Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạt Thế Tiến Đến

Phiên bản Dịch · 2226 chữ

Chương 1: Mạt Thế Tiến Đến

Người dịch: Linhbun

Đây là khoang đáy của một con tàu chở khách, tối tăm, dơ bẩn, không khí vẩn đục và đầy mùi xú khí. Người bình thường khẳng định không muốn nán lại đây dù chỉ một giây, chỉ là theo cửa phòng mở ra, ánh đèn pin chiếu vào trong lại phát hiện ở một góc phòng dĩ nhiên lại ngồi một người.

Đèn pin chiếu hướng người nọ, đây là một người trẻ tuổi, đầu tóc rối bù, vẻ mặt tiều tụy, đối mặt với ánh đèn pin chiếu đến, theo bản năng quay đầu đi. Sở dĩ hắn không dùng tay che, đó là bởi vì hắn không có tay, hai tay đều không có, xem qua miệng vết thương, hiển nhiên là đã bị người dùng lưỡi dao sắc bén chặt bỏ.

Tên nam nhân dùng nách kẹp đèn pin, một tay cầm theo rổ, mặt khác lấy tay còn lại xoay xoay cái mũ rồi đi đến, bất mãn nói: ‘’Vương Thành, ngươi không tay không chân tàn phế như thế này mà vẫn còn cố sống sao, ngươi tồn tại chính là chịu khổ, còn trông đợi vào cơ hội xoay người gì chứ. Hơn nữa lão bản cứ cách một đoạn thời gian lại tới tra tấn ngươi một lần, tội gì phải như vậy, lại còn bắt lão tử hầu hạ ngươi, lãng phí đồ ăn trên thuyền này, mà hiện tại đồ ăn càng ngày càng ít.

“Ngươi cảm thấy ta đem những lời này của ngươi nói cho lão bản kia, hắn sẽ làm gì đối với ngươi? Đồ ăn đúng thật càng ngày càng ít, thiếu một người liền bớt tiêu hao đi một phần a’’.

Nam tử tên là Vương Thành dùng âm thanh suy yếu cười lạnh nói, người kia nghe tới đó sắc mặt lập tức biến đổi, hiện tại trên đảo đầy rẫy quái vật đáng sợ. Hắn không dám rời khỏi tàu chở khách, mà đồ ăn tiêu hao đến hiện tại sớm đã ko đủ dùng, trừ lão bản, trên thuyền không ai có thể ăn no, mà lão bản tính cách cực kỳ tàn bạo. cũng vì tiết kiệm đồ ăn, ai không phục vụ hắn tử tế đều bị hắn xử tử.

Càng đáng sợ hơn chính là những thi thể này bị lão bản sai người phủ đóng băng thuật lên người. Tuy rằng chưa nói rõ sẽ dùng làm gì nhưng trong lòng mọi ngươi đều rõ ràng, hiển nhiên là phải làm lương thực trù bị. Nếu gia hỏa này nói linh tinh gì đó, nói ko chừng chính mình thật sự sẽ bị lão bản xử tử.

Ý niệm vừa chuyển, người này đột nhiên cảm thấy chính mình lại bị một tên tàn phế dọa sợ, có chút thẹn quá hóa giận, ném rổ xuống đất, mắng :” Tên tàn phế, ngươi có bản lĩnh thì tự mình ăn cơm đi, đại gia ta ko hầu hạ, xem ngươi chừng nào thì chết”

Nói xong, người nam nhân này xoay người đi ra khỏi phòng, hơn nữa đóng cửa thật mạnh, căn phòng tức khắc lại chìm vào trong bóng tối. Vương thành cười lạnh một tiếng. Gian nan di chuyển thân thể quỳ rạp trên mặt đất, dùng miệng ngậm lấy cái nắp mở ra, đem đầu vục vào trong rổ khó khăn ăn bánh quy, nhưng kinh ngạc chính là, cho dù chung quanh một mảnh đen nhánh hắn lại phảng phất giống như ban ngày, nhìn mọi thứ thật rõ nét.

“Chết, ta làm sao có thể chết được, cho dù gian nan thế nào ta cũng muốn sống sót. Trương Vũ, ngươi chờ đó, lão tử tuyệt đối sẽ ko chết.’’

Vương thành hai mắt phát ra quang mang, hắn là một tên tù nhân, đồ ăn hiện tại thiếu thốn như vậy, cung cấp cho hắn ăn đường nhiên sẽ không nhiều, chỉ vừa vặn đủ ko chết đói. Ăn hết đống thức ăn, hắn lại lưu luyến đem vụn trong giỏ toàn bộ liếm sạch sẽ, lại khó khăn uống mấy ngụm nước. bởi vì trên tàu có năng lực giả hệ thủy cho nên không thiếu nước ngọt.

Tiếp theo Vương Thành cũng ko đứng dậy, hắn trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất. tâm niệm vừa động, trước mặt xuất hiện một quầng sáng mà chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, nó là một bảng thông báo nhiệm vụ mà hắn đã nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần. Hai mắt Vương Thành nheo lại

Kế hoạch sinh tồn trong mạt thế, bước đầu tiên, chờ đợi thời cơ. Cướp đoạt truyền thừa của Trương Vũ. Đây là một bước quan trọng nhất. Nếu thất bại, hẳn phải chết ko thể nghi ngờ.

Vương Thành sâu kín thầm nghĩ :” Đã qua chừng một tháng. Không biết còn phải đợi bao lâu, nếu ko phải có điểm hi vọng này, chỉ sợ ta thật sự đã sớm tự sát”

--------------------

Một Tháng Trước.

Ánh mặt trời, bãi biển, mỹ nữ mặc áo tắm. Ba cái từ mấu chốt đủ để cho bất luận nam nhân nào ở trong đầu đều xây dựng ra một cảnh tượng nhiệt huyết sôi trào. Vương Thành, cùng Trương Vũ đều đã thấy cảnh tượng quen thuộc này không chỉ một lần, chỉ tiếc là họ cũng không phải vui vẻ cùng mỹ nữ trên bờ cát, mà là người phục vụ trên đảo nghỉ dưỡng. Bờ cát có, mỹ nữ có, đáng tiếc là của người khác, chỉ có ánh mặt trời là được dùng chung.

“A Thành. Ngươi mau xem. bên kia có một mỹ nữ ngực thật lớn. Còn chân thì thật dài. nếu có thể cho ta chơi một chút, chết sớm 3 năm ta cũng chịu”. Tên phục vụ Trương Vũ dùng ánh mắt đáng khinh nhìn mỹ nữ trên bãi biển, một bên hướng Vương Thành nói.

Đừng nghĩ nữa, có thể tới đảo này nghỉ phép, hoặc là người có tiền hoặc là những công tử ca mang tiểu minh tinh người mẫu tới đây hú hí, nào tới lượt chúng ta”.

Vương Thành là sinh viên của đại học của thành phố X. Hiện tại đang là nghỉ hè, hắn được bạn tốt Trương Vũ, người cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện giới thiệu đến đảo nghỉ dưỡng làm công. Tuy rằng hắn nói Trương Vũ như vậy, bất quá nhiều lúc trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự, lòng nghĩ có phải hay không có cơ hội cùng mỹ nữ phát sinh chuyện gặp gỡ bàn chuyện nhân sinh. Đáng tiếc hắn tuy thường xuyên làm công, dáng người cùng với diện mạo không tồi, nhưng gia cảnh thật sự tầm thường, những mỹ nữ đó cũng không để hắn vào mắt.

"Ta cũng biết bọn họ chướng mắt ta, ngươi tốt xấu gì cũng là sinh viên, còn ta thì vừa mới tốt nghiệp sơ trung đã đi làm thêm, thay đổi qua vài công tác, đến bây giờ vẫn làm cái việc phục vụ bình thường.” Trương Vũ nghe vậy thở dài một hơi.

Vương Thành thấy thế nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, ngày hôm qua ngươi không phải nói cùng Lưu Hân tỏ tình sao, kết quả thế nào?”

Nói đến chuyện này, Trương Vũ quay đầu ánh mắt phức tạp liếc nhìn Vương Thành một cái, dùng âm thanh có chút quái dị nói:“Nàng nói đã có người trong lòng rồi.”

“Ít nhất không phải là anh nuôi a. Thôi được rồi, anh em tốt, ngươi nên nhanh vào phòng bếp làm việc đi, bằng không lại phải bị tên mập chết tiệt mắng.” Vương Thành không cảm thấy gì, nhún vai an ủi nói.

Trương Vũ gật gật đầu, lưu luyến nhìn mỹ nữ trên bãi biển rồi đi vào phòng bếp. Hắn mới vừa đi không bao lâu, xung quanh lập tức tối sầm. Không phải trời đầy mây đen, mà là mặt trời như biến mất vậy một chút ánh sáng đều không có. Không chỉ có như thế, các loại đèn điện trong khách sạn cũng đột nhiên tắt, nếu không phải đèn khẩn cấp sáng lên, xung quanh chỉ sợ là duỗi tay cũng không thấy năm ngón.

Trên bờ cát tất cả mọi người dừng mọi việc lại, ngẩng đầu nhìn không trung, bầu trời đen như mực, một mảnh bóng tối bao trùm cái gì cũng ko thấy, phảng phất bầu trời bị thần tiên dùng miếng vải đen đem không trung toàn bộ che lại, tâm tình của tất cả mọi ng vô cùng trầm trọng.

“Đây là sao vậy, Thiên Cẩu Thực Nguyệt sao?”.

“Hiện tại là ban ngày, nên là Thiên Cẩu Thực Nhật, không phải, là Nhật Thực.”

“Vừa rồi mới là giữa trưa mà hiện tại đã thành đêm đen rồi, Nhật Thực nào có nhanh như vậy, hơn nữa cũng không có dự báo trước.”

“Nói không chừng là có yêu quái xuất hiện.”

“Thời đại gì rồi, còn có người tin yêu quái?”

Hoa Quốc thái bình đã lâu, đại đa số người cũng chưa biết qua cái gì gọi là nguy hiểm, tuy rằng tình huống hiện tại rất quái dị, nhưng cũng chỉ là thêm một cái đề tài tán gẫu mà thôi, quầy bán quà vặt của Vương Thành cũng đồng dạng như thế. Hắn hiện tại càng quan tâm một việc khác, đó chính là hắn đã đầu tư rất nhiều tiền mua chiếc di động xịn tự nhiên hỏng rồi.

Quầy bán quà vặt tương đối nhàm chán, cho nên Vương Thành thường thường âm thầm cầm di động chơi trò chơi, vừa rồi trời bỗng tối sầm lại, hắn phát hiện di động tự nhiên bị tắt màn hình, kiểm tra lại một phen, cư nhiên là hoàn toàn hỏng rồi, làm thế nào cũng không khởi động được máy, chiếc di động này lúc trước vì tán gái nên quyết định mua, làm công một tháng mới đủ tiền vậy mà giờ hỏng rồi, hơn nữa bên trong máy có không ít dữ liệu quan trọng.

Vương Thành khẩn trương xem xét di động một lúc thì Hắc Ám cũng lập tức biến mất, nhìn bầu trời vạn dặm không mây, trời xanh trong. Rất nhiều người đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, bất quá đúng lúc này, đột nhiên có một nữ nhân nôn nóng hô: “Lão công, lão công ngươi làm sao vậy?”

Vương Thành buông di động trong tay, theo hướng thanh âm nhìn lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, khẩn trương bắt lấy tay trượng phu liên tục truy vấn. Trượng phu nàng là một người trung niên bụng to, giờ phút này đôi tay ôm chặt đầu, tựa hồ rất thống khổ, phát ra âm thanh quái dị.

“A Lâm, ngươi làm sao vậy?”

“Tiểu Hải, ngươi không sao chứ?”

Không chỉ là một đôi trung niên phu thê, Vương Thành phát hiện trên bờ cát có không ít người tình huống đều trở nên có chút quái dị, đang nghi hoặc nhìn xung quanh thì đột nhiên, trung niên bụng to ngẩng đầu lên phát ra một tiếng rống to, chung quanh tất cả mọi người đều hoảng sợ lùi lại. Sợ hãi không phải vì tiếng rống, mà là toàn thân người trung niên đột nhiên nhanh chóng mọc đầy lông dài, bộ mặt kéo dài hướng về phía trước, chỉ trong vài lần chớp mắt , cư nhiên biến thành khuôn mặt con chó sói, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn.

“Lão công……”

Nữ nhân trung niên bị dọa lui ra phía sau hai bước, nhưng không có ý thức được nguy hiểm để tránh thoát, mà việc này lại trở thành sai lầm trí mạng. Nam nhân trung niên biến thành người sói phát ra một tiếng gầm nhẹ, lập tức đem nữ nhân đẩy ngã trên mặt đất, sau đó há rộng cái miệng đầy răng nanh không chút khách khí cắn lấy chiếc cổ trắng trẻo, một tiếng kêu thê lương thảm thiết, máu tươi từ kẽ răng người sói bắn ra tung tóe.

A!

Mấy đôi nam nữ gần đó đều bị dọa choáng váng, có người kinh hoảng thất thố xoay người chạy trốn, nhưng cũng có người bị dọa hai chân phát run, chỉ biết che miệng rồi thét chói tai, mà đây chỉ là bắt đầu, trên bờ cát giống như nước nóng sôi trào lên, nơi nơi là tiếng thét chói tai cùng tiếng kêu thảm thiết, bởi vì những người có biểu hiện dị thường toàn bộ đều biến thành quái vật.

Có quái vật đầu lưỡi bắn ra như mũi tên nhọn xuyên thủng đầu người, có con đôi tay như bọ ngựa, lưỡi dao sắc bén, một đao liền đem thân người cắt ra làm đôi, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cả một mảng cát, còn có người thoạt nhìn bình thường, nhưng vung tay lên chính là một viên hỏa cầu. Bãi cát vốn dĩ sạch sẽ tức khắc nhiễm từng đống máu tươi.

Bạn đang đọc Tại Mạt Thế, Ta Bất Tử (Bản Dịch) của Bạch Thái Lão Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhbun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật thangdaigia
Lượt thích 15
Lượt đọc 1849

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.