Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặt nền móng (1 2 3)

Phiên bản Dịch · 5315 chữ

Toàn Tuệ Kiều bị nàng răn dạy, trong đôi mắt đẹp đã ngấn lệ, ta cực kỳ không đành lòng, mở miệng nói:

"Thanh Thanh tiểu thư chỉ muốn giúp ta cắt chỉ nên mới tới nơi này..."

Hoàn Nhan Vân Na lạnh lùng cắt ngang lời nói của ta:

"Chuyện nhà của ta không cần ngươi hỏi tới."

Ta nhất thòi nghẹn lời, thầm nghĩ:

"Hoàn Nhan Vân Na phẫn nộ như vậy, có khả năng là nàng cố kỵ thân phận nô lệ của chúng ta."

Cho nên ta nhìn Dực Hổ nói:

"Tiểu công tử tốt hơn hết là theo Hoàn Nhan tướng quân đi thôi."

Không nghĩ tới Dực Hổ tuổi còn nhỏ, nhưng tính khí lại vô cùng quật cường, hắn đi tới bên cạnh ta, ôm lấy cánh tay của ta, nói:

"Ta sẽ không đi theo Mặc lão nhân kia học cái gì mà chi, hồ, giả, dã, (i i, a, a) ta muốn cùng Băng Báo thúc thúc học Cách Đấu thuật."

Khuôn mặt của Hoàn Nhan Vân Na tức giận đến đỏ bừng, nàng cả giận nói:

"Loại kỹ thuật vật lộn này chỉ có thể giải trí cho người khác, sao có thể dùng ở nơi lịch sự cơ chứ."

Ta khẽ cau mày, những lời này của nàng có chút quá mức, mặc dù là muốn dạy dỗ đệ đệ, nhưng cũng không cần hạ thấp tất cả những người khác như vậy chứ.

Ta trả lời một cách mỉa mai nói:

"Hoàn Nhan tướng quân xuất thân cao quý, đương nhiên là khinh thường những Đấu Sĩ làm công việc giải trí cho người khác như chúng ta, nhưng không biết ở trong mắt tướng quân, cái gì mới được coi là lịch sự đây?"

Câu này của ta quả thực đã chạm tới nỗi lòng thầm kín của Hoàn Nhan Vân Na, nàng tuy có thân phận hoàng thất, thế nhưng mẫu thân lại mà một nữ tử ngoại tộc.

Hoàn Nhan Vân Na cố gắng kiềm chế phẫn nộ trong lòng, hung hăng nhìn chằm chăm vào ta, kéo cánh tay của Dực Hổ, quát:

"Trở về cho ta!"

Dực Hổ gắt gao ôm lấy bắp đùi của ta nói:

"Đệ nhất định không đi, bình thường tỷ có quan tâm đệ đâu, đệ làm bất cứ chuyện gì, tỷ cũng để mắt tới, nếu như cha và mẫu thân còn trên đời, nhất định sẽ không làm như tỷ đang làm với đệ."

Hoàn Nhan Vân Na mi mắt mà đỏ lên, bỗng nhiên buông cánh tay của Dực Hổ, thương tâm tới cực điểm, nói:

"Đệ... có thể nghĩ về ta như vậy...”

Dực Hổ nói:

"Lẽ nào đệ nói sai ư? Xem ra những người khác nói là thật, tỷ không phải là thân sinh tỷ tỷ của đệ..."

“Dực Hổ!”

Tuệ Kiều cuống quít ngăn cản hắn nói.

Hoàn Nhan Vân Na cố sức cắn cắn môi dưới, trong đôi mắt màu xanh đã ngấn lệ, nàng là tướng quân xuất lĩnh trăm vạn đại quân rong ruổi sa trường, nhưng không cách nào chịu đựng nỗi, khi đệ đệ của mình nói những câu này.

Nàng bỗng nhiên giương tay, tát Dực Hổ một cái. Ta vốn lưu ý tới phản ứng của nàng, nên cuống quít kéo Dực Hổ về phía sau.

Một chưởng này của Hoàn Nhan Vân Na đánh lên vết thương của ta, ta trọng thương mới khỏi, đâu chịu được một kích nàng của nàng, cho lên lùi lại phía sau hai bước, ngã bệt xuống đất.

Dực Hổ cũng bị ta xô ngã, nhưng tính cách của hắn quật cường, lại càng phẫn nộ, bò dậy đi tới trước mặt của Hoàn Nhan Vân Na, ngẩng đẩu lên nói:

"Tỷ đánh chết đệ đi, dù sao đệ sống ở trên đời này cũng không có ai thương yêu, nếu như chết, đệ có thể gặp mẫu thân...” Nói tới đây, thì hai hàng lệ đã chảy ra.

Hoàn Nhan Vân Na lần thứ hai vung lên tay, nhưng không cách nào hạ thủ được, nàng đột nhiên che mặt, xoay người chạy ra cửa.

Ngoài cửa truyền tới tiếng tuấn mã hí dài, chắc là Hoàn Nhan Vân Na đem lửa giận trút lên người con ngựa.

Dực Hổ thấy tỷ tỷ của mình tức giận bỏ đi, thì ngẩn ngơ, đứng ở giữa sân.

Tuệ Kiều u oán thở dài một hơi nói:

"Dực Hổ, đệ sao có thể vô lễ với tỷ tỷ của mình như vậy."

Khuôn mặt nhỏ của Dực Hổ tỏ vẻ xấu hổ:

"Đệ... đệ chỉ là nhất thời giận dữ, cho nên nói ra mà không nghĩ..."

Tuệ Kiều nói:

"Theo tỷ trở về đi, xin lỗi tỷ tỷ của đệ."

"Không!"

Dực Hổ lớn tiếng nói:

"Nam tử hán đã nói là nói, giống như mũi tên đã bắn ra, há có thể thu hồi?"

Ta âm thầm buồn cười, không nghĩ tới hài tử này tính cách lại quật cường như vậy.

Cho dù Toàn Tuệ Kiều khuyên bảo như thế nào, nhưng Dực Hổ cũng nhất định không theo nàng trở về, rơi vào đường cùng, nàng không thể làm gì khác hơn, là nhìn ta nói:

"Làm phiền công tử thay ta chăm sóc Dực Hổ, ta phải đi về xem tỷ tỷ thế nào rồi."

Ta gật đầu nói:

"Tiểu thư mau đi đi, nhất định không đẻ Hoàn Nhan tướng quân làm ra chuyện gì cả."

Sau khi Toàn Tuệ Kiều đi rồi, Sát Cáp Thai tới tìm ta, nói là ta nên tới Sư Tâm đấu trường nhận thưởng, tiền thưởng thì sau khi thi đấu, Ô Kỳ Thái đã nhận, nhưng mà có vật phẩm cá nhân, phải đích thân ta đi lấy mới được.

Bởi vì mấy hôm trước, ta trọng thương không đi được, cho nên phải hoãn lại.

Ta đem Dực Hổ phó thác cho Lang Thứ chiếu cố, cùng Sát Cáp Thai ngồi xe ngựa, đi tới đấu trường Sư Tâm.

Hiệu suất làm việc của người Đông Hồ cực cao, ở Sư Tâm đấu trường không tới nửa giờ, thì toàn bộ công việc đã làm xong.

Ta nhận được một bộ khôi giáp được chế tạo công phu, một thanh trường đao có khắc hai chữ Băng Báo, đao này dùng ô kim chế tạo, đúng là trân phẩm trong trân phẩm.

Lúc trở về, Sát Cáp Thai bảo xa phu đi chậm lại, giới thiệu cho ta những cảnh vật ở hai bên đường đi, đây là lần đầu tiên, ta có tâm tình thưởng thức phong cảnh khi tới Hắc sa thành.

Dân chúng ở Đông Hồ khỏe mạnh, lại đông đảo, cho nên thường đeo bội đao đi lại trên đường, tửu quán ven đường rất nhiều, nhưng lại khác xa với phong cách Trung nguyên.

Hiện giờ đã là cuối xuân, cho nên các tấm màn che bên ngoài đã được vén lên, có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Đôi mắt của ta dừng lại ở một tửu quán tên là ‘Vãn Phong cư’, trong đó chỉ có một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi điên cuồng uống rượu, ta có thể nhận ra, nàng chính là Hoàn Nhan Vân Na.

Bên người nàng đã có hai vò rượu, xem ra là đã uống ở đây không ít thời gian rồi.

Sát Cáp Thai cũng nhận ra nàng, thất thanh nói:

"Đấy không phải là Hoàn Nhan tướng quân sao?"

Ta gật đâu, nhịn không được cười nói:

"Lòng phụ nữ dù sao cũng rất hẹp hòi, cãi nhau hai câu với đệ đệ, thì đã chạy tới đây uống rượu giải sầu rồi."

Sát Cáp Thai thở dài nói:

"Băng Báo huynh có điều không biến, thân thế của Hoàn Nhan tướng quân không được bình thường, mẫu thân nàng là một người ngoại quốc, năm đó cha nàng là Cạnh Sơn vương Hoàn Nhan Liệt Phong cướp được mẫu thân nàng từ Nga La Tư trở về, lúc về thì nghi ngờ là đã có thai. Sau khi Hoàn Nhan Vân Na được sinh ra, lại khác với những nữ tử Đông Hồ khác, cho nên hoàng thất Đông Hồ không thừa nhận thân phận của nàng. Sau khi cha mẹ nàng chết đi, thì lại càng bị hoàng thất xa lánh, nếu không đã sớm nhận được danh hiệu quận chúa rồi."

Ta ngạc nhiên nói:

"Lại còn có chuyện như vậy sao? Vậy thì địa vị hiện tại của nàng làm sao mà có?"

Sát Cáp Thai trên mặt lộ vẻ sùng kính vẻ, thấp giọng nói:

"Địa vị của Hoàn Nhan Vân Na hiện nay, toàn là do nàng một thân đạt được, mười lăm tuổi tòng quân, mười sáu tuổi suất lĩnh hai vạn đại quân Đông Hô, đánh tan tám vạn đại quán Triều Tiên, chỉ một trận đã đạt được hòa ước với Triều Tiên. Cho nên từ đó về sau, nàng được mệnh danh là một trong tứ đại dũng tướng của Đông Hô. Hơn nữa người kế nhiệm quốc chủ, chính là thúc thúc của nàng Hoàn Nhan Liệt Thái, vô cùng coi trọng nàng, cho nên địa vị mới dần được đề cao."

Ta giờ mới hiểu được vì sao Hoàn Nhan Vân Na lại chú ý tới Dực Hổ như vậy, những lời nói của hài tử này đúng là đã đả thương người khác, cho dù là ai, cũng không thể chịu được.

Chắc chắn đây là thời gian mà Hoàn Nhan Vân Na yếu ớt nhất, đồng thời cũng là một cơ hội cho chính ta, trong lòng ta không khỏi xuất hiện một ý nghĩ, hướng Sát Cáp Thai nói:

"Dừng xe, ta muốn qua đó xem."

Sát Cáp Thai không hiểu, ta mỉm cười nói:

"Việc này ít nhiều cũng có quan hệ với ta, để ta đi khuyên nhủ nàng."

Sát Cáp Thai có chút ít lo lắng nói:

"Hoàn Nhan tướng quân dù sao cũng là thân phận hoàng tộc, nàng chưa chắc sẽ..."

Nhưng ta đã đẩy cửa xe đi xuống.

Khi ta vừa vào cửa, Hoàn Nhan Vân Na đã nhận ra ta, lạnh lùng nhìn, rồi lập tức nhớ tới bát rượu trên bàn.

Ta thản nhiên gọi chủ quán mang một vò rượu tới, ta ngồi đối diện với bàn của Hoàn Nhan Vân Na, nàng uống một chén, ta cũng uống một chén, nàng uống hết một vò, ta cũng uống hết một vò.

Nếu là lúc bình thường thì tửu lượng của ta có thể liều mạng với nàng, thế nhưng sau khi bị trọng thương, tửu lượng của ta đại giảm, hơn thế nữa trong bụng trống trơn.

Khi uống hết một vò rượu, thì đã có chút mơ màng, trong lòng thẩm kêu không ổn, nếu như tiếp tục uống với Hoàn Nhan Vân Na như vậy nữa, thì chẳng bao lâu sẽ say chết mất.

Mang theo cảm giác say, ta đi tới bàn của Hoàn Nhan Vân Na, ngồi đối diện với nàng.

Hoàn Nhan Vân Na mày liễu dựng lên, lạnh lùng nhìn thẳng ta nói:

"Tránh ra!"

Ta ha hả cười nói:

"Cái bàn này hình như là không phải của Hoàn Nhan tướng quân, là khách nhân, thì ai cũng có thể ngồi."

Hoàn Nhan Vân Na cả giận nói:

"Ta đã ngồi cái bàn này từ lâu rồi, ngươi tốt nhất đừng có dây dua, bằng không..."

Ta nghe vậy thì tấm tắc nói:

"Không hổ là Hoàn Nhan tướng quân, quả nhiên uy phong, quả nhiên sát khí."

Hoàn Nhan Vân Na sao không nhận ra ý châm chọc của ta, đứng lên nói:

"Nếu ngươi ở nơi này, ta đi!"

Ta mỉm cười nói:

"Tại hạ có chuyện thủy chung không rõ, địa vị của Dực Hổ có phải cũng giống như cái bàn này, tướng quân cũng coi nó là đồ trong túi có phải không?"

Hoàn Nhan Vân Na bỗng nhiên xoay người lại, từ trong đôi mắt đẹp toát ra quang hoa phẫn nộ vô cùng:

"Băng Báo, từ khi ngươi xuất hiện, thì luôn đối nghịch với ta, người đã xúi giục nó những gì?"

"Hoàn Nhan tướng quân chẳng lẽ chưa nghĩ tới cái chuyện mà Dực Hổ tôn trọng chính là vũ lực, là một anh hùng chân chính..."

Hoàn Nhan Vân Na cười lạnh nói:

"Ngươi tự cho mình là anh hùng?"

Ta dõng dạc hồi đáp:

"Trong lòng tướng quân, ta chỉ là một tên nô lệ ti tiện, thế nhưng ở trong lòng Dực Hổ, ta là một anh hùng đỉnh thiên lập địa."

Hoàn Nhan Vân Na lặng lẽ không nói gì.

Trong lòng ta biết, nàng đã rung động, cho nên ngữ khí trở nên chậm chạp, nói: "Nếu như ngươi thực sự quan tâm tới Dực Hổ, thì ngồi xuống, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút."

Hoàn Nhan Vân Na do dự một chút, rốt cục một lần nữa ngồi xuống.

Ta rót cho nàng một bát rượu đầy, rồi cũng tự rót cho mình, làm như thấm thìa nói: "Hoàn Nhan tướng quân, tại hạ có gì mạo phạm thì xin thứ lỗi, hài tử Dực Hổ này tính tình quật cường, trong lòng rất coi trọng anh hùng, giấc mộng của hắn là trở thành tướng quân rong ruổi sa trường, là một dũng tướng chỉ nói vạn quân, nếu như tướng quân chỉ ép nó học những binh pháp máy móc, khô khan, thì sẽ làm cho tâm tình của nó trở nên mâu thuẫn."

Hoàn Nhan Vân Na u oán thở dài một hơi nói:

"Muốn trở thành một dũng tướng, thì chỉ dùng võ lực là được sao."

"Dực Hổ tuổi còn quá nhỏ, nó chưa chắc đã hiểu sự khổ tâm của tướng quân, mọi việc đều phải tiến hành từ từ, nóng vội chỉ nhận được sự phản tác dụng."

Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na sáng ngời, nàng vạn lần không ngờ, một kiến giải như vậy, lại có thể xuất hiện trên người một đầy tớ.

Ta bưng bát rượu lên, chạm bát với nàng, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, Hoàn Nhan Vân Na đặt bát rượu không xuống bàn. Trong lòng ta mừng thầm, biết là sự đề phòng của nàng đối với ta không còn nghiêm trọng như trước.

Ta hỏi dò:

"Hoàn Nhan tướng quân và Dực Hổ hình như là gặp nhau không được nhiều lắm..."

Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, chán nản nói:

"Ta nhiều năm ở bên ngoài chinh chiến, sự chiếu cố đối với nó đương nhiên là có thiếu sót, nhưng không nghĩ tới, Dực Hổ lại nghĩ ta... lại hận ta tới mức này..."

Nói đến chỗ thương tâm, đôi mắt nàng đỏ lên, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống, ta thấy nàng đau khổ như vậy, hiển nhiên là câu nói lúc nãy đã tác động cực mạnh tới nàng.

Ta khuyên nhủ nói:

"Dực Hổ chẳng qua chỉ là một đứa bé, nó nói những câu này, chỉ là do tức giận nhất thời, lúc tướng quân đi thì nó đã bắt đầu hối hận, Hoàn Nhan tướng quân có muốn đến Ô thị hành quán, đón nó trở về?"

Hoàn Nhan Vân Na lắc đầu nói:

"Ta không đi!"

Ta đương nhiên biết là nàng vẫn còn tức giận bởi những câu nói của Dực Hổ, nên mỉm cười nói:

"Chẳng nhẽ cả đời này, tỷ đệ hai người không định gặp lại nhau?"

Hoàn Nhan Vân Na nói:

"Nếu như ta đi đón nó, thì nó lại càng không biết đất rộng trời cao, sau này ta đứng trước mặt nó, làm gì còn tôn nghiêm nữa chứ?"

Ta mỉm cười nói:

"Hoàn Nhan tướng quân, lẽ nào người thực lòng muốn giao Dực Hổ cho những đấu sĩ như ta chiếu cố hay sao?"

Hoàn Nhan Vân Na mặt cười ửng đỏ, nhẹ giọng nói:

"Cũng được! Ta đi đón nó với ngươi."

Đi tới Ô thị hành quán, Hoàn Nhan Vân Na nói thế nào cũng không tình nguyện vào cùng với ta, ta chỉ còn cách đi tìm Dực Hổ, không nghĩ tới nó đang ngồi ở trong phòng của ta ngẩn người.

Nghe được tiếng bước chân, nó quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy ta, lại vô tình cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

"Băng Báo thúc thúc."

Ta vỗ vỗ đầu hắn:

"Tại sao không đi tìm Lang Thứ chơi đùa?"

Dực Hổ nói:

"Ta thấy có chút mệt mỏi, cho nên mới trở về nghỉ ngơi."

"Có phải là nhớ tới tỷ tỷ đúng không?"

Dực Hổ nhìn ta một cái, rốt cục gật đầu nói:

"Dực Hổ hôm nay đúng là không phải, đã nói những lời không nên nói đúng không?"

Ta hỏi ngược lại:

"Vậy thì ngươi cảm thấy sao?"

Dực Hổ chán nản nói:

"Sợ rằng tỷ tỷ sẽ không bao giờ ... tha thứ cho ta nữa."

Ta cười nói:

"Vì sao không quay về xin lỗi trước mặt tỷ tỷ của ngươi."

Dực Hổ lớn tiếng nói:

"Nam tử hán đại trượng phu, đã nói ra là như tên đã bắn, sao..."

Ta cắt ngang lời của nó:

"Thế nhưng ngươi có hiểu hàm nghĩ chân chính của những câu này?"

Dực Hổ yên lặng nhìn về phía ta.

Ta lớn tiếng nói:

"Đại trượng phu chân chính, có những việc nên làm, có những việc không nên làm, nếu như mình đã làm mà sai, thì phải có dũng khí thừa nhận, phải đối mặt, vậy còn ngươi thì sao? Thương tổn tỷ tỷ của mình, lại muốn trốn tránh, không dám đi đối mặt, vậy còn muốn trở thành anh hùng hảo hán sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dực Hổ đỏ bừng, đột nhiên cất bước đi ra ngoài cửa.

"Ngươi muốn đi đâu đấy?"

"Ta đi nhận tội với tỷ tỷ!"

Khi Dực Hổ đi ra ngoài cửa, đã nhìn thấy Hoàn Nhan Vân Na rưng rưng lệ đứng ở ngoài, đoạn đối thoại của chúng ta, đương nhiên là lọt vào trong tai của nàng.

"Tỷ tỷ!"

Dực Hổ khóc ô ô chạy tới, hai tỷ đệ ôm châm lấy nhau, những khúc mắc đã sớm tiêu tan thành mây khói.

Tỷ đệ hai người lau khô nước mắt, Hoàn Nhan Vân Na dắt Dực Hổ đi tới trước mặt của ta nói:

"Đa tạ ngươi!”

Ta cười nói:

"Chỉ là việc nhỏ, không nên nhắc tới."

Hoàn Nhan Vân Na nói:

"Nghe nói ngươi đã được tự do?"

Ta gật đầu nói:

"Trước khi chết, chủ nhân Ô Kỳ Thái đã thiêu hủy khế ước."

Hoàn Nhan Vân Na nói:

"Ngươi có muốn tới phủ của ta, chỉ điểm võ công cho Dực Hổ không?"

Ta vốn đợi nàng chủ động đưa ra lời mời này, nhưng biểu hiện lại chẳng có gì là mừng rỡ, trái lại ta còn làm ra bộ dáng khó khăn, nói:

"Băng Báo thân phận thấp, nếu như tới quý phủ, có mang lại phiền phúc cho Hoàn Nhan tướng quân không?"

Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng nói:

"Từ trước tói nay, ta chưa từng chú ý tới ai nói gì cả."

Ngụ ý của nàng là ta có thể tới.

Dực Hổ mừng rỡ cầm tay ta nói:

"Băng Báo thúc thúc, thúc đồng ý đi!"

Hoàn Nhan Vân Na đã nói như vậy, thì ta đâu thể tiếp tục từ chổi, mỉm cười nói:

"Đã được Hoàn Nhan tướng quân để mặt, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."

Ta và Hoàn Nhan Vân Na ước định, ba ngày sau sẽ tới phủ đệ của nàng dạy học.

Khi tỷ đệ Hoàn Nhan Vân Na rời đi, Sát Cáp Thai hoang mang, khẩn trương chạy tới tìm ra, sau khi đóng cửa phòng lại, hắn run giọng nói:

"Nghe nói Băng Báo huynh đã đáp ứng đến Cạnh Sơn Vương Phủ dạy học?"

Ta mỉm cười nói:

"Tin tức của ngươi thực linh thông."

Trong lòng ta hiểu rõ, khi ta và Hoàn Nhan Vân Na thương lượng những chuyện này, Sát Cáp Thai nhất định ở một bên nghe trộm.

Sát Cáp Thai lo lắng, lo lắng nói:

"Băng Báo huynh lẽ nào muốn bỏ đi, để mặc chúng ta tự sinh, tự diệt có đúng không?"

"Tại sao lại nói như vậy?"

Sát Cáp Thai đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt ta.

Ta cuống quít nâng hắn dậy nói:

"Tổng quản không cần như vậy, làm như vậy không phải muốn giết tại hạ sao?"

Sát Cáp Thai nức nở nói:

"Tại hạ tuy rằng ngu dốt, nhưng cũng nhận ra Băng Báo huynh muốn dứt áo ra đi. Chỉ cần huynh đi tới Cạnh Sơn Vương Phủ, Gia Luật Xích Mi cho dù có ngang ngược kiêu ngạo, cũng không dám tìm huynh gây phiền phức, nhưng đám người chúng ta ở đây, chỉ còn lại một con đường chết."

Ta kéo hai cánh tay của hắn nói:

"Trước tiên ngươi cứ đứng lên đã."

Sát Cáp Thai vẫn kiên trì quỳ trên mặt đất nói:

"Sát Cáp Thai không phải là người ham muốn gia nghiệp của chủ nhân, trước khi chết, chủ nhân có nói với ta, cho dù như thế nào, cũng không thể để sản nghiệp của Ô thị rơi vào trong tay Gia Luật Xích Mi, ta sao có thể để cho chủ nhân ôm hận nơi cửu tuyển được."

Hắn rưng rưng nói:

"Tính mạng của Sát Cáp Thai này đều do chủ nhân ban tặng, ta tự biết mình không hoàn thành được sự nhờ vả của chủ nhân. Đã như vậy, ta cũng chỉ còn cách lấy cái chết tạ tội."

Hắn rút loan đao bên hông, cắt mạnh vào cổ mình.

Ta hoảng sợ vội vàng nắm lấy cổ tay hắn:

"Ngàn vạn lần không thể, tổng quản có chuyện gì thì có thể nói với ta, nếu như ta làm được, nhất định sẽ làm hết mình!"

Sát Cáp Thai bán tín bán nghi nhìn thẳng ta nói:

"Huynh có thật là sẽ giúp ta?"

Ta gật đầu, kỳ thực ta đã sớm đoán ra, Sát Cáp Thai nhất định là yêu cầu ta giúp hắn bảo trụ cái Ô thị hành quán này.

Trong lòng ta có chút do dự, đây đúng là một cái phiền phức không nhỏ, cho dù là ai cũng không thể đắc tội với Gia Luật Xích Mi quyền khuynh thiên hạ.

Thế nhưng Sát Cáp Thai này rõ ràng là ở vào đường cùng rồi, chỉ cần ta tiến nhập vào Cạnh Sơn Vương Phủ, thì đã nói lên, sự sống chết của họ, không còn quan hệ gì với ta nữa.

Sát Cáp Thai nói:

"Xin huynh tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp và nô lệ của Ô thị, trở thành chủ nhân của chúng ta!"

Ta nhịn không được 'A!' lên một tiếng, ngàn vạn lần không ngờ, Sát Cáp Thai lại đưa ra một yêu cầu như vậy.

Làm nô lệ của Ô Kỳ Thái mấy tháng, đối với sản nghiệp của hắn, ta cũng có chút hiểu biết, không nói tới tài sản, chỉ những nô lệ kia thôi, cũng là những võ sĩ có thể địch nhiều người, mà lúc này, ta lại đang cần những người như vậy.

Đây đúng là thời cơ phát triển lực lượng cực tốt, nhưng mà lại nghĩ tới Gia Luật Xích Mi thì ta cũng có chút do dự, tiếp nhận sản nghiệp Ô thị, cũng là tiếp nhận một địch nhân.

Ô Kỳ Thái chính là một ví dụ rõ ràng, với đám võ sĩ này, thì căn bản không chống đỡ được với Gia Luật Xích Mi.

Sát Cáp Thai nói:

"Chủ nhân trước khi chết đã từng nói cho ta biết, nếu như ta không có năng lực bảo hộ Ô thị, thì sẽ đem nó chuyển cho huynh, huynh sẽ dẫn dắt nó vượt qua nguy cơ này."

Ta cười khổ nói:

"Đúng là hắn đã để mắt tới ta."

Ta nhìn Sát Cáp Thai hoài nghi, Ô Kỳ Thái chết bất thình lình, thì tại sao có thể căn dặn mọi chuyện rõ ràng như vậy.

Sát Cáp Thai nói:

"Hoàn Nhan tướng quân chiến công hiển hách, được đế quốc tín nhiệm rất cao, nếu như huynh đã đáp ứng làm chủ nhân của Ô thị, vậy thì Hoàn Nhan tướng quân chắc chắn sẽ không bỏ mặc chuyện này."

Ta cười nói:

"Ngươi tính như vậy, chẳng phải là đem lại phiền phức cho gia đình Hoàn Nhan Vân Na rồi hay sao? Gia Luật Xích Mi sao có thể nuốt trôi cục tức này?"

Sát Cáp Thai nói:

"Huynh có điều khôngbiết, quốc quân Đông Hô là Hoàn Nhan Liệt Thái sớm đã có lòng ái mộ Hoàn Nhan Vân Na, việc này cả nước đều biết, Hoàn Nhan tướng quân trớ thành Vương Phi là chuyện không sớm thì muộn, cho nên Gia Luật Xích Mi có lá gan lớn hơn đi nữa, cũng không dám hạ thủ với Hoàn Nhan tướng quân."

Ta không khỏi lấy làm kinh hãi:

"Cái gì? Bọn họ không phải có quan hệ thúc điệt (chú, cháu) hay sao?"

Sát Cáp Thai nói:

"Có cái gì kỳ lạ? Đông Hồ không thể so với Trung Nguyên, ở đây căn bản là chẳng có lễ giáo gì cả, hơn nữa ai cũng biết, Hoàn Nhan Vân Na không phải là con đẻ của Cạnh Sơn vương, nàng và Hoàn Nhan Liệt Thái chẳng có quan hệ máu mủ gì cả."

Lúc này ta mới hiểu Sát Cáp Thai hành sự quả nhiên chu đáo, mấy ngày trước hắn đã điều tra tất cả tình hình của Hoàn Nhan Vân Na rồi, xem ra hôm nay hắn đưa ra yêu cầu như vây, là đã suy tính kỹ rồi.

Sát Cáp Thai nói:

"Ngài không cần phải lo lắng, nếu như ta đem sản nghiệp Ô thị chuyển giao cho ngài, thì về sau cũng vì ngài mà cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi."

Hắn chậm rãi vạch áo, trên ngực hắn chi chít vết đao, càng làm cho ta kinh hãi hơn chính là, hạ thân của hắn cũng bị đao chém đứt:

"Chủ nhân năm đó cứu được ta từ trong tay của mã tặc, từ đó ta đã đem toàn bộ tinh lực đều đặt vào trong sản nghiệp Ô thị, trời sinh ta không thích tiền tài, lại không thân cận nữ sắc, Ô thị và ta, sớm đã hợp thành một thể."

Sát Cáp Thai khép áo lại, hai mắt rưng rưng nói:

"Sát Cáp Thai không có yêu cầu gì cả, bảo tồn sản nghiệp Ô thị là tâm huyết cuối cùng của ta, đến chết không thay đổi."

Hắn một lần nữa quỳ xuống nói:

"Tại hạ lần đầu tiên nhìn thấy huynh, đã biết huynh không phải vật trong ao tù, những chuyện từ đó về sau, đã kiểm chứng cách nhìn của ta."

Ta chậm rãi gật đầu nói:

"Ta vốn chỉ là một tên nô lệ của Ô thị, thì làm sao để hơn trăm võ sĩ phục mình được?"

Sát Cáp Thai đứng dậy, bỗng nhiên kéo cửa phòng, đã thấy trước cửa đình viện, tất cả võ sĩ Ô thị đều mặc quần áo chỉnh tề, quỳ ở nơi đó, cùng kêu lên nói:

"Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!"

Sát Cáp Thai nói:

"Chủ nhân có đáp ứng không?"

Thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng ta không khỏi chấn động, hào khí trong ***g ngực dâng lên, không cách nào ức chế được, ta năng nề gật đầu nói:

"Ta ở lại với Ô thị!"

Sát Cáp Thai đem đem toàn bộ sản nghiệp và số người của Ô thị nói lại với ta, ta vốn tưởng rằng Ô Kỳ Thái chỉ là một chủ nô huấn luyện Đấu Sĩ để vơ vét của cải, thật không ngờ rằng, bên ngoài lãnh thổ Đông Hồ, cũng có không ít sản nghiệp của hắn.

Sát Cáp Thai cười nói:

"Chủ nhân Ô Kỳ Thái chỉ thích huấn luyện Đấu Sĩ, những chuyện khác đều giao cho thuộc hạ đi làm, cho nên toàn bộ tiền bạc đểu do thuộc hạ quản lý, thuộc hạ ở chán núi phía nam của Khái Lạp Nhĩ Sơn mua hai cánh đồng cỏ, ở đông Thương Bạch sơn mua một lâm trường, ngoài ra còn đầu tư ở nhiều nơi khác."

Ta khép sổ sách nói:

"Sát Cáp Thai, chuyện kinh doanh của Ô thị vẫn giao cho ngươi làm."

Sát Cáp Thai cung kính đáp ứng, hắn lại nói:

"Chủ nhân Ô Kỳ Thái lúc còn sống mua rất nhiêu nô lệ, ngoại trừ làm việc ở đông cỏ và lâm trường, thì huấn luyện nô lệ để chiến đấu có tới hơn 1000 người, chủ nhân dự định xử trí bọn họ như thế nào?"

Ta ngả lưng vào cái ghế dựa, suy nghĩ một chút mới nói:

"Ở Ô thị hành quán còn lại bao nhiêu Đấu Sĩ?"

"Còn lại mười hai người!”

Sát Cáp Thai phóng đoán ý của ta nói:

"Chủ nhân có phải muốn trả lại tự do cho họ hay không?"

Ta hỏi ngược lại:

"Tự do có thể dễ dàng đoạt được như vậy ư?"

Sát Cáp Thai lập tức lĩnh hiểu ý của ta:

"Thuộc hạ hiểu rồi."

Ta dặn dò:

"Mau chóng chữa thương cho bọn họ, sau đó tháo xiềng chân ra, mang xiềng chân chỉ làm cho bọn họ tăng thêm cừu hận với Ô thị mà thôi."

Điều này, ta đã được lĩnh nghiệm.

Sát Cáp Thai có chút nghi ngờ nói:

"Thế nhưng những người này chạy trốn thì làm sao bây giờ?"

Ta mỉm cười nói:

"Bọn họ chạy trốn đơn giản là muốn được tự do, nếu như cho họ một số tự do nhất định, thì họ sẽ luyến tiếc cuộc sống nơi đây, hơn nữa, ta không có hứng thú với quyết đấu, nên sẽ không đưa họ tới đấu trường, không có lo lắng về tính mạng, họ còn chạy làm gì?"

Sát Cáp Thai điểm qua một chút, ở trong Ô thị hành quán có một trăm sáu ba người, ta xem danh sách, nhưng không thấy tên A Đông, nhịn không được nói:

"A Đông đâu?"

"Hắn bị chủ nhân Ô Kỳ Thái nhốt vào hầm, nhiều ngày rồi thuộc hạ không hỏi tới, không biết là chết hay chưa."

Ta nhíu mày nói:

"Ngươi dẫn ta đi xem!"

Ta và Sát Cáp Thai và hai võ sĩ đi tới trước hầm, khi mờ cửa có một cỗ mùi tanh tưởi bay tới, làm cho ta suýt nữa thì nôn ọe, ta bịt miệng mũi nói:

"Các ngươi đi xuống xem hắn còn sống hay không."

Hai gã võ sĩ cầm đèn đi vào, một lát sau họ đi ra, xách theo A Đông không chút nào cựa quậy, một gã võ sĩ nói:

"Hắn còn sống?"

Sát Cáp Thai không khỏi cảm thán nói:

"Sức sống của người này thực ngoan cường."

Ta gật đầu nói:

"Mau tìm đại phu, trị liệu cho hắn tốt một chút."

Trước đây ta đã có dự cảm, A Đông sẽ không dễ chết như vậy. Sức sống của A Đông giống như một cây trúc già cứng cỏi, trong bất cứ hoàn cảnh ác liệt nào cũng có thể sinh tồn.

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.