Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấn Vương điện hạ (2)

Phiên bản Dịch · 2362 chữ

Ngay khi Tô Lạc vừa độ khí xong muốn rời đi thì chỉ trong chớp mắt, hắn đổi bị

động thành chủ động, cường thế cắn chặt đôi môi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt

và cực nóng công thành đoạt đất trong miệng nàng.

Mênh mông tình diễm quanh quẩn giữa đôi môi của hai người, hắn vong tình mà

hôn nàng, bàn tay to đi xuống đi, cởi bỏ đai lưng rộng rãi của nàng, âu yếm

làn da trắng như tuyết bóng loáng như tơ của nàng.

Đôi môi của nàng vì được hút mạnh hôn sâu nên càng trở nên diễm lệ ướt át.

Thân thể của nàng mềm mại đến mức như không có xương, không có chút sức lực

chống cự nào.

Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác được không thích hợp, nàng chợt tỉnh ngộ.

Nam Cung Lưu Vân… Hắn không có ngất!

Giờ phút này Tô Lạc mới hiểu được hình như mình bị người ta lừa! Nàng quan tâm

hắn như vậy, vì cứu hắn mà chủ động giúp hắn độ khí, hắn lại lừa nàng!

Thật là lương tâm bị chó ăn, tốt tâm không tốt báo, lấy oán trả ơn!

Tô Lạc tức giận mà dùng sức đẩy Nam Cung Lưu Vân ra, thở phì phì mà nổi lên

mặt nước, tức giận đến mức trực tiếp đi thẳng lên bờ.

Dưới đáy ao, Nam Cung Lưu Vân thở dài một tiếng, Lạc nha đầu của hắn thật đúng

là không dễ lừa.

“Lạc nha đầu.” Nam Cung Lưu Vân trồi lên mặt nước gọi lại Tô Lạc đang nổi giận

đùng đùng.

Thanh âm của hắn giống như tiếng trời, trầm thấp mị hoặc, lại mang theo một

tia bất đắc dĩ.

Thân hình của Tô Lạc hơi dừng một chút, lại như cũ nhanh chóng rời đi.

“Muốn chạy trốn bổn vương như vậy sao?” Trong thanh âm của Nam Cung Lưu Vân

mang theo chút ý không có chí tiến thủ cùng tự giễu, ảm đạm thảm thương, giống

như chó con bị vứt bỏ.

Thân hình Tô Lạc dừng lại, chỉ chừa cho hắn một bóng dáng lạnh nhạt.

Rõ ràng là hắn chọc ghẹo nàng, vì sao lại nói như thể nàng mới là người tội ác

tày trời kia?

“Ngoan, lại đây.” Thấy nàng rốt cuộc dừng lại, tâm tình của Nam Cung Lưu Vân

cũng tốt hơn, hắn nhợt nhạt mà cười, vẫy tay về phía nàng.

Nhưng Tô Lạc chỉ hừ lạnh một tiếng, bóng dáng như cũ quật cường quyết tuyệt mà

nhìn hắn.

Nam Cung Lưu Vân thấy dụ dỗ không thành, lại thay đổi ngữ khí, thanh âm tà mị

trầm thấp, ảm đạm thảm thương nói: “Bổn vương cảm thấy mình đã ngủ rất lâu,

còn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh lại nữa, vĩnh viễn đều sẽ không thể

thấy được Lạc nha đầu, ngươi không muốn thấy bổn vương tỉnh lại sao?”

Ngữ khí của hắn đáng thương hề hề, giống như chó con bị chủ nhân vứt bỏ, thỉnh

cầu chủ nhân cho chút lòng thương.

Tô Lạc tức khắc tức giận đến muốn cười.

Làm ơn! Ngươi là Tấn Vương điện hạ bễ nghễ thiên hạ trong truyền thuyết có

được không? Đường đường cường giả cấp bảy có được không? Sao lại có thể mềm

như bông mà cầu xin nàng? Sao lại có thể vô sỉ mà tỏ vẻ đáng yêu với nàng?

Nhưng đáng chết là khi nghe tới câu nói vĩnh viễn cũng không tỉnh lại kia, Tô

Lạc chỉ cảm thấy nơi sâu nhất trong trái tim mình bỗng nhiên đau nhói.

Nhớ tới mấy ngày nay ở bên cạnh hắn, chiếu cố hắn, lo lắng hãi hùng vì hắn, áy

náy tự trách vì một cú đánh kia, Tô Lạc bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt ê ẩm, có

loại ủy khuất xưa nay chưa từng có.

Sao hắn có thể chọc ghẹo nàng như vậy?

Nhưng Tô Lạc – kẻ có thói quen ẩn sâu trong bóng đêm sao lại đem mặt yếu thế

của mình triển lãm trước mặt người khác?

Chỉ thấy sau khi nàng bình phục cảm xúc, chậm rì rì mà xoay người, thần sắc

bình tĩnh không gợn sóng.

Nàng từng bước một đến gần hắn, cuối cùng ngồi xổm bên người hắn, khóe miệng

giơ lên một nụ cười lạnh trào phúng: “Tấn Vương điện hạ thật có hứng thú đó,

lấy chính sinh mệnh của mình để nói giỡn, chơi rất vui đúng không?”

Nàng cười đến âm trầm khủng bố.

Nam Cung Lưu Vân ra vẻ ủy khuất: “Nếu không phải như vậy, Lạc nha đầu sẽ để ý

tới bổn vương sao?”

Tô Lạc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem hắn lột da rút gân: “Ngươi

khi nào thì tỉnh?”

Nàng sớm nên nghĩ đến, Lăng Phong sao lại bát quái như vậy, bắt buộc nàng phải

ở lại chiếu cố cho Nam Cung Lưu Vân? Nếu không có mệnh lệnh của Nam Cung, hắn

dám sao? Hắn không dám!

Nam Cung Lưu Vân biết không thể gạt được nha đầu thông minh này, ý đồ nói sang

chuyện khác: “Nha đầu quá thông minh không đáng yêu đâu, Lạc nha đầu, giúp bổn

vương tắm gội được không?”

“Ngươi thấy bổn cô nương đáng yêu lúc nào chứ?” Tô Lạc âm lãnh cười.

Còn đáng yêu? Giúp hắn tắm gội? Muốn nàng cầm dao giúp hắn cạo lông luôn hay

không? Mệt hắn còn dám nói!

Quả nhiên khi hắn còn đang ở cái trang viên rách nát kia đã sớm tỉnh rồi, hắn

cố ý yếu thế lừa gạt nàng!

“Như vậy có phải đáng yêu hơn không.” Vừa dứt lời, Nam Cung Lưu Vân đột nhiên

đưa tay, ngay sau đó, khối bậc thang mà Tô Lạc đang đứng kia đột nhiên vỡ vụn,

nàng không tránh kịp, ngã quỵ vào trong suối nước nóng.

Vô cùng vừa vặn dùng hai chân kẹp lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Nam Cung

Lưu Vân, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Tư thế như vậy, hoàn cảnh như vậy, nếu người ngoài tiến vào, sao có thể không

nghĩ bậy được chứ?

“Nha đầu mạnh miệng mềm lòng, ngươi nhìn, thân thể của ngươi cũng sẽ không nói

dối, đều nhào vào trong ngực của bổn vương rồi.” Khóe miệng tà nịnh của Nam

Cung Lưu Vân gợi lên, cười đến đáng giận.

Cái tên Nam Cung Lưu Vân này! Tô Lạc cắn răng, nàng cảm thấy nếu nàng vẫn ở

cạnh người nam nhân này, chắc chắn sẽ bị hắn làm cho tức chết! Nói ngắn lại,

tóm lại là sẽ bị hắn tức chết.

Lúc này, gương mặt quyến rũ của Nam Cung Lưu Vân bị nước xông đến hồng hào,

hắn tà mị cười: “Lạc Lạc ngoan, ngươi tức giận cái gì chứ? Chẳng lẽ bổn vương

nói sai sao?”

“Buông ta ra.” Tô Lạc cắn răng đè xuống cảm xúc kích động, hờ hững mở miệng.

“Chính ngươi nhào vào trong ngực ta, không bỏ được.” Nam Cung Lưu Vân dương

cằm, nghiêm trang nói. Hắn không những không bỏ, ngược lại càng ôm càng chặt.

Tô Lạc lấy một con dao lạnh lẽo từ trong không gian ra, chỉa vào da thịt như

bạch ngọc của hắn, lạnh lùng cười: “Đừng động thủ động cước, hửm?”

“Vậy bổn vương dùng tài hùng biện có được không?” Nam Cung Lưu Vân nháy đôi

mắt đẹp vô tội của hắn, trưng cầu sự đồng ý của nàng.

Một người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã đòi đánh cuộc người thắng làm vua kẻ

thua ấm giường với nàng, cái gọi là hùng biện của hắn chắc chắn không giống

với ý tứ trên mặt chữ.

Sắc mặt Tô Lạc trầm xuống, âm trầm nói: “Đừng nghĩ là ta không dám động thủ.

Nếu bổn cô nương có thể đánh ngươi hộc máu, cũng sẽ dám đâm một dao này!”

Ai biết, Nam Cung Lưu Vân lại cười, cười đến mị hoặc chúng sinh như vậy. Nụ

cười kia làm cả người hắn đều trở nên quyến rũ, đẹp đến mức làm người ta không

thể dời nổi ánh mắt.

Nam Cung Lưu Vân hoàn toàn không thèm để ý đến con dao đang chỉa vào ngực hắn,

hắn vươn bàn tay mảnh khảnh, vướng mái tóc đen tuyền ẩm ướt của Tô Lạc lên, tà

khí nghiêm nghị nói: “Lạc nha đầu thật đáng yêu, bổn vương càng ngày càng

thích ngươi, làm sao bây giờ? Không bao giờ ta buông tay được đâu.”

Nam Cung Lưu Vân không chút nào để ý đến con dao bén nhọn đang chỉa vào ngực

hắn, con dao mà chỉ cần dùng một chút lực là có thể đâm thẳng vào tim hắn.

Chỉ thấy hắn chậm rãi cúi xuống, chậm rãi tới gần Tô Lạc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi đối chóp mũi, môi đỏ đối môi đỏ.

Gần đến mức có thể ngửi được nhiệt khí của nhau.

Ái muội động lại trong không khí.

“Dừng tay!” Đáy lòng Tô Lạc hiện lên chút thất thố.

Đáng chết! Sao nàng lại quên mất? Người nam nhân này đối xử với người khác ác,

đối chính mình càng ác!

Lúc trước hắn có thể bức nàng lấy dao đâm hắn, đã đủ để chứng minh điều đó,

đáng giận là nàng lại quên mất, ngốc đến mức lấy dao uy hiếp hắn, thật là đáng

chết!

Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân vẫn như cũ tươi cười không chút để ý, hắn cúi đầu,

cách Tô Lạc càng ngày càng gần… Nhìn ánh mắt ảo não của nàng, hắn hiểu ý mà tà

mị cười, tiện đà một lần nữa giữ chặt hô hấp của nàng!

Nam nhân đáng chết này!

Lúc này Tô Lạc quả thật là đã tự tạo nên cái nhà giam để tự giam mình vào.

Nàng thật có thể tàn nhẫn đâm xuống sao? Hiển nhiên là không có khả năng.

Thật vất vả cứu sống hắn, sao lại làm bị thương hắn chứ?

Cho nên, con dao trong tay nàng lặng yên rơi xuống đất.

Nam Cung Lưu Vân buông ra nàng, cười đến tà tứ quyến rũ.

Liếc mắt nhìn đến con dao rớt chìm xuống nước kia, tâm tình của Nam Cung Lưu

Vân hiển nhiên rất tốt, cả người có vẻ sáng láng hẳn lên, tựa hồ đạt được thỏa

mãn thật lớn, tựa hồ cả không khí xung quanh cũng trở nên sáng lấp lánh.

Hắn phát hiện hắn tìm được uy hiếp của Tô Lạc. Lạc nha đầu của hắn thật sự rất

đáng yêu, vô cùng đáng yêu.

Nhưng vào ngay lúc này.

Bỗng nhiên, đáy mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia âm hàn thô bạo.

Tô Lạc không biết rằng ngay lúc này, trên cây cổ thụ ngàn năm bên ngoài, có

một cung tên bén nhọn đang nhắm thẳng đến chỗ của nàng.

Đó là một cao thủ, toàn thân bao phủ trong y phục dạ hành màu đe, ngay cả tóc

đều không lộ ra.

Hắn tránh trong nhánh cây xum xuê, dùng lá xanh che dấu thân hình của mình,

vẫn không nhúc nhích, giống như rắn độc đang ẩn núp, tùy thời chờ phun độc đưa

người vào chỗ chết.

Bỗng nhiên, hắn nhẹ buông tay, tiễn vũ phá gió mà ra, đằng đằng sát khí hướng

về phía Tô Lạc.

Bởi vì cách một khung cửa sổ nên ngay từ đầu Tô Lạc hoàn toàn không phát hiện

ra, nhưng dù có phát hiện được thì với thân thủ của nàng, có muốn tránh cũng

không được.

Bởi vì người bắn tên có võ công cực cao, tuyệt đối trên cấp sáu, hoàn toàn

không phải người mà Tô Lạc có thể ngăn cản.

Xuất phát từ bản năng phòng bị nguy hiểm, thân mình Tô Lạc khẽ run lên, nàng

bản năng muốn tránh.

Nhưng vào lúc này, Nam Cung Lưu Vân lại cúi đầu, một lần nữa cướp đi đôi môi

đỏ của nàng, bao vây cả người nàng vào trong lòng mình, bảo vệ kín đến không

kẽ hở.

Nhưng vào lúc này, mũi tên phiếm bạc đỏ phá cửa sổ mà vào, mang theo khí thế

lôi đình vạn quân, đằng đằng sát khí.

Nếu Nam Cung Lưu Vân không có thăng cấp đến cấp bảy, thì hắn chỉ có hai lựa

chọn. Một là hắn dùng thân thể của mình để đỡ, hai là phải để Tô Lạc chết.

Kẻ địch đang muốn ép Nam Cung Lưu Vân lựa chọn, lựa chọn cứu tánh mạng của

hắn, vẫn là lựa chọn cứu một nữ nhân ngu xuẩn phế vật!

Thực hiển nhiên là kẻ địch đã tính chuẩn Nam Cung Lưu Vân yêu nhất là tính

mạng của mình, thực hiển nhiên đối phương muốn Tô Lạc tự mắt nhìn thấy Nam

Cung Lưu Vân vô tình đối với nàng như thế nào.

Kẻ bắn tên đã tính toán hết toàn bộ không hề bỏ sót bất kì chi tiết nào, lúc

này, bên dưới lớp mặt nạ màu đen của hắn chính là một nụ cười ầm trầm giả tạo,

tựa hồ thắng lợi đang vẫy tay với hắn.

Nhưng sự thật lại làm hắn nhíu mày.

Bởi vì hắn không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy, Nam Cung Lưu Vân vốn

đang bị thương rất nặng sẽ thăng cấp đến cấp bảy.

Chỉ thấy Nam Cung Lưu Vân làm bọt nước sôi trào, bọt nước màu trắng trong

không trung hóa thành một con giao long, rống giận không chút tiếng động, nuốt

mũi tên vào trong.

Nhanh như gió xoáy, nhanh như tia chớp.

Hơn nữa, khi Nam Cung Lưu Vân phản kích, hắn như cũ vong tình mà hôn Tô Lạc,

thân hình vững chắc như bàn thạch, không rung động một chút nào.

Bạn đang đọc Tà Vương Truy Thê (Dịch) của Tô Tiểu Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt thích 1
Lượt đọc 359

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.