Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gian tình

Phiên bản Dịch · 5533 chữ

Trước cửa phủ phò mã vô cùng vắng vẻ, tuy rằng có đầy đủ các loại câu đối và vải tang, nhưng mà bên trong tế điện lại không có nhiều người. Ta và Sở Nhi mặc đồ tang màu đen, tâm tình trầm trọng đi vào trong đại môn cũng được sơn đen.

Toàn bộ phủ viện này không lớn, chẳng qua chỉ là một khu nhà theo kiểu tam tiến tam xuất, khắp nơi giăng đầy vải tang, càng làm cho nó chật chội. Một gã người còn trẻ, đang lầm rầm khấn vái ở ngoài linh đường.

Lĩnh cữu Dận Tường được đặt ở trong đại sảnh của phủ phò mã, tuy rằng hắn và Bắc Hồ công chúa Thác Bạt Ngọc Nhi thành hôn đã nhiều năm, nhung mà vẫn không có con nối dõi.

Bên trong linh đường, chỉ có một mình công chúa đang quỳ, cảnh tượng lại càng thêm thê thảm vô cùng.

Hai mắt của ta đỏ ngầu, nức nở nói:

“Hoàng huynh, đệ tới thăm huynh...”

Ta trịnh trọng lạy ba lạy, cổ họng nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, Sở nhi đỡ lấy cánh tay của ta.

Khi ta lau nước mắt, ta chú ý tới Thác Bạt Ngọc Nhi, cho dù nàng mặc quần áo tang, nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp trời sinh, nàng cúi đầu, khuôn mặt như tranh, đúng là một vị mỹ nữ.

Ta và Sở nhi đi tới chỗ nàng, cung kính hành lễ nói:

“Tẩu tử (chị dâu) xin nén bi thương, bảo trọng thân thể.”

Vành mắt của Thác Bạt Ngọc Nhi đỏ lên, rơi lệ. Sở Nhi cuống quít đi tới bên cạnh nàng khuyên nhủ.

Ta thở dài, xoay người nhìn phía linh cữu Dận Tường.

Thác Bạt Thuần Chiếu đi tới bên người ta, thấp giọng nói:

“Ngày ấy khi phò mã đi săn trở về thì sốt cao không ngừng, phụ hãn đã phái toàn bộ ngự y trong hoàng cung tới chữa bệnh, chỉ tiếc là không cách nào xoay chuyển lực của trời đất...”

Trong lòng của ta không kìm được thổn thức.

Ta cảm thán nói:

“Có một sổ việc sức người không làm được.”

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Đêm nay ta ở trong phủ thiết yến, mời riêng phu thê Bình vương tới tẩy trần.”

Ta cười nhạt nói:

“Thịnh tình của thái tử ta tâm lĩnh, nhưng mà ta phải ở lại đây túc trực bên cạnh linh cữu của hoàng huynh.”

Trong mắt Thác Bạt Thuần Chiếu hiện lên sự khâm phục:

“Huynh đệ các ngươi tình thâm nghĩa trọng làm cho ta cảm động vô cùng.”

Sở Nhi đã khuyên được Thác Bạt Ngọc Nhi trở về nghỉ tạm, lúc nàng ta đứng dậy, ta bỗng nhiên phát hiện một gấu váy màu đỏ hồng của nàng. Trong lòng ta chấn động, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh như cũ.

Thác Bạt Thuần Chiếu còn có chính sự phải xử lý, hắn hướng ta cáo từ sau đó rời khỏi phủ phò mã, ta tiễn hắn ra khỏi đại môn, sau người lại thì thấy Sở Nhi đang đi tới.

Sở Nhi dường như có chuyện muốn nói, cầm tay ta đi tới một chỗ vắng vẻ, thấp giọng nói:

“Dận Không, muội thấy có điều quái dị.”

Ta nhìn xung quanh, vững tin không có người, mới thấp giọng nói:

“Ta cũng cảm thấy như vậy, trong bộ đồ tang của Thác Bạt Ngọc Nhi là một bộ đồ màu đỏ.”

Đôi mi thanh tú của Sớ Nhi nhăn lại, nói:

“Muội không nhận ra chuyện này, nhưng mà mùi hương trên người nàng ta vô cùng nồng nàng, rõ ràng là mùi Bách Hoa Lộ của Ba Tư. Thử hỏi làm gì có một nữ nhân trượng phu mới mất nào lại chú ý trang điểm tới như vậy?”

Ta gật đầu, xem ra việc này rất kỳ quái, phía sau cái chết của Dận Tường không biết có giấu bí mật gì đây?

Tới thời gian hoàng hôn, ta và Sở nhi tới gặp Thác Bạt Ngọc Nhi, đây là lần đầu tiên nói chuyện giữa ta và nàng từ khi tới Bắc Hồ.

“Công chúa, Dận Không tới đây là có chuyện muốn nhờ.”

Thác Bạt Ngọc Nhi nói:

“Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói. Dận Tường mặc dù đã rời trần thế, nhưng dù gì đi chăng nữa ta cũng là tẩu tử của các ngươi, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức để hỗ trợ.”

Lời nói của nàng ta không khéo, không hổ là một công chúa.

Ta cung kính nói:

“Dận Không muốn nhìn mặt hoàng huynh một lần cuối.”

Trong đôi mắt đẹp của Thác Bạt Ngọc Nhi hiện lên sự kinh hoảng, nhưng mà lập tức bình tĩnh lại ngay, nhẹ giọng than thở:

“Dận Tường đã nhập quan từ lâu, sao ngươi lại quấy rầy sự yên tĩnh của huynh ấy?”

Ta cung kính nói:

“Dận Không không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của hoàng huynh, nhưng mà có một việc Dận Không bắt buộc phải làm.”

Ta lấy từ trên cổ xuống một cái Lục sắc Long Bội, đưa tới trước mặt Thác Bạt Ngọc Nhi:

“Hoàng thất Đại Khang chúng ta có một quy củ, phàm là mỗi vị hoàng tử lúc mới sinh ra, đều được ban một cái Long bội. Khối ngọc bội này được làm từ mỹ ngọc Lam Điền (loại ngọc nổi tiếng được bán nhiều ở Vương Phủ Tỉnh - Bắc Kinh), chứa đựng tinh hoa của trời đất, hoa văn trong ngọc bội có thể làm cho thân thể chúng ta khỏe mạnh. Trước khi Dận Không tới đây, phụ hoàng đã có giao phó, nếu như không thể mang linh cữu của huynh ấy về Đại Khang, thì phải mang ngọc bội trở về.”

Thác Bạt Ngọc Nhi cười lạnh nói:

“Ta và huynh ấy làm phu thê nhiều năm, nhưng chưa từng nghe tới chuyện này.”

Ta cười nhạt nói:

“Chắc là hoàng huynh vẫn chưa nhắc với tẩu tử, Long bội này chính là tiêu chí đặc hữu của gia tộc, cả đời không thể rời khỏi thân thể.”

Thác Bạt Ngọc Nhi nửa tin nửa ngờ, nói:

“Có chuyện như vậy sao?”

Ta gật đầu nói:

“Từ khi khai quốc, có một vị hoàng tử bị thuộc hạ đầu độc bằng thuốc độc, tiên đế đã căn cứ vào sự biến đổi màu trên ngọc bội, mà tìm ra hung thủ chân chính.”

Ta im lặng chú ý tới biến hóa của Thác Bạt Ngọc Nhi, thấy trong mắt nàng ta có sự hoảng hốt.

Ta hầu như có thể kết luận, Bắc Hồ công chúa này khẳng định có vấn đề, có khi cái chết của Dận Tường có quan hệ với nàng ta.

Gió nhẹ thổi qua làm cho ngọn đèn trong phòng phất phơ, Thác Bạt Ngọc Nhi có bóng ma trong lòng, nên cũng hơi sợ hãi.

Sở nhi bỗng nhiên thân hình mềm nhũn dựa vào người của ta, đôi mi thanh tú vi nhăn lại, dường như có vẻ hết sức thống khổ.

Ta ân cần nói:

“Sở nhi, muội làm sao vậy?”

Sở Nhi dịu dàng cười nói:

“Chắc là do quỳ lâu, nên mệt mỏi...”

Thác Bạt Ngọc Nhi nhẹ giọng nói:

“Phòng nghỉ ở hậu viện đã thu thập xong, ngươi có thể mang nàng tới đó nghỉ ngơi.”

Sở nhi ôn nhu nói:

“Để muội tự đi, huynh ở lại đây túc trực bên linh cữu của hoàng huynh.”

Nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhưng mới bước được hai bước, đã la hoảng một tiếng, ngã lăn xuống đất.

Ta nhanh chóng vọt tới, ôm thân thể nàng vào lòng, lớn tiếng la lên:

“Sở nhi! Sở nhi!”

Thác Bạt Ngọc Nhi thấy tình hình trước mắt thì kinh hãi, nói:

“Có muốn ta mời đại phu tới không?”

Ta lắc đầu nói:

“Nàng chỉ là mệt nhọc quá độ, để ta mang nàng về nghỉ ngơi một chút là hồi phục lại ngay.”

Ta nhìn linh cữu Dận Tường nói:

“Nhưng mà việc túc trực bên linh cữu đêm nay, phải làm phiền công chúa...”

Thác Bạt Ngọc Nhi gật đầu nói:

“Nguơi đi đi, ta là thê tử của Dận Tường, làm việc này cũng là bổn phận của mình.”

Ta ôm thân thể mềm mại của Sở Nhi tới hậu viện, khi khép cửa phòng, trên mặt nở nụ cười.

Sở Nhi đang giả bộ hôn mê cũng mỉm cười, ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói:

“Muội có công phu đóng kịch trời cho.”

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Lúc muội ngã xuống, chỉ sợ huynh không đỡ được.”

Ta ôm nàng xoay một vòng tròn, đặt nàng lên trên giường rồi nhanh chóng bỏ đồ tang trên người.

Sở nhi cởi đồ tang, mai tóc dài xõa ra, ta cài cửa phòng lại, từ trong khe cửa nhìn ra ngoài, thấy hai gã võ sĩ theo đuôi chúng ta tới đây.

Thác Bạt Ngọc Nhi quả nhiên trong lòng có quỷ, phái người giám thị chúng ta.

Sở Nhi nói:

“Không biết nàng ta có trúng kế của ta hay không?”

Trong ánh mắt của ta lửa giận thoáng hiện, hạ giọng nói:

“Chi cần hoàng huynh của ta là do nàng làm hại, thì nhất định nàng ta sẽ trúng kế!”

Ta và Sở Nhi liếc mắt nhìn nhau, thổi tắt nến trong phòng, đồng thời kêu lên một tiếng, hai gã võ sĩ kia do dự một chút, nhanh chóng vọt tới.

Khi hai người mới nhảy vào trong phòng, đã bị chúng ta mai phục từ trong bóng tối, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ngã xuống đất.

Ta cởi đồ tang trên người bọn họ, trói hai người vào một chỗ, sau đó lại bịt miệng họ lại.

Khi tin chắc là không có ai nghe thấy động tĩnh của chúng ta, ta mới đẩy cửa sổ lên, cùng Sở Nhi nhảy ra ngoài.

Chúng ta yên lặng tới bên linh đường, thấy đại môn đã đóng kín, quả nhiên Thác Bạt Ngọc Nhi trong lòng có quỷ.

Ta dùng mũi đao khoét một lỗ trên cửa giấy nhìn vào trong phòng, thấy một nam một nữ đang ôm chặt lấy nhau.

Từ góc độ của ta vừa vặn nhìn thấy người kia là Bắc Hồ công chúa Thác Bạt Ngọc Nhi, người nam thì không nhìn rõ mặt vì thân hình hắn ở trong bóng tối.

Chỉ nghe Thác Bạt Ngọc Nhi run giọng nói:

“Đô Sắc Hiến, nếu tiếp tục như thế này thiếp không chịu nổi nữa đâu, chàng dẫn thiếp đi, thiếp không muốn tiếp tục trông coi cái thi thể lạnh lẽo này.”

Nam tử kia ôn nhu nói:

“Ngọc nhi, nếu nàng có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, vì sao không chịu thêm vài ngày? Chờ khi Long Dận Tường hạ táng, ta sẽ dẫn nàng rời đi, tới một nơi không ai biết hai chúng ta.”

Thác Bạt Ngọc Nhi nức nở nói:

“Thiếp... thực sự không nổi nữa, vậy Long Dận Không cảnh giác dị thường, thiếp cảm thấy... hắn đã bắt đầu hoài nghi, hôm nay hắn nhiều lần yêu cầu mở quan tài...”

Nam tử kia cười lạnh nói:

“Hắn chẳng qua chỉ là một hoàng tử phổ thông của Khang quốc, có thể gây nên sóng gió gì cơ chứ? Nàng không cần để ý tới hắn, hai ngày nữa hắn sẽ trở về, nàng còn lo lắng cái gì nữa?”

Thác Bạt Ngọc Nhi nói:

“Lần này không giống... trên người hoàng tử Đại Khang đều có một khối long bội, mà khối Long bội kia có thể cảm nhận được sự biến hóa trên thân thể bọn họ. Nếu như Long Dận Không kiên trì đòi khối Long bội kia, thì phụ hãn... sẽ có khả năng đáp ứng yêu cầu của hắn... huống chi cái quan tài này vẫn còn chưa niêm phong...”

Nam tử kia nói:

“Làm gì có khối Long bội nào thần kỳ như vậy, tại sao nàng không nghe tên kia nói qua.”

Thác Bạt Ngọc Nhi thấp giọng nói:

“Thiếp và hắn chỉ là hữu danh vô thực, sao có thể dò được bí mật gì cơ chứ?”

Ta âm thàm kinh hãi, không nghĩ tới hoàng huynh mệnh khổ của ta nhiều năm như vậy vẫn chỉ là phò mã trên danh nghĩa, sự phẫn nộ trong lòng ta không có cách nào ngăn chặn, thân hình run lên từng đợt.

Sở nhi nhận ra ta phẫn nộ, nhẹ nhàng cầm bàn tay của ta, giúp ta khôi phục tâm tình.

Nguời kia tử nói:

“Việc này dễ làm, chúng ta lấy khối Long bội kia ra là được.”

Thác Bạt Ngọc Nhi run giọng nói:

“Như vậy là tốt nhất... đỡ cho hắn tìm ra dấu vết gì, mà hắn có hướng phụ hãn đòi cũng không được...”

Từ cách nói của nàng, Thác Bạt Thọ Thiện chắc chắn không biết chuyện nàng ta hại chết Dận Tường.

Ta nhìn qua cửa sổ, thấy nam tử kia đang từ từ đi tới trước linh cữu.

Ánh sáng của nến vừa vặn chiếu lên mặt hắn, ta nhìn rõ đây là một trong những người còn trẻ ban sáng cúng bái trước linh đường.

Hắn đi tới trước linh cữu, vận lực đẩy nắp quan tài, Thác Bạt Ngọc Nhi dường như có sự sợ hãi, xoay người nhắm mắt lại.

Nam tử kia lục lọi một lần, có chút kỳ quái nói:

“Sao trên cổ của hắn đâu có khối long bội nào!”

Thác Bạt Ngọc Nhi nói:

“Chàng thử tìm... những chỗ khác xem!”

Ta không ức chế được lửa giận trong lòng nữa, vọt tới một cước đạp tung cửa phòng, giận dữ hét:

“Giỏi cho một đôi gian phu dâm phụ, hôm nay ta bắt các ngươi tới trước mặt Khả hãn để làm rõ chuyện này!”

Hai người giật mình, khi thấy ta đột nhiên xuất hiện trong linh đường, thì trên mặt cắt không còn hột máu.

Nam tử kia phản ứng rất thần tốc, gầm nhẹ một tiếng rút loan đao bên hông vọt tới chỗ ta.

Ta sao có thể cho hắn thực hiện được mưu đồ, thân hình hơi nghiêng đi, tay phải chuẩn xác tóm lấy cổ tay cầm đao của hắn, kéo hắn về phía sau.

Tên kia không khống chế được cước bộ, ngã sấp xuống đất, ta hận hắn hại chết Dận Tường, cho nên hạ thủ không chút dung tình, không đợi cho hắn bò dậy, đã đạp vào cổ tay cầm đao của hắn.

Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” thanh thúy, xương cổ tay của hắn đã bị ta đạp gãy.

Thân thể người này vô cùng cường tráng, nhịn đau không rên lên một tiếng nào.

Thác Bạt Ngọc Nhi khóc lóc vọt lên, muốn cứu nam tử kia từ trong tay của ta. Sở Nhi tóm lấy tay của nàng, đạp một cước vào đầu gối, Thác Bạt Ngọc Nhi nhất thời quy rạp xuống đất.

Thác Bạt Ngọc Nhi phẫn hận nhìn ta nói:

“Hóa ra không có Long bội nào cả, chuyện này chỉ do ngươi dựng lên, Long Dận Không tên hỗn đản này, sao có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy gạt ta!”

Ta ha hả cười lạnh nói:

“Đối phó với một con tiện nhân như ngươi, thì cần gì thủ đoạn hay không thủ đoạn.”

Thác Bạt Ngọc Nhi nói:

“Thức thờ thì thả ta ra, nếu không ta bảo phụ hãn bằm thây ngươi thành vạn đoạn.”

Đến lúc này rồi mà nàng ta còn mang uy phong của công chúa ra dọa.

Ta có chút giễu cợt nói:

“Ngươi cùng với tên này yêu đương vụng trộm phải không? Chuyện này nếu như truyền đi, thì không biết hắn muốn giết ta hay ngươi đây?”

Thác Bạt Ngọc Nhi nhịn không được run lên một cái:

“Ngươi...”

Ta xoay ngược chuôi đao, đập vào ót của tên kia, làm cho hắn ngất đi.

“Đô Sắc Hiến!”

Thác Bạt Ngọc lệ châu rơi lã chã, có thể nhận ra nàng đối với tên này tình thâm nghĩa trọng, nhưng chẳng thèm quan tâm tới tính mạng của hoàng huynh ta.

Trong lòng ta phẫn nộ vô cùng, nếu như không phải cố ky nàng ta có thân phận là công chúa Bắc Hồ, thì ta đã một đao đâm chết rồi.

Ta dùng vải trắng trói nàng lại, rồi ra ngoài phò mã phủ, bảo Đột Tạ tới mời Thác Bạt Thuần Chiếu tới đây.

Chuyện này không phải chuyện đùa, nếu là xử lý không tốt, thì sợ rằng ta sẽ hãm hiểm cảnh.

Tâm tình của ta trầm trọng đi tới bên cạnh linh cữu Dận Tường, qua ánh nến mơ hồ ta có thể nhận thấy hình dáng của hắn, hai mắt của Dận Tường mở rất lớn, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.

Có lẽ là do khí hậu Bắc Hồ khô ráo, hoặc bởi vì trong quan tài có để dược vật chống sự phân hủy, thi thể Dận Tường không hư thối, thậm chí không có bất kỳ mùi vị khác thường nào.

Áo liệm của hắn đã bị Đô Sắc Hiến tìm tòi cởi ra, ta cổ sức cắn cắn môi, vén vạt áo của hắn lên, thì thấy trước ngực hắn có một vết đao thật sâu.

Dận Tường quả nhiên là bị đôi gian phu dâm phụ này hại chết, ta chậm rãi vuốt mắt cho hắn, trong lòng bi phẫn không thể hình dung được.

Ta cũng không làm chuyện thiếu tỉnh táo, mình đang ở nước ngoài, cho dù có gì sơ xuất thì mình sẽ rơi vào cục diện bất lợi.

Từ trong đối thoại của hai người này, ta có thể đoán được người ngoài không rõ chân tướng của việc Dận Tường chết đi.

Dận Tường ở Bắc Hồ có địa vị hèn mọn, không ai coi trọng tên phò mã Đại Khang tới đây cầu hòa này cả.

Ta chậm rãi đi tới chồ Thác Bạt Ngọc Nhi, cúi người lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng ta, nói:

“Có phải ngươi giết hoàng huynh ta?”

Thác Bạt Ngọc Nhi bị ta nhìn như vậy, thì cúi đầu xuống thấp giọng nói:

“Ta... không giết hắn...”

Ta cười lạnh nói:

“Vết thương trên ngực hắn là do ai gây ra?”

Ta bỗng nhiên xoay người sang lại, rút loan đao đặt trên hậu tâm của Đô sắc Hiến, nói:

“Nếu không phải ngươi, thì chính là tên hỗn trướng này, ta dùng máu của hắn để tế vong linh của hoàng huynh ta.”

Thác Bạt Ngọc Nhi thét to:

“Không được! Ngươi... hoàng huynh ngươi là... do ta giết... không có quan hệ gì với hắn cả!”

Thác Bạt Thuần Chiếu hắng giọng che mặt đứng ở ngoài cửa, câu nói vừa rồi của Thác Bạt Ngọc Nhi hắn đã nghe rõ.

Ta thu hồi loan đao đứng dậy, hướng Thác Bạt Thuần Chiếu:

“Thái tử tới tới thật đúng lúc, có một số việc, ta đang muốn người trả lời một cách thỏa đáng!”

Thác Bạt Thuần Chiếu biểu tình lạnh lùng, hắn theo ta đi tới trước linh cữu, cúi người nhìn một chút, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Thác Bạt Thuần Chiếu thấp giọng nói:

“Chúng ta ra bên ngoài nói.”

Ánh trăng như nước chiếu lên thân ảnh của chúng ta, ta và Thác Bạt Thuần Chiếu đứng ở trong sân, ai cũng muốn nhìn ra tâm tư của đối phương.

Ta mở miệng trước nói:

“Chuyện này người có biết hay không?”

Đương nhiên là ta muốn nói tới chuyện Thác Bạt Ngọc Nhi hại chết Dận Tường.

Thác Bạt Thuần Chiếu lắc đầu nói:

“Việc này ta và phụ hãn hoàn toàn không biết.”

Ta cười lạnh nói:

“Hoàng huynh của ta đang sống êm đẹp đột nhiên chết đi, lẽ nào các ngươi không có bất kỳ sự nghi ngờ nào, thậm chí ngay cả khám nghiệm tử thi cũng không làm?”

Thác Bạt Thuần Chiếu thở dài một hơi nói:

“Ta đúng là không ngờ tới trong chuyện này lại phức tạp tới như vậy.”

Ta thấp giọng nói:

“Ngươi dự định xử trí như thế nào?”

Trong ánh mắt của Thác Bạt Thuần Chiếu tỏa ra sát khí lạnh lẽo, ta đã sớm có chuẩn bị đầy đủ, cười lạnh nói:

“Ngươi có phải muốn giết ta, để giữ gìn danh dự của hoàng thất?”

Thác Bạt Thuần Chiếu bị ta nói trúng tâm sự, trên mặt nở nụ cười.

Ta lạnh nhạt nói:

“Hai thủ hạ của ta đang cưỡi khoái mã tới Đại Khang, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, năm hôm sau bọn họ sẽ tới được trong nước. Nếu như ta bình yên trở về Đại Khang, thì chuyện này sẽ vĩnh viễn biến mất, nếu như ta có chuyện gì xảy ra, thì nguyên nhân cái chết của Dận Tường sẽ truyền khắp thiên hạ. Đến lúc đó, chiến tranh giữa Đại Khang và Bắc Hồ sẽ tuyệt đối không cách nào tránh khỏi.”

“Ngươi đang uy hiếp ta?”

Trong đôi mắt của Thác Bạt Thuần Chiếu tỏa ra sát khí bức người.

Ta không sợ hãi chút nào đối diện với hắn, nói:

“Nghe nói Bắc Hồ đang tập kết binh lực ở phía tây Âm Sơn, hình như muốn gây chiến với Đông Hồ. Nếu như chiến sự giữa Đại Khang và Bắc Hồ xảy ra, thì Đông Hồ chắc chắn là rất thích xuất binh tương trợ!”

Khóe môi của Thác Bạt Thuần Chiếu co quắp lại, chỗ yếu hại nhất trong lòng hắn đã bị ta nói trúng, sắc mặt của hắn dần hòa hoãn lại, thấp giọng nói:

“Bình vương hình như rất thích giấu diếm bí mật.”

“Vậy còn xem Thái tử đáp ứng cho ta những gì!”

Ta chuyển thế từ phòng thủ sang phản công.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Ngươi muốn thế nào?”

Ta biết trận tuyến không còn ác liệt nữa, thời khắc đưa yêu cầu đã tới.

Ta bình tĩnh nói:

“Một, là phải hộ tống linh cữu của hoàng huynh ta về nước.”

Thác Bạt Thuần Chiếu nhíu mày nói:

“Ta chỉ có thể đáp ứng cho ngươi mang tro cốt của hắn về Đại Khang.”

Hắn sở dĩ nói như vậy, là muốn bảo trụ bí mật Dận Tường bị giết.

Ta gật đầu nói:

“Được, ta đồng ý.”

Chuyện này ta đã sớm nghĩ tới, nếu như mang Dận Tường về nước, thì sơ hở không cách nào che giấu được, ta lại nói:

“Thứ hai, ta muốn ngươi trị tội hung thủ chân chính, cho hoàng huynh của ta một câu trả lời thỏa đáng.”

Thác Bạt Thuần Chiếu hít vào một hơi khí lạnh, Thác Bạt Ngọc Nhi là muội muội cùng mẹ của hắn, bảo hắn giết Thác Bạt Ngọc Nhi hiển nhiên là chuyện khó vô cùng, hắn hạ giọng nói:

“Ngươi đang làm khó dễ ta...”

Ta cười lạnh nói:

“Thái tử sợ rằng hiểu lầm, ta sao có thể bảo ngươi nhẫn tâm giết muội muội của mình được?”

Thác Bạt Thuần Chiếu nghi hoặc nhìn ta:

“Ý ngươi là...”

“Ta muốn ngươi giết Đô Sắc Hiến, thứ nhất cũng đòi lại công đạo cho hoàng huynh của ta, thứ hai có thể bảo toàn dược danh dự của hoàng thất Bắc Hồ, đối với cả ta và ngươi đều không có tổn thất gì.”

Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu nói:

“Ta có thể đáp ứng ngươi.”

Ta xoay người nhìn về phía linh đường nói:

“Hoàng huynh của ta đến đây thành thân, nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cũng do muội muội của ngươi gây nên, nếu như ta bỏ qua cho nàng, thì sợ rằng cả đời cũng sẽ không an lòng.”

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Chẳng phải ngươi đã đáp ứng..”

Ta cắt ngang lời nói của hắn:

“Lẽ nào tính mạng của hoàng huynh ta lại rẻ mạt vậy sao?”

Thác Bạt Thuần Chiếu lặng lẽ không nói.

Ta nói ra điều kiện cuối cùng:

“Phía Tây Âm Sơn có một đồng cỏ tên là Lục Hải Nguyên, trước kia là địa phận của Đại Khang, nhưng sau này được làm lễ vật cho hoàng huynh của ta, cái đồng cỏ này cũng tới lúc thu hồi rồi.”

Biểu hiện của Thác Bạt Thuần Chiếu vô cùng phức tạp, theo như lời ta nói, thì Lục Hải Nguyên nằm ở phía Tây bắc Tuyên Thành, cũng là chân núi phía tây Âm Sơn, chu vi hơn một trăm dặm.

Nơi này đất đai màu mỡ, là một mục trường thiên nhiên, năm đó Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện mượn cớ cưới xin mà chiếm lấy, ta đương nhiên phải nắm lấy cơ hội đoạt lại mảnh đất này.

Thác Bạt Thuần Chiếu lo lắng hồi lâu, mới thở dài một hơi nói:

“Chuyện này ta phải cùng phụ hoàng thương lượng một chút, ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”

Hắn xoay người đi nhanh vào trong linh đường, ta đi theo phía sau của hắn, xem hắn muốn làm chuyện gì.

Thác Bạt Thuần Chiếu đi tới trước mặt Đô Sắc Hiến, một tay giữ lấy hắn, Đô Sắc Hiến đã tỉnh lại từ lâu rồi, khi thấy Thác Bạt Thuần Chiếu, thì trên mặt hiện lên sự kinh hoàng:

“Thái... Tử...”

Thác Bạt Ngọc Nhi liều mạng kêu lên:

“Lục a ca (đại ca), bình thường huynh hiểu muội nhất, muội xin huynh tha cho hắn, chuyện này không liên quan gì tới hắn cả, đều do một mình muội làm... huynh muốn giết thì giết muội đi!”

Thác Bạt Thuần Chiếu căm tức nhìn Đô Sắc Hiến, bỗng nhiên rút đao, mũi đao nhanh như tia chớp đâm vào gáy của Đô Sắc Hiến, Đô Sắc Hiến không có phản ứng gì, từ từ ngã xuống.

Ta âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới Thác Bạt Thuần Chiếu lại xuất thủ tàn độc như vậy.

Thác Bạt Ngọc Nhi bi thảm hét lên một tiếng, lập tức hôn mê.

Thác Bạt Thuần Chiếu lạnh lùng nhìn phía ta nói:

“Ta đã làm xong một việc, cũng mong ngươi tuân thủ lời hứa.”

Sắc mặt của ta và Sở Nhi tái nhợt, bình tĩnh nói:

“Thái tử yên tâm, ngày mai ta sẽ đúng giờ tới tham gia lễ tang, ngươi có thể xóa toàn bộ vết tích.”

Trở lại dịch quán, Sở nhi vẫn chìm trong cảnh tang thương, nàng tuy rằng võ công cao cường, thế nhưng chưa từng chứng kiến cảnh máu tanh tàn nhẫn như vậy, rơi vào trong sự khiếp sợ.

Ta lắc đầu, tràn ngập lòng tin nói.

“Thác Bạt Thuần Chiếu không phải một nhân vật tầm thường, hắn hiểu được lợi hại được mất, giết ta hắn chẳng có chỗ tốt nào, ngược lại còn mang tới một địch nhân là Đại Khang.”

Sở nhi nói:

“Sát hại hoàng huynh... không phải là công chúa ư? Lẽ nào huynh cứ như vậy buông tha nàng ta?”

Ta cười lạnh nói:

“Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời không phải là cái chết, mà là sinh lý tử biệt, tận mắt chứng kiến người trong lòng mình chết đi, đối với Thác Bạt Ngọc Nhi là một phương thức trả thù tàn nhẫn nhất. Ta tin tưởng rằng kiếp này nàng ta sẽ sống trong thống khổ.”

Thân thể mềm mại của Sở Nhi run lên, nói:

“Dận Không... đôi khi muội có cảm giác là mình không hiểu huynh.”

Ta hôn lên cặp môi thơm kiều diễm của nàng, mỉm cười nói:

“Vậy thì chúng ta phải thành thật tìm hiểu nhau một phen.”

Cánh tay phải của ta đã luồn vào trong áo, xoa nắn bộ ngực co giãn của nàng.

Sở Nhi thẹn thùng nói:

“Tình thế nguy hiểm như vậy, huynh vẫn còn muốn làm loại chuyện này.”

Ta ha hả cười nói:

“Lẽ nào muội không cảm thấy, dưới tình thế nguy hiểm, làm loại chuyện này càng thêm kích thích ư?”

Sở nhi nhẹ giọng phì một tiếng, hai tay chú động ôm lấy cổ của ta.

Ta nồng nhiệt xoa nắn thân hình của nàng, hô hấp của chúng ta càng trở nên gấp gáp, hiển nhiên là cả hai đã bắt đầu động tình.

Sở Nhi không kìm nén được rên rỉ, thanh âm kiều mị vang lên, nàng e thẹn vô cùng, khuôn mặt ửng hồng.

Ta nồng nhiệt công thành, thỏa thích hưởng thụ sự sung sướng do Sở Nhi mang lại.

Nếu như loại thời gian nào có thể quên đi sự sợ hãi, thì chính là thời gian nam hoan nữ ái. Sở Nhi nhận được sự ân cần và chân thành từ ta, tâm trạng đã trở nên thoải mái hơn nhiều.

Công tâm mà xem xét, ta chẳng có sợ hãi gì đối với tình huống hiện giờ, thân ở Bắc Hồ, nhưng kết cục cũng không phải hoàn toàn do người khác quyết định.

Chúng ta ôm chặt lấy nhau, Sở Nhi hổn hển nói:

“Có huynh ở bên cạnh muội... muội không sợ gì cả.”

Ta thấp giọng cười nói:

“Ta chỉ muốn ở trong thân thể muội, lúc đó ta tràn ngập dũng khí.”

Sở Nhi khuôn mặt đỏ lên, nhẹ nhàng cắn lên vai của ta một cái, ta lập tức trả thù như cuồng phong bão vũ, bóng đêm dường như cũng biết bốc cháy...

Sáng sớm hôm sau, Bắc Hồ tổ chức lễ tang cho Dận Tường theo tiêu chuẩn của hoàng thất.

Đầu tiên là dùng mười tám người khiêng quan tài của Dận Tường ra khỏi phò mã phủ, sao đó đổi cho mười sáu người khác khiêng, giơ cao vạn lá cờ.

Sau đó là hai trăm người mang đủ loại binh khí, cờ quạt, các loại hình nhân được chế tạo bằng giấy.

Ta mặc đồ tang đi phía trước quan tài, phía sau quan tài là một linh đội được võ trang đầy đủ.

Sau nữa là tới đội ngũ hoàng thất Bắc Hồ, xe kiệu không ngừng.

Trong đội ngũ đưa tang, còn có cả những tên thầy cúng cầm đủ loại pháp cụ, nhảy những điệu nhảy quái dị.

Bắc Hồ công chúa Thác Bạt Ngọc Nhi không xuất hiện trong đội ngũ đưa tang, dựa theo lời họ nói, thì do công chúa thương tâm quá độ, ốm nằm bệt giường.

Nhưng ta biết nàng ta thương tâm vì Đô Sắc Hiến, chẳng có liên quan gì tới hoàng huynh mệnh khổ của ta cả.

Bởi vì ta và Thác Bạt Thuần Chiếu đã đạt thành hiệp nghị, thi thể Dận Tường cũng không hạ táng, mà sau khi làm xong các loại nghi lễ, thì tiến hành hỏa thiêu ngay tại mộ.

Vẻ mặt ta bi phẫn cầm lấy cây đuốc, châm vào đống củi xung quanh quan tài, ánh lửa bùng lên, trong lòng ta âm thầm nói:

“Hoàng huynh, hãy yên nghỉ đi, Dận Không đã thay huynh trừng phạt con tiện nhân kia rồi!”

Sau khi hỏa thiêu, các vương công quý tộc lập tức rời đi, ta thu tro cốt của Dận Tường lại, cẩn thận cất vào trong một cái lọ.

Thác Bạt Thuần Chiếu đi tới bên người của ta.

Ta cầm lọ tro đặt vào trong tay của Đột Tạ, cùng Thác Bạt Thuần Chiếu đi tới một chỗ không người.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Ta đã đem chuyện này bẩm báo với phụ hoàng, người đã đáp ứng đem Lục Hải Nguyên trả lại cho ngươi.”

Ánh mắt ta hiện lên sự vui mừng.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Nhưng mà Lục Hải Nguyên có ba tòa mục trường cỡ lớn của chúng ta, nếu như muốn toàn bộ di chuyển thì phải cần một số thời gian, ngươi có thể cho chúng ta thêm hai tháng nữa?”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này không có gì.”

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Bình vương dự định lúc nào rời khỏi Ô Khố Tô?”

“Ta còn muốn thu xếp một số di vật của hoàng huynh, chừng ba hôm sau sẽ rời đi.”

Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười nói:

“Như vậy thật là tốt, ta còn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Bình vương, ngày mai ta ở Liệt Phong Lâu mời khách, ngươi ngàn vạn lần không được cự tuyệt!”

Ta gật đầu cười.

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.