Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh tử không tại mình

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Người của triều đình trải dài tứ phương, quyền lực bao phủ cả thiên hạ.

Có một đạo lý như thế này, tông môn đạo giáo thì nuôi dưỡng tiên nhân, còn triều đình thì thu phục tiên nhân. Trên thiên hạ tám chín mười tán tu đều lệ thuộc triều đình, trong đó không thiếu tán tu cường đại.

Trời Phương Bắc có Hắc Luân Chiến Tiên, chiến công danh chấn thiên hạ, là tán tu đệ nhất phương Bắc.

Trung Châu có Tử Đồng Kim La, vô địch thiên hạ, tục xưng là đệ nhất thể tu.

Nam Cảnh có một vị Huyền Cổ Lão Nhân, có ngàn vạn thân phận, là người thần bí nhất thế gian.

Người trong thiên hạ chỉ biết bọn là có thân phận là tán tu vô địch, lại không biết bọn họ đều bị triều đình thu mua. Mà hết thảy, cũng chỉ vì trong triều đình có ẩn chứa một vị đại năng mạnh mẽ.

Đại năng mạnh nhất Nhân tộc..

...

Hoàng đế vận long bào đứng trước đại điện, sau lưng quan văn quan võ xếp hàng, kéo dài đến trăm trượng.

Lão hoàng đế vẻ mặt điềm nhiên đứng ở đó, trên người như có như không long khí tỏa ra, mỗi một cử chỉ, một động tác đều là sâm nghiêm vô tận của bậc vương giả. Phía sau đều là võ tướng một triều, quyền uy khuynh đảo thiên hạ, nhưng đối diện bóng lưng cao lớn này, lại không dám động nửa điều.

Đang đứng, chợt lão hoàng đế ngẩng đầu nhìn về bầu trời, trong mắt hiện lên vệt vàng, sau đó trầm giọng: “Trương quốc sư có việc muốn nói?”

Mây trắng biến hóa, một nhân ảnh từ giữa hư không đáp xuống rồi xếp bằng trên mây. Người nọ vung cánh tay, một đầu giao long bay đến uốn lượn quanh thân, vuốt ve giao long một cái rồi mới lên tiếng: “Người đó trở về.”

Nói xong liền nhắm nghiền mắt, tựa hồ đến đây chỉ vì chuyển một lời mà thôi. Về phần đối diện hắn là ai, là hoàng đế hay là gì đều không quan trọng.

Lão hoàng đế giũ tay không để ý, ánh mắt trầm ngâm, hồi lâu sau khẽ nói: “Cũng tốt.”

Hai người mặt đối mặt, nhưng thoại chỉ hai câu, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy rất quái dị. Thế nhưng mà toàn bộ người có mặt tại đây thì không như thế, giống như nhìn nhiều thành quen, hay có lẽ là bọn họ không có tư cách bàn luận về chuyện này.

Lão hoàng đế xoay người, long khí nhộn nhạo dưới bàn chân, một đầu kim long chợt hiện, hóa thành khổng lồ rồi mang theo lão hoàng đế tiến về mây xanh.

Người nọ cảm thấy không còn lý do gì để ở lại, bàn tay đập một cái cũng hóa thành một làn gió màu vàng bay đi mất.

...

Trên thiên hạ này, triều đình tuy cường đại, không sợ tiên tông đạo giáo liên thủ nhưng kỳ thật cũng có thứ kiêng kỵ.

Năm ấy Ma bộ do Ma Đế dẫn đầu tiến công biên lãnh nghiền nát ba mươi vạn tinh binh triều đình tại biên lãnh khiến cho biên lãnh thất thủ, ma quân tiến quân vào lãnh địa Nhân tộc như vũ bão, chỉ còn cách hoàng thành mấy chục dặm. Đại tướng quân tự mình dẫn quân chinh phạt ma quân, nhưng bản thân bị cường giả Ma bộ vây công lâm vào hiểm cảnh, chỉ cách tử lộ một bước. Về phần Đại quốc sư thì mang trọng trách hộ tống long chu mang hoàng tộc chạy về phía Bắc để giữ gìn huyết mạch hoàng thất, nhưng trong lòng thì biết diệt quốc đã cận kề .

Hoàng đế năm ấy vứt bỏ long bào, đằng vân đi xa. Ngày về, Ma Đế đã thu binh, Nhân tộc thoát khỏi kiếp nạn.

...

Đêm ấy lão hoàng đế ngự ở trên tầng mây, ánh mắt dõi đến ngọn núi màu đen kia, trong lòng chấn động khôn cùng. Lão hoàng đế tự nhận sống như trường hà, cuộc đời chinh chiến bát phương, chưa từng thất thố, nhưng trong đêm ấy, lão lại vô số lần cảm thấy khó mà tin nổi.

Từ ngọn núi màu đen, một thanh niên lơ lửng giữa bầu trời, sau lưng diễn biến ra thế gian muôn hình vạn trạng. Có hắc hải trút như mưa, từng giọt mưa đều ẩn chứa thần lực vô song. Có thần thụ tiếp cận đỉnh trời, lực lượng sinh mệnh khó mà tưởng được. Có cự nhân vươn mình gào thét, dùng vai nâng trời. Còn một con mắt như hư không sâu thẳm xuất hiện, có thể thôn phệ vạn vật.

Giữa dị tượng ấy, thanh niên kia bắt lấy một đoạn thần mộc, dùng tay trần lột ra một thanh mộc cung hình thù quái dị. Khi ấy dị tượng đảo loạn, hắc hải, thần thụ, cự nhân cùng cự nhãn hóa làm thần văn, trôi vào trong thân mộc cung, hoàn toàn hòa làm một.

Tiếp cung, dẫn lực, thiên địa run rẩy.

Một tên bắn ra mang theo lực lượng cường đại không gì bì nổi. Là người tận mắt chứng kiến, lão hoàng đế hoàn toàn tin tưởng cổ lực lượng kia tuyệt đối không thuộc về mảnh thiên địa này. Trên thực tế, một tiễn kia quả thực không thuộc về thế giới này, bởi vì một tiễn đó vừa rời cung, cách đó một vạn dặm, Ma Đế đã phải đánh trống lui quân phi hành quay về lãnh địa Ma Bộ.

Nhưng mà một tiễn kia, thông thiên khôn cùng, ẩn chứa lực lượng vượt xa quy tắc thế giới này. Người bị nó truy, không cách nào chạy trốn.

Ma Đế, đêm ấy sinh tử không tại mình.

Nhưng mà không người nào biết cũng có một người vào đêm ấy, sinh tử không tại mình.

...

Bạn đang đọc Ta Là Kiếm Ma của Ta Là Kiếm Ma
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi talakiemma
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.