Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một trăm vạn?

Phiên bản Dịch · 1761 chữ

Sưu! !

Mũi tên phá sọ đâm xuyên qua đầu tang thi thứ nhất.

Máu bắn tung tóe, óc vỡ tung, con tang thi này bị mất mạng tại chỗ.

-Hống hống hống hống! !

Tang thi bên kia lập tức phản ứng, phát ra tiếng rống giận dữ như dã thú.

Nó điên cuồng tức giận chạy tới hướng Cổ Phàm, một đôi mắt đỏ tươi sớm đã không còn tư duy và logic, chỉ có nhu cầu và khát vọng đối với máu thịt.

Ánh mắt Cổ Phàm lạnh như băng.

Hắn rút ra mũi tên phá sọ thứ hai từ trong bao đựng tên, lần nữa kéo căng dây cung bắn về phía tang thi bên kia.

Phốc! !

Mũi tên phá sọ vạch ra đường vòng cung hoàn mỹ, huyết tương bốc mùi thối rửa từ đó phun ra ngoài, thế nhưng con tang thi không hề bị một tên này miểu sát.

Một tên này đâm xuyên qua yết hầu tang thi, toàn bộ yết hầu đều bị lưỡi dao chuyển động xoắn ốc xé rách.

Nhưng thụ thương nghiêm trọng như vậy cũng không có bất kỳ tác dụng gì, một tên này cũng không thể lấy mạng nó, chỉ có làm tổn thương đầu hoặc là xương sống mới có tác dụng.

- Lệch rồi.

-Chạy quá mức kịch liệt, đầu đong đưa nên tránh được một tên này. . .

Cổ Phàm tự nói thầm, một tên này vốn có thể bắn trúng đầu của nó, thế nhưng động tác chạy của con tang thi này quá mức kịch liệt, trong lúc vô tình vậy mà tránh thoát mũi tên này.

Hành lang dài mười mấy mét chỉ tốn giây lát để vượt qua.

Tốc độ chạy toàn lực của tang thi so với nhân loại kinh khủng hơn rất nhiều, đảo mắt nó đã đi tới khoảng cách trước mắt Cổ Phàm không tới 10m.

Vận tốc sinh tử!

Trong vòng 2 giây, tang thi lập tức sẽ bổ nhào vào Cổ Phàm.

Một tiễn không bắn trúng, thời gian ngắn ngủi đã đủ trí mạng, muốn kéo cung bắn tên nữa là không thể nào.

Cổ Phàm không hoảng loạn.

Càng nguy hiểm hắn ngược lại càng bình tĩnh, vẻ lạnh băng cố chấp trong ánh mắt điên cuồng giống như muốn bốc cháy lên.

Sưu! !

Nâng tay lên, một ánh đao sắc bén chợt lóe lên.

Đoản đao sắc bén trong tay Cổ Phàm trực tiếp bị phóng mạnh ra ngoài, mà bản thân hắn cũng xông tới phía tang thi.

Dưới khoảng cách ngắn như vậy, phi đao càng nhanh và thuận lợi hơn so với cung tiễn.

Thủ pháp phóng của Cổ Phàm cũng cực kì đáng chú ý, cổ tay lắc một cái cực nhanh cùng lúc dùng một lực phóng ra đoản đao kia. . . Kỳ thực mà nói dùng lực mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Phốc! !

Huyết tương bùng nổ.

Đầu tang thi truyền ra âm thanh như một quả cầu nước bị nổ tung.

Đoản đao kia bất ngờ đã đâm vào trong hốc mắt tang thi, một con mắt vằn vện tia máu lập tức bị chọc vỡ, tang thi cũng phát ra tiếng gào đau khổ tức giận hơn.

Đầu lâu là bộ phận cứng rắn nhất của con người.

Cho dù mũi tên phá sọ có thể một kích đâm xuyên, thế nhưng Cổ Phàm phóng ra đoản đao không nhất định có thể đâm xuyên xương sọ cứng rắn, cho nên hắn lựa chọn chọc vỡ con mắt của tang thi này.

Một giây sau.

Tang thi ngửa mặt lên trời gào thét, nhưng Cổ Phàm đã nhanh chóng đi tới bên cạnh con quái vật này.

Bàn tay hắn mạnh mẽ đánh về phía hốc mắt tang thi, một chưởng mạnh mẽ đập vào chuôi đao dính đầy huyết tương kia...

Đoản đao ngay ngắn nhất thời lại đâm mắt sâu thêm ba phần, lưỡi đao sắc bén cũng đâm vào óc phía sau hốc mắt, một kích này triệt để lấy mạng tang thi.

Đối thủ gặp nhau, kẻ dũng cảm hơn sẽ thắng.

Nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, hành động nguy hiểm nhất thường thường cũng là phương thức xử lý tốt nhất.

Người bình thường nhìn thấy quái vật tang thi này đã run chân, chớ nói chi là xông lên đánh một trận.

Tương phản. . . Cổ Phàm thấy chiến không lùi, một chiêu một thức tàn nhẫn mà quả quyết, ngược lại có thể lấy được thắng lợi trong nháy mắt, đánh cho tang thi mất mạng tại chỗ.

Hô.

Cổ Phàm thở phào một hơi.

Cái loại cảm giác đi dạo trên tơ thép nguy hiểm, quả thật là mỹ diệu tuyệt luân.

Lấy ra đoản đao.

Rút lại mũi tên.

Cổ Phàm cắt ra sau đầu hai tang thi, từ xương cổ và tử huyệt phía sau đầu khoét ra một mảnh máu thịt.

Lần này vận khí hắn cũng rất tốt, một trong hai con tang thi sở hữu một viên Thâm Uyên Chi Chủng, được Cổ Phàm cẩn thận từng li từng tí bỏ vào túi quần.

-Bành, bành, bành.

Cổ Phàm gõ mấy lần cửa sắt phòng trộm sắp hỏng, sau đó dùng ngôn ngữ loài người nói:

-Mở cửa đi, quái vật bên ngoài đã bị tiêu diệt.

Quái vật bị tiêu diệt rồi? ?

-Không!

- Chết cũng không mở cửa, những quái vật kia sẽ tiến vào!

Trong phòng truyền ra một tiếng thét chói tai của nữ nhân.

Hiển nhiên nàng đã sợ hãi mà mất đi lý trí, tràng cảnh quái vật phá cửa vừa này đã làm cô sợ choáng váng.

Cổ Phàm cười lạnh một tiếng:

-Cô là đồ ngốc sao, nếu như quái vật bên ngoài thì vì sao còn chưa ăn ta trước? ?

Quá ngu xuẩn.

Trong sự sợ hãi, nữ nhân này đã không còn chỉ số thông minh gì.

Nếu như thật sự có quái vật, Cổ Phàm nào có cơ hội nói chuyện phiếm với nàng? ?

Nghe đến đó, nữ nhân trong phòng giống như bị thuyết phục.

Cô lặng lẽ mở ra một khe cửa, xuyên thấu qua khe hở nhìn ra bên ngoài có hai con tang thi ngã trên mặt đất, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân đứng ngoài cửa, lúc này mới tin tưởng lời nói của Cổ Phàm.

-Quái vật này. . . thật sự bị tiêu diệt.

-Ngươi là cảnh sát phải không, ngươi tới cứu chúng ta sao? ?

Cửa chống trộm bị nàng mãnh mẽ mở ra, nữ nhân kia bổ nhào vào người Cổ Phàm, giống như gặp cứu tinh.

Nàng khóc nước mắt như mưa, mùi nước hoa nhàn nhạt từ đó mà đến, thân thể mềm mại thướt tha của nữ nhân kia đều được Cổ Phàm cảm thụ rõ ràng.

Nhìn kỹ lại.

Nữ nhân này cũng có vài phần nhan sắc.

Nàng mặc một chiếc váy ngắn thắt lưng màu vàng nhạt, trên cặp đùi tinh tế tỉ mỉ còn phủ lấy tất chân mềm mại, bất quá lúc này rách vài lỗ, lộ ra làn da trắng nõn phía dưới tất chân, càng có thể kích động ham muốn của giống đực.

Cổ Phàm lại là không có lòng dạ rảnh rỗi lôi kéo với nàng, một tay đẩy nàng lên tường.

-Cô không bị thương?

-Trong phòng còn có người.

Cổ Phàm quan sát trên dưới, thấy rõ ràng mỗi một bộ phận trên thân thể nữ nhân, xác định nàng không có bị tang thi tổn thương.

-Ta không bị thương.

-Bạn trai ta bị thương rất nặng, ngươi mau cứu hắn đi, ta xin van ngươi.

Nữ nhân lau nước mắt, coi Cổ Phàm là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Cổ Phàm đẩy nàng ra.

Hắn cầm đoản đao xông vào trong phòng, tìm kiếm tung tích cái gọi là bạn trai kia.

Trong góc phòng, một cái nam nhân ngã vào góc tường hít thở từng ngụm không khí.

Phần bụng của hắn bị móng vuốt tang thi cắt ra một đạo vết thương dài hơn mười centimet, lúc này đã bắt đầu chuyển biến xấu, không ngừng nhỏ chất dịch thối rửa.

-Ta gọi là Địch Na, đây là bạn trai ta Hà Trạch Hành. . .

Địch Na khóc nức nở sau lưng Cổ Phàm, nàng đau lòng nhìn bạn trai mình tiếp tục nói:

-Chỉ cần ngươi có thể đưa bạn trai ta đến bệnh viện, điều kiện gì chúng ta cũng nguyện ý đáp ứng.

Bộ mặt trắng bệch của Hà Trạch Hành liếc mắt nhìn Cổ Phàm.

Hắn dùng một loại ngữ khí ở trên cao nhìn xuống như thói quen nói:

-Cha ta là nhà đầu tư khu chung cư này, chỉ cần ngươi có thể mang ta đi bệnh viện, điều kiện gì tùy ngươi nói.

Hóa ra Hà Trạch Hành này đúng là một phú nhị đại.

Khu chung cư sắp phá dỡ này lúc trước cũng không có người nào đến, mà Hà Trạch Hành này hôm nay mang theo bạn gái tới khảo sát.

Vốn là hắn muốn khoe khoang một phen, thể hiện rõ bản thân trâu bò cỡ nào, một chung cư lớn thế này trong tương lai sẽ trở thành khu thương mại, số tiền có thể kiếm được phải tính bằng tiền tỷ.

Cổ Phàm lại cười lạnh một tiếng.

Bệnh viện? ?

Đó là nơi có số lượng người đông nhất, bây giờ e rằng đã sớm bị triều cường tang thi bao phủ.

Hơn nữa dù có đưa đến bệnh viện, Hà Trạch Hành cũng chết chắc rồi.

-Mười vạn.

-Không không không, một trăm vạn!

-Chỉ cần ngươi có thể bình an mang ta qua, ta lập tức trực tiếp chuyển vào thẻ ngân hàng của ngươi một trăm vạn được không? ?

Hà Trạch Hành vô cùng xa hoa, đây chính là một trăm vạn lận a, gia đình bình thường lao động cả một đời cũng mới kiếm được số tiền này.

Địch Na cũng kinh ngạc mở ra miệng nhỏ.

Không hổ là con trai ông chủ lớn, vừa ra tay là một trăm vạn, đầy đủ để mình mua hai chiếc BMW không tệ.

Mặt Cổ Phàm không có biểu tình gì.

Một trăm vạn trong mắt hắn giống như là giấy lộn, hắn trực tiếp rút ra đoản đao đi về hướng Hà Trạch Hành.

Bạn đang đọc Kẻ Đến Từ Địa Ngục (Dịch) của Chính Nghĩa Địch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật S11005
Lượt thích 5
Lượt đọc 407

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.