Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái sinh

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

- Là ngươi !

Vệ Thanh Lam chỉ thẳng mặt Tiêu Nhã , toàn thân run lên vì tức giận .

 

  Đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Nhã nhìn về phía Vệ Thanh Lam , cười lạnh lùng :

  - Vệ Thanh Lam , Vệ Gia các người đã cướp đi quá nhiều thứ đáng nhẽ là thuộc về ta ! Ta sẽ bắt các ngươi phải hoàn trả hết . Nhớ cho kĩ , ta mới là đại sư tỉ đứng đầu của Thiên Trúc Môn , là người kế thừa danh vị thiên hạ đệ nhất

thần y !

Nói xong , Tiêu Nhã quay người bước đi .

  Vệ Thanh Lam gắng gượng đứng dậy .

  - Thanh Lam , nàng làm gì vậy ? Nàng đang bệnh nghiêm trọng vậy , giờ đi ra ngoài thì chỉ có chết ! Mạng của nàng là do ta cầu xin Hoàng thượng nên mới giữ lại được . Hoàng thượng nhớ ân cứu mạng của nàng mà ban cho nàng được ở lại Tề phủ dưỡng lão đến hết đời .

  Vệ Thanh Lam gượng chút sức cuối cùng mà đẩy Tề Trường Phong qua một bên :

  - Tề Trường Phong , ta không phải ngươi , ta thà đứng mà chết còn hơn quỳ để sống !

  Vệ Thanh Lam khoác áo ngoài rồi lao về hướng cổng Ngọ môn .

  Ngọ môn , trước giờ chưa bao giờ thấy khoảng cách xa tới vậy , trong màn tuyết phủ trắng xóa ấy , Vệ Thanh Lam lê lết bước chân , đi mất đúng hai khắc mới tới nơi .

  Vừa đến nơi thì đã nghe tiếng hét :

- Trảm !

  - Tổ phụ ...

Vệ Thanh Lam hét lớn rồi lao đến bên tổ phụ , toàn thân nàng nhuốm máu .

  Vệ Thanh Lam ôm chặt lấy tổ phụ không chịu buông tay , đao thủ khó xử mà đưa mắt nhìn sang phía Cửu Vương gia .

  Hoa tuyết bay bay , thoáng chốc cả pháp trường ngập trong những bông tuyết trắng xóa , ngồi trên chính giữa pháp trường là một nam nhân khoác tấm bào da báo màu đen , mái tóc dài buộc cao gọn gàng . Hàng lông mày sắc như kiếm , mắt sáng lóa như ánh sao , sống mũi cao thẳng , gương mặt tinh tế như được điêu khắc mà thành .

Vị này không ai khác mà chính là vị Cửu Vương Gia vang danh cả cái đất Nam Thụy Quốc này , là đệ đệ nhỏ nhất của Tiên Hoàng , cửu thúc của đương kim Hoàng Thượng .

Cửu Vương Gia , biệt danh dễ nghe thì là " Chiến thần " khó nghe thì là " Diêm Vương sống ". Tương truyền những người gặp chàng trên chiến truòng thì đều đã chết hết . Lời đồn về chàng vốn rất nhiều nhưng khiến nguòi khác kinh hãi nhất chính là , tự tay chàng đã ra tay sát hại mẫu thân của mình và cả gia tộc bên ngoại , vì Tiên Hoàng mà khai phá biên cương , bảo vệ gaing san của Tiên Hoàng , phù tá đương kim Thánh thượng lên ngôi .

Ai ai cũng nói chàng quá khôn ngoan ,vốn dĩ dựa vào địa vị của mẫu thân chàng thì chàng khó mà có được địa vị , quyền thế như hiện tại , nhưng chàng đã tự tay mở ra cho mình một con đường máu .

Vệ Thanh Lam và vị Cửu Vương Gia này vốn không thân quen , nhưng tin đồn về chàng thì Vệ Thanh Lam biết qua không ít . Giờ nhìn thấy vị gaims trảm là Cửu Vương Gia thì tâm nàng đã gần như nguội lạnh .

Hoàng thượng lần này đã hạ quyết tâm diệt bỏ Vệ Gia rồi nên mới phái Cửu Vương Gia đến giám trảm .

Rốt cuộc thì Vệ Gia đã gây ra chuyện gì mà Hoàng Thượng không chừa cho Vệ Gia một chút đường sống ?

Cửu Vương Gia đứng lên , đôi mắt sắc như chim ưng , đầy anh minh .... chàng bước tới cạnh Vệ Thanh Lam .

  • Vệ Thanh Lam ?

    Giọng nói trầm ấm lại khàn khàn mang nét oai vệ uy nghiêm .

- Dạ !

  • Ngươi có biết , một khi ngươi xuất hiện thì chỉ có thế chết ? Người của Vệ Gia hôm nay , ở đây đều phải chết !

    Vệ Thanh Lam khẽ ngẩn người , thì ra Hoàng thượng phái Cửu Vương Gia đến đây là để giết nàng . Tuy Hoàng thượng đồng ý với Tề gia là không giết nàng nhưng tiền đề là cả đời này nàng không được bước ra khỏi Tề Gia . Còn một khi xuất hiện , đối mặt với Cửu Vương Gia thì nàng chỉ còn con đường chết .

    Trong cả đám người , có người bắt đầu khóc , Vệ gia đời đời hành y , vì Hoàng Thượng mà phục vụ nhưng cũng mở cả " Thiện đường " ,người dân trên đất Nam Thụy này cho đến tất cả mọi người trong Thiên Khuyết đại lục chỉ cần là bệnh nặng thì không phân biệt sang hèn sẽ đều được cứu chữa tận tình .

  • Chết thì chết !

    Vệ Thanh Lam không chút sợ hãi , ngẩng đầu lên đối diện với Cửu Vương gia , trong ánh mắt nàng là sự khinh thường , giễu cợt .

    Khóe miệng Cửu Vương Gia cong lên , mang nét tán thưởng dành cho Vệ Thanh Lam .

    Bàn tay nàng ôm chặt nấy Tổ phụ không chịu buông tay , Vệ lão gia lắc đầu :

  • Con không nên đến đây , không nên !

  • Tổ phụ là con đã hại người rồi !

  • Không ! Là Tổ phụ hại con !

    Nước mắt Vệ lão gia rơi không ngừng , càng nhìn , trái tim Vệ Thanh Lam càng thêm đau đớn . Trước giờ nàng chưa từng thấy Tổ phụ rơi lệ .

  • Thanh Lam , Tiêu Nhã , cô ta... thật ra cô ta là ...

    Vệ lão gia vốn đã cao tuổi , lại bị giam cầm mất mấy hôm , nay lại gặp lạnh như này nên đã chết trong vòng tay Vệ Thanh Lam .

  • Tổ phụ ....!

    Vệ Thanh Lam ngẩng mặt lên trời hét lớn .

    Đôi mắt tinh anh của Cửu Vương gia nhìn về phía Vệ Thanh Lam , hai hàng lông mày nhíu lại , chỉ thấy cái chết của Vệ lão gia có gì đó đáng ngờ .

  • Trảm !

       Cửu Vương Gia vẫn lạnh lùng , không chút tình người mà hạ lệnh , người của Vệ Gia đều đã bỏ mạng dưới đao gươm .

    Đôi mắt của Vệ Thanh Lam đã nhòe đi vì lệ . Nàng chỉ thấy cả cơ thể mềm nhũn , tưởng như có thể chết ngay trong làn tuyết lạnh này nhưng bỗng nàng ngã vào một vòng tay ấm áp . Là vòng tay của Cửu Vương Gia .

  • Cầu xin ngài , ta chết rồi , xin ngài hãy chôn cất mọi người của Vệ Gia .

    Nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại cầu xin Cửu Vương Gia như vậy , đôi bàn tay nhỏ nhắn , mềm mại kéo chặt lấy vạt áo của Cửu Vương Gia .

    Lúc này , Cửu Vương Gia giống như ngọn cỏ cuối cùng trong đời nàng , nàng cố gắng giữ cho bằng được .

    Cửu Vương Gia nhíu mày , rồi bản thân chàng cũng không thể ngờ chàng gật đầu đồng ý .

    Trong lúc mơ hồ , Vệ Thanh Lam dường như đã nghe thấy một giọng nói trầm trầm mà đầy uy lực :

  • Nhân tính , đối với người đáng khó mà sinh tồn trên đời này thật là một trò cười !

    Đây là câu nói cuối cùng mà Vệ Thanh Lam nghe được trước khi chết .

    Nếu là lúc trước , nàng nhất định sẽ phản bác , nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy bản thân mình đã quá non nớt .

    Nàng và cả Vệ Gia , đời nọ qua đời kia đã cứu giúp bao người nhưng cuốu cùng cũng vì cứu người mà gặp đại họa .

    Cứu người và cuối cùng trở thành một trò cười quá lớn .

    Nếu có kiếp sau , Vệ Thanh Lam nàng xin thề không bao giờ cứu người nữa ! Nàng sẽ dùng độc , hạ độc chết tất cả những kẻ đã hại nàng , hại Vệ Gia .

    Thần trí của nàng dần trở nên mơ hồ , nàng biết cuộc đời nàng đã thành trò cười cho cả thiên hạ .

    Hít một hơi thật sâu , Vệ Thanh Lam bất ngờ ngồi bật dậy , ánh mặt trời chói chang chiếu rọi , trên trán nàng đã thấm đẫm mồ hôi .

  • Đại tiểu thư , cuối cùng người đã tỉnh rồi ! Qua vài ngày nữa chính là ngày Thiên Trúc Môn tuyển chọn đệ tử . Người ốm trận này làm lão gia lo lắng vô cùng !

    Thiên Trúc Môn ? Ốm ?

    Vệ Thanh Lam không khỏi choáng váng .

    Bản thân nàng bị sao vậy ?

    Giơ tay vén chăn lên , nàng bị có thể nhỏ bé này làm cho sợ chết khiếp .

    Chuyện quái gì thế này ?

    Vệ Thanh Lam ngẩn người ra .

  • Đại tiểu thư xin người đừng dọa nô tì ! Có phải tiểu thư vẫn chưa bình phục hoàn toàn không ? Không được , nô tì đi bẩm báo lão gia .

    Nói xong , Thúy Linh chạy như bay ra ngoài .

Đại tiểu thư tuy đã tỉnh lại nhưng tinh thần có vẻ không ổn .

Thúy Linh vô cùng lo lắng .

Bỗng , Thúy Linh va phải một tiểu cô nương ....

Bạn đang đọc Tà Vương Độc Sủng : Phúc Hắc Nghịch Thiên Đại Tiểu Thư của 无风

Truyện Tà Vương Độc Sủng : Phúc Hắc Nghịch Thiên Đại Tiểu Thư tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueNghiAn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.