Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến thoái

Phiên bản Dịch · 5798 chữ

Vân Na cười nói:

“Huynh đừng vội, hôm nay muội tìm huynh không phải là để vấn tội!”

Ta ngạc nhiên nói:

“Vậy thì có chuyện gì?”

Vân Na nói:

“Huynh cảm thấy Trử Đại Tráng này thế nào?”

Ta nhíu mày nói:

“Người này là tính tình không tệ, nhưng mà năng lực quản lý chung của hắn quá kém, sỡ dĩ Tuyên Thành suy sụp như thế này, hắn cũng có ít nhiều quan hệ, hơn nữa... cách làm việc của hắn tương đối cứng nhắc.”

Vân Na gật đầu nói:

“Cảm giác của muội và huynh giống nhau, mấy ngày nay do phải xử lý công việc mỏ vàng, nên muội tiếp xúc với hắn nhiều hơn, phát hiện năng lực ứng biến của người này rất kém, việc gì hắn cũng viện dẫn luật lệ Đại Khang. Nếu như dây dưa như thế này, thì hiệu quả công việc không bao giờ cao được.”

Điều này ta vốn biết từ trước, nhưng hôm nay Vân Na nói vấn đề này ra, thì ta lại phải cân nhắc thêm một chút.

Vân Na nói:

“Nếu như muốn Tuyên Thành trở thành một thể thống nhất, thì quân và dân phải như một. Căn cứ vào tình hình của Tuyên Thành hiện nay, thì sớm muộn Trử Đại Tráng cũng là một cái gông cản trở sự phát triển của nơi này.”

Ta nặng nề gật đầu nói:

“Lần này tới Khang Đô, ta sẽ nói chuyện với Dực vương, bảo hắn điều chuyển Trử Đại Tráng đi nơi khác.”

Tuệ Kiều nói:

“Thế nhưng Trử tướng quân là bộ hạ cũ của Dực Vương, huynh cũng phải nghĩ tới cảm thụ của hắn và Sở Nhi muội muội nữa chứ?”

Ta thở dài nói:

“Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, ta muốn quân đồn trú ở Tuyên Thành phải là thiếp thân vệ đội của ta.”

Vân Na mỉm cười nói:

“Xem ra trong lòng huynh đã xác định được người thích hợp?”

Ta cười nói:

“Ta muốn cho Tiêu đại ca tới nhậm chức trong quân ngũ!”

Vân Na đồng ý nói:

“Tiêu đại ca văn thao vũ lược đều là lựa chọn tốt nhất, huynh ấy mà quản lý quân đồn chú thì còn gì bằng.”

Nàng bỗng nhiên nhẹ giọng “a” một tiếng.

“Làm sao vậy?”

Ta hỏi.

Vân Na vui mừng nói:

“Đứa nhỏ nó đang đạp muội!”

Ta đưa tay đặt lên bụng nàng, quả nhiên cảm thấy những động tác nhẹ, nói:

“Đá mạnh như vậy, thì chắc chắn là một đứa con trai rồi.”

Vân Na đập một cái vào tay của ta, nói:

“Nhưng muội lại muốn một người con gái.”

Ta ha hả cười nói:

“Nam ta cũng muốn, nữ ta cũng muốn, ta muốn mỗi nàng đều phải sinh hạ cho ta rất nhiều người con.”

Vân Na cười nói:

“Muội không có sức để hồ đồ với huynh, nếu muốn thì huynh bảo Tuệ Kiều nỗ lực, muội đi nghỉ đây.”

Nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Ta tủm tỉm cười nhìn Tuệ Kiều nói:

“Tuệ Kiều...”

Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ hồng, đứng lên nói:

“Muội còn phải chiếu cố Dao Như, đêm nay không được rồi!”

Ta hoàn toàn thất vọng nói:

“Chẳng nhẽ muội nhẫn tâm để ta ở chỗ này một mình?”

Tuệ Kiều nói:

“Huynh đi tìm Yến Lâm đi, mấy ngày hôm nay nàng ấy nhớ huynh nhiều lắm.”

Ta kháng nghị nói:

“Nàng coi ta là hàng hóa ư? Định điều đi đâu thì ta phải tới đó à.”

Tuệ Kiều hôn lên môi ta một cái, nói:

“Ngoan, tâm tình Dao Như rất không ổn định, muội phải chiếu cố cho nàng ấy, chờ sau khi huynh từ Khang Đô trở về, mỗi tối muội đều ở bên cạnh huynh, làm cho huynh cảm thấy phiền muộn mới thôi.”

Ta ôm thân thể mềm mại của nàng, nói:

“Cho dù ta ở với Tuệ Kiều bao nhiêu chăng nữa cũng không cảm thấy phiền muộn.”

Ta và nàng triền miên trong nụ hôn nồng nhiệt.

Tuệ Kiều hổn hển nói:

“Huynh không được tiếp tục nữa, làm nhỡ chuyện của muội bây giờ...”

Đầu lưỡi của nàng đã bị ta tóm được, hai bàn tay đã đặt lên trên bộ ngực mềm mại.

Tuệ Kiều “a” một tiếng, toànbộ thân thể mềm mại nhất thời nhũn ra.

Ta thuận thế đặt nàng xuống giường.

“Muội còn phải chiếu cố...”

Thanh âm của nàng đã gián đoạn, cuối cùng chỉ còn tiếng rên ri động lòng người...

Khuôn mặt của Tuệ Kiều đỏ hồng, nàng vuốt tóc mây, ta vẫn chưa buông nàng, mà hôn thêm một cái, vất vả lắm Tuệ Kiều mới đứng dậy được, nói:

“Thực sự là muội phải đi rồi.”

Lúc này ta mới lưu luyến không rời buông nàng ra.

Tuệ Kiều mới rời đi, thì Yến Lâm đã đi vào.

Ta cười nói:

“Lâm nhi, ta đang muốn đi tìm muội!”

Yến Lâm véo lỗ tai của ta, mày liễu dựng thẳng, cả giận nói:

“Huynh đi tìm muội? Chẳng nhẽ trong tim huynh có vị trí của muội hay sao.”

Ta cầu khẩn nói:

“Công chúa ngoan của ta, nhỏ giọng một chút có được hay không?”

Yến Lâm không kiềm chế được giận dữ, nói:

“Cái tên vô lương tâm này, giờ thì ta đã hiểu vì sao huynh bảo ta chiếu cố các nàng, hóa ra huynh đối xử với ta như một nha hoàn.”

Tai của ta bị nàng véo rất đau đớn, cố gắng nắm bàn tay mềm mại của nàng, nói:

“Lâm nhi ngoan, muội buông tay trước có được không?”

Yến Lâm tức giận, xốc cái áo ngủ bằng gấm của ta lên, mắt phượng trợn tròn, nói:

“Cái tên dâm tặc vô sỉ này, ban ngày ban mặt mà lại trốn ở đây làm chuyện bỉ ổi ư!”

Ta không khỏi ngây người, bây giờ trăng đã lên rồi, đâu phải là ban ngày ban mặt gì chứ? Thấy bộ ngực của Yến Lâm phập phồng vì tức giận, ta không kìm được, thân thể có sự biến hóa.

Yến Lâm cũng nhận thấy biến hóa của ta, khuôn mặt ửng hồng nói:

“Hôm nay ta nhất định phải thiến cái tên dám tặc này!”

Thế nhưng tay của nàng lại buông lỏng.

Ta nắm cánh tay của nàng, kéo nàng vào trong lòng, bàn tay của Yến Lâm lại đánh vào mặt ta, nhưng bị ta ôm chặt, sau đó kéo hai tay nàng lại một chỗ, dùng đai lưng trói lại.

Yến Lâm vừa thẹn vừa giận, gắt giọng:

“Cái tên dâm tặc này, ngươi muốn làm gì?”

Ta ha hả cười nói:

“Muội luôn miệng gọi ta là dâm tặc, đương nhiên là ta không thể phụ cái danh xưng này, hôm nay ta sẽ làm dâm tặc cho muội xem!”

Ta giật cái quần lụa của nàng một cái, đùi ngọc đã hiện ra trước mặt ta.

Yến Lâm khẽ cắn môi, trong ánh mắt toát ra vài phần hưng phấn, thỉnh thoảng như thế này đúng là vô cùng kích thích.

Yến Lâm nhẹ giọng mắng:

“Cái tên dâm tặc này nếu dám cường bạo ta, thì kiếp này ngươi sẽ không được làm nam nhân.”

Thật ra trong lòng nàng lại đang muốn ta cường bạo.

Ta vỗ mạnh một cái vào ngực của nàng, Yến Lâm thét lên một tiếng chói tai. Ta cũng định nhân cơ hội này mà trả thù nàng, nhưng không ngờ nha đầu này lại hưng phấn tới vậy.

Ta mạnh bạo tấn công thành trì, thân hình nàng run lên, trong đôi mắt đẹp có nhu tình, hô hấp trở nên gấp gáp, thấp giọng nói:

“Huynh mau cởi...”

Ta cởi đai lưng, Yến Lâm giống như một con báo nhào xuống giường, thân thể mềm mại cuốn chặt lấy ta...

Trận chiến điên cuồng này phải rất lâu mới dừng lại, Yến Lâm như một con mèo nhỏ năm úp trên ngực của ta, nàng khanh khách nở nụ cười.

Ta nhẹ nhàng vuốt ve điểm đỏ trước ngực của nàng, mỉm cười nói:

“Muội bây giờ đã tin, ta không bao giờ quên muội chưa.”

Yến Lâm nhẹ nhàng cắn một cái trên ngực ta, nói:

“Nhưng huynh vẫn đối xử với các nàng kia tốt hơn muội!”

Ta thở dài nói:

“Có phải muội cố tình gây sự không!”

Yến Lâm nói:

“Vậy vì sao... mỗi người các nàng đều mang bầu hài tử, mà muội lại không có động tĩnh gì?”

“Chuyện này...”

Ta ngàn vạn lần không ngờ nàng lại tỵ một vấn đề thực không tưởng tượng nổi.

Yến Lâm căm tức nhìn ta, nói:

“Chắc chắn là huynh toàn lực với các nàng ấy, còn muội thì chỉ làm cho có lệ.”

Ta suýt nữa bị lý do của nha đầu ngốc này làm ngất đi.

Yến Lâm ôm lấy hạ thể ta, nói:

“Thấy chưa, rõ ràng là vô tình, nếu như ở bên cạnh Tuệ Kiều hay Sở Nhi thì không như vậy đâu.”

Ta cười khổ nói:

“Chuyện này không cách nào nói rõ với muội được.”

Nhưng mà nha đầu Yến Lâm kia đâu có dễ dàng buông tha, dưới sự khiêu khích của nàng, thân thể ta một lần nữa lại bừng bừng sức sống, ta lấy một tay đẩy nàng xuống giường, giả bộ hung ác, nói:

“Hôm nay ta sẽ toàn lực ứng phó, tới khi nào nàng xin tha thì thôi.”

Buổi sáng khi ta tỉnh dậy, Yến Lâm vẫn còn đang ngủ say. Ta đột nhiên véo một cái lên ngực nàng, Yến Lâm khẽ ừ, xoay người lại tiếp tục ngủ.

Ta cười nói:

“Hôm nay ta tới Khang Đô, muội không dậy tiễn ta hay sao?”

Yến Lâm nũng nịu nói:

“Muội đứng còn không nổi, chỗ đó vẫn còn nóng bỏng đau rát!”

Ta cười ha ha, nha đầu ngốc này cuối cùng cũng nếm vị đắng, tối hôm qua là do nàng năm lần bảy lượt khiêu khích, bảo sao ta không hăng hái chiến đấu được cơ chứ?

Yến Lâm ôm ta nói:

“Dận Không, muội nghĩ lần này sẽ mang bầu.”

Ta ha hả cười nói:

“Ta cũng cảm thấy như vậy, nếu không thì uổng công ta nỗ lực một đêm rồi?”

Yến Lâm mắc cỡ dùng chăn che đầu lại.

Khi ra khỏi phòng, Sở Nhi và các nàng đã dậy từ lâu, đang chuẩn bị điểm tâm cho ta. Khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của ta, mấy người các nàng đều mỉm cười, Sở nhi nói:

“Xem ra tối qua huynh ngủ không được ngon.”

Ta ậm ừ cho có lệ, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Tư Hầu đi tới phía sau của ta, xoa bóp hai vai, nói:

“Tướng công, có phải là thắt lưng huynh rất mỏi, cần muội xoa bóp đúng không?”

Ta ha hả cười nói:

“Mấy nàng không nên làm nhiều, mau ăn sáng, ta còn phải lên đường.”

Các nàng bắt đầu ngồi xuống, Duyên Bình và mấy người hầu mang đồ ăn sáng lên.

Ta chợt nhớ tói một chuyện, mở miệng hỏi:

“Vân Na, tại sao ta không thấy chuyện phát cháo nữa?”

Vân Na nói:

“Yến Lâm lo lắng tới sự ồn ào gây bất lợi với thai nhi, cho nên bảo Dịch An đem địa điểm phát cháo chuyển sang cổng phía tây của Tuyên Thành. Nhưng mà gần đây có một lượng lớn khách thương kéo tới, có rất nhiều người đã tìm được việc làm, cho nên số người tới lĩnh càng lúc càng ít. Căn cứ vào tình hình này, phỏng chừng vài ngày nữa thì chúng ta cũng sẽ ngừng.”

Ta gật đầu cười nói:

“Như vậy là tốt nhất.”

Vân Na nói:

“Hai mỏ vàng của chúng ta, cộng thêm ba mỏ của Tiền Tứ Hải đưa cho, toàn bộ đều có một lượng than đá lớn, chắc là không bao lâu nữa, chúng ta sẽ trở thành cự phú của Đại Khang.”

Ta nhịn không được cười nói:

“Nếu như Tiền Tứ Hải biết tin này nhất định sẽ hối tiếc.”

Các nàng đồng thời nở nụ cười, Tuệ Kiều nói:

“Số hàng hóa của Tiền Tứ Hải có vấn đề, hắn phải đi Khang Đô xử lý chuyện này, lần này huynh có thể gặp hắn.”

Ta gật đầu, hướng Sở nhi nói:

“Lần tới Khang Đô này ta đi một mình thôi.”

Đôi mi thanh tú của Sở Nhi nhăn lại, nói:

“Muội muốn đi với huynh, thứ nhất là có thể nói vài câu tốt trước mặt cô mẫu cho huynh, hơn nữa muội cũng muốn gặp mặt phụ thân.”

Ta lắc đầu nói:

“Có nhạc phụ ở đấy, hành trình tới Khang Đô chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, mà hiện giờ ta đang lo lắng chuyện Tuyên Thành sản xuất than đá, lúc này nó đã trở thành tiêu điểm của Đại Khang, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện không tưởng tượng được xảy ra. Hiệu quả làm việc của Trử Đại Tráng rất kém, mấy năm trấn áp Âm Sơn đâu có làm nổi chuyện gì. Sau khi ta rời đi, chỉ sợ là hắn chỉ biết nghe theo sự phân phó của muội mà thôi.”

Sở Nhi im lặng không nói gì.

Ta lại nói:

“Còn nữa, Xích Lỗ Ôn rất có khả năng trong một thời gian ngắn sẽ tới Tuyên Thành, nếu như chúng ta đồng thời đi Khang Đô, thì hắn tới đây biết phải gặp ai?”

Sở Nhi nói:

“Muội hiểu rồi, muội sẽ ở lại xử lý việc này.”

Nàng buồn bã đứng lên nói:

“Muội đi chuẩn bị một ít quà, huynh mang tới cho phụ thân muội.”

Nhìn Sở nhi rời đi, ta không khỏi thở dài.

Vân Na tâm tư kín đáo, nhận ra được khổ tâm của ta, thấp giọng nói:

“Huynh có phải đang lo chuyện cầu hôn sẽ ảnh hưởng tới Sở Nhi?”

Ta cười khổ lắc đầu:

“Chuyện này rất phiền phức, các muội nếu như không ở bên canh ta, thì ta còn dễ xử lý.”

Vân Na gật đâu nói:

“Nếu như nhìn từ đại cục, cưới tiểu công chúa Bắc Hồ kia đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng mà…”

Nàng u oán thở dài nói:

“Trong lòng bọn muội sẽ có sự khó chịu.”

Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói:

“Nàng yên tâm, ta sẽ cố sức xử lý tốt chuyện này.”

Lời tuy như vậy, nhưng mà ta biết, chuyện cưới vợ Bắc Hồ này sợ rằng không từ chối được, nếu nhìn từ đại cục của hai nước, chắc chắn ta phải bước lên con đường này.

Lần trở lại Khang Đô này, ta mang theo Lang Thứ, Đột Tạ và mười hai võ sĩ khác. Nếu như Hâm Đức hoàng đế đáp ứng yêu cầu cưới xin của Bắc Hồ, thì cho dù ta có muốn hay không, cũng sẽ trở thành tiêu điểm của Đại Khang.

Nhóm mười lăm người chúng ta ngày đêm hành trình, mất gần hai ngày chúng ta đã tới được Khang Đô.

Hành trình lần này của chúng ta không thông báo cho ai, cho nên ta cũng không muốn vào trong thành vội, mà đi tới nông trang ngoài thành gặp mặt Gia Cát Tiểu Liên hỏi tình hình rồi mới quyết định.

Khi bước vào trong nông trang, đã thấy Gia Cát Tiểu Liên và Trần Tử Tô vui mừng bước ra đón.

Ta ngạc nhiên nói:

“Gia Cát huynh ở chỗ này thì không có gì kỳ quái, nhưng tại sao Trần Tử Tô tiên sinh cũng ở đây?”

Trần Tử Tô cười nói:

“Gia Cát tiên sinh am hiểu thuật quan tinh (quan sát trăng sao), tiên sinh nói hôm nay công tử nhất định sẽ về, cho nên ta mới tới đây đợi.”

Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói:

“Trần tiên sinh nói đùa, rõ ràng tiên sinh tính toán được ngày công tử trở về Khang Đô, hơn nữa còn đoán được trước khi công tử vào thành sẽ tới nơi này, làm gì có quan hệ gì tới ta?”

Ta cười nói:

“Hai người đều là thầy tốt bạn hiền của ta, hôm nay gặp mặt ở đây là tốt vô cùng, Dận Không vẫn còn một bụng nghi hoặc, muốn cầu hai vị tiên sinh giải đáp cho ta.”

Ba người chúng ta đi vào trong thảo đình của nông trang.

Cự Linh rót trà cho chúng ta.

Trần Tử Tô nói:

“Chỉ trong một thời gian ngắn công tử làm cho Tuyên Thành khởi sắc như vậy, đúng là làm cho ta bội phục vô cùng.”

Trần Tử Tô nói:

“Tử Tô chỉ nói sự thực, lúc trước công tử lợi dụng chuyện mỏ vàng hấp dẫn thương nhân, ta cũng nhận thấy nó là một diệu kế, nhưng kế này chỉ có hiệu quả trong một thời gian. Trong khi đó mọi chuyện lại bất ngờ, có thể nói là thiên thời cũng đứng về phía công tử, dưới đất Tuyên Thành lại có than đá, thử hỏi trong thiên hạ làm gì có ai có vận khí tốt như vậy chứ.”

Ta mỉm cười nói:

“Ngay cả ta cũng không ngờ tới chuyện này ông trời đối với ta đúng là không tệ, a! Sao tin tức này lại nhanh chóng truyền tới Khang Đô tới vậy?”

Trần Tử Tô nói:

“Một truyền mười, mười truyền một trăm, cho dù là tin tức hỏa tốc do lương câu chạy ngàn dặm cũng không đuổi kịp. Đừng nói là Khang Đô, sợ rằng bây giờ ở khắp ngõ ngách của tám nước đều truyền tới tin tức này rồi.”

Ta buông chén trà nói:

“Bên trong hoàng cung có phản ứng gì không?”

Trần Tử Tô nói:

“Hai ngày qua trọng tâm câu chuyện mà các vương hầu hoàng tử cho tới bách tính bình dân nói chủ yếu là về công tử. Ngay cả chuyện công tử đi Bắc Hồ, lén lút đáp ứng chuyện cầu hôn cũng được truyền tới nơi này rồi.”

Ta thở dài nói:

“Xem ra lần này ta trở về không đúng lúc rồi.”

Trần Tử Tô nói:

“Ngày hôm trước ta hỏi thăm được chuyện, tâm tình của Hâm Đức hoàng đế không được tốt cho lắm.”

“Xin chỉ giáo?”

Trân Tử Tô nói:

“Không riêng chuyện của công tử, mà ngay cả Hưng vương Long Dận Thao cũng bị người ta mật báo, nói là trong quá trình mua quặng sắt, hắn đã trắng trợn thu hối lộ, âm thâm tự phát triển tay chân, Hâm Đức hoàng đế đã ra lệnh điều tra rõ chuyện này.”

Ta hơi sững sờ, chuyện này ta vẫn chưa nghe nói gì cả, thảo nào Tiền Tứ Hải lại vội vã chạy tới Khang Đô như vậy.

Hàng hóa của hắn được vận chuyển thông suốt ở Đại Khang, chủ yếu là bởi vì Hưng vương bảo đảm, hai người có mối quan hệ cực kỳ mật thiết, xem ra chuyện này đã kéo hắn vào trong rồi.

Ta có chút nghi hoặc nói:

“Nếu như theo lý thuyết thì Hưng vương không nhận hối lộ trong trường hợp này, có phải là có người muốn làm khó dễ hắn hay không?”

Trần Tử Tô gật đầu nói:

“Dực Vương cũng đã nói, Hưng vương không có khả năng nhận hối lộ, nhưng mà tính đa nghi của Hâm Đức hoàng đế càng lúc càng nhiều, cho dù gió hơi thổi, cỏ hơi lay, cũng vẫn làm như đại sự tiến hành điều tra tới cùng. Dựa theo Dực Vương phân tích, chắc chắn người đứng sau màn lần này là Tả Trục Lưu.”

Ta thấp giọng nói:

“Chuyện này không có chứng cứ rõ ràng, mà có tra ra thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Nói thì như vậy, nhưng mà hiện giờ Hưng vương đã bị mất quyền lực, chuyện mua quặng sắt cũng vì thế mà dừng lại.”

Ta hỏi:

“Cần vương có phản ứng gì không?”

Trần Tử Tô nở nụ cười:

“Tình huống hiện tại của Cần vương còn bi đát hơn Hưng vương, có lời đồn rằng hắn và Dịch quý phi làm bậy, Hâm Đức hoàng đế vì chuyện này mà tức giận vô cùng. Nhưng chuyện này cũng chẳng có chứng cứ, nên không thể làm gì được.”

Ta nhịn không được bật cười, chuyện của Cần vương chắc chắn do phía Hưng vương làm ra.

Trần Tử Tô nói:

“Hơn nữa An vương mất đi, công tử lại tự ý đáp ứng chuyện cầu hồn, liên tiếp những chuyện này phát sinh làm cho Hâm Đức hoàng đế tức giận tới cực điểm, sợ rằng lần này lão muốn tìm một mục tiêu trong ba người để phát tiết.”

Ta cười khổ, đáp:

“Chỉ mong là hắn không chọn ta.”

Trần Tử Tô nói:

“Tất cả đều rất khó nói, chuyện của Cần vương và Hưng vương không tìm được chứng cứ nào, nhưng chuyện của công tử lại vô cùng chính xác. Dực Vương nói cho ta biết, kể từ khi biết công tử đáp ứng chuyện cầu hôn của Bắc Hồ, ngày nào Tĩnh Đức phi cũng tìm Hâm Đức hoàng đế tranh cãi, sợ rằng chuyện này sẽ không có kết quả tốt.”

Ta cười nhạt nói:

“Chuyện đã tới nước này, ta cũng không còn cách nào khác, chỉ còn cách trực tiếp đối mặt.”

“Công tử định làm gì?”

“Ta định gặp nhạc phụ đại nhân một lần rồi mới quyết định.”

Trần Tử Tô lắc đầu nói:

“Ta nghĩ công tử không cần thiếp phải gặp Dực vương, cho dù gặp hay không, thì Dực vương cũng xuất phát từ lợi ích của công tử mà hành động. Hôn sự lần này chẳng quan trọng gì với hắn cả, huống chi khi công tử vào thành lại gặp Dực vương ngay, thì Hâm Đức hoàng đế sẽ có lòng nghi ngờ.”

Ta gật đầu nói:

“Nếu như vậy, ta liền trực tiếp vào cung gặp mặt phụ hoàng.”

Trần Tử Tô nói:

“Công tử và An Dung công chúa có quen biết không?”

Ta lắc đầu nói:

“Tuy rằng cùng ở trong cung, nhưng mà ta rất ít tiếp xúc với nàng, chỉ mới gặp vài lần trong đại điển, hoặc tế tự.”

Trần Tử Tô nói:

“Thật ra mấu chốt của chuyện này lại ở trên người An Dung công chúa. Nếu như nàng ta cam tâm gả cho Bắc Hồ, thì chuyện này lại dễ dàng giải quyết rồi.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Hai ngày nay chúng ta đã điều tra rõ ràng tình hình về An Dung công chúa, người ngoài thường nói nàng dung mạo xuất chúng, ngoài xinh đẹp, trong trí tuệ. Thế nhưng tính cách của nàng lại là ngoài mềm trong cứng, đối đãi với thủ hạ cung nữ lãnh khốc vô tình, thường xuyên cảm thân phận nữ nhi, không thể cùng với các hoàng huynh khác tranh đấu, tầm mắt của người này rất rộng.”

Ta không khỏi sửng sốt, cho tới bây giờ ta cũng không biết An Dung công chúa lại có tính cách như vậy.

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Một nữ tử như vậy, thì điều hấp dẫn nàng ta nhất là quyền lực, công tử có thể nghĩ cách làm nàng ta đồng ý.”

Trước khi vào cung, ta đã chuẩn bị đầy đủ về mặt tư tưởng, mấy tháng không gặp, Hâm Đức hoàng đế hình như lại già đi rất nhiều, mái tóc hoa râm không ít, những vết nhăn trên mặt lại càng nhiều.

Khi ta đem tro cốt của Dận Tường dâng lên, trong mắt hắn chẳng có chút bi thương nào, có lẽ từ lâu hắn đã quên mất hình dạng của Dận Tường như thế nào rồi.

Trân Phi lặng lẽ nháy ta một cái, muốn nhắc nhớ ta rằng, tâm tình của Hâm Đức hoàng đế lúc này rất kém.

Ta cung kính quỳ rạp xuống trước mặt Hâm Đức hoàng đế:

“Hài nhi tham kiến phụ hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:

“Trên đời này, làm gì có người sống được vạn tuổi?”

Ta im lặng không nói gì.

Hâm Đức hoàng đế không hiểu ý của ta, vẫn xót xa nói:

“Nghe nói ngươi làm Tuyên Thành trở nên náo nhiệt vô cùng?”

“Nhờ hồng phúc của phụ hoàng, trong mấy ngày gần đây Tuyên Thành đã khai thác được than đá, bách tính cũng có nghề để kiếm ăn.”

Hâm Đức hoàng đế ha hả cười nói:

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Hắn liên tiếp nói ba chữ tốt, nhưng hàm nghĩa trong đó thì sợ rằng chỉ có hắn mới biết được.

Ta cung kính nói:

“Hài nhi đã mang một khối Ngọc Chẩm từ Bắc Hồ về kính dâng lên phụ hoàng, nó có tác dụng đông ấm hạ mát, an thần dưỡng khí, kính xin phụ hoàng vui lòng nhận cho.”

Ta dùng hai tay dâng lễ vật lên.

Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nhìn ta không đưa tay ra nhận.

Trân Phi nhân cơ hội nói:

“Bệ hạ, khó có người có hiếu tâm như Dận Không, người nhận lấy đi!”

Nàng đưa tay tiếp nhận khối ngọc chẩm.

Không nghĩ tới Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên vươn tay ra, hất tung cái hộp lễ vật ra ngoài, ngọc chẩm lăn lóc trên đất, vỡ làm bốn năm mảnh.

Trân Phi sợ đến hoa dung thất sắc:

“Bệ hạ...”

Hâm Đức hoàng đế trợn tròn đôi mắt, tát cho nàng một cái vang dội:

“Tiện nhân! Ở đây tới phiên ngươi nói chuyện hay sao?”

Trân Phi thấp thỏm lo âu quy rạp xuống đất.

Lửa giận ở trong ***g ngực của ta bùng lên, mắt thấy Trân Phi bị làm nhục, ta hận không thể xông lên cắt ngay cái yết hầu của lão xuống.

Hâm Đức hoàng đế chỉ vào Trân Phi nói:

“Ngươi có phải là giống con tiện nhân Dịch Quyên kia, thấy trẫm già nua lên coi trọng tên súc sinh này!”

Trong lòng ta kinh hoàng tới cực điểm, lẽ nào Hâm Đức hoàng đế đã biết tư tình giữa ta và Trân Phi, nếu quả thật là như vậy, thì tình cảnh của ta không ổn rồi.

Trân Phi khóc lớn bò trên mặt đất, nói:

“Thần thiếp tự vấn lương tâm vẫn trung tâm với bệ hại, nếu như người hoài nghi, thiếp nguyện chết trước mặt người.”

Nàng đứng dậy bỗng nhiên lao đầu vào một cái cột.

Ta đứng dậy, kéo ống tay áo của nàng lại nói:

“Nương nương!”

Thân hình của Trân Phi dừng lại, chẳng qua nàng cũng chỉ giả bộ mà thôi, nhưng mà không ngờ ta lại kéo ống tay áo của nàng trước mặt Hâm Đức hoàng đế.

Ta buông ống tay áo của Trân Phi ra, một lần nữa quy rạp xuống trước mặt Hâm Đức hoàng đế, nói:

“Phụ hoàng! Hài nhi xin người ban cho cái chết!”

Hâm Đức hoàng đế ngơ ngác, lạnh lùng nói:

“Ngươi phạm vào tội gì? Tại sao lại muốn ta giết ngươi?”

Ta bi phẫn nói:

“Nhi thần tình nguyện chết đi, chứ không muốn để cho phụ hoàng hoài nghi.”

Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:

“Nếu như theo lời ngươi nói, thì chuyện này không có.”

Hắn đi qua đi lại hai bước, rồi mới nói:

“Tại sao ngươi tự ý đáp ứng chuyện cầu hôn của Bắc Hồ?”

Ta lớn tiếng nói:

“Hài nhi vẫn chưa đáp ứng, việc này là do Bắc Hồ Khả Hãn định ra, nhi thần đã nói là phải trở lại Đại Khang, bẩm báo phụ hoàng để cho người quyết định.”

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:

“Chuyện này vốn ngươi nên cự tuyệt, ta đã có một người con trai chết ở Bắc Hồ, chẳng nhẽ lại muốn ta mất thêm một người con gái nữa hay sao?”

“Cái chết của hoàng huynh chỉ là ngoài ý muốn, cũng không phải là chuyện mà Bắc Hồ muốn. Sở dĩ Bắc Hồ đưa ra chuyện cầu hôn, là muốn quan hệ giữa Đại Khang và Bắc Hồ càng thêm tiếp tục gắn bó và tốt đẹp.”

Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:

“Sở dĩ Bắc Hồ đưa ra chuyện cầu hôn, chẳng qua chỉ muốn có một hậu phương yên ổn, toàn tâm toàn ý đánh Đông Hồ. Bọn họ lo lắng cho lợi ích của mình, có lợi ích gì cho Đại Khang đâu?”

Ta cung kính nói:

“Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện đã đem Lục Hải Nguyên trả lại cho Đại Khang.”

Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nói:

“Những năm gần đây, diện tích mà họ chiếm được đâu chỉ có một Lục Hải Nguyên?”

Trong lòng ta thầm kêu không tốt, theo ý của hắn thì hình như hắn không muốn đáp ứng chuyện cầu hôn này rồi:

“Phụ hoàng định làm như thế nào?”

Hâm Đức hoàng đế không nhịn được nói:

“Chuyện này ta còn đang suy nghĩ, hai ngày nữa ta sẽ nói cho ngươi biết. Được rồi, ngươi đứng lên đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Lúc này, ta mới đứng dậy.

Hâm Đức hoàng đế đưa tay nâng Trân Phi đang khóc đậy, hòa nhã nói:

“Ngọc Oanh, lúc nãy không phải trẫm muốn thế đâu, chẳng qua hai ngày hôm nay chuyện phiền não nhiều quá.”

“Bệ hạ.”

Trân Phi u oán tựa vào vai của Hâm Đức hoàng đế.

Ta hung hăng nhìn vào cái lưng của hắn, xem ra chuyện vừa rồi chỉ là hắn nhất thời nổi giận, chứ không biết chuyện giữa ta và Trân Phi, cái đao treo trên đầu cũng được hạ xuống.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Trẫm dự định xây dựng một tân cung ở phía đông nam của Linh quận.”

Ta kinh ngạc nói:

“Chẳng nhẽ phụ hoàng định dời đô?”

Hâm Đức hoàng đế lắc đầu nói:

“Ta đã tìm người xem xét, mấy năm gần đây Đại Khang tai họa không ngừng, tất cả đều có quan hệ với vị trí của hoàng cung. Khi tân cung xây dựng thành, ta sẽ hạ chỉ thu Linh quận về địa giới của Khang Đô, phát triển nó thành một tòa thành thị lớn nhất trong tám nước.”

Ta cẩn thận nhắc nhở:

“Công trình này tổn hao của cải rất lớn, lấy tài lực hiện nay của Đại Khang, sợ rằng...”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Ta cũng tính toán qua rồi, thu nhập thuế trong vòng ba năm của Đại Khang sẽ đủ xây dựng một tòa tân cung.”

Ta biết hắn đã quyết định, đương nhiên không dám khuyên nhiều.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Chuyện xây dựng tân cung phải tiến hành cho sớm, nghe nói gần đây Tuyên Thành báo điềm lành, phát hiện một lượng lớn khoáng sản. Để tránh cho dân chúng khai thác lung tung, ta quyết định thu toàn bộ số tài nguyên này về tay của triều đình.”

Trong lòng ta mắng chửi Hâm Đức hoàng đế vô số lần, rõ ràng hắn cướp của ta mà. Tuyên Thành vừa mới khởi sắc, nếu như hắn thu hết toàn bộ tài nguyên, thì ta làm sao đối với mặt những thương nhân kia đây?

Ta cung kính nói:

“Phụ hoàng, hài nhi cho rằng chuyện này không thể nóng vội.”

Hâm Đức hoàng đế sắc mặt lạnh băng, nói:

“Ngươi không đáp ứng?”

Ta mỉm cười nói:

“Chuyện trong vương thổ Đại Khang, sao hài nhi lại dám không đáp ứng, nhưng mà hài nhi và những thương nhân kia đã ký kết khế ước, cho họ thuê số mỏ tài nguyên kia. Bây giờ mới nhìn thấy lợi nhuận, triều đình đã thu hồi, vậy thì thử hỏi sau này còn có thương nhân nào xuất lực vì triều đình nữa?”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Bọn họ thân là con dân Đại Khang, đương nhiên phải có trách nhiệm lo lắng cho đất nước.”

“Phụ hoàng, hài nhi có một biện pháp tốt, ta sẽ để cho những thương nhân kia kinh doanh các mỏ, triều đinh sẽ ra quy định, toàn bộ số than đá sản xuất ra sẽ do triều đình thu mua, vừa tiện cho chúng ta, lại có lợi cho thương nhân, người nghĩ thế nào?”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:

“Đây cũng là một biện pháp.”

Ta lại nói:

“Về phương diện giá tiền, chúng ta sẽ ưu đãi cho họ, nếu không thì sẽ không kích thích được sự hăng hái của mọi người.”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Chuyện này ngươi tự làm đi, nhưng mà thu nhập phải toàn bộ nộp lên triều đình.”

Ta vui mừng vô cùng, xem ra Hâm Đức hoàng đế không phải là không biết tình huống của Tuyên Thành, hắn chỉ muốn tài phú từ khoáng sản mà thôi.

Chuyện này nhất định có người đứng sau lưng đưa đẩy, nhưng mà do ta quản lý, thì ta tin rằng mình vẫn khống chế được đại cục.

Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế lúc này mới nhìn vào bình tro cốt của Dận Tường, nhẹ giọng than thở:

“Trong số hoàng nhi của trẫm, thì Dận Tường là người nghe lời nhất. Nó nhu thuận từ nhỏ, luôn biết rõ tâm sự của ta... vậy mà không ngờ tới lại chết tha hương…”

Trong lời nói của hắn có chút thổn thức, hai giọt lệ rơi ra.

Trân Phi ôn nhu khuyên nhủ:

“Bệ hạ, cuối cùng Dận Tường cũng lá rụng về cội, người không nên bi thương quá mức.”

Hâm Đức hoàng đế nhìn ta một cái nói:

“Có thể mang tro cốt của Dận Tường trở về, ngươi cũng lập được một đại công, việc tự tiện đồng ý chuyện cầu hôn tạm thời bỏ qua, hai ngày tới ngươi lo lắng giúp ta tang sự của Dận Tường.”

“Phụ hoàng yên tâm, hài nhi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”

Hâm Đức hoàng đế thở dài một hơi nói:

“Trẫm thực sự đã già rồi...”

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.