Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng bắt nạt các cô gái

Phiên bản Dịch · 1556 chữ

"30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây."

"Đừng nên xem thường thiếu niên nghèo!"

Trung châu đại khu vực, Thiên nam thành, bên trong phòng tiếp khách của Tô gia.

Một tiếng phụ nữ khẽ kêu, giống như mặt trời mới mọc, mang theo khí thế chưa từng có từ trước tới nay, phá vỡ bầu trời mênh mông, truyền đến chỗ rất xa, chấn động tới chim bay trên trời, bay thẳng về phía bầu trời bao la kia.

Nữ tử tuổi tác không lớn, ước chừng cũng liền khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

Mắt ngọc mày ngài, hoa nhường nguyệt thẹn.

Nàng rất đẹp, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ, nhưng thời khắc này sắc mặt nhưng là một mảnh xanh mét.

Ngay cả như vậy, thần thái bùng sáng trong mắt nàng, cũng là chói mắt để cho người không thể nhìn thẳng.

Mà phương hướng thiếu nữ trợn mắt nhìn chăm chú, đang đứng đó một vị thiếu niên mười chín tuổi, quần áo đắt tiền, khí chất lãnh ngạo.

Mà hắn, chính là người hôm nay tới từ hôn —— Diệp Vân.

Mà nữ tử, chính là đối tượng bị Diệp Vân từ hôn.

...

Giờ phút này,

Diệp Vân sững sờ đứng tại chỗ, vốn là ánh mắt lạnh lùng lại hơi lộ ra vô thần, giống như là bị người hút hết linh hồn.

Chẳng qua là bên trong đại sảnh tất cả mọi người bị lời của thiếu nữ hấp dẫn, cũng không có phát hiện dị thường lúc này của hắn.

"30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây... Được được được!"

Có người lẩm nhẩm lời mới rồi của thiếu nữ, vẻ mặt kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới nàng sẽ nói ra mấy câu nói như vậy, chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy phảng phất trở lại thời kỳ niên thiếu, nhiệt huyết dâng trào.

Tô gia mấy vị trưởng lão ngồi ngay ngắn ở phía trên, ánh mắt lấp lánh, giống như là mới nhận biết nữ tử ngày đầu tiên.

Chỉ thấy thiếu nữ ánh mắt sạch sẽ trong suốt, ánh mặt trời vàng chói từ phía sau chiếu tới, nàng khẽ nâng cằm, mặc cho ánh sáng chiếu nghiêng xuống.

Tóc đen tung bay, phong hoa tuyệt đại.

Rõ ràng chẳng qua là người bình thường, trên người tản mát ra khí thế lại giống như tu sĩ chân chính!

"Tốt một câu đừng nên xem thường người nghèo yếu! Không hổ là con gái Tô Hạo ta, con gái Tô gia ta phải nên như vậy!"

Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi ở chủ vị ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, nhất thời liền từ trên ghế đứng lên.

Tô Hạo nhìn Tô Như Ca đứng ở trung ương, trong mắt tràn đầy ánh sáng vui mừng, tầm mắt hắn liếc một cái, lại thấy được mấy người đứng phía trước cách đó không xa, trong con ngươi xen lẫn mấy phần ánh lửa tức giận.

Có lẽ là bị lời nói của Tô Như Ca làm khiếp sợ, mấy người kia nửa ngày cũng không có mở miệng, bầu không khí trong đại sảnh thoáng cái trở nên cổ quái.

"Không nhìn ra a, Tô Như Ca mặc dù là một người bình thường, bình thường trầm mặc ít nói, nhưng cái khí thế trên người cô nàng này nhưng là người bình thường đều phải kém xa."

"Dầu gì cũng là con gái Tô tộc trưởng, coi như là người bình thường lại sẽ kém đi nơi nào."

"Các ngươi cũng đừng nên quên, nàng ban đầu nhưng là thiên tài thiếu chút nữa đột phá Trúc Cơ."

Mọi người nghị luận ầm ỉ, biểu tình trên mặt thổn thức không dứt, ban đầu Tô Như Ca là thiên tài một cước bước vào cửa chính Trúc Cơ, khi đó bất quá mới mười tuổi, có thể nói là kinh thế hãi tục, dõi mắt toàn bộ đại lục, đều là nhân vật phượng mao lân giác.

Nhưng mà liền trong một đêm, cảnh giới của nàng đột nhiên quay ngược lại, cũng không ai biết là nguyên nhân gì, không tới mấy ngày, nguyên bản thiên tài lại trở nên giống như người phàm, từ đó đến nay, cũng không còn cách nào tu luyện, thật sự là để cho người bóp cổ tay thở dài.

Tô Như Ca từ trên thần đàn rơi xuống, từ nay không gượng dậy nổi, nghe nói bây giờ ngay cả luyện khí một tầng cũng không có, đã từng mang danh thiên tài, cũng dần dần bị tai tiếng phế vật thay thế, thành đối tượng mọi người khinh thường cùng giễu cợt, bây giờ càng bị người ngay trước mặt mọi người từ hôn.

Cái gọi là đứng càng cao ngã càng thảm, cũng chỉ đến như vậy.

...

Lúc này, đôi môi anh đào của Tô Như Ca mím chặt, trong con ngươi màu hổ phách xen lẫn lửa giận giống như một mủi tên nhọn, rơi vào trên người thiếu niên đứng giữa đại sảnh.

Diệp Vân một thân mặc trường bào màu tím, đỉnh đầu là tử sắc kim quan, hai đạo lông mi dài nghiêng xéo bất phàm, trong con ngươi đầy sao trời lấp lánh, mười phần cao quý, nhìn một cái sẽ nghĩ tới hai chữ phi phàm.

Tầm mắt của hắn đặt ở trên hư không, dường như ngay cả Tô gia tộc trưởng Tô Hạo cũng không có bị hắn coi ra gì, thái độ ngang ngược càn rỡ như vậy, khiến cho tất cả mọi người của Tô gia có chút căm phẫn.

Thật ra thì, không có ai nhìn thấy, Diệp Vân giờ phút này đang ngẩn người.

Hắn đang cố gắng tiêu hóa tin tức tạp chất đột nhiên hiện lên trong đầu.

Đời trước, Diệp Vân là một người bình thường, sinh sống trên địa cầu.

Đời này, Diệp Vân trọng sinh đến nơi dị giới này, trở thành Diệp gia đại thiếu.

Mà ngay mới vừa rồi, Diệp Vân đột nhiên đã nhớ lại trí nhớ ở địa cầu kiếp trước, biết chuyện mình là người trọng sinh.

Kiếp trước trước không đề cập tới, đời này Diệp Vân, ở bên trong Diệp gia tiểu bối thiên phú tu hành xuất chúng nhất, thậm chí tương lai sẽ còn thừa kế vị trí gia chủ.

Liền trước đây không lâu, Diệp Vân càng bị một trong hai đại Thánh Địa của trung châu Vũ Tiên Tông thu là quan môn đệ tử, trực tiếp bị chọn làm tông môn Thánh tử!

Nhân vật tiền đồ tựa như gấm như vậy, về tình về lý, làm sao có thể sẽ cùng một người bình thường làm vợ, cho nên hắn hôm nay liền tới từ hôn.

"Ra là như thế này phải không?"

"Ta ngày hôm nay là tới từ hôn..."

Diệp Vân mới vừa thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, giờ phút này trong đầu còn có chút hỗn loạn.

Theo trên tin tức đại khái có thể thấy được, chính mình rất lợi hại, bất luận là thân phận vẫn là thiên phú đều không giống bình thường, điều này hiển nhiên là đãi ngộ nhân vật chính mới có.

"Ta thiên phú cao như vậy, gia tộc cùng nội tình môn phái mạnh như vậy, chẳng lẽ là nhập vào vai chính?"

Trong lòng nghĩ như vậy, nếu không phải thời cơ trường hợp không đúng, hắn thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài mấy tiếng.

Ngay cả như vậy, Diệp Vân tính cách vốn lẫn đạm trước sau như một, trên mặt cũng hiếm thấy hiện lên một vệt vẻ mặt sinh động, khóe miệng không nhịn được cong lên thêm vài phần.

Nụ cười này vừa vặn bị Tô Như Ca bắt được, lập tức hiểu lầm, cảm thấy thật sự là nhức mắt cực kỳ.

Cho dù là thường xuyên bị người cười nhạo, cũng không bằng khuất nhục giờ phút này Diệp Vân đổ lên trên người mình.

Từ hôn!

Nhục nhã biết bao!

Tô Như Ca tức giận trong lòng, rốt cuộc giống như núi lửa bùng nổ.

"Diệp Vân, ngươi không nên cao cao tại thượng như vậy!"

"Ngươi bây giờ cũng mới chính là Nhục Thân cảnh tam trọng thiên mà thôi! Ta lúc đầu nếu có thể ba năm bước vào cảnh giới Trúc Cơ, tương lai cũng nhất định có thể đủ khả năng phục chế kỳ tích!"

"Vận mệnh của ta nắm giữ ở trong tay mình, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ vì quyết định của ngày hôm nay mà thật sự hối hận."

Nghe được lời nói của Tô Như Ca, Diệp Vân cũng rất xúc động, có trí nhớ của kiếp trước, tính cách của hắn cũng hơi chút thay đổi, giờ phút này đối với Tô Như Ca còn hơi có chút đồng cảm.

Nếu như sớm một chút thức tỉnh trí nhớ, chắc hẳn cũng sẽ không tới làm khó nàng.

Đáng tiếc a, việc đã đến nước này...

Không đúng!

Chờ chút!

Một màn này, vì sao lại quen thuộc như vậy?

Thật giống như ở nơi nào thấy qua...

Bạn đang đọc Ta Là Các Nàng Trùm Phản Diện (Dịch) của Bồ Tùng Linh

Truyện Ta Là Các Nàng Trùm Phản Diện (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieulinhnhi98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.