Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cưới hỏi

Phiên bản Dịch · 4996 chữ

Ta chợt phát hiện khi địa vị của mình thay đổi thì có rất nhiều chuyện trở nên thân bất do kỷ, mặc dù ta rất mong mỏi được gặp các vị thê tử của ta, hưởng thụ sự ôn nhu của các nàng, nhưng mà luôn phải tự trấn áp ý niệm này đi.

Ta còn nhiều chuyện khác phải làm, Xích Lỗ Ôn đã tới Tuyên Thành được ba ngày rồi, có thể để cho một thương nhân từ bỏ tiền tài của mình đợi ta, thì chỉ có một lý do, hắn sẽ nhận được hồi báo một món lợi kếch xù.

Xích Lỗ Ôn tạm thời ở lại dịch quán của Tuyên Thành, tài chính của ta tăng dần, Triệu Đông Tề cũng đã tu sửa nơi này làm cho nó rực rỡ hẳn lên.

Lúc ta tới, Xích Lỗ Ôn vẫn đang ngủ trưa, khi hắn nhận được tin tức ta tới liền cuống quít thay đổi y phục, lao ra ngoài nghênh tiếp, cười nói:

“Xích Lỗ Ôn không đón tiếp từ xa được, kính xin Bình vương đừng phiền lòng!”

Ta cười to nói:

“Ngươi là khách, ta là chủ nhân, ngươi tới nhà mà ta không ở đây, người có lỗi là ta mới đúng.”

Chúng ta đồng thời cười to, sóng vai đi vào trong phòng.

Xích Lỗ Ôn nói ngay vào vấn đề chính:

“Bình vương, ta tới đây là có chuyện muốn nhờ.”

“Xích Lỗ Ôn huynh xin cứ nói rõ, chỉ cần Dận Không có thể làm được, thì sẽ toàn lực ứng phó.”

Xích Lỗ Ôn gật đầu, lấy ra một tờ giấy, nói:

“Trên tờ giấy này liệt kê một số hàng hóa cấp bách, kính xin Bình vương hỗ trợ.”

Ta xem lướt qua một chút, thì thấy những hàng hóa này đều là những nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống, ta đặt nó lên bàn, mỉm cười nói:

“Nếu như Dận Không đoán không sai, thì Bắc Hồ sắp sửa giật tấm màn che, tấn công Đông Hồ rồi.”

Xích Lỗ Ôn cũng không giấu diếm, hắn gật đầu nói:

“Căn cứ theo tin tức của ta có được, thì cuối tháng sau chiến tranh sẽ bắt đầu, kính xin Bình vương mau chóng giải quyết cho ta chuyện này.”

Ta nhíu mày nói:

“Nhanh như vậy sao?”

Xích Lỗ Ôn nói:

“Còn hai tháng nữa là tiến vào mùa đông, đây chính là thời cơ phát binh tốt nhất với Bắc Hồ, chỉ cần trước khi rét đậm, công phá phòng tuyến thứ nhất của Đông Hồ là thành công.”

Xích Lỗ Ôn chỉ vào tờ giấy nói:

“Ta vẫn chưa liệt kê than đá và lương thực ra, bởi vì... hai thứ này cần số lượng cực lớn, Bình vương có thể cung cấp cho ta được bao nhiêu.”

Ta cười nói:

“Than đá là sản phẩm của Tuyên Thành, nguồn cung cấp hẳn là không có vấn đề, thế nhưng lương thực thì sợ rằng phải nghĩ biện pháp khác.”

Xích Lỗ Ôn nói:

“Bình vương hãy giúp ta tốt chuyện này, ta sẽ cho người một cái giá thỏa mãn.”

Hắn dừng lại một chút nói:

“Ta tin rằng lần này đối với ta hay với điện hạ đều là thời cơ tốt nhất.”

Đêm đó ta thiết yến ở trong vương phủ chiêu đãi nhóm người Tĩnh Đức phi, Tĩnh Đức phi có lẽ do nghĩ tới chuyện ái nữ phải gả đi xa, cho nên không vui, khi tiệc rượu mới bắt đầu là rời đi luôn.

Các vị quan viên Tuyên Thành cũng thông cảm cho ta mới trở về Tuyên Thành ngày mai lại còn phải tới Lục Hải Nguyên, cho nên tiệc rượu cũng sớm kết thúc.

Toàn bộ Vương Phủ lại khôi phục sự yên lặng, ta bảo Duyên Bình mang rượu và thức ăn lên lương đình trong hoa viên, mời các vị ái thê của ta tới đây gặp nhau.

Vân Na thâm tình nói:

“Huynh cuối cùng cũng trở về, muội thật lo lắng, khi con nó chào đời mà không có phụ thân nó ở bên cạnh.”

Ta ôm vai nàng nói:

‘Trong thiên hạ không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản ta trở về.”

Tư Hầu nói:

“Muội biết huynh sẽ không quên bọn muội!”

Ta ha hả cười to, chỉ có ở cùng với các nàng, ta mới có thể quên chuyện tranh đấu chính trị.

Tuệ Kiều mặc một bộ đồ Triều Tiên màu hồng, Yến Lâm mặc một bộ đồ màu trắng, cười nói nắm tay nhau đi tới, chỉ mới có một thời gian không gặp, hai nàng lại càng trở nên động lòng người.

Ta đứng dậy tiến lên ôm từng nàng một, đưa tay sờ vào bụng của hai người.

Yến Lâm phì nói:

“Làm cái gì? Hai chúng ta còn chưa có!”

Nàng nói câu này, làm cho mọi người cùng nhau cười lên ha ha.

Tuệ Kiều khuôn mặt ửng hồng nói:

“Lâm nhi muội tử lại nói bậy rồi!”

Ta cười ôm hai người vào trong ngực, nói:

“Nếu như vậy, chúng ta không ăn cơm nữa, về phòng dụng công thôi?”

Yến Lâm e thẹn nói:

“Dâm tặc, những lời này sao có thể nói lung tung trước mặt mọi người?’’

Ta kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói:

“Muội nói dâm tặc, thì sẽ có dâm tặc, đêm nay nếu ta không làm cho muội lớn tiếng xin tha, thì sẽ không thôi.”

Yến Lâm kiều mị nhìn ta một cái nói:

“Muội sợ huynh ư?”

Trong lòng ta rung động, hận không thể yêu thương các nàng một phen.

Tuệ Kiều nói:

“Sở Nhi cùng Tĩnh Đức phi nói chuyện, chắc sẽ không tới.”

Ta gật đầu nói:

“Dao Như và Thải Tuyết đâu?”

Yến Lâm nói:

“Dao Như nói trong long nàng có chút khó chịu, ở trong phòng nghỉ ngơi, Thải Tuyết sợ nàng buồn nên cũng ở lại.”

Nghĩ đến cách đối xử của Dao Như với ta, trong lòng ta không khỏi cảm thấy phẫn nộ, hít một hơi thật sâu nói:

“Được, mặc kệ các nàng, chúng ta mau ăn cơm thôi.”

Vân Na nhận thấy được sự biến hóa trong tâm tình ta, nhẹ giọng nói:

“Dao Như trọng bệnh mới khỏi, phụ thân lại rời khỏi đây, huynh phải nên nói chuyện nhiều với nàng một chút.”

Ta cười nói:

“Hôm nay chúng ta không nói chuyện không vui, chúng ta uống rượu đi!”

Ta cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Vân Na và Tư Hầu đang có mang, nên người uống rượu với ta chỉ có Yến Lâm và Tuệ Kiều.

Yến Lâm cùng ta cạn ba chén, cười nói:

“Vậy thì chúng ta nói chuyện vui, ngày mai huynh đi cưới Bắc Hô tiểu công chúa, dự định an bài như thế nào đây?”

Ta cười khổ nói:

“Lâm nhi, chuyện này đâu phải là chuyện vui gì!”

Vân Na cười nói:

“Cưới một mỹ nữ Bắc Hồ mới mười hai tuổi, là chuyện mà ai chẳng thích, huynh chỉ biểu hiện ngoài mặt không vui, nhưng mà trong lòng không khéo đã nở hoa rồi.”

Chúng nữ cùng nhau phụ họa.

Yến Lâm cắn răng nghiến lợi nói:

“Dâm tặc, nếu như huynh hạ thủ với một tiểu cô nương mười hai tuổi, vậy thì đúng là không còn nhân tính, phải gọi là vùi hoa dập liễu.”

Ta trợn mắt nói:

“Muội hạ thủ với một tiểu nam hài mới mười sáu tuổi vậy chẳng phải là giống nhau hay sao?”

Vân Na và các nàng đương nhiên có nghe nói chuyện quá khứ của ta và Yến Lâm, ai nấy cười tới mức nắc nẻ.

Yến Lâm mắc cỡ mặt đỏ bừng, đứng dậy đuổi theo ta. Ta cười lớn, chạy vòng quanh lương đình (đình hóng gió, nghỉ mát).

Đợi khi Yến Lâm đuổi tới gần, ta dừng bước ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi anh đào đang thở hổn hển. Yến Lâm vô lực đánh vào người của ta hai cái, hưởng thụ nằm im trong lòng của ta.

Vân Na nhẹ giọng than thở:

“Hay cho một đôi gian phu dâm phụ, ta không nhìn được nữa.”

Tư Hầu cười nói:

“Muội cũng như vậy, tỷ tỷ, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”

Ta buông Yến Lâm, cản lối đi của các nàng, nói:

“Ta vừa trở về, buổi tối các nàng không ngủ với ta ư?”

Vân Na trợn mắt nhìn ta một cái nói:

“Muội lo lắng buổi tối huynh làm xằng bậy, ***ng phải cục cưng.”

Sau đó nàng kéo cánh tay Tư Hầu, cùng nhau đi về tiểu lâu của mình.

Tuệ Kiều cũng muốn rời đi, nhưng lại bị ta túm lại, nói:

“Không được chạy!”

Tuệ Kiều đỏ mặt nói:

“Ai nói muội muốn chạy? Muội về phòng chuẩn bị nước tắm cho huynh.”

Ta mỉm cười nói:

“Đúng là một ý kiến hay.”

Ta ôm hai vị kiều thê là Tuệ Kiều và Yến Lâm, nằm hưởng thụ trong cái bồn tắm hoa sen, thân thể mê người của hai nàng thấp thoáng lại càng thêm động lòng người.

Ta vuốt ve da thịt mơn mởn như cỏ xuân, say sưa vô cùng nói:

“Lúc ớ Khang Đô, không khắc nào ta không nhớ tới các nàng.”

Yến Lâm tựa vào đẩu vai phải của ta, nói:

“Khang Đô xa phồn hoa hơn so với nơi này nhiều lắm, khắp nơi đểu là chỗ phong nguyệt, lấy tính tình háo sắc của huynh, không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ rồi.”

Ta cười nói:

“Trời đất chứng giám, trong khoảng thời gian này, ta vẫn thủ thân như ngọc.”

Yến Lâm cười nhạt nói:

“Ai tin tưởng huynh cơ chứ!”

Ta nhìn về phía Tuệ Kiều đang e thẹn, nói:

“Muội có tin ta hay không?”

Tuệ Kiều khẽ cắn môi nói:

“Muội cũng không tin.”

Ta bỗng nhiên bế Tuệ Kiều lên, nàng kêu lên một tiếng duyên dáng, hai chân ngọc đã bị ta tách ra, đặt nàng nhún nhảy trên người của ta.

Đôi môi anh đào của Tuệ Kiều kịch liệt run rẩy, muời ngón tay dài cổ sức bấm vào lưng của ta, ta hôn lên đôi môi anh đào ướt át, nói:

“Lúc này muội có tin không?”

Yến Lâm mắc cỡ che mặt, kêu lên một tiếng:

“Dâm tặc...”

“Dâm tặc!”

Yến Lâm dùng tóc mái tóc dài khẽ ngoáy mũi của tạ ta nhịn không được hắt xì một cái, mở hai mắt, thì thấy sắc trời đã sáng.

Tuệ Kiều và Yến Lâm đã mặc quần áo xong, chỉ còn có ta vẫn trần truồng nằm trong chăn.

Ta duỗi cái lưng nói:

“Sao lại dậy sớm vậy! Ta còn chưa ngủ được chút nào.”

Tuệ Kiều dịu dàng cười nói:

“Mau dậy đi, chớ quên, hôm nay huynh phải tới Lục Hải Nguyên đấy!”

“Mệt mỏi quá.”

Ta ngáp một cái, Tuệ Kiều giúp ta mặc quần áo.

Yến Lâm cười nói:

“Đáng đời, ai bảo tối hôm qua huynh háo sắc như ác lang.”

Ta cười nói:

‘‘Hình như có vài người còn ác hơn cả ta!”

Yến Lâm lại muốn đánh ta, Tuệ Kiều nói:

“Không nên náo loạn, đừng có làm lỡ chính sự.”

Lúc đi qua trước phòng của Dao Như, ta vốn định đẩy cửa đi vào, nhưng không biết sao lại rụt tay lại. Nàng biết rõ là ta đã trở về, nhưng lại trốn ở trong phòng không gặp ta, chẳng nhẽ lại bắt ta phải tới gặp nàng.

Lúc này Dịch An đi tới giục ta, đội ngũ đưa dâu đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ta là xuất phát.

Ta xoay người đi ra ngoài đại môn, khi đi tới hoa viên, nhịn không được quay đầu nhìn lại, thì thấy Dao Như đang đứng ở lan can của tiểu lâu, rưng rưng đôi mắt nhìn ta.

Khóe môi của ta giật giật, hướng nàng gật đầu, cố gắng nở nụ cười gượng ép.

Dao Như chậm rãi vung tay lên, chiếc khăn lụa bị gió thổi đi, rơi xuống trước chân của ta.

Ta nhặt khăn tay, đưa lên mũi, chiếc khăn tay vẫn còn mùi thơm thân thể của Dao Như, ta chợt phát hiện mình không cách nào trách cứ nàng được, cho dù vì người nhà, nàng đã nhiều lần bán đứng ta.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Dao Như, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, làm cho cảnh tượng lại càng thêm thê lương.

Lục Hải Nguyên ở phía tây chân núi Âm Sơn, phì nhiêu xinh đẹp, cây cỏ tươi tốt, vốn là lãnh thổ của Đại Khang, thuộc sự quản hạt của Sở châu. Nhưng mà khi Dận Tường đi Bắc Hồ cưới Thác Bạt Ngọc nhi, nó đã bị Bắc Hồ yêu cầu làm sính lễ.

Ta không cưỡi ngựa, mà ngồi chung với Sở Nhi trên một chiếc xe, bởi vì từ sau khi trở về, ta và nàng không có cơ hội ở chung.

Ta cởi giày xuống, nằm ở trong lòng Sở nhi:

“Ta ngủ một chút, có chuyện gì thì nàng đánh thức ta với nhé.”

Sở Nhi điểm một ngón tay vào chóp mũi của ta, nhẹ giọng nói:

“Ai bảo tối hôm qua huynh đi hoang đường, còn muội thì phải ở trong phòng khổ sở đợi một buổi tối.”

Ta cười nói:

“Chẳng phải muội nói chuyện với cô mẫu và biểu tỷ hay sao, ta tưởng rằng muội không trở lại.”

Sở Nhi gõ một cái lên đầu ta, nói:

“Trong lòng muội lúc nào chẳng nhớ huynh, nhưng mà huynh đâu có để ý gì tới muội.”

Ta đưa tay kéo nàng xuống, hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng, một nụ hôn thật dài.

Một lúc lâu sau ta mới buông Sở Nhi ra, khuôn mặt nàng ửng hồng nói:

“Huynh hãy nghỉ ngơi một chút, chờ khi tới được Lục Hải Nguyên, thì còn nhiều chuyện cần huynh giải quyết lắm.”

Ta gối đầu lên hai đùi của nàng, mỉm cười nói:

“Mong rằng tất cả sẽ thuận lợi!”

Khi ta tỉnh lại, trời đã hoàng hôn, đội xe của chúng ta cũng tiến vào trong địa giới của Lục Hải Nguyên. Sở Nhi im lặng ngồi đợi ta dậy, trong đôi mắt kiều mị của nàng có vô vàn nhu tình.

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Thấy huynh ngủ say sưa như vậy, muội không nỡ đánh thức huynh.”

Ta thương tiếc nói:

“Vậy muội phải ngồi lỳ ở chỗ này hay sao.”

Sở nhi dịu dàng cười nói:

“Có thể để tướng công của mình dựa vào lòng mình ngủ, đó là hạnh phúc lớn nhất của muội.”

Ta bị lời nói thâm tình của nàng làm cho cảm động, một tay ôm thân hình của Sở Nhi vào trong lòng, Sở Nhi “a” một tiếng kêu to.

“Làm sao vậy?”

Ta ân cần nói.

“Bị huynh gối lâu như vậy, nên hai chân đã tê dần rồi.”

Ta cầm lấy hai chân Sở Nhi, đặt lên đầu gối, cởi giày của nàng xuống, nhẹ nhàng vuốt ve, Sở Nhi cắn môi, nhưng vẫn không nhịn được cất tiếng rên rỉ.

Ta cười nói:

“Muội đừng rên nữa, nếu không ta không nhịn được đâu.”

Sở Nhi khuôn mặt ửng hồng, nhẹ giọng nói:

“Muội cũng nhịn không được ư... a…”

Tốc độ của đoàn xe bỗng nhiên chậm lại, Đường Muội phóng ngựa đi tới bên trái xe, lớn tiếng nói:

“Công tử! phía trước có một đội ngũ đang đi tới chỗ chúng ta.”

Ta buông chân của Sở Nhi, thấp giọng nói:

“Để ta ra ngoài xem thế nào!”

Khi đấy cửa xe ra, đã thấy thảo nguyên xanh mượt trải dài khắp chân trời, giống như một hải dương êm đềm, thảo nguyên mênh mang và im ắng, ánh chiều tà làm cho cỏ biến thành một màu vàng, gió nhẹ thổi qua, chớp lên như ngàn vạn tia sáng.

Phía chân trời có một đoàn ngựa đang đi tới hướng của chúng ta, Đường Muội đem kính viễn vọng đưa cho ta, đây là một công cụ được thiết kế bởi Mặc môn, có thể kéo gần khoảng cách giữa hai bên.

Đội ngũ này chừng hơn một trăm người, đều mặc trang phục Bắc Hồ màu vàng, cưỡi ngựa cũng toàn màu lông vàng đốm trắng.

Bắc Hồ coi trọng màu vàng, thường chỉ mặc trong thời điểm ngày lễ, hoặc là năm mới.

Ta mỉm cười đem kính viễn vọng giao cho Đường Muội:

“Chắc là đội ngũ đưa dâu của Bắc Hồ, ngươi dẫn theo hai trăm võ sĩ đi trước nghênh đón, đồng thời thông báo cho đội cổ nhạc tấu nhạc!”

Đường Muội lĩnh mệnh rời đi.

Trở lại xe, ta thay quần áo, bảo Lang Thứ dắt con Thụy Tuyết Thông tới, phi thân nhảy lên ngựa. Dưới sự bảo hộ của Lang Thứ và Đột Tạ, ta đi tới chỗ xe của An Dung công chúa.

Tĩnh Đức phi vén rèm xe lên, hai mắt nàng vẫn xưng đỏ, mấy ngày nay nàng đã mất không ít nước mắt, dùng thanh âm khàn khàn, nói:

“Dận Không! Bọn họ tới rồi sao?”

Ta gật đầu nói:

“Nương nương, đội ngũ của bọn họ đã tới nơi.”

Tĩnh Đức phi nhịn không được lại rơi lệ, ta chẳng có chút đồng tình nào với nàng cả.

Chuyện nàng đối với mẫu thân ta không tốt vẫn còn như mới trong ký ức ta.

Đầu tiên là ta giết con trai của nàng, Mục vương Long Dận Thượng, sau đó gả An Dung công chúa sang Bắc Hồ, đó cũng coi như chuyện đòi lại công đạo cho mẫu thân ta.

Thủ lĩnh của đội ngũ kia được Đường Muội dẫn tới trước mặt ta, hắn cung kính dùng lễ tiết Bắc Hồ hướng ta nói:

“Tiểu nhân Duyên Thác Đô tham kiến Bình vương điện hạ anh danh thần võ, phò mã tương lai của Hồ quốc.”

Ta mỉm cười nói:

“Miễn! Thái tử và những người khác đâu?”

Duyên Thác Đô đáp:

“Thái tử và công chúa đã tới từ sáng, hiện đang hạ trại ở bên cạnh Tử Vân hồ, cách đây năm dặm.”

Ta gật đầu nói:

“Được đêm nay ta sẽ cùng với Thái tử uống một trận không say không về!”

Duyên Thác Đô làm một cái thủ thế, dẫn hơn trăm võ sĩ của mình đi về.

Ta trở lại trong đội ngũ, hướng Đường Muội nói:

“Khi gặp Bắc Hồ, chúng ta hạ trại cách họ nửa dặm, không được buông lỏng cảnh giác.”

Đường Muội gật đầu nói:

“Công tử yên tâm, thuộc hạ và Đột Tạ đã có an bài.”

Ta lại nói:

“Bọn họ tới Lục Hải Nguyên, thì đã thuộc sự quản hạt của ta.”

Đường Muội nói:

“Đây đúng là vùng đất tốt cho việc chăn thả.”

Ta nhìn thảo nguyên xanh tươi trước mắt. trong lòng vui sướng vô cùng, có được Lục Hải Nguyên, và có được toàn bộ thảo nguyên ở phía bắc, ta sẽ có một mục trường lớn nhất trong tám nước.

Lúc tới Tử Vân hồ màn đêm đã phủ xuống, Thác Bạt Thuần Chiếu đã cho đốt lửa trại, dựng hơn trăm trướng bồng ở ven hồ, tiếng cười nói vui vẻ vọng ra.

Ta không vội vã gặp hắn, mà bảo thủ hạ dựng trại cách bọn họ nửa dặm, vừa mới làm xong, thì Thác Bạt Thuần Chiếu cũng tới bái phỏng.

Văn hóa, phong tục của Hán, Hồ rất khác biệt, nghi thức đón dâu của hai bên cũng bất đồng.

Khi đi ra khỏi doanh truớng, ta đã thấy Thác Bạt Thuần Chiếu mặc quần áo lụa màu vàng, tươi cười rạng rỡ hướng ta đi tới.

Ta cười lớn tiến lên đón:

“Từ khi chia tay tới nay, Thái tử vẫn khỏe chứ!”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Nhiều ngày không gặp, Bình vương điện hạ phong thái vẫn nhu xưa.”

Lúc này ta mới nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của hắn, vốn bộ râu quai nón đã bị cạo đi, tuy thiếu vài phần hào sảng nhưng lại thêm vài phần nho nhã.

Ta cười nói:

“Lần này thái tử hình như đã thay đổi rất nhiều.”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Ta đương nhiên là muốn lưu lại một ấn tượng tốt đẹp trong lòng thê tử.”

Chúng ta cùng nhau cười lên ha hả.

Phía sau có một cung nữ đi tới, hướng chúng ta thi lễ, nói:

“Bình vương điện hạ, nương nương nghe nói thái tử tới đây, đặc biệt bảo nô tỳ tới mời vào trong trướng nói chuyện.”

Thác Bạt Thuần Chiếu sảng khoái nói:

“Ta cũng đang muốn bái phỏng nương nương!”

Ta cùng Thác Bạt Thuần Chiếu đi vào trong đại truớng của Tĩnh Đức phi.

Khi Thác Bạt Thuần Chiếu đi vào trong trướng, Tĩnh Đức phi nhìn thẳng vào mặt của hắn.

Thác Bạt Thuần Chiếu cung kính quỳ rạp xuống trước mặt Tĩnh Đức phi, nói:

“Hài nhi Thuần Chiếu khấu kiến mẫu phi nương nương!”

Trong lòng ta không khỏi cười thầm, Thác Bạt Thuần Chiếu này đổi giọng còn nhanh hơn gió. Khi ta đảo mắt nhìn xung quanh phòng, thấy tấm rèm bên phải động đậy, hiển nhiên là An Dung nấp sau rèm nghe trộm.

Tĩnh Đức phi thấy Thác Bạt Thuần Chiếu là một nhân tài, tuy vẫn thua người Trung nguyên phong lưu nho nhã, nhưng lại hơn vài phân khí khái nam nhi, trong lòng cũng có sự vui mừng.

Nàng nhẹ giọng nói:

“Ngồi đi!”

Ta và Thác Bạt Thuần Chiếu đồng thời ngồi xuống trước mặt nàng.

Tĩnh Đức phi nói:

“Thái tử, theo lý thuyết ta thì ta không nên đi theo đưa dâu, chỗ thất lễ này mong được lượng thứ.”

Dù sao nàng ta cũng là người đứng đầu hậu cung, ăn nói ung dung, khí chất cao quý, đúng là không làm mất mặt hoàng thất.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Mẫu phi không nên nói như vậy. Trong lòng hài nhi đã sớm muốn tới đón tiếp mẫu phi, nhưng mà quốc sự bận rộn, không cách nào tới Khang Đô cưới An Dung công chúa được, mong rằng mẫu phi phụ hoàng không nên trách cứ mới phải.”

Tĩnh Đức phi thấy Thác Bạt Thuần Chiếu khiêm tốn lễ độ, đối với những lời ta nói trước kia đã tin tới tám phần, An Dung gả cho hắn cũng không tính là bôi nhọ nàng.

Nàng nhẹ giọng nói:

“Cuộc đời ta chỉ có một nữ nhi duy nhất này, ta mong muốn sau khi nó được gả cho ngươi, thì ngươi sẽ đối tốt với nó.”

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Mẫu phi yên tâm, hài nhi nhất định sẽ không để cho An Dung bị chút ủy khuất nào.”

Tĩnh Đức phi rưng rưng gật đầu nói:

“Dựa theo quy củ của người Hán chúng ta, nữ nhi xuất giá phải vào buổi trưa, vậy sáng mai ngươi hãy tới... đón nó...”

Nàng không kiềm chế được nữa phải dùng khăn cẩm che miệng.

Ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thác Bạt Thuần Chiếu, hướng Tĩnh Đức phi cáo biệt rồi ra ngoài.

Thủ hạ của Thác Bạt Thuần Chiếu đốt hai đống lửa trại thất lớn, trên đống lửa còn nướng một con dê béo, mùi thơm theo gió phiêu đãng khắp thảo nguyên.

Ta và Thác Bạt Thuần Chiếu ngồi xuống bên cạnh đống lửa trại, mỗi người cầm một cái đùi dê, một cái túi rượu.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Người Bắc Hồ trên Lục Hải Nguyên đã di dời xong rồi, ngày mai ngươi có thể tiếp nhận.”

“Đa tạ thái tử!”

Ta cùng hắn chạm túi rượu, uống một hớp lớn.

“Trên đó còn có hai tòa mục trường chúng ta không dỡ bò, ngoài ra còn có tám nghìn con ngựa. Phụ hãn dùng làm đồ cưới tặng ngươi!”

Trong lòng ta vui vẻ, không nghĩ tới Thác Bạt Thọ Thiện lại hào phóng với ta như vậy.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Thật ra lời mẫu phi nói lúc nãy, cũng là lời mà ta muốn nói với ngươi...”

Ta gật đầu nói:

“Thái tử yên tâm, câu trả lời của ta với ngươi giống nhau.”

Thác Bạt Thuần Chiếu than thở:

“Lục Châu tuổi còn nhỏ quá, không hiểu được sự đáng sợ của lòng người, sau này ngươi phải bao dung cho nó nhiều hơn.”

Ta trịnh trọng nói:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ đối với nàng giống như thân sinh muội tử của mình.”

Thác Bạt Thuần Chiếu vỗ vỗ vai ta, hắn thấp giọng nói:

“Ngươi và Dận Tường hoàn toàn khác nhau, trong thời gian tới, toàn bộ Đại Khang rồi sẽ rơi vào trong tay ngươi.”

Ta ha hả nở nụ cười:

“Người Hán chúng ta khác với các ngươi, sắc phong thái tử còn nhiều quy chế, hết truởng mới tới thứ, sợ rằng ta không có cơ hội.”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Là vàng thì lúc nào cũng có thể phát sáng, ta tin tưởng vào ánh mắt của mình.”

Ta chuyển chủ đề, nói:

“Các ngươi thực sự muốn phát động chiến tranh với Đông Hồ hay sao?”

Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu:

“Đông Hồ, Bắc Hồ vốn là một chỉnh thế, người Hồ chúng ta sớm muộn cũng phải thống nhất, hiện giờ thời cơ đã chín muồi.”

Ta mỉm cười nói:

“Mong rằng Đại Khang và Bắc Hồ vĩnh viễn có thể hòa bình.”

Thác Bạt Thuần Chiếu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ta nói:

“Ngươi tin câu ngươi vừa nói hay sao?”

Ta ngơ ngác, không biết hắn có ý gì.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Người Hồ chúng ta có một câu nói, từ trong ánh mắt có thể đọc được nội tâm, từ trong ánh mắt của ngươi ta có thể nhìn thấy, chí hướng của ngươi không dưới ta đâu.”

Ta hứng thú nói:

“Vậy thì thái tử cho rằng, chí hướng của ta như thế nào?”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Nói ra thì đúng là không có lịch sự cho lắm, nhưng mà ta có một dự cảm, sẽ có một ngày, hai người chúng ta sẽ gặp lại trên sa trường!”

Trong lòng ta không khỏi chấn động, thật ra ta cũng hiểu được điều này, nếu như Bắc Hồ thành công đánh bại Đông Hồ, lãnh thổ quốc gia của bọn họ sẽ kéo dài một dải phương bắc, bước tiếp theo chính là xâm nhập Trung Nguyên.

Nếu như Thác Bạt Thuần Chiếu trở thành đại hãn thống nhất Hồ Quốc, mà ta lại trở thành bá chủ Trung Nguyên, giữa chúng ta chắc chắn có cảnh đối mặt này.

Ta giơ túi rượu lên, nói:

“Mong rằng chúng ta sẽ không có ngày đó...”

Khi trở lại doanh truớng Sở Nhi vẫn chưa ngủ, đang thức đợi ta.

Ta mở cánh tay, muốn ôm nàng vào lòng, nhưng lại bị Sở Nhi tránh đi, nàng cầm bát canh giải rượu, nói:

“Uống đi đã!”

Trong lòng ta cảm thấy ấm áp, Sở nhi đúng là rất quan tâm tới ta, chợt nhớ tới Dao Như nhiều lần vì phụ huynh (cha, anh) phản bội ta, trong lòng ta cảm thấy phiên muộn dị thường.

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Làm sao vậy?”

Ta ôm nàng đi tới bên giường, nói:

“Đi ngủ rồi nói!”

Sở Nhi quyến rũ liếc mắt nhìn ta nói:

“Huynh ở trên giường, có bao giờ thành thật đâu?”

Ta cười nói:

“Hôm nay Dận Không nhất định đường hoàng hầu hạ vương phi nghỉ ngơi!”

Chúng ta ôm nhau chui vào trong túi ngủ bằng gấm, ta không nói với nàng chuyện của Dao Như, mà đem những lời của Thác Bạt Thuần Chiếu lúc nãy kể lại với nàng.

Sở Nhi nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu này đúng là một nhân vật lợi hại, hắn lợi dụng chuyện cưới hỏi với Đại Khang, miễn trừ đi một nỗi phiền ở hậu phương, toàn lực đánh Đông Hồ. Đợi khi hàng phục được Đông Hồ, thì sẽ dồn toàn bộ lực lượng đánh bại từng nước một, tầm nhìn của hắn rộng lớn, đó là muốn thống nhất thiên hạ.”

Ta gật đầu nói:

“Kỳ thực chiến tranh giữa Bắc Hồ và Đông Hồ đối với tám nước là một cơ hội tốt, nếu như tám nước có thể liên hợp, thừa dịp bọn họ quyết chiến, chắc chắn sẽ đơn giản tiêu diệt được bọn họ.”

Sở nhi nói:

“Tám nước tranh đấu đã lâu, khả năng mà huynh nói không bao giờ xuất hiện.”

Ta thở dài nói:

“Nếu như có thể liên hợp được, thì người Hồ cũng không phát triển tới ngày hôm nay.”

Sở nhi nhẹ giọng nói:

“Thế nhưng lần này đối với huynh mà nói cũng là một cơ hội rất tốt, thừa dịp hai nước chiến tranh có thể ổn định trận tuyến ở phía bắc của Đại Khang...”

Ta nhẹ nhàng vuốt ve mông ngực của nàng, thanh âm của Sở Nhi run lên, nói:

“Huynh... lại không thành thật rồi!”

Ta cười nói:

“Ta bỗng nhiên cũng muốn làm một đại sự!”

“Chinh phục thiên hạ ư?”

“Ừ, nhưng mà phải bắt đầu từ Sở Nhi ngoan của ta...”

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.