Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Thành Quyền Vô Thanh

Phiên bản Dịch · 2867 chữ

Trần Lương đang đứng trước một cái hồ gọi là Đầm lầy không gian. Nơi này hắn từng đi qua 2 năm trước. Lúc đó hắn không định xuống hồ nên cưỡi Ngạo Thiên bay qua.

Lúc này hắn quay trở lại là để xuống hồ luyện tập trước khi rời khỏi vùng đất dồi dào không gian linh khí này. 10 năm qua, hắn đã đặt dấu chân lên gần hết các khu vực nơi đây, chỉ có một vài nơi quá nguy hiểm không thể đặt chân là hắn bỏ qua.

Nhân loại ở vùng đất này không nhiều, Trần Lương chỉ thỉnh thoảng gặp một vài võ giả không gian thuộc tính, đều là loại khó chơi và hắn không giết được một ai. Có võ kỹ không gian, bọn hắn muốn bỏ đi thì rất khó ngăn cản.

Sở dĩ gọi là Hồ Đầm lầy không gian là bởi ở trong đó, không gian cực kỳ đậm đặc khiến cho mọi di chuyển đều trở nên rất nặng nề và khó khăn, giống như bị rơi xuống đầm lầy vậy.

Trần Lương thi triển Quyền Vô Thanh. Tốc độ ra quyền của hắn hiện giờ là 6400 quyền một hơi thở. Hắn muốn dựa vào đầm lầy không gian để luyện tập, đạt đến đại thành võ kỹ này.

Trước đây, Trần Lương chỉ cần tăng lên nhục thân hoặc tu vi liền có thể tăng lên tốc độ ra quyền, là bởi ngay từ nhỏ hắn đã luyện quyền, đấm nhanh, đấm nhiều. Nhưng lúc này, tu vi cùng nhục thân đều đã tiến xa, nhưng Quyền Vô Thanh vẫn chưa đạt được đại thành do hắn thiếu luyện tập. Và giờ là thời điểm để hắn khắc phục điều đó.

Trần Lương nhảy xuống, một sự khó chịu lan tràn khắp cơ thể hắn, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Những ngày đầu tiên, hắn chỉ có thể chịu đựng 1 ngày rồi phải chèo từng bước rời khỏi hồ.

Sau 1 tháng, hắn bắt đầu thích nghi dần, bắt đầu có thể hoạt động nhẹ nhàng trong hồ. Có điều nhìn Tiếu Ngạo Cửu Thiên di chuyển trong hồ như không có bất kỳ lực cản nào khiến hắn không thể không thở dài.

Nhìn ra được sự di chuyển, cấu trúc không gian giúp Tiếu Ngạo không bị hạn chế trong Đầm lầy không gian. Đây không phải là Thiên Phú Thần Thông của nó, mà chính là bản năng tự nhiên, sinh ra đã có.

Trong hồ Đầm lầy không gian cũng có nhiều sinh vật khác di chuyển giống như đang bơi trong nước. Trước mắt Trần Lương là một loài yêu thú trông như sứa. Nó nhún nhẩy để di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác.

Do đặc tính của Hồ Đầm lầy không gian rất hạn chế di chuyển nên địa điểm này tương đối an toàn, hiếm có loài yêu thú mạnh mẽ nào. Tiếu Ngạo cũng đã đi thám thính một vòng để đảm bảo điều đó.

Trong khi Trần Lương xuống dưới hồ luyện tập thì Tiếu Ngạo cùng Ngạo Thiên đi săn. Xuống hồ Đầm lầy không gian không có tác dụng gì với bọn nó, mà bọn nó cũng cần ăn thịt, nội đan để nhanh chóng tiến hóa.

Sau nửa năm, Trần Lương bắt đầu luyện quyền.

Sau 1 năm, hắn đạt được tốc độ bằng một phần ba so với bên ngoài

Sau 2 năm, tốc độ đấm của hắn trong Đầm lầy không gian đã đạt được 3000 quyền một hơi thở

Sau 3 năm, hắn đấm được 4000 quyền một hơi thở

Sau 5 năm, hắn đấm được 5200 quyền một hơi thở

Trần Lương lên bờ, hắn muốn kiểm tra thành quả 5 năm của mình. Hai chân dang rộng, hắn liền một hơi đấm ra tới 7200 quyền, tạo ra một Hoàng kim cự thủ uy áp vô cùng. Xung quanh nó còn hiển hóa rườm rà hoa văn như đại đạo thiên địa.

Hoàng Kim cự thủ bắn về phía trước, tạo ra một vệt dài vết lằn trên mặt đất, mất hút trong tầm mắt.

“Hay lắm, đại thành Quyền Vô Thanh sẽ giúp ta dễ dàng học các loại quyền pháp khác” Trần Lương vui mừng. Sở trường của hắn là thương pháp, nhưng để đề phòng trong tay không có vũ khí thì quyền pháp sẽ rất có tác dụng.

“Gao uuuu”

Nghe thấy tiếng Tiếu Ngạo, Trần Lương quay lại thấy nó cùng Ngạo Thiên bị thương khắp người chạy tới chỗ hắn, phía sau không thấy kẻ nào truy đuổi. Hóa ra 2 tên này chọc phải tổ Độc Nhãn Ong, bị đâm cho túi bụi. May mà loài Độc Nhãn Ong chuyên về tấn công vật lý, không có độc. Đổi lại là Huyền Vu Ong, chỉ sợ bọn hắn không có cơ hội trở về.

Trần Lương quyết định lấy ra tất cả tù binh của hắn, bao gồm cả Hoàng Bào Gia Cát là Địa cấp cường giả phong thuộc tính làm thức ăn cho Tiếu Ngạo cùng Ngạo Thiên.

Vốn dĩ, Trần Lương định để Hoàng Bào Gia Cát lại, chờ đến khi hắn tu thành Thực Sinh Thần Công sẽ sử dụng lên người tên này. Nhưng lúc này mau chóng tăng lên tu vi mới là điều cấp thiết nhất.

Địa cấp võ giả, cơ thể đã hoàn toàn được giải khai, là nhục thân mạnh nhất của nhân loại. Mỗi một giọt máu của Địa cấp võ giả cũng là vật bổ với cả nhân loại và yêu thú. Muốn luyện hóa hoàn toàn 1 Địa cấp võ giả, Ngạo Thiên cũng cần đến vài tháng. Còn Nhân Sinh thì dành cho Tiếu Ngạo.

Học xong Quyền Vô Thanh, nhưng Trần Lương không vội rời đi. Hắn muốn mượn nhờ Đầm lầy không gian để tu luyện thương pháp. Bước vào Hoàng cấp, Cửu Long Thăng Thiên sẽ không còn đủ dùng, hắn cần chuẩn bị trước để khi đó nhanh chóng thi triển được võ ký do chính Cung Thừa Hy sáng tạo “Đế Nhất”

Hắn nhảy xuống hồ, lấy Địa Long Thương ra luyện tập.

5 năm luyện thương trôi qua nhanh chóng.

Vậy là Trần Lương đã ở trong Ác Nhân Cốc 20 năm.

“Đã đến lúc rời đi” Trần Lương lên bờ lẩm bẩm. Hắn quay qua hỏi Ngạo Thiên:

“Ngươi muốn rời đi hay ở lại?”

“Gao u” Ngạo Thiên dậm chân tại chỗ.

“Được, vậy khi nào lối ra Ác Nhân Cốc mở ta sẽ quay lại”

Trần Lương ngồi trên lưng Ngạo Thiên bay nhanh tới khu vực tiếp giáp gần nhất, một khu rừng dày đặc Hồng Lâu Mộc và Hồng Yêu Hầu.

Hắn lấy ra 2 Thiên Đạo Quả nuốt xuống. Thiên Đạo Quả sẽ nằm trong đan điền của hắn 12 năm, giúp hắn lí giải Đại Đạo thâm sâu hơn, mang lại cho hắn hiệu quả vượt trội khi tăng cấp. Thiên Đạo Quả sẽ mang lại tác dụng cao nhất nếu Trần Lương có thể ngộ Đạo trong 5 năm cuối cùng, trước khi nó biến mất sẽ khiến hiệu quả giảm nhiều.

Đây là lí do vì sao đến bây giờ hắn mới sử dụng đến Thiên Đạo Quả.

1 Thiên Đạo Quả đã là giấc mơ của rất nhiều người, Trần Lương có 2 Nhân Sinh, phải dùng tới 2 Thiên Đạo Quả, phải nói là tốn kém kinh người. Nhưng các cường giả muốn như hắn còn không được. Cái tốn kém này của hắn sẽ cho ra trái ngọt về sau.

Hồng Yêu Hầu tuy chỉ là một yêu thú cấp 5 nhưng lực đánh của bọn chúng khá mạnh, và đặc biệt là bầy đàn cực kỳ đông, khiến cho các loài cấp cao khác cũng không hề muốn tới khu rừng của bọn chúng gây sự. Thức ăn yêu thích của bọn chúng là Hồng Lâu Quả và chúng cực kỳ ghét kẻ nào ăn mất quả chúng chúng.

Rút kinh nghiệm nhiều lần suýt chết hụt tại Ác Nhân Cốc, Trần Lương không để tinh thần lực kéo dài tới 20 dặm mà chủ yếu thời gian sẽ là 1 dặm quanh thân, để cảm nhận được rõ hơn những thay đổi nhỏ dưới mặt đất và không gian xung quanh.

Trần Lương đã nhìn thấy được con mồi cách hắn 15 dặm, một nữ tử, Hoàng cấp võ giả, Mộc thuộc tính, tinh thần lực cấp 4.

Thu Ngạo Thiên vào Không Thú, sử dụng Ẩn Nặc Thuật, Trần Lương nhanh chóng tiếp cận từ phía sau, muốn đâm một kích chí mạng vào vị trí trái tim con mồi.

“To gan” Nữ tử vừa cất lời, tầng tầng lớp lớp rễ cây chứa nguyên khí của nữ tử từ dưới đất chui lên ngăn cản thương pháp của Trần Lương.

Nàng nghiêm mặt, quay lại nói: “Chúng ta có thù oán gì, vì cớ gì ngươi muốn ám sát ta. Ngươi nghe lệnh của ai?”

“Ta vào Ác Nhân Cốc là để giết người, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật” Trần Lương không nói nhiều, tiếp tục xông lên tấn công nữ tử. Chiến thần Atula hiển hóa ra với kích thước chỉ lớn bằng Trần Lương do vướng địa hình cây cối dày đặc.

Có thể đơn độc một mình sống trong Ác Nhân Cốc, nữ tử quả thật không tầm thường. Vũ khí của nàng là một tấm lụa, di chuyển tới mọi góc độ ngăn chặn hoàn toàn đòn tấn công tới tấp của đối thủ.

Kèm theo đó, các rễ cây và cành lá xung quanh giống như hàng tá vũ khí của nàng, liên tục đâm về phía Trần Lương hoặc từ dưới đất chui lên quấn lấy chân hắn.

Trần Lương đã nhận phải không ít công kích, nhưng thánh giáp cùng cơ thể hắn quá cứng nên không có bị thương, thỉnh thoảng có vết thương ngoài da cũng ngay lập tức liền lại

Nhìn tình thế, nữ tử có vẻ thong dong hơn nhiều, nhưng cũng không chiếm được mấy tiện nghi. Chiến đấu nửa canh giờ bất phân thắng bại, thân ảnh nữ tử bắt đầu có sự thay đổi

“Không chơi với ngươi nữa. Để các con của ta tiễn ngươi xuống cửu tuyển” Vừa nói xong, cơ thể nữ tử đã biến thành hình dạng một con Hồng Yêu Hầu.

Nàng với lấy 1 Hồng Yêu Quả gặm 1 miếng rồi nhém về phía Trần Lương, kêu lên:

“Chít chít chít”

Chỉ tích tắc sau, đã có vô số Hồng Yêu Hầu nhảy tới bu xung quanh Trần Lương. Hắn phải đưa Ngạo Thiên ra đứng sẵn thủ thế

“Ồ, hóa ra ngươi còn giấu nghề” Nữ tử thầm nghĩ. Nàng, trong hình dạng Hồng Yêu Hầu chỉ ngón tay về phía Trần Lương, tiếp tục kêu lên 2 tiếng “chít chít”. Cả đàn Hồng Yêu Hầu như ong vỡ tổ nhảy đến tấn công nhóm Trần Lương.

Không chỉ phải đối phó với đàn Hồng Yêu Hầu xông đến từ bốn phương tám hướng, Trần Lương còn phải chống đỡ trước những đòn đánh lén từ phía nữ tử thông qua võ kỹ mộc thuộc tính của ả.

Giống như nam tử mắt xanh, Đạo Thần Thông giúp bọn hắn biến hình thành yêu thú, nhưng nguyên khí và thần thông vẫn là của bản thân bọn hắn nhân loại, vì vậy bọn hắn không dùng được Đạo Thần Thông hay Yêu Ảnh của yêu thú và thay vào đó là vẫn dùng được các loại võ kỹ của chính mình.

Nữ tử đang biến thành đồng bọn của Hồng Yêu Hầu nên không dùng đến dải lụa, nhưng những đòn tấn công từ thực vật của nàng khiến hắn cùng Ngạo Thiên gặp vô vàn rắc rối.

Trần Lương liên tục chém giết đám Hồng Yêu Hầu. Mỗi một thương đưa ra là có vài ba con bỏ mạng, có con bị cắt đôi người, có con bị đục xuyên tim, có con bị đục thủng đầu. Nhưng bọn chúng dường như vô cùng vô tận, đếm mãi không hết, thấy chết không sờn lao đến tấn công kẻ ngoại lai.

Trần Lương liên tục chạy về phía nữ tử để chém giết nàng nhưng luôn bị hàng chục con Hồng Yêu Hầu chặn đánh kịch liệt, nửa bước khó đi.

Cơ thể Trần Lương cùng Ngạo Thiên đã nhuốm đỏ máu huyết Hồng Yêu Hầu. Bọn hắn đã giết đến đỏ cả mắt, giết đến không còn quan tâm đã giết được bao nhiêu con, không còn quan tâm thứ đến gần mình là hầu hay thực vật, chỉ cần có bất cứ vật gì tiến lại gần là một thương chém đứt, một tát phân thây.

Một canh giờ trôi qua, thây chất thành đống, máu chảy thành sông. Nữ tử cũng không còn bộ dáng khoái hoạt nữa mà đau xót trước thây xác lũ Hồng Yêu Hầu liên tục đổ xuống. Tuy nàng không nuôi hay lớn lên cùng chúng, nhưng ở Ác Nhân Cốc mười mấy năm, nhờ bọn chúng mà nàng sống thoải mái đến tận giờ.

Phía Trần Lương cũng không khá khẩm hơn. Hắn đã thấm mệt, nguyên khí gần cạn, cơ thể bị đấm đến bầm tím khắp người. Ngạo Thiên cũng nhận lấy thương tích khắp người, đặc biệt phần hông còn bị một gai đâm khá sâu.

Không thể tìm được cơ hội giết nữ tử, cơ thể cũng đã kiệt sức đến tận cùng, Trần Lương quyết định tìm lối thoát phía trên. Nhưng điều đó cũng không hề dễ dàng.

Rừng cây cao tầm 10 trượng, luôn có vô số Hồng Yêu Hầu nhảy từ các cành cây xuống hòng lấy thịt đè người. Nếu không phải Trần Lương có 8 cánh tay cùng 7 cây thương thì chắc chắn đã bị nhấn chìm trong biển khỉ.

Chật vật đến kiệt sức không thoát ra được, tình cảnh của hắn đang ngày càng nguy hiểm. Dồn toàn bộ sức lực cùng nguyên khí còn lại, Trần Lương thi triển ra Âm Ba Công chấn động lũ khỉ, khiến chúng đơ mất một lúc. Lợi dụng thời điểm này Ngạo Thiên phóng ra Yêu Ảnh phá hủy hết chướng ngại trên đường đi là vài con Hồng Yêu Hầu cùng đám cành cây để thoát ra.

“Muốn đi, dễ vậy sao”

Nữ tử đã quen với việc sử dụng Hồng Yêu Hầu để vây chết đối thủ, hoặc đánh đối thủ đến kiệt sức rồi tự tay nàng trực tiếp giết.

Nữ tử bay vượt qua rừng cây đuổi theo. Không gian rộng rãi, không còn bị đám cây che chắn, nữ tử xúc lực, nguyên khí cùng linh khí kết hợp hiển hóa ra một thân hình mãng xà, nhanh như chớp giật đánh một đòn công kích tuyệt luân về phía Trần Lương.

Nguyên khí đã cạn nên Trần Lương thu lại Chiến thần Atula, chỉ để Ngạo Thiên đánh ra Yêu Ảnh chống đỡ mãng xà.

Trần Lương rất tin tưởng lợi thế về phía mình. Ngạo Thiên qua 20 năm trưởng thành trong Ác Nhân Cốc, chiến lực đã vượt trội so với lúc mới tiến hóa lên cấp 9. Lúc này không có mấy Hoàng cấp võ giả có thể đánh lại nó.

Nhưng hắn đã đánh giá sai chiến lực của nữ tử. Những kẻ có Đạo Thần Thông khi bước vào Hoàng cấp đều không kẻ nào là dạng kém cỏi. Thu được Đạo Thần Thông khi bước vào Huyền cấp là một phần trăm thì tỷ lệ là một phần ngàn khi bước vào Hoàng cấp.

Mãng xà giằng co một hồi với Yêu Ảnh rồi cả 2 cùng nổ tung, bất phân thắng bại.

“Để xem các ngươi còn bao nhiêu sức lực” Nữ tử tiếp tục ra đòn. Nhờ vào trận chiến của Hồng Yêu Hầu, nàng tự tin có thể ép khô đối thủ đến chết.

“Để ta giúp ngươi sớm kết thúc” Trần Lương nhận được Ngạo Thiên cho biết nó chỉ còn có thể duy trì được 2 lần đánh Yêu Ảnh nữa.

Bọn hắn không vội ra đòn mà để đối phương tấn công trước. 1 Cửu Vĩ Hắc Long của Trần Lương với Yêu Ảnh của Ngạo Thiên xông lên khi mà Ngạo Thiên sử dụng toàn bộ sức lực còn lại để chuyển hướng di chuyển của mãng xà xuống dưới.

Nữ tử sử dụng dải lụa quấn quanh thân phòng thủ nhưng vẫn bị chấn động mạnh văng ra xa, ứa máu. Muốn quay lại tiếp tục chiến thì đã thấy 1 nhân 1 yêu bỏ chạy rất xa, nàng đành từ bỏ.

Thoát được kẻ thù, Trần Lương thở dài ngồi phịch xuống nghỉ ngơi, miệng lẩm bẩm:

“Hết chim rồi đến khỉ, có lẽ kiếp làm người là khổ nhất khiến bọn hắn muốn đầu thai làm súc vật”

Bạn đang đọc Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân của Phúc Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.