, hưng phấn nhìn đứa trẻ.

Khối đá trong lòng ta lúc này mới buông xuống, nhưng lập tức lại phát hiện, Sở Nhi không ở trong này.

Đợi cho Vân Na ngủ say, ta rời phòng hướng Dịch An nói:

“Vương phi đâu?”

Dịch An thấp giọng nói:

“Từ khi biết được tin vương phi hạ sinh, người đã tới phật đường cầu khẩn, chủ nhân không nhắc thì nô tài đã quên mất, để nô tài tới báo hỉ cho người!”

Ta ngăn cản hắn nói:

“Không cần, để ta tự mình đi tìm nàng.”

Từ khi Dao Như tự sát ở trong phật đường, ta đã dỡ bỏ nó, đồng thời xây dựng một tòa phật đường lớn ở phía đông nam của vương phủ.

Trước kia ta tuy rằng không tin phật, thế nhưng trải qua chuyện Dao Như cũng đã tin vài phần, sau này lại suy nghĩ tới chuyện ở Từ Tể Am trung của Khang Đô khinh nhờn thần linh mới thấy nó có chút quan hệ.

Đi tới trước cửa phật đường, ta thấy Sở Nhi đang quy gối trước phật đường, nhìn nàng có chút cô đơn.

“Sở Nhi!”

Ta nhẹ giọng kêu lên.

Thân thể mểm mại của Sở Nhi chấn động, nàng xoay người lại, trong mắt đã ngấn lệ, trong lòng ta ngẩn ra, chẳng nhẽ vì chuyện Vân Na sinh nở mà nàng khổ sở?

Ta đỡ nàng đứng đậy, ôn nhu nói:

“Mẹ con nàng ấy đều bình an, là một nữ nhi!”

“Thật không!”

Sở Nhi bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta:

“Muội sợ... năm đó nếu không phải vì muội, mẫu thân cũng không rời khỏi nhân thế...”

Hiện giờ ta mới biết, vì sao Sở Nhi không dám ở lại nơi đó chờ, sự thương yêu trong lòng nảy sinh, khẽ hôn lên mặt nàng, nói:

“Chớ quên, Tuệ Kiều cũng ở chỗ này, làm sao có chuyện gì được chứ?”

Tấu chương của ta và các vị vương gia dâng lên rất nhanh được đáp ứng, Hâm Đức hoàng đế đồng ý với kiến nghị của chúng ta, nhưng mà phương diện tài chính phải tự lo liệu, mà chuyện này cũng ở trong dự định của ta.

Chuyện mở kênh đào không phải là chuyện của ngày một ngày hai, lấy tài lực của ta hiện nay chỉ có thể hoàn thành được khúc sông từ Tuyên Thành tới Sở châu, ở các châu khác thì cần phải đợi quyên góp.

Ta vì chuyện này lại mời Tĩnh vương Dận Trì, Đạt vương Dận Đông, Hiển vương Dận Tổ tới thương nghị, mấy người bọn họ đều đang bị khó khăn ở phương diện tài chính, dựa theo tình hình của bọn họ thì nhiều nhất chỉ có thể ứng ra được phân nửa tài chính.

Một nửa còn lại thì không cách nào nghĩ ra được, ta nghĩ ra một biện pháp tạm thời, đó là trước tiên đào sông từ Tuyên Thành, Sở châu tới Thanh châu, chờ khi nào có đủ tài chính lại tiếp tục tiến hành ở Cù châu, Lô Châu. Đương nhiên điều kiện cũng là ta phụ trách chuyện kiếm tài chính.

Ta đã nhiều lần đưa thư cho Vi châu Văn vương Long Dận Hi, mong rằng hắn có thể gia nhập việc này.

Thế nhưng Long Dận Hi chẳng hồi đáp cho ta một tin tức gì cả, về sau hắn còn đánh cho Tín sử (chức quan làm nhiệm vụ đưa thư) một trận, rồi đuổi về.

Nghe xong Tín Sử hồi báo, ta không khỏi nổi trận lôi đình, nặng nề đập một chưởng lên bàn, nói:

“Thật là khinh người quá đáng!”

Gia Cát Tiểu Liên cười nói:

“Công tử không cần nổi giận, loại người này sao có kết quả tốt được?”

Ta thong thả bước đi hai bước rồi dừng lại, lạnh lùng nói:

“Hắn rõ ràng là vì chuyện Sở châu mà sinh ra oán hận, xem ra chuyện này hắn chắc chắc sẽ không đồng ý.”

Gia Cát Tiêu Liên nói:

“Công tử định làm gì?”

Ta chắp tay nói:

“Ta coi trọng không phải là Vi châu, mà là Vi châu tiếp giáp với Miện trì thành, mà Miện Trì lại chính là mảnh đất then chốt giữa Đại Khang và Đại Tần, có được Vi châu, ta sẽ có được Miện trì thành.”

Gia Cát Tiêu Liên nói:

“Thế nhưng Long Dận Hi từ trước đến nay nổi tiếng là thanh liêm, có danh vọng rất cao ở trong dân chúng địa phương, công tử muốn đối phó với hắn sợ rằng không dễ dàng như vậy.”

Ta gật đầu nói:

“Không biết Phúc Oa điều tra ra sao?”

Lúc này ở ngoài thư phòng truyền tới tiếng của Dịch An:

“Chủ nhân, Tiêu công tử tới rồi!”

Ta và Gia Cát Tiểu Liên liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói:

“Bảo hắn vào đi!”

Trải qua một đoạn thời gian rèn luyện, Phúc Oa trông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, thoạt nhìn có dáng vẻ của nam tử hán.

Sau khi hắn hướng ta hành lễ, ta bảo hắn ngồi xuống, mỉm cười nói:

“Tiêu Tín, ngươi và Đột Tạ lần này tới Vi châu có thu hoạch gì không?”

Mặc dù ở chỗ không người ta vẫn gọi hắn là Phúc Oa, nhưng trước mặt người khác lại gọi đại danh của hắn, điều này biểu thị sự coi trọng của ta với hắn.

Tiêu Tín nói:

“Thuộc hạ và Đột Tạ ở Vi châu hơn mười ngày, phát hiện Văn vương Long Dận Hi quả nhiên là một người quản lý tốt, hắn yêu dân như con, có phương pháp cải thiện kinh tế và sản xuất, điều này tạo cho Vi châu cơ sở ổn định, hiện tại bách tính có cuộc sống vô cùng yên ổn.”

Ta gật đầu nói:

“Nhưng điều ta muốn nghe lại không phải là điều này.”

Tiêu Tín nở nụ cười, hắn cười nói:

“Khi Văn vương đi tới Vi châu, có nạp một vị ái thiếp tên là Chu Phiên Phiên, nghe nói nữ nhi của địa phương, thế nhưng trải qua sự kiểm tra của thuộc hạ, nàng này vốn là một kỹ nữ ở Phù Dung lâu của Vi châu.”

Ta khẽ nhíu hai hàng lông mày:

“Việc này có chắc chắn hay không?”

Tiêu Tín gật đầu nói:

“Tuyệt đối chắc chắn, thuộc hạ đã dùng năm nghìn lượng bạc kiểm chứng ở Phù Dung Lâu. Chu Phiên Phiên trước kia có Hoa Danh là Tố Y Hồng, đã từng là danh kỹ nổi tiếng nhất ở Vi Châu. Năm ngoái nàng ta được Văn vương nhìn trúng, sau đó liền mai danh ẩn tích, bên ngoài thì tuyên bố là bị gả tha hương, nhưng mà thực chất là được Văn vương thu vào.”

Tiêu Tín nói:

“Vốn Văn vương thu một kỹ nữ cũng chẳng là chuyện to tát gì, nhưng mà hắn lại dựa theo lễ nghi của hoàng thất cưới nàng ta làm vợ, muốn giúp nàng thay đổi thân phận, rửa sạch quá khứ trước kia. Nhưng hắn lại không ngờ tới, khi dâng hương tạ thần, lại bị một người làm công lâu năm ở Phù Dung lâu nhìn thấy, hiện tại ở Vi châu đã có rất nhiều người biết.”

Ta ha ha cười nói:

“Lá gan của Dận Hi quả nhiên rất lớn, chẳng nhẽ Vương phi không có động tĩnh gì hay sao?”

Tiêu Tín nói:

“Thuộc hạ nghe nói Văn vương phi đã ốm đau nhiều năm, không có tinh lực làm loạn.”

Ta vui vẻ vô cùng nói:

“Văn vương phi Kiều Thục Trinh, chính là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư Kiều Độ, ta muốn hắn xuất đầu trong chuyện này.”

Gia Cát Tiểu Liên cũng cười nói:

“Chỉ cần chuyện hoàng tử nạp một kỹ nữ làm phi, cũng đủ làm cho hoàng thượng tức giận, xem ra phiền phức lần này của Văn vương không nhỏ, nhưng mà chuyện này cũng cần có chứng cứ.”

Ta ha hả cười nói:

“Muốn chứng cứ làm gì, trước tiên cứ khuấy cho chuyện này ***c lên đã.”

Ta hướng Tiêu Tín nói:

“Tiêu Tín, ngươi cùng Đột Tạ lại khổ cực một chuyến, đến Khang Đô tìm Trần tiên sinh, đem chuyện này kể lại từ đâu tới cuối, tiên sinh tự biết phải làm gì.”

Tiêu Tín gật đầu, hắn lại nói:

“Điện hạ, thuộc cảm thấy tốt nhất là nắm Chu Phiên Phiên ở trong tay mới là thượng sách.”

“Nói nghe một chút!”

Tiêu Tín nói:

“Nếu như bệ hạ nổi giận dưới, Văn vương rất có khả năng sẽ giết Chu Phiên Phiên, nếu mà như vậy, thì sự tình chẳng phải đã bị hắn xóa sạch không còn dấu vết nào hay sao? Thuộc hạ thám thính rất cặn kẽ, Văn vương phi cứ mười lăm hàng tháng là tới Lạc Vân tự dâng hương, chúng ta có thể tận dụng cơ hội này bắt nàng, nhân chứng, vật chứng ở trong ra chúng ta, thì Văn vương sẽ khốn đốn.”

Ta cười nói:

“Kế sách này vô cùng hay, ngươi đi trước, ta sẽ an bài người khác làm!”

Tiêu Tín lúc này mới xoay người rời đi.

Gia Cát Tiểu Liên không nhịn được than thở:

“Phúc Oa còn tuổi nhỏ, nhưng mà lại có tâm cơ như vậy, tiền đồ tương lai không thể đoán được.”

Ta tràn đầy đồng cảm nói:

“Xem ra lựa chọn của ta không sai!”

Gia Cát Tiểu Liên hỏi:

“Chẳng nhẽ công tử định bắt Chu Phiên Phiên thực hay sao?”

Ta ha hả cười nói:

“Chu Phiên Phiên đương nhiên là phải bắt, cho dù Văn vương không có ý định giết nàng, nhưng bắt nàng cũng có thể nhiễu loạn tinh thần của hắn.”

Nhiệm vụ bắt Chu Phiên Phiên ta giao cho Nhã Khắc, do người của Xoa Tháp tộc xuất thủ là tốt nhất, bề ngoài có thể giả trang làm một lần cướp bóc, ta hoàn toàn không có quan hệ gì với chuyện này cả.

Kế sách của Tiêu Tín tuy rằng xảo diệu, thế nhưng đối với ta mà nó lại không hoàn mỹ, nếu như sự việc bại lộ, Hâm Đức hoàng đế cũng chỉ nghiêm phạt Văn vương một chút mà thôi, khả năng tước đoạt ấp phong của hắn là rất nhỏ, phải làm cho hắn biến mất trên mảnh đất này mới được.

Tiêu Tín đúng là rất thông minh, nhưng vẫn còn đang trong thời kỳ truởng thành, đối với thân thế của Chu Phiên Phiên điều tra không sâu. Ta sai Đường Muội đi điều tra mới phát hiện Chu Phiên Phiên có hai người em trai và em gái, hiện tại đều sống ở Vi Châu.

Đây đúng là một chuyện vui mừng ngoài ý muốn của ta, một kế hoạch đã được hình thành, ta muốn lợi dụng hai người này uy hiếp Chu Phiên Phiên, bắt nàng hạ độc Văn vương.

Chỉ cần không chế thời cơ tốt, khi Hâm Đức hoàng đế biết Văn vương cưới kỹ nữ làm phi thì cũng chính là ngày chết của hắn.

Tất cả đểu dựa theo kế hoạch tiến hành, khi thân nhân của Chu Phiên Phiên bị bắt, nàng ta không còn lựa chọn nào khác, đồng thời tình cảm của nàng ta với Văn vương cũng không phải là sâu như biển, thảo nào người ta nói nữ tử thanh lâu bạc tình bạc nghĩa.

Ngày Hâm Đức hoàng đế biết chuyện cũng là ngày hạ chỉ ban chết cho Chu Phiên Phiên, tin tức còn chưa truyền tới Vi châu. Chu Phiên Phiên đã hạ độc trong bữa ăn của Văn vương, cướp đi tính mạng của hắn.

Ta hạ lệnh cho Đường Muội giết Chu Phiên Phiên đi, tạo thành chuyện sợ tội tự sát. Nguời bên ngoài nhất định cho rằng, thủ hạ của Văn vương giết Chu Phiên Phiên.

Về phần mấy người thân của Chu Phiên Phiên ta hạ lệnh cho Nhã Khắc giết hết, xác vứt ở trong Âm Sơn.

Có một số truyện phải dung thủ đoạn tàn khốc, diệt cỏ phải diệt tận gốc, tránh lưu lại hậu hoạn.

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.