Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền nợ của cha

Phiên bản Dịch · 1945 chữ

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

--------------------------

Nhiệm vụ Thiên Đình phân công làm ở hạ giới đã hoàn thành, hắn cũng đã mua đầy đủ đồ các học trưởng học tỷ nhờ mua.

Giờ có thể nói An Lâm cực kì thoải mái, hắn đã lấy lại được tự do rồi.

Vào một buổi sáng tươi đẹp, hắn mặc một bộ quần áo thường ngày, bắt một chuyến xe về thành phố.

Chuyện của Thiên Đình đã hoàn thành.

Bây giờ, hắn cũng cần giải quyết nốt chuyện ở nhân gian, nói lời từ biệt với quá khứ của mình.

Lại nói, sở dĩ hắn có thể chạm tới một thế giới hoàn toàn mới lạ như hôm nay, đều là nhờ món tiền nợ bài bạc bốn triệu hai mà cha hắn thiếu.

Cha An Lâm tên An Minh Xuyên, ngày trước ông là giám đốc của một công ty kiến trúc loại nhỏ.

Trước khi mẹ hắn qua đời, cuộc sống của hắn có thể nói là khá thoải mái, không phải do nghĩ gì chuyện cơm áo gạo tiền.

Nhưng mà, một tai nạn xe cộ đã cướp đi sinh mạng của mẹ hắn.

Từ đó cha hắn ngày càng suy sút, rồi chuyện gì đến cũng đến, vì để giảm bớt áp lực, vì để giải phóng cảm xúc cũng như tâm trạng, cha hắn nhiễm phải tật xấu bài bạc.

Chỉ cần đánh bài một lần sẽ tự động nảy sinh lòng tham, cha hắn cũng không ngoại lệ.

Mỗi một ông đều mong mình sẽ thắng được nhiều tiền hơn, nhưng thật ra nó chỉ là cái nền cho việc mất đi nhiều hơn.

Bài bạc tới thua sạch gia tài, thì lấy nhà cửa ra thế chấp, rồi lại tiếp tục bài bạc mong gỡ gạc về gia tài đã mất.

Thế rồi, nhà cửa cũng bị thua sạch.

Mất nhà cửa rồi thì phải làm sao, đâu thể nào ra đường ngủ được chứ?

Chắc chắn phải mò nhà cửa về rồi!

Cuối cùng, ông nợ người ta bốn triệu hai...

Số tiền này không cách nào trả được, chỉ còn nước trốn nợ.

Trước khi trốn nợ, An Minh Xuyên còn gọi điện thoại cho An Lâm: "Lâm Tử, cha đi bài bạc thua một số tiền lớn, cha phải trốn một thời gian, con cũng mau trốn đi nhé!"

An Lâm: "Cha thua bao nhiêu lận?"

An Minh Xuyên: "Bốn triệu hai!"

An Lâm: "..."

"Mẹ con ơi! Cha điên rồi hả?"

Sau đó, An Lâm tức giận cúp điện thoại.

Bảo hắn đi trốn, vậy chương trình học trong đại học Hoa Thanh phải làm sao, chẳng lẽ bỏ học à?

Người thiếu nợ là cha hắn, sao hắn phải trốn chứ?

An Lâm quyết định vẫn đi học tiếp.

Sau đó, hắn bị đám chủ nợ bắt lại...

Họ đâu thèm quan tâm xã hội pháp trị gì trong miệng hắn, không thèm nói gì nhiều đã trực tiếp kéo hắn đi làm cu li.

An Minh Xuyên không trả nợ à, không sao cả, dù gì con ông cũng bị bắt đi làm cu li mệt chết mệt sống để trả nợ rồi.

Ngày nào ông không trả nợ, con ông sẽ phải chịu đựng cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ này!

Cứ như vậy, An Lâm không chịu nổi tra tấn, bỏ trốn.

Cuối cùng, trên sân thượng của toà nhà nào đó, hắn gặp được người thay đổi hoàn toàn cuộc đời hắn.

An Lâm đi trên con đường xuống Sơn Thành, nhớ lại những chuyện dĩ vãng xa xăm.

Rõ ràng mới chưa đầy một năm, nhưng hắn lại thấy như đã trôi qua rất rất lâu rồi vậy.

Chuyện xưa phủ đầy bụi dần bị lật lại, cứ như đã qua mấy đời rồi vậy.

Cuối cùng, hắn đi tới một trước một toà nhà lớn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, bên trên có treo một tấm bảng hiệu, khắc mấy chữ công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư kiến trúc Hồng Đạt.

"Haiz, chính là chỗ này." An Lâm thở dài một tiếng, bước vào trong.

Trong một văn phòng trang hoàng xa hoa, một người đàn ông chừng trên dưới năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế, vừa uống trà vừa đọc báo cáo tài chính quý này của công ty.

Ông ta là giám đống của công ty này tên Trương Hồng Đào.

Đột nhiên, có tiếng điện thoại reo.

Thấy số là của tiếp tân gọi tới, Trương Hồng Đào bắt máy lên.

"Giám đốc Trương, có một thanh niên tên An Lâm nói muốn gặp ông."

"Khụ..."

Trương Hồng Đào trực tiếp bị sặc nước trà: "Cô nói An Lâm ấy à? Mau! Mau bảo cậu ta lên đây!"

Một góc bàn khác, một người đàn ông cao to vạm vỡ vừa nghe thấy tên An Lâm, hai mắt cũng rực sáng: "Thẳng quỷ An Lâm đó cứ như bốc hơi khỏi thế giới suốt mấy tháng nay, vậy mà giờ lại chịu chủ động xuất hiện à?"

Người đàn ông to cao vạm vỡ kia chính là Hoàng Phi Bưu, đúng cũng là người đã dẫn theo các anh em của mình đuổi bắt An Lâm.

Không lâu sau, có một thanh niên gõ cửa bước vào phòng.

Trương Hồng Đào và Hoàng Phi Bưu thấy An Lâm bước vào, đều sững sờ một lúc.

Người thì đúng là vẫn như xưa, không thay đổi gì cả. Nhưng là khí chất lại khác hẳn trước kia.

Hắn của bây giờ, ánh mắt thêm phần tự tin và kiên nghị, không còn dáng vẻ yếu đuối ngày xưa nữa.

"An Lâm, tôi không ngờ cậu sẽ tới đây đó." Trương Hồng Đào nhìn thanh niên đứng trước mặt mình, cười cười hỏi thăm.

Chỗ này có thể nói là đã để lại cho An Lâm kinh nghiệm vô cùng thảm thiết, khi xưa hắn đã trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Hiện giờ, An Lâm chủ động về đây, làm Trương Hồng Đào thật sự thấy rất ngạc nhiên.

"Kỳ thật, tôi tới để trả tiền nợ." An Lâm móc ra một tờ chi phiếu, nói với người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

"Trả tiền nợ? Trả tiền nợ gì nữa?" Giám đốc Trương không hiểu hỏi lại.

An Lâm nghe Trương Hồng Đảo hỏi lại vậy, cũng sững ra.

Má ơi, người ta thiếu ông mấy triệu ông cũng quên cho được à?

"Trả món nợ hơn bốn triệu hồi trước chứ đâu." An Lâm nhếch miệng, cắn răng nói.

Mợ nó!

Hắn đã chuẩn bị đủ hết mọi kiểu làm kiêu rồi, chỉ thiếu mỗi việc quăng chi phiếu lên bàn trả nợ cho họ thôi đó.

Nhưng mà, cái mặt sững sờ này của họ là sao đây? Sao hắn không hiểu gì vậy?

Lúc này Hoàng Phi Bưu ngồi một bên nhịn không được mở miệng: "Có phải cậu còn chưa gặp An Minh Xuyên không?"

An Lâm không hiểu gì cả: "Anh nói vậy là có ý gì?"

Hoàng Phi Bưu đáp: "An Minh Xuyên đã trả đủ hết toàn bộ số nợ rồi."

An Lâm nghe vậy mắt trừng to, đồng tử co lại, ngạc nhiên la lên: "Sao thế được, chỉ mới gần một năm, sao ông ấy gom đủ hơn bốn triệu để trả nợ cho mấy người được?"

"Chuyện này chúng tôi đâu có biết, cơ mà cậu mau đi gặp ổng đi!"

"Từ lúc trả nợ xong, cứ cách mấy ngày là ổng lại chạy tới công ty của bọn tôi đòi người, cứ luôn mồm bảo mình đã trả hết nợ, bọn tôi còn chưa chịu thả người, không chịu giữ lời hứa các kiểu."

"Nhưng cậu cứ như biến mất khỏi thế giới này vậy, chúng tôi không cách nào tìm được cậu cả, thế là bị ông ấy chạy tới làm phiền suốt!"

Giám đốc Trương đầy mặt bất đắc dĩ nói.

"Vậy ông có biết ông ấy ở đâu không? Hay có cách nào liên lạc được với ông ấy không?" An Lâm tiếp tục hỏi.

Hồi trước cha hắn vì trốn nợ nên đã đổi số di động, giờ An Lâm cũng không biết cha mình đang ở chỗ nào.

Trương Hồng Đào cười cười, mở miệng nói: "Địa chỉ của ông ấy thì bọn tôi không biết, nhưng số điện thoại thì có đó, cậu mau đi gọi điện cho ông ấy đi, bảo ông ấy đừng tới làm phiền chúng tôi nữa."

...

...

An Lâm nhận lấy số điện thoại, nhưng không vội vã gọi tới xác nhận.

Hắn bước ra khỏi cửa công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư kiến trúc Hồng Đạt, bấm một dãy số gọi điện thoại.

"A lô, Hoàng San San đúng không, tôi muốn nhờ cô giúp tôi một việc."

"Ừm... Cô có thể giúp tôi tra chuyện của một người đàn ông tên An Minh Xuyên được không, ông ấy là cha tôi."

"Được rồi, vậy cám ơn cô nhé."

Hắn cúp điện thoại, hít sâu một hơi, chậm rãi bước đi trên đường, không hề có mục đích gì.

Ánh mặt trời chói loá, soi rọi ánh sáng của mình xuống như muốn nướng cháy cả mặt đất.

Nhưng là hắn không thèm để ý, đầu hắn giờ chỉ toàn nghĩ tới cha mình

Nói thật ra, dù thế nào hắn cũng không dám nghĩ, cha hắn sẽ chạy về trả hết tiền nợ bài bạc của mình.

Điều này làm tâm trạng của hắn cực kì phức tạp, hận thù trong lòng chợt giảm đi không ít, còn lại đa phần là lo lắng và vui vẻ.

Chẳng lẽ ông cha vô liêm sĩ của mình đã xoay người được rồi à?

...

Hơn hai tiếng sau, Hoàng San San gọi điện tới, báo cho hắn tin tức cực kì tường tận.

Sở dĩ cha hắn trả được món nợ hơn bốn triệu đó là vì ông ấy đã mượn tiền từ mấy người bạn thân của mình.

Có một người bạn cực thân đã cho ông ấy mượn gần một một triệu.

Những người bạn còn lại không ít thì nhiều cũng cho ông ấy mượn một số tiền, gom góp lại mới được hơn bốn triệu.

May nhờ cha hắn bình thường hay vui vẻ giúp đỡ người khác, nên có không ít bạn bè, không thì chỉ trong một thời gian ngắn vậy, đúng là không cách nào gom đủ tiền trả nợ hết.

Giờ ông ấy đang làm việc ở công ty kiến trúc Hải Lam, đang là phó giám đốc phụ trách một dự án xây dựng khu dân cư nhỏ.

Ban ngày chạy công trường, buổi tối nhận mấy công việc thiết kế thêm để kiếm tiền trả nợ.

An Lâm nghe xong mấy tin này, vội vàng nhớ kỹ địa chỉ, chạy qua xem thử. Hoàng hôn dần buông xuống, ánh mặt trời nóng rực bị xua tan, nhiệt độ cũng giảm dần.

Công trường cách nội thành khá xa, cha hắn đang ở tạm trong căn hộ gần công trường.

Trong căn hộ chỉ có hai mươi mấy thước vuông, tuy chất đầy đồ vật tạp nham. Nhưng bù lại được chủ nhân sắp sếp cực kì gọn gàng ngăn nắp, không hề lộn xộn.

An Lâm đã bước tới trước cửa căn hộ, nhưng không bước vào.

Hắn nhìn xuyên qua cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn dáng hình quen thuộc nọ.

Bạn đang đọc Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-FULL) của Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 493

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.