Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bôn ba

Phiên bản Dịch · 6410 chữ

Ngày rời khỏi Tần đô, bầu trời mưa phùn liên tục.

Tôi vốn tưởng rằng Tiền Tứ Hải nhất định sẽ dùng đội hình xa hoa lãng phí để di chuyển, nhưng không ngờ hắn chỉ dùng có 4 xe ngựa có mui che màu đen.

Hai chiếc ở giữa là thuộc về tôi và Tiền Tứ Hải, xe phía trước là chuẩn bị cho người hầu, xe phía sau không chở người, mà dùng để chở vật dụng.

Chuyến này Tiền Tứ Hải dẫn theo bốn gã hộ vệ phụ trách bảo vệ sự an toàn của chúng tôi trên đường đi, dựa theo lời nói của hắn, thì bốn người này đều có thể một chọi mười, có thể ứng phó với nguy hiểm khi xảy ra.

Xe ngựa nhìn bên ngoài tuy cực kỳ phổ thông, nhưng bên trong bài trí cực kỳ xa hoa, có thảm bằng lụa dệt, có lư hương có đèn, không cái gì không phải là hàng thượng phẩm.

Tiền Tứ Hải nhất định là lo lắng đến việc Tế Châu đường xá xa xôi, nếu như nhìn bên ngoài mà thấy xe ngựa xa hoa, thì sẽ dẫn tới phiền phức không đáng có.

Tôi cởi trường sam ung dung thoải mái ngồi trên ghế, Dao Như cầm tấm đệm lưng để vào cho tôi ngồi, sau đó cởi giày đặt lên hay chân nàng.

Tôi thích ý nhắm hai mắt lại, trong hành trình xa xôi có mỹ nhân làm bạn, thì đúng là hương diễm vô cùng, lần hành trình đến Tế Châu này, cũng có thể coi như là một lần thư giãn tinh thần và thể xác.

Mưa liên tiếp trong hai ngày, phải tới giờ ngọ của ngày thứ 3 mới tạnh. Tôi ngáp một cái, hai ngày này thủy chung đều trốn ở bên trong xe, thực sự có chút khó chịu.

Rèm xe vén lên, Hộ vệ đầu mục (người cầm đầu) Chu Lãng phóng ngựa đi tới bên cạnh xe, lớn tiếng nói:

"Bình Vương điện hạ, còn 20 dặm nữa là tới Hồi Long Trấn, chúng ta có thể thoải mái nghỉ chân một chút rồi."

Tôi cười nói:

"Hôm nay thế nào lại không gặp Tiền lão bản?"

Chu Lãng nói:

"Người còn đang ngủ, nếu Bình vương điện hạ có việc, thì thuộc hạ đi gọi người dậy!"

Tôi lắc đầu nói:

"Không cần quấy nhiễu hắn, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi."

Lúc này tôi mới buông màn xe, Dao Như cũng nghe được cuộc đối thoại này, nhẹ giọng nói:

"Xem ra khoảng buổi chiều là có thể đến Hồi Long Trấn rồi!"

"Nàng từng đi qua Hồi Long Trấn?"

Dao Như lắc đầu nói:

“Nô tỳ đúng là đã đi qua nơi đó, nhưng chưa từng nghỉ lại, bởi Hồi Long Trấn không thích hợp cho nữ tử ở..."

Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn Dao Như:

"Vì sao?"

Dao Như cười đỏ mặt nói:

"Hồi Long Trấn còn có một tên gọi khác là An Nhạc Oa, trong trấn trên kỹ viện san sát, còn có danh xưng là Tần đông đệ nhất phúc địa (mảnh đất tốt lành nhất phía đông nước Tần)..."

Tôi cười nói:

"Thì ra là thế, thảo nào nhìn đám thị vệ lại hưng phấn dị thường."

Dao Như nhẹ giọng nói:

" Trong lòng công tử có chờ mong như bọn họ không?"

Tôi cầm lấy bàn tay mê người của Dao Như, ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, thấp giọng nói:

"Có nàng ở bên cạnh ta, lẽ nào ta còn tâm tư ở phương diện này ư."

Dao Như hổn hển, nhẹ nhàng đẩy tôi ra nói:

"Công tử, thị vệ đều ở bên ngoài."

Tôi lấy tay thâm nhập vào trong áo của nàng, miệng kề sát tai nàng nói:

"Ta nếu như không đem tinh lực hao hết, thì chẳng phải là buối tối lại phải theo đám thị vệ kia đi hoang đường hay sao?"

Dao Như bị tôi xoa nắn làm cho cả người mềm nhũn, đôi mắt đẹp như tơ, đẩy tôi dựa sát vào ghế, ôn nhu nói:

"Hãy để cho Dao Như hầu hạ công tử..."

Vào lúc hoàng hôn, đoàn xe ngựa đi vào một con đường đá vụn tương đối cao, hai bên đường là rừng cây, bốn phía đều có sương mù bao phủ, trong tầm mắt không nhìn thấy bất cứ nhà cửa nào.

Trong tiếng gió đưa, hình như có nghe thấy thanh âm chiêng trống, đúng lúc này bầu trời lại tối đen, báo hiệu một trận mưa nữa lại tới.

Lại đi tiếp một đoạn đường thì trời đã tối đen, trong gió đã kèm theo mưa nặng hạt, ở bãi đất trống phía trước mặt đã có thấp thoáng bóng đèn, tiếng huyên náo, chiêng trống là từ nơi đó phát ra.

Xem ra phía trước chính là An Nhạc Oa, Hồi Long trấn mà Dao Như nói.

Đoàn xe ngựa của chúng tôi đi trên con đường cao, nên thấy cái trấn này nằm trong một vùng đất thấp ở phía trước.

Phía ngoài trấn được bảo vệ bởi một bức tường thành bằng gạch xanh, tiếp theo đó là một con sông đào, một cái cầu treo dài chừng 5 trượng, cửa thành mở rộng, đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy chính xác là tiếng nhạc từ trong đó truyền tới.

Khi tới trước cửa, thì có hai tráng hán tay cầm trường thương ra quát hỏi mục đích tới. Chu Lãng nói là khách thương qua đường, thì bọn họ mới để cho chúng tôi đi qua.

Đi vào trong trấn, thấy người đi lại như mắc cửi, âm thanh của tiểu thương rao hàng lọt vào trong tai của tôi, kiến trúc ở hai bên trái phải chủ yếu là những tiểu lâu bằng gỗ, trước tiểu lâu có chừng 4, 5 cô gái xinh đẹp đang đứng quây quần, xem ra cái danh Tần đông đệ nhất phúc địa này cũng không phải chỉ có hư danh.

Không đợi tôi nhìn qua hết cảnh tượng trên đường phố, thì đột nhiên trời mưa lớn, đoàn người trên đường nhanh chóng tản đi hết, những nữ tử mời chào khách thương cũng trở lại trong tiểu lâu, âm thanh ồn ào nhanh chóng biến mất.

Đoàn người chúng tôi dừng lại trước một khách điếm bình dân có tên là “Đắc Ý cư”, tôi và Dao Như xuống xe ngựa, nhanh chóng chạy vào trong khách điếm tránh mưa, Tiền Tứ Hải thân thể béo tốt, chạy ở phía sau, chỉ có một đoạn đường ngắn đã làm cho hắn phải thở hồng hộc.

Tiền Tứ Hải một bên lau nước mưa trên trán, một bên oán giận nói:

"Thời tiết thực là quỷ quái, cứ mãi u ám thế này làm cho người khác khó chịu muốn chết!"

Lời còn chưa dứt, thì đột nhiên một tiếng sấm vang lên, Tiền Tứ Hải không tự chủ được run lên một chút, cùng chúng tôi đi tới bên cạnh quầy.

Lão bản của khách điếm bình dân này là một trung niên mỹ phục có sắc đẹp không bình thường, nàng mặc một chiếc quần dài hoa lan, bên ngoài khoác một cái áo màu trắng, làm cho nàng toát lên một sự quyến rũ tự nhiên.

Nàng dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn đoàn người chúng tôi, lười biếng nói:

"Mấy vị khách quan, toàn bộ các phòng của Đắc Ý cư đã đầy, kính xin tới nơi khác."

Tiền Tứ Hải sao có thể chịu được sự bực bội này, đang định phát tác.

Lúc này mấy tên thị vệ cùng Chu Lãng đi từ bên ngoài đi vào, Chu Lãng cười nói:

"Tô tam nương! Lẽ nào tôi tới nơi này cũng không có phòng ư?"

Tô tam nương thấy Chu Lãng thì nhất thời mặt mày rạng rỡ nói:

"Tôi tưởng là ai, hóa ra là Chu Lãng tài chủ!"

Tôi và Tiền Tứ Hải nhìn nhau, đều nở một nụ cười, Tô tam nương này nhãn lực này hóa ra lại bình thường, ngay cả địa vị cao thấp cũng không phân biệt được.

Chu Lãng bị nàng gọi một tiếng tài chủ thì có chút xấu hổ, trên khuôn mặt già nua ửng đỏ, nhìn chúng tôi một cái.

Tôi và Tiền Tứ Hải song song xoay mặt đi, Tiền Tứ Hải nói khẽ với tôi nói:

"Tiểu tử này tám phần mười là có quan hệ với Tao nương môn này (người đàn bà)!"

Tôi gật đầu biểu thị đồng ý.

Tô tam nương đối Chu Lãng quả nhiên nhiệt tình chu đáo, lập tức chuẩn bị cho chúng tôi mấy gian phòng hảo hạng.

Sau khi dùng cơm ở đại sảnh dưới lầu, sau đó chúng tôi về phòng nghỉ ngơi.

Đẩy cửa sổ phòng bằng gỗ ra, một cơn gió đêm lùa tới, làm cho thân thể cảm thấy mát mẻ, đồng thời làm cho tinh thần của tôi cũng thả lỏng không ít.

Đã lâu rồi không có tâm tình thoải mái tới như vậy, rời xa cuộc tranh đấu ở Tần đô đúng là rất tốt.

Mưa to vẫn đang không có dấu hiệu dừng lại, Dao Như thắp một cây nến đỏ, làm cho gian phòng trở nên ấm áp, tôi khép cái cửa sổ lại, đi tới trước giường, vỗ vỗ mép giường nói:

"Dao Như! Lại đây!"

Dao Như thẹn thùng nói:

"Công tử lại muốn, buổi trưa nay ở trên xe ngựa hoang đường còn chưa đủ hay sao..."

Tôi cười nói:

"Nếu được hoang đường cùng với Dao Như thì cả đời không đủ, bên ngoài đang mưa gió như vậy, chúng ta nhân dịp này hưởng thụ sung sướng một chút."

Dao Như nhẹ nhàng liếc tôi một cái, sau đó uyển chuyển đi tới trước người của tôi, hai tay vòng qua cổ, nhẹ nhàng nói:

"Công tử làm Dao Như có chút chịu không nổi..."

Tôi cười ha ha, Dao Như nói những câu này đúng là đang nịnh tôi mà.

Tôi bế Dao Như lên giường lớn, định cởi áo của nàng, thì bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Tôi vốn không muốn để ý tới, thế nhưng tiếng đập cửa càng ngày càng cấp, dường như là không muốn dừng lại, không còn cách nào khác, tôi đành phải chỉnh sửa lại y phục, sau đó đi ra ngoài.

Lúc mở cửa phòng, thì tôi bị cảnh tượng làm cho giật mình, trước cửa có tới 4 cô gái mặc y phục tương đối lả lơi, mặc trang phục thì đẹp, nhưng mà đáng tiếc là dung mạo lại kém tới mức không gì so sánh được, cho dù một tầng dầy son phấn cũng không cách nào xua tan được.

"Công tử có muốn chúng tôi hầu hạ người hay không?"

Tôi cười nói:

"Tại hạ đã có thê tử bồi tiếp, không nhọc lòng mấy vị mỹ nhân!"

"Phì!"

Mấy người đồng thời nhìn tôi liếc mắt một cái:

"Có lầm hay không vậy, mang theo lão bà sao lại tới nơi này!"

Tôi cuống quít đóng cửa phòng, đối với những nữ tử này chỉ còn cách dùng kế lui binh.

Dao Như cười đến mức bịt mồm mà vẫn gặp người, đây là lần đầu tiên nàng thấy tôi chật vật như vậy.

Tôi hung ác nói: "Đều là do nàng phá hỏng cơ hội cùng với 4 vị mỹ nhân vui đùa, đêm nay ta bắt nàng đền bù toàn bộ!"

Tôi cười lớn nhào tới, Dao Như cười duyên thét to:

"Đừng mà..."

Mưa gió làm cho cửa sổ bung ra, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Dao Như đứng dậy đến đóng cửa sổ, bỗng nhiên kinh hô:

"Công tử! Người mau tới đây!"

Tôi cuống quít đứng dậy chạy về phía cửa sổ, thì thấy phương hướng tường thành đã cháy lớn vô cùng, trong mưa gió còn nghe có tiếng gào thét.

Tôi quả đoán nói:

"Hình như có gì đó không đúng, mau mặc lại y phục!"

Tôi và Dao Như vừa mặc quần áo tử tế, Tiền Tứ Hải cùng Chu Lãng đã vội vã đi tới phòng của tôi.

Hắn có vẻ có chút hoảng sợ khẩn trương nói:

"Bình Vương điện hạ... Có mã tặc đang đánh tới đây, chúng ta mau mau rời đi..."

Chu Lãng lớn tiếng nói:

"Để thuộc hạ bảo người chuẩn bị xe ngựa!"

Khi chúng tôi tới dưới khách điếm, thì bầu không khí đã khẩn trương tới cực điểm, những khách nhân và kỹ nữ ai nấy cũng quần áo xộc xệch, đại môn của khách điếm đã bị cháy, Tô tam nương còn đang thu dọn ở quầy, thấy chúng tôi đi tới, nàng nhìn Chu Lãng nói: "Cửa thành trước phỏng đoán là thất thủ rồi, các người mau đi cửa sau đi!"

Đi tới hậu viện, cảnh tượng trước mắt làm cho chúng tôi không khỏi lấy làm kinh hãi, ba gã thị vệ và 4 người hầu đang cầm cương đao bảo vệ hai chiếc xe ngựa còn lại, hai chiếc xe trước đã bị khách nhân cướp mất.

Tiền Tứ Hải mắng:

"Cái đám vô liêm sỉ này, còn hơn cả cường đạo!"

Bởi vì đã mất đi hai chiếc xe ngựa, tôi, Dao Như và Tiền Tứ Hải đành phải ngồi chung một xe, còn một chiếc đi dành cho đám người hầu, đám thị vệ bảo vệ trái phải. Chu Lãng đi trước mở đường, có một tên thị vệ đi sau chặn hậu.

Khi xe ngựa đi qua được cửa sau ra đường, thì khắp nơi đều là người hoảng loạn chạy trốn. Tiền Tứ Hải khẩn trương dùng khăn gấm lau mồ hôi lạnh, lớn tiếng nói:

"Nhanh một chút! Nhanh một chút!"

Chu Lãng ở trước xe nói:

"Chủ nhân yên tâm! Cửa thành này kiên cố, đám mã tặc chắc chắn còn lâu mới phá được..."

Hắn còn chưa dứt lời thì phía sau có người gào khóc, tôi vén cửa xe nhìn lại, thì thấy phía cửa thành đã có mười mấy tên hắc y kỵ sĩ phóng ngựa nhảy vào, toàn bộ trong tay đều cầm vũ khí sắc bén, trong mưa gió gầm hét.

"Mã tặc đã tấn công vào trong này rồi!"

Tôi sợ hãi nói. Dao Như thì sợ hãi đến mức hoa dung thất sắc.

Xe ngựa dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới hướng cửa sau của Hồi Long trấn, đáng tiếc là trên đường đầy người chạy loạn, nên tốc độ của chúng tôi bị chậm lại.

Một gã tráng hán từ trong đám người lao ra, lao tới xe của chúng tôi. Thị vệ rút ra cương đao, dùng sống đao gõ lên người của hắn một cái, người này lập tức kêu thảm thiết ngã xuống.

Tiền Tứ Hải ra lệnh:

"Chỉ cần có người dám tới gần xe ngựa, giết không cần hỏi!"

Lúc này lại có hơn mười người dân chạy nạn đồng thời vọt lên, Chu Lãng và mấy tên thị vệ dùng đao chém tới đám người này, nhưng tiếc rằng người xông lên càng lúc càng nhiều, một gã thị vệ bất ngờ không kịp đề phòng bị bắt xuống ngựa.

Tiền Tứ Hải trên mặt đã không còn chút máu nào, tình hình trước mắt đã hoàn toàn mất đi khống chế, chiếc xe ngựa của đám người hầu ở phía sau đã bị đám người này bao vây.

Chu Lãng và hai gã thị vệ, vung khảm đao chém thẳng vào hai người xông đến, máu tươi lúc này cũng không còn tác dụng uy hiếp, ngược lại còn làm những người dân chạy nạn này phẫn nộ, họ đồng thời vọt lên, bao vây lấy xe ngựa của chúng tôi.

Tôi nhìn tình thế trước mắt, xe ngựa không còn cách nào thoát khốn được, mà lại thành cái đích cho mọi người nhắm tới. Tôi lập tức đẩy cửa xe, kéo Dao Như nhảy xuống, Tiền Tứ Hải thấy tình thế không ổn, thì lập tức bò xuống theo, cũng may là mọi người hiện giờ đang tập trung mà chiếc xe ngựa và thị vệ, nên tôi và Dao Như rất nhanh lẩn trong đám người.

Tôi cầm chặt lấy tay của Dao Như, rất sợ nàng bị tách ra, nhưng mà lại cách càng lúc càng xa với Tiền Tứ Hải.

Đám hắc y mã tặc kia đang vọt tới chỗ chúng tôi, tôi cầm tay Dao Như liều mạng chạy về phía cửa sau.

'Vù!' một mũi tên phá không bắn tới, xuyên qua làn mưa bụi, bắn trúng vào hậu tâm của một lão giả ở bên cạnh tôi, mũi tên nhọn xuyên thủng qua ngực hắn, máu tươi lập tức phun ra.

Dao Như bị cảnh tượng thê thảm trước mắt làm cho sợ hãi, thét to một tiếng, ngã trên mặt đất.

Tôi kéo nàng dậy, nhưng lại bị đám người ở phía sau ùn ùn đẩy tới, có mấy người ở phía sau đạp trúng người tôi, làm cho tôi đau đớn. Làm mưa tên bắn vào trong đám người, lại có mấy người khác ngã xuống.

Tôi và Dao Như ôm nhau nằm sấp trên mặt đất, lúc này bọn mã tặc kia đã xông vào trong đám người chạy nạn, bọn họ hạ thủ không lưu tình chút nào, nhất đao kiến huyết, những thi thể lập tức ngã xuống. Chúng tôi vẫn không nhúc nhích nằm im một chỗ, hi vọng có thể tránh thoát đợt tàn sát này của đám mã tặc.

Máu và nước mưa nhuộm đỏ cả một con đường, trên người tôi và Dao Như dính đầy máu loãng và bùn nhão. Bọn mã tặc kia tàn sát tới nửa canh giờ, thì trấn nhỏ yên tĩnh trở lại.

Nơi này yên lặng tràn ngập khí tức tử vong, tôi và Dao Như ôm chặt lấy nhau, trên người chúng tôi còn có mấy thi thể lạnh băng che lấp, trong lòng tôi cầu nguyện, mong cho buổi tối này mau chóng qua đi.

Hai gã mã tặc bắt đầu tìm tòi vàng bạc ở trên người đám tử thi, mỗi khi tìm đến người nào, còn không quên bổ một đao, để tránh cho việc có người còn chưa chết. Mắt thấy chúng sắp tới bên người chúng tôi, tôi và Dao Như khẩn trương tới cực điểm.

Bỗng nhiên có một tử thi đầy máu me bật dậy, không đợi hai gã mã tặc kêu lên, đã lập tức vung đao xông vào chém hai người mã tặc.

Tôi nhìn thấy người này là thị vệ Chu Lãng, thì mừng rỡ cuống quít đứng lên, thấp giọng nói:

"Chu thị vệ..."

Chu Lãng nghe thấy có người gọi hắn cũng lấy làm kinh hãi, nhưng nhìn rõ là tôi mới yên lòng, khập khiễng đi tới bên cạnh tôi thấp giọng nói:

"Bình Vương điện hạ... Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta mau chóng rời đi thôi..."

Tôi và Dao Như đi theo ở phía sau hắn, Chu Lãng hiển nhiên đã bị thương, đi đứng vô cùng khó khăn. Chúng tôi đi ra từ cửa sau đã bị cháy đen.

Chu Lãng thở phào nhẹ nhỏm nói:

"Bình Vương điện hạ, dọc theo con đường này thì có thể đến được quan đạo đi Tế Châu, chúng ta mau mau phải chạy tới đó."

Tôi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:

"Bọn mã tặc kia sau khi phát hiện đồng bạn, nhất định sẽ đuổi theo, Chu Lãng bị thương, Dao Như là nữ lưu, chúng tôi không có khả năng chạy thoát được."

Tôi chỉ vào ngọn núi nhỏ bên cạnh, nói:

"Chúng ta tạm thời lên núi ẩn nấp, đợi mã tặc rời đi, thì chúng ta sẽ tiếp tục chạy."

Chu Lãng gật đầu, tôi đỡ hắn dọc theo sơn đạo lầy lội leo lên, ẩn thân tạm thời trong một ngôi miếu đổ nát dọc đường.

Không bao lâu, thì thấy dưới chân núi có ánh lửa, thì có thể phỏng đoán mã tặc đã phóng hỏa đốt Hồi Long Trấn rồi.

Ba người chúng tôi toàn thân đều bị nước mưa làm cho ướt sũng, Chu Lãng lấy đá lửa ra, tôi tìm thấy một bó củi khô, trong miếu lập tức có ánh sáng.

Chu Lãng không nhịn được rùng mình, sắc mặt hắn tái nhợt, tôi lúc này mới chú ý tới, trên đùi phải của hắn còn cắm một nửa mũi tên.

Chu Lãng móc chủy thủ ra, nhìn tôi nói:

"Điện hạ có thể giúp thuộc hạ được không?"

Tôi gật đầu, bảo Dao Như ra ngoài tìm một thanh gỗ khô, nhưng kỳ thực là bảo nàng tránh đi, để đỡ bị cảnh tượng máu me làm cho kinh hãi.

Tôi hơ nóng chủy thủ trên ngọn lửa, sau đó đưa cho Chu Lãng một đoạn cành khô, Chu Lãng ngậm ở miệng, cố sức xé cái quần đã bị máu dính lại, cũng may là mũi tên kia cắm không sâu ở trong bắp đùi hắn.

Tôi dùng chủy thủ cẩn thận rạch một đường trên đùi hắn, sau đó nắm lấy đoạn mũi tên, toàn lực lôi ra, Chu Lãng đau đến mức hừ một tiếng, trên trán mồ hôi rơi xuống, máu tươi từ miệng vết thương của hắn phun ra.

Tôi từ trong đống lửa rút ra một cành củi còn đang cháy, nhanh chóng đưa tới miệng vết thương của hắn, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để cầm máu.

Chu Lãng gần như co quắp há to miệng, cành củi khô từ trong miệng của hắn rơi xuống: "A!" một tiếng, hắn kêu lên thảm thiết.

Tôi vứt cành củi đang cháy vào trong đống lửa, sau đó hơ khô ống tay áo, buộc vết thương cho hắn.

Chu Lãng phải rất lâu mới đỡ, thở dài. Hắn dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn tôi miễn cưỡng cười một cái, nói:

"Đa tạ Bình Vương điện hạ..."

Tôi cười nói:

"Nói tới cảm ơn thì phải là ta mới đúng, nếu như lúc nãy không có ngươi ra tay giết hai tên mã tặc, thì chỉ sợ hai người chúng ta đã làm ra dưới đao của chúng rồi."

Chu Lãng cười yếu ớt nói:

"Thuộc hạ trước đây đã đi qua Hồi Long Trấn nhiều lần, thế nhưng chưa từng nghe nói qua mã tặc gì cả, nên không biết những người này có lai lịch như thế nào?"

Chuyện tôi quan tâm hiện giờ chỉ có việc, làm sao để thoát khốn, nên nhìn Chu Lãng nói:

"Ở đây cách Tế Châu còn bao nhiêu lộ trình?"

Chu Lãng nói:

"Nếu như cưỡi ngựa thì trong vòng 7 ngày có thể tới."

Tôi gật đầu nói:

"Ngày mai chúng ta lập tức tới một cái chợ ở gần đây mua một chiếc xe ngựa."

Chu Lãng cười khổ nói:

"Chợ cách nơi này ngắn nhất cũng hơn 100 dặm đường, chỉ sợ thuộc hạ đi không nổi..."

Lời của hắn cũng là tình hình thực tế, tôi nhìn vết thương của hắn, nếu như không có vài ngày tĩnh dưỡng, thì không thể khôi phục.

Lúc trời hừng đông, Chu Lãng bắt đầu lên cơn sốt, do không có dược vật, nên tôi chỉ còn cách dùng nước lạnh giúp hắn giảm nhiệt độ.

Bởi vì thương thế của hắn chưa ổn định, nên tôi quyết định ở lại trong gian miếu này mấy ngày, đợi khi nào Chu Lãng bình phục thì sẽ tiếp tục lên đường.

Cũng may trong núi này có đủ dã quả, rau dại, nên vấn đề lo bụng của chúng tôi tạm thời không cần lo lắng, chỉ là thương thế của Chu Lãng không lạc quan cho lắm, chỗ miệng vết thương đã bắt đầu có mủ, nếu như không được trị liệu đúng lúc, thì rất khó có thể bảo toàn được cái chân này.

"Nếu như có Tôn tiên sinh ở đây thì tốt rồi!"

Tôi nhìn vết thương của Chu Lãng cảm thán nói.

Chu Lãng cười nói:

"Sống chết là do số trời, Bình vương không cần cảm thán như vậy, hơn nữa chỉ một vết thương do trúng tên này không lấy được tính mạng của thuộc hạ!"

Tôi giúp hắn rửa sạch vết thương, sau đó băng bó kỹ lưỡng, nhìn xuống chân núi nói:

"Không bằng để ta đi Hồi Long trấn, xem có tìm được ngựa không."

Chu Lãng lắc đầu nói:

"Bình vương không thể một mình phạm hiểm, Hồi Long Trấn đã bị thiêu hủy, ở đó sẽ không còn lại cái gì cả."

Hắn kiến nghị nói:

"Bình vương cứ để tôi ở đây, hai người đi tới trấn phía trước, tìm được xe ngựa, sau đó tới đón tôi có được không?"

Đúng là tôi cũng có ý niệm như vậy trong đầu, thế nhưng ngọn núi này thường có dã thú lui tới, mà Chu Lãng hiện giờ không có sức phản kháng, ngay cả vấn đề ăn uống hàng ngày cũng không tự thân lo được. Nếu như chúng tôi rời đi, an nguy của hắn rất khó có thể bảo đảm.

Tôi cầm lấy trường đao của Chu Lãng nói:

"Không cần phải nói nữa, để ta tới Hồi Long trấn thử xem!"

Tôi kiên quyết quay về đó xem bởi vì còn có một nguyên nhân khác, đó là tôi đã bỏ lại ý chỉ của Tinh Hậu ở đó, nên ôm tâm lý may mắn xem có thể tìm lại được không.

Chu Lãng thấy tôi kiên quyết như thế, đành phải thôi. Tôi để Dao Như lưu lại chiếu cố cho Chu Lãng, sau đó một mình xuống núi.

Tôi lặng lẽ đi tới Hồi Long Trấn, cái trấn nhỏ trải qua trường hạo kiếp này đã trở nên hoang vắng, khắp nơi toàn là tường đổ đen thui, trên đường toàn là tử thi bị thiêu cháy, trong không khí tràn ngập một mùi vị buồn nôn. Cái trấn nhỏ phồn hoa, hôm nay đã trở thành một nơi tử vong.

Tôi dùng ống tay áo che mũi, đi tới trung tâm của trấn nhỏ, bỗng nhiên tôi chú ý tới trên một ngã tư đường, có tiền giấy tung bay theo gió.

Trong lòng tôi rùng mình, nhanh chóng rút trường đao trốn ở trong bức tường đổ, sau đó men theo bức tường đi về phía trước, thì thấy trên con đường phía bên phải, có một bạch y nữ tử đang tung tiền giấy, chắc là để tưởng niệm cho những người đã chết.

Tôi thu hồi trường đao đi tới phía của nàng, nàng kia nghe được tiếng bước chân, xoay người lại, hóa ra chính là Tô Tam nương, lão bản của Đắc Ý cư.

"Là ngươi!"

Cả hai chúng tôi đồng thời kinh hô.

Tô tam nương vứt toàn bộ số tiền giấy lên không trung, đi tới trước người của tôi nói:

"Công tử sao lại còn ở chỗ này?"

Tôi cười khổ nói:

"Ta có một vị bằng hữu bị thương, không thể làm gì khác hơn là trốn ở gần đây, tới đây là tìm một vật không thể thiếu, mà sao Tô lão bản còn ở chỗ này?"

Tô tam nương nói:

"Thứ nhất là để siêu độ cho những ... vong hồn này, thứ hai là vì tranh thủ thời gian lấy một số thứ."

Trong đôi mắt đẹp của nàng lộ ra oán độc vẻ:

"Thủ hạ vì muốn tài vật của ta, nên đẩy ta từ trên xe ngựa xuống, ta chi còn cách là ẩn nấp trong trấn. Khi tin chắc đám mã tặc kia rời đi, thì mới dám trở lại!"

"Tam nương có biết bọn mã tặc kia đi về hướng nào không?"

Tô tam nương thở dài nói:

"Nhất định là có liên quan tới Trác Đồ."

"Trác Đồ?"

Tô tam nương nói:

"Cái tên Trác Đồ này là một tên đạo tặc hung tàn ở phía Đông Tần quốc, dưới tay của hắn có tới hơn vạn thủ hạ."

Tôi có chút kỳ quái hỏi:

"Tại sao hắn tàn sát Hồi Long Trấn?"

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, Trác Đồ năm ngoái đoạt được một mỹ nữ tên là Quách Nhuận Ngọc, mạnh mẽ chiếm lấy làm thiếp, thế nhưng không nghĩ tới Quách Nhuận Ngọc này và trợ thủ đắc lực của hắn là Liễu Tam Biến thông gian, hai người trốn khỏi sơn trại, Trác Đồ tìm không được, nên giận chó đánh mèo, trút giận lên Hồi Long trấn..."

Tô tam nương dừng lại một chút rồi mới bổ sung:

"Liễu Tam Biến nguyên quán vốn là ở đây, thế nhưng cha mẹ của hắn đã mất lâu rồi, nên ở Hồi Long trấn không có bất luận một thân nhân nào cả!" Lúc nàng nói câu này có vẻ cực kỳ phẫn hận.

Cái tên Trác Đồ này quả nhiên ghê tởm, tôi hỏi:

"Lẽ nào quan phủ cũng không hỏi tới ư?"

Tô tam nương cười lạnh nói:

"Quan phủ? Nếu là không có quan phủ trong bóng tối bảo vệ, thì sao Trác Đồ dám càn rỡ như thế, hơn nữa Hồi Long trấn này cách xa thành phủ, muốn quan phủ nhận được tin tức cũng phải mất một thời gian!"

Tôi thấy áo của nàng vô cùng sạch sẽ, trong lòng âm thầm kỳ quái, không biết Tô tam nương từ chỗ nào có được thứ này.

Tô tam nương dường như nhìn ra nghi vấn của tôi, cười nói:

"Tôi có một cái hầm ngầm ở gần Đắc Ý cư, những thứ này đều ở trong đó, mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở bên trong, cho dù có lửa lớn tới đâu cũng không thể cháy tới, nên mới tránh được trường hạo kiếp này."

Trong lòng tôi khẽ động, nếu như Tô Tam nương có cái hầm này, thì có khi có vật chúng tôi có thể dùng được.

Tô tam nương nói:

"Nếu như chúng ta có thể gặp lại, thì cũng coi như là có duyên, ta với công tử làm một cuộc giao dịch nhé?"

"Giao dịch gì?"

Tôi hứng thú nói.

Tô tam nương chỉ về phía trước, nói:

"Công tử giúp ta vận chuyển vài thứ, ta sẽ cho công tử một cái xe ngựa rời đi."

Tôi cười nói:

"Như vậy thì đúng là công bình!"

Tô tam nương dẫn tôi tới trước cái hầm ở gần Đắc Ý cư, hóa ra trong đó nàng giấu không ít vàng bạc…, chỉ bằng vào một nữ tử yếu đuối thì không có cách nào vận chuyển ra ngoài được.

Nhưng mà ý nghĩ của Tô tam nương này thì giản đơn tới cực điểm, nếu là gặp phải những người khác, có ý định với tài sản của nàng, thì chẳng phải là sẽ giết nàng đi hay sao.

Tôi tìm trong đống phế tích một lần, mọi thứ đều bị đốt trụi, ngay cả tờ Thánh chỉ kia của tôi cũng vậy, nó đã hoàn toàn dập tắt hi vọng của tôi.

Chiếc xe của Tô Tam nương nói tới chính là một chiếc xe một bánh, chất tài sản của nàng lên thì trên xe còn có thể ngồi một người.

Tôi cùng nàng đi tới chỗ của Dao Như và Chu Lãng, Tô tam nương lúc này mới biết còn có người tránh thoát được trường hạo kiếp này.

Chu Lãng và Tô tam nương là người quen biết đã lâu, hai người gặp mặt thì lại thêm cảm khái mà hàn huyên.

Tôi để Chu Lãng lên xe, sau đó kéo đi về phướng Tế Châu.

Tô tam nương có mang theo một lọ Kim Sang Dược, vừa đúng lúc có thể bôi cho Chu Lãng, tình hình của hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Chúng tôi đi không chút dừng lại, mất cả ngày mới đi được chừng 50 dặm. Chỗ này chỉ là một nơi hoang vu, không thấy bóng của một ngôi nhà nào cả.

Buổi tối, chúng tôi hạ trại trong rừng cây ven đường. Từ khi chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên tôi phải chịu đựng gian khổ như vậy, ngồi ở bên cạnh đống lửa nghĩ ngợi, Dao Như đi tới bên cạnh, giúp tôi xoa bóp cánh tay đau nhức.

Chu Lãng cảm kích nói:

"Công tử... kiếp sau Chu Lãng xin kết cỏ ngậm vành báo đáp ơn của công tử." Bởi vì Tô tam nương ở bên, nên nàng đương nhiên biết tôi là Bình vương.

Tôi tôi mở hai tay nói:

"Nếu như ngươi muốn cám ơn ta, thì thắng thắn dạy ta đao pháp."

Chu Lãng có chút kỳ quái nói:

"Công tử muốn học võ công?"

Tôi gật đầu, trải qua mấy lần kinh biến, tôi mới hiểu được tầm quan trọng của võ công.

Chu Lãng nói:

"Chỉ cần công tử không chê võ công thấp kém Chu Lãng, thì thuộc hạ sẽ dốc túi truyền thụ."

Sau đó Chu Lãng liền đem bộ đao pháp đắc ý nhất của hắn truyền thụ cho tôi, tôi trời sinh thiên phú hơn người. Chu Lãng chỉ cần truyền miệng, trong vòng nửa canh giờ, tôi đã nắm được những yếu lĩnh của bộ đao pháp này, chỉ còn kém ở hỏa hầu mà thôi.

Tô tam nương và Dao Như đối võ công không có chút hứng thú gì, nên ở một bên nói chuyện phiếm.

Phải tới hoàng hôn ngày thứ 2, chúng tôi mới tới được trấn kế tiếp, Tô Tam nương vô cùng hào sảng, dùng ngân lượng của mình mời chúng tôi ăn một bữa, sau đó là mua thuốc trị thương cho Chu Lãng. Vốn tôi nghĩ chúng tôi sẽ chia tay ở đây, nhưng không nghĩ tới, sau khi mua được xe ngựa, thì nàng lại cùng chúng tôi đi Tế Châu.

Dao Như thấp giọng nhìn tôi nói:

"Tam nương dự định tới Tế Châu phát triển..."

Trong lòng tôi cười thầm, Tô Tam nương này tám phần mười là lại định mở kỹ viện, nhưng ngoài miệng sao có thể vạch trần, hơn nữa là ngân phiếu và hành lý của tôi đã thất lạc. Hiện giờ tiền bạc của nàng nhiều, thái độ làm người cũng rộng rãi, có nàng đồng hành thì tiện hơn nhiều.

Thương thế của Chu Lãng ổn định, mời tôi vào trong xe nghỉ ngơi, hắn chịu trách nhiệm đánh xe.

Nằm ở trên người Dao Như, bất tri bất giác tôi lại tiến vào mộng đẹp, trong lúc ngủ mơ trong đầu tôi xuất hiện bức Kinh Lạc Đồ kia, tôi bừng tỉnh tiến nhập vào cảnh giới vô ngã, một dòng khí chậm rãi sinh ra ở đan điền, di chuyển khắp toàn thân, phảng phất như có một bàn tay ấm áp xoa nắn khắp tứ chi, làm cho tôi thoải mái tới cực điểm.

Dòng khí này càng ngày càng mạnh, tốc độ di chuyển không ngừng tăng lên. Ở trong người vận hành một chu thiên, sau đó quay trở lại dan điền. Thân thể tôi mệt mỏi nhưng tinh thần lại phấn chấn, tôi thực sự muốn hét to một phen để phát tiết hết sự vui vẻ trong lòng.

Giọng nói êm tai của Tô tam nương vang lên:

"Dao Như, tướng công của cô tuyệt không phải là một nhân vật tầm thường."

Dao Như giải thích:

"Dao Như chỉ là nô tỳ của công tử, không phải là thê thiếp."

Tô tam nương cười nói:

"Bình sinh ta nhìn qua vô số người, các người còn chưa có danh nghĩa phu thê, nhưng đã làm chuyện phu thê rồi."

Dao Như e thẹn nói:

"Tam nương!"

Trong lòng tôi cười thầm, Tô tam nương này đúng là quá thẳng thắn.

Tô tam nương nói:

"Nhưng mà tôi nhận thấy, Long công tử không phải là một nhân vật tầm thường, loại nam nhân này rất cuồng dã không thể quản giáo được."

Dao Như nhẹ giọng nói:

"Công tử đối với Dao Như rất tốt."

Tô tam nương nói:

"Nam nhân đều là như thế, nhưng mà nếu muốn đối với cô yêu thương không bỏ, thì cần có một thủ đoạn."

Dao Như dường như cảm thấy rất hứng thú thấp giọng nói:

"Thủ đoạn gì?"

Tô tam nương cười nói:

"Đương nhiên là công phu trên giường, điều đó mới làm cho hắn khó có thể rời bỏ cô!"

Dao Như phì nói:

"Tam nương thật xấu, Dao Như không để ý tới cô nữa!"

Nghe đến đó, tôi cũng nhịn không được nữa, cười ha ha đứng lên, Tô Tam nương nhìn tôi nói:

"Long công tử đúng là quá không quang minh, lại nghe trộm tôi và Dao Như muội tử nói chuyện!"

Tôi cười nói:

"Ngươi nói lớn tiếng như vậy, mỗi chữ đều chui vào trong tai của ta, Dận Không đâu có lựa chọn nào khác?"

Dao Như mắc cỡ mặt cười đỏ bừng, như con mèo nhỏ rúc vào trong lòng của tôi.

Tô tam nương thì nở nụ cười nói:

"Tôi dạy Dao Như muội tử một số thủ đoạn, có thích hợp không?"

Tôi cười nói:

"Cũng không có gì là không thích hợp, Tam nương nếu muốn làm sư phụ của Dao Như, thì lời nói và việc làm đều phải gương mẫu, không bằng như vậy, ngươi tự mình đem công phu trên giường biểu diễn cho chúng tôi xem?"

Tô tam nương kiến thức rộng rãi, lần này cũng bị tôi náo loạn làm cho đỏ mặt, e thẹn nói:

"Ngươi quả nhiên không phải người tốt, khó trách muội tử của ta bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo."

Tôi và Dao Như cùng nở nụ cười.

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 164

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.