Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 4521 chữ

Thôi Bán Hạ cảm giác kẻ nàng ***ng tới không phải lang, mà là cầm thú!

Thôi Bán Hạ nằm lỳ trên giường, ngay cả hơi sức giơ ngón tay lên cũng không có, trên người tất cả đều là chằng chịt vết hôn, gần nơi tư mật giữa hai chân thậm chí có vết cắn, càng không cần nói tới nơi bị xuyên qua, nàng cảm thấy chân mình không tài nào khép lại được.

Tối hôm qua bị làm mấy lần nàng cũng không đếm nổi, mặc dù không đến mức như truyền thuyết sói đói một đêm bảy lần, nhưng mà cũng không kém nhiều lắm. Nếu không phải cuối cùng nàng thật không chịu được mà khóc lóc cầu xin khoan dung, tên khốn kia đến bây giờ có lẽ còn chưa bỏ qua cho nàng.

Mẹ kiếp, nàng cũng không muốn bị bức chết ở trên giường đâu!

Trạm Ly Tiêu vừa bê chậu nước vào cửa liền nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Thôi Bán Hạ, không khỏi cong khóe môi, ánh mắt từ từ trượt xuống thân thể mềm mại bị hắn hung hăng yêu thương, dấu vết tình dục để lại trên người nàng khiến hắn rất hài lòng.

Vừa nhìn thấy Trạm Ly Tiêu, Thôi Bán Hạ lập tức trừng mắt qua: “Nhìn đủ chưa?” Thanh âm của nàng khan cả rồi, ngay cả mắt cũng còn sưng đỏ, có thể thấy được nàng bị làm đến vô cùng thê thảm.

“Chưa.” Trạm Ly Tiêu bỏ chậu gỗ trên tay lên bàn, rót ly nước đi đến bên giường, mắt ẩn tình nhìn nàng: “Cả đời cũng không đủ.” Nghe như vui đùa trêu chọc, giọng nói lại ẩn hàm nghiêm túc.

Thôi Bán Hạ hừ hừ, dùng loại lời ngon tiếng ngọt này với nàng cũng vô dụng... Nàng sẽ không thừa nhận mặt mình nóng lên đâu.

Đáng ghét! Nàng lần nào cũng không kháng cự được loại ánh mắt này của hắn.

Thôi Bán Hạ k được tự nhiên nổi giận: “Nước!” Nàng sắp chết khát rồi.

Bộ dáng khả ái kia khiến Trạm Ly Tiêu cong môi mỉm cười. Hắn ngồi bên mép giường, ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào ngực hắn, bưng nước trà đưa tới bên môi nàng.

Trạm Ly Tiêu toàn thân rạng rỡ, da tay của hắn trắng nõn, mặc quần áo vào càng thấy thân hình thon dài, sẽ khiến người ta cho hắn là văn nhã yếu đuối, thật ra thì dưới lớp quần áo kia cũng rất rắn chắc, mặc dù không có bắp thịt khoa trương, nhưng cũng không gầy yếu, mà là mạnh mẽ đanh thép, hơn nữa còn có cơ bụng.

Thôi Bán Hạ cũng là hôm qua mới biết thì ra vóc người Trạm Ly Tiêu tốt như vậy.

Nàng cũng không nhăn nhó, tựa vào ***g ngực trần trụi của hắn uống nước. Dù sao cái gì nên làm không nên làm cũng đã làm rồi, còn xấu hổ gì chứ. Chỉ là không nhịn được chuyển mắt qua vai trái hắn.

Miếng vải trên vai bị Trạm Ly Tiêu bỏ ra, lộ vết thương dữ tợn do trúng tên. Nàng nhớ ngày hôm qua vết thương của hắn bị rách, mặc dù bây giờ không chảy máu, nhưng mà vết thương còn đỏ tươi.

Thấy ánh mắt nàng, Trạm Ly Tiêu khẽ cười, thật thích bộ dạng Thôi Bán Hạ quan tâm hắn: “Không có việc gì, không đau.”

Thôi Bán Hạ lườm hắn một cái. Đương nhiên không đau, tinh trùng lên não còn có thể đau sao? Dù hắn không đau, nàng nhìn không vào, được chưa: “Đi lấy túi gấm cho ta.”

Trạm Ly Tiêu rời giường, cầm lên túi gấm bị ném trên ghế dựa. Túi gấm không lớn, thế nhưng bên trong đều là bảo vật, trong hộp chứa bảo bối đồ nghề Thôi Bán Hạ lấy từ A Công.

Thôi Bán Hạ nhận lấy túi gấm, từ bên trong lấy ra một bình nhỏ màu xanh lá cây, bắt Trạm Ly Tiêu ngồi xuống, nàng lấy bột thuốc trong bình rắc lên bả vai bị thương của hắn, phát hiện hắn run rẩy một chút. Sợ hắn đau, nàng không chút nghĩ ngợi, nhẹ thổi lên vết thương.

Thật ra thì động tác này chẳng có tác dụng gì, nhưng là thói quen của nàng. Khi còn bé, lúc Trạm Ly Tiêu tập võ bị thương, luôn là nàng giúp hắn bôi thuốc, sợ hắn đau, nên thổi nhẹ lên vết thương, sau đó nói...

“Thổi một chút sẽ hết đau.” Lời ra khỏi miệng, Thôi Bán Hạ liền hối hận. Nàng đang làm gì thế này! Người ta đâu còn là trẻ con nữa!

Quả nhiên, nghe thấy Trạm Ly Tiêu cười ra tiếng.

Thôi Bán Hạ thẹn quá hóa giận, đang muốn trợn mắt, Trạm Ly Tiêu lại đưa tay chạm nhẹ má nàng.

“Hạ Hạ, nàng thật tốt.” Dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn chỉ có nàng. Mẫu hậu mặc dù thương yêu hắn, khi hắn bị thương cũng chỉ vuốt đầu hắn, nói với hắn, thân là thái tử, cho nên dù bị thương cũng phải nhịn, không thể khóc.

Chỉ có Hạ Hạ dùng ánh mắt đau lòng nhìn hắn, nói với hắn thổi một chút liền hết đau.

Chính như vậy, nàng lay động trái tim hắn, từng chút từng chút, khiến cho hắn không thể không có nàng.

Trạm Ly Tiêu nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn, nụ hôn rất mềm rất nhẹ, thành kính giống như hôn bảo bối trân quý.

Bị hôn như vậy khiến Thôi Bán Hạ rung động, không chứa bất kỳ kích tình nào, lại làm cho nàng có loại cảm giác yêu thương sâu sắc. Nàng mềm mại dựa vào trong ngực hắn, ngẩng đầu để cho hắn hôn.

Chỉ là... Thôi Bán Hạ đẩy ra cái tay đang mò tới mông nàng, hung hăng trừng mắt: “Đủ rồi!” Người này chính là sẽ luôn biết nhân cơ hội được voi đòi tiên.

Trạm Ly Tiêu thức thời thu tay về, vô tội nhìn nàng, ngược lại vuốt lưng nàng, thuận khí.

Thôi Bán Hạ hừ hừ, không muốn để ý tên háo sắc chỉ biết giả bộ vô tội này, xé miếng vải giúp hắn băng tốt vết thương, mới lười biếng nằm ở trên người hắn.

Hai người da thịt trần trụi kề sát, nhịp tim cùng nhịp tim, thân mật lại ấm áp.

Thôi Bán Hạ nhắm hai mắt, có chút buồn ngủ, lúc nàng hơi lim dim thì đột nhiên nghĩ đến...

“A! Tiểu Quế Tử!” Nhanh chóng mở mắt ra, nàng quên Tiểu Quế Tử rồi!

Trạm Ly Tiêu ôm nàng: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì.” Hắn hiểu rõ những người thân cận của mình. Tiểu Quế Tử cơ trí, mặc dù không có võ công, khả năng trốn tránh ngược lại là hạng nhất.

Lời nói của hắn khiến Thôi Bán Hạ an tâm, nếu Trạm Ly Tiêu nói như vậy, Tiểu Quế Tử nhất định an toàn. Nhưng nàng vẫn nhịn không được hỏi: “Có nghĩ đến người muốn diệt trừ ngươi là ai? Đại hoàng tử hay là nhị hoàng tử?” Nghĩ nghĩ, so với đại hoàng tử đầu gỗ, nàng cảm thấy nhị hoàng tử dối trá kia tương đối có thể hơn.

“Đều không phải.” Trạm Ly Tiêu vuốt tóc nàng, nhàn nhạt nói cho nàng biết đáp án: “Là Hoa phi.” Mẫu phi của nhị hoàng tử.

“Gì?” Thôi Bán Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Khó trách ngươi muốn người của ngươi chú ý hậu cung. Thật không nghĩ đến lại là Hoa phi.” Dù sao cũng cảm thấy là nhị hoàng tử làm.

Nhìn ra ý nghĩ của nàng, khóe môi Trạm Ly Tiêu khẽ nhếch: “Nhị hoàng huynh là người thông minh.” Trạm Ly Dung là người có khả năng xem xét tình thế, hơn nữa tính cách lại cẩn thận. Nếu hắn là thái tử yếu đuối nhu nhược, vậy y sẽ lựa thời cơ bổ nhào đến cắn, đáng tiếc hắn không thế, vì vậy, Trạm Ly Dung không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thôi Bán Hạ híp con mắt, nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi sẽ không đem chứng cứ Hoa phi ám sát giao cho hoàng thượng đúng không?”

Trạm Ly Tiêu cười: “Nhị hoàng huynh là đứa con hiếu thuận.” Bắt chẹt được Hoa phi, Trạm Ly Dung còn không ngoan ngoãn nghe lời?

Nhìn người không chút nào che giấu ý nghĩ xấu xa, Thôi Bán Hạ hừ hừ. Người này thản nhiên thể hiện bộ mặt thật trước mặt nàng, thế nào lại hư hỏng như vậy.

Nhưng mà... Được rồi, nàng không ghét. Bởi vì nàng biết Trạm Ly Tiêu thật tốt với nàng.

“Bản thân nên cẩn thận một chút.” Nàng trừng hắn. Trạm Cách Dung không phải là người dễ đối phó.

“Ta biết.” Trạm Ly Tiêu cong lên khóe miệng, ôm Thôi Bán Hạ vào ngực, gương mặt vùi vào mái tóc nàng, ngửi thấy mùi thuốc hắn yêu thích, con ngươi đen khẽ lóe.

Điều hắn muốn làm cũng không chỉ là dùng chuyện Hoa phi để nắm được Trạm Ly Dung, mà còn nhiều hơn thế... Những thứ này Thôi Bán Hạ không cần biết.

Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười.

Nàng chỉ cần cứ như vậy dựa và trong ngực hắn là tốt rồi.

~~~

Trạm Ly Dung sắc mặt âm trầm nhìn thư tín trên bàn, quả thực là hận không thể xé nát lá thư.

Sáng sớm lúc hắn tới thư phòng thì nhìn thấy một phong thư đặt trên bàn, điều này làm cho hắn cau mày. Thư phòng trừ hắn ra không cho phép bất cứ ai đến gần, mà ngày hôm qua trước khi rời đi thì không có lá thư này.

Là ai im hơi lặng tiếng tiến vào phủ của hắn, còn để lại lá thư?

Hắn nghi ngờ cầm thư, vừa mở ra, sắc mặt lập tức xanh mét.

Bên trong là hai tờ giấy, viết rằng có chứng cứ mẫu thân Hoa phi của hắn cùng kẻ khác thông đồng ý đồ sát hại thái tử, hơn nữa phía trên liệt kê từng cái từng cái tội chứng một, nếu bị đưa đến trước mặt phụ hoàng, vậy… mẫu phi nhất định mất mạng.

Cái còn lại là viết những người giúp đỡ mẫu phi, cũng là người cùng tham gia sự việc ám sát thái tử lần này. Những người này đều là tộc nhân mẫu phi âm thầm sắp xếp, cũng đều là những người vì hắn trải đường.

Nhìn chằm chằm danh sách những quan viên kia, Trạm Ly Dung nắm đấm run rẩy nắm chặt.

Hắn lập tức liền hiểu rõ ý tứ kẻ để lại thư. Nếu muốn giữ được mẫu phi hắn thì phải tự thanh trừ hết những quan viên ủng hộ hắn, nếu không mẫu phi sẽ mất mạng.

Nhưng nếu hắn tự tay thanh trừ đại thần ủng hộ hắn, ngày sau còn ai dám đứng về phía hắn đây?

Mặc kệ lựa chọn thế nào, đều là bất lợi cho hắn.

Không cứu mẫu phi, chính là khiến phụ hoàng trực tiếp ra mặt. Dựa vào thủ đoạn của phụ hoàng, không chỉ mẫu phi có chuyện, quan viên đồng mưu cùng mẫu phi cũng sẽ bị phụ hoàng thanh trừ.

Cứu mẫu phi, vậy hắn phải động thủ, mà sau khi hắn động thủ, sẽ không còn ai ủng hộ hắn nữa.

“Hoàng đệ thật đúng là thủ đoạn!” Trạm Ly Dung gần như cắn răng bật ra lời này, bàn tay vỗ lên mặt bàn, án thư vỡ tan thành hai mảnh.

Thị vệ canh gác bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, kinh hoảng đập cửa, cũng không dám vô phép tự tiện tiến vào: “Điện hạ! Xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì! Lui ra!” Trạm Ly Dung gầm lên.

Nghe được âm thanh người ngoài cửa rời đi, hắn nhắm mắt hít sâu.

Sớm biết thái tử hoàng đệ không giống bên ngoài ôn hòa, nhưng hắn vẫn còn sơ sót.

Không ngờ Trạm Ly Tiêu hành động nhanh như vậy... Hoặc là nên nói, hắn không ngờ mẫu phi lại quá nóng vội, không thương lượng cùng hắn đã âm thầm làm ra chuyện ám sát ngu xuẩn này, mới có thể khiến Trạm Ly Tiêu bắt được nhược điểm.

Hắn vẫn luôn cẩn thận làm việc, cho dù không dám biểu hiện chút nào với vị trí kia. Hắn chờ cơ hội lật đổ Trạm Ly Tiêu, ngay cả Trạm Ly Nghị hắn cũng không thèm để ý.

So với Trạm Ly Nghị kích động kia, Trạm Ly Tiêu thâm trầm khó dò càng khiến hắn phải cẩn thận.

Chỉ là dù cẩn thận thế nào, lần này là hắn thua, hơn nữa thua hoàn toàn.

“Ha...” Trạm Ly Dung cười ra tiếng.

Hắn nên cảm động, ít nhất Trạm Ly Tiêu cho hắn có cơ hội lựa chọn, mà không phải trực tiếp đối phó hắn.

Trạm Ly Dung mở mắt ra, hắn là người thức thời, hiểu đây là Trạm Ly Tiêu cho hắn cơ hội, thuận theo thì về sau có thể tiếp tục phụ tá, nếu không y cũng không ngại diệt trừ hắn.

Tình huynh đệ cái gì, ở hoàng thất chẳng là gì cả.

Trạm Ly Dung khẽ cười, không thể không nhận thua. Thủ đoạn của hắn so ra kém Trạm Ly Tiêu.

Nhặt lên tờ danh sách quan viên, trong lòng Trạm Ly Dung có đau khổ có chua sót, lại cười một tiếng.

Hắn không thể không làm theo lời Trạm Ly Tiêu, bởi vì nhược điểm của hắn chính là mẫu phi.

Nghĩ thông suốt, Trạm Ly Dung không khỏi tò mò, thật không biết hoàng đệ độc ác lại thủ đoạn kia thì có nhược điểm gì?

~~~

Trong ngự thư phòng, Thiên Tỳ Đế thú vị nhìn thư tín trước mắt, bên trong ghi chép nhất cử nhất động sau khi Trạm Ly Tiêu rời cung, bao gồm chuyện hắn làm lén lút.

Không thể không nói đứa con này của hắn thật đúng là thủ đoạn, dễ dàng giải quyết xong một kẻ địch.

“Xem ra địa vị thái tử của Tiêu Nhi rất vững chắc.” Thiên Tỳ Đế lắc đầu cười khẽ.

Giết người không thấy máu, cho dù có, người ra tay cũng không phải hắn. Tiêu Nhi thủ đoạn quả thật hung ác, lão Nhị lần này thua lớn. Như vậy cũng tốt, ít nhất lão Nhị lần này sẽ tâm phục.

Còn lại Trạm Ly Nghị, đứa con lớn nhất đối với ngôi vị hoàng đế căn bản không hứng thú. Thục phi thân là võ tướng thế gia, so với cuộc sống hoàng cung, Trạm Ly Nghị ở lại chiến trường giết địch tương đối có hứng thú.

Thiên Tỳ Đế vuốt cằm, quyết định vứt đứa con lớn nhất vào quân doanh cho tôi luyện.

Phượng Tình Lam đứng một bên mặc kệ Thiên Tỳ Đế suy nghĩ, cầm lên tờ giấy trên bàn, hắn hài lòng cười một tiếng. Không hổ là đồ nhi hắn dạy dỗ.

“Tiêu Nhi cũng hai mươi rồi!” Thiên Tỳ Đế đột nhiên nói: “Hai mươi còn chưa lập phi, ngay cả thiếp cũng không có, chúng đại thần mấy năm này cũng không ít lần lấy chuyện này phiền trẫm.”

Phượng Tình Lam nhàn nhạt liếc về phía Thiên Tỳ Đế.

Thiên Tỳ Đế cau mày suy tư, bắt đầu nghĩ tới hôn sự tiểu nhi tử: “A Lam, ngươi nghĩ khuê nữ nhà Lý thượng thư được không, còn là nữ nhi Điền tướng quân cũng tốt nhỉ?”

“Thế nào, ngươi cảm thấy ngươi có thể bắt chẹt Tiêu Nhi sao?” Phượng Tình Lam bưng trà lên trên bàn sách Thiên Tỳ Đế, thong thả ung dung nhấp một ngụm. Trà long tĩnh thượng hang, mùi vị quả nhiên không tệ.

Thiên Tỳ Đế hừ lạnh: “Ta là phụ hoàng của hắn, thánh chỉ ban xuống, hắn dám không nghe lời?”

Phượng Tình Lam cũng hừ theo: “Ngươi dám bắt nạt đồ nhi của ta, là muốn chết sao?” Hắn từ trước đến giờ luôn bao che người của mình, mặc dù nghiêm khắc với Trạm Ly Tiêu, nhưng cũng luôn bảo hộ đồ nhi duy nhất này.

Khiến Phượng Tình Lam tức giận lần nữa, Thiên Tỳ Đế hắn sẽ không đi theo vết xe đổ ấy, mặt dày tươi cười lấy lòng: “A Lam, đùa thôi, đùa thôi, chỉ đùa một chút thôi.” Hắn vừa nói vừa đưa tay muốn nắm lấy tay Phượng Tình Lam, lại thấy ánh nhìn lạnh lung ném qua, hắn rất thức thời rút tay về, ha ha gãi lấy gương mặt tuấn tú.

Ở trước mặt Phượng Tình Lam, vị hoàng đế này từ trước đến giờ luôn không có uy nghiêm thiên tử.

“Ngươi không hài lòng Thôi Bán Hạ?” Trạm Ly Tiêu ở trước mặt bọn hắn không che giấu chút nào tâm tư đối với Thôi Bán Hạ, sau khi xuất cung càng làm càn không kiêng kỵ. Tiểu tử kia nhất định biết hoàng đế có phái người theo dõi y, nhưng vẫn muốn tự tung tự tác, không lo lắng chút nào hoàng đế lão tử sẽ tức giận, phế truất ngôi vị thái tử.

Nhưng đối với học trò gan dạ sáng suốt, Phượng Tình Lam rất hài lòng.

“Thân phận Thôi Bán Hạ không xứng.” Thiên Tỳ Đế thành thực nói: “Dù là cháu nuôi của Thôi thần y, nó vẫn là thường dân, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm thiếp, muốn trở thành thái tử phi là không thể.”

Phượng Tình Lam hừ nhẹ: “Từ khi nào mà ngươi cũng để ý loại vấn đề thân phận địa vị này?” Rõ ràng bản thân là bề trên nhưng vẫn quấn ở bên người hắn, lấy quyền gì quản chế con mình tuân theo quy củ?

Thiên Tỳ Đế than nhẹ: “A Lam, ngươi biết thân phận Thôi Bán Hạ không đơn giản như vậy.” Thôi thần y vô cớ mang một nữ cô nhi vào cung, hắn làm sao có thể không lén lút điều tra.

Hắn là hoàng đế, tâm tư đế vương chính là luôn luôn phòng bị, tuyệt sẽ không để mặc cho người không rõ lai lịch tiến cung, huống chi địa vị Thôi thần y lại không tầm thường, hắn tin tưởng Thôi thần y, đồng thời cũng đề phòng, dù sao thầy thuốc cũng là người dễ dàng xuống tay với người hoàng tộc nhất.

Vì vậy hắn vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Thôi thần y, dĩ nhiên cũng bao gồm thân phận chân thật của Thôi Bán Hạ, hắn chỉ không nói toạc ra mà thôi, dù sao đây chẳng qua cũng chỉ là đứa bé mới sinh, hắn không ngại giữ lại tính mạng một đứa trẻ vô tội.

Nhưng không có nghĩa là hắn sẵn lòng để đứa trẻ vô tội đó trở thành con dâu hắn, dù sao phụ thân Thôi Bán Hạ cũng phạm tội mưu phản, không có một vị quân vương nào có thể dễ dàng tha thứ hai chữ mưu phản này.

“Lại nói đến, trước đây người tự tay giết chết Thanh vương chẳng phải là A Lam ngươi sao.” Thế nên, Phượng Tình Lam còn là kẻ thù giết cha của Thôi Bán Hạ, nếu Thôi Bán Hạ về sau biết tất cả, sẽ không có tâm tư muốn vì cha báo thù sao?

Phượng Tình Lam cau mày, hắn hiểu được điều lo lắng Thiên Tỳ Đế, chỉ là hắn cũng nhìn thấy Thôi Bán Hạ lớn lên, đối với tính cách thẳng thắn của nàng hắn cũng rất thích.

Thiên Tỳ Đế phẩy tay đánh gãy lời Phượng Tình Lam muốn nói: “A Lam, ta biết ngươi muốn bệnh vực Thôi Bán Hạ, chỉ là chuyện này không tới phiên ngươi. Người muốn Thôi Bán Hạ chính là Tiêu Nhi, kia sao được, ngay cả lão nhị cũng bị hắn đánh bại, chuyện Thôi Bán Hạ hắn lại không giải quyết được sao? Nếu không có bản lãnh này, dựa vào cái gì muốn cưới nữ nhân mình yêu thích!”

Thiên Tỳ Đế nhìn phía trên bàn giấy, trên giấy viết nhất cử nhất động Trạm Ly Tiêu che chở Thôi Bán Hạ, nhi tử này không phải đang dùng hành động để nói cho người cha này biết ý hắn muốn ám chỉ sao?

Chỉ là, liệu Tiêu Nhi có biết thân phận chân thật của Thôi Bán Hạ không? Thiên Tỳ Đế cười.

Hắn chờ, chờ đứa con thông minh cơ trí này làm thế nào để khiến hắn đồng ý cho Thôi Bán Hạ trở thành thái tử phi!

~~~

Sau khi rời nhà gỗ, Thôi Bán Hạ cùng Trạm Ly Tiêu tiếp tục tiến về phía Tương thành, mặc dù không có xe ngựa, nhưng đi bộ cũng có cái hay, trên đường đầy rẫy nạn dân.

Nhưng thật kỳ lạ, những nạn dân này lại cũng đi về phía Tương thành.

“Ai, tiểu cô nương, cô không biết chứ, nghe nói gần đây vào khoảng giờ thìn sẽ có phát lương thực trong Tương thành, hơn nữa huyện lệnh Tương thành là vị quan tốt, hắn không bỏ lại dân chúng tự lo cho mình, mà thức ăn, chăn bông trong nhà đều mang đến giúp đỡ dân chúng khốn khổ!” Một vị lão nhân khàn giọng nói, ông cũng đang đưa người nhà đi về hướng Tương thành.

A, thật là khó có được. Thôi Bán Hạ trong lòng suy nghĩ, không biết đây là thật hay giả đây. Nàng nhìn Trạm Ly Tiêu, ánh mắt thăm dò.

Trạm Ly Tiêu suy nghĩ một chút: “Huyện lệnh Tương thành Lý Ngọc vốn có chút danh tiếng, Tương thành được hắn cai quản rất khá, nếu không phải lần này xảy ra hạn hán, Tương thành vẫn là một thành trấn rất phồn vinh.”

Mặc dù trải qua hạn hán, Tương thành không còn phồn vinh như xưa, nhưng cũng không phải hoang vu, ở cổng thành có quan binh ghi danh từng nạn dân vào thành.

Sau khi vào thành, trên đường phố mặc dù không có bán hàng rong, nạn dân cũng là tự động bày hàng, bọn họ không ăn xin, ngược lại lấy vật đổi vật, tận lực tự tìm no ấm.

“Mau! Y đường phát lương thực!” Đột nhiên có người hét lên, sau đó toàn bộ người trong thành trong nháy mắt chạy về hướng nam.

Trạm Ly Tiêu đưa tay bảo vệ Thôi Bán Hạ, đưa nàng vào ven đường, tránh cho bị người đi đường ***ng phải.

Thôi Bán Hạ rất có hứng thú đối với y đường phát lương thực, đầu năm nay còn có loại người tốt bụng này sao, dù thế nào thì khi xảy ra hạn hán, thứ quý giá nhất chính là lương thực.

“Trạm Ly Tiêu, chúng ta đi theo xem chút đi.” Nàng lôi kéo Trạm Ly Tiêu đi theo đoàn người.

Xa xa, có thể nhìn thấy rất nhiều người rồng rắn xếp hàng trước một phủ đệ.

Trừ người bên ngoài xếp hàng lấy lương thực, còn có người xếp hàng bên trong, Thôi Bán Hạ xa xa liền nhìn thấy trên cao treo mấy chữ chữa bệnh từ thiện: “Trạm Ly Tiêu, có người ở đây chữa bệnh từ thiện.” Sau đó không chút nghĩ ngợi lôi kéo Trạm Ly Tiêu chạy về phía Y đường chữa bệnh.

Nàng cũng là thầy thuốc, tuy nói trước mắt còn chưa thành nghề, nhưng mà cũng có thể giúp một tay.

Trạm Ly Tiêu biết tâm tư Thôi Bán Hạ, dọc theo đường đi gặp phải nạn dân đau ốm, nàng đều sẽ dừng lại xem bệnh trị liệu. Mặc dù nàng luôn nói mình còn chưa thành nghề, chỉ là có lòng nhân từ của thầy thuốc mà thôi.

Thôi Bán Hạ cũng không nghĩ nhiều như vậy, giúp người trị bệnh cũng không phải là chuyện gì phiền phức, hơn nữa nàng học y lâu như vậy, thứ còn thiếu vừa vặn chính là kinh nghiệm, đoạn đường này giúp đỡ mọi người cũng khiến nàng tiếp thu được không ít kinh nghiệm.

Còn chưa đi hết hang người phía trước, Thôi Bán Hạ liền ngẩn người, hoài nghi mình có phải nhìn lầm hay không.

“A Công!” Nàng kêu to, người chữa bệnh từ thiện kia không phải Thôi thần y sao?

“Sao con lại ở đây?” Không phải nói đi hái thuốc sao? Như thế nào chạy tới Tương thành hái?

Thôi thần y đang chuẩn bệnh nghe được tiếng A Công cũng sợ run người, trên đời này chỉ có một người gọi hắn như vậy. Hắn ngẩng đầu, quả nhiên thấy cháu gái nhà mình, cực kỳ kinh ngạc.

“Bán Hạ, sao con lại đến nơi này?” Liếc mắt nhìn thấy Trạm Ly Tiêu bên người nàng, ánh mắt mạnh mẽ chợt lóe, hai người nắm tay nhau không sai.

Thôi Bán Hạ không có chú ý tới ánh mắt Thôi thần y, cả người vẫn còn kinh ngạc khi gặp được A Công nhà mình.

Nhưng còn Trạm Ly Tiêu thì thấy được, hắn cười nhẹ với Thôi thần y, vẫn nắm chặt tay Thôi Bán Hạ, giống như đang công khai biểu hiện cái gì đó với Thôi thần y.

Thôi thần y trong lòng hừ lạnh, đang muốn mở miệng gọi cháu gái tới, một phụ nhân đúng lúc bưng trà đi tới: “Sư phụ, trước uống ngụm...” Nhìn thấy Thôi Bán Hạ lập tức cứng đờ.

Thôi Bán Hạ cũng kinh ngạc nhìn. Phụ nhân này bộ dáng rất đẹp mắt, có thể nói là mỹ nhân tuyệt sắc, mặc dù là trâm gỗ quần vải, nhưng cũng không tổn hao khí chất cao quý nhã nhặn của bà một chút nào.

Quan trọng là —— dáng dấp phụ nhân và nàng rất giống nhau, mặc kệ là lông mày hay là mắt, cơ hồ như là từ một khuôn mẫu in ra, khác biệt duy nhất ở chỗ nàng thiếu mất vẻ thành thục mê người giống phụ nhân kia.

Tiếp đó, Thôi Bán Hạ không khỏi nghĩ đến bức họa mẫu thân ruột thịt.

Phụ nhân kinh ngạc nhìn Thôi Bán Hạ, vành mắt ửng đỏ, thậm chí kích động lan tới trên môi.

Phản ứng này quá rõ ràng... Thôi Bán Hạ không nói gì.

Mẹ kiếp, ai có thể nói cho nàng biết tại sao lại cùng vương phi mẫu thân vốn vô duyên cùng xuất hiện ở đây không?

Bạn đang đọc Tà Y của Nguyên Viện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.