Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản kích

Phiên bản Dịch · 6784 chữ

Nửa giờ sau, Tinh Hậu mới triệu kiến ta và Yến Hưng Khái vào Thiên điện, từ dáng tươi cười trên mặt Tinh Hậu có thể thấy được tâm tình của nàng hẳn là tương đối tốt.

Mặc dù Yến Hưng Khải biểu hiện ra cũng không có gì khác thường, thế nhưng ta có thể suy đoán được sự bất an trong nội tâm lúc này của y.

Yến Hưng Khải nói:

“Không biết thái hậu triệu kiến thân rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Ta triệu kiến ngươi cũng chủ yếu là vì chuyện của hoàng thượng.”

Yến Hưng Khải có phần mù mờ nhìn Tinh Hậu.

Tinh Hậu nói:

“Bệnh tình của Hoàng thượng sắp tới đã có chút chuyển biến tốt đẹp, trong lòng ai gia cảm thấy rất vui mừng, theo như lời của hoàng hậu đã nói bệnh tình lần này của hoàng thượng là bởi vì trúng tà nên mới khiến cho như vậy, cho nên ta dự định mấy ngày tới sẽ xung hỉ cho hoàng thượng!”

Yến Hưng Khải nao nao, thấp giọng nói:

“Không biết thái hậu đã coi trọng nữ nhi của nhà nào?”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Ta rất vừa ý Khúc Nặc con gái của phụng thường(l) Khúc Tĩnh!”

(1): Một chức quan thời Tần từ năm 144 trước Công Nguyên, Hán Cảnh Đế thay tên thành thái thường chưởng quản việc lễ nhạc xã tắc, lễ nghi tông miếu, một trong cửu khanh.

Yến Hưng Khải không khỏi biến sắc thắp giọng nói:

“Thái hậu, việc này sợ rằng không thích hợp...”

Tinh Hậu cười lạnh nói:

“Có gì không thích hợp?”

Yến Hưng Khải nói:

“Khúc Tĩnh mặc dù ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng, thế nhưng luận đạo gia tộc thân thế vẫn chưa xứng với hoàng tộc chúng ta.”

Tinh Hậu cả giận nói:

“Khúc Nặc là một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, ta chọn phi cho hoàng thượng đương nhiên phải lấy nhân phẩm làm đầu, chuyện khác của hắn thế nào cũng không quan trọng.”

Trên trán Yến Hưng Khải không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh, lòng ta thầm thấy khó hiểu, chẳng qua chỉ là một chuyện nạp phi bình thường, y đâu cần phải khẩn trương đển mức như vậy, lẽ nào Yến Hưng Khải cũng coi trọng con gái của Khúc Tĩnh hay sao?

Yến Hưng Khải nói:

“Thái hậu có điều không biết, Khúc phụng thường từ lâu đã có ý đem con gái gả cho đình úy Trầm Trì, mấy ngày gần đây Trầm đại nhân đang chuẩn bị đến nhà cầu hôn...”

Tinh Hậu ha ha cười lạnh nói:

“Hoàng thúc a hoàng thúc ngươi quả nhiên là hảo huynh đệ của tiên hoàng, hảo thúc thúc của Nguyên Tông! Quả nhiên hết lòng vì người trong nhà.”

Hiện tại ta mới hiểu được hàm ý chân chính của Tinh Hậu muốn nạp Khúc Nặc làm phi, trong lòng thầm khen ngợi, đây đích thật là một chiêu tuyệt vời.

Yên Hưng Khải nói:

“Thái hậu, nếu như thần đệ không có nhớ lầm, hoàng thượng lúc trước đã cùng công chúa của Hán quốc định sẵn hôn ước, không bằng thái hậu mượn cơ hội này cưới công chúa Hán quốc, thứ nhất có thể xung hỉ cho bệ hạ, thứ hai có thể gầy dựng mối quan hệ tốt đẹp cùng đại Hán...”

“Lớn mật!”

Tinh Hậu phẫn nộ vỗ lên án, mày liễu dựng thẳng.

Yến Hưng Khải mặc dù biết Tinh Hậu đang cố ý làm khó dễ y, thế nhưng ngay trước mặt ta bị Tinh Hậu khiển trách, khuôn mặt cũng có phần không nén được giận, xấu hổ cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

“Thái hậu minh giám, thần chi nói theo tình hình thực tế.”

Tinh Hậu cười lạnh nói:

“Ai gia làm việc chẳng lẽ còn cần ngươi tới chỉ điểm hay sao?”

Yến Hưng Khải cố nén giận dữ nói:

“Vi thần không dám!”

Tinh Hậu nói:

“Lựa chọn Khúc Nặc chính là kết quả ta đã nhờ nhiều người tính toán, ngày sinh tháng đẻ của nó cùng hoàng thượng vô cùng thích hợp. Trong số con của các vị đại thần chỉ có nó là có tướng vượng phu nhất.”

Ánh mắt nàng nhìn qua Yến Hưng Khải nói:

“Túc vương, vừa rồi ta nhất thời kích động nên có hơi nói nặng lời với ngươi, ngươi chớ có trách ai gia.”

Yến Hưng Khải thản nhiên mỉm cười nói:

“Thái hậu dạy bảo rất phải, vi thần vui lòng phục tùng.”

Tinh Hậu nói:

“Còn chuyện giữa Trầm Trì và Khúc Nặc theo như lời ngươi nói, ta cũng không phải không có điều tra qua. Trầm Trì nếu chưa hướng Khúc gia cầu hôn, chuyện này tự nhiên không thể giữ lời. Túc vương, ngươi thân là hoàng thúc, chuyện này không thể đổ trách nhiệm cho người khác, bên Khúc Tĩnh cứ do ngươi qua đó thu xếp, ngày mai nhất thiết phải cho ta một câu trả lời thuyết phục ta đã sai Hứa công công bắt tay vào chuẩn bị việc sính lễ cả rồi.”

Lời này chẳng khác nào như nàng đã quyết định chuyện hôn sự này rồi.

Ta có chút hả hê nhìn qua Yến Hưng Khải, thấy sắc mặt y cực kỳ khó coi, thấp giọng nói:

“Còn vi thần sẽ đi tìm Khúc phụng thường.”

Yến Hưng Khái hiển nhiên bị quyết định đột nhiên của Tinh Hậu đã làm xáo trộn trận tuyến, y không lòng dạ nào muốn tiếp tục ở tại chỗ này, vội vã cáo từ sau đó rời khỏi.

Tinh Hậu nhìn theo bóng lưng Yến Hưng Khải đã đi xa, vẻ ảm đạm đã một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt nàng. Xem ra vừa rồi nàng nói bệnh tình của Yến Nguyên Tông chuyển biến tốt đẹp chắc cũng chỉ là để phô trương thanh thế mà thôi.

Ta đặt cây nhân sảm trong tay lên bàn, thân thiết nói:

“Mẫu hậu, bệnh tình của hoàng thượng thế nào rồi?”

Tinh Hậu buồn bã thở dài một hơi nói:

“Còn có thể thế nào, duy trì thêm một ngày thì tốt một ngày...”

Ta thấp giọng nói:

“Tối hôm qua hài nhi đã đến thái miếu điều tra qua.”

Tinh Hậu mở bừng mắt hỏi:

“Có phát hiện dị thường gì hay không?”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện quái dị mà mẫu hậu đã nói, thì ra là có người thầm mai phục trong từ đường, cố ý ngụy tạo ra quỷ hồn hiện thân.”

Tinh Hậu thở dài một hơi:

“Có điều tra ra là ai đã làm không?”

“Hẳn là yêu nhân của Ma Môn, hài nhi phỏng chừng chuyện này nhất định có quan hệ tới Yến Hưng Khải.”

Tinh Hậu cả giận nói:

“Tên Yến Hưng Khải này quả nhiên là lòng muông dạ thú, nghĩ đủ ra mọi biện pháp tới ám toán ta.”

Ta tràn đầy tiếc nuối nói:

“Chỉ tiếc yêu nhân Ma Môn cưc kỳ giảo hoạt, đã để cho ả ta chay thoát rồi.”

Tinh Hậu thản nhiên nói:

“Cho dù bắt được cũng chẳng có ích gì, không có chứng cứ vô cùng xác thực Yến Hưng Khải quyết sẽ không thừa nhận chuyện này là do bản thân hắn làm đâu.”

Ta thấp giọng nói:

“Hài nhi nghe nói Yến Nguyên Tịch đã chết rồi!”

Tinh Hậu hơi nhăn mày:

“Việc này đã chứng thực được chưa?”

Ta thấp giọng nói:

“Hẳn là có tám phần mười chắc chắn.”

Tinh Hậu nói:

“Hai ngày nay ta vẫn đang suy nghĩ đến chuyện này, Yến Hưng Khải đón Yến Nguyên Tịch đến Tần đô cũng không phải là quyết định sáng suốt gì, Yến Nguyên Tịch mặc dù bị giáng đến Doanh Dương, thế nhưng các thần tử trong cung vẫn còn có không ít người hướng về phía hắn, nếu như thực sự để cho Yến Nguyên Tịch lên làm hoàng đế, cũng chưa hẳn là điều mà Yến Hưng Khải mong muốn.”

Ta gật đầu nói:

“Không sai, điều Yến Hưng Khải mong muốn nhất chính là bản thân mình lên làm hoàng đế đại Tần, từ điểm này cũng thấy được Yến Nguyên Tịch cũng là một trong những trở ngại của hắn.”

Tinh Hậu nói:

“Nếu như Yến Nguyên Tịch đã chết, hắn có thể chuyển hướng sang các vị hoàng tử khác, dù sao thì hắn muốn cũng chỉ một khôi lỗi, càng bình thường thì đối với hắn càng có lợi.”

Ta rất vui mừng khi thấy Tinh Hậu đã khôi phục lại sự bình tĩnh cùng cơ trí như ngày xưa.

Ta khen tự đáy lòng:

“Một chiêu vừa rồi của mẫu hậu thật sự là quá tuyệt, việc nạp phi đã hoàn toàn làm xáo trộn trận tuyến của Yến Hưng Khải.”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Ta cũng vừa rồi mới biết được Khúc Tĩnh muốn đem con gái bảo bối của hắn gả cho Trầm Trì, ta muốn Trầm Trì biết được hậu quả khi đối nghịch với ta!”

Ta cười nói:

“Mẫu Hậu dự định khi nào nạp phi cho hoàng thượng?”

“Càng sớm càng tốt! Trước khi Trầm Trì trở lại Tần đô, nhất thiết phải hoàn thành xong chuyện này.”

Ngoài cung truyền đến giọng nói của Hứa công công:

“Hoàng hậu giá lâm!”

Tinh Hậu cùng ta liếc mắt nhìn nhau, liền thấy Lệ Cơ vẻ mặt giận dữ bước vào trong cung.

Lệ Cơ cũng không nghĩ đến ta đang ở đây, nàng hơi giật mình, lập tức hướng Tinh Hậu thưa:

“Mẫu hậu gọi Lệ Cơ tới đây, có phải là muốn nói cho ta biết việc nạp phi cho hoàng thượng?”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Thế nào, hoàng hậu có cách nhìn khác hay sao?”

Lệ Cơ lạnh lùng nói:

“Mẫu hậu, hoàng thượng đang bệnh nằm trên giường, thần chí không rõ, nhưng mẫu hẫu lại đi nạp phi cho hoàng thượng, quyết định như vậy có phải đã quá qua loa rồi không?”

Tinh Hậu khẽ thở dài một hơi, bưng lên ly trà trên ghế nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhưng thủy chung vẫn chưa có bắt chuyện cho Lệ Cơ ngồi xuống.

Lệ Cơ hiển nhiên ý thức được sự lạnh nhạt của Tinh Hậu đối với nàng, không đợi Tinh Hậu mở miệng đã tự mình ngồi xuống ghế, xoay người hướng Hứa công công nói:

“Hứa công công, pha cho ta một ly chè xanh Lục An.”

Hứa công công cảm thấy khó xử.

Tinh Hậu dựng mày:

“Còn không mau đi? Lẽ nào muốn hoàng hậu tự mình đi rót hay sao?”

Hứa công công cuống quít xoay người đi.

Lệ Cơ nói:

“Mẫu hậu có cần nên suy nghĩ lại một chút việc nạp phi bay không? Chờ cho bệ hạ long thê khang phục rồi mới nhắc lại việc này cũng không muộn.”

Tinh Hậu thản nhiên cười nói:

“Lệ Cơ, con là người đứng đầu lục cung, lẽ nào ngay cả lòng dạ dung nạp thêm một phi tử cũng không có sao?”

Lệ Cơ hơi ngẩn ra:

“Mẫu hậu chớ hiểu lầm, Lệ Cơ cũng không phải phản đối việc nạp phi, mà là muốn xin mẫu hậu kéo dài chuyện này rồi đợi sau này hãy thương nghị lại.”

Tinh Hậu cười ha hả vài tiếng:

“Sau này thương nghị lại? Nguyên Tông cưới ngươi vào cung đã năm năm, nhưng ngươi thủy chung vẫn chưa hoài được long thai, nếu như ta còn tiếp tục kéo dài, xã tắc Tần quốc sẽ cho ai tới kế thừa đây?”

Những lời này đã đâm trúng chỗ đau trong lòng Lệ Cơ, ta biết từ sau khi nàng vào cung chẳng qua cũng chỉ là một hoàng hậu hữu danh vô thực, tính tình của Yến Nguyên Tông hay thất thường, chỉ mê luyến Yến Lâm, đối với các phi tần khác căn bản đều thờ ơ. Lệ Cơ mặc dù đã trở thành đàn bà nhưng cũng là do ta ban tặng, may mà không có mang thai chứ nếu mà mang long thai thì cũng là con cháu của Long thị ta thôi.

Trong đôi mắt Lệ Cơ toát ra vẻ bi thương vô tận, ánh mắt nàng như vô ý trông về phía ta, ta không khỏi có chút xấu hổ, đoạn đứng dậy cáo từ:

“Mẫu hậu, hài nhi chợt nghĩ ra mình còn có chuyện cần phải làm, cáo từ trước.”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Con hãy dừng chân, quay lại đây ta có chuyện muốn nói với con, Lệ Cơ là hoàng tẩu của con cũng không phải là ngoại nhân gì.”

Lệ Cơ nói:

“Ý của mẫu hậu có phải là đang oán trách ta?”

Mẫu hậu nói:

“Ta coi các con đều như con cái của mình, mặc dù các con có làm sai chuyện gì, ta sao lại đi trách con?”

Lệ Cơ lạnh lùng nói:

“Trong lòng ta mẫu hậu vĩnh viễn đều là thái hậu, hài nhi nếu có chỗ nào không đúng xin thái hậu cứ trách phạt.”

Tinh Hậu nói:

“Hài tử ngốc, chuyện này sao ta lại đi trách con được, nói ra thì cũng đều là trách nhiệm của ta, lúc trước khi con và Nguyên Tông đại hôn ta cũng không sai người tính toán thử xem ngày sinh tháng đẻ của các con, hiện tại mới nhớ tới thì đã muộn rồi.”

Những lời này ai mà đi tin cho được? Hôn nhân của vua một nước đâu phải trò đùa, đừng nói là ngày sinh tháng đẻ, cho dù là ngày sinh tháng đẻ của tổ tiên ba đời cũng phải được điều tra rõ ràng. Lệ Cơ cười lạnh nói:

“Ý của mẫu hậu là ta cùng bệ hạ bát tự (2) không hợp?”

(2): Bát tự: tám chữ (giờ, ngày, tháng, năm, sinh, viết theo Thiên can và Địa chi) là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Kỳ thực ta đối với loại mệnh lý này cũng không quá tin tưởng, nhưng để giúp cho hoàng thượng có thể khang phục, ta vẫn thà tin nó còn hơn không, trước đó vài ngày, ta không cho ngươi gặp hoàng thượng cũng là nguyên do này.”

Lệ Cơ nói:

“Xem ra mẫu hậu đã quyết định nạp phi cho bệ hạ.”

Tinh Hậu nói:

“Con gái của Khúc phụng thường hiền lương thục đức, tú ngoại tuệ trung, tri thư đạt lý, tướng mạo siêu quần, càng hiếm thấy chính là bát tự của của nó cùng hoàng thượng rất phù hợp, và lại có số mệnh vượng phu, ta tin tưởng trải qua lần đại hôn này, bệnh tình của Nguyên Tông nhất định có thể được khang phục.

Đột nhiên Lệ Cơ đứng lên, không ngờ cũng vừa lúc Hứa công công bưng chung trà qua đây, cánh tay phải nàng húc phải chung trà, nước trà nóng hổi hắt lèn tay nàng, Lệ Cơ đau quá hét lên một tiếng.

Trong lòng ta căng thẳng, nhưng lại thấy trong mắt Tinh Hậu toát ra ý cười.

Hứa công công vội vàng quỳ xuống nói:

“Hoàng hậu thứ tội, lão nô mắt mờ làm hoàng hậu bị bỏng…”

Lệ Cơ giận dữ vung vẩy ống tay áo, lạnh lùng nói:

“Người bên cạnh thái Hậu ta nào dám trách cứ!”

Rồi nàng xoay người đi về hướng bên ngoài Phượng Dương cung.

Tinh Hậu lại gọi nàng lại:

“Lệ Cơ! Có chuyện ta đã quên nói cho con biết !”

Lệ Cơ dừng bước.

Tinh Hậu nói:

“Vị trí ngôi mộ y quan của phụ thân con tương xung (3) cùng với hoàng lăng, hắn chính là mệnh bạch hổ, hoàng thượng chính là thanh long chí tôn, ta đã hỏi qua mấy vị cao nhân, nên quyết định đem mộ y quan của Bạch đại tướng quân di dời sang hướng khác, có điều...”

(3): xung đột, kị nhau

Tinh Hậu cố ý dừng lại một chút mới nói:

“Chỉ tiếc là khi họ di dời mộ đã có kẻ trộm nhằm ban đêm lẻn vào, trộm sạch táng phẩm trong quan tài của Bạch đại tướng quân, chỉ sợ con cần phải tìm vài món di vật của phụ thân để an táng mới được.”

Lệ Cơ đột nhiên xoay người lại, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt phẫn nộ.

Mặc dù ta cũng cảm thấy Tinh Hậu làm như vậy có chút quá đáng, Bạch Quỹ đà chết nhiều năm rồi thì tội gì phải làm ra chuyện tuyệt tình đến như vậy? Thế nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, hiện tại cục diện chính trị của đại Tần đang ở trong tình trạng sợ bóng sợ gió, nếu như Tinh Hậu không xử lý quyết đoán thì sợ rằng tràng diện sẽ không thể vãn hồi. Lại nói trước đó Lệ Cơ đã đánh cắp ngọc tỷ, Yến Nguyên Tông sở dĩ bệnh đến tình trạng này, nàng hẳn là khó thoát khỏi hiềm nghi, Tinh Hậu làm như vậy đối với nàng cũng là có nguyên nhân cả.

Cuối cùng Lệ Cơ không nói gì hết, lặng lẽ ly khai Phượng Dương cung.

Hứa công công lặng yên lui xuống.

Tinh Hậu chuyển hướng nói với ta:

“Con có phải cảm thấy ta hơi quá mức hay không?”

Ta lắc đầu, thấp giọng nói:

“Đổi lại là hài nhi ở trong tình trạng như mẫu hậu chỉ sợ cũng phải làm như vậy. Tuy nhiên hài nhi lo lắng, mẫu Hậu tuyệt tình đối với hoàng hậu như vậy, có thể sẽ đẩy nàng hướng về phe cánh của Yến Hưng Khải hay không?”

Tinh Hậu thản nhiên cười nói:

“Lệ Cơ cho rằng dựa vào ngọc tỷ thì có thể áp chế được ta, nó có phần nghĩ về chính trị quá đơn giản rồi.”

Ta nhắc nhở Tinh Hậu:

“Nếu như ngọc tỷ thật sự rơi vào tay Yến Hưng Khải, sợ rằng tình thế sẽ đột nhiên đảo ngược.”

Tinh Hậu nói:

“Nó sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu, ngọc tỷ là vũ khí có giá trị nhất nó dùng để áp chế ta, không đến thời khắc sau cùng nó sẽ không lấy ra sử dụng, lại càng sẽ không giao ngọc tỷ cho Yến Hưng Khải vào thời điểm bây giờ.”

Ta gật đầu, Tinh Hậu nói không sai, nếu như hiện tại nếu như giao ngọc tỷ cho Yến Hưng Khải thì nàng cũng mất đi cái ô dù cuối cùng, Tinh Hậu bất cứ lúc nào cũng có thể đưa nàng vào chỗ chết, công dụng chân chính của ngọc tỷ cần phải đợi sau khi Yến Nguyên Tông chết mới có thể phát huy được, Lệ Cơ nhất định sẽ chờ cho đến lúc này.

Ta kiến nghị:

“Mẫu hậu, nếu ngọc tỷ đã bị hoàng hậu giấu đi, vì sao mẫu hậu không mặc kệ dứt khoát phế đi ngọc tỷ, rồi bắt đầu dùng ngọc tỷ mới, như vậy miếng ngọc tỷ trong tay Lệ Cơ sẽ trở thành một cục đá thôi.”

Tinh Hậu nói:

“Không phải là chưa từng nghĩ qua chuyện này, nhưng mà phế bỏ ngọc tỷ bắt đầu dùng ấn mới nhất định phải do hoàng thượng đích thân hạ chỉ, hoặc là triệu tập trọng thần trong triều ở trước mặt giải thích việc thay đổi ấn tỉ, hiện tại Nguyên Tông thần trí không rõ, căn bản không có biện pháp để thực hiện chuyện này.”

Trong lòng ta thất vọng, nếu như Yến Nguyên Tông chết đi, ngọc tỷ ở trong tay Lệ Cơ tuyệt đối là một uy hiếp tiềm ẩn thật lớn.

Ta hỏi:

“Về phẩn Khúc Tĩnh hắn có thể đáp ứng để cho con gái vào cung hay không?”

Tinh Hậu cười lạnh nói:

“Hắn còn có lựa chọn sao?”

Nàng bước thong thả về phía trước hai bước, nói:

“Khúc Tĩnh và Yến Hưng Khải căn bản là rắn chuột một ổ, từ sau khi hắn lên đảm nhiệm chức vụ phụng thường, mọi chuyện cũng đều vâng theo ý của Yến Hưng Khải, muốn trách thì trách chính hắn đã chọn sai đội ngũ.”

Trở lại Phong Lâm các, chợt thấy một giai nhân tuyệt lệ mặc váy dài màu lam đậm ý cười dịu dàng đang đi về phía ta, ta suýt nữa đã không thể tin vào hai mắt của mình, người đó không ngờ là Tuệ Kiều, xông lên trước ôm chặt Tuệ Kiều vào trong lòng, kinh hỉ nói:

“Sao muội lại tới đây?”

Tuệ Kiều đỏ mặt, nhẹ giọng nhắc nhở ta:

“Còn có người đang ở đây kìa!”

Lúc này ta mới nhớ tới Xa Hạo còn đang ở phía sau ta, có chút xấu hổ cùng Tuệ Kiều tách ra, xoay người lại nhìn đã thấy Xa Hạo đang nhìn ta, mỉm cười nói:

“Chào Toàn thái y!”

Tuệ Kiều dịu dàng cười, nhẹ giọng nói:

“Cảm ơn huynh.”

Xa Hạo gật đầu, hướng ta nói:

“Công tử, ta đi trước để thả ngựa đây.”

Y là một nam nhi rất thẳng thắn vô tư, thấy Tuệ Kiều lòng đã có người khác nên đã buông ra phần ràng buộc ngày trước.

Ta ôm lấy eo Tuệ Kiều, nhẹ giọng hỏi:

“Muội còn đang mang thai, sao có thể lặn lội đường xa như vậy?”

Tuệ Kiều cười nói:

“Lần này không chỉ có muội, còn có Đường đại ca, Thải Tuyết, Nhã Khắc cũng cùng nhau tới đây.”

Ta vui mừng quá đỗi:

“Thật sao?”

Tuệ Kiều nhẹ nhàng gật đầu, ta cùng nàng dắt tay nhau đi vào Phong Lâm các.

Đường Muội và Nhã Khẳc đang ở trong viện uống trà, thấy ta trở về đều vui tươi hớn hở đứng dậy chào đón.

Ta đi qua cùng Nhã Khắc ôm một cái, lại cùng Đường Muội nắm tay, trên mặt mọi người đồng thời lộ ra nét vui mừng.

Ta kéo Đường Muội và Nhã Khắc ngồi xuống, mỉm cười nói:

“Sao hai người lại đến đây nhanh như vậy?”

Đường Muội mỉm cười nói:

“Sau khi Vương phi nhận được thư của ngươi liền lập tức bảo chúng ta chạy đến đây.”

Nhã Khắc vui tươi hớn hở nói:

“Ta đúng lúc cũng không có chuyện gì làm, lại nói ta còn chưa từng tới Tần đô bao giờ, lần này phải đi theo muội phu xem náo nhiệt mới được.”

Tuệ Kiều nói:

“Sở Nhi vốn cũng muốn đích thân qua đây, nhưng mà lại suy nghĩ đến chuyện ở Tuyên Thành, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đành để muội qua đây.”

Ta nhíu mày nói:

“Muội hiện tại cũng không thể bôn ba được đâu!”

Tuệ Kiều mang thai chắc cũng đã ba tháng rồi, ta thật lo lắng thân thể của nàng sẽ không chịu đựng nổi.

Tuệ Kiều ôn nhu nói:

“Huynh yên tâm đi, muội hiểu y lý đương nhiên sẽ biết cách chăm sóc bản thân mình mà, Vân Na tỷ tỷ củng Sở nhi cũng đã suy nghĩ mãi mới dám quyết định để cho muội qua đây, nghe nói Yến Nguyên Tông đã sinh trọng bệnh, muội qua đây có thể giúp được các người.”

Sở Nhi và Vân Na quả nhiên đối với tình hình rất rõ ràng, Tuệ Kiều tới đây đối với ta mà nói dường như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Đường Muội nói:

“Vốn lúc đầu Lục Châu công chúa cũng muốn qua đây, nhưng lại bị Hoàn Nhan vương phi giữ lại.”

Ta gật đầu nói:

“Bên Khang đô có tin tức gì không?”

Đường Muội nói:

“Sau khi Vương phi nhận được thư của Tử Ngưng cô nương mang đến, lập tức sai Phúc Oa đến Khang đô xem xét trước, nếu như thuận lợi thì trong hai ngày này Khang đô sẽ có người qua đây.”

Tuệ Kiều bổ sung:

“Dực Vương hiện thời đang ở Khang đô, phỏng chừng không có vấn đề gì đâu.”

Ta cười nói:

“Được, có các ngươi ở bên cạnh ta, bất luận sóng gió thế nào cũng có thể bình an vượt qua hết!”

Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:

“Thải Tuyết đang ở trong thư phòng, sao huynh còn chưa qua thăm cô ấy đi.”

Thải Tuyết đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc trong thư phòng cho ta, nàng nghe được tiếng bước chân của ta thì vội ngừng động tác trên tay, chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt không có bất cứ sự kinh hỉ nào, vẫn chỉ bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

Dáng tươi cười mà lòng ta tràn đầy chờ mong dần dần đọng trên khuôn mặt.

“Công tử đã trở về.”

Thải Tuyết khẽ nói.

Ta gật đầu, thản nhiên nói:

“Những việc nặng thế này cứ để cho hạ nhân đi làm là được, cô hà tất phải tự mình động tay?”

Ta bỗng nhiên cảm thấy cự ly giữa ta và Thải Tuyết trở nên càng ngày càng xa, tâm tư ta bỗng trở lại vào cái đêm tuyết rơi hôm đó, cái đêm đã cải biến cả cuộc đời ta, trước mắt vẫn là Thải Tuyết đêm hôm đó sao? Rốt cuộc là nàng đã thay đổi hay là ta thay đổi?

Ta có chút mất mát ngồi xuống trước bàn học, Thải Tuyết vẫn thường lui tới pha trà cho ta, bưng đến bên cạnh ta:

“Công từ mời dùng trà.”

Ta nâng chung trà lên, yên lặng nhấp một ngụm, chỉ có Thải Tuyết là hiểu được tâm tư của ta nhất, lá trà đậm nhạt vừa đủ, ta khẽ thổi làn hương thơm giữa môi với răng, nội tâm cứng ngắc như vừa rồi cũng đã theo làn hương trà chậm rãi mềm xuống.

“Nếu công tử không có việc gì cần phân phó, ta đi chăm sóc Tuệ Kiều Vương phi.”

Thải Tuyết vẫn đang muốn trốn tránh ta.

Ta gọi nàng lại:

“Thải Tuyết, ta có một việc muốn hỏi cô.”

Thải Tuyết dừng bước, nhẹ giọng hỏi:

“Công tử mời nói.”

Ta nhíu mày, nói:

“Ta nhớ kỹ là cô đã từng nhắc qua với ta, cô có một huynh trưởng, ngoại trè hắn ra, cô còn có người thân khác như tỷ muội gì đó hay không?”

Thài Tuyết lắc đầu, quả quyết nói:

“Không có, ta chưa từng có tỷ muội!”

Ta thấy nàng trả lời thẳng thắn như vậy, xem ra cũng không sai. Hay là Khinh Nhan cùng Thải Tuyết đều biết dùng loại cỏ xanh đậm để nhuộm màu da đen, chắc cũng chỉ trùng hợp mà thôi, khi tỉ mỉ quan sát dung mạo của Thải Tuyết thì cũng không có nhiều điểm tương tự với Khinh Nhan, khả năng hai người là tỷ muội xem ra là cực kỳ nhỏ.

Ta lại nói:

“Thải Tuyết, nếu cô am hiểu thuật dịch dung thì có thể nói cho người khác cách giả thành diện mạo của ta được không?”

Thải Tuyết nói:

“Điều này cũng không khó, chỉ cần tìm được người có vóc người khuôn mặt gần giống như công tử, rồi làm sơ qua đi đứng thì có thẻ làm ra được giống, tuy nhiên khí chất giơ tay nhấc chân của công tử thì chắc rất khó bắt chước theo.”

Bệnh tình của Yến Nguyên Tông không thể có sai sót gì, ngay buổi trưa ngày hôm đó ta liền mang theo Tuệ Kiều đi tới hoàng cung.

Đôi mắt Tinh Hậu hơi ửng đỏ, hiển nhiên vừa rồi đã khóc.

Ta thân thiết nói:

“Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì?”

Tinh Hậu nói:

“Vừa rồi Nguyên Tông lại ói ra không ít máu, đã hôn mê hai canh giờ rồi.”

Ta giới thiệu Tuệ Kiều cho Tinh Hậu.

Tinh Hậu gặt đầu nói:

“Nhưng ngự y khác phương pháp nào họ cũng đã dùng hết...”

Trong giọng nói của nàng có vẻ mất mát. Nàng nhìn Tuệ Kiều, khẽ nói:

“Cô không cần băn khoăn gì cả, bệnh tình của hoàng thượng ta rất rõ ràng, có cái gì cô cứ nói cho ta biết, ta sẽ không trách gì đâu!”

Tuệ Kiều dịu dàng cười, cùng ta đi tới trước giường của Yến Nguyên Tông, màn che rủ xuống, thái giám đỡ lấy cánh tay khô héo của Yến Nguyên Tông thò ra ngoài.

Tuệ Kiều vươn ngón tay thon dài khoát lên mạch môn của Yến Nguyên Tông. Nàng hơi chau mày, hồi lâu mới buông xuống cánh tay của Yến Nguyên Tông, nhẹ giọng nói:

“Có thể bỏ xuống màn che không, ta muốn nhìn sắc mặt của bệ hạ.”

Tinh Hậu gật đấu, lúc này thái giám ở hai bên mới cẩn thận giật lại màn che.

Ta nhìn qua Yến Nguyên Tông, thấy khuôn mặt y đã biến thành màu vàng nhạt, so với màu tái mét trước đó vài ngày đã tốt hơn rất nhiều, hai mắt y vẫn đóng chặt. Tuệ Kiều vươn cánh tay, vén lên mí mắt của Yến Nguyên Tông, thấy trên tròng trắng mắt của y đầy là tơ máu màu tím nhạt.

Tuệ Kiều ý bảo tiểu thái giám kia mở ra khoang miệng của Yến Nguyên Tông, nhìn vào tưa lưỡi của y.

Tinh Hậu nhịn không được hỏi:

“Thế nào?”

Tuệ Kiều nói:

“Thái hậu, việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của hoàng thượng là do ai phụ trách?”

Tinh Hậu nói:

“Thực đơn mỗi ngày của nó đều là do ngự thiện phòng quy định. Ta đều đã sai Hứa công công đích thân xem qua, những ngự trù phụ trách nấu nướng cũng là thân tín là của ta...”

Nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói:

“Mặc dù trong lúc ta đi đại Hán, thực đơn vẫn được tiếp tục tiến hành như cũ, vật liệu dùng mỗi ngày tất cả đều được ghi chép lại, hơn nữa ta đặc biệt giao cho Tiểu Trác Tử, mỗi ngày đều phải nếm thử trước, quyết không có vấn đề gì.”

Tuệ Kiều nói:

“Ta muốn xem qua thực đơn trong khoảng thời gian này.”

Tinh Hậu nói:

“Việc này có thể, ta lặp tức sai Tiểu Trác Tử đi làm.”

Tuệ Kiều nói:

“Dân nữ còn có một thỉnh cầu.”

Tinh Hậu nói:

“Cô nói đi!”

“Ta muốn đến xem xét tẩm cung của hoàng thượng.”

Tinh Hậu gặt đầu nói:

“Hứa công công, ngươi dẫn họ đi qua đó.”

Ta vốn lo lắng sẽ gặp Lệ Cơ tại Húc Dương cung, khi đến nơi đó mới biết được Lệ Cơ cũng không có mặt trong cung. Trước đó Lệ Cơ hiên nhiên đã giao phó cho đám cung nữ thái giám này, nên lúc chúng ta đang kiểm tra trong cung thì mấy người đó cứ nhắm mắt theo đuôi, vô cùng cảnh giác.

Húc Dương cung được thu dọn rất sạch sẽ, bài biện trong cung cũng không có khác gì mấy so với thời gian mấy năm trước ta qua đây. Ta nhìn bốn phía chung quanh, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại trên bức tường, thấy trên đó treo một bức tranh hoa đào, bức tranh này giống y chang như bức lúc trước Tiền Tứ Hải mang cho ta, trong lòng ta không khỏi run rẩy, nhìn từng điểm đỏ sẫm được vẽ trên đó, tâm tư nhất thời trở về từng khoảnh khắc cùng Lệ Cơ triền miên tại trong cung.

Nàng hiển nhiên vẫn chưa có dứt tình được với ta, trong đầu ta bắt chợt cảm thấy áy náy khôn xiết.

Sau khi Tuệ Kiều dạo qua một vòng trong cung, đi tới bên người ta, nhẹ giọng nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Từ vẻ mặt của nàng hẳn là không có phát hiện ra điều gì đặc biệt, ra ngoài Húc Dương cung. Tuệ Kiều thấp giọng nói:

“Huynh có lưu ý đến những hoa cỏ ở nơi này hay không?”

Ta xoay người lại nhìn thấy xung quanh Húc Dương cung trồng rất nhiều loài hoa màu tím, ta đối với hoa cỏ cũng không có nghiên cứu gì lắm, đương nhiên không thể gọi ra tên của chúng nó được.

Ta thấp giọng nói:

“Cỏ chuyện gì trở về hãy nói.”

Trở lại Phượng Dương cung, nhận thực đơn từ trong tay Tiểu Trác Tử, sau đó Tuệ Kiều lại kê cho Yên Nguyên Tông hai bài thuốc an thần dưỡng khí, rồi sau đó mới cùng ta rời khỏi hoàng cung.

Ta mơ hồ cảm giác được Tuệ Kiều nhất định đã phát hiện ra điều gì. Trở lại Phong Lâm các, Tuệ Kiều cẩn thận từ trong tay áo lấy ra một nhánh hoa màu tím chính là loại hoa trước đó ta đã thấy tại Húc Dương cung.

“Đây là cái gì?”

Ta kinh ngạc hỏi.

Tuệ Kiều cười nói:

“Đây là thứ muội đã phát hiện bên trong Húc Dương cung, loại hoa này vốn được trồng ở Ba Tư, tên là Vũ Trà Ti, trên y thuật có ghi lại một mặt của nó là dược liệu có thể an thần.”

Ta cười nói:

“Một mặt còn lại là độc dược chứ vì. Đúng rồi, bệnh tình của Yến Nguyên Tông rốt cuộc là thế nào?”

Tuệ Kiều thấp giọng nói:

“Mạch tượng của Yến Nguyên Tông cùng bệnh trạng cũng không tương xứng, rất kỳ quái, muội chưa từng gặp qua chứng bệnh lạ như vậy.”

“A! Nói như vậy, hắn đã không có thuốc nào cứu được?”

Tuệ Kiều mở ra danh sách thực đơn, khẽ nói:

“Hiện tại muội vẫn chưa biết được, trước tiên phải lý giải một chút các nhân tố bên ngoài có khả năng gây bệnh cái đã.”

Ta lặng yên đi tới phía sau Tuệ Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve hai bờ vai nàng, Tuệ Kiều xoay người lại nhìn ta, trong đôi mắt toát ra muôn vàn tình ý ngọt ngào. Qua nửa giờ sau, Tuệ Kiều mới khép lại thực đơn nhẹ giọng nói:

“Quả nhiên là trúng độc!”

Trong lòng ta cả kinh, vội vàng tiếp cận tới xem.

Tuệ Kiều cầm lấy búp hoa Vũ Trà Ti tỉ mỉ quan sát.

“Hoa này có độc hả?”

Ta thấp giọng hỏi.

Tuệ Kiều lắc đầu, nói:

“Có vài thứ bản thân nó không có độc tính, thế nhưng nếu một khi hỗn hợp cùng các vật chất khác thì sẽ sản sinh ra kịch độc.”

Ta khó hiểu hỏi:

“Muội nói rõ ràng một chút được không?”

Tuệ Kiều nói:

“Vừa rồi muội đã kiểm tra trong thực đơn của Yến Nguyên Tông, nguyên liệu hẳn là không có bất luận vấn đề gì, thế nhưng căn cứ vào mặt trên ghi lại, mỗi ngày trà, nhân sâm hắn dùng toàn bộ đều là từ Cao Ly tiến cống. Sâm Cao Ly có thể điều trị trung khí thông huyết mạch, sáng mắt lợi tiểu, giúp hành khí lưu thông máu, đối với thân thể người rất có ích lợi, thế nhưng sau khi dùng hỗn hợp với các dược vật khác, cũng có thể sản sinh ra độc tính không ai biết.”

Ta ngắt lời:

“Có phải là có người đã đem Vũ Trà Ti trộn lẫn vào trong sâm Cao Ly, sau đó sẽ hõn hợp sản sinh ra độc tính?”

Tuệ Kiều cười nói:

“Không có đơn giản như huynh nói đâu, vừa rồi khi muội đi qua Húc Dương cung xem xét, ngoại trừ trong hoa viên của Húc Dương cung, trong cung cũng trông không ít bồn hoa. Vũ Trà Ti có hương khí thanh nhã, có công hiệu đuổi muỗi, mùi của bản thân nó cùng phối hợp với sâm Cao Ly cũng sẽ không sản sinh độc tính khiến cho người ta mắc phải bệnh, nhưng mà muội phát hiện lư hương ở bên trong Húc Dương cung châm chính là hương Thiên Trúc, hương vị sản sinh khi phối họp giữa hương Thiên Trúc và Vũ Trà Ti bị Yến Nguyên Tông hút vào trong phổi, tại trong máu cùng sâm Cao Ly pha trộn thêm một bước nữa, khi đó mới có thể sản sinh ra một loại độc chất mãn tính.”

Ta hít một ngụm lãnh khí, không nghĩ tới Lệ Cơ lại đáng sợ như vậy.

Tuệ Kiều nói:

“Độc tính mà Yến Nguyên Tông trúng phải cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn có thể tạo thành, nhất định là do một người cực kỳ quen thuộc cuộc sống hàng ngày của hắn hạ thủ, căn cứ theo bệnh trạng của hắn hiện nay, hắn trúng độc chí ít cũng phải đến gần một năm thời gian rồi.”

Ta khẽ hỏi:

“Vậy hắn còn có thể cứu được hay không?”

Tuệ Kiều gật đầu nói:

“Nếu đã tìm ra nguyên nhân hắn trúng độc, đương nhiên sẽ có phương pháp chữa trị cho hắn, tuy nhiên sợ rằng phải cần một khoảng thời gian mới có thể khiến cho thân thể hắn hoàn toàn khang phục.”

Nghe Yến Nguyên Tông có thể cứu trị được, nhưng ta không có cảm thấy thoải mái chút nào, trái lại tâm tình càng trở nên nặng nề, ở trong phòng chậm rãi bước vài bước. Nếu như ta cứu trị Yến Nguyên Tông, nguy cơ của Tinh Hậu hiển nhiên có thể hóa giải rất đơn giản, nhưng mà Yến Nguyễn Tông chỉ cần sống ở trên đời này, Tinh Hậu thân là mẫu thân sẽ tận hết sức lực trợ giúp hắn, điều đầu tiên nàng sẽ suy nghĩ đó là lợi ích của Yến Nguyên Tông, mà lợi ích của Yến Nguyên Tông chính là lợi ích của đại Tần, điều này đối với ta hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt gì.”

Lấy tinh huống của ta hiện nay, ta cần đó chính là Tinh Hậu toàn tâm toàn ý hỗ trợ, nếu như để cho Tinh Hậu bắt buộc phải chọn lựa giữa ta và Yến Nguyên Tông, nàng không hề nghi ngờ sẽ lựa chọn con trai của nàng, thế thì tất cả mọi sự nỗ lực mà ta làm ra chẳng phải là sẽ uổng phí hay sao?

Nhưng mà hiện tại nếu để mặc cho Yến Nguyên Tông tự sinh tự diệt, điều này tất sẽ giúp Yến Hưng Khải đứng sau vỗ tay cười khoái chí, lợi ích của Tinh Hậu tại đại Tần cũng không cách nào được bảo đảm.

Ta do dự mãi, cuối cùng khẽ nói:

“Chiếu theo tình huống hiện tại, muội tính thử xem Yến Nguyên Tông còn có thể sống được bao nhiêu thời gian?”

Tuệ Kiều nói:

“Nếu như tiếp tục như vậy, tối đa hắn chỉ còn sống thêm mười ngày nữa thôi.”

Ta nặng nề gặt đầu, thấp giọng nói:

“Ta muốn muội cứu hắn, thế nhưng nhất thiết không thể để cho hắn tỉnh lại!”

Tuệ Kiều đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt hiện ra một tia kinh hoàng.

Ta biết tâm địa của Tuệ Kiều trước nay đều hiền lành, trong lúc nhất thời sợ rằng vô pháp tiếp thu được việc này, từ phía sau nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói:

“Nếu cứu sống Yến Nguyên Tông, người thứ nhất Tinh Hậu muốn giết chỉ sợ chính là ta, tính mạng của hắn đối với chúng ta chính là bảo đảm an toàn tốt nhất, chúng ta phải lợi dụng tốt tấm vương bài này mới được.”

Tuệ Kiều hơi do dự, rốt cuộc cũng gật đầu.

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.