Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

【085】 Mẫu nữ gặp nhau

Phiên bản Dịch · 2356 chữ

Chỉ là một cái ngoái đầu nhìn lại, Tề Bình Bình liền thất thần tại chỗ.

Gương mặt đó. . . . . .

Đưa tay sờ sờ mặt của mình, những năm này, Tề Bình Bình thích làm gì nhất? Đó chính là nhìn mặt của mình, trong chậu rửa mặt, trong gương, chỉ cần có thể cho nàng một thứ phản quang có thể hiện ra bóng người, nàng sẽ nhìn nửa ngày.

Mỗi một ngày đều nằm mơ, nữ nhi của nàng còn sống, lớn lên giống mình.

Trong lòng Tề Bình Bình, không hy vọng nữ nhi của nàng giống Phượng Ngự, Phượng Ngự chính là một ngụy quân tử (kẻ giả nhân giả nghĩa) hèn yếu.

Nhưng nữ tử trước mặt.

Tề Bình Bình bất chấp tất cả muốn kéo Vô Ưu, Vô Ưu lại lui về phía sau vài bước, lạnh lùng nhìn Tề Bình Bình.

Ánh mắt kia, băng hàn thấu xương.

Tề Bình Bình không sợ, không có chút sợ hãi, nhìn Vô Ưu đột nhiên khóc lên, "Ô ô. . . . . ."

Đều nói mẫu nữ liên tâm, giờ này khắc này, Tề Bình Bình cảm thấy, Vô Ưu là nữ nhi của mình, nhất định là nữ nhi của mình.

Nàng trở lại rồi.

Vô Ưu nhìn Tề Bình Bình, mi cau lên.

Nàng chán ghét kẻ yếu, chán ghét người khóc lóc, càng chán ghét nữ nhân trước mặt, dáng vẻ bất lực, Vô Ưu nàng, chưa bao giờ là kẻ yếu, cũng sẽ không động một chút là khóc nức nở.

"Ta... ta. . . . . ."

Tề Bình Bình nhìn Vô Ưu, há miệng lại nói không nên một câu đầy đủ.

Cung Ly Lạc tiến lên, cầm tay Vô Ưu, "Chúng ta đi thôi!"

Vô Ưu gật đầu.

Hai người chuẩn bị rời đi, Tề Bình Bình lại mở miệng nói, "Hài tử, ta... ta. . . . . ."

Vô Ưu, Cung Ly Lạc chỉ coi như không nghe thấy, dắt tay rời đi.

Tề Bình Bình bất chấp tất cả, lập tức đuổi theo.

Thúy Thúy nhiều lần quay đầu lại, nhìn Tề Bình Bình theo ở phía sau, không nói gì.

Thật sự là quá giống, dĩ nhiên, người kia không đẹp mắt như tiểu thư nhà nàng, cũng không có khí chất như tiểu thư nhà nàng, càng đừng nói là gan dạ sáng suốt như tiểu thư nhà nàng.

Có người đi theo phía sau, Vô Ưu và Cung Ly Lạc biết, chỉ là mặc kệ mà thôi.

Cung Ly Lạc thận trọng đỡ Vô Ưu. Dù sao nàng còn hoài thai hài tử, tính tình so với trước kia, nóng nảy không ít, một chút xíu không hài lòng, cũng không được.

"Mệt không? Nếu mệt, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt!"

Vô Ưu lắc đầu.

Nàng thích đi cùng với Cung Ly Lạc, càng đi cùng với Cung Ly Lạc, nàng mới có thể tĩnh tâm, cái gì cũng không cần nghĩ, cũng cảm nhận được hạnh phúc.

Phượng gia

Phòng tối trong nội viện.

Kha thị nhìn người trước mặt, "Ta không hy vọng, nàng vẫn còn sống như cũ!"

"Chủ tử yên tâm, nàng nhất định sẽ không sống trở về!"

Kha thị khoát tay, hắc y nhân nhanh chóng lui ra.

Kha thị lại đi xem Phượng Tê Lan, nhìn Phượng Tê Lan hôn mê bất tỉnh, trong lòng Kha thị khó chịu, hận không thể giết chết Cung Ly Lạc và Vô Ưu, vì Phượng Tê Lan báo thù.

Nhưng mà, hiện tại nàng không thể động thủ, ít nhất trước hết phải giết Tề Bình Bình, rồi đi giết Cung Ly Lạc và Vô Ưu.

"Nương. . . . . ."

Phượng Tê Lan tỉnh lại, nhìn thấy Kha thị liền khóc, khóc rất uất ức, khóc đến tâm can Kha thị đều tan nát.

"Lan Lan, nghỉ ngơi thật tốt, có nương ở đây!"

Phượng Tê Lan không ngốc, biết mình bị dưỡng tàn, kéo Kha thị, "Nương, chân của ta, có bị phế đi hay không? Không bao giờ cử động được nữa?"

"Lan Lan. . . . . ."

Phượng Tê Lan đột nhiên nắm lấy tay Kha thị, "Nương, ngươi giúp ta báo thù, giúp ta giết Vô Ưu và Cung Ly Lạc, nương, là bọn họ hủy đi chân của ta, nương. . . . . ."

Kha thị gật đầu đồng ý thật mạnh, "Lan Lan, ngươi yên tâm, nương nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhất định sẽ không!"

Cho dù là Cung Ly Lạc cũng được, Vô Ưu cũng được, nàng đều sẽ không bỏ qua.

Bất cứ người nào thương tổn nữ nhi của nàng, nhất định phải chết.

Đi xuống địa ngục.

Tề Bình Bình đi theo bọn người Vô Ưu hồi lâu, biết bọn họ đã vào khách điếm, Tề Bình Bình muốn đi vào, nhưng thủ vệ lại ngăn cản nàng.

"Thật xin lỗi vị phu nhân này, nơi này ngươi không thể vào!"

Tề Bình Bình biết mình không thể đi vào, nhưng mà, nhưng mà, nữ tử kia, làm cho nàng cảm thấy, giống như người thân của mình.

Khiến cho nàng không nhịn được muốn hỏi cho ra lẽ.

Vô Ưu trở lại khách điếm, Phong Thành Quang cợt nhã tiến lên, "Thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

Phong Thành Quang cười, "Các ngươi đi ra ngoài, ăn gì ngon hả? Tâm tình như thế nào?"

"Tâm tình rất tốt, chỉ là, ta gặp được một người tương đối giống ta, tuổi lớn hơn ta, nhìn lại điên điên khùng khùng. . . . . ." Vô Ưu còn chưa có nói xong, Phong Thành Quang đã giống như một trận gió chạy đi.

Vô Ưu bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Phong Thành Quang đi tìm Thúy Thúy, kéo Thúy Thúy ra sức hỏi, "Ngươi cảm thấy, giống hay không?"

Thúy Thúy gật đầu, "Giống như, chỉ là, phong cách không giống nhau, tiểu thư nhà ta xinh đẹp hơn nhiều, người nọ cũng thật sự là kỳ quái, lại có thể một đường đi theo. . . . . ."

Thúy Thúy còn chưa có nói xong, Phong Thành Quang lại giống như một trận gió chạy ra ngoài.

Thúy Thúy lắc đầu.

Người này, đã lớn tuổi như vậy, vẫn nôn nôn nóng nóng như thế.

Tính tình này không có một chút tốt.

Xoay người đi đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Cung Ly Lạc và Vô Ưu đều thích ăn đồ mình làm, mà Cung Nhất cũng thích ăn thức ăn nàng làm, nếu Cung Nhất thích, Thúy Thúy dĩ nhiên là nguyện ý.

"Thúy Thúy. . . . . ."

Thúy Thúy quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Cung Nhất.

Cung Nhất do dự một chút, đưa hộp gấm cầm trong tay cho Thúy Thúy, "Cho ngươi!"

Cung Nhất nhìn Thúy Thúy, nhất thời đỏ mặt.

Thúy Thúy cười, đưa tay tiếp nhận, "Cám ơn!"

"Thúy Thúy, ta nguyện ý thú (cưới) ngươi, ngươi nguyện ý gả ta sao?" Cung Nhất nói rất lớn tiếng, chỉ sợ Thúy Thúy không nghe được.

Chỗ tối, truyền đến tiếng cười.

Mặt Cung Nhất càng đỏ hơn.

Thầm mắng những tên hỗn đản này, lại đánh cược, nhưng cũng không thể trêu chọc hắn như vậy, nếu như Thúy Thúy cự tuyệt, mặt mũi của hắn thật sự bị mất hết.

Thúy Thúy cười, cúi đầu, mắt nhìn xuống, "Ta nguyện ý, chỉ là, ngươi phải hỏi ý tứ của tiểu thư nhà ta, ta. . . . . ."

"Được, ta sẽ đi hỏi, Thúy Thúy ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi!" Cung Nhất nói xong, chạy thật nhanh.

Thúy Thúy cầm hộp gấm, đứng tại chỗ, làm sao vậy?

Như thế nào mà một đám, đều như vậy?

Uống lộn thuốc sao?

Cung Nhất đi tìm Vô Ưu, Vô Ưu đã ngủ, âm thanh Cung Ly Lạc lạnh nhạt hỏi, "Có chuyện gì?"

Cung Nhất vội vàng lắc đầu, "Không có việc gì, Vương gia, ta bận bịu!"

Ngoài khách điếm

Phong Thành Quang nhìn Tề Bình Bình.

Quả nhiên rất giống Vô Ưu.

"Ngươi. . . . . ."

Tề Bình Bình cũng nhìn Phong Thành Quang, "Vị đại thúc này, ngươi biết ta sao?"

Phong Thành Quang lắc đầu.

Tề Bình Bình nhìn Phong Thành Quang, "Đại thúc, ta có thể hỏi thăm ngươi một chút chuyện tình của cô nương bên trong kia không?"

"Những phương diện nào?"

"Ta có một nữ nhân, lúc ta sinh hạ nàng, nàng đã bị người khác ôm đi, tất cả mọi người nói cho ta biết, ta sinh một tử thai, nữ nhi của ta đã chết, nhưng ta không tin, lúc ta sinh hạ nàng, nàng rõ ràng có sinh khí, họ lại nói cho ta biết, là bà vú bóp chết nữ nhi của ta, bà vú sợ tội tự sát, ta không tin, ta không tin tưởng bất kì kẻ nào, nữ nhi của ta, nhất định còn sống, ta giả ngây giả dại, ta. . . . . ."

"Bình Bình. . . . . ."

Phượng Ngự tìm hồi lâu, cuối cùng tìm được Tề Bình Bình, chạy đến trước mặt Tề Bình Bình, lôi kéo Tề Bình Bình vui mừng không thôi.

"Bình Bình, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, cùng ta về nhà đi!"

Tề Bình Bình hất Phượng Ngự ra, ra sức lắc đầu, "Không, Phượng Ngự, ta không trở về với ngươi, chúng ta cũng không trở về!"

Phượng Ngự kinh ngạc nhìn Tề Bình Bình.

"Ngươi. . . . . ."

"Ta không điên, Phượng Ngự, ta luôn luôn rất tốt, nhưng mà, ta rất thất vọng, cho dù ta điên rồi, ngươi vẫn ngu muội sống như vậy, biết rõ nữ nhi của chúng ta là bị người nào làm hại, vẫn thờ ơ như cũ, ngươi cho rằng tốt, nhưng ta thì không, trước kia là ta không thể ra ngoài, mới luôn ẩn nhẫn, hôm nay, ta đã ra ngoài, sẽ không cùng ngươi trở về!"

Phượng Ngự không thể tin, "Bình Bình, nhưng mà, ta yêu ngươi!"

Phượng Ngự thật sự yêu Tề Bình Bình, cực kỳ yêu cực kỳ yêu, nguyện ý sống vì Tề Bình Bình, nguyện ý chết vì Tề Bình Bình.

Có lẽ, hắn sai rồi.

Tề Bình Bình khao khát chính là tình yêu đến chết cũng không đổi, nhưng mà hy vọng là có một nam tử hán đại trượng phu dám chịu trách nhiệm.

"Ta không trân quý tình yêu của ngươi, Phượng Ngự ngươi buông tha ta đi, không nên quấn lấy ta, ta là muốn đi tìm nữ nhi của ta, có lẽ các ngươi đều cảm thấy nàng chết rồi, nhưng mà ta lại tin tưởng, nàng nhất định còn sống, ở một chỗ nào đó trên thế gian này, chờ ta đi tìm nàng!"

"Nhưng Bình Bình, bên ngoài loạn như vậy, ngươi thân không một xu, sẽ bị thiệt thòi lớn!"

"Đủ rồi Phượng Ngự, thiệt thòi lớn nhất ta phải chịu, chính là tin chuyện ma quỷ của ngươi, ngươi là một người nhu nhược, cái gì ngươi cũng không làm được, lời hứa ngươi đáp ứng, một cũng không làm được, Phượng Ngự, ta không thể tin tưởng ngươi nữa, ngươi buông tha ta đi!"

Phượng Ngự còn muốn nói gì, Tề Bình Bình đã xoay người.

Phượng Ngự đuổi theo.

Hắn không thể bởi vì mấy câu nói của Tề Bình Bình, mà phủ nhận tình yêu với Bình Bình.

Đúng, hắn sai rồi.

Sai quá nhiều.

Hắn mềm yếu, nhưng mà, hắn là thật lòng yêu Tề Bình Bình.

Sau khi Vô Ưu ngủ, vẫn không yên ổn, trong mơ, nằm mơ thấy một nữ nhân đang sinh hài tử, bên cạnh một bà đỡ cũng không có, chỉ có một ma ma, ma ma này ra sức khích lệ nàng, ra sức khuyên nàng cố gắng lên, cuối cùng sinh ra một nữ nhi.

Vô Ưu nhìn ra, nữ nhân đã kiệt sức, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, muốn nhìn nữ nhi một cái, mới ngất đi.

Khi tỉnh lại, bên cạnh vây đầy người, mỗi một người đều nói cho nàng biết, nữ nhi chết rồi, sau khi bà vú bóp chết nữ nhi của nàng, sợ tội tự sát.

Nữ nhân phát điên.

Một hài tử, bị một nam nhân ôm, nhanh chóng chạy trốn, liều mạng chạy trốn, phía sau là người đuổi giết nàng.

Cuối cùng, nam nhân vẫn bị bao bọc vây quanh, đủ loại cười đùa, nhục mạ.

"Không cần, cầu các ngươi không cần giết nàng, nàng vẫn còn là hài tử, cái gì nàng cũng không hiểu, cầu các ngươi tha cho nàng, cầu các ngươi. . . . . ."

Hài tử trong ngực nam nhân, oa oa khóc lớn, nam nhân cũng sợ, sợ mình chết, sợ mình không bảo vệ được hài tử này, nữ nhi của nữ nhân hắn thích.

Họ đã chôn sống nàng, thế nhưng hắn lại cứu nàng ra, lại phát hiện còn một hơi thở, hắn rất mừng, thiếu chút nữa cho rằng, hắn cực kỳ may mắn.

Nhận được Thần Phật khắp nơi chiếu cố.

Nhưng nào đâu biết rằng, nàng còn sống, bị người phát hiện, còn phái sát thủ đến.

Người nam nhân kia bị giết, oa nhi bị người dùng chân đá đi thật xa thật xa, cuối cùng, những sát thủ kia lại có thể sinh lòng lương thiện, không có giết oa nhi kia, nhưng lại bẻ gãy hai chân của nàng.

"A. . . . . ."

Vô Ưu hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi tỉnh lại.

Cung Ly Lạc sợ hết hồn, vội vàng tiến lên, "Ưu nhi, làm sao vậy?"

"Ly Lạc, nhanh, nhanh đi tìm nữ nhân mới vừa đi theo chúng ta, nhanh, mau tìm nàng về. . . . . ."

Mặc dù nàng và nữ nhân kia không có tình cảm, nhưng mà, nàng đã sinh oa nhi đó.

Mà oa nhi đó ngay tại lúc này là nàng —— Cung Vô Ưu.

Ông trời thật sự thích đùa cợt với nàng.

Cung Ly Lạc không biết rõ Vô Ưu nằm mơ thấy cái gì, nhưng vẫn lập tức phái người đi.

Bạn đang đọc Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi của Tiêu Tuỳ Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.