Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp người yêu

Phiên bản Dịch · 5194 chữ

Đêm đã về khuya, bên bờ sông Dịch chỉ còn lại mấy ngọn đèn, chúng ta nhìn xuống mặt nước tối đen như mực của con sông, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:

“Ngươi có phải đã quyết định hạ thủ trong ngày đại hôn của Yên vương?”

Ta gật đầu nói:

“Cô nương có thể rời khỏi Yên đô trước ngày đó.”

Hoàn Tiểu Trác xoay người nhìn ta một cái nói:

“Nếu như ta không có nghe lầm thì câu nói này hình như là quan tâm tới ta thì phải?”

Ta mỉm cười nói:

“Từ khi ta nhìn thấy cô nương, ta đã quan tâm tới cô nương rồi.”

Hoàn Tiểu Trác u oán thở dài một hơi, ánh mắt lần thứ hai nhìn vào mặt sông đen kịt, hồi lâu mới nói:

“Số phận của ta đã định, trước, không cần bất cứ ai quan tâm.”

Ta quyết định, to gan từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của Hoàn Tiểu Trác, Hoàn Tiểu Trác kìm lòng không được run rẩy một chút, cố sức giãy dụa nói:

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Ta khẽ hôn lên đôi tai trong suốt của nàng, nói:

“Tiểu Trác, ta thích nàng!”

“Thế nhưng ta chưa bao giờ thích ngươi!”

Hoàn Tiều Trác vẫn cố gắng chống cự.

Ta thâm tình nói:

“Từ ánh mắt của nàng đã cho ta biết, trong lòng nàng đã có vị trí của ta rồi.”

Hoàn Tiểu Trác lập tức bỏ qua sự phản kháng, thân hình của nàng tựa vào lòng ta, vô lực nói:

“Huynh còn muốn muội thế nào nữa, muội đã giúp huynh nhiều chuyện như vậy, huynh còn chưa hài lòng hay sao?”

Ta ôm chặt lấy nàng nói:

“Ở bên cạnh ta đi, ta không muốn nàng tiếp tục phiêu bạt nữa.”

Hoàn Tiểu Trác chậm rãi lắc đầu, ánh mắt dần ủ rũ, nàng muốn thoát ra nhưng lại bị ta giữ lại, nên nàng nhẹ giọng nói:

“Muội thừa nhận trong lòng muội ngập tràn hình bóng của huynh, có thể nói là huynh chính là cuộc sống của muội. Nhưng cuộc sống của muội kiếp này phải đối mặt với những cái chết của thân nhân trong gia đình...”

Từ đôi mắt đẹp của nàng chảy ra hai hàng lệ, đây là lần đầu tiên nàng chủ động bày tỏ cõi lòng.

Trong lòng ta tràn ngập nhu tình, Hoàn Tiểu Trác là người vô cùng lý trí nàng tuy rằng yêu ta, thế nhưng lại không muốn tiếp thu tình cảm của ta, bởi vì khi trong đời nàng còn một chuyện quan trọng hơn đó là báo thù.

Trước mắt ta xuất hiện hình ảnh máu tươi khắp nơi, Hoàn Tiểu Trác và Tinh Hậu mỗi người cầm một thanh đao sắc bén, đang điên cuồng đâm vào đối phương. Ta không dám tiếp tục suy nghĩ tiếp, thống khổ nhắm hai mắt lại.

Hoàn Tiểu Trác nhẹ nhàng kéo cánh tay của ta, ôn nhu nói:

“Không nên bàn lại việc này, muội chỉ muốn ôn lại tình cảnh khi chúng ta còn ở bên bờ sông Xuân Thủy.”

Ta nở một nụ cười ấm áp, cuộc sống còn dài, hà tất gì cứ phải nghĩ tới chữ chết.

Sau khi ta và Hoàn Tiểu Trác chia tay, ta đi tới nơi mà Liên Việt dưỡng thương.

Liên Việt không ngờ ta tới thăm hắn khuya như vậy, thương thế của hắn đã đỡ hơn trước rất nhiều, bước đi không còn khó khăn gì nữa.

Ta nhìn trên bàn, thấy trên đó có một ít đậu phông, một bình rượu nhỏ, không nghĩ tới Liên Việt dưỡng thương lại thoải mái như vậy.

Ta cười nói:

“Không nghĩ tới thương thế của ngươi lại khôi phục nhanh như vậy.”

Liên Việt mặt mày rạng rỡ nói:

“Cũng nhờ có Kim Sang Dược của công tử, công tử đúng là người hiểu tâm lý của ta, không những trị liệu thương thế mà còn trị liệu cả cái bụng, nếu như không chê chén rượu nhạt và đậu phộng rang, vậy thì uống với ta mấy chén, thế nào?”

Ta cười ngồi xuống bàn Liên Việt rót đầy chén rượu cho ta, nói:

“Lần này nhờ công tử cứu giúp, Liên Việt mượn hoa hiến phật, mời người một chén.”

Ta cùng hắn chạm chén, uống cạn chén rượu.

Liên Việt nói:

“Công tử dự định ở lại Yên đô bao lâu nữa?”

Ta để chén rượu xuống nói:

“Năm ngày sau, sau khi công chúa gả vào Yên cung, cũng chính là ngày ta rời khỏi Yên đô.”

Liên Việt gật đầu, chau mày, dường như đang nghĩ tới một chuyện khó quyết định, một lát sau mới nói:

“Công tử, có chuyện ta cần nói với người, trước khi ta bị Vệ Hiệu Đình bắt, ta đã gặp nữ tử mà chúng ta đã cứu từ trong hoàng lăng của Yến Nguyên Tông ra ngoài, bên cạnh nàng còn mang một đứa bé.”

Nữ hài tử trong lời nói của Liên Việt chính là Khúc Nặc.

Trong lòng ta chấn động, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, nói:

“Nàng ở đâu?”

Liên Việt nói:

“Lần cuối cùng ta gặp nàng ta là ở Thiết Xích thành thuộc đông bắc của Yên quốc, nàng ta dùng nghề may vá y phục để kiếm sống.”

Ta yên lặng gật đầu, chiếu theo lời nói của Liên Việt, thì mẹ con Khúc Nặc đã thoát khỏi sự khống chế của Lãnh Cô Huyên, trong lòng cảm thấy an ủi, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh khổ cực của hai mẹ con họ bây giờ, tâm tình của ta nhất thời trở nên nặng nề, hận không thể lập tức tới gặp.

Liên Việt nhìn thấu tâm sự của ta, thấp giọng nói:

“Sau khi rời khỏi Yên đô, ta có thể mang công tử đi gặp nàng.”

Ta cười nhạt, bưng chén rượu lên nói:

“Chuyện này chờ sau khi rời khỏi Yên đô rồi tính, đúng rồi, ta có chuyện cần nói với ngươi.”

Liên Việt nói:

“Công tử xin cứ việc phân phó, tính mạng của Liên Việt này đã sớm thuộc về công tử.”

Ta thấp giọng nói:

“Ngày đại hôn, trong hoàng cung sẽ phát sinh biến loạn, trận biến loạn này phải có người gánh chịu.”

Liên Việt mi tâm khẽ động:

“Công tử muốn ai gánh chịu đây?”

Ta mỉm cười nói:

“Ta muốn đem chuyện này đổ lên đầu họ Vệ.”

Trên mặt Liên Việt lộ vẻ vui mừng, hắn lần này suýt nữa bị Vệ Tử Việt cướp đi tính mệnh, đương nhiên là ghi hận trong lòng. Liên việt nói:

“Công tử muốn làm như thế nào? Có cần Liên Việt giúp gì không?”

Ta gật đầu nói:

“Lúc trước nghe nói ngươi đã vào trong lăng mộ của Vệ thị, ta muốn đem tang vật bỏ vào trong đó.”

Liên Việt liên tục xưng hay, cùng ta cạn một chén nói:

“Phần mộ tổ tiên của Vệ thị có bố trí vô cùng đặc biệt, nghe nói là do danh tượng (thợ nổi danh) Thần Công xây dựng.”

Ta cũng nghe nói tới hai đại cao thủ trong việc bố trí cơ quan, một người là Quỷ Phủ, một người tên là Thần Công, hai người này đều cùng một sư môn, nhưng mà phong cách bố trí lại khác nhau vô cùng.

Liên Việt nói:

“Ta nghe nói Mâu thị bảo tàng là do hai người bọn họ hợp lực xây dựng, nếu như có cơ hội, ta nhất định phải xem một chút, không biết mình có cơ hội này không.”

Ta mỉm cười nói:

“Ngươi nhất định sẽ có cơ hội như vậy!”

Ta đã có cao thủ giỏi về bố trí cơ quan như Gia Cát Tiểu Liên. Bây giờ lại có cao thủ quật mộ như Liên Việt đầu nhập, một khi có được Mâu thị bảo tàng đồ, chuyện vào trong đó chắc là sẽ dễ dàng.

Tất cả mọi chuyện diễn ra theo đúng như kế hoạch của ta và Cao Quang Viễn, mặc dù Lý Mộ Vũ biết có khả năng nhận ra thân phận thực sự của ta, thế nhưng hắn vẫn chưa có gì hành động, Hoàn Tiểu Trác cũng không nghe theo lời khuyên của ta, vẫn ở lại Yên đô.

Căn cứ theo tín tức của thủ hạ truyền tới, Tiêu Trấn Kỳ đã bố trí tám vạn đại quân ở biên giới Khang – Yên, một khi phát sinh biến cố, tám vạn đại quân này sẽ lập tức xông vào trong biên giới Yên quốc.

“Chỉ cần đoạt được vương vị, ta sẽ mở rộng biên cảnh môn hộ, để cho thái tử lấy danh nghĩa hợp lực đánh Hàn tiến quân vào bên trong.”

Cao Quang Viễn thấp giọng nói.

Ta gật đầu nói:

“Binh lực ở phía bắc của Yên quốc còn lại bao nhiêu?”

Cao Quang Viễn nói:

“Hiện tại trọng binh của Yên quốc toàn bộ đã tập trung ở biên cảnh.”

Hắn chỉ hướng ví trí của Lang Yên thành trên bản đồ, nói:

“Hạ Hầu Nộ Thái hiện tại suất lĩnh mười hai vạn người cố thủ ở Lang Yên thành, mười hai vạn người này chiếm một nửa binh lực của Yên quốc. Lang Yên Thành cách Yên đô cũng khá xa, nếu như đi liên tục cả ngày lẫn đêm cũng phải mất tới sáu ngày, nói cách khách bọn họ muốn nghe được tin phản loạn cũng phải mất sáu ngày.”

Ta mỉm cười nói:

“Sáu ngày này, chúng ta đã ổn định được thế cục.”

Cao Quang Viễn nói:

“Không sai! Cung biến thành công, đại quân của thái tử lập tức tiến vào trong Yên quốc, ta sẽ cho Hạ Hầu Nộ Thái cái tội danh mưu nghịch.”

Ta nhíu mày nói:

“Xem ra trận chiến với Hạ Hậu Nộ Thái sẽ khó tránh khỏi.”

Cao Quang Viễn nói:

“Hắn tuy rằng có tới mười hai vạn binh lực, thế nhưng cũng không đáng sợ, những binh lính này đã tiêu hao hết sức lực vì đối kháng với nước Hàn, hiện giờ uể oải tới cực điểm.”

Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu.

Cao Quang Viễn nói:

“Thánh chỉ đã chuẩn bị xong, ta sẽ an bài Cao Hàm tới biên cảnh đón đại quân của thái tử, cùng với ba vạn quân của ta tạo thành lực lượng chủ yếu chống lại Hạ Hầu Nộ Thái.”

Lúc này ngoài cửa có người thông báo:

“Cao tướng quốc đại nhân, trong cung có người tới.”

Ta và Cao Quang Viễn liếc mắt nhìn nhau, đi ra khỏi thư phòng.

Người tới là Yến cung tổng quản Lý công công, hắn còn mang theo hai cung nữ và một vị bà đỡ. Trong lòng ta lập tức hiểu rõ mục đích của họ tới đây, trước khi đại hôn bà đỡ phải nghiệm thân cho công chúa.

Cao Quang Viễn và Lý công công có quen biết, tiến lên chắp tay hành lễ nói:

“Hóa ra là Lý công công, có chuyện gì cần phải lão nhân gia tự thân tới vậy?”

Lý công công cười nói:

“Lão nô cũng cũng chỉ làm việc cho đại vương.”

Hắn chỉ chỉ bà đỡ phía sau nói:

“Triệu bà bà cùng với mấy người này tới nghiệm thân cho công chúa.”

Cao Quang Viễn nói:

“Ta lập tức đi thông báo cho công chúa!”

Ta lạnh nhạt nói:

“Chuyện này giao cho ta đi, ta dẫn Triệu bà bà và bọn họ tới đó.”

Lý công công nhìn ta, thần tình có vẻ có chút phức tạp.

Cao Quang Viễn mỉm cười nói:

“Như vậy rất tốt, làm phiền Tiêu tướng quân.”

Đi tới gian phòng mà A Y Cổ Lệ ở, ta bảo Triệu bà bà đợi chút, đi vào trước hướng A Y Cổ Lệ thông báo chuyện này, vừa đi vào bên trong phòng, A Y Cổ Lệ liền lao tới ôm chặt lấy ta, nói:

“Long đại ca, huynh thực độc ác... hai ngày rồi mà không tới thăm muội?”

Nhìn người ngọc lệ rơi đầy mặt, ta thực sự không đành lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của nàng nói:

“Hiện giờ đang ở trong phủ của Cao Quang Viễn, mọi ánh mắt đều tập trung vào chúng ta, ta đương nhiên phải giữ ý một chút.”

A Y Cổ Lệ khép đầu vào ngực ta, nói:

“Ngày mai là ngày muội vào cung, nếu như chuyện thất bại...”

Ta ngăn cản nàng nói tiếp, thấp giọng nói:

“Trong cung có mấy người tới nghiệm thân cho nàng đó.”

A Y Cổ Lệ tiếu đỏ mặt, nhẹ giọng nói:

“Huynh bảo họ vào đi.”

Ta đi ra ngoài bảo bọn Triệu bà bà đi vào, còn mình thì đi ra ngoài đợi, một lát sau, đã thấy Triệu bà bà cười tủm tỉm mang theo hai cung nữ xuất hiện, chắc là kết quả làm họ thỏa mãn.

Triệu bà bà nói:

“Tiêu tướng quân, tướng quân cần phải bảo vệ tốt sự an nguy của công chúa, ngày mai là ngày đại hôn chớ để xảy ra điều gì sai lầm.”

Quyền lực của bà đỡ ở trong cung có khi còn cao hơn cả thái y, các nàng thường là đối tượng để các cung nữ muốn có được sự sủng ái của đế vương lấy lòng.

Ta gật đầu, tiễn họ ra ngoài đại môn.

Cao Quang Viễn và Lý công công chuyện trò vui vẻ đi tới, xem quan hệ của hai người đúng là không tầm thường, đợi cho đám người này rời đi, Cao Quang Viễn mới thấp giọng nói:

“Tiêu tướng quân mời đi theo ta.”

Ta thấy sắc mặt của hắn ngưng trọng, nghĩ là có chuyện gì trọng yếu, cho nên đi theo hắn.

Đi vào thư phòng, Cao Quang Viễn khép cửa, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt ta.

Ta cuống quít nói:

“Cao tướng quốc, đây là ý gì?”

Ta đưa tay muốn nâng hắn dậy, Cao Quang Viễn lại cố ý không đứng.

Cao Quang Viễn thấp giọng nói:

“Thái tử điện hạ, xin thứ cho Quang Viễn có mắt không tròng, không đón tiếp chu đáo.”

Lúc này ta mới biết Cao Quang Viễn đã khám phá ra thân phận của ta, nhưng ta vẫn không thừa nhận, nói:

“Cao tướng quốc sao lại nói ra lời ấy, tại hạ là Tiêu Tín!”

Cao Quang Viễn thấp giọng nói:

“Thái tử không cần giấu diếm Quang Viễn, Lý Mộ Vũ đã đem thân phận của người nói cho Yên Vương, đại hôn ngày mai bọn họ sẽ hạ thủ với người.”

Trong lòng ta ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới vừa rồi Cao Quang viễn và Lý công công lén trao đổi hồi lâu, xem ra Lý công công đã đem tin tức này tiết lộ cho hắn.

Hiện giờ giấu diếm cũng chẳng còn tác dụng gì, cho nên ta cười nói:

“Cao tướng quốc đứng lên đi, ta cũng không muốn cố ý giấu diếm ngươi, bại lộ hành tung quá sớm sẽ khiến ta ở trong hiểm cảnh, người không trách ta đấy chứ?”

Cao Quang Viễn lúc này mới đứng dậy, cung kính nói:

“Quang Viễn đối với thái tử điện hạ trung thành và tận tâm, không dám có nửa câu oán giận.”

Trong lòng ta cười thầm, Cao Quang Viễn là người như thế nào, chẳng nhẽ ta còn chưa rõ hay sao.

Cao Quang Viễn nói:

“Vừa rồi Lý công công đã tiết lộ tin tức, chẳng hiểu vì nguyên nhân gì Lý Mộ Vũ đã biết được thân phận của thái tử, hắn đã đem việc này thông báo cho Yên Vương, Yên Vương quyết định ngày mai khi thái tử theo đội ngũ tiến vào hoàng cung, sẽ lập tức bắt người.”

Ta cười lạnh nói:

“Xem ra Yên vương quyết tâm muốn cùng Hán quốc kết minh.”

Cao Quang Viễn thở dài một hơi nói:

“Chuyện này đã định, nếu như chúng ta không xuất thủ ngăn cản, thì Yên quốc sẽ trở thành vật trong tay của Hán quốc.”

Hắn ân cần nói:

“Thân phận của thái tử nếu đã bại lộ, vậy thì nên tránh đi một chút, tránh cho những chuyện rắc rối phát sinh.”

Ta lắc đầu nói:

“Yên Vương nếu như muốn bắt ta trong hoàng cung, vậy thì ta sẽ nhanh hơn hắn một bước, sự tập trung sẽ chú ý lên người của ta, phương diện phòng thủ sẽ lơ là, Lãnh Cô Huyên sẽ dễ dàng hạ thủ với hắn hơn.”

Cao Quang Viễn khen:

“Thái tử điện hạ đúng là can đảm, Quang Viễn cảm thấy may mắn kiếp này có thể được gặp minh chủ!”

Công phu vỗ mông ngựa của Cao Quang Viễn mặc dù có chút quá đáng, nhưng ta cũng chẳng có chút nào buồn nôn, thực ra ai cũng muốn nghe được khen ngợi, nhưng quan trọng nhất là bản thân phải bảo trì sự tỉnh táo. Là trung hay là gian cũng không quan trọng, quan trọng là mình có thể sử dụng được hay không mà thôi, đời nào mà chẳng có gian thần.

Ta vỗ vỗ bả vai Cao Quang Viễn, nói:

“Cao tướng quốc, sau khi việc này thành công, ta đảm bảo cho ngươi cuộc sống phú quý, trọn đời an khang.”

Cao Quang Viễn lần thứ hai quỳ gối quỳ xuống nói:

“Thần tạ ơn chúa thượng!”

Cho dù ta có thừa nhận hay không, thì Cao Quang Viễn vẫn là người coi ta là một đế vương, ta đã từng có sát niệm với hắn, nhưng hôm nay thấy hắn quỳ, ý nghĩ đó đã biến mất trong ta.

Ta đã nhận rõ, Cao Quang Viễn bây giờ không dám có lòng phản nghịch với ta, thời gian tiếp theo số phận của ta với hắn gắn kết chặt chẽ với nhau. Trung thì như thế nào? Chỉ cần hắn có tác dụng, thì hắn vẫn là một quân cờ của ta.

Ta đi tới bên trong phòng của A Y Cổ Lệ, nàng mặc quần áo màu trắng, đôi mắt ngấn lệ. ngồi bên cạnh giường. Ta chậm rãi đi tới, nhẹ giọng nói:

“Ngày mai mọi chuyện sẽ qua đi, nàng sẽ được trở lại cuộc sống trước đây.”

A Y Cổ Lệ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, run giọng nói:

“Long đại ca, muội muốn nhìn huynh...”

Ta gật đầu, chậm rãi bỏ mặt nạ ra.

A Y Cổ Lệ si ngốc nhìn ta, nước mắt chảy xuống không ngừng.

Ta ôm lấy vai nàng, A Y Cổ Lệ nhân thể tựa vào trong lòng ta, nàng ôm lấy ta, hôn ta, ta nhiệt tình đáp lại.

Dưới nụ hôn nồng nhiệt của A Y Cổ Lệ, thân hình ta có phản ứng, ta cố gắng khống chế tâm tình, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên.

A Y Cổ Lệ run giọng nói:

“Long đại ca, muội...”

Nàng muốn nói điều gì đó lại thôi, hai má đỏ bừng.

Ta nhẹ giọng nói:

“Chuyện gì?”

Nàng rúc đầu vào ngực ta. nói:

“Ngày mai muội phải vào cung, chuyện diễn ra như thế nào rất khó nói, muội phải đem sự thuần khiết của mình cho huynh...”

Trong lòng ta chấn động, A Y Cổ Lệ đứng dậy, quần áo trên người nàng rơi xuống, để lộ một thân hình như ngọc.

Ta bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, sau đó mới mở ra, đối mặt với thân hình như ngọc này, sao ta có thể làm như không thấy?

Nàng lấy ra một cây chùy thủy được dấu ở ống chân, A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói:

“Cây chùy thủ này là thứ để bảo vệ trinh tiết của nữ nhân Bí Điền Quốc. Nếu gặp phải người xấu sẽ dùng Trinh Tiết vệ để kết thúc tính mạng.”

Nàng rút trinh tiết vệ ra.

Ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng vào trong lòng.

Ta không kìm lòng được nữa, vuốt ve thân hình của nàng, đầu ngón tay dọc theo thân hình đó, chậm rãi di chuyển, da thịt như ngọc, đôi chân đẹp thon dài của nàng vòng lấy lưng của ta. Dưới sự vuốt ve của ta, thân hình của A Y Cổ Lệ trở nên vô cùng kiều diễm.

Ta dán môi lên đôi môi của nàng, bắt đầu kịch liệt tiến công. A Y Cổ Lệ nhiệt tình hôn trả, đầu lưỡi của hai chúng ta triền miên quấn lấy nhau, A Y Cổ Lệ bởi vì kích động nên thân hình của nàng run nhẹ.

Sự nồng nhiệt làm cho chúng ta quên mất hoàn cảnh xung quanh, sự rụt rè của A Y Cổ Lệ dần biến mất, đôi mắt đẹp của nàng nhắm chặt, hai hàng lông mi dài run nhè nhẹ, miệng anh đào nhỏ hơi mở ra, cái lười thơm tho chạm lấy đầu lưỡi của ta, thuần thục quấn lấy nhau. Nàng không còn trụ được nữa, nằm ngả xuống giường.

Nàng e thẹn, hai má đỏ bừng, hơi thở như lan, mùi hương nhàn nhạt của cơ thể bay vào mũi của ta, làm cho hô hấp của ta trở nên khó khăn, dục vọng cường liệt đã bị đánh thức.

Ta dán sát vào bộ ngực của A Y Cổ Lệ, cảm nhận độ co giãn kinh người của nàng, ta hôn dọc theo cái cổ trắng ngần. Thân hình của A Y Cổ Lệ bủn rủn, hai chân ngọc không kìm được nữa tách ra, ta hôn tới chỗ cội nguồn cảm xúc, thân hình nàng run lên bần bật.

Nhiệt độ cơ thể của chúng ta đang nóng lên, hơi thở trở nên dồn dập, cái lưỡi thơm tho của chúng ta triền miên quấn lấy nhau. Khi A Y Cổ Lệ rơi vào ý loạn tình mê, thân hình của ta đè lên thân hình của nàng, hai tay của nàng vô thức tóm lấy cánh tay của ta, móng tay bấm thật sâu, làm cho ta cảm nhận được sự ấm áp.

Ta cẩn thận yêu thương nàng, A Y Cổ Lệ hoàn toàn bị chinh phục, môi đôi anh đào khẽ mở, không kìm nén được rên hừ hừ, e thẹn vô hạn.

Ngọc thể của A Y Cổ Lệ run rẩy, nàng ôm chặt lấy lưng của ta, thân hình mềm mại của chúng ta dính sát vào với nhau. Tình cảm của chúng ta đã bị đối phương dẫn dụ, không còn cách kìm nén, tiếng hít thở gấp gáp của ta và A Y Cổ Lệ hòa quyện vào với nhau, tấu lên một khúc nhạc rung động tâm hồn...

Nhìn những điểm hồng trên đệm, mặt của A Y Cổ Lệ sáng như ánh bình minh, trong đôi mắt đẹp hiện rõ tình ý và sự hạnh phúc. Nàng nhào vào trong lòng ta, chăm chú nhắm đôi mắt đẹp lại, mắc cỡ không dám nhìn.

Ta ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói:

“Tiểu yêu tinh này lại dám dùng phương pháp như vậy mê hoặc ta.”

A Y Cổ Lệ dịu dàng nói:

“Muội thật vui vẻ, kể từ hôm nay A Y Cổ Lệ đã hoàn toàn trở nữ nhân của huynh.”

Thâm tình của nàng làm cho ta cảm động vô cùng.

Ta nhẹ nhàng hôn lên gáy ngọc của nàng, không nghĩ tới gần tới lúc cuối cùng ta cũng không còn bảo trì được sự tỉnh táo, để cho dục vọng thắng lý trí.

A Y Cổ Lệ cầm lấy Trinh tiết vệ, cất vào trong ống chân, dùng đôi mắt đẹp màu lam, nói:

“Nếu như ngày mai thất bại, muội sẽ dùng chùy thủ kết thúc tính mạng của mình.”

Ta ôm lấy nàng vào trong lòng, thấp giọng nói:

“Muội yên tâm, ta sẽ không để cho muội bị bất cứ tổn thương gì!”

Đêm yên tĩnh không tiếng động, ta đứng một mình trong hoa viên của tướng phủ, nhìn vầng trăng lạnh trên không trung, trong lòng ta miên man bất định.

A Y Cổ Lệ không phải là nữ nhân đầu tiên nói với ta những lời này, nhưng ta không thể bên trọng bên khinh trong tình cảm, ta không chỉ đa tình, hơn nữa còn nặng tình, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của ta.

Lãnh Cô Huyên chẳng biết xuất hiện ở phía sau ta từ lúc nào, cảm giác của ta càng lúc càng nhạy cảm, cho dù cước bộ của bà ta có nhẹ đi nữa, ta vẫn nhận ra, có lẽ đây chính là tác dụng của việc hấp thu công lực của Khinh Nhan.

Lãnh Cô Huyên lạnh lùng, nói:

“Chuyện ngày mai đã chuẩn bị xong chưa?”

Ta gật đầu nói:

“Lãnh giáo chủ yên tâm, tất cả đều ở trong kế hoạch.”

“Đừng quên lời hứa lúc trước của ngươi.”

Ta quay đầu lại, ngưng mắt nhìn Lãnh Cô Huyên, nói:

“Long Dận Không ta đã nói thì chưa bao giờ đổi ý.”

Thấy Lãnh Cô Huyên cười nhạt, ta nói:

“Sau chuyện này, ta cũng muốn Lãnh giáo chủ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đem con gái trả lại cho ta.”

Lãnh Cô Huyên nói:

“Lòng tin và danh dự của ta tốt hơn ngươi nhiều.”

Nàng giơ tay phải lên, lúc này ta mới phát hiện trong đó có hai tấm bản đồ, một trong hai bức chính là... bức trước kia ta có, bức còn lại chính là của Điền Tuần.

Lãnh Cô Huyên nói:

“Ngươi có muốn xem không?”

Ta mỉm cười nói:

“Lãnh giáo chủ khổ cực mới có được bản đồ, sao lại cam tâm tình nguyện chia sẻ cho người khác?”

Lãnh Cô Huyên đưa bản đồ cho ta, hai tấm bản đồ mỏng dính bị nàng ném tới, đi nhẹ nhàng như một chiếc lá, chắc là đã quán chú nội lực trong đó.

Ta đưa tay tiếp nhận bản đồ, do không biết dụng ý của bà ta, nên hai mắt vẫn cứ nhìn vào Lãnh Cô Huyên.

Lãnh Cô Huyên nói:

“Ngươi không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, Mâu thị bào tàng một người không nuốt nổi, cho dù ta tìm được bảo tàng cũng phải vận chuyên... chuyện này cũng là một chuyện khó khăn.”

Ta cười nói:

“Nghe ý tứ của Lãnh giáo chủ, hình như muốn chia xẻ với ta?”

Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:

“Trải qua thời gian ta quan sát ngươi vẫn là một người hợp tác được.”

Ta mở hai bức bản đồ, dựa vào trí nhớ, ta có thể nhớ rõ mọi thứ trong tấm bản đồ của Điền Tuần, sau đó đem trả lại cho Lãnh Cô Huyên nói:

“Điền Tuần là người giả dối gian xảo, bức địa đồ này là giả hay thực rất khó nói.”

Lãnh Cô Huyên nói:

“Không thể giả, hai bức bản đồ này hợp lại, ví trí đúng là ở phía bắc của Yên quốc.”

Trong lòng ta âm thầm lấy làm kỳ quái, tấm bản đồ của Điền Tuần cho dù không giả, nhưng mà tấm bản đồ của ta thì đã được chế lại, hai tấm hợp lại với nhau thì không khó, nhưng mà chẳng nhẽ nó lại không có một chút kẽ hở nào? Trên đời này chẳng nhẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hay là Lãnh Cô Huyên đang giả bộ?

Lãnh Cô Huyên nói:

“Ta giúp ngươi giết chết Yên Vương, đạt được đất đai phía bắc Yên quốc, ngươi giúp ta tìm Mâu thị bảo tàng, nếu như so sánh hai chuyện này, thì lợi ích của ngươi lớn hơn nhiều.”

Ta cười nói:

“Lãnh giáo chủ nói không sai, kỳ thực chúng ta không nên thành địch nhân, mục tiêu của chúng ta không giống nhau, lợi ích lại chẳng có gì xung đột.”

Lãnh Cô Huyên lần đầu tiên tươi cười:

“Thảo nào Khinh Nhan và U U đều yêu ngươi, ngươi đúng là có chỗ hơn người.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Nếu như ngươi trẻ vài tuổi sợ rằng cũng không thoát khỏi bàn tay của ta.”

Những lời này đương nhiên ta không dám nói ra miệng.

Lãnh Cô Huyên nói:

“Sau khi giúp ta tìm được bào tàng, ta sẽ gả U U cho ngươi!”

Lão yêu bà này nói không thể nào tin tưởng, nhưng mà như vậy cũng đáng quý, hơn nữa U U cũng chỉ là một đệ tử của bà ta, không bao giờ có vị trí được như Thải Tuyết và Khinh Nhan được, có thể bà ta cũng buông tha cho U U cũng không biết chừng.

Ta thấp giọng nói:

“Ta còn có một việc muốn nhờ Lãnh giáo chủ.”

Lãnh Cô Huyên nói:

“Từ khi hợp tác với ngươi cho tới nay, hình như toàn là ngươi nhờ ta, trong khi ta chưa có được chỗ tốt nào.”

Ta nhịn không được bật cười, nếu như không phải là vì Mâu thị bảo tàng, sao bà ta lại chịu giúp ta cơ chứ?

Ta mỉm cười nói:

“Trên người Lãnh giảo chủ hình như có một chiếc Đoạn Tình Thất Tuyệt Châm, nếu như cho hắn một cái, hắn sẽ nghe theo sự phân phó của chúng ta.”

Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:

“Ngươi nói câu này đúng là đã nhắc nhở ta, có lẽ ta cũng nên áp dụng cái gì đó với ngươi!”

Ta cười nói:

“Lúc nãy còn coi ta như đồng bạn hợp tác, hiện giờ đã muốn ra tay đối phó ta, chẳng nhẽ Lãnh giáo chủ lại không có chút đáng tín nhiệm nào sao?”

Lãnh Cô Huyên cắn răng nghiến lợi nói:

“Long Dận Không nếu như ngươi dám bán đứng ta, ta sẽ đem Đoạn Tình Thất Tuyệt Châm tặng cho ngươi, để ngươi cảm nhận cái gì mới là thống khổ sống không bằng chết.”

Ta ha hả cười nói:

“Ta đã coi Lãnh giáo chủ như bằng hữu, sao lại bán đứng cơ chứ?”

Ta chợt hạ giọng nói:

“Ngày mai sau khi giết được Yên Vương, Lãnh giáo chủ hãy cắt lấy đầu hắn vứt vào trong phủ của Hữu tướng quốc Vệ Tử Việt, nhiệm vụ của giáo chủ ở Yên đô đã xong, chuyện còn lại sẽ do ta làm!”

Lãnh Cô Huyên nói:

“Ta ở Yên đô còn có một việc muốn làm...”

Từ hai mắt của nàng sát khí bốc ra, trong lòng ta không khỏi rùng mình, không biết Lãnh Cô Huyên còn chuyện gì muốn làm?

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.