Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Danh hiệu mới, độc tôn

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

-------------------------

An Lâm dựa vào sức sống Tiểu Cường, lại chống đỡ qua cơn này.

Hắn nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, hận đến không ngừng nghiến răng.

Trên đời vẫn còn nhiều người tốt là cái chết tiệt gì, cái có chỉ là ác ý sâu đậm của thế giới này mà thôi!

Hồng Hồ Tiên không nghiên cứu được gì trong máu của hắn.

Sau đó, cô chạy đi nghiên cứu thi thể của Huyết vương.

Thanh Hà Kiếm Tiên nhìn An Lâm có chút kính nể, khen ngợi: "An Lâm đạo hữu, máu của cậu thật hữu dụng, nếu sau này lại gặp Huyết tộc..."

Thanh Hà Kiếm Tiên còn chưa nói hết, An Lâm lập tức ngắt lời:

"Không có, cút!"

Thanh Hà Kiếm Tiên thấy An Lâm từ chối quả quyết như vậy, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó vào trong nhóm.

Trong nhóm toàn thể tu sĩ trên thế giới đoàn kết cùng bảo vệ trái đất.

Thanh Hà Kiêm Tiên: "Ha ha, thành công phản công, một tên Ma Vương với hai tên Huyết vương đều bị giết chết rồi!"

Thanh Hà Kiếm Tiên vừa dứt lời, tu sĩ trong nhóm rốt rít ló đầu ra, không khí bắt đầu náo nhiệt.

Chúa Cứu Thế: "Trời ạ, đây đúng là chiến tích lớn, thực sự giết được sao?"

Tiên Tử Mộng Âm: "Quả nhiên, nam nữ phối hợp luôn có thể tạo ra kỳ tích!"

Thần Tính Toán Bách Phát Bách Trúng: "Không chỉ có thể tạo ra kỳ tích, còn có thể tạo ra sinh mạng!"

Tiên Nữ Bom Nguyên Tử: "..."

Kim Ngọc Tử: "..."

Thanh Hà Kiếm Tiên gửi cho mọi người một icon mỉm cười, sau đó nói: "Thần Tính Toán, lần sau gặp mặt, tôi có thể tiêu diệt một mạng sống.”

Thần Tính Toán Bách Phát Bách Trúng: "... Đùa chút thôi, đừng nghĩ là thật chứ."

Ngay tại lúc này, Hồng Hồ Tiên bỗng nhiên ló đầu ra, hơn nữa còn gửi một icon mỉm cười.

Hồng Hồ Tiên: "Nam nữ phối hợp, chính xác có thể hủy diệt một sinh mạng, Thần Tính Toán, chờ nha."

Thần Tính Toán thấy tin nhắn này, gấp đến độ muốn khóc.

Thanh Hà Kiếm Tiên còn có thể đùa chút, nhưng tính cách của Hồng Hồ Tiên, luôn nói được là làm được, chúa ơi!

Thần Tính Toán đã bị doạ cho đi tìm nơi lánh nạn, lúc này, Thanh Hà Kiếm Tiên lại tiếp tục lên tiếng.

Thanh Hà Kiếm Tiên: "Nhưng, thật ra lần này có thể thành công giết được một tên Ma Vương cùng hai tên Huyết Vương, đều là nhờ có An Lâm đạo hữu, có thể nói cậu ấy mới là người có công lớn nhất!"

Lời này vừa nói ra, các đạo hữu lập tức thấy hứng thú.

Mặc dù thực lực An Lâm rất mạnh, nhưng đối phó với kẻ địch Kỳ Dục Linh, hẳn phải gắng gượng lắm mới đúng, tại sao lại được Thanh Hà Kiêm Tiên nói là người có công lớn nhất?

Thiên Linh Linh: "Không thể nào, không phải đạo sĩ rởm ăn không ngồi rồi hay sao?"

Lưu Ly chân nhân: "Ồ, người có công lớn nhất là An Lâm? Lời này là sao?"

Tiên Nữ Tĩnh Tâm: "Chẳng lẽ trong giây phút chiến đấu nào đó, An Lâm đã giúp được một việc mấu chốt?"

Các tu sĩ trong nhóm rốt rít suy đoán, lúc này Thanh Hà Kiếm Tiên lại lên tiếng.

Thanh Hà Kiếm Tiên: "Nói thế này với mọi người, một Ma Vương với hai Huyết Vương, có thể nói là đều bị An Lâm giết!"

Chúa cứu thế: "..."

Kim Ngọc Tử: "..."

Thiên Linh Linh: "..."

Tất cả đều là hắn giết? Tu sĩ trong nhóm nhìn đến đây đều im lặng.

Cuối cùng, Lưu Ly chân nhân không nhịn được hỏi: "Thanh Hà cậu nói đùa sao, không phải An Lâm đạo hữu chỉ có Đạo Chi Thể cấp mười thôi sao?"

Lưu Ly chân nhân nói ra tiếng lòng của các tu sĩ trong nhóm, một tu sĩ có Đạo Chi Thể cấp mười, phải làm sao mới có thể giết chết ba kẻ địch có thực lực kỳ Dục Linh.

Chẳng lẽ mỗi người đều giữ lại tý mạng để hắn giải quyết nốt?

Điều này rõ ràng không thể nào!

Thanh Hà Kiếm Tiên: "Sau khi Ma Vương bị tôi và Hồng Hồ Tiên đả thương, một mình An Lâm đi giải quyết."

"Còn lại hai Huyết vương, một người là hút máu độc của cậu ấy mà chết, người còn lại là tôi dùng vũ khí đã được bôi máu của cậu ấy lên, chém vào một kiếm, sau đó bị trúng độc chết!"

Thiên Linh Linh: "...Hai Huyết vương bị trúng máu độc của cậu ta mà chết?"

Lưu Ly chân nhân: "Ha…”

Trúng độc chết? Tôi thà tin rằng cậu đã giết chết Huyết vương bằng một kiếm!"

Tiên Nữ Tĩnh Tâm: "Thanh Hà Kiếm Tiên, ý cậu là, An Lâm hạ độc vào máu?"

Thanh Hà Kiếm Tiên: "Không, ý tôi là, cả người cậu ta đều có độc! Đây cũng là điều cậu ta khiến tôi thấy bội phục nhất!"

Thiên Linh Linh: "Wow, đạo sĩ rởm thật là lợi hại!"

Tiên Nữ Bom Nguyên Tử: "Mặc dù không hiểu lắm, nhưng An Lâm đạo hữu quả nhiên rất mạnh!"

Chúa Cứu Thế: "Như vậy đi, không bằng chúng ta cùng phong danh hiệu “độc tôn” cho An Lâm."

Đạo nhân Trâu Gỗ: "Đồng ý."

Tiên Tử Mộng Âm: "+1 "

Đạo nhân Thám Vân: "+1 "

...

Thật ra An Lâm cũng đang cầm điện thoại âm thầm quan sát, khi hắn thấy danh hiệu “độc tôn” này của mình, khi được các tu sĩ trong nhóm công nhận, hắn tắt điện thoại đi vui mừng đến nước mắt lưng tròng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không để nước mắt chảy xuống.

Sau đó, Hồng Hồ Tiên không nói gì nữa, lấy thi thể của Huyết vương quay về bí cảnh Thanh Khâu.

Thanh Hà Kiếm Tiên vỗ vỗ bả vai An Lâm, thân thiết nói: "Độc tôn, để ngự kiếm của tôi đưa cậu về Dung Thành!"

Khóe miệng An Lâm giật giật, độc tôn cái em gái cậu!

Hắn mất máu quá nhiều, đã không có hơi sức đâu mở miệng ra chửi bới, chỉ có thể thẫn thờ gật đầu...

Cứ như vậy, An Lâm với Thanh Hà Kiếm Tiên bắt đầu bay trở về Dung Thành.

An Lâm vốn tưởng rằng, trở lại Dung Thành, là có thể thoải mái sống qua ngày.

Nhưng mà, khiến hắn không ngờ tới là:

Trong thời đại tin tức này, danh hiệu độc tôn đã lan truyền trong khắp giới tu sĩ, chỉ trong một ngày.

Ngày hôm sau, chưởng môn của bốn giáo phái lớn nằm trong số mười tiên tông lớn nhất nước Hoa, Võ Đang, Côn Lôn, Long Hổ, Thượng Thanh, đều tới chào hỏi độc tôn.

Chưởng môn của bốn tiên tông này, là bốn vị năng lực cao cường kỳ Hoá Thần duy nhất trong nước Hoa.

Bọn họ tới chào hỏi độc tôn, đương nhiên không phải chỉ đơn giản là đến chào hỏi.

Thực ra bọn họ tới để nghiên cứu độc tôn...

Cứ thế, An Lâm khóc.

"Độc tôn, để bổn đạo sờ cậu một lát..."

Đạo chưởng Hư Vân chưởng môn của Võ Đang, vui tươi hớn hở đưa tay sờ An Lâm.

"Đừng đùa nữa, sờ cái gì mà sờ?" Lúc này một ông lão tóc bạc phơ phận nỗ nói.

An Lâm cảm kích nhìn ông lão kia, ông ta là Trương Thiên Sư của núi Long Hổ.

"Chính xác mà nói, nếu muốn nghiên cứu thấu đáo, còn phải dựa vào cái này!"

Trương Thiên Sư móc ra một kim tiêm, ánh mắt hiền từ nhìn An Lâm, mở miệng nói tiếp.

An Lâm thấy kim tiêm, trước mắt tối sầm lại.

Mẹ nó! Lấy máu?

Có cần ác vậy không?

Hôm qua bởi vì bị mất đi số máu lớn, bây giờ vừa nhìn thấy máu hai mắt đã hoa lên, cảm thấy bản thân bị mắc chứng say máu luôn rồi.

Không đúng, là chứng sợ máu mới đúng, vừa nhắc tới máu là sợ!

"Độc tôn đừng sợ, chúng tôi không lấy nhiều đâu, chỉ rút ra một chút chút."

Một người đàn ông mặc áo xanh chừng năm mươi tuổi lên tiếng an ủi.

Ông ta là chưởng môn Thạch Linh Tử của Côn Lôn tiên tông, vừa nói còn vừa bố trí một cái trận pháp nghiên cứu...

"Ai nha, độc tôn, nam tử hán đại trượng phu, lấy chút máu thì có sao?"

"Nếu cậu thấy một mình bị chảy máu khó chịu, thì bổn đạo cùng high với cậu!"

Đạo nhân Vưu Độc chưởng môn của Thượng Thanh tiên tông lời nói hào hùng, dứt lời liền lấy ra một cây đao lớn, làm bộ chuẩn bị cắt cánh tay của mình.

An Lâm vốn tưởng rằng tên vạm vỡ này chỉ làm bộ vậy thôi.

Sau đó, hắn lập tức bị máu tươi bắn đầy mặt...

Mẹ kiếp! Tên thần kinh này rốt cuộc từ đâu tới!

An Lâm không ngừng gào thét trong lòng, sau đó đột nhiên cảm thấy tức ngực, nhịp tim tăng mạnh.

Phải...chứng sợ máu của hắn lại phát tác rồi.

Bạn đang đọc Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-FULL) của Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 414

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.