Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu mới

Tiểu thuyết gốc · 1450 chữ

“Đây là địa ngục sao?”

Trong cơn mơ màng, Hito khẽ thì thầm, khóe môi của cậu bỗng nhếch lên một nụ cười tự giễu, chế giễu bản thân mình kiếp trước quá vô dụng, ngay cả đến lúc chết đi cũng tầm thường đến như vậy.

“Cũng tốt, ít nhất ngày mai không cần dậy sớm, tối đến cũng không cần lo sẽ phải mất ngủ.”

Cậu lười biếng nằm nghiêng người sang một bên, dùng tay ôm lấy đôi chân đang co lên trước ngực của mình, cuộn người lại thành một đòn, đôi mắt nhắm nghiền như muốn tiếp tục một giấc ngủ dài vô tận và không bao giờ có cơ hội tỉnh dậy nữa.

Nhưng ngay sau đó, Hito khẽ nhíu mày, cậu cảm thấy có một luồn ánh sáng gay gắt chiếu thẳng vào mặt mình khiến cậu không khỏi lấy tay che mặt lại.

“Là chúa đến đón ta sao?”

Trong đầu cậu tự dưng nảy lên một ý nghĩ đó nhưng nó ngay lập tức bị cậu bác bỏ, cậu vội vàng bật người ngồi dậy, dùng ánh mắt có phần ngơ ngác đánh giá xung quanh.

“Không đúng, là ta vẫn còn sống?” Chỉ là cậu lập tức sửa lại cách dùng từ của mình, “Hoặc có lẽ là sống lại rồi?”

Không lâu trước đó, cậu thậm chí còn tận mắt chứng kiến mình té ngã từ trên cầu thang xuống, đúng vậy, là dùng thị giác của người ngoài cuộc nhìn thấy chính bản thân mình từ từ lăn xuống phía dưới, dùng một cách nói khác để hình dung chính là hồn lìa khỏi xác.

Mặc dù khi còn sống, Hito không phải là một người tin vào chuyện kiếp này cũng như kiếp sau nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến cậu không thể nào không tin tưởng được.

Hito rơi vào trầm tư, cậu đang sắp xếp lại những mớ kí ức hỗn loạn trong đầu, có của kiếp trước cũng có của kiếp này, chúng đan xen, trùng lắp với nhau khiến cho nhất thời cậu khó bề phân biệt được đâu là kí ức kiếp này đâu là kí ức kiếp trước của mình.

Đến cả nửa ngày sau, cậu mới dần tỉnh táo lại.

Kiếp này cậu cũng tên là Hito, chỉ là nơi này hình như không phải cùng một thế giới với kiếp trước của cậu.

Mặc dù nó cũng được gọi là địa cầu nhưng lại hoàn toàn khác xa so với địa cầu mà cậu từng biết, và dường như động vật ở nơi này có chút gì đó khác biệt, chúng được mọi người gọi là… gọi là gì nhỉ?

POKEMON!?

Đúng vậy, là pokemon.

“Chẳng lẽ mình xuyên qua thế giới pokemon rồi sao?” Hito tự nhủ thầm, “Không biết thế giới này phải chăng cùng anime pokemon mình đã từng xem qua là một!?”

Với vốn kí ức kiếp trước, Hito đương nhiên biết pokemon là gì, đó là một loài sinh vật siêu phàm sống trên hành tinh này, một số sống trên bầu trời, một số sống trên mặt đất, số khác sống ở dưới các lòng đại dương,… ta có thể tìm thấy chúng ở bất kì nơi nào trên thế giới.

Số lượng giống loài càng không phải là một con số nhỏ, một trăm, hai trăm,… không một ai biết rõ được điều này.

Nghĩ đến đây, Hito không khỏi mừng như điên, vì cậu không những là fan của các dòng game pokemon mà còn xem tất tần tật trọn bộ anime của nó. Mà không chỉ riêng gì cậu, phần lớn những người đã từng xem qua bộ phim hoạt hình này thì chí ít cũng một hoặc vài lần muốn được sống trong cái thế giới tương tự như thế.

Đang trên đà vui sướng thì trong đầu cậu đột nhiên vang lên từng tiếng đinh đinh đương đương khiến Hito không khỏi dùng hai tay ôm đầu, gục người té ngã xuống đất, đau đớn khiến cậu trợn cả hai mắt lên, trong cơn quằn quại thống khổ suýt nữa cậu cắn nát cả hai hàm răng của mình.

“Đinh, định vị thành công, khóa lại kí chủ thành công, kết nối kí chủ thành công…”

Một lúc lâu sau thì cơn đau mới bắt đầu giảm xuống, đồng thời cùng lúc đó cậu cũng nghe thấy một loạt âm thanh cơ giới hóa phát ra từ trong não bộ của mình.

“Chào mừng kí chủ thứ 1273, HỆ THỐNG ĐÀO TẠO MẠNH NHẤT NHÀ HUẤN LUYỆN xin hân hạnh được phục vụ.”

Hệ thống, ta bàn tay vàng xuất hiện rồi!?

Vừa nghe đến đây Hito liền biết mình xảy ra chuyện gì, cậu cũng không phải chưa từng đọc qua những truyện xuyên không, nên gặp tình huống như thế này cũng không còn lạ lẫm gì nữa, xuyên qua mang theo bàn tay vàng, xuyên qua nhặt được lão gia gia,...

Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến rằng chính bản thân mình cũng có một ngày được trãi nghiệm chuyện này.

“Đinh, kiểm trắc kí chủ thành công.” Âm thanh cơ giới một lần nữa vang lên trong đầu cậu, “Xét thấy kí chủ chưa có pokemon của riêng mình, đề nghị kí chủ mau chóng tìm cho bản thân một pokemon thích hợp.”

[Nhiệm vụ tân thủ]

Nội dung: Bước đầu tiên để trở thành nhà huấn luyện pokemon giỏi nhất là cần phải có cho mình một con pokemon khởi đầu.

Yêu cầu: Một con pokemon bất kỳ +1

Phần thưởng: Gói quà tân thủ [lớn] +1

Lưu ý: Nhiệm vụ thất bại, hệ thống tự động xóa bỏ kí chủ.

Thời gian còn lại: 23:59:58

---

Nhìn đến đây, mặt Hito không khỏi đen lại, nhất là khi dòng lưu ý cuối cùng hiện ra kèm thời gian đếm ngược.

Mặc dù cậu đã từng ảo tưởng rằng có trong mình một cái hệ thống là ngưu bức đến cỡ nào, và cũng là một cái cơ hội để bước lên nhân sinh đỉnh phong nhưng bây giờ mới biết được đó đồng thời cũng đi kèm với rất nhiều phong hiểm a.

May mắn thay, cái nhiệm vụ đầu tiên này cũng không tính là khó khăn gì.

Theo trí nhớ kiếp trước cùng kiếp này của mình, Hito biết được rằng người ở thế giới này chỉ cần qua mười tuổi đều có thể đến chổ nhà nghiên cứu pokemon gần nhất để nhận lấy một con pokemon khởi đầu.

Mà vừa vặn Hito không lâu trước đó đã bước qua tuổi thứ mười, chỉ là do gần đây cậu đột nhiên bị bệnh nặng nên mới chậm trễ chưa đi nhận pokemon của mình.

Đang trong quá trình lục lại kí ức kiếp này, Hito không khỏi kinh ngạc, không biết là vô tình hay cố ý, thị trấn nơi mà cậu sinh sống lại cùng một nơi với quê nhà của nhân vật chính Satoshi trong bộ anime pokemon, đều là ở tại thị trấn Masara.

Vậy cũng có nghĩa là cậu cần phải đến nhà của giáo sư Okido để nhận cho mình một con pokemon!?

Trong trí nhớ của cậu, thị trấn Masara cũng không lớn lắm, mà nhà của bác giáo sư hình như cách đây cũng không bao xa.

Nghĩ đến đây thôi cũng đủ làm Hito cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, cảm giác phấn khích khiến cậu quên mất một khi không hoàn thành được nhiệm vụ thì sẽ dẫn đến nguy hiểm cỡ nào, thậm chí cả mạng nhỏ đều không còn.

Không chờ đợi thêm được nữa, nói là làm, Hito nhanh chóng bật người ngồi dậy, cậu quyết định chạy một mạch đến thẳng chổ ở của bác giáo sư Okido mà không thèm để ý tới bản thân còn đang mặc trên người một bộ đồ ngủ.

“Con có chuyện ra ngoài một chút nha mẹ!”

“Ơ, đứa nhỏ này!?” Có tiếng của mẹ Hito từ trong phòng bếp vọng ra, “Hôm nay nó làm sao ấy nhỉ?”

Khi bà bước ra đến cửa thì Hito cũng đã chạy đi được một đoạn khá xa rồi, mẹ của Hito lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn theo, rồi đưa ánh mắt nhìn ra phía xa hơn, nơi có ngôi nhà được xây trên ngọn đồi trước mặt, bà dường như nghĩ ra được điều gì đó.

Ánh mắt thoáng lướt qua chiếc xe đạp đang dựng trong sân, mẹ Hito khẽ mỉm cười lắc đầu quay trở lại vào nhà tiếp tục phần công việc của mình.

Bạn đang đọc Ta Là Nhà Huấn Luyện Pokemon Toàn Năng sáng tác bởi catim520tg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi catim520tg
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.