Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Hổ Không Phát Uy Ngươi Nghĩ Ta Là Mèo Bệnh?

Phiên bản Dịch · 3501 chữ

“Thêm nữa, còn tới ba mảnh khác của tàng bảo đồ không biết đang bị giấu ở nơi

nào rồi.” Nam Cung Lưu Vân hờ hững nói với Tô Lạc: “Tiểu nha đầu này, vận khí

ngươi tốt đến mức ta không biết nên nói gì. Không biết chừng, ngày nọ ngươi

nhắm mắt lại, tàng bảo đồ tự xuất hiện trước mặt ngươi. Trọng trách này chắc

cũng chỉ có thể giao cho ngươi thôi.”

Sau này, Nam Cung Lưu Vân thật sự trơ mắt khi nhìn thấy một đống mảnh tàng bảo

đồ tự động bay vào tay Tô Lạc. Lại hồi tưởng đến những lời đã nói ngày hôm

nay. Nói thẳng ra mình là vua đoán trước.

“Vận khí tốt hay không cũng phải xem lại cách ăn ở của bản thân.” Tô Lạc mờ

mịt mỉa mai Nam Cung Lưu Vân một câu: “Đúng rồi, hiện tại đã có không gian,

thiên linh thủy, khi nào thì chúng ta đi tìm Long Huyết?”

Trải qua đêm nay, Nam Cung Lưu Vân cùng Tô Bác Võ đánh nhau, Tô Lạc đã hiểu rõ

ở thế giới này, có thực lực mới là vương đạo.

Nàng vì chậm chạp mà không thể mở không gian, cũng vì chậm chạp mà không thể

tu luyện mộc hỏa song hệ, thật quá khó khăn với nàng.

Loại cảm giác biết rõ có bảo vật nhưng lại không có chìa khóa mở, thật sự rất

buồn bực.

Nam Cung Lưu Vân sờ sờ đầu nàng, mắt phượng nhợt nhạt híp lại, ngữ khí hơi

sủng nịch: “Ngươi định khi nào sẽ đi?”

“Chờ chuyện này hơi bình ổn một chút rồi nói sau.” Tô Lạc thở dài, đúng là tự

mình tạo vấn đề nan giải cho mình.

Sơn mạch Lạc Nhật cũng không gần, nếu muốn đi một chuyến thì thuận lợi nhất

cũng phải tốn thời gian một tháng.

Nếu là hiện tại nàng đột ngột biến mất, lão cha chắc chắn sẽ hướng ánh mắt

hoài nghi đến nàng, như vậy chắc chắn là không ổn.

Nàng phải nghĩ ra cách để có thể âm thầm biến mất một thời gian mới được.

Tô Lạc híp đôi mắt xinh đẹp lại, trở nên trầm tư.

Tô Lạc thế nào cũng không ngờ được rằng, không cần nàng phải tự nghĩ ra cách

cũng đã có người tự động dâng cách tới tận cửa giúp nàng giải quyết vấn đề nan

giải này. Người này không phải ai khác, mà là Tam tỷ tỷ Tô Vãn của Tô Lạc.

Ngay tại thời điểm này, nàng phát hiện sân mình đã bị người phá nát nhừ, nha

hoàn Lục La duy nhất của mình cũng bị đánh đến mặt sưng đỏ, trên mình đầy

thương tích.

Mà giờ phút này, Tô Vãn vẫn còn đang ở đó diễu võ dương oai, quất từng roi một

vào Lục La, tựa như đang làm nhục một con chó!

“Dừng tay!” Tô Lạc híp mắt lại, hét lớn một tiếng.

Tô Vãn quay đầu lại nhìn Tô Lạc, liếc mắt quét qua nàng một cách khinh miệt,

rồi sau đó một roi bay thẳng đến người nàng!

Tô Lạc dùng tay bắt được đuôi roi, đáy mắt hiện lên ý lạnh lùng: “Ngươi muốn

tìm cái chết hay sao?”

Khóe miệngTô Vãn lộ ra sự chế nhạo sâu sắc: “Tô Lạc, ngươi nên tự biết thân

biết phận, người bình thường như ngươi mà dám nói chuyện như vậy cùng ta ư?

Ngươi muốn tìm cái chết hay sao?”

Tô Vãn hiện tại đạt linh lực cấp một, tuy rằng không phải cao cường, nhưng nếu

đem ra so sánh thì Tô Lạc chính là phế vật, nàng ý thức rất rõ về việc này.

Tô Lạc lạnh lùng cười: “Vậy xin hỏi quý nhân linh lực đã đạt cấp một các hạ,

ngươi tới tiểu viện này của ta để giở trò gì?”

“Tô Lạc, đến giờ ngươi còn tưởng có thể giấu được hay sao? Hừ! Sự việc xảy ra

hôm đó ở hồ hoa sen, ngươi không nhớ?” Tô Vãn từ sau hôm ấy vẫn luôn bị Tô Khê

nhục mạ đến mức vô cùng nhục nhã, mỗi ngày trôi qua đối với nàng ta đều vô

cùng khổ sở.

Sau đó lại vô ý biết được từ miệng nha hoàn là Tô Lạc ngày hôm ấy có lượn qua

hồ sen, nhớ tới bộ dạng chật vật hôm ấy của mình đã bị Tô Lạc nhìn thấy, liền

không nhịn được mà trở nên tức điên.

Tô Vãn hoàn toàn không nghĩ tới rằng Tô Lạc không lượn qua đó mà còn là người

khởi xướng mọi chuyện.

Nếu Tô Vãn biết được ắt hẳn sẽ động tâm muốn giết Tô Lạc ngay lập tức.

Tô Vãn ở trước mặt người khác luôn ôn nhu nhân từ, nhưng ở trước mặt Tô Lạc

thì liền biểu lộ rõ bản tính không thể nghi ngờ, cũng lười biếng chẳng thèm

che giấu!

Khóe miệng Tô Lạc lộ ra một sự châm chọc mỉa mai: “Chuyện hôm đó ở hồ sen? Tam

tỷ tỷ à, ngươi nói chuyện hôm ấy ngươi té vào hồ hoa sen, sau đó lại trúng lửa

lớn mà phải nhảy vào đó lần nữa, rồi lại bị ném lại lên trước mặt vô số đệ tử

thế gia chạy ra hóng chuyện sao?”

“Ngươi… Ngươi quả nhiên đã nhìn thấy!” Tô Vãn tức giận thét đến mức chói tai.

“Đúng vậy, ta còn quang minh chính đại ở đó nhìn, thế nào, Tam tỷ tỷ, người

làm được lại còn sợ bị người khác nhìn thấy sao?” Tô Lạc khóe miệng gợi lên sự

trào phúng mỉa mai, mắt đẹp tỏa ra sự rét lạnh. Thói hư tật xấu của con người

thật đúng là đáng sợ, chuyên môn hiếp đáp kẻ yếu thế hơn.

Tô Khê khi dễ nàng như vậy nàng cũng không dám phản khàng, bởi vì nàng trong

mắt Tô Khê chính là đồ bỏ đi. Bởi vậy dù có tức giận cũng đành giữ trong lòng,

thật là khinh người quá đáng!

Chuyện xảy ra hiện tại trước đây đã diễn ra rất nhiều lần!

“Tô Lạc! Ngươi đáng chết! Người là thứ phế vật đáng chết!” Những chuyện xảy ra

ngày hôm đó, Tô Vãn cả đời đau đớn trong lòng, nàng chỉ cần vừa nhớ tới chuyện

ngày đó liền hận không thể hung hăng bóp chết Tô Khê.

Tô Vãn dù thế nào cũng không thể rút lui được nữa.

Tô Lạc bắt được đuôi roi, kéo sát lại mình rồi gằn từng chữ một mà nói: “Tô

Vãn, ngươi cũng chỉ đạt linh lực cấp một thôi, cũng chỉ là hạng tầm thường.

Vậy mà trước mặt ta vẫn luôn cao cao tại thượng, cho rằng mình ưu việt hơn ta,

linh lực cấp một ghê gớm lắm sao?”

“Thứ phế vật như ngươi vĩnh viễn cũng không thể hiểu được việc tu luyện là như

thế nào, đi chết đi!”

Tô Vãn ném roi xuống, oán hận vung tay tát liền một cái lên mặt Tô Lạc.

Tô Lạc trong lòng cười lạnh lùng, lui về phía sau một bước né đi cái tát của

Tô Vãn. Sau đó giật lấy roi nhằm mặt Tô Vãn mà hung hăng vung!

Bang!

Tiếng roi vang lên một cách thanh thúy.

Một roi này không chỉ trúng vào mặt Tô Vãn, mà còn làm cho nàng ta văng đi xa

mấy thước.

Lúc này gương mặt Tô Lạc lạnh băng tàn khốc, chẳng khác nào ác ma đến từ địa

ngục, làm cho lòng người run hãi.

Nàng chậm rãi trào phúng lạnh băng: “Chỉ là một người bình thường mà có thể

đánh vào mặt võ giả linh lực cấp một, thật sự rất sảng khoái!”

Giờ phút này, nàng đứng lặng ở nơi đó, gió thổi tới làm tà áo, góc váy tung

bay như múa, như hoa anh đào bay hỗn loạn. Những lời tàn khốc lạnh băng của Tô

Lạc cứ như vậy rét căm căm mà vang lên ở bên tai Tô Vãn.

Tô Vãn bị đánh văng ra, nện thật mạnh vào góc tường, thét lên một tiếng thảm

thương.

Trên mặt nàng xuất hiện một vết roi rõ ràng, vết roi vỡ ra, máu chảy ròng

ròng, miệng vết thương trông vô cùng đáng sợ.

Tô Vãn che miệng vết thương lại, đáy mắt tràn đầy sự sợ hãi, phẫn hận nhìn

chằm chằm vào Tô Lạc mà gào lên: “Ngươi…”

Nhìn Tô Lạc giống như hàn băng ngàn năm, trong mắt không hề có chút thương hại

nào, nàng bỗng nhiên cảm thấy một chút sợ hãi, hoảng loạn. Một sự lạnh lẽo từ

lòng bàn chân kéo tận lên trên người. Tại sao lại như vậy? Tô Lạc dù sao cũng

chỉ là phế vật mà thôi, sao lại có thể… Sao lại có thể có ánh mắt tàn khốc như

vậy? Giờ đây so với nàng, Tô Lạc còn phát ra sự uy hiếp đáng sợ hơn, mạnh hơn,

sao lại có thể như thế được?

Từ tận đáy lòng Tô Vãn bỗng cảm thấy ngờ vực, bất định.

Giờ phút này, nha hoàn Lục La đã hoàn toàn bị chấn động rồi.

Thiếu nữ này toát ra vẻ uy nghiêm làm người khác kính sợ, mái tóc đen tuyền

tung bay theo gió, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy sự lạnh lẽo ghê người, phát ra

khí thế làm người khác không dám nhìn thẳng.

Khoảnh khắc này, nàng như mặt trời tỏa sáng làm lóa mắt kẻ khác. Người này

thật sự từ một tiểu nha hoàn trở thành đại tiểu thư sao?

“Võ giả linh lực cấp một thì ghê gớm lắm sao? Sao lại có thể bị thứ phế vật

như ta đánh cho văng đi như vậy? Kiêu ngạo nhiều năm nay, rốt cuộc là ngươi

kiêu ngạo vì cái gì?” Tô Lạc ngồi xổm xuống, đáy mắt thể hiện ý cười nhàn

nhạt, vừa nói vừa thưởng thức, chế nhạo không chút lưu tình.

“Ngươi…” Tô Vãn run rẩy cắn môi, tinh thần nàng phục hồi lại với cơn giận dữ,

không thể tin được nói: “Ngươi dám đánh ta!”

Tô Lạc xòe hai tay nhún vai mỉa mai: “Trên đời lại có người ngu xuẩn đến vậy

sao? Rõ ràng là đã bị đánh, lại còn phải hỏi là người ta dám đánh mình?”

Bị hạ nhục trắng trợn táo bạo như vậy, Tô Vãn tức giận đến mức không thở nổi,

mặt nàng trở nên lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Ngươi, tự, tìm, cái, chết!”

“Là ngươi tự tìm chết!” Tô Lạc giơ roi lên, tiếp tục quật từng nhát một lên

người nàng, ánh mắt đáng sợ làm lòng người kinh hãi: “Một roi này là cho Tô

Lạc ta bị ngươi ức hiếp trước đây! Một roi này là cho Lục La bị ngươi ức hiếp!

Một roi này là cho con kiến bị ngươi ức hiếp…”

Tô Lạc viện ra đủ thứ lý do kỳ lạ chỉ để đánh Tô Vãn. Giống như mấy người trên

bàn tiệc có thể tìm ra đủ lý do để chuốc say đối phương vậy.

Không bao lâu sau, trên người Tô Vãn phủ kín vết roi, hơn nữa quần áo còn tả

tơi, so ra còn không bằng phường ăn mày.

“Tô Lạc! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối không!” Tô Vãn bò dậy, tay ôm

lấy thân mình tàn tạ, bước nhanh ra phía ngoài hòng bỏ chạy.

Dọc theo đường đi, nàng nghiêng ngả lảo đảo, té ngã lại bò lên, bò lên lại té

ngã, trông vô cùng khổ sở.

Nhìn bóng dáng nàng chạy đi, đáy mắt Tô Lạc hiện lên ý cười giảo hoạt không dễ

gì nhận ra được.

“Tiểu thư, chuyện này xem ra không ổn lắm?” Trước kia toàn sắm vai kẻ bị khi

dễ, hôm nay lại trở thành kẻ đi đánh người khác. Sự chuyển biến như vậy làm

Lục La không thích ứng cho lắm, cũng có chút sợ hãi.

“Có cái gì không ổn chứ? Bình thường hiếp đáp người khác thì nay bị ức hiếp

lại cũng là đáng thôi.” Tô Lạc ngồi nơi bàn đá ở trong viện, dù bận rộn vẫn

ung dung rót cho chính mình một cốc trà xanh.

“Nhưng, vấn đề là…” Lục la lắp bắp mà nói: “Tam tiểu thư tìm lão gia cáo

trạng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tiểu thư trước kia không phải rất sợ hãi lão gia sao? Ở trước mặt người vâng

vâng dạ dạ, một câu hoàn chỉnh còn không nói cho tốt được, hiện tại sao lại

trông như không hề e ngại chút nào chứ?

“Ta vốn đang cần lão cha quan tâm chuyện này đây, nhưng hắn đang có chuyện

khác sẽ không vội xử lý chuyện này đâu.” Chuyện này vốn do Tô Lạc gây ra cho

lão cha xem.

Lại nói, lão cha chia của nàng cũng không phải kẻ ngốc. Ở cái thế gian mà kẻ

mạnh nắm quyền này, Tô Vãn là võ giả linh lực cấp một lại đánh không lại một

người bình thường, nuôi dưỡng nữ nhi như vậy còn có ích lợi gì? Đây chẳng phải

là đồ bỏ đi hay sao?

Nàng còn nắm rõ lão cha sẽ tính toán ra sao, căn bản không cần nàng phải nhọc

lòng suy nghĩ.

Quả nhiên, Tô Vãn che mặt đầy vết thương khóc sướt mướt chạy đến chỗ Tô Tử An

Tô Đại tướng quân, ở nơi xưa nay chưa từng vắng vẻ khi nào.

Tô Tử An nhẫn nại nghe Tô Vãn kể lể oan khuất xong, mỏi mệt xoa xoa hai bên

trán. Hắn không còn kiên nhẫn nổi nói một câu dứt khoát gọn gàng: “Ngươi đường

đường võ giả linh lực cấp một lại không đánh lại một phế vật như Tô Lạc, ngươi

còn mặt mũi chạy đến đây khóc lóc sao?”

Tô Vãn ngay lập tức vô cùng kinh ngạc, nàng hai tay nâng gương mặt nhỏ hoa lệ

đang còn khóc như mưa, không thể tin được mà nói: “Cha… Chính là… Chính là…

Nàng đánh ta…”

Tô Tử An đang gấp gáp tróc nã tên trộm tàng bảo đồ, làm sao còn tâm trí để

quản chuyện nữ nhi trong nhà đấu đá nhau được: “Được rồi được rồi, việc này rõ

ràng là Tô Lạc không đúng, nhưng ngươi cũng có cái sai, không có việc sao

ngươi lại sang sân viện của Tô Lạc làm cái gì?”

“Tử Ô!” Tô Tử An mặt lạnh lùng phát ra mệnh lệnh.

Một tên hộ vệ từ ngoài cửa tiến vào, hắn là hộ vệ thân cận của Tô Tử An.

Tô Tử An lạnh giọng phân phó: “Đi thông báo cho Tô Lạc, nội trong ba tháng nó

phải ở yên trong viện, không được bước ra khỏi cửa dù chỉ một bước. Bước ra

khỏi sân một bước thì sẽ đánh gãy chân. Để cho nó ở trong sân cố gắng mà suy

nghĩ cho thấu đáo!”

Tử Ô lạnh mặt tuân mệnh, ánh mắt hắn rơi xuống trên mặt Tô Vãn, đáy mắt hiện

lên một tia kinh ngạc. Sau đó, dù có chút chán ghét trên mặt thì hắn vẫn phải

tuân mệnh mà đi.

Chỉ là bắt bế quan cấm ra ngoài? Lão cha buông tha cho nàng dễ dàng vậy ư?

Chuyện này tuyệt đối không thể nào!

Tô Vãn thiếu chút nữa là gào khóc, nàng kêu la phủ phục dự định chạy đến ôm

đùi Tô Tử An.

Đáng tiếc trên mặt nàng hiện tại toàn là vết máu, hơn nữa còn có cả nước mắt,

mồ hôi, trên người quần áo thì lại tả tơi. Không chỉ vậy từ nãy đến giờ còn

lăn lộn dưới đất, người cực dơ bẩn, cả người nhìn qua không khác là mấy so với

quỷ.

Tô Tử An hiện lên một tia chán ghét trong đáy mắt.

Đứa nữ nhi này đúng là không nên thân!

Vốn đã chẳng thể chia sẻ gánh vác chuyện khó cùng hắn, nay lại còn gây thêm

chuyện!

Tô Tử An trong lòng nổi lên một tia tức giận, nhớ tới mấy ngày hôm trước, rõ

ràng chính là Tô Vãn ở trước mặt Thái tử hung hăng phá phách.

Tuy rằng ở ngoài đều nói đó là Tô Lạc, nhưng tình hình thực tế như thế nào,

hắn làm phụ thân lại có thể không biết rõ được sao?

Tô Tử An ghét bỏ lui người lại, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi cũng trở về

viện tu tâm ba tháng cho tỉnh lại đi, đi mà học Ngũ muội muội của ngươi!”

Lão cha muốn cấm túc nàng sao? Tô Vãn vẻ mặt không cam lòng.

Còn muốn nàng học Tô Khê? Ở trên đất Tô Phủ này thì kẻ kiêu căng, làm bậy nhất

chính là Tô Khê mà không phải sao? Tô Vãn buồn bực cơ hồ muốn hộc máu.

“Cha…” Tô Vãn còn muốn than khóc.

Tuy nhiên, Tô Tử An lại giơ tay lên, lạnh giọng cả giận nói: “Người đâu! Đưa

Tam tiểu thư về, quản lý cho cẩn thận!”

Cả một đám nhi tử chẳng đứa nào làm hắn bớt lo! Tô Tử An đập một phát thật

mạnh lên bàn làm việc của hắn, trên bàn tức thì hiện lên một dấu tay vô cùng

rõ ràng.

Gân xanh ở sau ót Tô Tử An đập loạn xạ cả lên.

Lão gia tử đã sắp xuất quan, ngày đó không biết đã tìm được tung tích của linh

thủy chưa, lại còn mảnh tàng bảo đồ kia nữa, đã lưu lạc đến nơi nào rồi?

Tiểu tử thúi Tĩnh Vũ sống chết cũng không thừa nhận, lại cũng chẳng moi được

tin tức hữu dụng gì từ miệng nó.

Tô Tử An buồn rầu đến mức chỉ muốn bứt hết tóc trên đầu.

Thật đúng là cướp nhà khó phòng, chỉ là Tô Tử An không thể ngờ được rằng, cướp

nhà vốn không phải Tô Tĩnh Vũ, mà lại là đứa con gái thứ tư bị hắn xem là phế

vật.

Tên hộ vệ của Tô Tử An lạnh mặt đi vào sân, truyền đạt mệnh lệnh của Tô Đại

tướng quân.

Tô Lạc tỏ vẻ ngoan ngoãn là nàng nhất định sẽ ở yên trong viện tu tỉnh lại,

mỗi ngày đều tự xem xét lại lỗi lầm của bản thân, kiên quyết học tập theo Ngũ

tiểu thư Tô Khê.

Hộ vệ của Tô Tử An đóng mạnh cửa phát ra một tiếng lớn, đóng thât kỹ, dùng

khóa đồng phong bế cửa viện lại.

Sau này nếu là đưa cơm thì cũng phải leo tường qua mà đưa.

“Tiểu thư… Lần này…” Lần này hình phạt quả thực là quá nhẹ không đúng sao? Nếu

là trước kia, lão gia tuyệt đối sẽ quất roi tiểu thư.

“Không phải đã sớm nói ngươi đừng lo lắng hay sao?” Tô Lạc trưng ra bộ dáng

liệu sự như thần, giờ phút này đây nàng đã có thể thoải mái nằm trên giường,

một bên sảng khoái ăn điểm tâm, một bên thì đọc lịch sử tổng quát của đại lục.

Mấy ngày nay, Tô Lạc hầu như đã đọc lịch sử tổng quát của đại lục tới thuộc

làu, lại còn tham khảo thêm một ít về thư tịch liên quan đến thảo dược.

Rốt cuộc, sau này con đường mà nàng tu luyện sẽ còn bao gồm cả luyện dược. Hơn

nữa, nàng còn phải tiến vào sơn mạch Lạc Nhật thật nhanh, dựa vào vận khí của

chính mình, nàng cảm thấy nàng nhất định sẽ đạt được thành tựu hơn người.

Lục La mặt đầy vui sướng mà nói với Tô Lạc: “Tiểu thư, ba tháng này chúng ta

cần phải ở yên trong sân tu dưỡng, không đi lại gây chuyện, có được không?”

Lần này lão gia chỉ khiển trách nhẹ nhàng, cũng không biết là vì lý do gì, lần

sau chắc chắn không đơn giản như vậy.

Ai ngờ được Tô Lạc lại ném thư vào lòng ngực Lục La, cười tủm tỉm mà nhìn

nàng: “Bổn tiểu thư chính thức khai sáng cho ngươi, Lục La nha đầu, ba tháng

này ngươi ngoan ngoãn ở yên trong viện thay tiểu thư ta tu tỉnh lại đi, tiểu

thư ta khi trở về nhất định mang đồ ăn ngon về cho ngươi.”

“Tiểu thư…” Lục La đầy mặt khiếp sợ.

Nhưng mà, Tô Lạc lại không nói gì tiếp nữa, chỉ cười thần bí, vẫy vẫy tay đuổi

nàng đi.

Bạn đang đọc Tà Vương Truy Thê (Dịch) của Tô Tiểu Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt thích 3
Lượt đọc 370

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.