Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám đấu

Phiên bản Dịch · 6034 chữ

Sau khi ta và U U vòng qua mấy ngã tư thì cho xe chạy về hướng ngôi nhà mà Cao Hàm chuẩn bị lúc trước. Ngôi nhà này cách Lôi thị hành quán không xa, nằm trong một khu bình dân, vị trí khá bí ẩn.

Sau khi tới cửa sau ngôi nhà, ta vác Liên Việt tiến vào trong viện, U U tiếp tục đánh xe về phía trước để đề phòng có người theo dõi.

Trải qua thời gian chạy trốn liên tục, Liên Việt đã không chịu đựng nỗi mà ngất đi.

Ta vác hắn đi vào trong phòng, đặt hắn nằm lên giường. Dưới ánh đèn, bộ dạng hắn càng trở nên thê thảm. Rõ ràng là hai cha con Vệ Tử Việt căm hận hắn tới cực điểm, khắp toàn thân trên dưới đều là những vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Ta chuẩn bị tốt nước nóng, rửa sạch vết máu trên thân Liên Việt. Sau đó giúp hắn bôi Kim Sang dược lên miệng vết thương.

Liên Việt bị đau đớn kích thích, từ trong mê man tỉnh lại, khàn giọng nói:

“Đa tạ ân công cứu giúp...”

Ta cười nói:

“Cần gì phải đa tạ, ta từng thiếu ngươi ba lần tính mạng, bây giờ mới trả lại một lần mà thôi!”

Trong đôi mắt Liên Việt không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên nói:

“Ngươi là...”

Ngay sau đó hắn liền mỉm cười nói:

“Không sai, ngài từng thiếu ta ba lần tính mạng, nhưng bây giờ chỉ còn thiếu hai lần rồi.”

Ta dặn dò:

“Trong vòng hai ngày Vệ Phủ chắc chắn sẽ tìm kiếm tin tức về ngươi khắp nơi, ngươi tạm thời cứ an tâm ở đây dưỡng thương, nhất định không được đi ra ngoài!”

Liên Việt gật đầu nói:

“Ta hiểu, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Thái tử.”

Dáng vẻ của hắn đối với ta hơi cung kính, hoàn toàn khác với bộ dạng kiêu ngạo không chịu nghe lời ngày xưa, tám phần nguyên nhân là bởi vì ta không để ý nguy hiểm, một tay cứu hắn từ Vệ phủ ra.

Lúc này cửa phòng khẽ động, U U cười khanh khách đi vào trong phòng.

Ta ân cần nói:

“Tình hình bên ngoài thế nào?”

U U nói:

“Cha con họ Vệ đã làm cho cả Yến đô gà chó không yên, muội cũng gặp phải truy binh ở ngã tư đường phía trước nhưng lại trùng hợp gặp con trai của Cao Quang Viễn dẫn quân hỗ trợ kiểm tra, giúp muội cản đường bọn họ”

Ta cười nói:

“Cao Hàm này cũng là một kẻ chu đáo.”

U U nói:

“Lúc này trên đường đã yên tĩnh rất nhiều, truy binh đã tản đi gần hết.”

Ta gật đầu nói:

“Chúng ta trở về thôi!”

Lúc ta và U U đi đến trước cửa, Liên Việt gọi ta lại nói:

“Thái tử...”

Ta quay người lại, thấy trong đôi mắt Liên Việt toát ra quang mang kích động:

“Cám ơn!”

Ta hiểu ý cười, cùng U U mở cửa đi ra ngoài. Kể từ ngày nhìn thấy tận mắt bản lĩnh trộm mộ của Liên Việt, ta đã muốn thu nạp hắn vào làm việc cho mình, nhưng lần đó sau khi cứu Lệ Cơ ra liền không biết hắn đã đi đâu. Không nghĩ tới lần này gặp lại, hắn đã rơi vào cảnh bị cầm tù, xem ra trong chốn minh minh đã có chú định chúng ta có duyên phận trở thành quân thần, chỉ từ ánh mắt của hắn lúc ta chuẩn bị rời đi cũng đủ để chứng minh điều này.

Sáng sớm hôm sau, Cao Hàm tới đây gặp ta, ta biết hắn nhất định là tới vì chuyện tối qua, cùng hắn đi vào thư phòng.

Nét mặt Cao Hàm ngưng trọng nói:

“Tiêu tướng quân thành công chứ?”

Ta cười nói:

“Tất cả đều nhờ Cao tướng quân, nếu không ta sao có thể thuận lợi cứu Liên Việt ra?”

Cao Hàm thở dài một hơi nói:

“Vệ Hiệu Đình cho rằng ta liên quan đến chuyện này, tới tìm ta đòi người.”

Ta cười ha hả nói:

“Cao tướng quân trả lời hắn thế nào?”

Cao Hàm nói:

“Mặc dù hắn hoài nghi, nhưng vì nể mặt phụ thân ta cũng không dám làm quá. Nhưng là… hai ngày này Tiêu tướng quân tốt nhất không nên để Liên Việt lộ diện.”

“Cao tướng quân cứ yên tâm, chuyện này ta đã sắp xếp thỏa đáng, sẽ không tạo ra bất kỳ phiền toái gì cho ngài.”

Cao Hàm nói:

“Tiêu tướng quân không nên hiểu lầm, cũng không phải ta sợ phiền toái, chẳng qua e ngại chuyện này có thể ảnh hưởng đến đại kế của chúng ta.”

Ta gật đầu.

Cao Hàm nói:

“Không biết công chúa đã chuẩn bị thế nào rồi, hôm nay cũng nên vào cung ra mắt Đại Vương rồi.”

Ta mỉm cười nói:

“Trễ một chút cũng không có vấn đề gì, Yên vương để cho chúng ta đợi ba ngày, chúng ta cho hắn chờ đợi một chút cũng là việc nên làm.”

Tuy rằng nói như thế. nhưng chuyện ra mẳt Yên vương dù sao cũng không thể trì hoãn. Vừa qua giờ Tỵ, mười người chúng ta dưới sự hộ vệ của Cao Hàm cùng các võ sĩ dồn dập đi tới Yên cung.

Yên vương Lý Triệu Cơ triệu kiến chúng ta tại Phong Đức điện, mấy vị đại thần Cao Quang Viễn cùng Vệ Tử Việt hộ tống hắn đi đến ghế ngồi. Điều thú vị hơn là không biết hắn suy nghĩ thế nào, lại mời cả Hoàn Tiểu Trác cùng Lý Mộ Vũ cùng đến đây.

Chỉ có A Y Cổ Lệ thực sự có tư cách đi vào Phong Đức điện. Ta, Xa Hạo cùng U U đóng giả làm thị nữ tùy thân cũng đi cùng chúng ta.

Bốn người chúng ta được an bài ngồi phía bên tay phải Yến vương, mà mấy người Lý Mộ Vũ là sứ thần Hán quốc được an bài ngồi phía tay trái Yên vương, ở thời đại phía xem trọng bên trái này, rõ ràng Yên vương có lo ngại nặng bên này nhẹ bên kia.

Ta cùng Xa Hạo chia ra ngồi ở hai bên A Y Cổ Lệ, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn chạm phải ánh mắt Hoàn Tiểu Trác, trong con ngươi chúng ta đều toát ra vẻ ngầm hiểu.

Từ bề ngoài nhìn, Yên vương Lý Triệu Cơ có thể được xem là một vị mỹ nam tử, mặc dù đã bốn mươi chín tuổi, nhưng nhìn qua dường như chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Râu tóc đều đen, mày kiếm mắt sáng, trong lúc nhìn quanh tự toát ra khí chất cao quý trời sinh, bàn tay to trắng nõn được chăm sóc rất tốt đặt lên đầu rồng ở tay vịn hai bên, trên mặt luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Kể từ khi chúng ta tiến vào Phong Đức điện, ánh mắt của hắn đều tập trung lên người A Y Cổ Lệ. Mặc dù A Y Cổ Lệ mang khăn che mặt, nhưng phong tư tuyệt thế vẫn không thể nào che giấu được.

Lý Triệu Cơ nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói:

“Hai ngày này Bổn vương bận rộn chuyện quốc sự, không có thời gian triệu kiến các vị khách quý, mong các vị thứ lỗi.”

Bên phía chúng ta không có ai nói gì, không khí trong đại điện tức khắc trở nên khó xử.

“Đại vương lấy quốc sự làm trọng, chúng ta cũng biết rất rõ.”

Cũng là Lý Mộ Vũ lên tiếng, thực ra chuyện này đâu có quan hệ gì với bọn hắn? Trước lần gặp mặt này, Yên vương đã triệu kiến bọn họ rồi.

Ánh mắt Yên vương lại nhìn A Y Cổ Lệ nói:

“Hai ngày này Công chúa nghỉ ngơi thoải mái chứ?”

A Y Cổ Lệ lạnh nhạt nói:

“Lôi thị hành quán ở ngoài thành mặc dù không xa hoa bằng nơi dừng chân của Hoàng thất, nhưng lại có thể làm rõ thân phận của chúng ta, tại sao chúng ta lại không thoải mái chứ?”

Trong lòng ta âm thầm khen ngợi, những lời này của A Y Cổ Lệ không khác gì đâm Yên vương một cái đinh mềm.

Yên vương ở trước mặt mọi người bị A Y Cổ Lệ khiển trách lễ nghi không chu đáo, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, lại theo thói quen ho khan một tiếng nói:

“Bổn vương tiếp đón không chu toàn, mong rằng Công chúa tha thứ.”

Ta cười lạnh nói:

“Đại vương, chúng ta đến Yên đô đã nhiều ngày, không biết Đại vương đối với chuyện hôn lễ rốt cuộc có tính toán như thế nào, hi vọng sớm nói rõ cho chúng ta biết, để chúng ta thuận lợi trở về báo cáo với Thái tử điện hạ.”

Yến vương cười nhìn về phía Cao Quang Viễn nói:

“Ý tứ của bổn vương chắc hẳn Cao tướng quốc đã truyền đạt lại cho Công chúa rồi.”

Ý hắn đương nhiên là chuyện đưa A Y Cổ Lệ vào hậu cung. Có thể trước mặt sứ thần các nước nói ra chuyện này, đủ thấy rằng Lý Triệu Cơ người này cực kỳ vô sỉ.

Cao Quang Viễn lặng lẽ trao đổi một ánh mắt với ta, cung kính nói:

“Khởi bẩm Đại Vương, Công chúa đã đồng ý.”

Yên vương mỉm cười nói:

“Bổn vương đã tự mình định ra ngày đại hôn, năm ngày sau sẽ long trọng rước Công chúa vào Hậu cung.”

Lý Mộ Vũ dẫn đầu đứng lên nói:

“Chúc mừng Đại vương!”

Lý Triệu Cơ cười ha hả, ánh mắt hướng về phía A Y Cổ Lệ nhìn một lúc lâu mới chuyển sang người ta:

“Tiêu tướng quân, hôm nay công chúa ở lại nội cung được rồi, các ngươi có thể trở về phục mệnh sớm.”

Ta lạnh lùng nhìn Lý Triêu Cơ nói:

“Xin Đại vương thứ tội, ý của ngài tại hạ chưa hiểu!”

Lý Triệu Cơ lại nhìn về phía Cao Quang Viễn lần nữa, Cao Quang Viền mỉm cười nói:

“Tiêu tướng quân, Đại vương sợ rằng Lôi thị hành quán quá đơn sơ, tiếp tục ở lại đó sẽ khiến Công chúa chịu thiệt thòi, cho nên mới...”

Ta lạnh lùng ngắt lời hắn:

“Trước khi tại hạ đến Yên quốc, Thái tử đã dặn dò ta, Yên quốc là nước trọng lễ nghi, Yên vương lấy đức trị người nổi tiếng thiên hạ. Chúng ta lần này đi sứ không được đánh mất lễ tiết để tỏ lòng tôn trọng đối với quân thần của Yên quốc...”

Ta cố ý dừng lại một lát, ánh mắt quét qua quân thần của Yên quốc, Cao Quang Viền cùng Vệ Tử Việt bắt gặp ánh mắt sắc bén của ta, trước sau đều cúi đầu xuống.

Ta nhìn thẳng hai mắt Lý Triệu Cơ nói:

“Nhưng là hôm nay ta thấy, Yên quốc cũng không phải là nước xem trọng lễ nghi như ta nghĩ. Yên vương cũng không phải là một vị minh quân lấy đức trị người như Thái tử đã nói!”

“To gan!”

Cao Quang Viễn trách mắng trước tiên, hắn cũng không nghĩ tới ta sẽ nói ra những lời này.

Ta không chút sợ hãi đứng dậy, chẫm rãi đi ra giữa đại điện. Võ sĩ hộ giá ở hai bên đồng thời rút bội đao, không khí khẩn trương đến mức có thể đọng lại, cả Phong Đức điện tức khắc trở nên yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng.

Trong đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác lộ ra vẻ ân cần. Ta đột nhiên nghĩ rằng, nếu như lúc này ta thực sự quyết liệt cùng Yên vương, nàng nhất định sẽ không chút do dự đứng về phía ta.

Ta lớn tiếng nói:

“Một ngày chưa lập gia đình thì không thể ở nhà chồng, cho dù là dân chúng bình thường cũng hiểu được đạo lý này, chẳng lẽ Yên vương không biết sao?”

Trên mặt Yên vương Lý Triệu Cơ lộ ra vẻ vô cùng khó xử, dường như hắn muốn giải thích điều gì đó.

Lúc này Lý Mộ Vũ chen ngang nói:

“Tiêu tướng quân dường như hơi bảo thủ, ý tứ của Đại vương chẳng qua là đón Công chúa vào cung nghỉ ngơi, có lẽ cũng không có ý khác.”

Ta quay đầu tức giận nhìn Lý Mộ Vũ nói:

“Lý Đại Đô Đốc, nghe nói ngài và Như Diệp công chúa của Đại Hán đã định ra hôn ước, vậy không biết đến bây giờ Như Diệp công chúa đã vào phủ Đô Đốc ở lần nào chưa?”

Lý Mộ Vũ cứng lưỡi, trong chốc lát không nói được gì.

Ta cười lạnh nói:

“Lý Đại Đô Đốc còn hiểu được lễ nghi, chẳng lẽ ngài cho rằng Yên vương còn không bằng ngài sao?

Lý Mộ Vũ tức giận nói:

“Tiêu tướng quân rốt cục là có ý gì?”

Trong đôi mắt ta toát ra vẻ vô cùng âm lãnh:

“Lý Đại Đô Đốc nên hiểu ý của ta, giữa Yên - Khang ký kết liên minh, chuyện giữa chúng ta dường như không cần người ngoài xen mồm vào!”

Ta nói một lời hai nghĩa, đầu tiên là chế giễu Lý Mộ Vũ, lại nhắc nhở Lý Triệu Cơ không nên quên chuyện hai nước liên minh.

Lý Triệu Cơ nói:

“Tiêu tướng quân hiểu lầm rồi, ý của Bổn vương là chuẩn bị cho công chúa một chỗ thanh tĩnh trong Hoàng cung để nghỉ ngơi.”

A Y Cổ Lệ chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói:

“Chúng ta đi, nếu như Yên quốc không muốn lấy lẽ tiếp đón, hôn sự này cũng không cần nhắc lại. Ta trở về nói chuyện này với Hoàng huynh, người cũng có thể đủ hiểu.”

Lời của A Y Cổ Lệ vừa nói ra, lo lắng nhất chính là Cao Quang Viễn, mắt thấy thời cơ sắp mất, nếu như A Y Cổ Lệ thực sự rời đi, chẳng khác gì hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Lúc này Ngự tiền thị vệ xuất hiện từ phía sau chúng ta, ngăn cản đường đi của chúng ta.

Xa Hạo tức giận quát:

“Có phải Yên vương muốn liều mạng người chết ta sống không?”

Hoàn Tiểu Trác vẫn im lặng mở miệng nói:

“Chuyện này vốn là một chuyện tốt, mọi người không nên kích động, bình tĩnh thương lượng mới tốt.”

Lý Triệu Cơ cười nói:

“Đoạn Quốc Sư nói rất đúng...”

Hắn nhìn hai mắt Hoàn Tiểu Trác thật sâu, trong chốc lát quên mất mình đang nói gì. Người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng Lý Triệu Cơ rõ ràng bị sự xinh đẹp của Hoàn Tiểu Trác hấp dẫn, nhưng ta biết rõ nhất định là Hoàn Tiểu Trác lợi dụng Yên vương không chuẩn bị, dùng mê hồn thuật đối phó với hắn.

Hoàn Tiểu Trác cười ngọt ngào nói:

“Thực ra công chúa ở ngoài sẽ thích hợp với lễ nghi hơn, Đại vương cần gì phải miễn cưỡng?”

Nét mặt Lý Triệu Cơ ngày càng trở nên buông lỏng, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Hoàn Tiểu Trác, mê mang nói:

“Đúng vậy, thực ra bổn vương không có ý mạnh mẽ giữ Công chúa lại, nàng muốn ở bên ngoài, vậy thì ở ngoài là được.”

Cao Quang Viễn nhân cơ hội đứng lên nói:

“Đại vương, thần có một ý, nếu như người tin tưởng, thần tình nguyện đón công chúa vào trong phủ ở, năm ngày sau sẽ xuất giá từ phủ của thần, không biết Đại Vương nghĩ thế nào? Có thể cho thần có được vinh hạnh này hay không?”

Lý Triệu Cơ mỉm cười nói:

“Được, cứ theo lời khanh nói mà làm.”

Ta đưa mắt nhìn A Y Cổ Lệ, A Y Cổ Lệ đứng dậy đi ra hướng ngoài cung, đi được vài bước lại xoay người về phía Yên vương nói:

“Ngài yên tâm, nếu ta đã đồng ý với ngài, chắc chắn sẽ tuân thủ lời nói của mình.”

Lúc này ánh mắt Lý Triệu Cơ mới rời khỏi Hoàn Tiểu Trác, nét mặt trở nên bình thản rất nhiểu. Hắn thấp giọng nói:

“Công chúa nhất định không nên nghĩ khác, bổn vương không có ý nghĩ gì khác với công chúa.”

Lúc này hắn giải thích thêm một lần, trái lại lại trở nên dư thừa.

Ta bình tĩnh nói:

“Nếu đã quyết định năm ngày sau tổ chức hôn lễ, ta hi vọng Đại vương tuân theo lễ nghi. Thái tử điện hạ xem công chúa như muội muội ruột thịt, nếu như trên lễ nghi có bất kì điều gì thiếu sót, chúng ta là thủ hạ rất khó báo lại với thái tử.”

Lý Triệu Cơ gật đầu nói:

“Ngươi yên tâm, ngày đại hôn Bổn vương sẽ đích thân đến quý phủ của tướng quốc nghênh đón công chúa.”

Chúng ta đều không nói gì, xoay người theo A Y Cổ Lệ rời khỏi Phong Đức điện. Khi tới quảng trường, ta chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ phía sau:

“Tiêu tướng quân!”

Ta dừng bước, xoay người nhìn lại, thấy Lý Mộ Vũ mặt mày tối sầm đang đi tới.

Ta mỉm cười nói:

“Lý Đại Đô Đốc, không biết ngài tìm ta rốt cục có gì muốn phân phó?”

Lý Mộ Vũ chậm rãi đi tới trước mặt ta, nhìn thẳng vào đôi mắt ta một lúc lâu mới nói:

“Ta chỉ cảm thấy Tiêu tướng quân hơi quen mặt, trước đây chúng ta nhất định đã gặp nhau ở nơi nào đó!”

Ta cười to nói:

“Lý Đại Đô Đốc đúng là quý nhân hay quên chuyện, hôm trước chúng ta vẫn còn cùng uống trà ở phủ của Cao tướng quốc, tại sao hôm nay đã quên ta rồi?”

Lý Mộ Vũ cười lạnh nói:

“Tiêu tướng quân đúng là có trí nhớ tốt, ngài vừa nhắc ta đúng là nhớ đến.”

Ta dựa vào biểu hiện của Lý Mộ Vũ lập tức ý thức được, hắn đã bắt đầu hoài nghi thân phận của ta. Với sự khôn khéo của hắn đoán được thân phận của ta chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nếu như Lý Mộ Vũ thật sự phát hiện ra bí mật của ta, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, ta sẽ để Lãnh Cô Huyên diệt trừ hắn.

Lý Mộ Vũ gật đầu nói:

“Bình vương có thể có được thủ hạ như Tiêu huynh, thực sự là rất may mắn.”

Ta mỉm cười nói:

“Phải nói có thể đi theo minh chủ như thái tử chính là may mắn của ta mới đúng.”

Lý Mộ Vũ và ta cùng nhau nở nụ cười.

Lý Mộ Vũ nói:

“Tối nay ta mời mấy vị đại thần Yên quốc uống rượu ở Nguyệt Mãn lâu. Nếu như Tiêu huynh có thời gian rãnh, xin mời cùng đến.”

Ta đưa mắt nhìn Lý Mộ Vũ nói:

“Nếu là mạo muội quấy rầy sẽ bất tiện.”

Lý Mộ Vũ cười nói:

“Tiêu huynh không cần phải khách khí Mạc Vũ thật lòng xin mời.”

Ta cố ý nói:

“Không biết khi đó Đoạn quốc sư có đến hay không?”

Lý Mộ Vũ mỉm cười nói:

“Đương nhiên nàng sẽ đi.”

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ mất tự nhiên. Ta đã sớm đoán được hắn có hảo cảm với Hoàn Tiểu Trác, có lẽ do thân phận của hắn nên trước sau vẫn không biểu lộ công khai. Ta vừa vặn nắm được điểm này, muốn lợi dụng Hoàn Tiểu Trác làm suy sụp lòng tin của Lý Mộ Vũ, cho hắn một kích nặng nề.

“Tốt, ta nhất định sẽ đến đúng hẹn.”

Chúng ta làm theo đề nghị của Cao Quang Viễn, hộ tống A Y Cổ Lệ vào phủ tướng quốc.

Mọi chuyện tiến triển còn thuận lợi hơn so với dự đoán của chúng ta, sắp xếp tốt cho A Y Cổ Lệ xong. Cao Quang Viễn mời ta đến phòng của hắn, mỉm cười nói:

“Tiêu tướng quân, Đại vương đã quyết định, năm ngày sau tự mình đến đây rước dâu.”

Trong lòng ta hiểu, Yên vương Lý Triệu Cơ sở dĩ làm như vậy, cùng mê hôn thuật của Hoàn Tiểu Trác không tránh được quan hệ. Ta lạnh nhạt cười nói:

“Cao tướng quốc có phải muốn sửa đổi kế hoạch, tính toán ra tay với Yên vương ngay trong phủ Tướng quốc?”

Cao Quang Viễn lắc đầu.

Ta cười nói:

“Lúc này mà Cao tướng quốc vẫn sợ việc này bị đổ lên đầu ngài?”

Cao Quang Viễn nói:

“Tiêu tướng quân không nên hiểu lầm, nếu như ta đã quyết định làm ra chuyện này, đã sớm suy nghĩ qua hết thảy hậu quả, lại còn sợ tự rước lấy họa sao?”

Cao Quang Viền mở bản đồ trên bàn ra nói:

“Mời Tiêu tướng quân nhìn, đây là con những con đường sẽ phải đi qua vào ngày hôn lễ. Ta quyết định sẽ hành động trên đường Yên vương trở về Hoàng thành, giết chết hắn ngay trên đường về.”

Trong lòng ta mừng thầm, cứ như vậy, an toàn của A Y Cổ Lệ có thể được bảo đảm đầy đủ. Ta thấp giọng nói:

“Đã quyết định chọn người ám sát Yên vương chưa?”

Cao Quang Viễn gật đầu nói:

“Đã chọn được người, nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.”

Ta nhíu mày nói:

“Chuyện này là quan trọng nhất, nếu như không nắm chặt mười phần, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

Đuôi lông mày Cao Quang Viễn khẽ động:

“Tiêu tướng quân có thể thuyết phục nàng ra tay sao?”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này để ta lo.”

Để Lãnh Cô Huyên ám sát Yến vương là suy nghĩ đã có trong đầu ta từ sớm. Đến lúc đó nàng tháp tùng A Y Cổ Lệ vào cung, khoảng cách với Yên vương Lý Triệu Cơ rất gần, huống chi bản thân nàng lại có võ công xuất thần nhập hóa, chỉ cần nắm được thời cơ, Yên vương không có bất cứ cơ hội chạy thoát nào.

Cao Quang Viễn nói:

“Cùng với việc giết chết Yên vương, ta sẽ để người trong cung khởi sự, khống chế Liệt Vi vương phi, đưa Vương tử Lý Quốc Thái lên ngôi.”

Ta nhắc nhở hắn:

“Điều khiển thế cục của Hoàng cung dễ dàng, nhưng muốn điều khiển cả thế cục Yên đô cũng rất khó khăn. Những thần tử khác sẽ không trơ mắt nhìn ngài làm mưa làm gió.”

Cao Quang Viễn cười nói:

“Tiêu tướng quân yên tâm, những việc này ta đã sớm tính toán. Tên sát thủ ám sát Yên vương nếu như thực sự lợi hại như ngài nói, kế hoạch tiếp theo của chúng ta sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.”

Cao Quang Viễn nói:

“Sau khi sát thủ ám sát Yên vương, ta sẽ cho người gây hỗn loạn để tạo cơ hội cho nàng chạy trốn. Nhưng phương hướng nàng chạy trốn chính là hướng phủ của Hữu tướng quốc Vệ Tử Việt.”

Ta tức khắc hiểu được ý đồ của Cao Quang Viễn, hắn muốn đem chuyện Yên vương bị ám sát đổ lên đầu cả nhà Vệ Tử Việt. Người này thực sự là cao thủ tạo ra âm mưu.

Cao Quang Viễn nói:

“Ta sẽ đoàn kết chúng thần hết sức tiến cử hiền tài Lý Quốc Thái lên làm vua, nội bộ Vương thất hẳn là không có vấn đề gì.”

Ta gật đầu nói:

“Ngày đại hôn, quân đội Đại Khang sẽ tập hợp tại biên giới giữa Yên - Khang.”

Cao Quang Viễn mỉm cười nói:

“Tiêu tướng quân yên tâm, sau khi Lý Quốc Thái thuận lợi trở thành Yên vương, ta sẽ mở rộng cửa Yên quốc cho Đại Khang trước tiên.”

Ta đi tới Nguyệt Mãn lầu dự tiệc đúng giờ hẹn, người ra vào nơi này đều là vương công quý tộc của Yên quốc hoặc là những vị khách hào phóng vung tiền như nước, mặc dù Nguyệt Mãn lầu nằm ở vùng tây bắc, nhưng những món ăn bên trong toàn mang phong vị Ngô Việt (phương nam).

Đi vào Nguyệt Mãn lâu, giống như đi vào tửu lâu tại Tô Hàng, rường cột chạm trổ, trang sức đẹp đẽ tinh xảo. Thị tỳ trong lầu váy lụa mong manh, cười tươi như hoa, làm cho người ta ngỡ như đi tới ngày xuân tại Giang Nam. Nhìn cánh tay như ngó sen cùng với đôi chân trắng nõn lộ ra khỏi váy của các nàng, trong lòng kìm không được cảm thấy chút men say, đúng là rượu không say mà người tự say.

Lý Mộ Vũ mỉm cười ra đón, bất luận hắn đến nơi đâu cũng sẽ trờ thành người đầu tiên được thiếu nữ nhìn chăm chú, lần này cũng không ngoại lệ. Ta thậm chí bắt đầu hối hận, vì sao lúc đầu không nói Khinh Nhan làm một cái mặt nạ anh tuấn hơn, để bây giờ bị Lý Mộ Vũ đoạt đi rất nhiều danh tiếng.

Nhưng vóc dáng oai hùng cùng khuôn mặt thô quánh của ta cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít thiếu nữ, điều này cũng làm ta hơi cảm thấy an ủi.

Lý Mộ Vũ nhiệt tình cầm tay ta:

“Tiêu huynh, tất cả mọi người đều đến đông đủ, chỉ còn chờ ngài nữa thôi.”

Ta theo hắn đi tới Yêu Nguyệt các, thấy đa số người ngồi đó ta đều nhặn ra. Trừ hai cha con Vệ Tử Việt, còn có Võ Thắng Cừ thống lĩnh Ngự lâm quân, hắn ngồi cùng bàn với Cao Hàm. Theo như ta biết, Võ Thắng Cừ chính là một trong nhưng trợ thủ quan trọng của Cao Quang Viễn. Giữa bọn họ còn có một tầng quan hệ không ai biết: Võ Thắng Cừ chính là con nuôi của Cao Quang Viễn.

Ta chắp tay với mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Hoàn Tiểu Trác. Nàng khẽ mỉm cười với ta.

Ta cười híp mắt đi tới chồ Hoàn Tiểu Trác, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Lý Mộ Vũ hơi ngạc nhiên, theo như sắp xếp lúc trước của hắn là muốn ta ngồi bên cạnh cha con Vệ Tử Việt. Nhưng nếu ta ngồi xuống rồi, hắn cũng không thể nói thêm điều gì, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười trở về chồ ngồi của mình:

“Nếu như mọi người đều đến đông đủ, chúng ta có thể khai tiệc rồi.”

Hoàn Tiểu Trác thấp giọng nói với ta:

“Dường như huynh không quan tâm chút nào đến ánh mắt người khác?”

Ta mỉm cười nói:

“Có thể ngắm dung nhan của Quốc sư, ta không quan tâm bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào.”

Ta cười nói:

“Ở trước mặt người khôn khéo, có rất nhiều chuyện không thể nào che giấu. Phương pháp giữ bí mật tốt nhất chính là làm rối loạn tư tưởng của hắn.”

Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:

“Huynh định làm như thế nào?”

Khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, cánh tay run lên làm đổ một chút trà trong chén ra ngoài.

Ta lấy hành động cụ thể trả lời nàng, tay phải của ta lặng lẽ thò xuống bàn vuốt ve chân ngọc của nàng. Mặc dù cách một lớp vải nhưng vẫn cảm nhận được da thịt mềm mại trơn nhẵn, trong lòng cảm thấy mình như sắp mất hồn. Ta thầm mắng mình, đã sớm biết Hoàn Tiểu Trác có tình ý với mình vì sao đến bây giờ mới dám to gan tiến tới bước này?

Lý Mộ Vũ nhạy cảm nhận ra thay đổi nhỏ bé của Hoàn Tiểu Trác, khuôn mặt đột nhiên trở nên cứng ngắc. Hắn đưa chén rượu lên, nặn ra một nụ cười nói:

“Các vị đại nhân, Mạc Vũ kính mọi người một chén!”

Lúc này ta mới nhẹ nhàng nhéo lên đùi Hoàn Tiểu Trác một cái, lưu luyến không muốn rời đi, đưa chén rượu lên tiếp lời nói:

“Đa tạ Lý Đại Đô Đốc đã cho chúng ta cơ hội này, không những có rượu ngon món ngon, còn có thể thỏa thích chiêm ngưỡng sắc đẹp!”

Mọi người đồng thanh cười lớn, bọn họ cũng không biết được chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng ta nói chính là những thị tỳ xinh đẹp của Nguyệt Mãn lầu.

Lý Mộ Vũ đè nén tức giận trong lòng, mỉm cười nói:

“Sợ rằng Tiêu tướng quân hiểu lầm rồi, Nguyệt Mãn lâu chẳng qua chỉ là chỗ uống rượu, cũng không phải là nơi trăng hoa.”

Ta cười nhìn về phía Hoàn Tiểu Trác nói:

“Thực ra trăng hoa nơi nào cũng có, chỉ là ngài không phát hiện cùng hiểu rõ mà thôi.”

Cho dù mọi người có chậm hiểu hơn nữa cũng nhìn ra quan hệ giữa ta và Hoàn Tiểu Trác không giống bình thường.

Rõ ràng là Hoàn Tiểu Trác bị ta làm cho nội tâm rối loạn, xấu hổ đưa chén rượu lên nói:

“Sớm biết tối nay chỉ cỏ mình ta là nữ tử, Đoạn Tinh sẽ không tới.”

Mũi chân hung hăng day lên chân ta.

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Lần này ta cùng Lý Đại Đô Đốc đến đây, nhờ có các vị đại nhân nhiệt tinh chiêu đãi, Đoan Tinh mượn chén nhạt này xem như lời cảm ơn.”

Mọi người đồng thanh hưởng ứng.

Ta cũng uống cạn rượu trong chén, lau miệng nói:

“Lý Đại Đô Đốc dự định khi nào sẽ rời đi?”

Lý Mộ Vũ nói:

“Lần này Mạc Vũ đến đây là để củng cố quan hệ giữa hai nước Yên Hán, vốn hôm nay nên rời đi, nhưng bây giờ lại gặp chuyện vui của Yên vương, đương nhiên phải tham gia hôn lễ xong mới rời đi.”

Ta cười nói:

“Lý Đại Đô Đốc suy nghĩ thực sự chu đáo.”

Ánh mắt ta chuyển qua Hoàn Tiểu Trác nói:

“Cứ như vậy, ta lại có thêm cơ hội gặp gỡ Đoạn Quốc Sư thêm vài ngày rồi.”

Những lời này của ta cực kỳ thẳng thắn, Hoàn Tiểu Trác thông minh như thế, sao lại không biết ta lợi dụng quan hệ với nàng để kích động Lý Mộ Vũ, sẵng giọng nói:

“Huynh thực sự rất hèn hạ.”

Lý Mộ Vũ hiển nhiên liên tục bị những hành động của ta khiến tâm tình lo lắng, nhíu mày nói:

“Tiêu tướng quân và Đoạn Quốc sư đã từng quen biết sao?”

Ta cười híp mắt nhìn Hoàn Tiểu Trác nói:

“Chuyện này sợ rằng Lý Đại Đô Đốc nên hỏi Đoạn Quốc sư rồi.”

Lý Mộ Vũ cười cười, hắn hẳn đã ý thức được ta đang lợi dụng quan hệ với Hoàn Tiểu Trác kích động hắn, nhưng liên quan đến chuyện nam nữ, cho dù hắn đã nhìn ra mục đích của ta cũng không cách nào điều khiển được tâm tình của mình.

Hoàn Tiểu Trác hiển nhiên không muốn tiếp tục bị ta lợi dụng, đứng dậy mỉm cười nói:

“Đột nhiên ta cảm thấy hơi mệt, các ngài cứ tiếp tục uống rượu nói chuyện. Đoạn Tinh xin cáo từ trước.”

Ta đứng dậy theo:

“Ta đưa quốc sư về!”

Đôi mắt Lý Mộ Vũ hiện lên sự oán độc vô cùng.

Hoàn Tiều Trác hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.

Đi ra khỏi lâu, gió đêm thổi mạnh, ta đưa Hoàn Tiểu Trác tới xe của nàng. Hoàn Tiểu Trác xoay người lại, trên khuôn mặt như phủ thêm một tầng sương lạnh:

“Huynh còn đi theo ta làm gì? Có phải vẫn muốn lợi dụng ta làm chuyện gì?”

Ta mỉm cười nói:

“Muội không nên hiểu lầm, từ đầu đến cuối ta đều không nghĩ rằng sẽ lợi dùng muội, chẳng lẽ đến bây giờ muội vẫn không hiểu được tấm lòng của ta sao?”

Trong đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác hiện lên vẻ ngượng ngùng, nàng nhẹ giọng nói:

“Đã muộn, muội muốn trở về dịch quán nghỉ ngơi.”

Ta to gan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thấp giọng nói:

“Chúng ta có thể vứt bỏ tất cả mọi chuyện trước mắt, đi đến một nơi không có người nào khác, nói một chút chuyện giữa chúng ta không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàn Tiểu Trác cúi thấp xuống, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi:

“Ta và huynh có chuyện gì để nói?”

Tuy lời nói như thế, nhưng chân lại bước về phía ta một bước.

Ta mỉm cười nói:

“Mặc dù cảnh sắc của sông Dịch Thủy không đẹp như sông Xuân Thủy, nhưng cũng có phong tình riêng của Bắc quốc, bên bờ sông có một chợ đêm khá có danh tiếng. Không bằng chúng ta đi cảm nhận một lần, nhân tiện ôn lại chuyện cũ bên bờ sông Xuân Thủy.”

Hoàn Tiểu Trác phất phất tay, để cho xe ngựa tự rời đi, sóng vai cùng ta đi về phía sông Dịch Thủy.

Hoàn Tiểu Trác để mặc ta nắm bàn tay nhỏ mềm mại, dưới ánh trăng bao phủ, lộ ra vẻ xấu hổ mờ mịt, thấp giọng nói:

“Từ trước tới giờ huynh luôn thích ép buộc người khác sao?”

Ta lắc đầu:

“Ta chưa bao giờ ép buộc người khác, tấm lòng của ta đối với muội lúc còn ở Hán quốc muội cũng đã hiểu.”

Hoàn Tiểu Trác gắt giọng:

“Huynh quỷ kế đa đoan, ai biết được trong lòng huynh nghĩ gì?”

Ta cười nói:

“Muội giỏi đoán tâm tư người khác, cho dù người như Lý Triệu Cơ cũng bị muội điều khiển tâm thần, huống chi là ta?”

Hoàn Tiểu Trác nghe thấy tên Lý Triệu Cơ, vẻ mặt ngưng trọng nói:

‘‘Có chuyện ta đang muốn nói cho Huynh biết, hắn đã cùng Hán quốc đạt thành hiệp nghị, có ý muốn giết các huynh.”

Ta thở dại nhẹ nhõm nói:

“May là lần này có muội ra tay trợ giúp, nếu không sợ rằng mấy người chúng ta đã rơi vào cảnh bị cầm tù.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Công lực của muội còn thấp, chỉ có thể quấy nhiễu suy nghĩ bình thường của hắn trong thời gian ngắn.”

Ta mỉm cười nói:

“Như vậy đã đủ cho ta rồi!”

Ta nắm chặt bàn tay Hoàn Tiểu Trác, vừa rồi còn nói không đề cặp tới chuyện chính trị, nhưng lại không tự chủ được nhắc tới đề tài này.

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Lý Mộ Vũ hắn đã đoán được thân phận của huynh, huynh nên cẩn thận hơn.”

Trong lòng ta ấm áp, ta ở trong lòng nàng đúng là là khá quan trọng, ta thấp giọng nói:

“Có phải Lý Mộ Vũ có hảo cảm đặc biệt với muội?”

Khuôn mặt Hoàn Tiểu Trác đỏ lên nói:

“Chuyện đó có quan hệ gì đến huynh?”

Nàng tránh thoát khỏi bàn tay ta, đi trước về phía Dịch Thủy đình.

Khóe miệng Hoàn Tiêu Trác hiện lên nụ cười, nâng chén trà nhò lên, nhẹ giọng nói:

“Lý Mộ Vũ đã bắt đầu nghi ngờ huynh, huynh làm như vậy chẳng phải càng khiến hắn nghi ngờ sao?”

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.